Con Đường Đưa Tiễn Đầy Hoa Chương 12


Chương 12
Chi tiết bỏ sót

Theo kiểu nói của chị họthì, chiếc váy độc đáo ấy cô đã mặc, Lộ Phi cũng đánh giá rồi. Thế nhưng hômnay khi cô lấy nó ra khỏi tủ và mặc vào, trước khi ra ngoài đã soi gương, vậymà chẳng thấy chút ấn tượng.

Tân Thần tắm rửaội đầurồi đắp mặt nạ, sau đó đổ sữa tắm hoa hồng vào bồn, xả nước mức lớn nhất, nhìnbọt xà phòng dâng lên rồi vào nằm. Cô thở dài thoải mái, chỉ thấy cơ thể mệtmỏi như đang lâng lâng trên mây.

Sau khi bố mẹ dọn đi,Tân Địch đã sửa lại phòng tắm. Hoàn toàn không đơn giản như ở chỗ Tân Thần chỉcó vòi hoa sen, phòng tắm ở đây lát gạch moasic màu nhạt, bồn tắm massage nhỏxinh hình vỏ sò, khăn tắm dày cộm xếp ngay ngắn, trên giá đầy mỹ phẩm chăm sócda nhìn rất bắt mắt. Tân Thần không thể không thừa nhận rằng những món đồ màTân Địch trang bị rất hữu ích.

Tắm xong, cô nhất thờikhông thấy thèm ăn gì, nằm trên ghế sofa nhung để thư giãn. Cô vẫn thích chiếcghế sofa kiểu cũ này, thấp và to, bọc vải nhung màu boocđô tuy cũ nhưng rấthay, tay sờ lên bề mặt, giống như đang chạm vào một người bạn cũ khiến ta yênlòng.

Trên thực tế, cả căn nhànày Tân Thần đều rất thích. Không gian cao và sâu, phòng khách dài hẹp, sàn nhàcũ kỹ in hằn đường vân gỗ, màu cửa sổ hoa văn li ti, mỗi một góc đều toát lênvẻ thư thái của căn nhà, đầy ắp cảm giác bình yên. Năm đó Tân Địch bảo phải sửachữa lại hết nên đã khi

ến cô giật bắn mình, vộivàng xua tay nói: “Đừng đừng, thế này là tốt lắm rồi”.

Tần Địch buồn cười,“Này, vật dụng gia đình cũ thì thôi, quan trọng là chẳng đặc sắc gì cả, chỉ làđồ thủ công bằng gỗ của thập niên bảy mươi thế kỷ trước thôi, sao em lại yêuquý đến thế?”.

Tân Thần hoàn toàn khôngnói được nguyên nhân nhưng cô rất coi trọng nơi này. Một khi nhà có sân rộngtrong thành phố phồn hoa, cho dù không lớn nhưng khá yên tĩnh, trong sân có haicây hợp hoan rậm rạp sum suê, đến mùa hạ sẽ nở những đóa hoa xinh đẹp, tỏa mùihương thanh mát. Ở đó đều là những đồng nghiệp quen biết nhau, ở cổng có bácbảo vệ, hành lang có người chuyên lo việc quét dọn. Đặc biệt bác gái Lý Hinh cómột đôi tay khéo léo để chăm sóc gia đình, nền nhà được đánh bóng định kỳ, tấtcả đồ đạc đều được xếp đặt ngay ngắn gọn gàng, mọi vật dụng trong nhà đều sạchsẽ không chút bụi bặm. Ở đây khác hẳn với nơi mà cô sống.

Từ năm cô mười hai tuổiđã bắt đầu sống ở đây vào dịp nghỉ lễ, đến khi lên lớp mười hai thì ở đây trọnmột năm. Dù cô và bác gái Lý Hinh chưa bao giờ thực sự gần gũi, nhưng cô vẫnkhông nỡ phá hoại sự sắp xếp ngôi nhà tràn đầy hơi ấm mà bác gái đã tạo nên.

Bố mẹ Tân Địch cũng phảnđối kế hoạch cải tạo vĩ đại của cô, bảo cô bớt tự hành hạ mình đi. Cuối cùng côchỉ thay một phần vật dụng trong nhà, sửa sang lại nhà tắm rồi thôi.

Đến lượt Tân Thần ra taysửa sang lại căn nhà, Tân Địch đã cố ý lượn đến đó xem xét, gào lên: “Này, emxuống tay thật đó hả! Những thứ vứt được đều vứt hết, tường cũng gỡ hết ra”.

Cô cười hì hì: “Em kiếmđược tiền, bố mẹ cũng gửi tiền đến, ủng hộ em hành hạ ngôi nhà”.

Đến khi cô sửa sangxong, Tân Địch lại đến thăm, cứ thở dài, “Em làm nhà mình thành cái văn phòngrồi. Làm gì có người nào sửa nhà như em?”.

Cô lại nói với vẻ hàilòng: “Thế này tốt lắm đấy”.

Đương nhiên, như thế thìtốt biết bao, không nhìn ra chút dấu vết cũ ngày nào.

Tân Thần lật người trênghế, thiếp đi một lúc. Trong lúc mơ màng, dường như có một đôi tay dịu dàngnhưng mạnh mẽ ôm lấy cô, khẽ khàng vuốt lưng cô, khiến cơ thể mệt mỏi căngthẳng của cô thả lỏng, đầu cô dựa vào vai nơi hơi lõm xuống của anh. Giọng nóidịu dàng đang khẽ thì thầm bên tai cô “Đừng sợ”, hơi thở ấm nóng thoảng quatai, khiến cô có một cảm giác tê dại… Tiếng chuông di động bỗng reo vang, côđột ngột ngồi phắt dậy, ôm đầu: Lại mơ giấc mơ như vậy.

Nhưng mày nằm trên ghếsofa này, chẳng phải là muốn thả cho mình vào giấc mộng hay sao? Thậm chí vòngtay trong giấc mơ cũng không còn trong sáng như hồi ức, mà gần như là giấc mơxuân, có một vẻ đẹp khó thể diễn tả. Cô tự cười giễu mình rồi lấy di động raxem, là ông Tân Khai Vũ gọi đến.

“Thần Tử, nửa đêm nửahôm rồi vẫn chưa về nhà à?’. Ông vờ tỏ ra nghiêm khắc.

Cô không nhịn được cười,“Giọng điệu của bố chẳng đáng sợ tí nào. Hôm nay con ở bên chỗ Địch Tử, bố có mangchìa khóa không?”.

“Trời đẹp quá, ra ănkhuya với bố đi”.

Tân Thần quả có hơi đói,hẹn chỗ ăn với bố rồi đến tủ quần áo của Tân Địch tìm đồ mặc. Cô cao hơn TânĐịch mười centimet, không thể mặc quần áo của Tân Địch được, nhưng cũng may TânĐịch là nhà thiết kế, trong nhà còn giữ lại đủ loại trang phục. Tân Thần thaymột chiếc áo pull trắng và một chiếc váy xanhải free size, mang giày sandal rồira ngoài.

Buổi tối mùa hè ở thànhphố này, rất đông người ra ngoài ăn khuya. Nơi họ hẹn nhau thường gần sông,không xa chỗ Tân Địch ở lắm. Làn gió khẽ thoảng qua, những người qua lại đều tỏra thoải mái, bước chân thư thái, không có cảm giác oi bức khó chịu như banngày.

Tân Khai Vũ đã ngồi ởđó. Trên chiếc bàn nhỏ bày đầy những đĩa thức ăn. Ông vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh,đẩy một bát canh dứa thịt bò cho con gái. Tân Thần toét miệng cười: “Trời nóngthế kia mà bắt con uống thứ này”.

“Chính vì trời nóng uốngcái này mới nghiện đấy”.

Ở đây kì thực là mộtquán mì nhỏ, đã mở rất nhiều năm, cũng rất nổi tiếng trong thành phố. Bà chủ cólàn da đen sạm, dáng người phốp pháp và gương mặt cau có, người ta gọi là bàVương. Bà chưa bao giờ tươi cười đón khách, giúp việc là con trai và con dâu,cũng không thể nói là nhiệt tình nhưng canh thịt bò và các món ăn mặn khác thìlàm ngon tuyệt vời, nên khách đến ăn cũng không để ý đến thái độ của bà nữa.

Hễ đến tối là khoảng hơnmười bộ bàn ghế đơn giản bày bên ngoài đều đầy ắp người. Không hiếm dân vănphòng áo mũ chỉnh tề, đặt cặp da bên cạnh, tháo lỏng cà vạt, nới rộng cổ áo,bưng chiếc bát sứ thô ăn ngon lành, và cũng không ít người lái xe đến để mua vềăn. Xung quanh cũng ăn theo mở ra mấy quán nhỏ, bán những món khác, rất náonhiệt, như thể một gian hàng lớn vậy.

“Lúc bố ở Côn Minh,ngoài lúc nhớ con ra thì nhớ cả những món ăn ở đây”.

Tân Thần nhấc bát lênuống một ngụm canh, vị cay sực như cô vẫn quen thuộc khiến cô hít một hơi, “Erằng thời gian nhớ con còn lâu mới bằng lúc nhớ những món ở đây”.

Tân Khai Vũ cười lớn,rót một ly bia lạnh cho con gái, lại đến quán bên cạnh gọi món đậu đỏ đá bào,“Mau uống cái này đi. Tân Địch còn ăn cay giỏi hơn con, thích nhất là canh thịtbò ở đây, sao không gọi nó đến?’.

“Hôm nay chị ấy có hẹn”.

“Không ai hẹn con à? Congái xinh đẹp của bố lại không hẹn hò cuối tuần, không thể hiểu nổi”.

Tân Thần cũng cười, “Congái bố không có được di truyền tốt của bố, thật mất mặt quá”.

“Thần Tử, con đừng nhốtmình trong nhà mãi. Cứ thế này thì bố không yên tâm”.

“Chẳng thấy ông bố nàonhư bố, cứ mong con gái ra ngoài lang thang mới vui lòng”.

“Không tranh thủ lúc còntrẻ mà hưởng thụ cuộc sống, chẳng lẽ đợi đến già mới hối hận?”.

“Thôi thôi, tuổi trẻđiên cuồng con đã hưởng thụ rồi. Bây giờ thứ con cần là một một cuộc sống khác,cũng hay lắm”.

Tân Khai Vũ cứ lắc đầu,“Con nên yêu đương đi, hưởng thụ sự theo đuổi của các chàng trai”.

“Con đã thử, đúng là cóthể giết thời gian buồn chán, nhưng hình như cũng chẳng mấy ý nghĩa. Bố, conluôn muốn hỏi bố, yêu đương không ngừng thì có thể giữ tâm trạng tốt lúc banđầu không?”.

“Tất nhiên cũng có lúcmệt mỏi, bố cũng chưa bao giờ ngừng, được chưa? Đặc biệt là bây giờ, bố thực sựmuốn ngừng lại nghỉ ngơi rồi”. Tân Khai Vũ ngừng lại rồi nhìn con gái, “ThầnTử, bố định kết hôn”.

Tân Thần sững sờ, bàntay đang cầm đũa gắp lưỡi vịt khựng lại, nghiêng đầu nhìn bố mình. Ông tỏ vẻung dung, nhưng chắc chắn không có ý nói đùa. Cô hỏi vẻ nghi ngờ: “Ai là cô dâumay mắn thế?”.

Tân Khai Vũ lấy ví tiềnra đưa cho cô. Cô mở ra xem, bên trong có hai tấm ảnh. Một tấm là ảnh chụpchung của ông và cô; tấm khác là một người phụ nữ, khoảng ba mươi tuổi, đôi mắtsáng rực có thần, đôi môi mỏng thoáng nụ cười, dáng vẻ chỉ có thể gọi là thanhtú đoan chính, không thể nói là xuất chúng.

Tân Thần không thể nàokhông kinh ngạc được. Từ nhỏ đến lớn, cô đã thấy đủ dạng phụ nữ dùng mọi thủđoạn để tìm kiếm hôn nhân và lời hứa từ người cha phong lưu của mình, trong đócó một người phụ nữ rất ghê gớm, chín năm trước khi cô học lớp mười một, thậmchí đã khiến việc làm ăn của bố cô phá sản suýt phải ngồi tù.

Hôm đó cô bị cảm nhẹ vànhức đầu nên nghỉ học về nhà sớm, đứng trước cửa nhà minh nghe thấy cuộc nóichuyện của bác và bố, lúc ấy mới biết ông bố gần đây ở nhà thường xuyên đến bấtthường, không chạy lung tung của c thì ra đã gây rắc rối lớn.

“Hay chú cứ đồng ý kếthôn với cô ta đi. Để cô ta sắp xếp chuyện đó. Thủ đoạn cô ta cũng hơi ác, nhưngđi lại với chú mấy năm rồi, chắc cũng quan tâm đến chú thật”. Là giọng của TânKhai Minh. Cô khựng lại, nghi ngại nghĩ, chẳng lẽ bố cô sắp kết hôn?

“Kết hôn với cô ta thìchẳng khác gì ngồi tù”. Tân Khai Vũ cũng cứng miệng, “Hơn nữa đã đến nước nàyrồi, cô ta cũng biết không thể quay đầu lại. Anh à, đừng ngây thơ quá”.

Tân Khai Minh xưa nàyvẫn điềm tĩnh cuối cùng đã cao giọng nổi giận, “Nếu chú chịu nghe lời khuyêncủa tôi sớm, tìm một người phụ nữ an phận để sống với nhau, bớt quậy phá đi thìđâu đến nước này!”.

Tần Khai Vũ trầm tư mộtlúc mới nói: “Chuyện này anh đừng lo nữa!”.

“Chú tưởng tôi muốn locho chú à! Tôi chỉ tội nghiệp con bé Tiểu Thần có một ông bố thiếu trách nhiệmnhư chú. Việc này nhiều nhất cũng bị xử một, hai năm tù, nhốt vào cải tạo cũngkhiến chú thay đổi bản tính ít nhiều, nhưng Tiểu Thần phải làm sao?”.

Cặp sách trong tay TânThần rơi xuống đất, lúc đó họ mới phát hiện ra cô đứng ở cửa. Tân Khai Vũ vộivàng đến nhặt cặp hộ, nói vẻ bình thản: “Hôm nay tan học sớm thế? Lát nữa bốđưa đi ăn cơm”.

Tân Thần cuống cuồngchụp lấy tay áo ông, nức nở: “Bố…”.

Tân Khai Minh vốn yêuchiều cô cháu gái, hối hận mình trong phút tức giận đã buột miệng khiến cô sợhãi, “Tiểu Thần, đừng sợ. Lúc nãy bác giận quá nên nói thế thôi. Chỉ có tí khúcmắc về kinh tế, bố con sẽ giải quyết được”.

Tân Thần làm sao tinđược, nước mắt lưng tròng nhìn ông, “Bác, con không ngăn cản bố kết hôn. Conkhông muốn bố ngồi tù”.

Tân Khai Minh thở dàithườn thượt, “Không đâu, Tiểu Thần. Con cứ chăm chỉ học hành, mấy chuyện này đểngười lớn lo”.

Về sau Tân Thần mới hiểuđại khái là bạn gái lúc đó của Tân Khai Vũ có gia cảnh rất khá, luôn làm ănchung với ông, khi ép hôn không thành, cô ta đã lấy danh nghĩa của ông để kýmấy hợp đồng đủ để ông khuynh gia bại sản. Mấy người khách đó được cô ta xúigiụciện Tân Khai Vũ tội danh lừa đảo.

Vài ngày sau, Tân KhaiVũ bị cơ quan kiểm sát dẫn đi để điều tra ngay trước mặt Tân Thần. Tân KhaiMinh nghe tin chạy đến, đưa cô cháu sắc mặt tái nhợt về nhà. Bà Lý Hinh lấykhăn ấm ra lau mặt, lau mồ hôi lạnh cho cô, cho dù không thể nói là yêu mếncháu gái, đồng thời chán ghét những phiền phức em chồng mang lại, nhưng bà cũngkhông thể không thấy tội nghiệp, khẽ an ủi cô: “Đừng sợ, bác của con sẽ nghĩ racách. Chuyện này đừng nói cho ai biết, kể cả chị con và Lộ Phi”.

Cô đành gật đầu một cáchmáy móc, biết đây không phải là chuyện tốt, không đáng chia sẻ với bất kỳ ai.

Cũng may vụ án đó vốnkhông phức tạp, Tân Khai Minh tìm người quen làm thủ tục bảo lãnh Tân Khai Vũ.Tân Thần ôm người cha râu mọc tua tủa của mình, đã sợ đến mức không khóc nổi.Tiếp đó ngày nào cô cũng nhân lúc nghỉ giữa các tiết học để cầm thẻ điện thoạira gọi di động cho bố, để xác định ông không sao; tan học xong cô về ngay nhà,chỉ mong không rời khỏi ông bước nào. Tân Khai Vũ thấy con gái như chim non sợcành cây cong thì rất hối lỗi, đành hứa với con gái nếu không cần thiết sẽkhông ra khỏi nhà.

Trong tình huống đó,thành tích của cô tuột dốc cũng không có gì là lạ.

Tân Khai Minh chạy tới chạylui không ngừng nghỉ vì chuyện của em trai ông, cũng từng gặp người nhà của côbạn gái cũ vì ân ái mà sinh hận ấy. Kết quả của việc khuyên giải điều đình làbồi thường và hòa giải, Tân Khai Vũ bắn đứt công ty, lại nhờ anh trai giúp mộtkhoản tiền, xem như gom góp để tránh khỏi cảnh ngồi tù.

Nhận lời mời của mộtngười bạn, Tân Khai Vũ quyết định bắt đầu lại từ đầu ở nơi khác, còn Tân Thầnđành đến ở nhà bác mình.

Hôm gần đi, Tân Khai Vũđưa con gái đến một nhà hàng để ăn, nhìn cô và nói: “Lần này không giống đicông tác, trong một thời gian ngắn bố không về được. Con phải chăm sóc bảnthân, đừng làm hai bác giận”.

Tân Thần biết bố đã ổn,cuối cùng đã thấy yên tâm. Sau mấy tháng thấp thỏm sợ hãi, hai người đều gầy đinhiều. Nếu là hai cha con người khác, trò chuyện chia tay thế này chắc đã khôngkhỏi thấy cảm thương, nhưng họ chỉ cố gắng nói với vẻ thoải mái như đang tròchuyện ở nhà lúc bình thường, “Con biết rồi, con hứa sẽ ngoan ngoãn. Bố cũngđừng chọc giận loại phụ nữ đó nữa”.

Tân Khai Vũ lắc đầu cườikhổ, “Thần Tử, nghe lời bác gái, đừng qua lại với cậu bé tên Lộ Phi đó nữa”.

Thực ra câu nói chínhxác của bà Lý Hinh với cha con họ là “Đừng đeo bám Lộ Phi nữa”. Tân Thần đãđứng phắt dậy, Tân Khai Vũ cũng rất tức giận nhưng vẫn ghìm con gái sắp nổiđiên của mình, lạnh lùng nhìn chị dâu và nói không hề khách sáo: “Trước nay chỉcó người khác đeo bám con gái em”.

Bà Lý Hinh hết cách vớiông em chồng gây ra họa nhưng không hề tỏ ra hối lỗi, đành nói với vẻ đau đầu:“Dù sao tôi cũng đã nói tình nói lý với hai bố con rồi. Cũng là vì tốt cho TiểuThần thôi. Tự chú nghĩ xem làm thế nào thì làm”.

Tân Thần vẫn phản ứngkịch liệt với câu trả lời của bố, “Con đi hỏi Lộ Phi. Nếu anh ấy không muốn qualại với con nữa thì con bảo đảm sẽ mặc kệ anh ấy. Con sẽ không bám theo aihết”.

“Nếu con thích cậu tathì đừng bắt ép cậu ta quyết định. Thần Tử, cậu ấy đã học đại học rồi, chắccũng hiểu mình nên làm gì mới tốt nhất cho con. Con chỉ cần nhận lời bố sẽkhông chủ động tìm cậu ấy là được”.

Tân Thần tỏ vẻ nghĩngợi, “Mọi người đều sợ người khác ép mình quyết định hay sao?”. Thấy Tân KhaiVũ không hiểu, cô nói, “Giống như bố lần này, thà ngồi tù cũng không muốn bị épphải kết hôn”.

Tân Khai Vũ cười, vuốttóc cô, “Chuyện của bố con khá phức tạp, không hoàn toàn là ý đó. Có điều cũngđại khái là thế”.

Không biết cô ta trói bốkiểu gì, Tân Thần chăm chú ngắm tấm ảnh. Dù sao đi nữa thì chuyện mà những phụnữ khác không làm được thì người này đã làm được, chắc cũng có điểm đặc biệtchăng. Cô đưa trả ví tiền lại cho Tân Khai Vũ, đùa: “Lại còn để ảnh vào víngang hàng với con gái nữa chứ. Chắc sớm muộn cũng có ngày con bị đuổi thẳng rangoài đường mất”.

Tân Khai Vũ cười lớn,cốc vào đầu cô: “Nói nhảm! Con chính là người quan trọng nhất trong cuộc đờibố, chẳng ai thay thế được”.

“Con chẳng cảm độngđâu”. Cô nhếch miệng, “Sao tự dưng lại muốn kết hôn? Chẳng lẽ đã cho con mộtđứa em rồi nên mới kết hôn?

“Càng nói càng chẳng ragì?”. Tân Khai Vũ lắc đầu cười nói, “Không, bố và cô ấy đã thỏa thuận không cócon nữa. Bố không có hứng tuổi này rồi còn phải thay tã cho con, cô ấy khôngmuốn làm sản phụ cao tuổi nữa. Cô ấy bảo, chỉ cần con muốn…”.

“Dừng, dừng! Đừng baogiờ nói với con rằng chỉ cần con muốn, cô ấy sẽ xem con là con gái đấy nhé. Conthật sự sợ ai đó nói như vậy. Hai người kết hôn đi. Con đảm bảo sẽ không có ýkiến, nhưng đừng chơi trò thân mật với con là được”.

Tân Khai Vũ cười bấtlực, “Cô ấy chỉ nói nếu con muốn thì lúc nào cũng có thể đến ở cùng thôi”.

Tân Thần cũng cười,“Haizz, bố nên cảnh báo cho cô ấy biết bố có một đứa con gái tính tình xấu xado được nuông chiều thành hư, không dễ dỗ ngọt đâu. Con sống một mình quen rồi.Côn Minh rất tốt, nhưng dù con có đến đó cũng sẽ tìm nhà sống một mình thôi”.

“Không cần tìm, Thần Tử.Cô ấy đang cho sửa nhà, cố ý để lại một gian phòng ngủ hướng nam cho con, cònbảo bố hỏi con xem có yêu cầu gì đặc biệt không. Nếu con không muốn sống chungthì bố dồn tiền mua cho con một căn nhà nhỏ ở gần đó”.

Tân Thần nhăn nhó vanxin, “Bố, bố cứ phải làm con cảm động đến khóc thì mới vui hả? Không cần thậtmà. Bố cũng có phát tài to đâu, làm ăn phải cần tiền để xoay vòng chứ. Hơn nữavừa định kết hôn nên chắc chắn cần tiền. Đừng đi mua thêm nhà nữa. Nếu con đếnthì sẽ ở phòng khách. Con sẽ không ở lâu bên đó đâu”.

“Con muốn đi đâu bố cũngkhông phản đối, Thần Tử, chỉ cần con vui. Nhưng bố sẽ luôn để lại một nơi chocon. Bao năm nay bố cũng không phải là người cha tốt, không cho phép con cướpđoạt cơ hội biểu hiện tình cha này của bố”.

Tân Thần bưng bát canhthịt bò lên uống một hơi, vị cay khiến nước mắt trào ra, sau đó cô lấy khăngiấy chấm lên nó, “Hừ, hối lộ con à, cũng đừng nghĩ sẽ bắt con gọi cô ấy là mẹ.Nhìn chẳng lớn hơn con bao nhiêu cả. Dù con có mặt dày gọi cô ấy là mẹ thì erằng cô ấy cũng không thể mặt dày nhận tiếng gọi đó được”.

“Gọi gì cũng được. Khôngthành vấn đề”. Tần Khai Vũ lại rót đầy bia cho mình, rồi bỗng chuyển đề tài,ung dung hỏi, “Lúc nãy bố về nhà, thấy Lộ Phi cứ đứng mãi dưới lầu chỗ

“Lộ Phi là ai?”.

“Bớt giả vờ giả vịt đi”.Tân Khai Vũ cười nói.

Tân Thần cũng cười, “Ôi,thật là! Người đợi con nhiều lắm, trước kia cũng có thấy bố để ý đến ai đâu”.

“Con trách bố à, ThầnTử? Nếu năm đó không phải vì bố…”.

Tân Thần tỏ vẻ không –chịu – nổi, “Bố à, bây giờ bố giống một người đàn ông sắp kết hôn rồi đó, saomà đa sầu đa cảm thế. Chuyện của con và anh ấy không liên quan đến bố. Nếu bốlàm ăn suôn sẻ ở lại thành phố này cũng thế thôi. Bọn con chia tay, không ai épai, cũng chẳng có hiểu lầm. Con gái bố tính cách thế nào, bố cũng biết mà.Nhưng ai cũng có con đường riêng của mình thôi”.

“Bây giờ còn nghĩ đếncậu ấy không?”.

“Đã đường ai nấy đi rồi,nghĩ gì nữa. Bố, con chưa bao giờ hỏi bố về mẹ của con, đúng không?”.

Tân Khai Vũ sững người,“Có nghĩa là con đang ra hiệu cho bố câm miệng, đừng lo chuyện của con à”.

“Bố, với bố thì con cầndùng trò ra hiệu đó à? Chỉ là nghe bố nói sắp kết hôn và cho con một người mẹkế, con bỗng nhớ ra. Bố và mẹ con là người đầu tiên của nhau nhỉ? Nhưng đừngnói với con là bố mười chín tuổi đã là kẻ đào hoa, từng lăng nhăng vô số lầnđấy”.

Tân Khai Vũ không tránhkhỏi cảm khái. Tuổi trẻ của ông đã trôi xa lắm rồi, ông cũng không thích hồitưởng quãng thời gian quá nhiều phiền muộn và hoang mang ấy. Đương nhiên họ làngười đầu tiên của nhau, lại vừa thoát ra khỏi gánh nặng học hành cấp ba và sựgiám sát của người lớn, yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, hưởng thụ tình cảm nồngnhiệt chỉ có ở thời trẻ, một nụ hôn một vòng tay rất nhanh chóng đã không thểthỏa mãn hiếu kỳ và khát vọng của họ.

Nếu không có những bấtngờ sau đó, cho dù về sau chia tay cũng sẽ không làm mất đi hồi ức trong sángtuyệt đẹp đó. Thế nhưng lại có một sự cố làm nảy sinh ra hậu quả mà tuổi trẻkhông thể gánh vác, sau đó thì chỉ có thể trả giá đắt vì nó.

Cái giá mà cô ấy phảitrả nhiều hơn ông, bnhà từ quê đến trách mắng, bị trường đuổi học, khi rờitrường bụng đã nhô cao, ánh mắt các bạn xung quanh đều tỏ vẻ thương hại lẫnkhinh khi. Khi gia đình hai bên bàn bạc, họ ngồi với nhau nhưng không có cơ hộilên tiếng. Ông nhìn sang thấy gương mặt cô ấy tiều tụy, ánh mắt đờ đẫn, tay đặttrên bụng, chiếc áo khoác dày cũng không che được phần bụng đã đội lên, hoangmang nhìn bức tường trước mặt. Cô gái ấy bấy giờ đã mất đi sự nhanh nhẹn trướcđó, sắc mặt tái xám, khiến ông cũng cảm thấy vô cùng hoang mang.

Buổi tối ông tìm cho họkhách sạn, bảo phục vụ lên đưa mảnh giấy cho cô ấy. Một lúc sau, cô ấy xuống.Hai người ngồi đối diện, nhưng bỗng thấy người kia có phần xa lạ, vòng tay thânmật khi xưa bỗng chốc trở nên xa vời. Đại sảnh của khách sạn cũ kỹ vàng vọt bởiánh đèn, vẻ mặt của người này trở nên nhạt nhòa trong mắt người kia.

Tân Khai Vũ ngỡ mình đãhạ quyết tâm gánh vác trách nhiệm mà cuộc sống đã phũ phàng ném cho ông, nhưnglúc này đây lại do dự. Ông trầm tư một lúc rồi quyết định không cho mình cơ hộihối hận, nói với cô ấy: “Em ở lại đi. Chúng ta đợi đủ tuổi rồi sẽ kết hôn”.

Cô ấy rung động, nướcmắt cuối cùng cũng đã rơi, nhưng chẳng nói gì mà chỉ lắc đầu, lắc đầu mãi. Ôngkhông biết sự cự tuyệt ấy khiến ông đau khổ hay là nhẹ nhõm vì được giải thoátnữa.

Ông ra khỏi khách sạn,gió thu bên ngoài lồng lộng, đã thấy chớm lạnh. Ông kéo cao cổ áo, lang thangmãi đến tận khuya rồi mới về nhà. Cha mẹ vẫn trách mắng ông, nhưng ông như lờđờ, hoàn toàn không phản ứng lại.

Từ đó về sau, họ khôngcòn gặp riêng nhau nữa. Khi cha mẹ bế đứa trẻ sơ sinh từ bệnh viện về, lần đầutiên ông cảm nhận được, năm ông mới hơn mười chín tuổi, đã thành một người cha,đứa bé đang ló phần đầu bé xíu ra, có một mái tóc đen nhánh kia mang trong mìnhmột nửa huyết thống của ông. Chỉ một lần ham vui mà đã kết thành một sinh mệnh bénhỏ, ông chỉ thấy kỳ diệu và hoang mang.

Cơ hồ như trong chớpmắt, đứa bé sơ sinh đã lớn lên thành một cô gái xinh đẹp, ngồi cạnh ông, thẫnthờ nhìn ly bia cầm trong tay, dường như quên mất lúc nãy vừa hỏi gì, càngkhông biết được câu hỏi đó đã gợi lên ký ức sầu não trong lòng bố cô.

Tân Khai Vũ biết, congái ông có tâm sự. Ông vốn cố gắng chiều chuộng cô, ít nhiều muốn bù đắp cho côgái bị bắt ép kết thúc tuổi xuân quá sớm để đối diện với những khó khăn củacuộc đời; nhưng đồng thời ông cũng cố gắng dung túng cả bản thân, thật khôngthể xem là người cha tốt có trách nhiệm được.

“Bố và mẹ con, chắc làmối tình đầu của nhau”.

Tân Thần quay lại nhìnbố. Thực ra cô cũng không biết mình định hỏi gì. Mà hỏi để làm gì? Lúc nhỏ ôngbà nội và bố yêu chiều cô, không có mẹ cũng chẳng khiến cô quan tâm lắm. Về saulớn hơn, gặp thoáng một lần với người phụ nữ tự nhận là mẹ, th 6126 mà lại không cócan đảm quay về xác nhận với người cha vốn chưa một lời nhắc đến.

Họ đều rất trẻ hoàn toànkhác với phụ huynh của chị họ và các bạn học của cô. Sau khi trưởng thành rồi,cô đành nghĩ, chắc chỉ là một sai lầm thời trẻ của họ, sau đó ai nấy cũng quênlãng. Là kết quả của sự sai lầm ấy, có hỏi cũng chỉ thêm khó xử hoặc thương cảmmà thôi.

Mọi người đều dè dặt đốixử với cô bằng thái độ dịu dàng, bao dung, tránh vấn đề đó, chỉ sợ đụng đến tâmsự của cô. Cho đến khi mẹ của Phùng Dĩ An đột ngột tìm đến cô, cô mới phát hiệnra một cách lạ lùng rằng, thì ra không có mẹ, trong mắt người khác, lại làkhiếm khuyết bẩm sinh.

Nghe câu đó từ chínhmiệng Tân Khai Vũ, cô bỗng thấy lòng nhẹ nhõm. Thế thì lúc đầu họ cũng có tìnhcảm, hơn nữa lại là những tháng ngày tuyệt đẹp của mối tình đầu. Ai có thể quykết mối tình say đắm cuồng nhiệt thời trẻ thành một sai lầm không nên xảy rađược?

Cô chạm ly bia của mìnhvới bố, “Bố, con chỉ cần biết thế là đủ rồi. Chẳng ai dám đảm bảo sẽ đi trọnđời với ai được. Chẳng có gì đáng tiếc cả”. Cô ngửa đầu uống cạn.

Ăn xong đã khuya lắmrồi. Tân Khai Vũ đưa Tân Thần về đến khu nhà của Tân Địch rồi dặn cô nghỉ sớm.Tân Thần chuyếnh choáng say, uể oải vào trong, thấy ngay trong góc mờ tối củakhu nhà có hai người đang đứng rất gần nhau cạnh xe, như đang thì thầm to nhỏgì đó. Thị lực cô vốn rất tốt, nhìn ngay ra là Đới Duy Phàm và Tân Địch, chỉnhìn thẳng rồi đi lướt qua. Hai người đó vội vã chia tay, Tân Địch cười toetoét gọi cô, “Này, em giả vờ không thấy cứ như chị đang làm chuyện gì mờ ámấy”.

Đới Duy Phàm cười, vẫytay với họ, “Chúc ngủ ngon, anh đi trước”.

Hai chị em lên lầu. TânĐịch lấy chìa khóa ra mở cửa, hỏi cô: “Chơi ở đâu vậy? Giờ

“Ăn khuya với bố em.Hình như vẻ không đúng lắm. Ha ha”.

Tân Địch ngáp rõ to, “Emquay về đúng lúc lắm. Chị đang không biết phải chào tạm biệt thế nào nữa. Tìnhcảm ấy mà, ít ít một tí mới khiến tim đập nhanh, máu chảy nhanh, còn nhiều quáthì vô nghĩa lắm”.

Tân Thần cười vẻ hiểu ý,đồng ý tuyệt đối. Tân Địch thuận tay ném túi xách lên ghế sofa, thấy chiếc váycô mặc thì sững người. “Đây là tác phẩm lúc chị mới học cách may đó, còn nhớkhông? Dù cắt cúp nó theo dáng người của em, lúc làm xong bảo em mặc thử. LộPhi nói rất đẹp, còn em thì chẳng chịu nghe cho, bảo nó giống cái túi. Về saucứ để nó trong tủ áo của chị. Kiểu này bây giờ cũng chưa qua mốt đâu, mặc cùngáo pull cũng đẹp lắm mà”.

Tân Thần hơi ngẩn ngơ,“Năm nào nhỉ?”.

Tân Địch đẩy cô xoaynghiêng lại với mình, quỳ xuống giúp cô thắt lại thắt lưng váy, “Này, em thắtnơ cẩu thả thế này rồi ra ngoài, đúng là có lỗi với thiết kế của chị quá, chodù nó là tác phẩm đầu tay. Để chị nhớ xem, chắc là mùa hè năm chị sắp học nămthứ ba, còn em sắp học lớp mười hai”.

Tân Thần để mặc chị họthắt lại nơ, chỉnh lại góc váy, không muốn bảo rằng mình sắp cởi ra để thay váyngủ rồi, không cần phải phí công làm chuyện đó.

Tất nhiên, là mùa hè đó,ký ức vui vẻ của cô sắp đến hồi kết. Khi ấy cô đã cao gần bằng bây giờ, quần áoưa thích đều là kiểu thiếu nữ, tất nhiên là không thích kiểu váy dài qua gốichất liệu batik thô màu xanh ảm đạm này. Cô không có trí nhớ siêu phàm về nhữngchi tiết có liên quan đến trang phục như Tân Địch, nhưng theo cách nói của chịcô, chiếc váy đặc biệt này cô từng mặc, Lộ Phi cũng từng đánh giá rồi.

Thế nhưng hôm nay khi côlấy nó ra khỏi tủ và mặc vào, trước khi ra ngoài đã soi gương, vậy mà chẳng cóchút ấn tượng nào. Cô có phần chán nản, lại có phần nhẹ nhõm.

Thế thì, hồi ức rồi cũngsẽ nhạt dần theo dòng thời gian, rất nhiều chi tiết sẽ biến mất trong quá khứ,rồi cũng có ngày, những khắc cốt ghi tâm cũng sẽ mờ nhạt hoàn toàn.

Tiễn Tân Khai Vũ đi rồi,Tân Thần lại làm việc, lại ngồi trước máy tính miệt mài sửa hình ảnh, cả mộttuần cũng không đ

Lâm Lạc Thanh trở thànhkhách thường xuyên ở đây. Cậu thường xuyên mang máy ảnh đi chụp đủ mọi kiếntrúc cổ trong thành phố, thời gian còn lại sẽ mang thức ăn đóng gói đến, ăncùng với cô. Ăn xong, cô tiếp tục làm việc, cậu lấy laptop của cô để chỉnh sửahình ảnh mình chụp, hoặc chơi game, đọc sách, mệt rồi thì tự nhiên nằm trênchiếc ghế xếp trong góc phòng để nghỉ ngơi, cho đến khi Tân Thần sắp ngủ thìmới về.

Tân Thần dở khóc dởcười, “Này, cậu ngồi lì ở chỗ tôi không chịu về nhà, nếu bố cậu đến tìm cậu thìtôi không nói rõ được đâu”.

“Chị dụ dỗ trai trẻ. Tộidanh này chị không thoát được rồi”. Lâm Lạc Thanh cười lớn.

Tân Thần đành bó tay nênđể mặc cậu. Thực ra cô cũng rất hoan nghênh Lâm Lạc Thanh. Cậu ở đây, khôngquấy rối công việc của cô, nhưng sau khi cô đã liên tục ngồi máy một thời giankhá dài, cậu sẽ đột ngột đẩy ghế xoay của cô ra khỏi bàn làm việc, dời đến bênban công, bắt cô nhìn ra ngoài, trò chuyện một lúc, xem như thư giãn.

Cậu nghiêm túc bảo côbiết tên của mình, “Lâm Lạc Thanh. Tôi còn có một cô em sinh đôi, tên Lâm LạcBình. Cô bé chỉ nhỏ hơn tôi có sáu phút, ỷ nhỏ hiếp lớn, lấy việc bắt nạt tôilàm niềm vui. Tên chúng tôi hợp lại là một bài từ: Thanh Bình Lạc, có ý thơbiết bao. Sau này chị gọi tôi là Lạc Thanh thân mật hơn”.

Tân Thần nén cười, “Vậytôi có cần chính thức giới thiệu bản thân không?”

“Không cần. Tôi biết chịtên Tân Thần. Nhưng tôi thích gọi chị là Hợp Hoan, cái tên đó rất hay”.

Lâm Lạc Thanh giúp côtưới hoa, “Năm mười lăm tuổi đến Canada rồi, tôi phải giúp mẹ cắt tỉa thảm cỏđể có được ít tiền tiêu vặt đấy. Thế nào? Tư thế chuyên nghiệp chứ”.

Cô đập một tờ tiền vàotay cậu, “Cầm lấy, khỏi trả lại”.

Đến lượt cậu dở khóc dởcười, “Ngang nhiên lợi dụng tôi à, Hợp Hoan”.

Tân Thần đã sửa xongảnh. Buổi trưa hôm ấy cô xuống lầu, Lâm Lạc Thanh đứng dưới đợi, chuẩn bị đicùng nhau đến công ty quảng cáo giao ảnh trước, sau đó cô sẽ đi cùng cậu chụpmột bộ phận kiến trúc cũ nằm ẩn một khu phố nhỏ.

Lúc ra ngoài, cô ngạcnhiên phát hiện ra cánh cổng gần phố bỗng dán những tấm giấy dài, trên đó viết“Thà có một chiếc giường trong thành phố còn hơn là một căn nhà ở ngoại ô”,“Chúng tôi yêu cầu khoản bổi thường phá dỡ hợp lý công bằng”… Thì ra nơi dánthông báo phá dỡ đã dán đè lên một bản thông báo chữ còn chưa ráo mực, phântích rất tường tận giá của khu nhà mới, khoản đền bù mà công ty phá dỡ đưa ranằm ở mức nào, giải thích những liên quan đến pháp luật… khiến tất cả các hộdân đều đoàn kết lại phản đối việc phá dỡ bất hợp lý. Khắp nơi đều có nhữngnhóm nhỏ hai ba người, đề tài bàn tán tất nhiên là việc phá dỡ nhà.

Lâm Lạc Thanh cười nói:“Chị đúng là cách biệt với thế giới. Mấy hôm nay chỗ chị ở luôn náo nhiệt thếnày”.

Cậu đang định lấy máyảnh ra chụp cảnh này thì bên cạnh có người hỏi: “Chàng trai à, cậu là phóngviên hả?”.

Cậu lắc đầu, đang địnhlên tiếng thì bỗng có người gọi: “Lạc Thanh, Tiểu Thần”.

Đang đến chỗ họ đứng làLộ Phi và một người phụ nữ tóc ngắn khoảng ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo lụamàu xanh ngọc, quần vải màu xám. Lâm Lạc Thanh cười đáp lại, “Hi, chào. Thím à,sao thím lại ở đây?”.

Người phụ nữ đó cườinói, “Đang đến đây xem tình hình với mấy người bên Viện thiết kế. Phương ánbước đầu của họ chị không hài lòng lắm. Chào Tiểu Thần, lâu quá không gặp em”.

Tân Thần mỉm cười, “Chàochị Lộ Thị. Đúng là lâu quá không gặp. Xin lỗi, em phải đi chút chuyện, không ởlại được”. Cô lịch sự gật đầu chào hai chị em Lộ Thị, Lộ Phi. Lâm Lạc Thanhcũng vẫy tay với họ: “Bọn em đi trước nhé, tạm biệt”.

Lên xe taxi, Lâm LạcThanh nói: “Chị không hỏi tôi sao lại quen biết Lộ Phi và chị anh ấy à?”.

“Nghe nói giữa hai ngườixa lạ bất kỳ trên thế giới đều có thể dùng sáu người để liên hệ lại, ai quenbiết ai hình như cũng không có gì lạ”. Tân Thần tỏ ra không hào hứng lắm.

“Mấy hôm trước tôi mớibiết, Lộ Phi là em trai của vợ chú họ tôi”. Kiểu nói vòng vo ấy khiến Lâm LạcThanh cũng thấy buồn cười, nhưng Tô Kiệt, anh trai của Tô Triết chú họ của cậulại cùng cha khác m với chú họ cậu, cậu chỉ có quan hệ thân cận với chú họ, nêngọi Lộ Thị - vợ của Tô Kiệt – là thím cũng chỉ thuần túy là vì lễ tiết, cũngkhó mà giải thích những khúc mắc bên trong.

Tân Thần không hứng thútìm hiểu, chỉ lặng thinh nhìn phía trước. Tất nhiên liên hệ giữa những người xalạ còn phức tạp hơn họ tưởng tượng nhiều, mà những người đã từng quen biết saukhi trở nên xa lạ, thì càng không thể nào duy trì mối liên hệ lạ lùng với nhauđược nữa.

Đến công ty quảng cáo,Tân Thần bảo Lâm Lạc Thanh ngồi đợi cô trong phòng khách. Cô thường xuyên đếnđây nên đi thẳng đến văn phòng của Đới Duy Phàm, vừa vào đến nơi cô đã ngẩnngười. Đới Duy Phàm không ở đó, một cô gái cao ráo mặc áo hai dây mát mẻ, cólàn da nâu mịn màng khỏe mạnh vừa nghe điện thoại vừa bước ra ngoài, thấy côvào thì đặt di động xuống, dừng chân quan sát cô không hề khách khí. Cô đànhhỏi: “Xin hỏi giám đốc Đới có ở đây không?”.

Cô gái kia quan sát cô,thấy cô không hề trốn tránh, ngược lại cũng quan sát mình với vẻ hứng thú thìmở miệng, “Anh ấy không ở đây. Cô tìm anh ấy có việc gì không?”.

Tân Thần nghĩ, đúng làlâu ngày không gặp phải thay đổi cách nhìn thật. Chẳng lẽ Đới Duy Phàm đã cógiá đến độ phải nhờ thư ký chặn hết những người không liên quan tới công việchay sao. Cô chỉ nói: “Vậy tôi ra ngoài đợi anh ấy”.

Tân Thần quay về lạiphòng khách, thấy Tiểu Triệu nhân viên văn phòng của công ty đang trò chuyệnvới Lâm Lạc Thanh, “Anh đến để thử làm người mẫu cho quảng cáo đó à?”.

Lâm Lạc Thanh tỏ ranghiêm túc: “Cô thấy tôi có phù hợp không?”.

“Khí chất của anh màquay mấy sản phẩm tầm thường đó thì hơi lãng phí. Nếu quảng cáo về khu nghỉ mátsuối nước nóng lần trước mà anh quay thì hay quá”.

“Tôi vẫn chưa biết làsản phẩm nào”.

“Thuốc bổ cho nam giới”.

Lâm Lạc Thanh đập bàncười lớn, nói: “Không không không, cái này hay lắm, chắc hợp với tôi. Thực ranội tâm tôi rất điên cuồng, rất có khí chất người đàn ông mạnh mẽ”.

Tân Thần không nhịn đượccười, “Tiểu Tri cậu ấy là bạn tôi, không phải là người mẫu”.

“Bảo bạn chị có thể thửlàm thêm mà, Tân Thần”.

“Cô thử thuyết phục cậuấy đi, tôi mặc kệ. Haizz, giám đốc Đới có thư ký rồi à?”

Tiểu Triệu lạ lùng,“Công ty chỉ có Trân Trân là thư ký kiêm tiếp tân, có phải chị không biết đâu”.

“Thế cô nàng vừa ra khỏivăn phòng anh ấy là ai?”.

Đang lúc nói chuyện thìTrân Trân bưng hai ly trà đến đưa cho họ, toét miệng cười: “Đó là thần dân dướigấu quần u của giám đốc Đới, Thẩm Tiểu Na, là dân du học mới về nước nửa đầunăm nay, con gái của sếp công ty thời trang Tín Hòa kiêm giám đốc thiết kế, cứcách vài ba ngày là lại đến chầu chực ở công ty chúng tôi. Tôi nghĩ chắc vănphòng giám đốc Đới sẽ kê thêm bàn cho cô ta nhanh thôi”.

Tiểu Triệu cũng cười,“Trân Trân, mồm miệng cậu thật là! Cô Thẩm chẳng phải nhờ công ty chúng ta làmalbum hay sao?”.

“Album giao từ lâu rồimà. Trước đó viện cớ đến, bây giờ thì chả cần lý do nữa. Còn kiêu căng hơn cảsếp mình nữa, lúc thì đòi café lúc lại đòi điều chỉnh nhiệt độ máy điều hòa, màngồi là cả nửa ngày. Hê, cuối cùng cũng đi rồi”.

Mọi người đều cười to.Nhưng chưa cười dứt, Đới Duy Phàm đã xuất hiện ở cửa, “Trân Trân, lại tán dócà?”.

Trân Trân thè lưỡi nhưngkhông tỏ ra sợ hãi, chỉ nghịch ngợm nói: “Sếp ơi, em nói sự thật thôi mà.Haizz, ai bảo giám đốc Đới của chúng ta có sức hấp dẫn vô biên, gọi mời biếtbao ong bướm”.

Đới Duy Phàm xưa nay vẫntỏ ra hòa nhã thân thiện trong công ty, thật sự cũng bó tay với đám nhân viênlười nhác hay chuyện của mình, chỉ cười mắng: “Đi làm việc cho tôi ngay. TânThần đến văn phòng của tôi đi”.

Đới Duy Phàm chuyển hìnhảnh trong ổ cứng di động của Tân Thần vào máy tính mình, vừa xem vừa nói: “ThẩmTiểu Na kia là đàn em của tôi, cô đừng nghe họ nói nhảm”.

Tân Thần không nói gì.Đới Duy Phàm ngước lên, thấy cô nửa cười nửa không thì cuống lên, “Trong mắtTân Địch danh của tôi cũng đã tệ lắm rồi, cô đừng thêm mắm dặm muối nữa”.

“Tôi có cần nói gìkhông, giám đốc Đới?”. Tân Thần ung dung nói, “Dù anh sạch sẽ cũng chưa chắctheo đuổi được Tân Địch nhà tôi, thử vác theo của nợ ấy mà theo đuổi xem sao”.

Đới Duy Phàm cười lớn,“Yên tâm, tôi biết cách mà, sẽ không làm chuyện mất tư cách đâu”.

Tân Thần cáo từ. Đới DuyPhàm ném bút lên bàn, bắt đầu nghiền ngẫm câu nói ban nãy của Tân Thần. Tấtnhiên, việc theo đuổi Tân Địch của anh vừa thuận lợi vừa không. Thuận lợi chínhlà Tân Địch không làm bộ làm tịch, nếu anh gọi điện hẹn cô, mà cô có thời gianthì sẽ vui vẻ nhận lời; không thuận lợi là Tân Địch cũng có lúc mê loạn, nhưngcăn bản không như anh mong muốn là hòa nhập hoàn toàn vào trạng thái yêu đương.

Đới Duy Phàm chưa baogiờ nếm trải cảm giác đau đầu vì tình, xưa nay chỉ có người ta yêu thầm hoặcyêu công khai anh. Kinh nghiệm yêu đơn phương có hạn của anh chỉ dừng ở mức mớimanh nha, chưa kịp sâu sắc đã vội kết thúc, chỉ cảm thấy chút buồn bã mà thôi.Trước nay anh chỉ thấy con gái điên đảo vì anh, nhìn anh với ánh mắt sáng rực,như thể ở bên anh thì tiết mục có nhạt nhẽo mấy cũng trở nên thú vị vậy.

Nhưng Tân Địch khôngthế. Cho dù là ở cạnh anh, cô cũng rất dễ lơ đãng và lại còn rất thẳng thắnthừa nhận mình đang nghĩ đến cách thiết kế một bộ trang phục nào đó. Trong quánbar cô cũng sẽ che miệng ngáp, chê không khí vẩn đục, âm nhạc và không khíchẳng hợp nhau. Lúc xem phim thì cô rất chăm chú, nhưng rõ ràng là không quantâm đến tình tiết, bộ phim tình cảm đến mấy mà đến cô thì cũng chỉ còn lạitrang phục và phông nền. Diễn viên đang khóc lóc chảy nước mắt nước mũi, cô lạinói: “Kiểu áo có độn vai và eo cao này có thể sẽ thịnh hành trở lại. Có lẽ sếpbọn em nói đúng, thời trang đúng là thứ không thể hiểu nổi”.

Biểu hiện đó khiến ĐớiDuy Phàm vừa thấy thất bại lại vừa thấy thê thảm, quyết tâm phải theo đuổi bằngđược cô gái khó cưa đổ ấy. Anh nhìn giờ, gọi điện thoại hẹn cô cùng ăn cơm tối.Tân Địch lơ đãng “ừm” vài tiếng đáp lại.

Đới Duy Phàm ghét nhấtkiểu nghe mà như không nghe của cô. Có lần rõ ràng đã hẹn gặp dưới tòa nhà côlàm việc, anh ngốc nghếch đợi gần bốn mươi phút cũng không thấy cô xuống. Gọiđiện lên thì cô lại tỏ ra ngạc nhiên, “Em nhận lời anh khi nào?”.

“Hôm qua hẹn mà”.

“Em không có ấn tượng.Bây giờ đang làm cho kịp một mẫu thiết kế, anh tự đi ăn nhé”. Cô rất dứt khoátcúp luôn điện thoại. Đới Duy Phàm tức đến nỗi muốn đập vô lăng xe, đồng thờicũng khinh bỉ mình tại sao phải giận đến thế. Nhưng hai hôm sau cô lại gọi điệnthoại đến, tỏ như không có việc gì mà hỏi anh có rỗi không để cùng đi uốngrượu, anh nhận lời ngay.

Thực ra đi uống rượukhông chỉ có hai người họ. Anh đến đó mới biết, Tân Địch tìm anh chủ yếu là đểđi cùng với A Ken. A Ken không có bạn bè gì ở đây, những người khác không lọtnổi vào mắt anh ta, nhưng lại vô cùng hiếu kỳ, thích đi lang thang khắp nơi,nên đi đâu cũng thích lôi Tân Địch theo.

Tân Địch đi cùng vài lầnrồi thấy rất phiền phức, thế là với tinh thần tận dụng triệt để người có khảnăng, cô gọi Đới Duy Phàm ra, đồng thời nói với giọng dặn dò: “A Ken, sau nàymuốn tìm niềm vui thì cứ tìm Đới Duy Phàm, để phụ nữ như tôi cản trở việc củacác anh. Anh ấy rất rành khoản ăn chơi này, chắc chắn là đủ điều kiện đi cùnganh. Hoặc anh cũng đặt cho anh ấy tên tiếng Anh để dễ gọi đi. Ừm, bây giờ córồi, gọi David đi”.

Đới Duy Phàm thấy vẻ híhửng của Tân Địch thì vừa tức vừa buồn cười, lại thề với lòng rằng, đến khi cônàng mắc bẫy rồi, anh sẽ… sẽ thế nào thì anh chưa biết, bản thân anh cũng thấysuy nghĩ đó đúng là trẻ con quá.

“Này, em có đang ngheanh nói gì không?”.

“Đang nghe đang nghe,lúc nãy anh nói gì thế?”.

Đới Duy Phàm đành kiênnhẫn nhắc lại, “Buổi chiều anh đến sân bay đón Nghiêm Húc Quân, sau đó chúng tacùng mời hắn đi ăn”.

Tân Địch cười, “Nói chorõ chứ, là anh mời, không phải chúng ta, Nghiêm Húc Quân đến Bắc Kinh trở thànhnhiếp ảnh gia thời trang nổi tiếng thì kiêu lắm chắc? Cậu ta có mặt mũi nào màbảo em mời? Anh đón cậu ta rồi gặp mặt sau vậy. Em và A Ken ở đây thẩm địnhalbum này trước đã. Ngày kia anh ta về Hồng Kông rồi, mấy hôm nay phải tranhthủ thời gian làm cho xong”.

Tân Địch bỏ di độngxuống, tiếp tục thảo luận với A Ken về mẫu thiết kế. Đang bận rộn thì có ngườigọi điện cho cô.

Khi một giọng nói dịudàng cất lên trong điện thoại: “Chào cô, Kỷ Nhược Lịch”, cô hoàn toàn không cókhái niệm gì, chỉ đáp lại: “Chào cô”.

Trong di động bỗng imlặng, khiến Tân Địch thấy ngượng ngập. Cô đang định thừa nhận cái tên ấy khôngđể lại chút ấn tượng gì, thì giọng nói ấy đã tiếp tục: “Hơn hai năm trước,chúng ta đã gặp nhau ở Bắc Kinh, cùng ăn cơm. Tôi là vợ chưa cưới của Lộ Phi,có lẽ phải nói là vợ chưa cưới cũ mới phải”.

Tân Địch vỡ lẽ, kéo dàitiếng “ồ”, nhưng không biết phải nói gì nữa, chỉ ý thức rằng cô rất ngượngngập, không nói rõ được là vì đối với tên cô ta, hay là với thân phận “vị hônthê cũ” khiến người nghe có vẻ rất bất an ấy.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/69426


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận