Có lẽ chính sự dung túng của anh với cô đã thành thói quen rất đáng sợ, ngay lúc này anh vẫn thay cô kiếm cớ.
Có lẽ, cô không biết gì cả. Có lẽ, cô là người bị hại, có người quyết tâm hại cô. Anh lái xe về nhà chỉ mong nhận được câu phủ nhận của cô.
Anh chỉ muốn nghe thấy chính miệng cô phủ nhận, nói anh đừng nghi ngờ cô. Hơn nữa sắp tới là thời gian nghỉ phép, nên có thể bay đi xa. Anh còn nhớ, cô nói rất thích máy bay, nguyện vọng duy nhất là có một cơ thể khỏe mạnh để đi du lịch. Ngay cả vé máy bay anh cũng đã mua xong, bây giờ chỉ chờ cô phủ nhận.
Vội vã mở cổng, anh cầm tờ báo trong tay đi về phía phòng ngủ của hai người. Đẩy cửa phòng, anh bước nhanh chân. Mỹ nhân của anh đang ngồi trên xích đu ngủ. Ánh sáng chiếu vào người cô vừa chói mắt vừa khiến cả cơ thể cô rực sáng như kim cương. Vẻ đẹp trưởng thành của cô, khiến anh không thể rời mắt.
Đột nhiên, lông mi cô run lên, từ từ mở hai mắt. Chắc là do tiếng đóng cửa của anh đánh thức cô, Uyển Uyển từ trên xích đu tỉnh dậy.
Nhìn thấy Lạc Tư, cô run lên. Bởi vì cô thấy trong mắt anh có đau đớn nhưng chớp lên rồi biến mất, cô không phải đang mơ chứ?
Sau khi xác định bản thân tỉnh táo, Uyển Uyển nhẹ nhàng đứng dậy, nở nụ cười khoe lúm đồng tiền sâu, nói: "Sao hôm nay anh về sớm như vậy? Công ty xảy ra chuyện sao?"
Lạc Tư không thừa nhận cũng không phủ nhận, vội vàng truy vấn: "Em và người tên Lindsay Cruise có quan hệ gì?"
"Sao lại hỏi lạ như thế?" – Uyển Uyển nghi hoặc, lắc đầu. "Cruise? Em không biết".
Trước mặt anh, cô rất vô tội, đôi mắt trong suốt như nai con không hề có chút dối trá. Tốt, vậy hai người sẽ nghỉ phép đi vòng quanh thế giới. Trong khoảng thời gian bận bịu này, anh luôn để cô cô đơn. Lần này phải để cô đi chơi cho vui.
Anh thả nhẹ lòng, đưa tớ báo trong tay ra: "Tin tức này huyên náo suốt hai ngày qua trên báo chí, nếu em cảm thấy phiền, anh sẽ kêu Vincent dập tắt nó" – Anh quyết định thăm dò lần cuối.
Uyển Uyển đón lấy tờ báo, nghiêm túc coi nội dung trên đó. Anh thì nhìn cô, đôi mắt tinh tường quan sát biểu hiện trên mặt cô.
Kết hôn? Ban đầu Uyển Uyển kinh ngạc, nhưng nhớ tới cha mình cũng đã từng nhắc đến chuyện này. Không lẽ do ông ta cố ý tung tin này ra ngoài?
Lạc Tư tin chuyện này là thật sao? Cho nên đưa nó đến muốn chất vấn cô. Uyển Uyển muốn phủ nhận, nhưng đôi mắt lóe lên, cô đang tìm không ra lý do để bỏ đi, có lẽ đây là cơ hội.
Có lẽ khi nhìn thấy anh không yêu nữa, cô cũng sẽ không yêu nữa.
Thấy Uyển Uyển mãi nhìn tờ báo không nói câu nào, những xao động bất an trong lòng Lạc Tư lại bùng nổ.
"Sao vậy? Em sao không nói lời nào? Chẳng lẽ giữa em và tên Cruise thật sự có gì sao? Chẳng lẽ kết hôn là thật?"
"... "
Cô không trả lời, nhưng nét mặt đã cho anh biết chân tướng. Hai bàn tay Lạc Tư để bên quần nắm lại, không muốn để cơn giận lấn át lý trí, hít sâu: "Nói cho anh biết là 'không phải' đi. Anh sẽ bỏ qua mọi thứ, xem như chưa từng phát sinh, chúng ta vẫn như trước sống cuộc sống của hai người..." – Vẫn có thể đi vòng quanh thế giới.
Uyển Uyển cắt ngang anh, không thừa nhận, chỉ nhạt nhẽo nói: "Xin lỗi anh, Lạc Tư".
Lời xin lỗi này thay cho lời từ biệt sắp tới, thậm chí vĩnh biệt.
Nhưng trong mắt anh, lời xin lỗi này cũng như gián tiếp thừa nhận chuyện trên báo.
Ngạc nhiên qua đi, anh không giận chỉ cười, cười rất lớn, khiến cô run rẩy: "Tôi thật không ngờ, không ngờ lại bị cô lừa. Tôi còn tưởng cô thật sự muốn ở cạnh tôi, nhưng không ngờ, Lạc Tư tôi lại bị người ta đùa giỡn xoay vòng như thế. Được! Tốt! Hách Liên Uyển Uyển, cô đã khiến tôi thật sự giận dữ!"
Gầm nhẹ lên, anh dừng lại thở gấp.
Anh chưa bao giờ giận như vậy. Lại ở trước mắt người khác, anh luôn lạnh lùng như núi băng ngàn năm, nhưng chỉ vì người con gái trước mắt, lại lần nữa khiến anh vừa giận vừa hận. Luôn khiến anh không kiềm được. Anh bị sự vô tội của cô lừa gạt vô số lần, vì sao vẫn không thông minh lên?
Trong chớp mắt, anh cảm thấy mọi sự tha thứ của anh đều trở nên buồn cười.
Nhìn cô chỉ cúi đầu, Lạc Tư gật gù nói: "Được, tôi đáp ứng cô. Từ nay về sau không nhìn thấy tôi nữa, như thế là được đúng không?"
Uyển Uyển hững hờ, anh cũng không muốn nhìn thấy biểu hiện của cô. Xoay người bỏ đi thật nhanh, anh sợ nếu đứng lại sẽ bóp cổ cô.
Đi tới cửa, anh dừng lại: "Nhưng mà Hách Liên, cô cũng không vui lắm. Hôn lễ này, tôi sẽ khiến cho cô cả đời không quên".
Phanh —
Cánh cửa mạnh mẽ bị đóng lại, thậm chí nó còn run chứng tỏ anh giận đến mức nào. Cuối cùng, Uyển Uyển vô lực ngồi bệt xuống giường. Anh giận cô hiểu. Nhưng đây là cách duy nhất khiến anh buông tay. Nếu đột nhiên biến mất, với tính tình Lạc Tư anh sẽ khiến cho trời nghiêng đất lở để tìm ra cô.
Xem ra lần này, cô quả thật khiến anh thất vọng. Cô duỗi tay, ngón tay lạnh lẽo run rẩy áp lên bụng mình: "Con ngoan, lần này chắc cha sẽ không tha thứ cho mẹ nữa. Dù sao cha con cũng là người kiêu ngạo. Sau này, chúng ta đã phải dựa vào nhau, biết không? Con nhất định phải khỏe mạnh từ trong bụng mẹ sinh ra, sau đó giúp cha con vui lên."
Còn cô, có lẽ tốt hơn cô nên đi.