CHƯƠNG 31
SÁNG SỚM HÔM SAU máy nhắn tin của tôi đổ chuông. Tôi gọi điện thoại và nhận được tin xấu từ Sandy Greenberg, một người bạn làm việc tại đại bản doanh của Interpol ở Lyon, nước Pháp.
Một phụ nữ tên là Lucy Rhys-Cousins đã bị giết hại dã man tại một siêu thị ở London. Cô bị giết trước sự chứng kiến của các con mình. Sandy cho tôi biết cảnh sát London nghi rằng kẻ sát nhân chính là chồng cô, Geoffrey Shafer, kẻ tôi đã biết dưới cái tên Weasel.
Tôi đã không thể nào tin được chuyện này. Bây giờ cũng không. Không phải là Weasel. “Liệu có phải là Shafer hay không?” tôi hỏi Sandy. “Anh có biết chắc không đấy?”
“Chính hắn, Alex à, tuy nhiên chúng tôi sẽ không xác nhận với đám báo giới. Scotland Yard rất cả quyết. Bọn trẻ nhận ra hắn. Người cha rồ dại của chúng! Hắn giết bà mẹ ngay trước mắt chúng.”
Geoffrey Shafer phải chịu trách nhiệm về vụ bắt cóc Christine. Hắn còn thực hiện vài vụ giết người khủng khiếp ở khu Southeast, Washington. Hắn săn những người nghèo và không có khả năng tự vệ. Tin hắn có thể còn sống và lại giết chóc giống như một cú đấm nhanh, bất ngờ vào dưới thắt lưng. Tôi biết thậm chí khi Christine nghe được về Shafer thì tình hình còn tồi tệ hơn.
Từ bệnh viện St. Anthony tôi gọi về nhà cho nàng nhưng chỉ nhận được lời nhắn của nàng. Tôi bình tĩnh nói vào máy của nàng. “Christine, hãy nhấc máy nếu em ở đó. Alex đây. Làm ơn nhấc ống nghe. Anh rất cần nói chuyện với em.”
Tuy nhiên tại nhà Christine vẫn không có ai nhấc máy. Tôi biết rằng Shafer không thể có mặt tại Washington - vậy mà tôi vẫn lo ngại khả năng hắn có thể đến đó. Cái gu của hắn là làm những điều bất ngờ. Con chồn(1) khốn kiếp này!
Tôi xem đồng hồ. Bảy giờ sáng. Thỉnh thoảng Christine đến trường vào ngày thứ Bảy. Dù sao thì tôi cũng quyết định đến Trường Nội trú Truth. Nơi đó không xa lắm.
CHƯƠNG 32
TR ÊN ĐƯỜNG LÁI XE ĐẾN ĐÓ tôi nghĩ mãi, Không được để chuyện này xảy ra. Không được để nó xảy ra một lần nữa. Xin Chúa rủ lòng, đừng làm điều đó với nàng. Người không thể làm điều đó. Người không thể.
Tôi đậu xe gần trường và lao ra khỏi xe. Rồi tôi thấy mình đang chạy xuống hành lang tới văn phòng nép mình trong góc của Christine. Tim tôi đập cà rịch cà tàng trong lồng ngực. Bước chân tôi thiếu tự tin. Tôi có thể nghe thấy tiếng gõ bàn phím trước khi tôi đến bên cánh cửa.
Tôi nhòm vào bên trong.
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Christine ở đó trong văn phòng ấm áp và bừa bộn của nàng, hoàn toàn bừa bộn. Nàng luôn luôn tập trung cao độ khi làm việc. Tôi đứng nhìn trong giây lát. Sau đó tôi gõ nhẹ vào rầm cửa.
“Anh đây,” tôi nhẹ nhàng nói.
Christine ngừng đánh máy và quay lại. Ngay lập tức nàng nhìn tôi như nàng đã từng nhìn. Nó làm tôi tan chảy. Nàng mặc chiếc quần màu xanh nước biển và áo khoác lụa cắt may màu vàng. Nàng trông không có vẻ gì như đang trải qua quãng thời gian tồi tệ, nhưng tôi thừa biết.
“Anh đang làm gì ở đây?” cuối cùng nàng cũng hỏi. “Em đã nghe chuyện đó trên kênh CNN sáng nay,” nàng tiếp tục. “Em đã thấy cảnh giết người khủng khiếp tại khu chợ ở London.” Nàng lắc đầu, mắt nàng nhắm nghiền.
“Em không sao chứ?” tôi hỏi.
Christine lớn tiếng trả lời. “Em không ổn! Em cách sự yên ổn một triệu dặm. Tin đó không hay chút nào. Nhiều đêm em không ngủ được. Lúc nào em cũng gặp ác mộng. Ban ngày em không thể tập trung. Em tưởng tượng những điều khủng khiếp xảy ra với tiểu Alex. Với Damon, Jannie, Nana và anh. Em không thể nào ngăn điều đó lại được.”
Những lời nói của nàng khoan thẳng vào lòng tôi. Đó là một cảm giác kinh hoàng không tài nào ngăn cản. “Anh không nghĩ hắn có thể đến đây,” tôi nói.
Cơn giận hằn lên trong mắt Chrisitne. “Anh không biết chắc điều đó cơ mà.”
“Shafer tự xem mình trên tầm chúng ta. Chúng ta không quan trọng đến thế trong cái thế giới quái dị của hắn. Vợ hắn thì quan trọng. Hơn nữa, anh ngạc nhiên là hắn đã không giết bọn trẻ.”
“Anh thấy chưa, anh cũng ngạc nhiên cơ mà. Không ai biết chắc thằng điên, thằng tâm thần đó sẽ làm gì! Và giờ anh lại vướng vào thêm nhiều kẻ trong số chúng: những kẻ trụy lạc đã giết những con tin vô tội mà chẳng vì lý do gì. Bởi lẽ chúng có thể.”
Tôi bắt đầu bước vào bên trong văn phòng - nhưng nàng giơ tay lên. “Đừng. Làm ơn tránh xa em ra.”
Sau đó Christine đứng lên và bước qua tôi và đi về phía phòng rửa mặt của giáo viên. Nàng mất hút vào bên trong không một lần nhìn lại.
Tôi biết nàng sẽ không quay ra - không cho đến khi biết chắc tôi đã đi rồi. Cuối cùng khi tôi ra đi, tôi nghĩ mãi rằng nàng đã không hỏi gì về Jannie.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !