Thiên Long Bát Bộ Hồi 259

Du Thản Chi chẳng chần chừ chút nào, quì ngay xuống nói:

- Sư phụ ở trên, đệ tử… đệ tử Trang Tụ Hiền khấu đầu.

Y trong bụng nghĩ thầm: "Ta vốn dĩ là đệ tử của ông rồi, cũng đã rập đầu rồi, có lạy thêm một lần nữa thì cũng đã sao đâu?" Y vừa quì xuống, quần hùng đã nhốn nháo cả lên. Trong Cái Bang từ các trưởng lão đổ xuống, ai nấy phẫn nộ cùng cực, nghĩ thầm: "Bang chúng ta là đại bang số một thiên hạ, xưa nay vẫn làm chuyện hiệp nghĩa, ai đời bang chủ lại đi lạy một gã nổi tiếng tà ác làm thầy. Mình không còn có thể coi y là bang chủ được nữa."

Bỗng nghe chiêng trống, đàn sáo nổi lên, môn nhân phái Tinh Tú lớn tiếng reo hò, tiếng ca tụng Tinh Tú lão tiên tưởng như vang lên đến chín tầng mây, bao nhiêu những lời nịnh bợ nghe mà ngứa cả tai, không một ai có thể tưởng nổi, nào là nhật nguyệt không sáng bằng Tinh Tú lão tiên, trời đất không vĩ đại bằng Tinh Tú lão tiên, từ khi họ Bàn Cổ khai thiên lập địa đến giờ, không một ai uy đức hơn lão tiên được. Chu Công, Khổng Tử, Phật Tổ, Lão Quân, chó chí Ngọc Hoàng đại đế, Thập Điện Diêm Vương cũng phải chịu lép một bề.

Khi A Tử bị Đinh Xuân Thu bắt giữ, Đoàn Chính Thuần và Nguyễn Tinh Trúc hai người tái mặt, tự biết mình bản lĩnh không địch nổi Tinh Tú Lão Quái không thể nào cứu con ra khỏi tay ông ta được, lại thấy Trang Tụ Hiền vì nàng mà uốn lưng cong gối, nghe lời sai bảo, quả thực ra ngoài ý muốn. Nguyễn Tinh Trúc vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nói nhỏ:

- Ông xem người ta tình sâu nghĩa nặng đến thế, có đâu như ông như ông vạn phần không được một.

Đoàn Dự đưa mắt liếc Vương Ngữ Yên nghĩ thầm: "Ta đối với Vương cô nương một mối thâm tình, có thể nói không còn đâu hơn nữa. Thế nhưng nếu so với vị Trang bang chủ này thì còn kém xa. Y quả là bậc thánh hiền trong tình trường! Ví thử Vương cô nương bị Tinh Tú Lão Quái bắt giữ, liệu ta có dám trước đông đủ mọi người quì xuống hay không?" Nghĩ đến đây, trong người khí huyết như sôi lên, thấy rằng vì Vương Ngữ Yên thì dù có chết vạn lần cũng cam lòng, chuyện chịu nhục trước mặt người khác thì nào có đáng gì đâu, buột miệng kêu lên:

- Dám chứ! Dám lắm chứ!

Vương Ngữ Yên lạ lùng hỏi:

- Anh dám làm gì?

Đoàn Dự mặt đỏ lên, bẽn lẽn nói:

- Ồ, cái đó…

Du Thản Chi rập đầu mấy cái rồi đứng lên, thấy Đinh Xuân Thu vẫn nắm A Tử chưa chịu thả, gương mặt cô gái nhăn lại xem chừng cực kỳ thống khổ vội nói:

- Sư phụ! Xin lão nhân gia thả nàng ra.

Đinh Xuân Thu cười khẩy nói:

- Con tiểu a đầu này lớn mật nói càn, đâu có thể dễ dàng tha cho nó được? Trừ khi ngươi lấy công chuộc tội, làm cho ta vài chuyện mà thôi.

Du Thản Chi vội đáp:

- Được, được! Sư phụ muốn đệ tử lập công lao gì?

Đinh Xuân Thu nói:

- Ngươi ra khiêu chiến với Huyền Từ phương trượng của phái Thiếu Lâm, giết quách y đi.

Du Thản Chi ngập ngừng:

- Đệ tử và phái Thiếu Lâm không thù không oán, Cái Bang tuy muốn tranh hùng cùng phái Thiếu Lâm, nhưng chắc không cần phải giết người.

Đinh Xuân Thu sầm mặt xuống, giận dữ quát:

- Ngươi chống lại sư mệnh, đủ biết lạy ta làm thầy đều chỉ là láo toét.

Du Thản Chi chỉ mong sao A Tử được bình yên thoát hiểm, nào còn lý gì đến đạo nghĩa giang hồ, thị phi công luận vội đáp: truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y

- Vâng! Thế nhưng phái Thiếu Lâm võ công cao lắm, đệ tử hết sức mà làm… sư phụ… lời sư phụ không thể không tính, xin đừng gia hại A Tử cô nương!

Đinh Xuân Thu thản nhiên đáp:

- Giết hay không giết Huyền Từ là do ngươi, giết hay không giết A Tử là quyền ở ta.

Du Thản Chi xoay người lại, lớn tiếng nói:

- Huyền Từ phương trượng của phái Thiếu Lâm, phái Thiếu Lâm đứng đầu các môn các phái còn Cái Bang là bang lớn nhất trên giang hồ, trước nay vốn cùng sánh vai đứng tại trung nguyên, không ai thống thuộc được ai. Hôm nay mình phân xem bên nào cao, bên nào thấp, bên thắng là minh chủ võ lâm, còn bên thua phải phục tòng hiệu lệnh minh chủ, không được trái lời.

Ánh mắt y quét qua quần hào nói tiếp:

- Các vị anh hùng hảo hán trong thiên hạ, hôm nay tụ tập dưới núi Thiếu Thất, nếu có vị nào không phục thì cứ việc đứng ra khiêu chiến với minh chủ võ lâm.

Y nói thế, tưởng như mình đã là minh chủ võ lâm rồi. Đinh Xuân Thu và Du Thản Chi đối đáp với nhau, thanh âm tuy không lớn lắm nhưng những người nội công thâm hậu đều nghe rõ từng câu từng chữ. Các cao tăng chùa Thiếu Lâm nghe thấy Đinh Xuân Thu công khai sai Du Thản Chi ra giết phương trượng Huyền Từ, không ai không tức tối, nhưng vừa xem hai người hiển thị công lực, Du Thản Chi vừa tà vừa mạnh, Huyền Từ phương trượng có địch nổi hay không cũng còn chưa thể nói được vì các loại độc công tà thuật không phải dễ dàng gì đối phó.

Huyền Từ vốn không muốn cùng y động thủ, nhưng Du Thản Chi đã công nhiên khiêu chiến mình trước mặt quần hùng, không còn cách gì có thể từ chối, đành phải chắp tay nói:

- Cái Bang mấy trăm năm qua, đều theo con đường hiệp nghĩa ở trung nguyên, anh hùng thiên hạ không ai là không kính ngưỡng. Bang chủ tiền nhiệm của quí bang Uông Kiếm Thông bang chủ, có giao tình với tệ phái không ít. Trang thí chủ mới đảm nhiệm chức bang chủ, tệ phái được tin trễ nên không kịp sai người đến chúc mừng, không khỏi có tội sơ xuất, nay xin tạ lỗi. Các đệ tử tăng tục của tệ phái trước nay đối với quí bang cực kỳ tôn kính, cái giao tình mấy trăm năm giữa Thiếu Lâm và Cái Bang chưa từng mất hòa khí bao giờ. Không hiểu vì cớ gì hôm nay Trang bang chủ lại hưng binh vấn tội, xin nói cho biết. Anh hùng thiên hạ hôm nay có mặt đông đủ nơi đây, phải trái ngay cong, ắt có công luận.

Du Thản Chi tuổi trẻ kiến thức nông cạn, bất học vô thuật, làm sao biện luận được với Huyền Từ? Thế nhưng trước khi y đến chùa Thiếu Lâm cũng đã được Toàn Quan Thanh dạy cách ăn nói, lập tức trả lời:

- Nước Đại Tống ta nam có nước Liêu, tây có Tây Hạ, Thổ Phồn, bắc có Đại Lý, bốn bề tứ di dòm ngó, cái đó… cái đó…

Y đem Bắc có nước Liêu, Nam có Đại Lý nói trật phương hướng, khiến cho người nghe có tiếng cười khúc khích. Du Thản Chi biết mình nói sai nhưng không sao rút lại được, không khỏi mười phần sượng sùng, cũng may có mang mặt nạ da người nên không ai nhìn thấy sắc diện y ra sao. Y ngượng nghịu ậm ừ mấy tiếng rồi lại nói tiếp:

- Nước Đại Tống ta binh thưa tướng ít, quốc thế suy yếu, chỉ còn trông vào võ lâm nghĩa sĩ, giang hồ đồng đạo chúng ta một lòng khuông phù, có thế mới có thể ngoài chống cường địch, trong trừ kẻ gian.

Quần hùng nghe y nói có lý cùng tấm tắc:

- Phải lắm! Phải lắm!

Du Thản Chi lên tinh thần, lại hùng hồn tiếp:

- Có điều mấy năm nay cái họa từ bên ngoài mỗi lúc một sâu, cái gánh nặng trên vai chúng ta, mỗi ngày thêm nặng, nếu không tề tâm hợp lực cùng đối phó với nguy nan thì không thể nào làm nổi. Có điều các môn các phái, các bang các hội, người này đánh lẫn người kia, rồi mình lại đánh mình, nói chung ra là không sao có thể một lòng một dạ. Gã Kiều Phong Khất Đan kia chỉ đơn thương độc mã đến đánh cho một trận thì hào kiệt Trung Nguyên đã thua rồi, huống hồ gì đến Tây Vực Tinh Tú Hải Tinh Tú lão… Tinh Tú lão… Tinh Tú lão… cái Tinh Tú lão… hèm, y từng sát hại hai cao tăng của phái Thiếu Lâm cái đó… cái đó…

Toàn Quan Thanh vốn đã dậy cho y rằng "Tây Vực Tinh Tú hải Tinh Tú Lão Quái đã từng sát hại hai cao tăng của phái Thiếu Lâm, vậy mà phái Thiếu Lâm đành bó tay không làm gì được," Du Thản Chi đã thuộc làu làu, bây giờ lời ra đến cửa miệng xem chừng không ổn, nên cứ ấp úng mãi "Tinh Tú lão…"

Trong đám quần hùng có người kêu lên:

- Y là Tinh Tú Lão Quái, còn người thì là Tinh Tú tiểu yêu!

Lập tức có một số đông cười lên ha hả. Môn nhân phái Tinh Tú lập túc hát vang:

Phái Tinh Tú lão tiên xuất thế,

Tài đức kia như thể đất trời.

Uy danh lừng lẫy cõi đời,

Cổ kim chưa có ai người sánh ngang.

Cả nghìn người cùng cất tiếng gào lên, bao nhiêu tiếng cười của quần hùng liền bị át đi. Tiếng hát chưa dứt, trong đám người liền có tiếng rè rè thật khó nghe cũng hát theo:

Phái Tinh Tú lão tiên xuất thế,

Tài đức kia như thể đất trời.

Uy danh lừng lẫy cõi đời,

Mấy câu đó và điệu hát giống hệt bọn người của phái Tinh Tú. Môn nhân phái Tinh Tú thấy có người ngoài cũng có người ca công tụng đức lão tiên bản phái, việc này xưa nay chưa từng có, thật còn hơn người trong nhà tự mình ca tụng mình. Bọn họ mừng rỡ, vội vàng khua chiên đánh trống, đàn sáo vang lừng, đột nhiên câu thứ tư chuyển sang ngay xuống:

Khác chi rắm chó ai người thối hơn.

Các môn nhân còn đang sững sờ, đàn sáo chống chiêng phụ họa nửa chừng không kịp thu hồi, vẫn tiếp tục chập choeng cho tới hết khiến câu "Khác chi rắm chó ai người thối hơn" nghe thật lọt tai.

Quần hùng cười đến bò lăn bò càng, còn người trong phái Tinh Tú thì ngoạc mồm chửi rủa, Vương Ngữ Yên cũng phải mỉm cười:

- Bao tam ca hát hay quá!

Bao Bất Đồng đáp:

- Không dám! Dở ẹc hà!

Bốn câu đó chính là kiệt tác của Bao Bất Đồng. Du Thản Chi lợi dụng khi mọi người đang náo loạn cả lên vội cúi xuống thì thầm với Toàn Quan Thanh mấy câu, rồi lại dõng dạc nói tiếp:

- Nước Đại Tống ta quốc bộ gian nguy, giang hồ đồng đạo lại không tề tâm hiệp lực, để đến nỗi bị Phiên bang ức hiếp. Vì thế Cái Bang chủ trương lập ra một vị minh chủ võ lâm để cho mọi người nghe theo hiệu lệnh, nếu như có đại sự phát sinh thì không đến nỗi rối loạn. Huyền Từ phương trượng, ngài có tán thành không?

Huyền Từ khoan thai nói:

- Lời của Trang bang chủ quả là có lý. Thế nhưng lão nạp có một chuyện chưa được tỏ tường, muốn xin thỉnh giáo.

Du Thản Chi hỏi lại:

- Chuyện gì?

Huyền Từ đáp:

- Trang bang chủ đã bái Đinh tiên sinh làm thầy, hẳn phải là môn nhân phái Tinh Tú, có phải thế không?

Du Thản Chi nói:

- Chuyện đó… chuyện đó là việc riêng của mỗ, đâu có liên quan gì đến đại sư.

Huyền Từ nói:

- Phái Tinh Tú là môn phái bên Tây Vực, đâu có phải đồng đạo võ lâm với Đại Tống chúng ta. Việc Đại Tống lập hay không lập minh chủ võ lâm, không có liên can gì đến phái Tinh Tú. Nếu như võ lâm đồng đạo Trung Nguyên muốn suy cử một vị minh chủ để dễ bề thống lĩnh trù tính, các hạ là người của phái Tinh Tú cũng không thể nào tham dự được.

Các vị anh hùng liền nhao nhao lên:

- Đúng lắm!

- Lời của phương trượng chùa Thiếu Lâm thật phải.

- Ngươi là chó săn đầy tớ của môn phái Phiên bang, sao lại vọng tưởng chức minh chủ võ lâm Trung Nguyên được?

Du Thản Chi không biết phải đối đáp làm sao, đưa mắt nhìn Đinh Xuân Thu, rồi lại quay sang Toàn Quan Thanh mong hai người lên tiếng gỡ cho mình. Đinh Xuân Thu tằng hắng một tiếng nói:

- Lời của phương trượng chùa Thiếu Lâm sai rồi. Lão phu vốn người đất Khúc Phụ, tỉnh Sơn Đông, sinh trưởng ở xứ của thánh nhân, phái Tinh Tú một mình lão phu sáng lập, sao lại bảo là Phiên bang Tây Vực được? Phái Tinh Tú tuy ở Tây Vực, chẳng qua là nơi tạm thời ẩn cư của lão phu mà thôi. Ngươi bảo phái Tinh Tú là môn phái Phiên bang, thế thì Khổng phu tử cũng là người Phiên bang sao, nực cười ơi là nực cười? Nói đến Tây Vực Phiên bang, võ công Thiếu Lâm vốn là do tổ sư Đạt Ma người Thiên Trúc, ngay cả Phật giáo cũng là từ Phiên bang Tây Vực mà ra, ta xem chính phái Thiếu Lâm mới thực là môn phái Phiên bang đó!

Lời của y nói ra, cả Huyền Từ lẫn quần hùng đều cảm thấy khó mà cãi lại được. Toàn Quan Thanh cũng dõng dạc nói:

- Võ công trong thiên hạ, nguồn gốc từ đâu mà ra cũng thật khó mà biết. Võ công từ Tây Vực truyền sang Trung Thổ cũng có mà võ công Trung Thổ truyền sang Tây Vực cũng có. Trang bang chủ của chúng tôi là người Trung Thổ, Cái Bang vốn cũng là môn phái Trung Nguyên, dĩ nhiên y phải là nhân vật lãnh tụ của võ lâm Trung Nguyên rồi. Huyền Từ phương trượng, việc hôm nay lấy võ công cường nhược ra định hơn thua, chứ không thể lấy miệng lưỡi ngôn từ để phân thắng bại được. Cái Bang và Thiếu Lâm ai yếu ai mạnh, chỉ cần hai vị thủ lãnh ra tay so tài, kẻ cao người thấp biết ngay, chứ nói dông nói dài thì phỏng có ích gì đâu? Còn như nếu ông biết thân biết phận, không muốn động thủ với tệ bang chủ thì chỉ cam chịu nước lép, nhường cho bang chủ chúng tôi chức võ lâm minh chủ là xong, còn như không ra tay không thể được.

Lời nói đó rõ ràng y muốn bảo là Huyền Từ biết mình địch không lại nên dùng dằng từ chối. Huyền Từ tiến lên hai bước, nói:

- Trang bang chủ, nếu như ngươi nhất định đòi lão nạp ra tay, nếu như lão nạp vẫn cứ chấp nê vào cái tình cố cựu của quí bang với tệ phái mà không chịu nghe thì lại hóa ra bất kính với quí bang.

Ông đưa mắt nhìn khắp quần hùng một lượt rồi dõng dạc nói:

- Anh hùng thiên hạ, hôm nay tất cả mọi người ai cũng thấy rồi, phái Thiếu Lâm quyết không có ý tranh hùng đấu thắng với Cái Bang, nhưng vì bang chủ Cái Bang nhất định dồn ép, lão nạp không còn đường nào mà lùi, không còn cách nào mà tránh.

Quần hùng liền nhao nhao lên:

- Phải lắm, tất cả chúng ta làm chứng, phái Thiếu Lâm thật không đuối lý chút nào.

Du Thản Chi lo cho an nguy của A Tử, chỉ chăm chăm sao sớm giết được Huyền Từ để làm tròn lời Đinh Xuân Thu sai bảo bèn dõng dạc nói:

- Tỉ võ giao đấu, mạnh sống yếu chết, nói quái gì đến đuối lý hay không đuối lý, mau mau ra tay đi thôi.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/thien-long-bat-bo/chuong-259/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận