Ly Hôn Tuổi Lên Mười Chương 4


Chương 4
Đám cưới

 

Tháng Hai năm 2008

Với Mona, chúng em không bao giờ thấy thời gian trôi qua mỗi lần dạo chơi trên đại lộ Hayle. Đôi khi, do chúng em ấn mặt quá mạnh vào cửa kính của cửa hàng ưa thích, những bộ trang phục dạ hội biến mất đằng sau đám hơi nước đọng lại trên khung kính trước mắt chúng em. Một chiếc váy cưới màu trắng ôm sát lấy một ma nơ canh bằng nhựa khiến em rất chú ý. Chiếc váy của các quý bà! Và điều đó thật tương phản với tất cả những người phụ nữ đen ngòm từ đầu đến chân trên phố. Truyen8.mobi

- Inch’Allah, em sẽ có một chiếc váy như thế này vào ngày cưới của mình, chị Mona rỉ tai em, đôi mắt long lanh của chị bị đóng khung trong chiếc niqab phủ kín phần còn lại trên khuôn mặt chị khi chị ra khỏi nhà.

Hiếm khi chị Mona mỉm cười. Chị ấy không có may mắn được tổ chức đám cưới vui vẻ. Bị gả chồng gấp, chị chỉ được mặc một chiếc váy màu xanh da trời và ngoài chi tiết màu sắc đó, chị cũng hoàn toàn mù mờ về nguyên nhân đám cưới của mình. Từ khi chồng chị đột nhiên biến mất mà em không biết là đi đâu, em không nghe thấy người ta nói về anh ấy nữa. Em tưởng tượng anh ấy đang đi xa, ở đâu đó, rất xa đất nước Yemen, nhưng em hết sức tránh việc tìm hiểu để biết nhiều hơn về chuyện ấy. Chị Mona không thích người khác hỏi mình những chuyện liên quan đến chủ đề này. Chị chỉ dừng lại ở việc thì thầm vào tai em tất cả những điều gì chị mong ước cho em, đó là em được hạnh phúc và lấy được một tấm chồng dịu dàng và biết tôn trọng vợ. Truyen8.mobi

Em không tưởng tượng được rằng ngày cưới của em lại đến nhanh như thế.

Vả lại, về chuyện đám cưới, em vẫn chưa có ý tưởng gì rõ ràng. Đối với em, đám cưới trước hết là một ngày hội lớn với đầy quà cáp, sô cô la và dĩ nhiên là đồ trang sức. Một ngôi nhà mới, một cuộc sống mới! Vài năm trước, em từng tham dự nhiều buổi lễ khác nhau, các buổi nghi lễ của những anh chị em họ xa. Ở đó có nhạc, có khiêu vũ. Trong chiếc balto, chiếc áo khoác dài màu đen, những người phụ nữ trông rất duyên dáng. Khuôn mặt họ được trang điểm thật hoàn hảo, mái tóc họ bóng láng nhờ những người thợ làm đầu. Như trong ảnh dán ngoài những chai dầu gội đầu. Các phụ nữ làm duyên nhất thì kẹp một chiếc kẹp hình cánh bướm trên những lọn tóc. Em luôn thấy thích thú với các lễ hội như thế! Em vẫn còn nhớ cây lá móng dùng để trang trí bàn tay và cánh tay của các cô dâu trẻ. Với mô típ hình bông hoa. Cây lá móng, thật là đẹp. Em tự nhủ mình cũng vậy, một ngày nào đó, mình cũng sẽ có lá móng trên tay.

Tin tức đến đột ngột, không hề được mong đợi. Khi Aba thông báo với em rằng đã đến lượt em, em không thể hiểu nổi. Thoạt tiên, em gần như đón nhận tin đó trong tâm trạng nhẹ nhõm như thể nó là một lối thoát. Ở nhà, cuộc sống đã trở nên bất khả. Từ khi bị mất việc ở tòa thị chính, Aba không thể tìm được một việc làm toàn thời gian nào nữa. Lúc nào chúng em cũng chậm trễ trong việc trả tiền thuê nhà và người chủ nhà thường xuyên đe dọa tống cổ chúng em.

Để tiết kiệm, Omma chỉ nấu cơm với món ragu rau. Mẹ bắt đầu dạy em giúp đỡ mẹ việc nhà. Cùng với mẹ, em chuẩn bị món shafout, một loại bánh xèo lớn được phủ sữa chua hương hành tây và tỏi, và món bin al sahn, một món ăn tráng miệng tuyệt vời được chế biến từ mật ong. Khi cha em mang về đủ tiền, mẹ cử một trong số những người anh em trai của em đi mua một con gà để mẹ nấu cho ngày thứ Sáu, ngày thiêng liêng theo lịch đạo Hồi. Thịt đỏ, đừng nhắc đến làm gì, thứ đó quá đắt. Trên thực tế, lần cuối cùng em nhớ mình được ăn fatah - món ragu thịt bò -, đó là trong lần đầu tiên em đi ăn nhà hàng, họ hàng của chúng em đã mời chúng em đi để đón chào lễ Aêd. Thậm chí chúng em đã được quyền uống “Bebsi”, một thứ đồ uống màu đen và có ga đến từ nước Mỹ. Khi chúng em rời nhà hàng, một người phục vụ đã rảy nước hoa vào bàn tay em, như làm với những người lớn vậy. Nước hoa thật là thơm!

Omma cũng đã dạy em chuẩn bị những lát bánh kẹp. Mẹ đốt lửa trong khi em nhào bột, trải bột thành hình mặt trăng rất tròn rồi ép sát chỗ bột đó vào thành tandour - ­chiếc lò truyền thống. Nhưng một ngày, mẹ đã từ bỏ chiếc tandour, đổi nó lấy vài tờ tiền ở chợ đen. Mỗi khi chúng em túng bấn, mẹ lại đem đi bán một số vật dụng cá nhân. Trên thực tế, mẹ đã cam chịu với việc thôi không trông cậy vào cha em nữa. Truyen8.mobi

Và rồi cũng đến cái ngày chẳng còn thứ gì to tát để có thể đem bán. Cứ cố sức bỏ cách bữa do thiếu tiền, cuối cùng các anh em trai của em cũng phải trở lại với những đứa trẻ bán hàng rong tại các ngã tư đèn đỏ, gõ vào các tấm kính che gió của những chiếc xe với hy vọng thu được vài đồng xu từ việc bán một phong kẹo cao su hay một hộp khăn giấy. Chị Mona cũng vậy, cuối cùng chị cũng phải theo những đứa trẻ bán hàng rong này. Nhưng việc ăn mày đã chơi chị nhiều vố. Chưa đầy hai mươi tư giờ, chị đã bị cảnh sát tóm và giải đến một trung tâm dành cho người làm việc xấu trong vòng vài ngày. Khi trở về, chị kể cho chúng em nghe rằng ở đó chị phải sống chung với những người phụ nữ bị tố cáo là đã đi lại với nhiều người đàn ông cùng một lúc, và các nữ gác ngục đã kéo tóc họ. Khi hết xúc động, chị lại ra khỏi nhà để đi xin vài đồng xu, rồi một lần nữa, chị lại đụng mặt với cảnh sát. Sau khi bị tống giam lần thứ hai, cuối cùng chị cũng từ bỏ những vụ lẩn trốn đầy rẫy nguy cơ của mình. Vậy là đến lượt chúng em, Haêfa và em, chúng em phải đi bán hàng rong. Tay trong tay, đôi khi chúng em đến gại móng lên những chiếc cửa kính xe hơi, mắt chỉ dám ngước lên đủ nhìn những người lái xe. Thường thì họ không biết chúng em là ai. Em không thích điều đó, nhưng chúng em không có quyền lựa chọn.

Những ngày không ngủ quá muộn trên giường thì cũng như những người thất nghiệp khác, Aba đi ra phố ngồi xổm trên một trong những quảng trường của khu phố với hy vọng tìm được một công việc nho nhỏ tính lương theo ngày: công nhân, thợ nề, người làm bất cứ công việc gì với khoản tiền tương đương 1 000 rial. Buổi chiều, cha thường đến nhà những người hàng xóm để nhai qat. Cha nói rằng thứ đó giúp cha quên đi những vấn đề của mình. Và điều đó đã trở thành một nghi thức. Ngồi xếp bằng tròn cùng những người đàn ông khác trong khu phố, cha rút những chiếc lá xanh ngon nhất ra khỏi một chiếc túi nhỏ bằng nhựa và nhét chúng vào một góc miệng. Chiếc túi càng xẹp đi, má của cha càng phồng lên; cuối cùng những chiếc lá cũng biến thành một cục mà cha nhai ngấu nghiến trong hàng giờ, hàng giờ liền. Truyen8.mobi

Chính trong một buổi nhai qat này mà một người đàn ông trẻ trạc ba mươi tuổi tiến lại gần cha.

­- Cháu muốn hai gia đình chúng ta kết hợp lại với nhau, gã đàn ông trẻ nói với cha.

Gã đàn ông đó tên là Faez Ali Thamer, hắn làm nghề giao hàng, hắn vận chuyển những gói hàng đi khắp nơi trên chiếc mô tô của mình. Cũng như chúng em, hắn xuất thân từ làng Khardji, và hắn đang tìm vợ. Cha em chấp nhận ngay lập tức. Theo logic mọi việc, em chính là cô bé đang cần được gả chồng, sau hai người chị gái lớn của em là Jamila và Mona. Khi trở về, cha đã quyết định xong xuôi. Và không ai có thể chống đối lại quyết định của cha.

Buổi tối hôm đó, em đã nghe được câu chuyện giữa cha em và chị Mona.

- Nojoud quá trẻ để có thể làm đám cưới, chị Mona thốt lên.

- Quá trẻ ư? Khi nhà tiên tri Mahomet cưới Aêsha, nàng mới chỉ có chín tuổi, cha em trả lời chị.

- Vâng, nhưng đó là vào thời của nhà tiên tri. Bây giờ khác xưa rồi.

- Con hãy nghe đây, đám cưới này là cách tốt nhất để bảo vệ con bé!

- Cha muốn nói gì cơ? Truyen8.mobi

- Con biết rõ điều đó rồi đấy. Đám cưới sẽ giúp con bé tránh được những nỗi buồn phiền đã xảy đến với con và Jamila... Đám cưới sẽ tránh cho con bé không bị một kẻ xa lạ bắt cóc và tránh cho con bé không trở thành đối tượng của những tin đồn thổi xấu xa... Ít ra chàng trai này cũng có vẻ trung thực. Trong khu phố, mọi người đều biết anh ta. Anh ta xuất thân từ ngôi làng của chúng ta. Và anh ta đã hứa là sẽ không chạm đến con bé trước khi con bé lớn thêm.

- Nhưng...

- Cha đã quyết định rồi! Thêm nữa, con biết rõ là chúng ta không có đủ tiền để nuôi tất cả gia đình. Làm thế này, chúng ta sẽ bớt được một miệng ăn...

Mẹ em im lặng. Hình như mẹ buồn lắm nhưng cam chịu. Suy cho cùng, mẹ cũng là đối tượng của một đám cưới được sắp đặt, như phần lớn phụ nữ Yemen. Vì vậy mẹ có thể hiểu được rằng ở đất nước chúng em, chính phụ nữ là những người phải chịu đựng trong khi đàn ông là những người đưa ra mệnh lệnh. Như vậy, việc bảo vệ em chỉ có thể đi đến thất bại mà thôi.

Những lời nói của cha vang vọng trong đầu em. Bớt được một miệng ăn... Vậy ra dưới con mắt của cha, em chỉ là một gánh nặng và cha đã chộp ngay lấy cơ hội đầu tiên để thoát khỏi gánh nặng đó... Đúng, không phải lúc nào em cũng là đứa bé ngoan mà cha mong muốn có được. Nhưng suy cho cùng, việc trẻ con làm những điều ngu ngốc là chuyện đương nhiên, không phải thế sao? Còn em, em vẫn yêu thương cha bất chấp những khuyết điểm của cha, bất chấp mùi qat khó chịu ở cha, bất chấp sự khẩn khoản của cha bắt chúng em đi ăn xin vài mẩu bánh mì trong phố.

“Những nỗi buồn phiền đã xảy đến với con và Jamila.” Cha muốn nói gì đây? Tất cả những gì em biết, đó là một tuần trôi qua, rồi một tuần nữa, rồi lại một tuần nữa, chị Jamila vẫn chưa xuất hiện trở lại. Cũng như chồng chị Mona, chị ấy đã đột nhiên ra đi. Thậm chí cuối cùng, em đã phải từ bỏ việc đếm những ngày tháng chia cách em với chị. Chị, người vốn thường xuyên đến thăm chúng em, nay đã biến mất thực sự. Em rất yêu quý chị, chị Jamila. Bản chất dè dặt, chị không nói nhiều. Nhưng chị rất độ lượng và ân cần. Đôi khi, chị mang cho em bánh kẹo. Chồng chị Mona, anh ấy cũng chưa bao giờ trở về nhà kể từ chuyến ra đi bí hiểm kia. Vậy anh ấy đã đi đâu? Quá phức tạp đối với em, những câu chuyện người lớn này. Truyen8.mobi

Vắng mặt anh, mẹ chồng chị Mona đòi quyền được trông các cháu mình là Monira, ba tuổi, và Nasser, một tuổi rưỡi. Chị Mona đau xé lòng vì chuyện đó và cố hết sức để không phải xa cách các con. Trận chiến của chị đã giành được phân nửa thắng lợi. Cứ cố sức khẩn nài, cuối cùng chị cũng có thể giữ đứa nhỏ lại bên chị với cớ rằng chị còn phải cho cháu bú. Bị ám ảnh bởi nỗi sợ hãi sẽ mất đứa bé, không lúc nào chị rời mắt khỏi nó. Khi cháu chạy xa khỏi chị, chị bèn chạy theo nó và ôm siết nó thật chặt trong tay, như thể đó là một kho báu mà người ta cố che giấu.

Việc chuẩn bị cho đám cưới diễn ra rất nhanh chóng. Và em nhanh chóng hiểu ra nỗi bất hạnh của mình. Theo quyết định của gia đình chồng tương lai của em, em phải thôi học một tháng trước đêm đám cưới. Lòng nặng trĩu, em vừa ôm hôn Malak vừa nói với bạn ấy rằng em hứa sẽ quay trở lại sớm.

- Một ngày nào đó, chúng ta sẽ cùng nhau ra bờ biển, bạn ấy vừa thì thầm vào tai em vừa ôm siết em thật chặt trong đôi tay mình.

Có lẽ em sẽ không bao giờ còn được gặp lại bạn ấy.

Em cũng phải nói lời vĩnh biệt với hai cô giáo em yêu mến là cô Samia và cô Samira. Cùng các cô, em đã được học viết tên mình bằng tiếng Ả rập, từ phải sang trái - đường cong của chữ “noun”, cái chân đứng nhón của chữ “jim”, cái vòng của chữ “waou” và cái chân của chữ “del”: Nojoud! Em phải biết ơn các cô rất nhiều.

Môn toán và những buổi học kinh Coran là những môn học ưa thích của em. Ở lớp, chúng em luyện tập ghi nhớ năm trụ cột của đạo Hồi: chahada, hay còn gọi là sự tuyên bố công khai tín ngưỡng; năm lần cầu nguyện hàng ngày; had, tương ứng với cuộc hành hương lớn đến thánh địa Mecca; zakat, nghĩa là tiền người ta cho những người nghèo khổ nhất để giúp đỡ họ; và rồi lễ Ramadan, trong suốt thời gian đó người ta không được ăn uống gì từ lúc sáng sớm đến khi mặt trời lặn. Khi chúng em lớn hơn, cô Samia nói, chúng em cũng sẽ phải thực hành những nghi thức của lễ Ramadan.

Nhưng điều em thích hơn cả là môn vẽ. Với những cây bút chì màu, em vẽ những quả lê, những bông hoa. Và em cũng vẽ những ngôi biệt thự với phần mái màu xanh da trời, cửa sổ màu xanh lá cây và ống khói màu đỏ. Trước lối cổng vào, đôi khi em vẽ một người canh gác mặc đồng phục. Người ta nói rằng nhà của những người nhiều tiền thường có người canh gác. Trong vườn, em luôn vẽ những cây ăn quả thật lớn. Với một bể nước nho nhỏ ở giữa.

Giờ ra chơi, chúng em chơi trò trốn tìm và đọc những bài đồng dao. Em rất thích trường học. Đó là nơi ẩn náu của em, là niềm hạnh phúc nho nhỏ của em. Truyen8.mobi

Em cũng phải vĩnh viễn từ bỏ những lần trốn nhà sang chơi nhà hàng xóm, chỉ cách nhà chúng em vài mét. Ở nhà hàng xóm có một chiếc đài bán dẫn. Cùng với cô em gái Haêfa, chúng em đã quen sang thăm gia đình họ để nghe những băng cát sét của Haêfa Wehbe và Nancy Ajram, hai nữ ca sĩ xinh đẹp người Libăng với mái tóc dài và khuôn mặt được trang điểm rất kỹ. Họ có đôi mắt thật đẹp và chiếc mũi hoàn hảo. Chúng em thích thú bắt chước họ chớp chớp mi và uốn éo hông. Cũng có ca sĩ Jamila Saad người Yemen nữa, chúng em rất thích chị ấy. Đó là một ngôi sao thực sự! “Bạn rất tự hào về mình... Bạn nghĩ mình là người giỏi nhất”, một trong những bản tình ca của cô ấy nói thế.

Hàng xóm của chúng em thuộc số hiếm hoi những người may mắn của khu phố có ti vi. Truyền hình giúp em được đi du lịch. Em rất thích xem Tom và Jerry, loạt phim hoạt hình ưa thích của em, hay Adnan và Lina, bộ phim kể lại câu chuyện của hai người bạn châu Á tại một đất nước xa xôi. Mắt cả hai đều xếch. Em nghĩ họ là người Nhật hoặc người Trung Quốc. Nhưng điều khó tin là họ nói tiếng Ả rập như em và không hề lẫn giọng địa phương! Adnan là một cậu bé dũng cảm, luôn muốn giúp đỡ Lina. Cậu đã nhiều lần cứu cô thoát khỏi nanh vuốt của những người độc ác muốn bắt cóc cô. Cô bé thật là may mắn! Em rất khát khao được như cô bé đó.

Adnan khiến em nghĩ tới Eyman, một cậu bé ở Al-Qa mà em sẽ không bao giờ quên được. Một hôm, lúc chúng em đang đi trên phố cùng các bạn gái khác, một thằng bé trong góc phố đã chặn đường chúng em. Thằng bé bắt đầu làm chúng em phát sợ khi nói những điều bất nhã giống như những lời lăng nhục. Trước vẻ mặt sợ hãi của chúng em, thằng bé cười khẩy một cách ngu ngốc. Chính lúc đó Eyman đột ngột lao ra và tóm lấy cổ thằng bé.

- Hãy cút đi nếu không tao ném đá vào mặt mày bây giờ! Eyman dọa thằng bé.

Sợ hãi, cuối cùng thằng bé cũng lẩn mất. Nhẹ cả người! Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng có ai đó bảo vệ em. Eyman đã trở thành người anh hùng trong trí tưởng tượng của em. Em tự nhủ khi lớn lên có thể em sẽ may mắn lấy được một người chồng như cậu ấy. Truyen8.mobi

* * *

- Yuyuyuyu!!!

Các chị em họ trong gia đình bắt đầu vỗ tay đôm đốp khi nhìn thấy em đến. Em chỉ loáng thoáng nhận ra khuôn mặt họ do mắt em đã đẫm nước. Em vừa chậm chạp tiến lên, vừa cố hết sức tránh giẫm chân vào bộ trang phục quá rộng đối với em và đang kéo lê dưới đất. Người ta đã gấp gáp mặc cho em một chiếc áo dài màu sô cô la trễ xuống đến cả nửa của vợ người anh chồng tương lai của em. Một người chị họ chịu trách nhiệm búi tóc em lại thành một búi to như đè bẹp lấy đầu. Thậm chí em còn không được kẻ mắt bằng Rimmel. Khi bắt gặp ánh mắt mình trong một chiếc gương nhỏ, em nhanh chóng nhận thấy đôi má tròn và đôi mắt màu hạt dẻ của mình, đôi mắt hình trái hạnh nhân, hơi xếch. Trán em rất nhẵn và đôi môi em rất hồng. Em có chăm chú nhìn khuôn mặt mình thì cũng vô ích, em không phát hiện được nếp nhăn nào. Em còn trẻ, quá trẻ.

Gần hai tuần đã trôi qua kể từ ngày hỏi cưới. Theo phong tục địa phương, ngày lễ diễn ra giữa những người phụ nữ trong ngôi nhà nhỏ của cha mẹ em. Chúng em có khoảng bốn mươi người sẵn sàng đập phá tất cả. Trong lúc đó, cánh đàn ông tụ họp ở nhà một trong những ông bác của em để nhai qat. Chính giữa những người đàn ông và trong buổi họp kín mà hợp đồng hôn nhân đã được ký kết vào hôm trước. Tất cả được tiến hành mà không có em. Cả em, cả mẹ em, cả các chị em gái của em đều không có quyền được biết. Chính qua các em trai em, những đứa đi ăn xin trong phố để nuôi hội đồng gồm Aba, bác em, người chồng tương lai của em cùng cha và anh hắn mà chúng em đã biết được chút ít tin tức vào cuối buổi chiều. Cuộc họp diễn ra theo những quy tắc của bộ tộc được quy định một cách rõ ràng. Anh vợ của cha em, người duy nhất biết đọc biết viết, đảm nhận vai trò công chứng viên. Chính bác ấy là người thảo nội dung hợp đồng. Khoản hồi môn của em được quyết định là 150 000 rial.

- Em đừng lo lắng, em nghe thấy cha em thì thầm với mẹ em khi màn đêm buông xuống. Bọn anh đã buộc chú rể phải hứa sẽ không động đến Nojoud trước năm đầu tiên sau kỳ kinh nguyệt đầu của con bé.

Một cơn rùng mình chạy dọc người em. Truyen8.mobi

Ngày lễ, bắt đầu vào giờ ăn trưa, nhanh chóng được giải quyết. Không váy trắng. Không hoa cây lá móng trên tay. Không có những chiếc kẹo dừa yêu thích, loại kẹo mà em vẫn thích và có vị ngọt ngào của những ngày hạnh phúc. Nhưng ngày lễ đối với em dường như kéo dài vô tận. Ngồi trong một góc phòng, em từ chối ra nhảy cùng những phụ nữ khác, bởi vì dần dần em hiểu ra rằng cuộc sống của mình đang bị xô đẩy. Và không theo chiều hướng tốt. Các cô gái trẻ nhất bắt đầu phô rốn mình bằng cách ứng tác một điệu múa bụng và uốn lượn cơ thể như trong một video clip não nuột. Tay trong tay, các cô gái lớn tuổi hơn tham gia những điệu múa dân gian truyền thống, những điệu múa mà người ta thường thấy tại các ngôi làng. Giữa hai đoạn nhạc, họ ngừng lại để đến chào em. Em ôm hôn họ như một nghĩa vụ. Nhưng thậm chí, em không thể giả bộ tươi cười được.

Em đã trở nên trơ ì, khuôn mặt phị ra vì đã khóc quá nhiều, em ngồi trong một góc phòng khách. Em không muốn rời bỏ gia đình mình. Em chưa cảm thấy sẵn sàng. Em nhớ trường học kinh khủng và còn nhớ Malak hơn nữa. Khi bắt gặp ánh mắt buồn rầu của cô em gái Haêfa, trong ngày lễ, em bắt đầu nhận thức được rằng đối với em ấy cũng vậy, em cũng sẽ rất nhớ em ấy. Đột nhiên, một nỗi sợ hãi xâm chiếm lấy em: nếu em ấy cũng bị buộc phải tuân theo cùng một số phận như em thì sao? Truyen8.mobi

Khi mặt trời lặn, khách mời về hết còn em thiu thiu ngủ, trên mình vẫn mặc nguyên đồ lễ, Haêfa ngồi bên cạnh em. Mẹ đến gặp chúng em sau đó một lát, sau khi đã dọn dẹp trong phòng khách. Khi cha em từ cuộc họp giữa những người đàn ông trở về, tất cả chúng em đều đã ngủ. Trong đêm cuối cùng của đời con gái độc thân, em đã không mơ chút nào. Em cũng không còn nhớ rõ là em có trải qua một giấc ngủ chập chờn hay không. Em chỉ tự hỏi liệu sáng hôm sau mình có thức dậy như sau một cơn ác mộng hay không.

Khi ánh sáng mặt trời tràn ngập căn phòng, khoảng 6 giờ, Omma kéo em ra khỏi giấc ngủ và bảo em đi theo bà trong đoạn hành lang hẹp. Cũng như hàng sáng, chúng em vừa quỳ rạp trước thánh Allah vừa đọc những lời cầu nguyện đầu tiên trong ngày. Rồi mẹ dọn cho em một bát foul - đậu trắng với hành tây và nước xốt cà chua mà người ta thường ăn vào bữa sáng - cùng một tách chaê - (trà) sữa. Một bọc quần áo nhỏ đang đợi em trước cửa, nhưng em giả bộ không trông thấy nó. Chỉ khi tiếng còi xe vang lên bên ngoài ngôi nhà em mới cam chịu cuộc sống mới đầy rẫy bất trắc này. Mẹ ôm siết em thật chặt trước khi giúp em khoác áo khoác và choàng khăn đen. Những năm gần đây, em chỉ choàng đúng một chiếc khăn nhỏ đầy màu sắc mỗi lần ra phố. Thậm chí đôi lúc em còn quên choàng chiếc khăn đó, nhưng chẳng ai chú ý điều này cả. Rồi em thấy Omma thọc tay vào bọc quần áo và rút ra một chiếc niqab màu đen rồi giơ ra cho em. Cho đến nay chưa bao giờ em bị bắt phải trùm kín mặt.

- Từ hôm nay, con phải che mặt khi ra phố. Từ giờ con đã là phụ nữ có chồng. Chỉ chồng con mới có quyền nhìn thấy khuôn mặt con. Bởi vì đó chính là sharaf của chồng con. Và con không được làm nhơ bẩn nó.

Em vừa buồn bã chấp thuận vừa từ biệt mẹ. Em muốn trách móc mẹ vì mẹ đã bỏ rơi em, nhưng em không tìm thấy ngôn từ để thể hiện cho mẹ biết nỗi đau khổ của mình.

Phía sau chiếc xe 4x4 đợi em trước cổng nhà, có một người đàn ông dáng nhỏ bé đang nhìn em chằm chằm. Hắn mặc áo dài trắng như Aba, và hắn có ria mép. Mái tóc hắn cắt ngắn rối bù hơi xoăn một chút; mắt hắn màu nâu và khuôn mặt hắn không được cạo râu cẩn thận. Đôi bàn tay hắn sạm đen vì dầu mỡ. Hắn không đẹp trai. Vậy đó chính là hắn, Faez Ali Thamer, người đã chọn cưới em làm vợ, người đàn ông xa lạ mà có thể em đã từng một lần gặp tại Khardji nơi thỉnh thoảng chúng em vẫn quay về trong những năm qua, nhưng em không tài nào nhớ được. Truyen8.mobi

Người ta để em ngồi trên chiếc ghế dài đầu tiên, ngay sau tài xế, cùng với bốn nữ hành khách khác trong đó có vợ của anh chồng em. Họ mỉm cười méo mó và có vẻ không nhiều lời lắm. Hắn, người đàn ông xa lạ, ngồi ở hàng ghế thứ hai, bên cạnh anh trai mình. Em cảm thấy yên tâm đôi chút vì không phải nhìn khuôn mặt hắn trong suốt chặng đường dài. Nhưng em cảm thấy ánh mắt hắn đang nhìn em và điều đó khiến em rùng mình. Đúng ra thì hắn là ai? Tại sao hắn lại muốn cưới em? Hắn mong đợi điều gì ở em? Và đám cưới, chính xác điều đó có nghĩa lý gì? Với tất cả những câu hỏi này, em không có bất cứ câu trả lời nào cả.

Khi động cơ xe bắt đầu kêu ro ro và người tài xế nhấn lên cần tăng tốc, một lần nữa, em không thể ngăn được mình tuôn trào nước mắt. Tim em đập rất mạnh. Mặt dính vào cửa kính, mắt em không rời Omma, cho đến khi cuối cùng mẹ chỉ còn là một chấm nhỏ như không là gì cả...

Trong chuyến hành trình, em không thốt ra một lời. Lạc lối trong những suy nghĩ của mình, em chỉ có một ý tưởng: tìm ra cách trở về nhà. Bỏ trốn! Nhưng chiếc xe càng rời xa khỏi Sanaa, đi về hướng Bắc, em càng hiểu rằng những ý định của mình sẽ cầm chắc thất bại. Đã bao lần em nghĩ sẽ dứt bỏ chiếc niqab màu đen khiến em nghẹt thở? Em cảm thấy mình thật bé nhỏ, quá bé nhỏ đối với tất cả. Đối với chiếc niqab, đối với chuyến đi dài xa cách khỏi cha mẹ em, đối với cuộc sống mới bên cạnh một người đàn ông khiến em chán ghét và là người em không hề quen biết. Chiếc xe 4x4 dừng hẳn lại.

- Mở cốp xe ra!

Giọng nói của người lính khiến em giật nảy mình. Mệt mỏi vì đã khóc quá nhiều, cuối cùng em cũng thiu thiu ngủ. Và em nhanh chóng nhớ ra rằng con đường đi về miền Bắc đầy rẫy các trạm kiểm soát và chúng em mới ở trạm kiểm soát đầu tiên. Người ta nói rằng đó là do cuộc chiến tranh đang hoành hành ở phía Bắc giữa quân đội và những kẻ phản nghịch Houthi_(1). Cha em từng nói người theo phong trào Houthi là người Chiite trong khi phần lớn người Yemen là người Sunnite. Sự khác nhau ư? Em không có bất cứ ý tưởng nào. Tất cả những gì em biết, đó là em là người Hồi giáo và em cầu nguyện năm lần mỗi ngày. Truyen8.mobi

Sau khi liếc mắt vào bên trong chiếc xe, người lính ra hiệu cho chúng em tiến lên. Giá như em có thể tận dụng được cơ hội này để kêu gọi sự giúp đỡ của 6562 anh lính đó, để yêu cầu anh ấy đến cứu giúp em! Với bộ đồng phục màu xanh và vũ khí trên vai, vai trò của anh ấy không phải là giám sát trật tự và an ninh hay sao? Vậy em có thể nói với anh ấy rằng em không muốn rời Sanaa, rằng em sợ phải buồn phiền khi sống ở làng, rằng ở đó, em chẳng còn quen biết ai nữa...

Sanaa, thủ đô, cuối cùng thì em cũng có thể quen với nó. Em thích những tòa nhà đang xây, những đại lộ lớn, những tấm biển quảng cáo điện thoại di động và nước sô đa vị cam cay cay. Từ giờ, ô nhiễm và tắc đường đã thuộc về một phần cuộc sống thường nhật của em. Nhưng chính khu phố cổ Bab-al-Yemen - nghĩa là “Cánh cửa của Yemen” - là nơi khiến em nhung nhớ nhất. Bab-al-Yemen, một khu phố thực sự trong thành phố, chốn thần tiên nơi em thích vừa đi dạo, vừa bám lấy tay chị Mona hay chị Jamila và coi mình như một cô gái ưa phiêu lưu đang trên đường thám hiểm! Một thế giới riêng biệt, với những ngôi nhà bằng đất và những hình trang trí màu trắng điểm nét tròn xung quanh các cửa sổ. Những hình trang trí tinh tế đến mức các kiến trúc sư người Ấn Độ đã phải qua đây, từ rất lâu rồi, rất lâu trước ngày em được sinh ra. Nơi này tinh tế đến mức em đã tự sáng tác cho mình câu chuyện về một vị vua và một hoàng hậu hẳn từng sống ở đây những ngày hạnh phúc. Thậm chí có thể cả thành phố cổ này hoàn toàn thuộc về họ chăng?

Ngay khi người ta tiến vào Bab-al-Yemen, tiếng ồn vang lên khắp nơi: tiếng rao của những người bán hàng hòa lẫn tiếng ọc ọc của những chiếc đài cát sét cổ lỗ và tiếng cầu xin của những người ăn xin chân trần. Ở chỗ ngoặt của một con hẻm, đôi lúc lại có một cậu bé đánh giày tóm lấy chân bạn đề nghị đánh giày cho bạn. Rồi đột nhiên, lời báo kinh đến át cả bản hòa tấu của những âm thanh tản mát ấy. Em thích thú hếch mũi lên để nhận biết mùi vị của cây thìa là Ai Cập, mùi quế, mùi đinh hương, mùi quả hồ đào và nho khô bay lên từ những chái bán hàng. Đôi khi, em nhón chân để có thể nhìn thấy rõ hơn những thứ được bày bán trên các phản hàng, vốn cao hơn một chút so với tầm vóc của em, hàng hóa chất đống đến ngút tầm mắt và bày bán lộn xộn những jambia bằng bạc, những chiếc khăn san thêu, những tấm thảm, các món tẩm bột rán có đường, cây lá móng và váy dành cho các cô bé trạc tuổi em.

Ở Bab-al-Yemen, đôi khi người ta bắt gặp những phụ nữ choàng khăn hoa dài nhiều màu sắc, những chiếc sitaras. Em thích gọi họ là những “quý bà của thành phố cổ”, bởi trang phục với những màu sắc vui mắt của họ khác hẳn các tấm khăn trùm đầu màu đen mà phụ nữ vẫn thường quen choàng khi ra phố, và dường như họ thuộc về một thời đại khác. Truyen8.mobi

Một buổi chiều, khi đang cùng bác gái mình đi chợ, em bị lạc đường giữa đám đông chật ních. Em để mình được thư giãn trước cái thế giới gần như phi thực này, thế giới mà em thích nhấm nháp bằng mắt. Thế rồi em đi ngược trở lại để thử tìm lại bác. Nhưng ngay lập tức em thấy rằng tất cả các ngõ phố đều giống nhau. Liệu sắp tới có phải rẽ phải? Hay rẽ trái? Mất phương hướng, em ngồi thụp xuống khóc thút thít. Em đã bị lạc đường. Thực sự. Và phải mất đến hai tiếng đồng hồ em mới được một người bán hàng quen biết bác gái em nhận ra.

- Nojoud, khi nào thì cháu mới thôi dại dột hả? người bán hàng vừa thốt lên vừa tóm lấy tay em.

Lạc lối, một lần nữa em lại bị lạc lối, trong cái ngày buồn thảm sau đám cưới của mình, khi đang ngồi trên chiếc xe 4x4 rất thiếu tiện nghi. Nhưng lần này, thế giới xung quanh em là thế giới rất thực. Đã hết rồi điều thần kỳ của những gia vị và ánh mắt nhân từ của những người bán hàng cho lũ trẻ con nếm thử các món tẩm bột rán vẫn còn nóng sốt. Cuộc đời em đã ngoặt sang một hướng khác, trong cái thế giới của người lớn này, nơi những giấc mơ không còn chỗ nữa, nơi những khuôn mặt như bất động và nơi dường như chẳng có ai quan tâm đến em cả.

Khi thủ đô đã nằm lại phía sau chúng em, xa lộ nhanh chóng mang hình thù của một dải lụa dài màu đen, ngoằn ngoèo qua hết núi đồi rồi thung lũng. Ở mỗi khúc rẽ, em lại phải bám chặt lấy thành ghế. Dạ dày em xóc lên và quặn thắt. Nhiều lần, em phải cắn chặt môi để cố nén cơn buồn nôn. Thà chết còn hơn là bảo hắn dừng lại bên đường để em có thể hít thở không khí thoáng mát. Thế là, để chịu đựng được, em vừa khẽ nuốt nướt bọt vừa cố gắng gây ít tiếng ồn nhất có thể.

Để tảng lờ những người xung quanh, em quyết định tiến hành một bài tập là quan sát những chi tiết nhỏ nhất của cảnh vật. Những pháo đài cổ đổ nát nằm vắt vẻo trên những mũi nhô ra biển. Những ngôi nhà nhỏ màu hạt dẻ viền trắng khiến em lờ mờ nhớ lại thành phố Bab-al-Yemen. Những cây xương rồng bên lề đường, những đèo núi khô cằn xen kẽ với những túi nông nghiệp nơi người ta bắt gặp những chú dê đang gặm cỏ. Và những con bò cái. Cả những người phụ nữ nữa, những người phụ nữ với khuôn mặt bị che phủ bằng một chiếc khăn mà họ gấp lại đến ngang miệng. Em tin mình cũng đã nhìn thấy hai chú mèo bị cán nát nhưng em nhanh chóng nhắm mắt lại để hình ảnh đó không in vào đầu. Khi em lại mở mắt ra, một đại dương qat đang bao bọc lấy chiếc xe. Ở bên phải, ở bên trái, màu xanh đến ngút tầm mắt. Thật tuyệt vời! Không khí thật mát mẻ!

- Qat, bi kịch của chúng ta... Thứ cây trồng này tiêu tốn nhiều nước đến mức cuối cùng chúng ta sẽ chết khát tại đất nước này mất thôi! người tài xế thốt lên. Truyen8.mobi

Cuộc sống, em nghĩ, được tạo ra một cách thật kỳ dị. Ngay cả những thứ đẹp nhất cũng có thể gây hại. Không chỉ những người ác độc gieo rắc lòng khoan dung... Thật khó hiểu...

Xa hơn một chút, ngay phía bên phải em, em nhận ra Cocabane, một ngôi làng nhỏ được xây trực tiếp trong đá và nằm ngất ngưởng trên đỉnh một quả đồi. Khi còn nhỏ, em nhớ mình từng đi qua ngôi làng này cùng cha mẹ khi chúng em đi dự lễ Aêd tại một ngôi làng khác. Người ta kể rằng phụ nữ làng Cocabane rất đẹp và mảnh dẻ bởi sáng nào họ cũng xuống núi làm việc trên những cánh đồng. Một giờ hành trình để xuống. Một giờ hành trình để lên. Một môn thể thao thực sự! Thật là dũng cảm! Một giờ để xuống. Một giờ để lên... Một giờ để xuống. Một giờ để lên... Truyen8.mobi


Chính tiếng vo vo của động cơ đã khiến em giật nảy mình thức giấc. Em đã ngủ được bao lâu? Chúng em đã đi được bao nhiêu cây số? Em không có bất cứ ý niệm nào về điều đó.

- Một... hai... ba!

Phía sau chiếc xe 4x4, một nửa tá đàn ông dựa người vào cốp gắng hết sức bình sinh đẩy chiếc xe của chúng em đang sa lầy trong một hố đất. Bị bao bọc trong một đám mây bụi do các bánh xe cuốn lên, em cố gắng giải mã tên của ngôi làng khô cằn nơi chúng em đã hạ cánh xuống, được ghi trên một tấm biển. Arjom. Hẳn là chúng em đã rời con đường chính để dấn bước vào một con đường gồ ghề và đầy sỏi đá trượt dọc theo một khe nước chảy đến tận một lũng sâu. Chiếc xe đã thực sự bị kẹt.

- Tốt hơn hết là các anh chị nên quay lại! Các anh chị không thể tiếp tục đi trên con đường này đâu. Đường chỉ có xấu thêm thôi, một người dân trong làng thốt lên, mặt ông được quấn quanh bằng một mảnh vải trắng đỏ.

- Nhưng chúng tôi phải đến làng Khardji! người tài xế đáp lại.

- Úi giời, với chiếc xe này ư, các anh chị đùa chắc!

- Vậy thì phải làm gì đây?

- Giải pháp tốt nhất là cưỡi lừa.

- Cưỡi lừa ấy à! Nhưng có cả phụ nữ trên xe. Chuyện đó có thể sẽ khó khăn...

- Các anh chị nghe này, tôi đề nghị các anh chị hãy thuê dịch vụ của một trong các chàng trai của chúng tôi. Cậu ấy đã quen chở hành khách đến đó. Lốp xe của cậu ấy rất phù hợp. Chí ít thì hai tháng cậu ấy thay lốp một lần, bởi đường sá vô cùng xấu!

Vậy là quyết định thay xe được đưa ra. Trong khi người lớn hối hả chuyển những bọc quần áo từ xe này sang xe khác, em tận dụng vài phút nghỉ ngơi này để thư giãn chân tay. Em hít một hơi dài, nạp căng phổi thứ không khí trong lành của miền đồi núi. Em vã mồ hôi nhiều đến mức chiếc váy màu hạt dẻ mà em vẫn mặc dưới tấm khăn trùm đầu màu đen dính chặt lấy da thịt em. Em vén những nếp gấp của chiếc váy lên để tiến gần đến khe nước. Wadi La’a! Ở phía dưới, xa, rất xa, em đã nhận ra Wadi La’a, thung lũng trong đó có ngôi làng của em. Thung lũng đã không thay đổi! Tuy nhiên, em còn quá bé khi chúng em rời bỏ ngôi làng. Có phải những kỷ niệm tuổi thơ lại ùa về trong em, những kỷ niệm vẫn được nuôi dưỡng nhờ một vài chuyến đi gần đây đến vùng này cùng với cha mẹ em? Hay kỷ niệm được làm sống lại bằng những bức ảnh đã ngả vàng nằm rải rác trong một cuốn album cũ kỹ mà Aba thỉnh thoảng vẫn xem, nước mắt lưng tròng? Hình ảnh ông nội trở lại trong tâm trí em. Em rất yêu quý ông, ông Jad của em. Khi ông qua đời năm trước, em đã khóc rất nhiều. Ông luôn đội một chiếc khăn màu trắng quấn quanh đầu. Ông có chòm râu hoa râm thật thanh thoát, tương phản với đôi lông mày màu nâu đậm rất dày. Đôi khi, ông đặt em ngồi lên đùi ông và đùa bằng cách làm em ngã ngửa để rồi vào phút cuối lại tóm lấy em. Trong vòng tay ông, em cảm thấy thật thoải mái. Em đã quen nghĩ rằng nếu thế giới sụp đổ dưới chân chúng em, ông Jad của em sẽ luôn ở bên cạnh để cứu vớt em. Ông đã ra đi quá nhanh. Truyen8.mobi

- Nojoud! Nojoud!

Em quay người lại, tự hỏi ai có thể gọi em như vậy. Đó là một giọng không mấy quen thuộc. Một âm sắc bất thường, lạ lùng đối với tai em. Không như giọng của ông Jad, người mà dù mắt có nhắm thì em cũng luôn có thể nhận ra. Ngẩng đầu lên, em hiểu ra rằng đó chính là hắn, người chồng xa lạ của em, đây là lần đầu tiên hắn nói với em từ khi chúng em khởi hành từ Sanaa. Hầu như không nhìn em, hắn thông báo với em rằng đã đến lúc lại lên đường. Em gật đầu đồng ý và đi về phía chiếc “xe ngựa bốn bánh” mới của chúng em: một chiếc xe tải nhẹ Toyota màu đỏ trắng, hoàn toàn han gỉ. Người ta xếp em ngồi ở phía trước cùng vợ của anh chồng em đầu đội khăn trùm, ngay phía bên phải người tài xế mới. Những người đàn ông trèo lên phía sau, ngồi trong thùng xe lộ thiên, cùng các hành khách khác vốn vẫn thường xuyên đi đi lại lại con đường này.

- Các vị bám chặt vào, sẽ xóc lắm đấy! người tài xế cảnh báo.

Trước khi khởi hành, người tài xế bật đài cát sét và vặn âm thanh lên hết cỡ. Một giai điệu dân gian bắt đầu khạc ra từ bên trong chiếc đài cũng han gỉ như chiếc xe tải nhẹ. Và tiếng rung của oud, đệm cho giọng của một ca sĩ người địa phương rất nổi tiếng, Hussein Moheb, đã nhanh chóng bổ sung vào những cơn chấn động mà các hòn đá lớn coi khinh chiếc xe tải nhẹ gây nên. Không phải bị xóc, mà là người nhảy tưng lên tứ phía! Nhiều lần, những viên sỏi nảy lên cả kính chắn gió. Đôi bàn tay co quắp trên quả đấm cửa, em cầu nguyện mình có thể nguyên vẹn đến được ngôi làng.

- Em nghe nhạc đi! Nó sẽ giúp em quên hết lo sợ! người tài xế thốt lên.

Giá như anh ấy biết được em đang phải sống trong nỗi lo sợ nào khác...

Chúng em đã chạy xe suốt hàng giờ, hàng giờ liền theo nhịp những lời ỉ ôi của Hussein Moheb. Đáng lẽ em phải đếm số lần người tài xế tua lại chiếc băng cát sét... Anh ấy như bị say vì âm nhạc, thứ âm nhạc chắc chắn mang lại cho anh ấy sự dũng cảm để chống lại sức mạnh của thiên nhiên. Bám lấy chiếc vô lăng như một kỵ sĩ bám lấy con ngựa của mình, anh ấy đương đầu với từng khúc ngoặt dù là nhỏ nhất, mắt nhìn chăm chăm con đường quanh co. Như thể anh ấy thuộc lòng tất cả những cạm bẫy trên đường. Truyen8.mobi

- Thiên nhiên mà Thượng đế tạo ra thật khắc nghiệt nhưng may mắn sao Thượng đế lại cũng tạo ra loài người còn dẻo dai hơn! anh ấy nói.

Quả vậy, em nghĩ, nếu anh ấy nói đúng, thì có lẽ Thượng đế hẳn đã quên mất em.

Chúng em càng đi sâu vào thung lũng, thì mối lo sợ càng dâng lên tắc nghẹn nơi cổ họng em. Em rất mệt. Em buồn nôn, em đói và khát. Nhưng chủ yếu là em sợ. Trong đầu, em đã khai thác hết mọi ý tưởng về những trò chơi có thể và không thể tưởng tượng được để cố gắng quên đi nỗi bất hạnh của mình. Chúng em càng tiến đến gần Wadi La’a, số phận em càng trở nên bấp bênh. Và hy vọng bỏ trốn của em thì hoàn toàn tan biến.

Khardji không thay đổi gì. Phía bên kia thế giới... Vừa đến, lưng như muốn gãy đôi vì những cú xóc, em nhận ra năm ngôi nhà bằng đá, con sông nhỏ chảy qua làng, bầy ong đang thu lượm thức ăn từ bông hoa này sang bông hoa khác, những hàng cây ngút tầm mắt. Và bọn trẻ trong làng đi múc nước ở suối, lấy đầy những chiếc can nhỏ màu vàng. Trên ngưỡng cửa một ngôi nhà, một người phụ nữ đang đợi chúng em. Ngay lập tức em cảm thấy bà ấy đang liếc xéo em. Bà ấy không ôm hôn em. Thậm chí không có đến một nụ hôn nhẹ hay một cử chỉ dịu dàng. Đó là mẹ hắn. Mẹ chồng em. Bà ấy già nua và xấu xí. Da bà ấy nhăn nheo như da một con thằn lằn. Bà ấy bị thiếu hai chiếc răng cửa còn tất cả những chiếc răng khác đều bị hỏng vì bệnh mục xương và đen ngòm vì thuốc lá. Một chiếc khăn màu đen xám phủ lên mái tóc bà ấy. Bằng một cử chỉ của bàn tay, bà ấy ra hiệu cho em vào nhà. Bên trong nhà bày biện sơ sài, đồ đạc hầu như không có. Ngôi nhà gồm có bốn phòng ngủ, một phòng khách và một nhà bếp nhỏ xíu. Nhà vệ sinh nằm giữa thiên nhiên, phía sau những bụi cây.

Không kiểu cách, em nghiến ngấu chỗ cơm thịt mà các chị em của hắn đã chuẩn bị cho em. Em đói đến chết mất. Em đã không được nuốt gì vào bụng kể từ khi chúng em khởi hành từ Sanaa. Sau bữa ăn, người lớn tụ họp để nhai qat. Lại một buổi nhai qat nữa! Các khách mời hàng xóm tham gia cùng hội đồng. Co mình trong một góc, em vừa câm nín vừa nhìn họ. Em rất ngạc nhiên vì dường như không ai trong số họ ngạc nhiên trước độ tuổi quá trẻ của em. Sau này, em mới được biết rằng kết hôn với các bé gái là chuyện thường xuyên xảy ra ở tỉnh. Vì vậy đối với họ, em không phải ngoại lệ đặc biệt. “Nếu cưới một cô bé chín tuổi, vậy là anh đã được đảm bảo một cuộc hôn nhân hạnh phúc”, thậm chí một câu châm ngôn của bộ tộc còn nói như vậy...

Giữa người lớn, những cuộc nói chuyện diễn ra rất nhanh chóng. Truyen8.mobi

- Cuộc sống ở Sanaa đã trở nên quá đắt đỏ, vợ anh chồng em phàn nàn.

- Từ ngày mai, mẹ sẽ dạy con bé bắt tay vào việc, cả con bé cũng phải làm, bà mẹ chồng già nua của em hứa hẹn mà không nói đến tên em. Vả lại, mẹ hy vọng rằng con bé có mang theo tiền.

- Những ý thích thất thường của trẻ con, đã hết rồi. Chúng ta sẽ chỉ cho con bé thấy một người phụ nữ, một người phụ nữ thực sự phải như thế nào!

Khi người ta chỉ cho em căn phòng của mình, khi những vị khách mời đã về vào lúc mặt trời lặn, em nhớ là lúc đó em cảm thấy nhẹ cả người. Cuối cùng em cũng có thể cởi bỏ chiếc áo dài màu hạt dẻ mà em mặc từ hôm trước và đang thực sự bốc mùi. Khi cánh cửa khép lại sau lưng em, em thở hắt ra và hấp tấp thay đồ để mặc vào một chiếc sơ mi nhỏ màu đỏ bằng cô tông mà em mang từ Sanaa tới. Chiếc áo có mùi của nhà em, một mùi đầy hương thơm của oud. Một mùi quen thuộc khiến em an lòng. Một chiếc chiếu dài được trải ngay trên mặt đất: giường của em. Ở bên cạnh, có một chiếc đèn dầu chiếu sáng nhỏ, phản chiếu ngọn lửa lên tường. Thậm chí chẳng cần tắt nó đi em cũng có thể ngủ được.

Đành vậy!

Có lẽ em thích mình không bao giờ thức dậy nữa. Khi cánh cửa mở rầm một cái, em giật nảy mình vì nghĩ rằng đêm đó gió thổi quá mạnh. Vừa kịp mở mắt em đã cảm thấy một thân thể xâm xấp và lông lá đang tựa vào em. Có ai đó đã thổi đèn và căn phòng tối sầm lại. Em rùng mình. Đó chính là hắn. Em nhận ra hắn ngay lập tức từ cái mùi sặc sụa của thuốc lá và qat. Hắn thối hoắc! Hắn như ác thú vậy! Không nói một lời, hắn bắt đầu cọ cọ vào em.

- Em xin anh đấy, hãy để em được yên! em vừa thở hổn hển vừa run rẩy.

- Em là vợ anh! Kể từ hôm nay, anh mới là người quyết định. Chúng ta phải ngủ chung giường.

Em đứng phắt dậy, sẵn sàng bỏ trốn. Nhưng để đi đâu? Điều đó có quan trọng gì! Em phải thoát khỏi chiếc bẫy này. Đến lượt mình, hắn cũng đứng dậy. Trong bóng tối, em nhận thấy một tia sáng qua chiếc cửa vẫn còn hé mở. Chắc chắn đó là ánh sáng của những vì sao và ánh trăng. Không lưỡng lự dù chỉ một giây, em lao ra ngoài sân. Nhưng hắn đuổi theo em.

- Cứu với! Cứu với! em vừa thét lên vừa thổn thức.

Giọng em vang vọng trong đêm. Nhưng như thể em kêu gào giữa chốn không người. Em chạy nháo nhào đến đứt hơi. Em chạy vào căn phòng đầu tiên nhưng em phải thoát ngay ra khỏi căn phòng đó khi hắn đuổi đến nơi. Em chạy không quay đầu lại. Em vấp phải một cái gì đó, có lẽ là một mẩu thủy tinh, em hấp tấp đứng dậy để tiếp tục chạy. Những cánh tay cản đà chạy của em, níu lấy em bằng tất cả sức mạnh để cuối cùng kéo em vào trong phòng và đè bẹp em dưới chiếu. Em bị đóng đinh xuống mặt đất, như bị tê liệt.

- Amma! Amma! Em khẩn nài với hy vọng có được một chút tình đoàn kết giữa những người phụ nữ. Truyen8.mobi

Không có bất cứ câu trả lời nào. Một lần nữa, em lại kêu lên:

- Giúp với! Giúp với!

Hắn cởi bỏ chiếc áo dài màu trắng. Em cuộn tròn lại để tự bảo vệ mình. Nhưng hắn vừa bắt đầu kéo váy em vừa đòi em phải cởi đồ. Rồi hắn lần mò đôi bàn tay sần sùi của hắn trên người em và áp đôi môi hắn vào đôi môi em. Hắn hôi kinh khủng. Mùi trộn lẫn giữa mùi thuốc lá và hành tây.

- Cút đi! Em sẽ mách chuyện này với cha em! em bắt đầu rên rỉ và lại cố sức lánh ra xa.

- Em có thể kể tất cả những điều em muốn với cha mình. Ông ấy đã ký kết hợp đồng hôn nhân. Ông ấy đã đồng ý gả em cho anh.

- Anh không có quyền!

- Nojoud, em là vợ anh!

- Cứu với! Cứu với!

Vậy là hắn bắt đầu cười khẩy:

- Anh nhắc lại với em: em là vợ anh. Bây giờ, em phải làm những gì anh muốn! Hiểu chưa?

Đột nhiên, em cảm thấy như mình bị một cơn bão táp đớp lấy, bị đẩy từ sự xáo động này sang sự xáo động khác. Cú sét giáng xuống em và em không còn sức lực để kháng cự lại nữa. Tiếng sấm ì ầm. Một tiếng sấm nữa, rồi lại một tiếng sấm nữa. Cả bầu trời sụp đổ trên đầu em. Chính lúc đó một cảm giác bỏng rát xâm chiếm nơi thẳm sâu nhất trong em. Một cảm giác bỏng rát mà trước đó chưa bao giờ em cảm nhận thấy. Em đã uổng công khi gào rát cổ, không ai đến giúp đỡ em cả. Điều đó khiến em đau, rất đau và em chỉ có một mình để đối mặt với nỗi đau đớn đó. Truyen8.mobi

- Ái! em thét lên trong hơi thở cuối cùng.

Em nghĩ lúc đó em đã bất tỉnh nhân sự.

Truyen8.mobi chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/24808


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận