Quân Lâm Thiên Hạ
Tác giả : Khai Hoang
-----oo0oo-----
Chương 262: Đột nhiên tăng mạnh
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Nửa đêm hôm đó, Nhạc Vũ theo thường lệ làm xong công khóa, đem dược tính của ba viên Tam Chuyển Trúc Cơ đan toàn bộ hấp thu xong, lại không nghỉ ngơi mà lấy ra chút ít điển tịch Xương Băng Hồng giao cho hắn trước khi hắn rời đi.
Vừa mở ra Nhạc Vũ đã bị kiến thức bác đại tinh thâm bên trong hấp dẫn. Bên trong mười mấy quyển sách dầy như tự điển chẳng những có Linh trận từ thất phẩm tới cửu phẩm bí truyền của Minh Trụ Phong, tổng cộng có tới một trăm ba mươi bảy cách dùng khác nhau, còn có gần ngàn bí phù đủ loại, cách dùng, ảo diệu cùng biến hóa tương ứng đều được kể rõ chi tiết.
Ngoài ra bên trong những quyển sách, còn ghi lại tất cả tâm đắc của Xương Băng Hồng kể từ ngày bái nhập Quảng Lăng Tông, có thể đem ra so sánh.
Đợi đến khi hắn đọc lướt qua lần đầu, chân mày chợt cau lại. Những gì ghi chép trong này hắn chỉ nhìn một lần liền có thể nhớ được. Nhưng nếu muốn hoàn toàn nắm giữ, như vậy không có thời gian năm ba tháng thật sự không có khả năng. Dù rằng hắn đã dùng cả năng lực của hệ thống trí năng phụ trợ bên trong cơ thể.
Thở dài một tiếng, Nhạc Vũ chọn một quyển dễ hiểu nhất tiến hành nghiên cứu. Khóe mắt hắn chợt nhìn thấy thân ảnh buồn chán của Chiến Tuyết đang đi tới đi lui trên lầu các.
Trong lòng hắn vừa động, sau đó lại hướng lên trên vẫy vẫy tay.
Ánh mắt Chiến Tuyết vốn cũng không hề rời khỏi Nhạc Vũ, lúc này vẻ mặt ngẩn ra, sau đó dùng ngón tay chỉ vào mũi mình:
- Thiếu gia đang gọi Tuyết nhi?
Nhạc Vũ không đáp, chỉ nở nụ cười.
Chiến Tuyết chợt ngẩn ra, sau đó lại mừng như điên, hai tay nàng nhấn xuống, thân hình đã bay lên khỏi sàn nhà, lâng lâng hạ xuống trước mặt Nhạc Vũ, sau đó chớp đôi mắt to trong veo, tràn ngập vẻ mong đợi hưng phấn nhìn Nhạc Vũ:
- Thiếu gia gọi ta làm gì?
Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, sau đó cầm một quyển trận đạo điển tịch đưa qua:
- Nếu ngươi cảm thấy nhàm chán, như vậy bắt đầu từ hôm nay hãy cùng ta học tập trận pháp phù thuật đi. Hôm nay đọc quyển này trước, có chỗ nào không hiểu thì hỏi ta.
Chiến Tuyết thoáng thất vọng, ngay sau đó lại tràn ngập ý mừng đáp ứng một tiếng, lại trịnh trọng gật đầu.
Những ngày qua Nhạc Vũ bận rộn tới mức không có thời gian để ý tới nàng, thế cho nên liên tục hai mươi mấy ngày nàng chỉ lủi thủi một mình. Nơi này ngoại trừ có không gian lớn hơn không gian hẹp hòi kia chút ít, cảnh sắc đẹp hơn một chút, cơ hồ cũng không có gì khác nhau.
Bởi vì theo nàng xem, cho dù nghe Nhạc Vũ nói một câu cũng thật tốt, hiện tại vừa nghĩ tới có thể cùng Nhạc Vũ học tập, trong lòng nàng lập tức cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Nhạc Vũ hoàn toàn không biết chuyện này, sở dĩ để Chiến Tuyết học tập chung với hắn, một mặt là nhìn thấy Chiến Tuyết cô độc trong tiểu viện còn có chút băn khoăn. Về mặt khác, phù trận bí pháp cũng liên quan tới chiến đấu, để Chiến Tuyết học tập một chút ngày sau sẽ có chỗ dùng, Chiến Tuyết cũng đã sinh ra linh trí, học tập những thứ này cũng có thể hiểu được.
Về phần chút tâm tư của Chiến Tuyết, hắn cũng không suy nghĩ quá nhiều, lại lười phải suy nghĩ.
Suốt thời gian sau đó, mỗi ngày trong hành trình của Nhạc Vũ lại có thêm việc đi tới Minh Trụ Phong, lại ít tới Kinh Sóc Các, càng nhiều thời gian hắn ở lại bên trong tiểu viện.
Không phải Nhạc Vũ đều xem xong tàng thư trong Kinh Sóc Các, hoặc là thương hại cho Chiến Tuyết. Mà vì Nhạc Vũ phát hiện hệ thống trí năng phụ trợ đã đạt tới trạng thái bình cảnh.
Hiện tại cho dù hắn đọc thêm bao nhiêu bí phù điển tịch tương quan, cũng chỉ vô dụng, cách sắp xếp linh phù bên trong vật thể màu bạc hiện tại lại xuất hiện vẻ hỗn loạn, còn có dấu hiệu muốn thoái hóa.
Ngược lại sau khi hắn đến Ly Hận Phủ Minh Trụ Phong, được Xương Băng Hồng chỉ điểm một phen, vật thể màu bạc kia rốt cục lại có chút tăng tiến.
Điều này cũng giúp cho hắn tìm được con đường mới, đó chính là biết mình cần phải nghiên cứu tìm hiểu kỹ càng về những Linh trận phù lục, củng cố sở học của chính mình. Một mặt có chỗ tốt lớn lao đối với đạo cơ bản thân, về mặt khác cũng có thể giúp cho hệ thống trí năng phụ trợ đạt được cơ hội tiến hóa lần nữa.
Trong mấy ngày kế tiếp, tình huống xem như không tệ, tuy nói vật thể màu bạc trong gáy hắn vẫn không có dấu hiệu tiến hóa, nhưng trong mấy ngày qua hiện tượng linh phù hỗn loạn bên trong đã được cải thiện trong phạm vi lớn.
Đối với việc này Nhạc Vũ cũng hoàn toàn khó hiểu, chẳng qua hắn chợt có một suy đoán làm người ta kinh hãi khi nghe thấy.
- Chẳng lẽ hệ thống trí năng của mình đang chuẩn bị sắp xếp tìm hiểu pháp tắc trong linh phù để tạo lập thiên địa?
Nghĩ đến điều này, trong lòng Nhạc Vũ chợt vô cùng hưng phấn, theo tình hình linh phù sắp xếp hỗn loạn bên trong, bởi vì hệ thống trí năng còn chưa hiểu rõ công dụng của các linh phù nên không cách nào chính xác tiến hành sắp xếp trật tự?
Qua những ngày tiếp xúc tìm hiểu về chút ít linh phù, những vị trí của các linh phù mà hắn hiểu rõ đã có được vị trí sắp xếp vững chắc bên trong vật thể màu bạc kia. Như vậy tìm hiểu thêm về phù văn khác cũng có thể có chút ít vị trí cố định, điều này không phải là không có khả năng.
Nhưng đây chỉ là suy đoán của hắn, đối với việc này hắn cũng không có quá nhiều mong đợi.
Thiên đạo mênh mông, lại chỉ là một nhân loại mà thôi, có thể hoàn toàn nắm giữ được thiên đạo hay sao? Cho dù có được hệ thống trí năng không ngừng theo hoàn cảnh tiến hóa, cũng vẫn như thế, bất quá nếu như nắm giữ được một phần trong thiên đạo, như vậy đã là rất tốt.
Ngày kế tiếp khi hắn đến Minh Trụ Phong, hoặc có lẽ do nguyên nhân chiếu cố tâm thần hắn tiêu hao quá lớn, Xương Băng Hồng chỉ dạy cũng chỉ có chút bí phù, vô luận là cách dùng hay đặc điểm đều không quá tinh tường.
Về phần những quyển điển tịch đưa cho hắn hôm qua, chỉ thoáng kiểm tra sơ lược một chút thì xem như xong chuyện, lần này Nhạc Vũ cảm thấy vô cùng may mắn, thầm nghĩ không đến nỗi bị lột sạch đồ đạc bỏ xuống núi.
Ngày kế tiếp lại tiếp tục học tập Linh trận, lần này để cho hắn dựa theo sở học dùng bảy mươi hai lá cờ bày trận, sau đó để Xương Băng Hồng phá giải.
Ngày này, Nhạc Vũ lại tâm thần mỏi mệt quay về, thành tựu của Xương Băng Hồng bên trong trận đạo vô cùng tinh thâm, cũng không tiến hành theo kiểu từng bước tăng cao. Thường thường sau khi hắn bố trí xong Linh trận, chỉ dùng vài lần liền dễ dàng phá giải, cuối cùng Nhạc Vũ nổi giận, chuyển sang dùng Linh trận thất phẩm chuyên tấn công có tên là Tiểu Lưỡng Nghi Loạn Long, liên tục thất bại suốt mấy mươi lần mới may mắn chậm rãi chuyển biến tốt đẹp.
Ở trong lần cuối cùng, Xương Băng Hồng dứt khoát không để hắn tiếp tục bày Linh trận, chỉ dùng những gì đã dạy hắn bày ra một bộ trận pháp, khiến cho Nhạc Vũ phải vắt hết óc mới miễn cưỡng phá giải được.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Nhạc Vũ liền cảm giác thể ngộ của mình trong trận đạo bí phù đã tăng lên một mảng lớn, cho dù không có hệ thống trí năng tương trợ, hôm nay hắn cũng đã có thể phân tích phù trận, cũng biết cách bày ra một ít Linh trận có phẩm cấp đơn giản.
Nhưng càng làm cho hắn vui mừng chính là vật thể màu bạc sau gáy hắn lại phát ra ánh sáng, trong đó có không ít phù văn đã được cố định vị trí, Nhạc Vũ đoán chừng lấy tình hình này tiếp tục phát triển, nhiều nhất chỉ cần hai năm thời gian hắn có thể hoàn toàn ổn định vững chắc thế giới linh phù này.
Đáng giá nhắc tới còn có Chiến Tuyết, tốc độ học tập trận đạo của nàng còn nhanh hơn Nhạc Vũ rất nhiều. Nhạc Vũ đem sở học từ chỗ Xương Băng Hồng về dạy qua cho nàng một lần, chỉ trong vài ngày nàng liền hiểu được cách bày trận.
Có đôi khi Chiến Tuyết lại cùng hắn thử nghiệm linh trận, Nhạc Vũ nếu không dùng hệ thống trí năng để ăn gian, nhiều lắm chỉ có thể chống đỡ được một lúc liền thua bại.
- Vì sao Chiến Tuyết sau khi chết thiên tư lại càng lợi hại hơn nhiều so với lúc còn sống?
Trong lòng Nhạc Vũ không cách nào hiểu được, trước kia hắn ở trong biệt phủ Tĩnh Hải Tông cũng không hề phát hiện Mục Hi Ngọc có thiên phú đặc biệt gì về phương diện này.
Mà phương pháp tiến vào trong biệt phủ của nàng cũng là dùng bạo lực phá trận như đám người Sa Thiên Quân. Hiển nhiên nàng cũng không quá am hiểu về trận phù chi đạo.
Nhưng vì sao sau khi chết lại có thể thông minh đến như thế, làm cho hắn bị đả kích nhiều lần như vậy? Lẽ ra sau khi nàng bị luyện chế thành Huyền Sát Tiên Thi, cho dù có khôi phục linh trí thì tư duy năng lực cũng phải chịu ảnh hưởng mới đúng đi?
Nhạc Vũ thật sự không biết chính là hiện tại bên trong Thông U Định Minh Châu, đã có vô số sợi tơ vượt qua không gian loạn lưu liên kết tới. Những sợi tơ kia ngày càng dày đặc, từ ban đầu chỉ có hơn ngàn, hiện tại đã tăng lên mấy ngàn.
Mà vầng sáng màu bạc vô cùng xinh đẹp kia càng ngày càng lớn mạnh, phàm là những nơi có thể đi tới đều sinh cơ bừng bừng, đang lặng lẽ bắt đầu biến hóa.
Nhạc Vũ cũng không phải không hề phát hiện, não bộ Chiến Tuyết biến đổi, tình hình phảng phất như có dấu hiệu sống lại, hoàn toàn không còn đi theo con đường bình thường của Huyền Sát Tiên Thi, nhưng trong thời ngắn hắn cũng không tìm được nguyên do, chỉ có thể suy đoán hoặc trong quá trình luyện thi của mình đã nảy sinh đường rẽ? Hoặc là dứt khoát do khe nứt kia mà ra?
Nhưng rất nhanh hắn cũng không có thời gian đi suy nghĩ chuyện này, một mặt Xương Băng Hồng liên tục bố trí bài học cho hắn tự học, càng ngày càng gia tăng trên phạm vi lớn, một mặt thức ăn hắn lưu lại cho Sơ tam đã tiêu hao hết, làm trong lòng hắn vô cùng lo lắng!
Cũng may còn một ngày nữa Đoan Mộc Hàn hết hạn chịu phạt, khi màn đêm buông xuống, Nhạc Vũ học xong Phù Trận thuật ở Minh Trụ Phong, không lập tức cáo từ mà lại hành lễ với Xương Băng Hồng thật sâu.
Xương Băng Hồng thấy thế, đầu tiên thu những trận kỳ vào trong tay áo, sau đó lại cười cười nhìn Nhạc Vũ:
- Ngày mai Đoan Mộc chân nhân sẽ rời khỏi Lôi Vân Cốc sao? Đúng rồi, tựa hồ bây giờ Vũ nhi còn chưa chính thức bái sư đi?
Trong lòng Nhạc Vũ chợt động, nghĩ thầm chuyện mình bái nhập môn hạ Đoan Mộc Hàn chẳng lẽ không có biến cố khác? Bất quá chỉ thoáng qua, trong lòng hắn chợt thản nhiên, Xương Băng Hồng cùng mình đã có danh sư đồ thật sự, hơn nữa lúc dạy dỗ hắn lại tận tâm tận lực, bái nhập môn hạ đối phương trong lòng hắn không hề có ngăn cách mâu thuẫn, chỉ là hắn không biết những trưởng bối bên trên lại có quyết nghị như thế nào.
Nhưng đúng lúc này Xương Băng Hồng chỉ phẩy tay xoay người:
- Trở về đi thôi! Ba ngày tới ngươi không cần đến, giúp ta vấn an Đoan Mộc chân nhân.