Ép Gả Vợ Hiền Chương 60.3

Chương 60.3
Em trốn không thoát đâu

Qua vài ngày, tập đoàn tài chính Mĩ lấy lý do “Không muốn can thiệp vào hành chính chủ quyền và nội chính của Quân chính phủ phía Nam”, đột ngột tuyên bố rời khỏi Nhóm ngân hàng năm nước, cũng thanh minh rằng căn cứ vào chủ nghĩa nhân đạo họ sẽ không đơn phương loại bỏ viện trợ khu gặp nạn lũ lụt và sóng thần phía Nam, đồng thời đồng ý thưởng cho người Mỹ đầu tư ở đây.

Mĩ rời khỏi, tạo thành áp lực không nhỏ cho bốn nước còn lại. Nhóm ngân hàng sợ rắc rối, tuyên bố đẩy nhanh tiến độ trao đổi với Quân chính phủ phía Nam, xem xét những điều kiện mới khiến cuộc đàm phán mượn tiền bỗng chốc đổi chiều. Chính phủ bốn nước bị hành động của Mĩ kích thích, không thể không thay đổi thái độ, đàm phán mượn tiền cũng tiến hành dễ dàng hơn, điều kiện mượn tiền cũng có nhượng bộ.

Hứa Lương Thần cũng thoáng an lòng. Hôm nay đang sửa sang lại kỷ yếu đàm phán thì Dell ở ngân hàng Hoa Kì gọi điện thoại tới nói rằng có người bạn nhờ vả, chuyển lời đến cô rằng David tiên sinh ở Tạp chí địa lý quốc gia có việc gấp tìm Catherine tiểu thư.

Đoàn đại biểu có quy định, muốn liên hệ với giới tin tức nước ngoài phải báo cho người phụ trách. Hứa Lương Thần xin phép bộ trưởng Vương xong liền gọi cho David : “David, xin lỗi, bởi vì công việc ở Bộ ngoại giao, gần đây không tiện lạc với anh, cho nên. . . . . .”

Giọng nói đã lâu không được nghe đang vang lên bên tai, David khó nén được sự vui sướng: “Anh hiểu mà, Catherine. Công sứ Nhật Bản Shigemitsu Taro gọi điện thoại tới nói rằng hôm nay Miki sẽ đến tòa soạn xin lỗi, em là đương sự chính, anh cho rằng chắc hẳn em muốn có mặt cho nên vội vã tìm em.”

Người Nhật Bản đáng giận, tới tận hôm nay mới xin lỗi, cô đương nhiên phải đến, hơn nhất phải khiến họ bớt ngông cuồng vài phần. Trước mắt đàm phán đang ở giai đoạn quan trọng, nếu người Nhật Bản không làm phức tạp, có lẽ khả năng đàm phán thành công sẽ cao hơn.

Vì thế cô gật đầu đồng ý, cũng nhanh chóng báo cáo cho cấp trên.

Nghe nói là người Nhật Bản xin lỗi, bộ trưởng ngoại giao đương nhiên đồng ý cho gặp. Vì thế, Hứa Lương Thần cùng Bành Minh Hà trở lại tòa soạn Tạp chí địa lý quốc gia.

David vui sướng nghênh đón Hứa Lương Thần, trong đôi mắt xanh lam tràn ngập dịu dàng chân thành: “Catherine, em có khỏe không?”

Hứa Lương Thần mỉm cười gật đầu, trong lòng lại nghĩ nếu lại nhờ David giúp cô trốn đi, có phải sẽ gây phiền toái lớn cho anh hay không? . . . . . .

Phòng làm việc của Tạp chí địa lý quốc gia ở Yến châu là một tứ hợp viện cực kỳ rộng lớn ở tô giới. Gồm bốn viện, mấy chục gian phòng, rộng rãi xinh đẹp. Viện ở phía nam là đẹp nhất, ở giữa là đường mòn nối liền với bậc tam cấp lát gạch đen, đào mận hai bên đường rợp bóng mát.

Ba người vào viện, dưới hàng cây râm mát là thảm cỏ David nhờ bạn lấy giống từ bên Anh sang trồng, tường viện sơn màu trắng ngà, có vẻ tinh xảo xa hoa, góc tường hoa hòe gai đương thì nở rộ.

Mới ngồi xuống đình lục giác trong viện, một người làm vội vã đi tới: “Tiên sinh, có một người Nhật Bản đến đây.”

“Cho ông ta vào đi.” David nhìn Bành Minh Hà, thư ký Bành cười cười, rất tự giác tránh vào trong phòng.

“Tôi đã dẫn ông ấy đến rồi ạ.” Người làm chỉ vào cửa viện, đã thấy Miki đứng ở nơi đó.

Thấy Hứa Lương Thần và David quay ra nhìn mình, ông ta có chút cứng ngắc cúi đầu đến gần, người làm lui ra ngoài.

Hứa Lương Thần và David liếc nhìn nhau, không lên tiếng.

Miki đến xin lỗi nhưng không mặc đồng phục, đây rõ ràng là một loại khiêu khích, bởi vì lúc trước David và Hứa Lương Thần đã yêu cầu ông ta thay mặt lục quân Nhật Bản xin lỗi.

Hai người không ai nói gì, cứ thản nhiên nhìn Miki, Miki có chút lúng túng cúi người thật sâu, đầu và lưng thành một đường thẳng, tạo với tấm lưng thẳng tắp gần như trở thành một góc vuông. Ông ta giữ tư thế này thật lâu, sau đó chậm rãi đứng thẳng lên, bắt đầu đọc thuộc lòng những câu xin lỗi.

“Thật xin lỗi, tôi đến tạ lỗi.” Ông ta nói rất chậm, khô khan: “Tôi cho rằng đây là tận tâm vì đế quốc và thiên hoàng bệ hạ, thực xin lỗi, tôi sai lầm, xin lượng thứ.”

Vị thiếu tá tiên sinh này cố ý mặc thường phục, để lâu như vậy mới đến xin lỗi, điều này làm cho Lương Thần và David đều cực kỳ bất mãn. David nhìn hàng cây ngoài đình, không chút để ý nói: “Nói xin lỗi, không có vấn đề gì, nhưng ông có biết mình sai ở đâu không?”

Vẻ mặt Miki hơi cứng lại, nhanh chóng liếc nhìn Hứa Lương Thần một cái.

Hứa Lương Thần tiếp lời David, giọng nói thanh thúy đoan trang: “Tôi là phóng viên nhận lương của tòa soạn báo, hơn nữa tôi phải trung thành với quốc gia mình. Dùng hết khả năng của mình, đưa những tin tức chính xác nhất cho người dân. Ông nhận tiền của chính phủ Nhật Bản, cũng phải có trách nhiệm với Nhật Bản, hiện giờ tôi xin hỏi, nếu tôi cho ông một khoản tiền, bảo ông báo tình báo giả cho tổng bộ lục quân đế quốc, nói cách khác, chính là bảo ông phản bội quốc gia ông, ông sẽ có cảm giác gì?”

Miki nghe vậy trợn tròn mắt, thân thể lung lay hai lần, trong giây lát, ông ta nhắm chặt mắt, cúi đầu thật sâu: “Thực xin lỗi, tôi hiểu rồi.” Ông ta khẽ than thở, cúi đầu nghiêng về một phía lui ra ngoài.

Nhìn bóng lưng ông ta, David thở dài: “Em có tin được không? Người này tuy rằng bị chúng ta trách cứ, nhưng lại được thăng chức trong quân Nhật, hoàn toàn không bị khiển trách gì.” Anh nhìn Hứa Lương Thần: “Catherine, em có sao không?”

Hứa Lương Thần bất đắc dĩ cười cười, đi thẳng vào vấn đề: “David, thông báo về đám hỏi anh đã thấy rồi đúng không?”

David gật đầu: “Anh đang muốn hỏi em, em. . . . . . yêu anh ta sao?”

Hứa Lương Thần khẽ cười khổ, thấp giọng kể lại đầu đuôi câu chuyện, David thở dài: “Thế cục trước mắt sẽ nội chiến không ngừng, quân phiệt nắm báng súng vốn là Thổ Hoàng Đế. Nhưng nếu em muốn, anh chắc chắn sẽ dốc hết sức giúp em.”

Hứa Lương Thần cảm ơn anh, hai người khe khẽ nói chuyện một hồi, Hứa Lương Thần lập tức dẫn theo thư ký Bành cáo từ.

Hai ngày sau, Mĩ và quân chính phủ lặng lẽ đàm phán xong một lần mượn tiền một trăm ngàn đôla, đoàn đại biểu quân chính phủ vô cùng hưng phấn, mở tiệc rượu chúc mừng. Tiệc rượu kết thúc Hứa Lương Thần dường như có chút ngà ngà say, đi ngủ sớm. Đến sáng sớm Bành Minh Hà chợt phát hiện lại không thấy Hứa nhị tiểu thư đâu nữa!

Cô kinh hãi, vội gọi điện thoại cho Đoàn Dịch Kiệt, Đoàn Dịch Kiệt cũng rất ngoài ý muốn, dẫn theo La Hoằng Nghĩa lặng lẽ đến, tìm chung quanh quả thực không thấy người đâu cả.

Đoàn Dịch Kiệt trầm mặt dặn mọi người không được để lộ tin tức, sau đó đi vào phòng Hứa Lương Thần. Trong phòng ngủ bài trí đơn giản mà sạch sẽ, mùi thơm đặc biệt của khuê phòng con gái khiến anh nhớ tới t ối đó giai nhân say chuếnh choáng… Lương Thần, em vẫn muốn rời đi sao? !

Nhớ lại cũng hiểu ra yêu cầu của Hứa Lương Thần ngày đó, Đoàn Dịch Kiệt không tìm Tôn Mạnh Lâm và nhà họ hứa Hứa gây phiền toái, cũng không nói với cha anh, mà âm thầm phái rất nhiều người điều tra tìm kiếm.

Mắt thấy hôn lễ còn có một tuần, tâm trạng Đoàn Dịch Kiệt càng ngày càng nặng nề. Buổi tối hôm nay, anh ngồi ở văn phòng nhìn văn kiện trước mắt ngẩn người, bộ phận mượn tiền đã vào vị trí, khu gặp thiên tai cần cứu tế khẩn cấp, quân đội dưới tay anh đã được phép tham gia cứu tế, anh cũng sắp đến đó chỉ huy thị sát. Lương Thần, em thật sự cứ đi như vậy sao?

Anh lặng lẽ thở dài, nên giải thích với bà và cha anh thế nào, nên nói với quần chúng thế nào? Chẳng lẽ lấy lý do cứu tế hoãn hôn lễ? Lương Thần, em thật sự muốn ép anh cường thủ hào đoạt sao?

La Hoằng Nghĩa lặng lẽ đi đến, sau khi chào khẽ nói vài câu, Đoàn Dịch Kiệt đột nhiên đứng lên, nhìn anh: “Tin tức chính xác?”

La Hoằng Nghĩa gật đầu: “Vâng, trinh sát viên của chúng ta thấy được ảnh chụp và người.”

“Được, lập tức phái người bao tay!” Đoàn Dịch Kiệt vỗ bàn, La Hoằng Nghĩa vội hỏi: “Đại thiếu, Dinh công sứ không thuộc phạm vi thế lực của chúng ta, nếu xảy ra tranh chấp quốc tế bất lợi sẽ thuộc về chúng ta, huống hồ, mượn tiền vừa mới đàm phán thành công. . . . . .”

Đoàn Dịch Kiệt chầm chậm ngồi xuống, trầm tư một lúc lâu sau nhếch môi cười lạnh: “Tốt lắm, nếu cô ấy đã tự đi vào tôi sẽ khiến cô ấy tự mình đi ra!”

Lúc Giang Chính Vũ cùng vợ con trở lại Yến Châu được dân chúng vô cùng hoan nghênh, sau đó Dinh công sứ Mĩ cũng để Tham tán ra mặt, mở tiệc rượu tẩy trần cho tiến sĩ. Đoàn Dịch Kiệt lại tìm tới cửa nói vị hôn thê của anh đi cùng tiến sĩ Giang không thấy trở về, xin sứ quán giúp đỡ điều tra, bằng không sẽ đưa tin này ra ngoài.

Công sứ Jackson Mĩ vừa hoang mang lại vừa kinh ngạc, tự mình ra mặt tiếp đãi vị Thiếu soái tìm vợ này. Đoàn Dịch Kiệt đưa ảnh Hứa Lương Thần ra, Jackson vội vàng phái người triệu tập nhân viên công tác trong sứ quán hỏi. Quan hệ giữa Mĩ và Quân chính phủ phía Nam vừa khởi sắc, nếu thiếu phu nhân tương lai phủ Đại Soái dự tiệc mất tích sẽ rất phiền toái.

Đoàn Dịch Kiệt cười cười, ngăn cản ông ta, chỉ đích danh tham tán Daniel: “Daniel tiên sinh, đã lâu không gặp? Thật cảm tạ chư vị thịnh tình khoản đãi vị hôn thê của tôi, đã gần đến ngày tổ chức hôn lễ, xin hãy bảo cô ấy về nhà. Tuy Dinh công sứ có được miễn quyền ngoại giao, nhưng nơi nãy vẫn là lãnh thổ Trung Quốc.” Thằng nhóc, thật đúng là to gan, lại dám đối đầu với tôi? Nếu không phải người làm của anh uống say để lộ tin tức, vợ bản đại thiếu đã bị mấy người giấu mất rồi.

Nhìn vẻ mặt lạnh như băng ngoài cười nhưng trong không cười của Đoàn Dịch Kiệt, Daniel biết chuyện Catherine trốn đã bị lộ rồi.

Chạng vạng, Đoàn Dịch Kiệt nhận được một cuộc điện thoại, lo lắng trong lòng rốt cục cũng được thả lỏng. Lương Thần đừng thử, vô ích thôi, em không trốn được đâu.

Lần trước định chạy đã bị đại thiếu mặt lạnh chặn lại, cho nên lần này David đề nghị Hứa Lương Thần ở sứ quán ở vài ngày, chờ hôn lễ đi qua rồi lặng lẽ rời Yến Châu. Ai biết bọn họ đã xem thường thế lực và mạng lưới tình báo của Đoàn Dịch Kiệt ở Yến Châu.

Mấy ngày sau đó, Đoàn Dịch Kiệt ngày nào cũg xuất hiện ở Trúc Uyển, ánh mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm cô thử áo cưới, ở trước mặt cô sắp xếp công việc chuẩn bị cho hôn lễ. Hứa Lương Thần càng ngày càng hiểu cô thật sự không tránh khỏi rồi.

Giữa hè Yến châu còn mang theo mưa dầm, gió mát ướt át nhè nhẹ thổi.

Vừa khéo là Chủ nhật, trời vừa tờ mờ sáng, hội trường chính Lễ kết hôn tập thể lần đầu tiên – quảng trường lớn trước cửa phủ Quân chính phủ và xung quanh đã chật kín người.

Trên quảng trường dựng hai cổng hoa, lễ tân dàn nhạc quân chính phủ đã mặc chỉnh tề đứng xếp hàng ngay ngắn đợi lệnh. Trên bục chủ trì gắn đầy hoa tươi và lụa đỏ bay phấp phới, trên đó viết mấy chữ thật to “Chúc mừng Lễ kết hôn tập thể lần thứ nhất”.

Trời đẹp, không khí trong lành trời xanh không mây, một chút ánh bình minh đã lấp ló trên đỉnh cột cờ quảng trường quân chính phủ, lá cờ tao nhã mỏng manh như cánh ve bay phấp phới.

Mọi người từ bốn phương tám hướng đã tới đủ, chật như nêm, tranh nhau nhìn lễ kết hôn tập thể hiếm gặp này. Lễ kết hôn tập thể do chính phủ đề xướng và chủ trì, lại có Thiếu soái gia tộc quân phiệt đứng đầu phía Nam tham dự, quả đúng là hôn lễ có một không hai.

Thời gian từ từ trôi qua, dàn nhạc quân đội đã bắt đầu, khách trong nước xem lễ lục tục xuất hiện trên đài, đội ngũ kéo dài đến tận cửa lớn màu đỏ của quân chính phủ.

Quanh quảng trường, quân cảnh cầm súng canh gác nghiêm ngặt lại không hề ảnh hưởng gì đến không khí náo nhiệt lúc này.

Trong giáo đường đối diện, truyền ra tiếng đàn organ nhẹ nhàng, văng vẳng trong không trung.

Khách đã lục tục kéo đến, xe dừng ở bãi đỗ xe chuyên dụng, xe cũng có đủ loại, xe hơi có cái gắn gấm hoa rực rỡ, có cái chỉnh tề mà trang trọng; thậm chí còn có kiệu hoa đỏ au. Các dàn nhạc cũng thật đáng chú ý, kiểu Trung kiểu dáng Tây đầy đủ, cùng đàn organ, đội quân nhạc tạo thành khung cảnh náo nhiệt, phách cao phách thấp, tiếng pháo nổ liên thanh, tiếng trẻ nhỏ nô đùa, càng khiến không khí nóng dần lên.

Phòng trang điểm tạm thời đã được dựng xong từ trước hôm diễn tập, cô dâu và phù dâu đủ kiểu quần áo khiến mọi thứ có vẻ rối loạn nhưng lại bộ lộ sự náo nhiệt vui mừng khó nói nên lời. Chỉ chốc lát sau, các cô dâu đã lục tục đến đông đủ, dưới sự giúp đỡ của bạn bè soi gương vẽ lông mày vẽ tóc mai.

Tổng cộng có ba mươi sáu đôi, bởi vì Cục xã hội quy định thống nhất quần áo, cho nên từ bề ngoài nhìn không thấy bất cứ sự khác biệt nào. Áo cưới kiểu Tây, thống nhất là vải xa tanh màu đỏ, hoa cưới là hoa hồng màu phấn hồng bọc lá xanh.

Trong phòng trang điểm đỏ rực hạnh phúc, mọi người châu đầu ghé tai, cô dâu phủ Đại Soái sao lại vẫn chưa đến?

Nguồn: truyen8.mobi/t100161-ep-ga-vo-hien-chuong-603.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận