Thì ra là sợ người lớn cằn nhằn mới bắt cô phải làm bạn gái trong nửa năm. Thảo nào anh ta lại đưa ra yêu cầu kì quái, dị thường đến vậy! Nhất định là anh sợ người nhà biết chuyện anh làm trai bao, cho nên nhân cơ hội này uy hiếp cô! Hả? Tại sao đột nhiên lại có cảm giác phấn khích, vui vẻ đến vậy chứ?
Cô bỗng nhiên sực nhớ ra việc gì, liền đưa đũa lên chỉ về phía anh nói: “Làm bạn gái anh trong nửa năm cũng được, nhưng anh không được nhân cơ hội này chiếm đoạt tôi nữa. Ví dụ như những chuyện nắm tay, ôm, hôn đều không được hết. Còn nữa, sau này khi ở công ty, không được sai bảo tôi như lao động chân tay. Tôi hứa với anh, không phải vì tôi muốn có chiếc BMW của anh, tôi chỉ không muốn sau này có người nào đó nói tôi đã khiến anh ta thiệt thòi!”.
“Thì ra rõ ràng là em đã chiếm được món hời còn gì?”
“Anh…”
“Còn gì nữa không?”
“Còn có gì nữa?” Đầu có cô lại sắp sửa rối bời lên, nhìn anh bằng đôi mắt hình viên dạn. Bỗng nhiên, Viên Nhuận Chi hiểu ra anh đang ngầm ý chuyện gì, liền nói lại: “Tạm thời, tôi mới nghĩ được có vậy, sau này có thêm điều gì sẽ nói với anh sau!”
“Nếu không còn nữa, thì đổi lại tôi đưa ra yêu cầu. Bắt đầu từ hôm nay trở đi, em phải thu hết lại những gai góc trên người, cứ thử đâm vào người tôi lần nữa xem. Lườm cái gì mà lườm?”
Cô trợn mắt lườm anh rồi nói: “Chuyển bạn thành thù, việc này không thành vấn đề”.
“Không thành vấn đề, vậy thì mau ăn cơm đi. Ăn xong, rồi đi rửa bát. Rửa bát xong rồi còn đi làm. Sau khi tan làm, đợi tôi rồi hãy ra về!” Khuôn mặt anh vẫn cứ bình thản như không, cho dù là đang ra lệnh cho cô, nhưng cũng tỏ ra vô cùng hợp tình hợp lý, như thể tất cả mọi thứ đều là chuyện đương nhiên.
Cô vẫn nhồm nhoàm nhai cơm, vừa ăn vừa nói: “Tại sao tôi phải rửa bát? Tại sao sau khi tan làm phải đợi anh?”
“Cơm là do tôi rang, em chỉ biết ăn không chịu lao động gì sao? Bảo em đợi tôi cùng về là để bổ sung kiến thức làm thế nào để thành người yêu được. Em có hiểu gì về tôi không? Em có biết tôi thích ăn gì, thích uống gì không? Lại biết tôi có thói quen gì? Không nhanh chóng làm tốt công tác này, em muốn để tôi mất mặt vào buổi tiệc đại thọ tháng sau chắc?” Người phụ nữ đầu heo này ngay cả việc anh muốn hẹn hò cùng mình cũng không biết.
“Anh hung dữ gì chứ?”
Cô đã ăn xong hết phần cơm của mình nhưng vẫn chưa cảm thấy no bụng. Thế là tranh nốt phần cơm của anh, gạt hết toàn bộ số cơm còn lại trong đĩa của anh vào đĩa của mình, không để lại cho anh bất cứ thứ gì.
Cô quyết định hóa bi thương thành động lực ăn uống, quyết đánh bại anh trên bàn ăn, để cho anh đói mà chết.
Nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của cô, khóe miệng anh khẽ nhoẻn lên.
Ăn cơm rồi rửa bát xong, Viên Nhuận Chi nhanh chóng rời khỏi chỗ ở của Kỷ Ngôn Tắc. Khi bước ra khỏi tòa nhà, cô mới biết rằng mình đang đứng tại một trong những tòa nhà đắt đỏ, có giá trị trong khu đô thị cao cấp này.
Tuy rằng vô cùng hiếu kì về mọi thứ của Kỷ Ngôn tắc, thế nhưng cô lại càng muốn nhanh chóng thay đi chiếc áo sơ mi nam trên người lúc này. Nếu không với bộ dạng bây giờ, khi đến công ty, cô nhất định sẽ chết đuối trong đống nước miếng của bọn đàn bà con gái ở công ty.
Mua đại một chiếc áo phông rẻ tiền bên quầy ven đường, cô vội vã chạy tới công ty.
Khi tới công ty, ngoài việc bị mấy đồng nghiệp cười nhạo, tất cả mọi chuyện đều bình an vô sự, trái tim của cô mới bớt thấp thỏm lo lắng, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Dạ Quần nhìn thấy cô liền mỉm cười đấy ám muội, trả cho cô chiếc ba lô rồi hỏi: “Chi Chi, tối hôm qua em ngủ có ngon không?”
Khuôn mặt cô bất giác nóng bừng lên, sau vài giây mới có thể bình tĩnh lại được. Nhận lấy chiếc ba lô, cô ưỡn thẳng ngực lên nói: “Ngon cái khỉ ấy! Tại sao tối hôm qua anh không đưa em về nhà?”
Triệu Dạ Quân thì thầm lên tiếng: “Này, em không thể nào trách anh được? Tối hôm qua anh muốn đưa em về tận nhà, nhưng chính em nhất quyết ngủ trên chiếc sofa nhà Kỷ tổng, không chịu rời khỏi. Anh với Tiểu Lưu đành phải bỏ em lại đó”.
Thì ra vẫn là do bản thân cô tự mình mò lên nhà anh, hơn nữa lại còn ăn vạ quyết không chịu đi, biết được chân tướng sự thật còn kinh khủng hơn là khi không biết.
Bận rộn một hồi, cô liền vào buồng vệ sinh, nhìn thấy chị kế toán ở Bộ phận Tài vụ của công ty đang bê một chiếc bụng lớn, trong đầu liền lóe lên một suy nghĩ đáng sợ. Vấn đề xuất hiện khá nghiêm trọng, đó là không biết tối qua sau khi chiếm đoạt người ta xong liệu có xui xẻo đến mức trúng thêm một phần thưởng khác nữa không?
Cô vội vã chiếm bồn cầu, đóng chặt cửa lại, run run lấy chiếc di động ra, gọi đến số Kỷ Ngôn Tắc. Chỉ mấy giây sau cô đã nghe thấy giọng nói gấp gáp của anh: “Có chuyện gì?”
Cô không biết phải mở miệng thế nào, ấp a ấp úng: “Cái đó… tối hôm qua…”
“Có chuyện gì thì em nói mau đi, tôi còn đang phải nói chuyện cùng khách hàng!”
Cô quyết định liều mình xông lên, thì thầm lên tiếng: “Tối hôm qua anh có mặc áo mưa không?”
Đầu kia điện thoại im lặng một hồi lâu.
“Này, tại sao anh lại không nói gì? Rốt cuộc là anh có dùng cái đó để bọc lại không?” Anh thật sự làm cho cô lo lắng đến chết mất.
“Đợi một chút nữa, tôi sẽ gọi điện lại cho em!” Anh nhanh chóng dập tắt điện thoại.
Cô mím chặt môi, nhìn vào chiếc di động, tức đến mức suýt nôn ra máu.
Ngồi trên bồn cầu được khoảng ba phút, cuối cùng cô cũng nhận được điện thoại của anh, cô vội vã vặn hỏi: “Tối hôm qua rốt cuộc anh có dùng cái đó không?”
Giọng nói của anh vô cùng chán nản: “Buổi tối hôm qua, hai chúng ta đều uống rượu say mèm, em đè lên người tôi rồi chồm lên giường, tôi lấy đâu ra thứ đồ đó chứ?” Nói một cách chính xác thì anh làm gì có thời gian tìm mấy thứ ấy!
Cô thật sự rất muốn chết luôn cho rồi, ngộ nhỡ bất hạnh được thêm chiến lợi phẩm, bảo cô, một kiều nữ chưa thành lập gia thấy phải làm sao đây? Cô vẫn còn muốn cưới chồng!
“Này, có phải em sợ có thai không?” Giọng nói của anh hơi run rẩy.
Phí lời, đương nhiên là sợ rồi! Cô nghiến răng nghiến lợi, giọng nói sắp sửa bật khóc: “Mẹ kiếp, coi như tôi đen đủi là được rồi. Sau khi tan làm tôi sẽ vào cửa hàng mua một vỉ thuốc tránh thai sau quan hệ xem sao”.
Anh nghe thấy vậy liền phát cáu: “Không cho phép em đi mua! Uống mấy thứ thuốc đó sẽ hại sức khỏe lắm. Nếu như thật sự bất hạnh giành được chiến lợi phẩm, tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, tôi sẽ cưới em!”
Cô ngây người ra, trong đầu là một khoảng trống rỗng, mãi cho tới khi đầu dây bên kia không ngừng “A lô” vài tiếng, cô mới tức khắc hét lên: “Mẹ kiếp! Ai cần anh phải chịu trách nhiệm chứ? Ai cần anh phải cưới tôi? Tôi không muốn sinh con ra cho anh đâu! Anh là con lợn chết đáng ghét!” Mắng xong, cô nhanh chóng dập máy.
Nghe thấy anh nói sẽ chịu trách nhiệm, nói muốn lấy cô, nước mắt cô liền tuôn trào khỏi bờ mi.
Cô mím chặt môi, ngồi trên bồn vệ sinh, cũng không biết rốt cuộc mình đang khóc hay cười nữa. Cô đã cưỡng đoạt anh, “nuốt chửng” người đàn ông vừa gặp lần đầu đã muốn “tẩn” cho một trận tơi bời. Bây giờ người đàn ông đó nói muốn chịu trách nhiệm, trong lòng cô lại rối bời, không biết mình đang suy nghĩ gì nữa.
Tuy rằng tiền đề là hai người có đứa trẻ, nhưng nghe được những lời nói đó, cô lại cảm động một cách vô duyên vô cớ, hay nói chính xác là cảm thương. Chẳng qua chỉ là chuyện tình một đêm, thử hỏi trên đời này có mấy người đàn ông bằng lòng chịu trách nhiệm chứ? Huống hồ chi, người phụ nữ sau khi làm chuyện đó, bằng lòng uống thuốc tránh thai, người đàn ông nào mà chẳng sung sướng, mừng thầm? Thế nhưng anh lại không hy vọng cô uống thứ thuốc tránh thai sau khi quan hệ, rồi mở miệng nói sẽ chịu trách nhiệm, sẽ lấy cô. Nghĩ tới việc mẹ sau khi sinh cô ra, đã bị người bố bạc tình bạc nghĩa bỏ rơi mà đến tận bây giờ cô vẫn chưa biết mặt, so với mẹ mình, cô may mắn biết bao. Ít nhất thì người đàn ông này chấp nhận chịu trách nhiệm với cô. Cho dù người đàn ông đó là người cô gặp lần nào là muốn đánh lần ấy.
Nước mắt cô không ngừng tuôn rơi.
Phòng vệ sinh vốn dĩ im lặng, nhanh chóng vang lên tiếng chuông tin nhắn. Cô mở di động ra, nhận được một tin nhắn của Kỷ Ngôn Tắc: “Sau khi tan làm, đợi tôi. Không cho phép uống thuốc!”
Tên đàn ông đáng ghét này, tại sao lại phải trách nhiệm đến thế? Lại còn khiến cô vừa đau lòng, vừa nức nở khóc lóc, đúng là một tên khốn khiếp.
Cô lau khô nước mắt, vội vàng nhắn tin trả lời anh: “Tôi biết rồi, sẽ không uống thuốc đâu. Nếu như thật sự giành được chiến lợi phẩm, anh cứ đợi đấy mà chịu khổ đi!”
Cô bước ra khỏi phòng vệ sinh, cảm giác hai chân nhẹ lâng lâng như cưỡi trên mây.
Mãi cho tới tận khi tan làm, Kỷ Ngôn Tắc không hề xuất hiện ở phòng làm việc. Viên Nhuận Chi mắt nhìn màn hình mà trong đầu không ngừng nghĩ suy đến một vấn đề. Đó chính là hết giờ làm việc, liệu có nên đợi anh hay không?
Đúng vào lúc còn đang đắn đo, do dự, Viên Nhuận Chi liền nhận được một tin xấu từ Tang Du, vị sếp thân ái cũng là sư tỷ của mình. Đó chính là Tằng Tử Kiều đã xảy ra chuyện – Một tự sát, hai mất trí nhớ, ba hủy dung nhan!
Đúng là cuộc sống không đâu không chuyện trớ trêu!
Tại sao Tằng Tử Kiều lúc nào cũng không làm thì thôi, đã làm thì kinh thiên động địa? Khi quen biết Tằng Tử Kiều thời học đại học, cô đã biết Tiểu Kiều là một người con gái vô cùng kiên cường, cho dù trời có sập xuống thì Tiểu Kiều cũng tuyệt đối không chịu khuất phục.
Cô cũng chẳng còn tâm trí nào để lo lắng đến việc có nên đợi Kỷ Ngôn Tắc không nữa. Sự tình gấp gáp, Viên Nhuận Chi phải đến gặp Tằng Tử Kiều ngay tức khắc.
Mới có mấy ngày không gặp, Tằng Tử Kiều đã xảy ra chuyện rồi. Mới nghĩ tới đây thôi, cô biết rằng nhất định là đã xảy ra chuyện tày đình rồi. Chuyện này nhất định có liên quan tới Tằng sư huynh. Cô vội vã thu dọn đồ đạc, đi thẳng đến nơi ở của Tằng Tử Kiều.