Lão đại Lô Trí ở sân đọc sách, Di Ngọc cũng dọn sạch ghế nhỏ ngồi ở trong sân vừa phơi nắng, vừa cầm vải thô luyện tập thêu công, dù sao trong nhà không dư tiền mua tơ lụa cho nàng học tập nữ công, có mấy khối vải cũ luyện tập cũng tốt rồi.
Ánh mắt Di Ngọc tập trung lâu trên mặt thêu có chút khó chịu, vừa mới chuẩn bị trông về phía xa để mắt nghỉ ngơi, liền thấy trước sân đi tới một người phụ nữ khoảng hai mươi tuổi, trong tay dắt một bé gái so với Di Ngọc cao một chút.
Phụ nhân kia thấy nàng ngẩng đầu nhìn, liền đưa ra khuôn mặt tươi cười hướng nàng nói: “Ơ, Ngọc tỷ, ở trong sân chơi đùa a.”
Di Ngọc đã từng nhìn thấy phụ nhân này, chậm rãi từ trí nhớ bắt được một đoạn ngắn: đó là mười ngày trước, mình ở ven đường trong thôn quơ hạt cát, thấy nữ nhân họ Vương này cùng một người phụ nữ khác tám chuyện, nói Lô thị thông đồng nam nhân nhà nàng, cái kia nam nhân kêu là Lý Trung Thực.
Lý Trung Thực nàng từng gặp qua, đến mượn trâu hai lần để kéo xe, cười thật thà, Lô thị không phản ứng gì, chỉ nói hắn tiện đường theo trấn trên mua giùm bao kẹo trở về, cho Di Ngọc ăn vặt. Nho nhỏ miếng đường mạch nha so với đường mạch nha chế tạo đơn giản mắc hơn một chút, nhưng bởi vì là thiên nhiên tinh khiết nên hương vị cũng không tệ lắm, các loại bánh càng đơn giản, bánh ngọt cùng bàn tay nàng không sai biệt lắm một khối to, ăn một miếng nàng liền thấy ăn không ngon.