Chương 15.2 "Ngươi biết rồi! Các ngươi đều nói biết ! Vậy cuối cùng ngươi thấy ta thế nào? Ngươi an ủi ta, quan tâm ta, thực ra là vì cái gì? Đồng cảm với ta? Thương hại ta? Thực ra ngươi nhất định cười nhạo sau lưng ta, cảm thấy ta rất bẩn thỉu đi? Một người con gái có thể không biết liêm sỉ lên giường với ca ca của mình!" Ta hung hăng trừng mắt nhìn Ám, miệng vết thương trong lòng lại bị xé rách.
"Tử Nhi!" Ám cau mày, đưa tay muốn tới ôm ta: "Nàng hãy nghe ta nói ~~~~"
"Nói cái gì? Ngươi không để ý ư?" Ta lạnh lùng nhìn Ám: "Ha hả, đúng nha, vốn ta chính là họ Nhan, là người U Minh Ám phủ các ngươi muốn loại bỏ! Ngươi rất tốt với ta, cũng là vì thuyết phục ta, làm cho ta chính tay đâm Nhan Ngạo Hành, trút giận thay Minh Ngự sao?"
Ta rõ ràng không muốn nói những lời này, ta rõ ràng không muốn, thấy ánh mắt Ám ảm đạm , rõ ràng là ta đã làm cho hắn đau lòng ! "Tử Nhi! Nàng phải hiểu được, ta đối với nàng là không có gì không tốt ! Nàng phải tin tưởng ta! Nàng yên tâm, ta nhất định nghĩ biện pháp thuyết phục sư phụ ! Chuyện vừa mới nói, nàng không cần để trong lòng." Ám thấp giọng nói: "Tạm biệt, nàng nghỉ ngơi cho khỏe đi." Nói xong, hắn xoay người muốn rời đi. "Để ta đi!" Ta nhỏ giọng nói: "Ta phải trở về!" Thân hình Ám bị kìm lại, nhưng cũng không có quay đầu lại. "Ngươi đã nói, chỉ cần là nguyện vọng của ta, ngươi sẽ không làm ta thất vọng, đúng không?" Ta nhẹ nhàng hỏi. "Ừ!" Ám xoay người lại đáp: "Chỉ cần là nàng muốn!" Hắn xoay người, kéo cái chăn gấm trên giường bọc lấy thân thể của ta, cẩn thận ôm lấy ta, đi về phía cửa. Ta nhắm chặt hai mắt lại, lẳng lặng nghe tiếng gió đến gào thét bên tai ta, cánh tay Ám vòng quanh thân thể của ta, hơi thở hắn lượn lờ quanh ta. Vì sao? Rõ ràng là giống thời thơ ấu, nhưng tâm tình của ta đã hoàn toàn khác hẳn! Không biết qua bao lâu, ta nghe thấy Ám nhẹ giọng nói: "Chúng ta tới rồi!" Ta chậm rãi mở mắt ra, chúng ta đang ở trước cửa Thích gia trang. Bỗng nhiên, cánh cửa mở két một tiếng, một người chạy ra từ bên trong. "Minh Ám lớn mật, ngươi dám dụ dỗ Tử Sa muội muội, phải bị tội gì!" Thích Thiểu Thương cầm trong tay trường kiếm, lớn tiếng quát. "Thương nhi! Không được vô lý!" Âm thanh Thích Nghiêm Phong uy nghiêm quát bảo hắn dừng lại. "Nàng quyết định như vậy sao?" Ám cũng không có để ý tới bọn họ, cúi đầu, hỏi ta. "Ta quyết định !" Ta trả lời: "Còn nhớ lời nói của ta khi chúng ta mới gặp mặt không? "Sống chết tại mệnh, phú quý ở trời, ta Nhan Tử Sa nếu như phiền công tử ra tay giúp đỡ, cũng chỉ là công tử xen vào việc của người khác!", ta hiện giờ cũng vậy, đều có cùng suy nghĩ giống như khi đó!" Ta quay đầu, bình tĩnh nhìn ánh mắt Ám, nói: "Ám! Trong lời nói ta vừa mới nói, có một nửa là nổi cáu! Ngươi không cần để ở trong lòng. Một nửa khác cũng là nói thật!" Ta cắn răng nói: "Ta sẽ không cúi đầu xin hắn! Tương lai của ta là do chính ta quyết định! Ngươi cũng không cần xin hắn! Nếu ngươi coi ta là bạn bè, từ nay về sau ngươi không cần xen vào chuyện của ta nữa! Chuyện sống chết của ta không có quan hệ tới U Minh Ám phủ!" Không nhìn sắc mặt trắng bệch của Ám, ta cự tuyệt tránh cái ôm của hắn. "Ta nói rồi, chỉ cần là nguyện vọng của nàng, ta cũng sẽ không làm nàng thất vọng! Nhưng lời hôm nay nàng nói, ta sẽ không nghe! Ta sẽ không mặc kệ nàng! Nàng cho ta thời gian!" Âm thanh Ám kiên định vang lên đằng sau lưng ta. Ta xoay người, lắc đầu khẽ thở dài: "Không cần! Thật sự không cần!" "Tử Nhi!" Ám vội vàng kêu lên. "Minh công tử không có nghe thấy lời xá muội nói hay sao?" Ca ca chậm rãi từ trên bậc thang đi xuống dưới, hắn lạnh như hàn tinh(ý là như mùa đông ý) con ngươi lạnh lùng nhìn chúng ta. "Thiếu chủ! Chủ nhân gọi về ngài trở về!" Một người mặc đồ đen bỗng nhiên xuất hiện, cung kính quỳ xuống, nói thầm. "Cút!" Ám rõ ràng rất tức giận. "Thiếu chủ! Chủ nhân rất không vui! Mời ngài lập tức trở về!" Người mặc đồ đen, không ngẩng đầu lên mà tiếp tục nói. Ta chậm rãi xoay người, mỉm cười nói: "Ám, thật hiếm có nha, còn có thể thấy bộ dáng tức giận của ngươi nha?" Mắt Ám đã không còn thấy sự bình tĩnh và kiềm chế như trước nữa, sự giận dữ không chút nào che dấu, nhưng ngược lại càng khiến cho khuôn mặt khôi ngô của hắn càng thêm sinh động hơn. Nghe xong lời ta nói, trong mắt Ám gợn lên tia do dự: "Dù như thế nào, không cho phép làm chuyện điên rồ! Chờ ta quay lại!" "Ha hả, tính tình Minh Ngự xem ra thật sự rất thối rữa nha, nghĩ đến dáng vẻ bực tức của hắn, ta còn phải có chút không rét mà run!" Ta tinh nghịch trừng mắt nhìn về phía hắn: "Nếu ta đã quyết định, ta đây sẽ chăm sóc tốt tương lai của ta. Về phần nó dài hay ngắn, kỳ thật đều không sao cả, chỉ là hiện tại ta nên vì chính mình mà sống!" "Tự chăm sóc bản thân cho tốt! Chờ ta trở lại!" Ám thâm trầm liếc mắt nhìn ta một cái. "Ừ! Ta sẽ làm vậy! Ngươi không cần lo lắng! Ta đã nghĩ thông suốt! Về sau nhất định phải theo mong muốn của bản thân, mỗi ngày đều vui vẻ mà sống!" Ta cười nói. Lông mày Ám vẫn là không nhúc nhích, hắn đi tới, cầm lấy tay ta, lấy ra một chiếc còi ngọc xanh biếc và một cái bình ngọc nhỏ đặt vào trong tay ta: "Nàng cầm cái này, nếu muốn tìm ta nói chuyện, thì thổi nó lên, ta sẽ tới! Đúng hạn ăn hỏa hạt sen! Không cần cậy khỏe, ngộ nhỡ ta không có quay lại, nàng cảm thấy không chống đỡ được thì lập tức tìm ta! Đã biết chưa? Còn nữa, chuyện kia ta sẽ nghĩ biện pháp, nàng không nên suy nghĩ bậy bạ!" Ta ngoan ngoãn gật đầu: "Ngươi mau đi đi!" Hắn lo lắng nhìn ta, quay đầu nói với Thích Nghiêm Phong: "Thích trang chủ, thật có lỗi, chỉ sợ không kịp uống rượu mừng thọ ngài, Gia sư gọi về, Ám phải đi rồi, đến lúc đó, lễ mừng thọ nhất định sẽ đưa đến đúng giờ . Mong Thích trang chủ tha lỗi !" "Minh công tử khách sáo rồi ! Vậy Thích mỗ cũng không có cưỡng ép, thay mặt Thích mỗ gửi lời hỏi thăm tới chủ phủ! Về việc trước đó chưa nói xong, có cơ hội nhất định sẽ cùng chủ phủ nói tiếp." Thích Nghiêm Phong hơi hơi chắp tay lại. "Cáo từ!" Ám vừa nói xong, liền xoay người bay vút đi . Nhìn Ám đi xa, không tránh được có chút lo lắng, lần này hắn đem ta trở về, không biết Minh Ngự có giận cá chém thớt với hắn hay không. "Tiểu thư! Tiểu thư! Cô không sao chứ!" Ta quay đầu, Oanh Nhi vẻ mặt lo lắng nhìn ta. "Ta khỏe lắm, không cần lo lắng. Oanh Nhi, có nước nóng không? Ta muốn tắm rửa thay quần áo!" Ta mỉm cười nói. "Vâng ạ! Tiểu thư, em lập tức đi chuẩn bị! Trên người tiểu thư đây là ~~~~" "A?" Ta cúi đầu nhìn, nguyên là tấm chăn gấm trên người của ta, giao nó cho Oanh Nhi: "Này em cầm lấy mang đi!" "Vâng, nô tỳ lập tức đi chuẩn bị." Oanh Nhi vội vàng chạy đi vào. "Bé con Tử Nhi, ngươi cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi trước đi! Có chuyện gì, để sau hãy nói được rồi!" Thích Nghiêm Phong đi đến trước mặt ta, nhẹ nhàng nói."Vâng, Thích bá bá, vậy Tử Nhi đi nghỉ ngơi trước ạ !" Ta gật đầu, quả thực là có chút mệt mỏi, đột ngột đối mặt với nhiều chuyện như vậy, rất khó mà không phiền lụy à! "Tử Sa muội muội, nàng và Minh Ám rốt cục là ~~~" Thích Thiểu Thương nhìn ta muốn nói lại thôi. "Hắn với ta mà nói là người rất đặc biệt!" Ta mỉm cười nói: "Thích đại ca yên tâm, người đầu tiên không có khả năng làm thương tổn muội chính là hắn! Vậy, Thích đại ca, để cho muội nghỉ ngơi trước được không?" Thích Thiểu Thương ngây người ngẩn ngơ, hắn nhất định không ngờ ta sẽ nói như vậy, sững sờ đứng ở bên kia, đến khi ta lên tiếng nhắc nhở mới tránh sang một bên. "Nói cho rõ ràng! Ngươi là có ý tứ gì?" Lúc này đổi lại là Nhan Ngạo Hành, chắn trước mặt ta . Ta nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói: "Ý tứ đúng như vậy đó! Ca ca, muội nói, muội muốn đi tắm thay quần áo! Có chuyện gì, chúng ta để nói sau có được không?" Bất ngờ, hắn cũng không có hỏi thêm nữa, chỉ nhìn mắt ta một cái thật sâu, đồng thời chủ động tránh đường cho ta. Ta cũng không liếc hắn một cái, lập tức đi vào cửa chính.