TÔI ĐÃ HỨA VỚI JANNIE một điều khi rời xa nó sáng ngày hôm đó. Lời hứa trang trọng nhất của tôi là tôi sẽ ghé tiệm Big Mike Giordano mua bánh pizza.
Tôi tung hộp bánh nóng hổi trên tay khi bước vào phòng của nó tại bệnh viện. Nó không thể ăn nhiều, nhưng bác sĩ Petito nói một lát pizza cũng tốt.
“Bánh đây,” tôi vừa nói vừa nhún nhảy bước vào phòng.
“Hoan hô! Hoan hô!” từ trên giường nó reo lên. “Ba đã cứu con thoát khỏi thứ đồ ăn kinh khủng và chán ngấy của bệnh viện. Cám ơn ba. Ba là người vĩ đại nhất.”
Jannie trông không có vẻ đau ốm, không có vẻ như cần có mặt tại bệnh viện St. Anthony. Tôi ước điều đó là sự thật. Tôi đã có thông tin quan trọng về ca phẫu thuật của nó. Toàn bộ thời gian chuẩn bị và phẫu thuật sẽ diễn ra từ tám đến mười tiếng đồng hồ. Ca phẫu thuật sẽ cắt bỏ khối u và một phần sẽ được sử dụng làm sinh thiết. Cho đến khi làm phẫu thuật, tình trạng của nó sẽ được ổn định bằng thuốc Dilantin. Ca phẫu thuật bắt đầu vào tám giờ sáng ngày mai.
“Con muốn quả ôliu và cá cơm, đúng không?” tôi trêu nó khi mở hộp bánh pizza.
“Ngài nhầm rồi, thưa Ngài Giao Bánh. Tốt hơn cả ngài hãy đem chiếc bánh gớm ghiếc ấy trở lại cửa hàng nếu như trên nó có những con cá nhỏ nhơn nhớt đó,” nó đáp và nguýt tôi theo cái cách hẳn là học được từ người bà thân thiết của mình.
“Ba chỉ trêu cháu thôi mà,” Nana nói và liếc nhìn tôi dịu dàng hơn.
Jannie nhún vai. “Cháu biết mà, Nana. Cháu trêu lại ba thôi. Đó là việc của chúng ta, làm đi, làm đi. Hãy làm điều bạn muốn,” nó hát một giai điệu pop xưa và nở nụ cười.
“Con thích cá cơm,” Damon nói chỉ để gây tranh cãi. “Chúng thực mặn.”
“Phải,” Jannie cau mặt với anh mình. “Em nghĩ kiếp trước hẳn anh là một con cá cơm.”
Như mọi khi, chúng tôi cười vang trong lúc ăn ngốn ngấu món bánh pizza thêm pho mát và sữa. Chúng tôi trao đổi tin tức trong ngày của mình. Một lần nữa Jannie trở thành trung tâm chú ý khi mô tả tỉ mỉ lần chụp X quang th hai kéo dài trong nửa giờ đồng hồ. Sau đó nó tuyên bố: “Con đã quyết định sẽ trở thành bác sĩ. Đó là quyết định cuối cùng của con. Chắc là con sẽ vào trường Johns Hopkins như ba.”
Cuối cùng vào khoảng tám giờ, Nana và Damon đứng lên để ra về. Hai bà cháu đã có mặt tại bệnh viện suốt từ sau ba giờ.
Jannie thông báo: “Ba ở thêm chút nữa vì ba đã phải làm việc và hôm nay con không được ở bên ba nhiều.” Jannie ra hiệu cho Nana ôm mình và hai bà cháu đã ôm nhau một lúc lâu. Nana thì thầm điều gì đó riêng tư vào tai Jannie, và nó gật đầu ra chiều đã hiểu.
Rồi Jannie vẫy Damon lại bên giường. “Ôm và hôn em đi nào,” con bé ra lệnh.
Damon và Nana ra về cùng rất nhiều lời chào tạm biệt, những cái vẫy tay, hẹn gặp lại vào ngày mai và những nụ cười can đảm. Jannie ngồi đó với đôi gò má ướt nhèm và bóng láng, nó vừa khóc vừa cười.
“Thực ra thì cháu phần nào thích nghề này,” Jannie nói với Nana và Damon. “Mọi người biết rằng cháu phải là trung tâm của sự chú ý. Và đừng lo lắng - cháu sẽ trở thành bác sĩ. Trên thực tế, từ giờ trở đi hãy gọi cháu là bác sĩ Jannie.”
“Chúc ngủ ngon, bác sĩ Jannie. Hãy mơ những giấc mơ ngọt ngào,” Nana dịu dàng nói từ bên ngưỡng cửa. “Bà sẽ gặp lại cháu vào ngày mai, cháu yêu.”
“Chúc ngủ ngon,” Damon nói. Cu cậu quay đi rồi quay lại. “Ồ phải rồi - bác sĩ Jannie.”
Bố con tôi im lặng một lát sau khi Nana và Damon đã ra về. Tôi bước tới và choàng tay ôm lấy nó. Tôi nghĩ rằng cảnh chia tay là quá nặng nề cho cả hai chúng tôi. Tôi ngồi trên mép giường và ôm con như thể nó sẽ suy sụp. Chúng tôi ngồi như thế hồi lâu, chỉ nói thật ít, hầu như chỉ ôm nhau.
Tôi ngạc nhiên khi thấy Jannie nhanh chóng thiếp đi trong tay tôi. Cuối cùng đó là lúc những dòng lệ bắt đầu trào ra từ mắt tôi.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !