Tôi Là Zlatan Chương 9


Chương 9
Suýt chết vì viêm màng não

Nhiều năm trước đó, bố tôi bị người ta tóm được khi đang ăn trộm và bị đánh đến lủng phổi. Tôi không bao giờ muốn nhớ về ký ức ấy, nhưng nó cứ ám ảnh tôi. Cứ cố đè nén thì nó lại bung ra. Có một con hẻm kinh tởm với vài bụi rậm và chỉ có 2 ngọn đèn, một ở phía trước đường hầm và một ở phía sau. Đoạn đường ở giữa chỉ toàn một màu đen. Thế là tôi lao vào bóng tối, cố chạy từ bóng đèn đầu hầm sang bóng đèn ở đầu kia.

Tôi chạy như điên, tim đánh như trống trong lồng ngực, trong đầu cứ sợ bóng tối sẽ tràn ngập những điều kinh khủng, có cả bọn khốn nạn đã đánh bố mình ngày trước. Tôi cứ chạy, ráng tăng tốc hết cỡ với niềm tin là chỉ cần chạy nhanh, không thứ gì có thể đuổi kịp tôi. Khi về được đến nhà, tôi mới tự tin là mình đã an toàn, nhưng khi ấy thì thở chả ra hơi nữa. Không giống gì với Muhammad Ali cả.

Một lần khác bố dẫn tôi và chị Sanela đi bơi ở Arlöv. Sau đó tôi xin đến nhà một đứa bạn chơi. Khi về nhà trời mưa như trút. Tôi phóng xe đạp như điên và về nhà trong tình trạng ướt như chuột. Khi ấy chúng tôi đã đến sống tại Zenith, hơi xa một tí so với Rosengard. Tôi mệt kinh khủng, bụng đau như có ai đấm, chỉ còn biết cuộn tròn trên giường, tinh thần thì hoảng loạn.

Bố bước vào và nhìn thấy tôi như thế. Bình thường thì ông chỉ ngồi một chỗ, vật vờ như bóng ma. Nhưng khi xảy ra chuyện thì không ai quyết liệt như bố tôi. Ông gọi ngay một chiếc taxi và xốc tôi lên, lọt thỏm vào vòng tay ông như một con tép. Khi ấy tôi có cảm giác mình nhẹ như như một sợi lông chim vậy. Bố quá khỏe và mạnh mẽ, khi ấy lại thêm cơn điên trợ lực. Ông như một con sư tử sổng chuồng và hét lên với người nữ tái taxi:

- Nó là con tôi, là mọi thứ của đời tôi. Cô kệ mẹ luật giao thông, tiền phạt tôi đóng, cảnh sát tôi lo. Phóng đi.

Người phụ nữ ấy chỉ có duy nhất một sự lựa chọn: làm theo lời bố tôi. Cô ta vượt qua 2 cột đèn đỏ để đến khu vực dành cho trẻ em của bệnh viện Malmo. Sau đó tôi được chuyển ngay vào khoa cấp cứu với một mũi tiêm thẳng vào lưng. Bố tôi từng nghe có người bị chích mũi ấy rồi sau đó bị liệt nên chửi thề loạn cả lên. Lúc ấy tôi mà có vấn đề gì thì chắc bố tôi sẽ làm sập cả thành phố mất.

Nhưng rồi bố cùng bình tĩnh lại và để cho bác sĩ làm việc của mình. Tôi thì nằm trên giường, rên rỉ. Bác sĩ cho biết tôi bị viêm màng não, y tá tắt hết đèn, xung quanh tôi toàn là bóng tối. Nhưng tôi biết trong bóng đêm ấy có ánh mắt quan hoài của bố đang dõi theo mình. 5 giờ sáng hôm sau tôi thức dậy, cơn nguy kịch đã qua. Tôi chả biết vì sao mình lại bị bệnh. Có thể vì ăn uống không đủ, Hồi ấy tôi nhỏ con và yếu ớt, chỉ mạnh trong suy nghĩ mà thôi.

Vì mạnh trong suy nghĩ nên tôi mau chóng quên đi ký ức kinh hoàng kia. Tôi lại chạy đi chơi, tự trưởng thành theo cách của riêng mình. Bố tôi không bao giờ nói: "Mày phải thế này, thế kia, dứt khoát không được làm việc này". Mà ngày cả khi có nói thì có lẽ tôi cũng chả nghe. Nếu là đứa con trong thế giới của bố tôi, bạn cũng sẽ tự giải quyết vấn đề của mình như một người đàn ông. "Con đau bụng quá bố ơi", hay đại loại thế ư? Khỏi có.

Tôi học cách tự bước đi trên đôi chân mình, học cách hy sinh chính mình. Khi chúng tôi mua một chiếc giường ở Ikea, bố không có đủ tiền để vận chuyển, 500 kronor hay đại loại thế. Đơn giản thôi, bố vác cái giường từ tiệm về nhà, tôi phụ bố xách cái đầu giường. Cứ thế mà lầm lũi đi hàng dặm đường. Cái đầu giường nhẹ vậy, nhưng tôi thỉnh thoảng vẫn yêu cầu bố dừng lại. Nhưng ông vẫn lầm lũi bước tiếp. Khí khái nam nhi toát ra trong từng bước đi.

Khi ông đến trường để họp phụ huynh cho tôi, mọi người đều hỏi nhau: "Ai thế?". Đến cả các giáo viên khi gặp bố tôi cũng chả còn dám than phiền về tôi nhiều như họ dự định. Nhìn bố tôi, ai cũng nghĩ: cẩn thận với lão này là hơn.

Mọi người vẫn thưởng hỏi tôi: tôi sẽ làm gì nếu không trở thành cầu thủ? Tôi cũng không biết nữa. Nhưng có lẽ sẽ làm tội phạm. Rosengard nơi tôi sống đầy những tội ác, chứ không chỉ dừng lại ở chuyện ăn cắp xe đạp hay chôm đồ như trong siêu thị. Chính tôi cũng cảm thấy hào hứng với những trò trộm cắp ấy. Không có bóng đá, tôi đang nghĩ, có lẽ tôi cũng sẽ trở thành một tên trộm cướp mà thôi.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/74222


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận