Ngày xưa có một anh tính khí lẩn thẩn : hễ vợ đi đâu, cũng đi theo đấy; vợ ngồi đâu cũng ngồi ngay bên cạnh, để giữ gìn cái của vợ, kẻo sợ nó đánh rơi mất.
Người vợ bảo làm sao cũng chẳng nghe, cứ quấn quít, không chịu rời nó ra một bước nào.
Vợ tức mình quá, một hôm, mới nhặt một cái mảnh sành, giắt sẵn vào lưng, rồi ra đi chợ. Anh chồng lẽo đẽo theo sau.
Ði đến một cái ao, nó quay lại bảo cu cậu về đi, không về thì nó vất cái ấy xuống ao cho rồi. Cu cậu không về. Nó mới cầm miếng mảnh sành, ném đánh "bõm" một cái xuống ao, mà nói giỗi rằng :
- Bảo mãi cũng chẳng nghe thì để làm gì mà không vất đi cho rảnh ! Nói rồi, ngoay ngoảy đi.
Anh nọ tưởng vợ ném cái ấy xuống đấy thật, vội vàng chạy về nhà lấy cái gầu lại tát nước. Tát cạn ao rồi, xắn quần, lội xuống tìm. Tôm cá nhảy chung quanh bên mình vô số, cũng chẳng bắt, cứ hì hục mò tìm cái kia; mãi cũng không thấy.
Có một chị đi đến đấy, thấy thế hỏi rằng :
- Bác tìm gì vậy ? Sao cá nhiều thế kia, mà không bắt ?
- Tôi tìm cái này. Chẳng thiết gì cá !
- Thế thì bác cho tôi xuống bắt ít cá vậy, chẳng có hoài của.
- Ừ, cá đấy, tha hồ xuống mà bắt. Nhưng mà hễ có tìm thấy cái gì, thì phải trả tôi.