Tình Yêu Dịu Dàng Chương 2


Chương 2
Buổi trưa đợi mẹ ngủ, cô thay đồ rồi ra đường. Quốc đang chờ cô. Anh ngồi ở góc phòng

chỗ khuất nhất của quán. Buổi trưa thật vắng người, không phải sợ gặp ai quen. Đây là giờ hẹn thường xuyên của anh và cô. Nó thật an toàn, vì cho đến nay mọi người trong gia đình, kể cả bạn bè đều không ai phát hiện. 

Quỳnh quay đầu nhìn xung quanh rồi dè dặt đến thẳng bàn của Quốc. Cô ngồi xuống đối diện anh, nhìn anh như chờ đợi. 

Quốc gọi nước cho Quỳnh rồi luồn tay dưới bàn nắm tay cô: 

- Giận bạn anh không? 

Quỳnh im lặng một chút rồi buồn buồn: 



- Sao lúc đó anh không nói gì hết, em có cảm giác anh cho phép bạn anh coi thường em. 

- Thằng đó hay giỡn kiểu vô duyên như vậy, anh cũng bực lắm, em té có sao không? 

- Không. Nhưng em xấu hổ lắm, may mà anh ấy không đẩy em ra. 

Quốc phẩy tay: 

- Đừng để ý tụi nó. Vả lại, tụi nó là bạn, anh cũng khó phản ứng. 

Quỳnh ngập ngừng: 

- Anh có thể đừng rủ mấy người đó về nhà được không? Mai mốt mà gặp họ, em quê lắm. Em có cảm giác mọi người thích chế nhạo em. Có phải bạn anh coi thường em không? 

- Tại sao lại coi thường em. 

- Vì em là.... 

Quốc lắc đầu: 

- Đừng nhắc chuyện đó, nói chuyện khác đi em. Lúc nãy có bị nóng không? 

- Không. Nguyên phin cà phê hất trọn vô người bạn anh. Em nghĩ anh ấy bực lắm. 

Quốc chợt cười: 

- Thằng đó nóng tính lắm, không hiểu sao hôm nay nó hiền vậy. 

Không để ý câu nói đó, đôi mắt Quỳnh cụp xuống, đăm chiêu ngó vào góc bàn. Cử chỉ của cô làm Quốc chú ý: 

- Có chuyện gì nữa vậy? 

- Em hơi ngạc nhiên, sao lúc nãy anh lại bảo em là bà con, nó có gì khác với người giúp việc không? 

- Trông em chẳng có vẻ gì là người giúp việc. 

Câu trả lời vô thưởng vô phạt đó là cách tránh né. Quỳnh hiểu điều đó, nhưng lòng tự ái của cô vẫn bị tổn thương. Và cô giấu cảm giác đó bằng lặng thinh. 

Quốc nói qua chuyện khác: 

- Em chuẩn bị quà cho bạn em chưa? Quà sinh nhật ấy. 

- Dạ chưa. Còn mấy ngày nữa nên em không gấp. 

- Đi với anh. 

- Đi đâu hả anh? 

- Mua quà cho bạn em. Sau đó anh sẽ mua cho em bộ áo đi dự sinh nhật. 

- Thôi không cần đâu. Em có nhiều đồ lắm rồi. 

- Nhưng anh thích mua cho em. Đi. 

Không đợi Quỳnh trả lời. Quốc kéo cô đứng lên rời khỏi quán. Anh đưa Quỳnh vào một cửa hàng và đích thân chọn áo cho cô. Quỳnh nhìn những bộ đồ mới một cách thờ ơ: 

- Thế anh có đi với em không? 

- Đi đâu? 

- Đến dự sinh nhật bạn em. 

Thấy vẻ phân vân trong mắt anh, cô cười buồn: 

- Thôi, anh không cần trả lời, em hiểu rồi. 

- Quỳnh à! Anh rất muốn, nhưng không nên, em hiểu không. 

- Vâng, em biết. 

- Anh sẽ dền bù cho em bằng cách khác. 

- Là những cách thế này đây sao? Em không cần đâu. Đừng yêu em theo cách đứa trẻ chăm sóc con búp bê của nó anh ạ. Em chịu không nổi đâu. 

- Em nói gì vậy? 

Quỳnh buồn buồn: 

- Em nhớ hồi nhỏ em thích búp bê, suốt ngày tìm đồ mặc cho nó, trang trí sao cho nó đẹp. Anh yêu em cũng giống như vậy. Còn tệ hại hơn, vì búp bê đi theo bên mình, còn anh thì sợ mọi người biết anh có em. 

Quốc cau mặt: 

- Em có thể quên chuyện đó được không? Chẳng lẽ em lại muốn làm khó anh. 

- Vâng, em sẽ không nói nữa. Dù sao cũng cảm ơn vì anh đã cho quà em. 

Quốc luồn tay ra sau, bóp nhẹ tay cô: 

- Anh yêu em, em chỉ cần biết như vậy thôi, nghĩ ngợi xa xôi làm gì? 

Quỳnh dạ nhỏ một tiếng rồi không nói gì nữa. Quốc cũng lặng thinh. Anh bỏ cô xuống ở ngã tư rồi về nhà trước. Quỳnh xách hai giỏ đồ anh mới mua cho, lững thững đi bộ về. Cảnh này đã diễn ra rất nhiều lần như thế. Một tình yêu vụng trộm. Nó làm Quỳnh có cảm giác mình phạm tội và thay vì vui vì được quà, cô chỉ thấy tinh thần u ám. 

Cô đi cổng sau về phòng mình. Bà Phượng đang loay hoay quét sân. Quỳnh định lén vào phòng cất đồ, nhưng bà đã thấy và đi vào theo cô: 

- Con mua gì đấy Quỳnh ? 

Bà bước đến mở giỏ, trút mớ quần áo ra giường: 

- Lại cậu Quốc cho nữa à? 

Quỳnh chống chế ngay: 

- Lúc nãy con đi mua quà với nhỏ bạn thì gặp ảnh đi với bạn gái ảnh, cái này là chị ấy cho chứ không phải của ảnh cho. 

- Sao, cô nào mà rộng rãi quá vậy? 

- Anh Quốc giới thiệu con là em bà con, thế là chị ấy mua tặng con luôn, con nghĩ chắc chị ấy muốn lấy lòng anh Quốc đó mẹ. 

Nói xong, cô liếc nhìn mẹ và thở nhẹ khi thấy bà tin ngay. Mẹ hiền và quá thật thà. Hình như mẹ chẳng biết đến những lắc léo trong cuộc sống. Đến nỗi cũng không hề nhận ra sự quan hệ thầm kín giữa cô và Quốc. 

Ban đầu, Quỳnh rất khổ sở khi nói dối, nhưng Quốc đã dạy cô cách giải thích về những món quà. Nó làm bà Phượng cảm động về lòng tốt của cậu chủ trẻ. Và bà trả ơn bằng cách tận tuỵ phục vụ gia đình ông chủ. 

Ngược lại, mẹ con cô được ông bà chủ quý mến vì sự tận tuỵ đó. Thật ra là mối quan hệ tốt đẹp. Cho nên lúc nào cô cũng nơm nớp lo sợ. Nếu bà chủ phát hiện mối quan hệ của cô thì.... 

Quỳnh lẳng lặng cất mấy chiếc áo vào tủ. Cô cũng chẳng buồn mặc thử. Cô đâu có cần khoác cho mình vẻ ngoài sang trọng. Cô chỉ muốn sống thật với hoàn cảnh của mình. Nhưng Quốc thì lại thích nhìn cô xinh đẹp. Vì yêu anh, nên cô phải sống dối mình như thế. Nó không dễ dàng chút nào. Quỳnh có cảm tưởng mình luôn đóng kịch theo sự chỉ đạo của Quốc. 

Chiều chủ nhật, Quỳnh đi thư viện về lại gặp kẹt xe. Đến 6 giờ mà cô còn ở giữa đường. Trong khi thiệp mời lúc 6 giờ. Đã vậy còn bị công an phạt vì tội vượt đèn đỏ. Quỳnh nản muốn bỏ sinh nhật, nên cô không lo về sớm nữa. 

Về nhà cô gặp Quốc trong sân. Cô định đi thẳng xuống phía sau thì anh gọi lại: 

- Em không đi sinh nhật bạn sao? 

Quỳnh miễn cưỡng lắc đầu: 

- Trễ rồi, em chưa chuẩn bị gì cả. Có lẽ em sẽ gởi quà thôi. 

- Mới trễ nửa tiếng, còn kịp đấy. 

- Thôi, hôm nay em nản lắm. Em không muốn đi đâu cả. 

Quốc chợt đề nghị: 

- Để anh đưa đi, tối nay anh cũng không có chương trình gì khác. 

Quỳnh ngạc nhiên, tròn xoe mắt: 

- Anh nói thật à? 

Vừa nói cô vừa nhìn Quốc chăm chăm, anh thản nhiên gật đầu: 

- Lâu lâu đi một lần mà, nếu có ai gặp, anh sẽ nói là tiện đường cho em quá giang. 

Sự hy vọng trong Quỳnh lập tức bị dập tắt. Cô hờ hững đi ra phía sau, về phòng mình. Cô trang điểm qua loa rồi lấy vội hộp quà chạy ra sân trước. Quốc đang chờ cô trong xe. Anh không vội bật công tắc, mà ngồi yên ngắm cô từ đầu đến chân. 

- Sao em không làm mặt đậm một chút, hoặc chải kiểu tóc nào, trông em nhếch nhác quá. Nghĩa là không lộng lẫy đấy. 

Quỳnh cười gượng: 

- Nếu không có anh, có lẽ em sẽ chẳng đi nữa, em nản lắm. 

- Nản cũng phải ráng chứ, không đi thì thôi, đến mấy chỗ như vậy phải đẹp lên chứ. 

- Thế em xấu lắm hả anh? 

- Không xấu, nhưng không nổi lắm. Thế nào em cũng bị chìm nghỉm trong đám bạn em. 

Quỳnh thở dài một mình. Quốc là vậy, lúc nào cũng đòi hỏi hình thức. Lúc nào cũng muốn cô phải ra vẻ con nhà giàu. Anh luôn tự lừa dối mình và bắt cô cũng phải lừa dối theo. 

Quỳnh buồn lắm, nhưng chẳng bao giờ có thể nói ra điều đó. Một công tử thừa tiền và thừa hạnh phúc như Quốc, sẽ không bao giờ hiểu được nổi mặc cảm về thân phận như cô. 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/41211


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận