Thất thân làm thiếp Chương 8


Chương 8
Chương 36: MỘT ĐÊM KHÔNG NGỦ Một đêm không ngủ, suốt buổi tối, Vãn Thanh đều mở mắt thao thức, chỉ cần liếc mắt lên, liền phảng phất thấy con rắn trúc diệp thanh màu xanh từ từ tiến đến phía mình..

 

Đó là cảm giác sợ hãi đến từ đáy lòng.

Song nhi cũng một đêm không ngủ đứng ở đầu giường canh giữ cho nàng, trong lòng tràn ngập sự áy náy, nhìn về phía nàng, nhưng lại không biết nói gì.

Song nhi tựa hồ biết lòng của Vãn Thanh đang sợ, chỉ biết nắm tay Vãn Thanh thật chặt, như là muốn liều thân bảo vệ Vãn Thanh.

Vãn Thanh âm thầm cảm thấy an ủi, nàng không đến mức cô đơn , vẫn còn có người nhớ đến nàng, quan tâm đến nàng.

Ngẩng đầu nhìn lên, khẽ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trào, rơi xuống trải giường, tạo thành một đóa hoa màu xanh đậm tuyệt đẹp

Vãn Thanh thật sự cảm động bởi tình cảm của Song Nhi

“Tiểu thư, chúng ta chạy trốn đi!” Song nhi đột nhiên thốt ra một câu dọa người, dọa Vãn Thanh giật cả mình, giương đôi mắt nhìn về phía Song Nhi, có điểm không thể tin được, Song nhi có thể nói ra những lời như vậy .

Sau khi nhìn trái nhìn phải, liền che miệng Song Nhi lại: “Song nhi, không được nói lung tung!” Tuy nói nơi này là chỗ của lão bá, nhưng lão bá dù sao vẫn là người của Phượng Cô…. Nếu chẳng may tai vách mạch rừng, để đến tai hắn, không biết sẽ hành hạ chủ tớ hai người bọn họ thế nào, chỉ sợ đến lúc đó, sống không được mà muốn chết cũng chẳng xong!

Phượng Cô từ trước đến nay nổi tiếng nhẫn tâm, nếu Song nhi bị hắn hạ thủ, Vãn Thanh thực sự không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra.

Song nhi kéo tay Vãn Thanh ra, vội vàng nói: “Tiểu thư, ta không nói lung tung, người nọ tàn bạo vô lương tâm như thế, lần này dùng rắn dọa người, lần sau sẽ như thế nào? Rồi lần sau nữa? Song nhi thật sự không thể trơ mắt nhìn tiểu thư cứ đi bên cạnh hắn để chịu tổn thương-! !”

Thanh âm của Song Nhi nhỏ đi rất nhiều, nhưng vẫn vô cùng kích động.

“Song nhi đừng lo lắng, ta không sao -. Lo lắng cũng không giải quyết được vấn đề gì, vào lúc này, chúng ta chỉ có thể đi đấy đâu hay đến đấy. Nhưng ta đáp ứng ngươi, thật sự đến lúc chống đỡ không được, ta nhất định sẽ trốn đi, quyết không để tính mạng mình bị nguy hiểm -.”

Kỳ thật những điều Song nhi nói – nàng làm sao có thể chưa từng nghĩ qua, nhưng sợ hãi có bao giờ giải quyết được vấn đề, nếu nàng chạy trốn, chỉ sợ sẽ chọc giận Phượng Cô, khiến hắn đối phó với song thân phụ mẫu của nàng.

Nàng làm sao có thể vì bản thân mà bất chấp an nguy của phụ mẫu ?

Hơn nữa, nếu muốn chạy trốn, lại dễ dàng như thể nói đi là đi được ngay sao? Phượng gia sản nghiệp trải khắp thiên hạ, chắc chắn công tác tình báo cũng tốt theo.

Chỉ sợ là mặc kệ như thế nào, nàng cũng không thể chạy trốn khỏi sự giam cầm của hắn.

Đến lúc đó, chỉ khiến bản thân bị đày đọa nhiều hơn thôi!

Hôm nay, cũng chỉ có thể binh tới tướng đở, nước đến đắp đê, đi từng bước từng bước một , nếu có một cơ hội bất ngờ xuất hiện, nàng may ra mới có thể chạy trốn.

Còn cơ hội là cái gì, nàng hôm nay cũng không nghĩ ra, nhưng nàng tin tưởng, nhất định có biện pháp.

“Tiểu thư…” Song nhi vẫn thập phần lo lắng, đôi mắt đỏ hoe nhìn Vãn Thanh chăm chú.

Vãn Thanh khẽ cười, vỗ nhẹ tay Song Nhi, kiên định nói: “Yên tâm, tiểu thư nhà ngươi chẳng lẽ lại là người dễ dàng bị kẻ khác khi dễ-!”

Vừa nói vừa kéo chăn , thanh âm khinh lãng mà thanh thoát, : “Nhanh lên một chút nhanh lên một chút, chỉ sợ bọn họ muốn khởi trình , nếu chậm trễ làm bọn họ đợi, không phải là muốn chọc giận người khác sao!”

Vội vàng phân tán sự chú ý của Song nhi, không muốn Song Nhi tiếp tục làm rối tinh mọi việc lên.

Dù sao Song nhi cũng là một tiểu cô nương đơn thuần, vừa nghe thấy khẩn cấp , vội vàng nói: “Song Nhi giúp tiểu thư rửa mặt.” Vừa nói chạy vội đi ra ngoài.

Không ngờ câu nói để phân tán sự chú ý của Song Nhi lại quá thiêng, thật sự đoàn người đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn chờ Vãn Thanh .

Phượng Cô đứng ở trước đoàn người, chưa lên xe, Vãn Thanh không thèm liếc mắt qua hắn dù chỉ một cái, vội vàng đi về phía xe ngựa của mình.

Nhưng lại bị Phượng Cô cầm tay giật lại.

Cơn đau truyền đến từ cổ tay, Vãn Thanh nhìn hắn, chịu đựng cơn đau, nhẹ nhàng hỏi: “Gia có chuyện gì sao?”

Phượng Cô dùng ánh mắt lãnh liệt nhìn Vãn Thanh: “Làm cho cả đoàn xe ở chỗ này chờ ngươi đến bây giờ, ngươi còn dám hỏi có chuyện gì sao? ! !”

“Gia cũng chưa từng nói mấy giờ sẽ khởi trình, cho nên Vãn Thanh thức dậy chậm một chút.” Nàng lả lướt nói, dùng lí lẽ đáp lại. Nhưng nói xong lại cảm giác được không nên, hắn không nói thời gian khởi trình, rồi lại khởi trình sớm như vậy,nhất định là có mục đích -. Nhất định muốn làm khó nàng -.

Nàng lại không nhận ra mà sa vào bẫy của hắn, hết lần này tới lần khác biết hắn đào hố vẫn nhảy vào chờ chết.

Hơn nữa hắn vốn là người cao ngạo, nhất định không chịu được kẻ khác đối đầu như thế. Nàng vẫn còn như thế đối mặt với hắn, chỉ sợ hắn sẽ không dễ dàng buông tha nàng -.

Không ngoài dự đoán, mặt hắn biến sắc, ánh mắt ngay lập tức tối sầm lại, tay duỗi ra, vặn người nàng: “Tới trễ còn dám nhiều lời, lá gan quả nhiên là càng lúc càng lớn , xem ra, tối hôm qua cảnh cáo ngươi còn chưa đủ? Trừng phạt như vậy có phải còn quá nhẹ không? ! !”

Nghe đến tối hôm qua, mặt Vãn Thanh trở nên trắng bệch, một nỗi sợ hãi dâng lên.

Nhưng không muốn ở trước mặt hắn yếu thế nhận thua, cắn chặt hàm răng, Vãn Thanh kiên trì nhìn hắn, không nháy mắt một lần, sau đó từ từ nói rành mạch: “Gia, thiếp thân nói tất cả đều là lời nói thật, hoàn toàn không phải nói dối!” Nói đến hai chữ nói dối, nàng nhấn mạnh.

Phượng Cô nghe xong lời của nàng, giận phát điên , chưa có ai dám dùng thái độ này nói với hắn, lại còn dùng lời lẽ kiểu đấy. Nữ nhân này, xem ra là càng lúc càng lớn mật! !

Đúng là xem thường nàng, cứ tưởng nàng chỉ là một nữ tử nhát gan, đột nhiên phát hiện, nàng lại là kẻ to gan lớn mật, ngay cả quyền uy của hắn cũng dám khiêu khích! !

Thêm lực vặn cổ tay Vãn Thanh, Phượng Cô kéo nàng lại gần.

Rồi sau đó đột nhiên cười một nụ cười tuyệt mỹ, cũng tà ác vạn phần: “Không nghĩ tới, ta vẫn ta lại cưới được một thê tử giỏi như vậy! !”

Nói xong tay lại thêm lực lên cổ tay Vãn Thanh. ( chẳng mấy chốc mà gẫy thôi)

Vãn Thanh chỉ cảm thấy cổ tay muốn gẫy nát, vẫn cố nén không kêu dù chỉ một tiếng, chỉ dùng ánh mắt quật cường nhìn lại hắn.

Lão phúc không chịu được, chạy đến giải vây.

Phượng Cô đột nhiên đổi nét mặt, tay buông lỏng ra, rồi sau đó cười ha ha, xoay người lên xe ngựa.

Trước khi lên xe, không quên ném lại một câu: “Ta ít khi nắm tay nữ nhân, chỉ muốn nắm thêm một chút thôi ! ! Thật muốn nắm thêm chút nữa.”

Rồi sau đó nhảy lên xe ngựa, thanh âm nghênh ngang: “Khởi trình!”

Vãn Thanh chỉ cảm thấy toàn thân trở lạnh.

Hắn tuy đã đi, nhưng khí tức thô bạo của hắn dường như vẫn lẩn quất quanh đây, khiến nàng không thở đượng.

Song nhi chạy vội tới, mắt rưng rưng, lôi kéo tay nàng: “Tiểu thư… ” một tiếng vừa thốt ra, đành bỏ dở câu nói

Vãn Thanh cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng lau nước mắt của Song Nhi: “Đừng khóc , chỉ có ba tháng thôi, đến lúc đó chúng ta có thể gặp mặt rồi.”

“Nhưng …. ” Song nhi hai mắt sợ hãi , vừa nói, vừa sợ hãi nhìn về phía Phượng Cô.

Vãn Thanh biết nàng lo lắng Phượng Cô, vì vậy khẽ nắm tay Song Nhi nói thầm bên tai,: “Ta nhất định sẽ không để bản thân gặp nguy hiểm.”

Nói xong buông tay Song nhi, quay sang chào tạm biệt phúc bá, rồi bước lên xe ngựa.

[trang]

Thất thân làm thiếp chương 37


NHÌN VỚI CẶP MẮT KHÁC XƯA CHI PHÁ TRẬN

Đang đi, xe ngựa đột nhiên dừng lại.

“Hồng Thư, tại sao lại dừng lại?” Vãn Thanh cảm thấy vô cùng kỳ quái, vì vậy nhìn về phía Hồng Thư, thấy vẻ mặt Hồng Thư cực kỳ nghiêm trọng, nhưng lại như kiểu chuyện này thường xuyên xảy ra.

“Nhị phu nhân, hình như chúng ta gặp phiền phức .” Hồng Thư nói. Rồi sau đó nhấc màn che, nhìn ra ngoài.

Vãn Thanh nhìn theo phía màn che nhấc lên, thấy trước đoàn xe, một đám hắc y nhân bịt mặt vây quanh, đếm qua có khoảng hai mươi ba mươi người, hơn nữa mỗi người đều không đơn giản, ánh mắt tỉnh táo mà tràn ngập sát ý, làm cả không khí xung quang cũng đầy sát khí theo.

Vãn Thanh chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng giằng co như vậy, đương nhiên có chút sợ hãi.

Hồng Thư vén màn xuống xe, quay đầu nói với Vãn Thanh: “Nhị phu nhân, những kẻ này chắc chắn có ý đồ không tốt, hơn nữa xem ra võ công cũng không tệ, nhiều khả năng một lát nữa sẽ hỗn loạn, nhưng Hồng Thư sẽ ở trên xe bảo vệ người, nếu một lát nữa thật sự không khống chế được bọn chúng, người nhất định không được đi ra ngoài, chỉ được ở trong xe.”

“Ân.” Vãn Thanh ôm một thanh kiếm. Nàng đi ra ngoài cũng không có khả năng cứu được ai, hơn nữa còn làm vướng chân vướng tay người khác, điểm này, nàng hiểu rõ -.

Nhưng nhìn ánh mắt của Hồng Thư, chỉ sợ những kẻ này không phải là loại dễ đối phó.

“Ngươi phải hết sức cẩn thận.” Nàng dặn dò nói.

“Ta nhớ rồi, Nhị phu nhân!” Hồng Thư quay đầu lại, cảm thấy vô cùng an ủi, nàng vốn xuất thân nghèo túng, mãi đến gặp gỡ Gia, mới thoát khỏi kiếp sống ăn nhờ ở đậu.

Nhưng cho tới bây giờ, vẫn chưa có ai đối đãi với nàng như một con người đích thực (tức là luôn xem như nô tỳ, kẻ dưới), cũng không có người nào quan tâm nàng, chân chính quan tâm đến an nguy của nàng. Mặc dù hiện tại nàng là thiếp thân tỳ nữ của Gia, cũng coi là có chút thân phận.

Nhưng, có mấy người thật tâm đối đãi với nàng chứ?

Cho đến hôm nay, nàng cũng chỉ thấy có Nhị phu nhân dùng thái độ đấy để đối đãi với một nô tỳ. Có đôi khi, nàng rất hâm mộ Song nhi -, bởi vì, đều là nô tỳ, nhưng nàng không thể giống như Song nhi, có chủ nhân yêu thương như vậy.

“Làm sao vậy?” Vãn Thanh thấy Hồng Thư sắc mặt đột nhiên có chút đau thương, liền hỏi.

Hồng Thư lắc đầu: “Không có việc gì.”

Rồi sau đó đi ra cửa xe, xem xét tình huống bên ngoài.

Lúc này, thị vệ đã giao chiến cùng bọn thích khách, tình hình tuy có chút hỗn loạn, nhưng xem ra vẫn khống chế được, bởi vì, tứ tỳ nữ cùng Sâm tổng quản chưa có tham chiến, vẫn đang đứng một bên nhìn.

Đại khái là diễn viên chính vẫn chưa lên sân khấu.

Chính vì nghĩ như vậy, đội hình thích khách liền biến đổi, bày ra một thế trận rất quen thuộc, tất cả thích khách vây thành hình tròn quay lưng vào trong, hơn nữa là hai vòng tròn.

Rồi sau đó hai mươi mấy người thích khách chuyển động, càng chuyển càng nhanh, càng chuyển càng nhanh, rồi sau đó hình thành một mảnh mầu đen, giống như vòi rồng.

Vãn Thanh biết, đây là một loại thế trận, yêu cầu chính là mọi người phải phối hợp ăn ý, nếu thật sự phối hợp tốt, hai mươi mấy người này ít nhất cũng có thể phát ra uy lực của trăm người.

Nhất thời có thể tăng sức mạnh tấn công.

Kỳ thật đối với trận pháp, Vãn Thanh trước kia từng có chút nghiên cứu -. Bởi vì khi đó trong thư phòng trùng hợp lại có sách về binh pháp. Lúc ấy chỉ cảm thấy vô cùng thần kì, chỉ là một thế trận, nếu làm tốt, lại có thể phát huy uy lực gấp mười.

Vì vậy có một thời gian ngắn Vãn Thanh vô cùng say mê nghiên cứu binh pháp thế trận, cho nên dễ dàng nhìn ra đây là Toàn Phong Trận, một loại thế trận lợi dụng tốc độ xoay tròn mà đả thương đối phương đồng thời bảo vệ bản thân.

Lúc này chân chính nhìn thấy Toàn Phong Trận, Vãn Thanh thấy xúc động vô cùng, uy lực của nó, so với tưởng tượng của nàng thì lớn hơn rất nhiều .

Có một thị vệ tiến về phía trước, còn chưa đến gần Toàn Phong Trận, trong trận đột nhiên lóe lên ánh đao, tay của thị vệ đã đứt lìa , máu tươi chảy ròng ròng, Vãn Thanh thấy vậy liền lấy tay bịt miệng cho khỏi nôn.

Cánh tay đứa lìa chảy máu ròng ròng, làm cho ai nhìn thấy cũng phải sững sờ.

Hồng Thư nghĩ Vãn Thanh không khỏe, định hạ màn xe, lại bị Vãn Thanh ngăn cản: “Không có việc gì, ta chịu đựng được. Không đến mức sợ hãi không phán đoán được gì.”

“Nhị phu nhân không cần lo lắng, tặc nhân dù lợi hại đến đâu, còn có Gia ở đây, chỉ cần Gia tham chiến, những kẻ này nhất định không thể sống sót!” Hồng Thư vô cùng tự tin nói.

Nếu không phải Phượng Cô thật là vô cùng lợi hại, nhất định Hồng Thư cùng ba nha hoàn kia không trung thành như thế, tôn sùng hắn như một thiên thần.

Đúng lúc này, Sâm tổng quản đứng dậy, gương mặt vẫn luôn trong trẻo lạnh lùng mà nghiêm túc, đứng ở đàng kia, giống như cá hắc bánh mì công ( không biết cái gì luôn ).

“Lui ra!” Hắn quát. Dẫn hai người Hoàng Kỳ, Lục Cầm hướng về phía Toàn Phong Trận.

Rồi sau đó rút từ sau lưng ra một cái roi, hung hăng vung về phía trước, văng ra mùi vị của thuốc phiện sống, rồi sau đó hướng tới Toàn Phong Trận mà vung roi, roi như con rắn mềm mại uyển chuyển, nhưng vừa đến trước Toàn Phong Trận liền trở nên thẳng tắp.

Vung roi một hồi, đến lúc thu về, trên roi đọng từng giọt máu như chuỗi hạt trân châu màu đỏ.

Sâm tổng quản này thật là lợi hại, ngày thường không hề lộ ra chút công phu, nhưng thế mới là loại người chân chính lợi hại, bất động thanh sắc, lúc thật cần thiết mới bộc lộ bản lĩnh.

Ra tay nhẫn tâm vô tình, tuyệt! ! !

Một chiêu này xuất ra vô cùng nhanh, khiến địch nhân hoàn toàn không ngờ được.

Hơn nữa hắn cũng không cho địch nhân cơ hội nghỉ ngơi, từng roi một vung tới, vô cùng nhanh nhẹn sắc bén, tốc độ quả là kinh người.

Chỉ chốc lát, hắn đã lướt qua Toàn Phong Trận được một vòng.

Nhưng đối phương tỏ ra là những kẻ được huấn luyện tốt, hơn nữa trận pháp này chỉ sợ đã thực hành trăm ngàn lần, động tác vẫn vô cùng ăn ý thuần thục.

Một chiêu bị đắc thủ, liền phòng thủ vô cùng nghiêm ngặt .

Về phía Sâm tổng quản, trở nên thận trọng, chỉ thủ chứ không công nữa.

Hồng Thư càng xem càng lo lắng, các nàng vẫn chưa bao giờ gặp qua chuyện như vậy , từ trước đến giờ, chỉ cần Sâm tổng quản ra tay, địch nhân lập tức thua trắng.

Nhưng với cục diện này, nhìn thế nào cũng không ra Sâm tổng quản đang chiếm được bất cứ ưu thế gì.

Vãn Thanh thấy vậy tỉ mỉ quan sát, để đối phó với Toàn Phong Trận, không thể chỉ với võ công lợi hại là có thể nắm chắc phần thắng, Sâm tổng quản này, mặc dù thoạt nhìn ra chiêu vô cùng tàn nhẫn, nhưng chỉ cần đối phương phối hợp ăn ý trăm người như một, phòng thủ thích đáng, hắn căn bản là không thể chiếm được dù chỉ là nửa phần ưu thế.

Nếu cứ đánh như vậy, chỉ sợ không phân thắng bại.

Kỳ thật, đối với Toàn Phong Trận, nói dễ phá thì không phải, nói khó phá cũng không hẳn, bởi vì trận pháp nào cũng vậy, trăm chỗ chặt chẽ tất có một chỗ sơ hở.

Toàn Phong Trận, chú trọng cả thủ lẫn công, sơ hở duy nhất, là ở đỉnh đầu, hai người bọn họ đứng quay lưng vào nhau, một trước một sau, một chắn xa một chắn gần, chính là để không cho đối thủ có cơ hội nghỉ ngơi

Nhưng bọn họ chỉ có thể phòng thủ phía trước, hoàn toàn bỏ quên đỉnh đầu.

Vì vậy Vãn Thanh nhẹ nhàng lôi Hồng thư: “Trong lúc ngươi nhảy, có thể chống ngược người (trồng cây chuối) không?”

Hồng Thư nhìn về phía Vãn Thanh, đáp: “Đương nhiên là có thể -.”

Vãn Thanh nghe xong cười một tiếng: “Muốn phá trận này rất đơn giản, chỉ cần phi thân chống ngược người (trồng cây chuối), tự nhiên có thể phá trận.”

Hồng Thư nghe xong Vãn nói, hướng về hắc y nhân , lập tức nhìn ra chỗ sơ hở đỉnh đầu.

Hồng Thư liền cười một tiếng, đáp: “Nhị phu nhân thật là lợi hại.”

Rồi sau đó phi thân một cái, như một con phượng hoàng lửa, nhảy thẳng về phía đám hắc y nhân. Hồng Thư chống ngược người (trồng cây chuối), hắc y nhân như tổ ong bị gió thổi tung.

Vừa mở mắt ra, liền có không ít kẻ bị thương.

[trang]

Thất thân làm thiếp chương 38


TÀN NHẪN KHÔNG NHÌN NHÂN MẠNG

Hồng Thư chĩa thẳng kiếm vào tử huyệt của hắc y nhân ở giữa Toàn Phong Trận.

Sau khi Toàn Phong Trận bị phá, Sâm tổng quản lập tức vung roi, như xà xuất động, ra chiêu vô cùng độc ác, một roi đưa ra thì một hắc y nhân bị thương, một roi thu về thì một hắc y nhân bị tung lên rồi đập người xuống đất. Thấy vậy Vãn Thanh không khỏi muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nàng từng thấy người ta dùng dao dùng kiếm, nhưng chưa từng gặp qua kẻ dùng roi, trình độ lại đến mức xuất thần nhập hóa. Ngọn roi trong tay hắn như vật thể sống có sinh mệnh, hơn nữa còn có bách biến công phu, lúc cứng rắn như thương, khi sắc bén như kiếm, đôi khi thì mềm mại như lụa.

Sâm tổng quản võ công đã đột phá như thế này, Phượng Cô võ công ắt hẳn phải phi thường hơn người? Vãn Thanh hốt nhiên có điểm không dám tưởng tượng, khó trách Hồng Thư vừa mới nói có hắn ở đây mọi sự không cần sợ hãi, có thể thấy được sự an tâm đấy.

Sâm tổng quản một than xông pha, tứ đại thị tỳ phía sau cũng không cam lòng đứng nhìn, tứ kiếm tề phát, trong phút chốc, như bốn đóa hoa vây quanh hắc y nhân mà nở rộ ra.

Đao kiếm đụng nhau, ánh sáng chói lòa, âm thanh chói tai.

Tứ đại tỳ nữ kiếm pháp mặc dù không theo kịp Sâm tổng quản nhưng cũng không thua kém nhiều phần, chiêu thức lợi hại nhẹ nhàng, kiếm nhẹ như lụa, phi thân một cái khiến Hắc y nhân vô lực phản kích. Trong lúc nhất thời, toàn lực đánh tới, Hắc y nhân rơi hạ, trong nháy mắt, cả hai mươi mấy người Hắc y nhân chỉ còn có vài người, tất cả đều bị thị vệ chế ngự.

Vãn Thanh chưa khi nào gặp qua trận chiến như vậy, trong tâm nhất thời sợ hãi, tâm trí rúng động.

Mãi đến khi trận chiến đình chỉ, Vãn Thanh mới nhớ ra, một thị vệ vừa mới mất một cánh tay, vì thế ánh mắt hướng tới, thấy hắn đứng đó, mặc dù đã mất máu, sắc mặt tái nhợt, nhưng lưng vẫn đứng thẳng, không hề rên nửa tiếng, chỉ lấy tay trái một mực nắm chặt tay phải bị đứt không ngừng tuôn máu tươi.

Bộ dạng kinh hoàng như vậy không khỏi khiến nàng muốn bước tới.

Không nghĩ tới, Phượng Cô huấn luyện thủ hạ, phàm đã là thuộc hạ thì chuyện như vậy là thông thường.

Cầm lấy dược cầm máu mà phúc bá chuẩn bị cho, nàng nhảy xuống xe đi tới.

Thị vệ kia, nếu không được cầm máu thì không ổn.

Nàng đi tới trước mặt người thị vệ. nhìn cánh tay đầy huyết đỏ, màu đỏ tươi kinh người, mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi khiến cho người ta buồn nôn.

Nàng cắn chặt môi, cứu người quan trọng hơn.

Nàng đưa tay ra, kéo lấy cánh tay bị đứt của tên thị vệ, kiên định nói: “Tay của ngươi phải nhanh cầm máu.”

Cũng may nhờ phúc bá, sợ nàng dọc đường gặp bất trắc đã chuẩn bị cho nàng không ít dược thảo, mà trùng hợp sao lại có một lọ dùng để cầm máu, lúc này có thể hữu dụng rồi.

Thị vệ kia không ngờ được rằng nàng trực tiếp cầm tay của hắn xử lý vết thương, bị nàng lôi kéo lại dùng hết sức kéo lại.

Vãn Thanh sắc mặt nhất lãnh, đối hắn quát: “Không được kéo, nếu còn làm nữa sẽ khiến cho vết thương càng nghiêm trọng, phải nhanh chóng cầm máu.”

Vừa nói vừa đấy cánh tay hắn lên, xé ống áo, miệng vết thương lộ ra, hiện ra cả xương, khiến nàng không tự chủ được tay đã bắt đầu run rẩy.

Mặt đã trắng bệch một mảng.

Nhưng nàng nhanh bình tĩnh lại, mở nắp bình thuốc, vì thị vệ kia bôi thuốc.

Chợt phía sau truyền đến một âm thanh trầm, lại mang theo một phần hách dịch nghe tức giận: “Từ khi nào, tiểu thiếp của ta lại vì một thị vệ mà tự tay cầm máu cho hắn?”

Lời nói mang theo vài phần cười nhạo khiến cho thị vệ mặt vốn do mất máu mà trắng bệch lại càng tái nhợt, mồ hôi ròng ròng, tay hắn mãnh liệt lôi kéo, không hề để ý vết thương, từ trong tay Vãn Thanh kéo lại.

Hắn quỳ gối hô một tiếng lớn: “Cầu Gia xử phạt!”

Vãn Thanh nhìn thấy như thế, tâm càng lạnh, nàng không rõ, Phượng Cô sao lại làm thế.

Hắn không thấy thị vệ này tay bị chặt đứt, máu không ngừng chảy xuống sao?

Hắn lãnh huyết đến vậy sao?

Nàng càng không hiểu, một kẻ như hắn, vì sao những thị vệ này vẫn tận trung đến thế với hắn.

Vãn Thanh quy người lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào người trong cỗ xe ngựa, phẫn nộ hướng thẳng xe nói: “Ngươi không thấy tay của hắn không ngừng chảy máu sao? Chẳng lẽ, đối với ngươi, tính mạng của thuộc hạ không quan trọng sao?”

Hốt nhiên gió mạnh thổi qua bất thường, không nghĩ lạnh lẽo.

Chỉ thấy trong xe ngựa màn xe đột ngọt kéo lên, một thân ảnh bay vút tới trước mặt Vãn Thanh.

Tay hắn bóp lấy cổ nàng, trong mắt, nhất loạt lửa giận phun ra.

Vãn Thanh trong lòng phẫn nộ đã sớm không để ý chuyện gì khác, hai mắt điềm tĩnh theo dõi hắn mặc dù bị hắn áp sát.

Nàng cũng giận dữ nói: “Đừng nói ngươi là chủ tử của họ mà lại không coi trọng sinh mạng của người khác như thế. Ông trời có mắt.”

“Ta còn cần ngươi tới dạy ta cách đối đãi với thuộc hạ sao?” Phượng Cô nghiến răng nghiến lợi nói, không nghĩ tới, nữ nhân này ngang nhiên không sợ chết, dám trước mặt đám thuộc hạ giằng co với hắn! Tr 65d0 ong mắt u quang chợt lớ, càng dùng sức bóp chặt cổ nàng.

Gương mặt Vãn Thanh vừa sợ hãi tái nhợt nhất thời đỏ bừng, giống như từng giọt huyết muốn vỡ ra, hô hấp dồn dập, dần dần không thể hô hấp nổi, cảm giác như các khớp xương sắp vỡ vụn. Nhưng nàng tuyệt đối không mở miệng cầu xin tha thứ, tay hắn càng xiết chặt thì nàng càng cắn chặt răng, đôi mắt quật cường theo dõi hắn.

Một hồi lâu, toàn thân Vãn Thanh bồng bềnh, cảm giác cái chết cận kề thì Phượng Cô hốt nhiên buông lỏng tay ra.

Những người xung quanh hít một ngụm khí lạnh nhất loạt, mọi người vừa rồi không dám hô hấp, nhất là Hồng Thư.

Ánh mắt chăm chú nhìn vào cánh tay Phượng Cô như sắp vọt ra ngoài.

Nếu không trải qua những lần huấn luyện nghiêm khắc, đã ghi sâu hai từ trung thành trong lòng, chỉ sợ là đã xông tới ngăn cản.

Cũng may là kiềm chế được, bằng không chỉ sợ tính tình đó của Gia, sợ rằng nàng cùng Nhị phu nhân đã không giữ được mạng.

Vãn Thanh vội vàng hô hấp, tay xoa xoa chỗ cổ, ho sặc sụa.

Phượng Cô không chút thương tiếc nắm lấy người nàng, bạc môi lãnh khốc vô tình thốt ra từng từ: “Ta mặc kệ ông trời có mắt không, ở chỗ này, ta là trời, ta muốn ái chết, người ấy chết, kể cả ngươi.” (Anh chết đi, PC biến thái, Kún ghét anh. >”<)

Nói đến đóm ngữ khí Phượng Cô tăng thêm vài phần lạnh lùng, hai ngón tay nâng càm nàng lên, lướt qua chỗ bị hắn xiết đỏ ửng.

Vãn Thanh một hồi kinh hãi.

Cảm thấy nàng sợ hãi, hắn vừa lòng nói: “Chiếc cổ trắng nõn thế này, nếu bị chặt đứt thật đáng tiếc a.”

Nói xong, hắn hất mặt nàng ra, hướng về xe ngựa đi tới.

Ánh mắt Vãn Thanh cương nghị nhìn hắn, là nộ, vô cùng nộ, nàng xoa xoa chỗ cổ, mặc dù là sợ nhưng ngược lại lại khơi dậy trong nàng lòng phản kháng mãnh liệt.

Sợ hãi yếu đuối, chưa bao giờ là nàng.

Nàng có thể nhẫn nhục chịu đựng, không có nghĩa là sợ hãi.

[trang]

Thất thân làm thiếp chương 39


BUỒN CƯỜI – PHẦN THƯỞNG

Thấy bóng Phượng Cô khuất vào xe ngựa, Hồng Thư vội chạy tới trước mặt Vãn Thanh, giữ tay nàng lại: “Nhị phu nhân, người không sao chứ?”

Vãn Thanh lắc đầu, trong mắt là một mảng lạnh lùng.

Chỉ cần không chết, dù là hành hạ thế nào cũng không thành vấn đề, nàng không muốn thừa nhận.

Nàng xoay người muốn tiếp tục cầm máu cho tên thị vệ kia, Hồng Thư giữ nàng lại: “Nhị phu nhân, xin dừng bước. Vừa mới như thế, Nhị phu nhân như thế nào còn muốn mạo hiểm sao?”

Nếu Gia phát hiện ra, không biết sẽ còn chuyện gì xảy ra nữa đây?

Vãn Thanh bộ dạng lạnh lùng, trong mắt kiên trì thốt ra: “Nếu hắn không cầm máu thì cũng sẽ mất mạng.”

Thị vệ kia nghe thấy thế cũng hiểu được tâm ý của nàng, hắn nguyện ý không để nàng vì hắn mà gặp bất cứ chuyện gì.

Hắn quỳ gối tại chỗ, quay về Vãn Thanh nói: “Đa tạ Nhị phu nhân quan tâm, Nhị phu nhân mau lên xe, ta không sao, vết thương này không thành vấn đề, tự nô tài biết cách xử lý.”

“Nhị phu nhân, người yên tâm đi! Nơi này ta sẽ xử lý!” Lúc này, Sâm tổng quản tiến lên nói, hắn là người cho tới giờ còn giữ được tỉnh táo, nói ra được lời đúng đắn thấy Vãn Thanh như thế trong lòng hắn không hiểu sao có điểm vui mừng.

Nữ tử có hữu tình như vậy, ở bên cạnh Gia là một việc thật tốt.

Hắn ở tại Phượng Gia nhiều năm như vậy, đối với chuyện năm đó cũng biết rất rõ ràng.

Chu Nguyệt Nhi mặc dù mỹ lệ xuất trần, tính tình ôn như, nhưng đã sớm cùng kẻ khác thành đôi, hơn nữa, bản thân hắn xem, cản bản Chu Nguyệt Nhi không thích hợp với Phượng Cô.

Chỉ có nữ tử trước mặt hắn đây, trong nhu mang cương, thâm tình hậu nghĩa mới là người thích hợp với Gia.

Nhìn cảnh tượng như vậy, không khiến hắn lại nghĩ thế.

Vãn Thanh nhìn thị vệ bị thương nhưng không biết phải thuyết phục thế nào, lại thấy hắn kiên trì từ chối như thế, biết hắn sẽ không để nàng bôi thuốc, hơn nữa, trên xe, người kia căn bản là không chịu.

Không kiên trì nữa, vì vậy cầm bình dược trong tay đưa cho Sâm tổng quản: “Vậy làm phiền Sâm tổng quản.” Nói xong bước chân hướng xe ngựa đi.

Trong lòng mang theo sự đau thương.

Đang lúc này, từ phía xe ngựa trung tuyền một thanh âm lãnh khốc: “Khởi trình!”

Tất cả mọi người có điểm không rõ, bởi còn mấy kẻ hắc y nhân bịt mặt chưa có xử lý.

Mà Vãn Thanh quan tâm hơn là lúc này hắn cho khởi trình thì tên thị vệ bị thương kia như thế nào trị thương được?

Hắn muốn thị vệ kia phải chết mới hả sao?

Tài không nghĩ ra.

Hoàng Kỳ tiến lên trước hướng Phượng Cô bẩm báo: “Gia, mấy kẻ hắc y nhân kia xử lý ra sao?”

“Giết!” giọng nói vô tình, quả quyết vang lên không lưu nửa phần tình người,

Hoàng Kỳ có chút ngạc nhiên không rõ vì vậy lại hỏi: “Giết bọn họ, Gia không tra hỏi xem kẻ nào đứng sau làm chủ sao?”

“Ngươi cho là có thể tìm được thông tin về kẻ đứng sau bọn người này sao? Đơn giản thế ư? Kẻ đó nếu có thể làm cho bọn người này đến giết ta liệu không dự đoán thất bại sao? Cò có thể để bọn chúng lúc thất bại khai ra kẻ đó sao? Hắn nhất định là đã có chuẩn bị rồi” Phượng Cô nói giọng lạnh nhạt.

Hoàng Kỳ vừa nghe, có chút lạnh lùng, mang theo vài phần không cho là đúng: “Haha, nô tỳ không nghĩ ra. Không ngờ như thế!”

Lời của nàng, mang theo vài phần lạnh lùng, giống xà độc.

Không biết vì sao, nghe giọng nói này Vãn Thanh rung mình một cái, giọng của Phượng Cô đã đủ tàn nhẫn mà nghe của Hoàng Kỳ lại càng thấy âm độc.

Vãn Thanh đoán được, nhiều người sẽ phải chết thảm.

Chỉ sợ sống không bằng chết.

Phượng Cô nhẹ nhàng mà nói: “Như vậy ngươi liền đi xem có chuyện gì với chúng đi.”

Không chỉ Hoàng Kỳ, mọi người xung quanh cả Vãn Thanh nghe xong đều quay đầu nhìn về phía đám Hắc y nhân. Bon chúng khóe miệng mỗi người đều chảy máu đen, đã đi đời nhà ma.

Xem ra, nhóm này tất cả đều là tử sĩ.

“Gia thật lợi hại, nô tỳ ngu dốt, đúng là không nghĩ tới điểm này.” Hoàng Kỳ lập tức quỳ xuống, trịnh trọng nói những lời kia. Một mặt thật sự khâm phục Phượng Cô, đồng thời cũng sợ Phượng Cô nhất thời tâm tình không tốt giáng tội.

“Dọc đường liên tục bị đánh lén, kẻ phía sau kia ta đã 7, 8 phần đoán ra, đợi tên dò la về là có thể biết rõ.” Phượng Cô trái lại không hề trách tội nàng.

Nhưng lời nói rồi lại càng khiến mồ hôi trên người Hoàng Kỳ chảy ròng ròng.

Đột nhiên Phượng Cô làm như nhớ ra cái gì bất thường liền kêu: “Hồng Thư!”

Hồng Thư vội vàng tiến lên: “Gia có gì phân phó?”

“Gần đây ngươi rất tiến bộ, chỉ một chiêu mà tuyệt diệu vô cùng. Chiêu thức như vậy có thể phá được trận của đối phương cũng không tệ. Nói đi, ngươi muốn ban thưởng gì?” Phượng Cô luôn luôn là một người thưởng phạt phân minh.

Lúc này mới nhớ ra Hồng Thư lập công vì vậy nghĩ đến chuyện ban thưởng.

Hồng Thư vừa nghe, quỳ xuống: “Nô tỳ không dám lĩnh thưởng!”

“Sao?” Phượng Cô nghe xong có chút kỳ quái, những thuộc hạ này sớm đã quen với tác phong hành sự của hắn, là tứ thị tỳ nhất mực trung thành với hắn, sống chết với hắn, thưởng cùng phạt các nàng đều lĩnh nhận, căn bản sẽ không nói nhiều lời.

Đó cũng là nguyên nhân mà hắn rất vừa lòng với các nàng.

Hôm nay, Hồng Thư khước có điểm khác thường.

Không phải chỉ Phượng Cô cảm giác được kỳ quái, một bên mọi người cũng biểu lộ ánh mắt ngạc nhiên.

Vãn Thanh thấy thế, biết là Hồng Thư muốn nói là nàng dạy nàng ấy, nhưng nàng cũng không nghĩ ra, trước giờ, đội ngũ binh pháp chỉ có nam tử mới biết, nàng chỉ là nhàn hạ vô sự học một ít, cũng không muốn mọi người biết tới. Đang muốn để Hồng Thư nhận thì nàng lại nói ra.

“Gia, kỳ thật một chiêu phá trận kia, không phải do nô tỳ nghĩ ra mà là do Nhị phu nhân dạy nô tỳ, Gia muốn thưởng thì hãy thưởng cho Nhị phu nhân.”

Hồng Thư nói như vậy, đối với Phượng Cô không một lời nói dối, về phương diện khác cũng là hi vọng Gia nhìn nhận tốt hơn về Nhị phu nhân.

Nàng rất tôn sung Nhị phu nhân.

“Sao?” Từ trong xe ngựa Phượng Cô nói ra, cảm giác kỳ quái, tứ thị tỳ, trừ Hoàng Kỳ ra, ba người còn lại đều học theo võ công của hắn.

Năng lực các nàng ra sao, hắn là người rõ nhất.

Mà trận pháp vừa rồi vô cùng hiểm, đến Tựu Liên Sâm (Sâm tổng quản) cũng khó có thể phá giải, Hồng Thư một chiêu có thể phá, là điểm rất khó hiểu.

Hắn những tưởng là do nàng gặp may mà thành, không ngờ rằng là do Thượng Quan Vãn Thanh chỉ cho nàng.

Trong nhất lời, hắn có cái nhìn khác về nàng.

Không nghĩ tới, Tài nữ Vân Quốc chẳng những cầm kỳ thy họa, thi từ ca phú thông thạo, lại còn phá giải được trận pháp?

Không biết là người như thế nào?

Hắn có vài phần tò mò.

Hồng Thư nghe qua thấy sự nghi hoặc của Phượng Cô lại bỏ thêm câu: “Những điều nô tỳ nói đều là sự thật.”

“Ngươi học ở đâu ra?” Phượng Cô đột nhiên hỏi một câu.

Hồng Thư nhất thời sững sờ, không hiểu ý tứ của hắn, nhưng dù sao cũng là người hầu hạ bên Gia đã lâu, chốc lát đã hiểu ra, liền chuyển hướng sang Nhị phu nhân.

Ánh mắt nháy nhỏ, khẽ giọng: “Nhị phu nhân, Gia đang hỏi người.”

Vãn Thanh bất đắc dĩ, nghĩ đến việc nói chuyện với nam nhân lãnh khốc này nàng cảm giác không thoải mái, nhưng nghĩ lại, đôi khi quật cường chỉ hại bản thân.

Suy nghĩ một chút rồi nói.

Cúi mặt xuống, thanh âm truyền ra mềm nhũn mà tình cảm: “Hồi Gia, không học ở đâu, chỉ là trước kia xem trận pháp trong sách mà ngộ ra.”

“Tự học mà thành mấy ai làm được.” Phượng Cô nói nhỏ trong giọng nói đã bớt đi lãnh khốc.

Nghe hắn khích lệ, Vãn Thanh cũng không có chút cao hứng, đứng nguyên một chỗ không có nói thêm gì.

Chợt thấy Phượng Cô lại nói: “Nghĩ xem muốn thưởng cái gì?”

Vãn Thanh ngẩng đầu, vốn định nói không cần, vì căn bản nàng không muốn nhận thị tình của hắn, chỉ là ánh mắt lại lướt qua tên thị vệ kia.

Trong lòng không đành lòng, vì vậy nói: “Thiếp thân hi vọng Gia có thể an trí tốt cho tên thị vệ bị thương kia.”

Trong xe Phượng Cô nghe đến những lời này, mặt biến sắc lạnh lùng, mắt lóe lên giận dữ, hắn khó khăn lắm mới có hảo tâm tình thưởng cho nàng, ai ngờ nàng lại đem chuyện xin cứu tên thị vệ ra để xin với hắn.

Thanh âm khinh lãnh truyền ra: “Lãnh Sâm, an bài tên thị vệ kia về Song phúc trấn. Những người khác khởi trình.”

Mặc dù Phượng Cô ngữ khí bất hảo, nhưng tên thị vệ kia được trị thương, Vãn Thanh vô cùng vui mừng.

Nàng vốn tâm địa Bồ tát, thấy một người máu chảy đầm đìa như thế trước mắt, muốn nàng ngồi yên là không thể được.

[trang]

Thất thân làm thiếp chương 40


BÃO ĐƯỢC MẬP MỜ

Qua một hồi biến động, tất cả tựa hồ quay trở lại sự yên bình như ban đầu.

Hơn 10 ngày qua, tất cả song êm gió lặng, không phát sinh thêm bất cứ chuyện gì.

Nàng cùng Vãn Cô từ hôm đó dường như có chung một suy nghĩ nào đó, không hề phát sinh một vấn đề gì thêm, hắn cũng không hề làm khó dễ thêm cho nàng, nàng cũng một mực tận lực tránh né mọi việc phải tiếp xúc với hắn.

Không có Song Nhi bên cạnh nhất thời chưa quen được, mặc dù Hồng thư hết sức tỉ mỉ chăm sóc nhưng thật sự vẫn có cảm giác thiếu một phần thân thiết. Dù sao Song Nhi theo hầu bên nàng cũng đã mười mấy năm, hằng ngày luôn vui cười bên nhau, là điều thật hạnh phúc.

Kéo màn xe lên nàng nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.

Rất đẹp, vạn vật tỏa sắc, núi non xanh biếc, yên bình thanh tĩnh, không có bất cứ điều gì tư nhiễu, không buồn không lo, trái lại rất hợp cho việc du sơn ngoạn thủy.

Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tầy gang.

Đang lúc nàng ngắm cảnh núi non, vượn hót thì có tiếng cười vọng qua, nàng sợ rằng lại có phiền phức.

Những ngày qua nàng không dám suy nghĩ chuyện này, đã hơn mười ngày, hắn không nên tới, ai biết hắn nghĩ thế nào lại ngang nhiên xuất hiện trước mặt nàng.

Bất quá hắn thật kiêu ngạo, dám thể hiện là mình đang ở phía sườn núi, hoàn toàn không sợ chết.

Nhìn qua hai phía tả hữu, 2 người thị vệ đi bên tựa hồ không hề phát hiện ra điểm gì bất thường.

Nàng tự cười mình, bản thân chắc là nhìn thấy ảo giác.

Nhưng nàng nghĩ lại, rõ ràng không phải là ảo giác.

Nhưng lần này Hồng Thư đang bên nàng, nếu hắn muốn bắt nàng đi thì sẽ không dễ dàng vậy.

Nghĩ đến đây chợt thấy tiếng hô hoán của thị vệ phía trước, có lẽ có chuyện gì xảy ra, xe ngựa cũng chợt ngừng lại.

Lòng nàng, cùng với cú xóc nảy xe nàng một phen chấn động, mí mắt giật liên hồi.

Biết lại có chuyện, nàng hé rèm che, không hiểu giữa đường tại sao lại có một tảng đá lớn ngăn trở lối đi.

Không quá lớn nhưng cũng đủ gây khó dễ cho xe ngựa đi qua.

Nhưng xử lý được cũng không phải là chuyện đơn giản, bởi vì hai bên sườn dốc, về căn bản không biết dời tảng đá đi bằng cách nào.

Chỉ thấy Lãnh Sâm là lẳng lặng đứng ở phía xa, sau đó nói: “Đá vụn.”

Vài tên thị vệ phi thân từ trên ngựa xuống, vận lực trong tay, trong tay bọn họ ngưng tụ lại một vòng diệu quang.

“Hống” lớn một tiếng, bốn người nhất tế hướng tay về phía tảng đá lớn dùng sức đẩy, tảng đá lớn dần di chuyển rồi bay là là đất.

Vãn Thanh vô cùng ngạc nhiên, nàng rất cảm thán trước loại nội công ảo diệu thần kỳ này. Nhìn tảng đá bay lên thập phần quỷ dị.

Tinh thần bừng tỉnh, trong nháy mắt, tảng đá đã vỡ vụn ra.

Giờ cũng đã quá trưa, chỗ này rừng núi sương mù, mà chói mắt phi thường, giống như có độc khiến người ta không thể chịu nổi phải nhắm mắt lại.

Không rõ thế nào, tay nàng bất giác hướng về phía Hồng Thư nắm lấy.

Ngón tay thon dài, hơn nữa lại thập phần cường hữu, thủ chưởng, có một cái bao dày đủ bao trọn bàn tay nhỏ bé của nàng.

Không đúng, nàng kinh hãi hất tay ra.

Đột nhiên bị kéo lại, cả người nàng suy chuyển.

Sương mù dày đặc, nàng vừa cảm thấy thân thể động đậy đã bị người mang xa khỏi đoàn xe.

Nàng cảm thấy mùi hương xa lạ mà quen thuộc – tùng thảo vị.

Nàng bất giác khẽ thở dài, không nghĩ tới một vòng lại bị hắn bắt đi.

Thật không biết nên nói cái gì mới phải?

Nên khen hắn thâu thuật lợi hại hay nên nói rằng Phượng Cô khả năng cảnh giác quá kém đây?

Không biết vì sao, nàng hội suy nghĩ được, hai lần bị Tà Phong bắt đi, đều thập phần kỳ quái. Đội thị vệ không hề hay biết, trong khi thường ngày, họ canh giữ vô cùng nghiêm ngặt.

Nàng có cảm giác như bọn họ để cho nàng bị người ta bắt đi.

Bởi vì vừa xong, cả đội thị vệ không có một người nào đuổi theo.

Cho là họ không hề phát hiện ra đi, nhưng không thể có khả năng như thế, nhưng bản thân nàng nhất thời không đoán ra được nguyên nhân đó.

Nàng mở đôi mắt xinh đẹp mang theo vài phần tức giận, trừng mắt hướng qua Tà Phong: “Ngươi là âm hồn phải không…”

Lời nói nửa chừng bị ngắt bởi nàng bị Tà Phong đột ngột ôm trọn trong ngực hắn.

Tư thế mập mờ… không rõ.

Trên mặt nàng nóng rần, đỏ bừng.

“Sao lại là Âm hồn bất tán đây? Khó nghe quá! Chúng ta đây nên gọi là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ!” Khuôn mặt Tà Phong tươi cười nói, ánh mắt tinh quái nhìn về phía Vãn Thanh.

Trên mặt nàng là một màu hồng phấn, càng lúc càng nóng, thân thể cứng ngắt, trong mắt tỏa ra vẻ kỳ lạ.

Hắn cho rằng thân thể nàng không khỏe liền hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Lời vừa mới dứt, Vãn Thanh liền thét lên: “Buông!” mặt nàng lộ rõ vẻ thẹn thùng. Cả người kiều diễm như xuân hoa, trông cực kỳ mỹ lệ.

Tà phong bất giác nhìn tư thế của hai người bọn họ.

Hắn cũng “Hống” lên một tiếng, mặt đỏ bừng.

Hắn không phải cố ý a!!!

Hắn chưa từng có ôm qua nữ tử, chỉ là mới rồi thuận tay lôi nàng liền kéo vào trong lòng, chưa kịp ngẫm lại liền ôm nàng phi nước đại.

Lúc này đây hắn mới thấy bộ dạng lúc này của hai người thật ám muội.

Trong lòng nghĩ sao phản ứng vậy, nghe nàng thét buông hắn liền buông tay ra, quên mất bản thân lúc này đang khinh công bay giữa không trung.

Vãn Thanh cả thân rơi thẳng tắp xuống đất.

Tà Phong hoảng mình vội hướng theo kéo Vãn Thanh lại nhưng không kịp khinh công, vô phương cứu.

Cả hai người cứ thế rơi thẳng xuống đất.

Vì tránh cho Vãn Thanh ngã bị thương, hắn ôm lấy Vãn Thanh rồi quay người xuống dưới, cuối cùng Vãn Thanh ngã trên thân người của hắn. (haha. Ám muội chết đi nhá nhá. Công nhận anh nè ga lăng.)

Đọc tiếp:


Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/492


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận