Vũ Luyện Điên Phong Chương 389: Nam bắc bất tương vọng, thiên hạ đệ nhất thành.


 Vũ Luyện Điên Phong
Tác giả: Mạc Mặc
Chương 389: Nam bắc bất tương vọng, thiên hạđệ nhất thành.

Nguồn dịch: Nhóm dịch Hoa Hướng Dương - metruyen.com
Sưu tầm: tunghoanh.com

Biên tp: metruyen.com
Nguồn truyện: kenwen.com




    Dương Khai đã thức dy từ sớm, thm chí có thểnói, hắn cảđêm không hề nghỉngơi.

    Hai vịhuyết thịđang luyện hóa dược hiệu đểtrịthương, Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn thân là nữnhi, việc canh chừng xung quanh dĩnhiên trở thành bổn phn của hắn.

    Nhìn Dương Khai, hai vịhuyết thịbất giác thấy ấm lòng.

    Đang định mở lời đa tạ, Dương Khai đã chặn họ lại bằng một các liếc mắt hờhững:


    - Vùng lân cn đây thuộc thế lực nào vy?

    Đồ Phong nghĩmột chút rồi đáp:
    - Theo thuộc hạnhớ thì nơi này chắc thuộc về Thiên Nguyên Thành.

    Thiên Nguyên Thành, là tên thành trì, và cũng là tên gọi của một thế lực.

    - Thiên Nguyên Thành là thế lực cấp bc gì?
    Dương Khai nhíu mày.

    - Nhất đẳng thế lực ạ, sao đột nhiên tiểu công tử lại hỏi điều này?
    Đồ Phong không hiểu sao tự nhiên hắn lại quan tâm đến Thiên Nguyên Thành đến vy.

    Hé miệng lộ ra cái răng nanh trắng hếu, Dương Khai nở một nụ cười xảo quyệt với Đồ Phong.

    Thu Ức Mộng mở to mắt, bĩu môi chen vào:
    - Hắn lại có thêm mục tiêu đểcướp bóc rồi đó.

    - Tình thế bắt buộc, bất đắc dĩthôi!
    Dương Khai nhún vai.

    Thấy hắn chẳng phủ nhn, hai vịhuyết thịđều không khỏi choáng váng.

    Ngm thấy cũng phải, đến cảxa xôi vạn dặm như Lã gia cũng gặp tai bay vạgió vì chuyện hôm qua, không vài ngày nữa có thểLã Lương sẽ tay xách nách mang lễ vt đến Trung Đô mà dâng cho Dương Khai, vy thì Thiên Nguyên Thành ở ngay gần đây sao có thểbỏ qua được?

    Nói thế nào thì vụ việc Dương Khai bịhành thích cũng xảy ra trong phạm vi của Thiên Nguyên Thành, do đó họ cũng phải chịu trách nhiệm một phần nào đó.

    Còn phải xem thử các trưởng bối của thế lực này có thức thời hay không thôi.

    Trong thời kỳ nhạy cảm này, bất cứchuyện nhỏ nào cũng đều có thểhóa thành chuyện lớn cả.

    - Có cần truyền tin cho Thiên Nguyên Thành không ạ?
    Đồ Phong rõ là đã có chút kinh nghiệm, nghe thế liền nóng lòng muốn thử
    - Nếu cần thì thuộc hạsẽ đi báo tin ngay, chắc rằng bọn họ cũng không dám nói gì đâu.

    Ngay cảĐường Vũ Tiên lúc này cũng thích thú ra mặt, muốn tranh việc báo tin với Đồ Phong.

    - Không cần đâu, chuyện này bọn họ tự khắc sẽ biết.
    Dương Khai lắc đầu, đứng dy nói:
    - Được rồi, chúng ta xuất phát thôi, hành trình bịtrì hoãn cũng khá lâu rồi, không biết Trung Đô đã ra sao rồi nữa.

    - Thương thế của hai vịtiền bối có nghiêm trọng không? Có cần nghỉngơi thêm vài ngày không?
    Thu Ức Mộng chau mày, lo lắng hỏi.

    Đồ Phong và Đường Vũ Tiên đưa mắt nhìn nhau, vội vàng lắc đầu:
    - Không sao cảạ.

    Thấy y nói vy, Thu Ức Mộng cũng chẳng truy vấn thêm.

    Đạp Vân Câu không còn nữa, năm người họ chỉcó thểphi hành, tốc độ cũng vì đó mà giảm đi không ít.

    Chỉmột ngày đêm sau là đã đủ thấy rõ chênh lệch công lực giữa mấy võ giảtrẻ tuổi này. Dù đã bay lâu đến vy, Dương Khai vn bình thản, mặt không đỏ, tim không đp mạnh, cứnhư không tốn chút sức lực nào.

    Còn Thu Ức Mộng thì hơi thở dốc, đểđuổi kịp hai vịThần Du Cảnh mà chân nguyên của nàng cũng đã tiêu hao không ít.

    Về phần Lạc Tiểu Mạn thì lại chẳng khá hơn, mặt nàng đỏ au, mồ hôi đầm đìa, lồng ngực thở dồn dp, trông đến là kỳ thú.

    Thế mà nàng vn cắn răng chịu đựng, im lặng bám theo sau lưng mọi người.

    Nếu không phải Đường Vũ Tiên cố đểmắt đến, thì Lạc Tiểu Mạn đã sớm bịmọi người bỏ xa rồi.

    Lướt qua cảchặng đường hoang vu hẻo lánh, nhưng họ không gặp bất cứnguy hiểm nào, đêm đến dừng lại nghỉngơi, đêm tàn thì tiếp tục lên đường.

    Nht thăng thì nguyệt ẩn.

    Sau tám ngày tròn trĩnh, họ mới dần trông thấy được một tòa thành cực lớn từ phía xa.

    Trung Đô! nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m

    Như trung tâm của toàn thiên hạ, sự to lớn của Trung Đô không thểmiêu tảbằng lời nói được. Dù có đứng cách mấy trăm dặm, người ta cũng có thểnhìn thấy đường nét của thành trì.

    Khí thế ngút trời ấy trào đến, khiến ai nấy cũng chợt thấy mình nhỏ bé.

    Thế nhân nghĩđến Trung Đô, đều sẽ nghĩngay đến một câu nói.

    Nam Bắc bất tương vọng, thiên hạđệ nhất thành!

    Đứng ở nam thành, căn bản không thểnhìn thấy nổi bắc thành, dường như toàn Trung Đô là một đại dương mênh mông vô bờbến, với triều dâng sóng dy, đất đai rộng lớn.

    Và thường xuyên có chuyện kiểu như phía này thành thì mây đen chằng chịt, sấm chớp vang rền, còn đầu bên kia thì lại nắng vàng rực rỡ, trời quang mây tạnh.

    Kểcảcó là cao thủ Thần Du Cảnh, muốn bay qua cảtòa thành, tối thiểu cũng phải mất hai đến ba canh giờ!

    Từ đó có thểthấy được sự vĩđại và quy mô của tòa thành này. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com

    Thiên hạđệ nhất thành, danh chấn bốn phương!

    Rất khó tưởng tượng được, một tòa thành khổng lồ có thểsánh ngang với một tiểu quốc như vy được xây lên bằng cách nào, dường như trong ghi chép của sử sách, nó đã tồn tại ở thế gian rồi. Từ rất lâu rồi, Trung Đô Bát đại gia bá chiếm thành trì lớn nhất thiên hạnày, không ngừng mở rộng củng cố, lại càng khiến diện tích thành ngày một tăng thêm.

    Và tạo nên kỳ tích của ngày hôm nay!

    Bước chân của năm người dừng lại, ngóng nhìn Trung Đô nơi xa.

    - Tuy vn luôn sống trong thành, nhưng mỗi lần đi xa trở về, thuộc hạđều không kìm được việc ngắm nhìn thêm mấy lần.
    Đường Vũ Tiên cảm thán.

    Đồ Phong gt đầu trịnh trọng, không riêng gì họ, bất cứai bước đến ngoại thành Trung Đô, đều phải kinh ngạc đến ngừng chân, dù là người đã sinh sống ở đây lâu năm hay là kẻ chỉmới đến đây lần đầu.

    Trông về tòa đại thành đã xa cách nhiều năm, Dương Khai ngoài mặt vn tĩnh lặng, duy chỉkhi nghĩđến nhịlão thân sinh, tâm trí hắn không khỏi thấy xao động.

    Thu Ức Mộng gỡ lọn tóc rối bên tai ra sau, liếc nhìn Dương Khai:
    - Ta và Tiểu Mạn xin cáo biệt tại đây, trong thời điểm hiện tại, nếu đểngười khác thấy chúng ta đi cùng nhau, e là sẽ dn đến những nghi ngờvô căn cứ.

    - Ừ.
    Dương Khai gt đầu, không phủ nhn.

    Đồ Phong chợt mỉm cười nhìn Thu Ức Mộng:
    - Thu tiểu thư, đoạt đích chi chiến lần này, Thu gia tiểu thư sẽ đứng về phía tiểu công tử chứ?

    Thu Ức Mộng cười hì hì, đưa mắt nhìn xoáy vào Dương Khai:
    - Tuy ta và tiểu công tử nhà các ngươi có quen biết, nhưng đoạt đích chi chiến là chuyện trọng đại, ta phải suy nghĩcẩn trọng mới được.

    - Còn suy nghĩgì nữa ạ.
    Đường Vũ Tiên nhoẻn miệng cười, tranh thủ chen vào:
    - Ngoài tiểu công tử ra, Thu tiểu thư cũng không quen biết, lại càng không rõ con người những công tử khác như thế nào. Tùy tiện dâng Thu gia cho họ, e là không ổn. Dù có thua đi chăng nữa thì với cơ ngơi của Thu gia, sẽ chẳng ảnh hưởng gì đâu. Nhưng người như tiểu công tử đây, thì chắc chắn đáng đểThu tiểu thư đánh cược một phen đó ạ.

    Thu Ức Mộng mỉm cười nhìn Dương Khai, dường như đang chờđợi điều gì đó.

    Thế mà mãi lâu sau, chẳng thấy Dương Khai có vẻ muốn nói gì cả, nàng không tránh khỏi bực bội, liền hục hặc:
    - Vy thì phải xem xem tiểu công tử nhà các ngươi biểu hiện thế nào đã.

    Câu nói này rõ là có hàm ý.

    Biểu hiện, rốt cuộc là biểu hiện trước mặt nàng, hay là biểu hiện trong cuộc đại chiến kia?

    Đồ Phong và Đường Vũ Tiên liền đảo mắt, vẻ mặt quái đản thấy rõ, cứnhư phát hiện ra bí mt gì to lớn lắm mà nhìn Thu Ức Mộng chăm chăm không rời.

    Thu Ức Mộng vn thản nhiên, không đổi sắc mặt.

    Đồ Phong tiếp tục thêm dầu vào lửa, vẻ mặt gian xảo:
    - Tiểu công tử mà liên thủ với Thu tiểu thư, thì chắc chắn sẽ như châu liên bích hợp, có khi tương lai của Trung Đô sẽ nằm trong tay hai vị, lại chưa biết chừng còn có thểtạo nên một đoạn giai thoại nữa, chà chà...

    Đường Vũ Tiên vội vàng nối tiếp câu chuyện:
    - Tiểu nhân cũng nghĩvy, Thu tiểu thư đừng do dự nữa làm gì.

    - Ha ha...
    Thu Ức Mộng cười thản nhiên, y như không hiểu ý của Đồ Phong, không bối rối, cũng chẳng đỏ mặt, mà chỉliếc nhìn Dương Khai mấy cái nửa như có, nửa như không.

    Đương lúc Đồ Phong định ba hoa thêm, thì Dương Khai bỗng lên tiếng:
    - Hẹn ngày tái ngộ.

    Câu nói này quá đường đột, Đồ Phong và Đường Vũ Tiên vốn còn muốn góp sức thêm, thừa cơ hội hứa hẹn một đồng minh lớn cho Dương Khai. Ấy thế mà hắn lại đi đòi cáo từ.

    Nói xong, quảnhiên cứthế mà bỏ đi thẳng.

    Hai vịhuyết thịngơ ngác một hồi mới chắp tay chào Thu Ức Mộng, hối hảđuổi theo Dương Khai.

    Nhìn theo bóng dáng thoăn thoắt của Dương Khai, Thu Ức Mộng cũng sững sờđứng như trời trồng, hồi lâu sau mới chợt tỉnh ra, dường như nàng không ngờhắn lại dứt khoát, không chút dài dòng dây dưa đến thế.

    - Cái tên này!
    Lạc Tiểu Mạn tức tối
    - Tht vô phép tắc, nói thế nào thì cũng đồng cam cộng khổ trở về đây, thế mà đến một chút quan tâm cũng chẳng có, cứthế mà đi là thôi à?

    Ánh mắt Thu Ức Mộng chợt sáng rực, nét mặt đăm chiêu.

    Hắn nhìn ra rồi sao?

    Hẳn là hắn đã nhìn ra nên mới chẳng có chút vồn vã gì, bỏ đi một cách dứt khoát như thế.

    Gã này quảnhiên không dễ lừa.

    - Thu tỷ tỷ, tỷ không gin sao?
    Lạc Tiểu Mạn tỏ vẻ bất bình thay cho Thu Ức Mộng, dm chân nói
    – Sao hắn dám coi thường tỷ cơ chứ?

    - Được rồi.
    Thu Ức Mộng hít sâu một hơi, kéo Lạc Tiểu Mạn lại:
    - Đi thôi, theo ta về Thu gia trước đã.

    - Vâng.

    - Về đến Thu gia, phải truyền tin cho Tử Vi Cốc của muội trước tiên, đểtránh làm họ lo lắng.

    - Dạ, muội biết rồi.

    - Lâu lắm rồi không được gặp sư huynh Phạm Hồng của muội, có thấy nhớ y không?
    Thu Ức Mộng vừa hỏi vừa cười, như muốn tìm chuyện nói đểgiải tỏa sự hụt hng trong lòng.

    - Không.
    Lạc Tiểu Mạn đỏ mặt lắc đầu, thủ thỉ
    – Không biết vì sao, cảmột thời gian dài đến vy mà muội chẳng nhớ huynh ấy gì cả.

    - Đấy là vì muội đã được chứng kiến sắc màu thế ngoại!

    Một năm trước, hai nàng còn chưa quen biết, nhưng kểtừ khi đến Lăng Tiêu Các cho đến hiện tại, trải qua bao nhiêu nguy nan, mỗi lần hóa hiểm thành an, họ đều luôn như hình với bóng, không hề tách rời. Hoạn nạn có nhau cảmột thời gian dài, cảThu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn đều đã xem đôi bên là người thân, tình như tỷ muội.

    Thế nên với Thu Ức Mộng, Lạc Tiểu Mạn đều nhất nhất nghe lời, chưa từng cãi lại điều gì.

    Ở một nơi khác, Dương Khai cùng hai vịhuyết thịđang hướng về phía nam Trung Đô.

    Đồ Phong và Đường Vũ Tiên theo sát phía sau Dương Khai, không hé nửa lời, thế nhưng trong đầu thì đầy nghi hoặc, không hiểu tại sao Dương Khai lại chẳng chút đểtâm đến nguồn lực lớn như Thu gia.

    Nếu nói hắn không vừa mắt với Lã gia, thì hai vịhuyết thịcòn thấy có lý, nhưng Thu gia thì lại khác, cũng là một trong Bát đại gia, lôi kéo được gia tộc nào thì cũng coi như có được sự trợ lực cực kỳ lớn.

    Nếu đầu óc còn tỉnh tảo thì sẽ chẳng bỏ qua một cách vô cớ như vy.

    Huống hồ, địa vịcủa Thu Ức Mộng ở Thu gia lại không hề thấp, lôi kéo được Thu Ức Mộng, đồng nghĩa với việc lôi kéo được Thu gia.

    Đồ Phong và Đường Vũ Tiên rất muốn hỏi rõ, như không biết làm sao mở lời, suốt cảchặng đường bám sau lưng Dương Khai mà bức bối đến tột cùng.

    Một lúc lâu sau, Đồ Phong chợt lén lút bắn một tia khí vào người Đồ Phong.

    Y đang lúc suy nghĩliền chau mày, git nảy mình, suýt nữa thì quát lên.

    Đường Vũ Tiên thì hai mắt trợn trừng, im lặng mãi hồi lâu.

Nguồn: tunghoanh.com/vu-luyen-dien-phong/chuong-389-iapbaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận