Con Đường Đưa Tiễn Đầy Hoa Chương 13


Chương 13
Ai có thể ngang bướng được mãi?

Có lẽ cô đã học đượccách chung sống hòa bình với mọi điều không như ý trên thế giới này, chỉ khôngbiết quá trình đó khó khăn nhường nào.

Lộ Phi nhìn Tân Thần vàLâm Lạc Thanh sánh vai nhau đi. Đó là một đôi vô cùng hài hòa. Lâm Lạc Thanhdáng người cao ráo, vai đeo túi máy ảnh quay sang nói với Tân Thần câu gì đó,sau đó cười vui vẻ. Lộ Phi biết chị mình đang nhìn anh với vẻ nghĩ ngợi, nhưnganh không có ý định che giấu cảm xúc.

Cho đến khi hai người ấyđi qua góc đường và lên xe taxi, Lộ Phi mới quay lại, nhìn người dân của khuchung cư đang bàn tán sôi nổi, “Vốn dành cho dự án này khá lớn, lại bị áp lựcbên phía đầu tư, em nghĩ hội đồng quản trị bên Hạo Thiên nhất định sẽ đẩy nhanhtốc độ phá dỡ. Chị, chị phải nhắc họ bảo công ty phá dỡ xử lý cho tốt, đừng cứchú trọng vào tốc độ mà để xảy ra mâu thuẫn, gây phiền toái”.

Lộ Thị gật gù, “Chịbiết. Hai nhà chúng ta đều có gốc rễ tử mảnh đất này. Hạo Thiên cũng vì thế màcứ chần chừ không chịu vào thị trường bên này, thực ra đã đánh mất rất nhiều cơhội làm ăn rồi. Nếu không phải nhờ mấy năm trước Tô Triết kiên trì, thì e rằngviệc kinh doanh cũng không sa sút đến mức này. Tổn thất ở khu vực trung bộ cònlớn hơn”.

Hai chị em đều có nhữngđường nét thanh tú rất đẹp, ăn mặc và khí chất cách biệt quá lớn với đám ngườitụ tập ở đây nên đã cóể ý quan sát họ. Lộ Thị không muốn xảy ra chuyện gì nữanên ra hiệu cho anh rời đi.

Hai người lên chiếc xeđậu gần đó của Lộ Phi, Lộ Thị thắt dây an toàn, quay sang nhìn anh, “Lộ Phi, emquyết định thật rồi à? Từ hôn, thôi việc, cả hai quyết định này đều là khôngphải chuyện nhỏ. Phải nói chuyện rõ ràng với bố mẹ mới được”.

“Chị, em đã nghĩ kỹ rồi.Chuyện hủy bỏ hôn ước lúc em từ Mỹ về đã bàn bạc với Kỷ Nhược Lịch. Cô ấy chỉyêu cầu thêm ít thời gian cho cả hai cùng bình tĩnh lại. Em tôn trọng ý kiếncủa cô ấy, đợi cô ấy chấp nhận rồi mới báo cho bố mẹ biết”. Lộ Phi khởi độngxe, “Còn về công việc, em vốn định hợp tác xong xuôi với Hạo Thiên rồi mới xinthôi việc. Có điều việc ở công ty quá nhiều, chỉ cần em còn ngồi ở vị trí đó làphải đi công tác khắp nơi, thỉnh thoảng cũng phải họp ở Mỹ nữa. Trước mắt emkhông định đi đâu cả. Cũng may hợp đồng hợp tác song phương đã xong. Em đưa đơnthôi việc, sếp sẽ phái đồng nghiệp đến nhận công việc của em trong thời giantới, tiếp tục hoàn thành dự án này với Hạo Thiên”.

“Mọi thứ em làm đều vìTân Thần ư?”

Lộ Phi trầm ngâm một lúcrồi thẳng thắn, “Đúng, khi cô ấy có được khoản bồi thường chắc chắn sẽ ra đingay. Em không thể mạo hiểm để mất liên lạc với cô ấy nữa, chỉ có thể ở đây giữcô ấy”.

“Nhưng cô bé Tân Thầnấy,” Lộ Thị nhất thời không biết phải nói tiếp thế nào, “hình như hoàn toànkhác trước”.

Mùa thu chín năm trước,Lộ Thị từ Anh về, sau khi gặp gỡ tổng giám đốc tập đoàn Hạo Thiên là Tô Kiệtđược vài lần đã tuyên đính hôn ở Thẩm Quyến. Gia đình hai bên đều kinh ngạc.Cho dù hai nhà cũng là đời đời qua lại, lúc đầu sắp xếp cho hai người quennhau, thực sự cũng có suy nghĩ hợp tác đôi bên cùng có lợi, nhưng tốc độ ấykhiến người ta sững sờ.

Trước sự thắc mắc củacha mẹ, Lộ Thị chỉ cười, “Bố mẹ không thấy rằng con đã hai mươi chín tuổi màcòn ru rú trong nhà là bất hợp lý ư? Tô Kiệt cũng là ứng viên bố mẹ chọn, thếthì chọn anh ấy vậy”.

Lộ Phi nghe tin đó cũngkinh ngạc như cha mẹ. Anh biết Tô Kiệt, anh em của Tô Triết, nhưng không thânthiết lắm, hoàn toàn không rõ chị mình tại sao vừa về nước đã quyết định kếthôn.

Lộ Thị cũng chỉ cười vớiem trai mình, “Yêu mệt lắm, Lộ Phi ạ. Cũng may xưa nay em luôn lý trí hơn chị.Chị chỉ nghĩ, có lẽ hôn nhân do lý trí quyết định sẽ bình yên, lâu dài hơn”.

Lộ Phi nhìn chị mình tuycười nhưng không tỏ ra vui vẻ gì, biết có lẽ chị có nỗi đau riêng nên đành nắmchặt tay chị.

“Không sao. Nếu bắt đầulại lần nữa, chắc chị cũng sẽ sống như vậy, quyết định như vậy. Không nóichuyện đó nữa. Nghe mẹ bảo đang nhờ thư ký thu xếp hồ sơ du học cho em nhưng emkhông hợp tác lắm. Chần chừ lâu quá mà vẫn chưa gửi hồ sơ đi, đến giờ cũng chưachịu nói rõ sẽ chọn trường nào”.

Lộ Phi quyết định nóithật với chị, “Chị, em thích một cô gái, muốn ở lại học nghiên cứu sinh, cũngđược ở bên cạnh cô ấy. Bây giờ không biết nói sao bố mẹ thế nào nữa”.

Lộ Thị có vẻ bất ngờ,“Lý do đó à? Vậy thật không biết bố mẹ có chấp nhận không. Có phải em khôngbiết đâu, họ xưa nay luôn chủ trương lập trước thành gia sau, dù sao em mới haimươi mốt tuổi”.

“Nhưng em thật sự rấtyêu cô ấy”.

“Vậy gọi cô bé đến ăncơm đi. Chị thay mặt mẹ, xem xem rốt rốt cuộc cô ấy như thế nào trước đã”.

Hơn một tháng rồi mà LộPhi vẫn chưa có cơ hội gặp Tân Thần khi ấy vẫn ở nhà bác, cũng không tiện gọiđiện đến nhà họ Tân. Liên lạc giữa họ đều nhờ Tân Thần thỉnh thoảng dùng thẻđiện thoại ngoài trường gọi đến di động cho anh. Cô luôn tỏ ra lờ đờ mệt mỏi,không biết do việc học tập quá căng thẳng hay do tâm trạng buồn phiền. Lộ Phinghĩ, gọi Tân Địch đưa Tân Thần ra ngoài cùng ăn cơm, xem như cho Tân Thần thưgiãn vậy.

Anh gọi điện cho TânĐịch. Cô nghe nói Lộ Thị về rồi thì rất vui. Cô vẫn gọi Lộ Thị là chị, haingười trước kia rất thân thiết, “Vâng, em về nhà đưa Tân Thần đi ngay. Hôm naythứ bảy, cũng nên cho nó nghỉ ngơi thoải mái. Tội nghiệp, không biết bị mẹ emtrói buộc ra nông nỗi nào rồi”.

Lộ Thị không khỏi thấybất ngờ, “Lộ Phi, người em thích lại là em họ của Tân Địch ư? Tân Địch cũng chỉmới hai mươi, em họ cô bé bao nhiêu?”.

“Tháng nữa là cô ấy trònmười bẩy tuổiLộ Thị không kìm được cười lớn, “Trời a! Đúng là “xanh” quá! LộPhi ơi Lộ Phi, không ngờ em lại thích một cô bé. Chị nghĩ em không thể báo cáora sự thật với bố mẹ rồi, họ chắc chắn sẽ không chấp nhận. Không muốn ra nướcngoài thì cũng tìm lý do khác đi”.

Hai người đi đến nhàhàng. Lộ Phi bỗng khựng lại, nhìn bảng hiệu quảng cáo đang lắp đặt bên kiađường, vẻ mặt sững sờ. Trên biển hiệu là một cô gái đang mặc đồng phục y tá màuhồng, đội mũ y tá cười rất đáng yêu, rực rỡ. Bên cạnh là câu slogan rất to: Nỗiđau khó nói, giải quyết nhanh gọn. Dòng chữ nhỏ bên dưới chú thích rõ các loạidịch vụ như kiểm tra thai sớm, phá thai không đau…

Lúm đồng tiền thoắt ẩnhiển, nụ cười ngọt ngào, đó là Tân Thần.

Lộ Phi cảm thấy khó chịunhư ăn phải kiến, tâm trạng vô cùng phức tạp, sắc mặt tái xanh. Lộ Thị cũngnhìn theo, rồi nhìn về mặt anh, có lẽ cũng đoán ra nên cũng ngạc nhiên khôngkém, “Là cô gái đó sao? Đúng là rất xinh đẹp. Nhưng chú Tân và dì Lý quản rấtnghiêm, sẽ không để cháu gái quay quảng cáo kiểu này chứ? Ghê thật! Lần này emcàng không thể nói với mẹ rồi, nếu không sẽ bị mắng tơi bời mất”.

Lộ Phi sa sầm mặt khôngnói gì. Ven đường còn rất nhiều bảng hiệu quảng cáo cùng một nội dung. Haingười đều đến nhà hàng đã hẹn, đợi mãi rối mới thấy một mình Tân Địch vội vãchạy vào, “Chị Lộ Thị, Lộ Phi, em đến muộn quá”.

“Tiểu Thần đâu?”.

“Hai người thấy quảngcáo ngoài kia không? Nó bị bố mẹ em nhốt ở nhà rồi. Họ giận ghê lắm”. Tân Địchrầu rĩ, “Đến em cũng bị mắng cho một trận”.

Lúc nãy cô về nhà mớibiết chuyện. Trước cơn thịnh nộ của hai bác, Tân Thần không hề nhận sai, “Mộtđoạn quảng cáo thôi mà, cùng lắm thì sau này anh ta nhờ con chụp cái khác thìcon không đi là được chứ gì”.

“Con gái phải biết dèchừng chứ, sao lại dính vào cái quảng cáo phá thai đó?”. Bà Lý Hinh giận đến mứcmặt tái nhợt.

Tân Thần chớp đôi mắtto, nói: “Không biết tránh thai, lại không muốn có con thì đi phá thai là bìnhthường mà”.

Lần này Tân Khai Minhcũng nổi giận, “Càng nói càng chẳng ra sai, ai dạy con thế hả?

“Bố mẹ mua sách giáo dụcgiới tính cho con xem từ lâu rồi, bảo con phải bảo vệ bản thân, không thể…”

Lý Hinh hét lên: “Đừngnói nữa!” rồi quay sang nhìn Tân Địch, “Chẳng phải con sắp đi đâu hay sao? Bâygiờ đi ngay, đừng ở đây nghe mấy lời điên khùng này nữa. Về rồi mẹ tính sổ vớicon sau”.

Tân Địch hiểu mẹ muốnbảo vệ sự trong sạch cho tai cô – một cô gái học năm thứ ba đại học gần haimươi mốt tuổi, trong mắt mẹ, nghe đến những đề tài như có thai, phá thai … thìphải tránh xa. Cô vừa tức vừa buồn cười, đành nháy mắt ra hiệu với Tân Thần, ýbảo đừng cãi nhau với bố mẹ cô nữa, sau đó len lén ra ngoài đến nơi hẹn.

Lộ Phi sa sầm mặt nói:“Ai giới thiệu cho cô ấy chụp quảng cáo này? Cô ấy đang học lớp mười hai, lênlớp từ sáng đến tối, sao lại rảnh rỗi đi chụp thứ đó?”.

Tân Địch nhăn nhó, “Tạiem không chọn bạn mà chơi. Là bạn học của em, cái cậu Nghiêm Húc Quân giúp emchụp album lần trước, cậu ta giới thiệu. Hôm đó anh cũng gặp rồi”. Nhắc đếnNghiêm Húc Quân, cô bỗng nổi giận vô cớ, lấy di động ra gọi cho cậu ta, bắt đầumắng, “Họ Nghiêm kia, bảo cho anh biết đừng có léng phéng đến em gái tôi, anhgiỏi lắm, dám dụ dỗ con bé đi chụp thứ quảng cáo đó, anh có âm mưu gì hả!”.

Bên kia Nghiêm Húc Quâncứ kêu oan, “Ối Tân Địch ơi, anh khó khăn lắm mới tiến cử Tân Thần được. Cô ấyhoàn toàn là người mới, chụp một chút chỉ mất chưa đến một tiếng, thu nhập lạikhá. Nhưng chỉ là quảng cáo thôi mà. Ăn mặc rất nghiêm túc, đâu có hở hang gì.Bên công ty nói muốn mời cô ấy chụp ảnh quảng cáo nội y, anh từ chối hết rồi”.

Tân Địch sợ đến hụt hơi,“Quảng cáo nội y? Nghiêm Húc Quân, anh dám nhắc chuyện đó với Thần Tử xem tôicó lột da anh không!”.

“Này, em học thiết kếthời trang mà, có tinh thần chuyên nghiệp tí được không?”

Thực tế Tần Địch cũngchẳng quan tâm lắm về đoạn quảng cáo đó, cảm thấy sự tức giận của cha mẹ đúnglà bé xé ra to, nhưng bây giờ gây ra phiền phức nên tất nhiên sẽ thấy NghiêmHúc Quân thực đáng ghét, “Anh bớt lắm lời đi! Nó là trẻ vị thành niên, căn bảnkhông thể tùy tiện nhận quảng cáo được, đừng nói là quảng cáo phá thai

“Chuyện đó anh cũng chưanghĩ đến mà, đại tiểu thư. Anh vừa nghe nói là cần một bệnh viện, chỉ bảo họcần chụp một cô y tá xinh đẹp để tuyên truyền thôi, ai ngờ họ lại quảng cáo pháthai cơ chứ”.

Tân Địch tức đến nghẹngiọng, “Nghiêm Húc Quân, tóm lại anh đã bị bố mẹ tôi liệt vào danh sách đen,cấm không cho lai vãng rồi. Sau này đừng tới nhà tôi nữa, cũng không cho phéptìm Thần Tử! Trước khi nó thi đại học mà anh dám quấy rối nó, tôi tuyệt giaovới anh là còn nhẹ đấy!”.

Cúp máy xong, vẻ mặt TânĐịch tràn đầy sự bất lực.

Lộ Phi cắn răng khôngnói gì. Hơn tháng trước, Tân Địch bảo Tân Thần đi làm người mẫu, mặc bộ sưu tậpdự thi của cô để chụp album, mời Nghiêm Húc Quân đến giúp chụp ảnh, lúc đó anhcũng đi.

Đó là một buổi chiều chủnhật mùa thu nắng vàng rực rỡ, địa điểm chụp ảnh là ở trước một khu kiến trúccổ không xa nhà Tân Địch lắm. Tân Thần trang điểm thay quần áo xong, mọi ngườiở đó khi thấy cô đã đồng loạt nín thở.

Gợi cảm, từ ngữ xa lạ ấybỗng xuất hiện trong đầu Lộ Phi. Anh sững sờ, cố gắng đè nén cảm xúc, nhưng vừaquay đầu lại đã thấy Nghiêm Húc Quân cầm máy ảnh chụp phim, chỉ dẫn tư thế vàvị trí cho Tân Thần đã nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt nóng bỏng, gương mặt toátlên vẻ ngưỡng mộ không che giấu.

Lộ Phi có thể phân biệtngay điểm khác nhau giữa vẻ mặt ấy và sự nhiệt tình, nhập tâm bình thường. Vìđối với Nghiêm Húc Quân, anh gần như thấy mình ở trong đó, biết rõ trong mắtmình lúc này cũng có sự ngưỡng mộ giống vậy, thậm chí là thèm muốn. Nhận thứcđó khiến anh không tài nào bình tĩnh được.

Tân Địch tỏ ra nghiêmtúc, bận rộn chỉnh sửa trang phục, dựng bảng phản quang. Tân Thần tuy bị chỉđạo đến phát phiền, nhưng dù sao cũng thấy đỡ vô vị hơn là ở nhà làm bài tập,nên cũng rất ngoan ngoãn phối hợp.

Cô dựa vào bức tường hoacủa ngôi nhà cũ, đầu hơi ngẩng lên. Ánh nắng mùa thu chiều vào làn da trắng, từcằm đến cổ vạch nên những đường nét mỹ miều, theo hơi thở và nhịp tim, phần gầnxương quai xanh phập phồng khiến người ta mê đắm.

Lộ Phi không còn đứngxem được nữa, báo với Tân Địch có việc phải đi rồi vội vã bỏ đi.

Về sau Tân Địch đưaalbum đã hoàn thiện cho Lộ Phi xem. Một quyển mỏng, chất liệu giấy tất nhiêncũng không đẹp lắm, nhưng ai cũng phải công nhận rằng, dù là thiết kế của TânĐịch, tài chụp ảnh của Nghiêm Húc Quân hay diễn xuất của Tân Thần, đều có thểnói là rất sáng tạo và có trình độ, đối với một học sinh mà nói thì đã rấtchuyên nghiệp rồi. Anh giữ lại một quyển, đặt cùng một nơi với tranh phác thảomà Tân Địch vẽ cho Tân Thần trước kia.

Lộ Phi nghe Tân Địch nóiNghiêm Húc Quân lấy hết can đảm đòi dạy ôn mỹ thuật cho Tân Thần thì thấy khóchịu, nhưng Tân Địch bảo: “Tên đó nhanh nhẹn, biết ứng phó với kỳ thi mỹ thuậtthế nào, sẽ cố gắng dạy Thần Tử vẽ tĩnh vật. Thần Tử không được học căn bản,cũng cần phải học phương pháp ôn thi cấp tốc này”.

Anh không nói được gì,đành an ủi mình, dù sao chỉ khoảng hơn nửa năm mà thôi. Nhưng không ngờ TânThần lại quay đoạn quảng cáo ấy dưới sự “khuyên nhủ” của Nghiêm Húc Quân.

Tân Địch càu nhàu: “Đãthế này rồi cũng không sao chứ nhỉ? Quảng cáo hết thời hạn cũng sẽ bỏ đi thôi”.

“Tiểu Địch, Tiểu Thầnvẫn là học sinh. Quảng cáo kiểu này treo khắp nơi, người ta sẽ nói cô ấy nhưthế nào? Bạn học sẽ nhìn cô ấy như thế nào? Sao em nghĩ đơn giản vậy?”.

Lộ Phi lần đầu nói vớigiọng điệu nặng nề như thế. Tân Địch đờ đẫn nhìn anh, “Ôi, anh nói y hệt bố mẹem. Không nghiêm trọng thế chứ?”.

Lộ Thị lên tiếng hòagiải: “Thôi, xem có cách nào cứu vãn không. Dù sao cô bé cũng là trẻ vị thànhniên, không có chữ ký phụ huynh, hình ảnh bị đưa lên thế kia chắc có thể yêucầu gỡ bỏ”.

Tân Minh Khai đã canthiệp thật. Nhưng bên bộ phận quảng cáo nọ cũng rất cứng rắn, không chịu nhượngbộ. Lại thêm không có điều luật có liên quan nào quy định rõ về chuyện này, haivợ chồng Tân Minh Khai và Lý Hinh cũng không muốn làm to chuyện, gây ra thị phinhiều hơn. Nên những tấm ảnh quảng cáo đó cứ giăng đầy trên các đường phố, đếnkhi hết hạn mới từ từ bị dỡ xuống, nhưng đó là chuyện của hơn nửa năm sau.

Tân Thần bị hai bác phêbình nghiêm khắc chưa từng có, sau đó các bạn học trong trường cũng xì xầm bàntán, tỏ vẻ xa lánh cô. Bên trường cũng không vui vẻ gì cho lắm. Chủ nhiệm lớpthông báo mời phụ huynh Tân Thần, cô đành nhờ bác đến trường họp.

Người trò chuyện với TânKhai Minh là hiệu phó trường, chỉ ra một cách khách sáo nhưng rất rõ ràng, rằngnhà trường rất nghiêm khắc, tỉ lệ tốt nghiệp rất cao, hành vi của Tân Thần tuycó vẻ không vi phạm nội quy nhưng cực kỳ không phù hợp với học sinh, bây giờchỉ cảnh cáo, mong phụ huynh quản giáo nghiêm khắc. Tội nghiệp Tân Khai Minhvốn là lãnh đạo cơ quan cơ nhà nước, xưa nay rất uy nghiêm mà cũng chỉ biết hứahẹn liên tục, đảm bảo sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa.

Tân Thần hoàn toàn khôngngờ rằng kiếm tám trăm tệ cho vui mà lại gây ra một mối họa, mà ai ai cũng coinó quá nghiêm trọng. Hai bác mắng, cô đành cúi đầu nghe; bạn bè nói bóng gió,cô cũng chỉ cười lạnh và phớt lờ. Nhưng đến khi Lộ Phi phê bình cô thì cô đãkhông còn nhẫn nại để nghe nữa.

“Chắc mọi người đều bảoem làm chuyện mất mặt chứ gì? Em không hiểu, chỉ là quảng cáo thôi mà, có đángphải chuyện bé xé ra to thế không? Hơn nữa dù mất mặt thì cũng chỉ mất mặt em.Trên quảng cáo có viết em là cháu gái của ai, học sinh trường nào, hoặc bạn gáicủa ai không?”. Đôi mắt Tân Thần sáng đến lạ thường, tức giận đùng đùng.

“Tiểu Thần, thái độ emthế là không đúng. Chẳng qua anh chỉ nói một câu, em đã nhảy lên”.

“Chụp thì em đã chụprồi, sai em cũng đã nhận rồi, em cũng đã hứa hẹn rồi, còn muốn em thế nàonữa?”.

Lộ Phi cố gắng kìmgiọng, “Thôi, Tiểu Thần. Chuyện này qua rồi. Sau này Nghiêm Húc Quân tìm em vìchuyện này thì em mặc kệ cậu ta đi”.

Tân Thần quay mặt đi,mím chặt môi không nói. Lộ Phi có vẻ tức giận, “Em xem thành tích gần đây củaem đi, không ổn định tí nào, vừa khởi sắc đã lại tuột dốc thảm hại. Cứ thế nàythì cho dù thi mỹ thuật thì điểm thi đại học đừng lấy tiêu chuẩn của anh ra màđòi hỏi em!”.

Lộ Phi không biết nênnói gì nữa. Một lúc sau anh thở dài, “Tiểu Thần, anh sắp thi nghiên cứu sinhrồi, mấy hôm nay anh không thể đến đây được. Không phải anh dạy dỗ em, nhưng emcũng phải nghĩ đến tương lai của mình. Lúc thi trung học em cũng biết, thikhông tốt thì bác sẽ lo cho em, chừng phải thi đại học cũng thế hay sao?”.

Mắt Tân Thần đỏ hoe. Xưanay cô chỉ chịu đón nhận kiểu vuốt ve, quãng thời gian này chịu đủ áp lực từphía nhà ường, dù giả vờ không quan tâm thế nào thì cũng thấy buồn bực. Thấy LộPhi nhíu mày, dáng vẻ phiền não, cô thấy rất hối hận nhưng vẫn bướng bỉnh khôngchịu cúi đầu.

“Về thôi. Trời lạnh rồi,cẩn thận cảm lạnh đấy”.

Cô viện cớ mua đồ để đira ngoài, tất nhiên không thể đi lâu. Hai người đứng bên đường, gió lạnh gàorú, cô đã lạnh đến tê cóng chân tay nhưng vẫn không động đậy. Lộ Phi bất lực,ôm chặt cô vào lòng. Lúc đó cô mới khóc to, nức nở bảo: “Em không đi chụp quảngcáo nữa”.

“Không sao không sao,đừng khóc”. Anh ghì đầu cô vào ngực mình, cằm tựa lên tóc cô, khẽ an ủi, “Látnữa sưng mắt rồi về nhà, hai bác lại lo lắng”.

Lộ Phi ôm vai cô, đưađến ngoài khu nhà, nhìn dáng người mảnh mai ấy vào trong và chiếc bóng cô đơnkéo dài phía sau. Cô bỗng đứng lại, quay đầu nhìn anh. Vì ngược sáng nên khôngnhìn rõ vẻ mặt cô, nhưng anh biết, cô không mỉm cười như khi chào tạm biệt anhthường ngày. Gió bấc thổi tạt mái tóc buột túm đuôi ngựa của cô sang một bên,tà áo tung bay, toát lên vẻ mỏng manh yếu ớt. Anh phải kìm chế bản thân lắm mớikhông chạy lại đến ôm chặt lấy cô.

“Tiểu Thần, mau vàotrong đi”. Tiếng anh chìm hẳn trong tiếng gió gào thét. Cô gật đầu rồi quayngười đi vào hành lang.

Lộ Phi nhìn vệt nước mắtcủa cô trên áo mình rồi đi về nhà. Gió lạnh nhanh chóng thổi khô dấu vết ấy, nhưnganh lại không tài nào tự nhủ rằng mình không sao.

Anh lang thang một mìnhtrên phố mùa đông, không biết đã đi bao lâu, rồi dừng lại dưới một bảng quảngcáo đèn sáng lung linh. Bên trên là nụ cười của Tân Thần, dưới ánh sáng nhànnhạt, nụ cười ấy rất ngây thơ và khiêu khích. Tuy anh nghiêm túc trầm tĩnhnhưng cũng không phải sống trong chân không, đương nhiên biết được đối với đànông thì nụ cười đó có ý nghĩa gì. Lần trước đi ngang qua đây với một người bạnhọc, cậu ta nhìn kỹ rồi huýt sáo cười nói: “Sự quyến rũ trần trụi của đồngphục”. Anh chỉ biết biết im lặng.

Nhưng thật sự là quyếnrũ. Anh bắt buộc phải thừa nhận, sự quyến rũ đó rất thô bỉ và thẳng thắn, thậmchí còn đi vào giấc mơ của anh. Nhưng cơn giận của anh nằm ở chỗ - anh khôngmuốn Tân Thần của anh cũng trở thành ảo tưởng của kẻ khác, còn anh thì bất lựcvới điều đó.

Mẹ Lộ Phi đã nói nghiêmtúc với anh, rằng bà và bố anh đều không tán thành anh học nghiên cứu sinhtrong nước, đặc biệt là không tán thành anh tiếp tục học ở thành phố, “Nhiệm vụmới của bố con chắc sắp sửa có công văn chính thức thôi, qua năm mới sẽ nhậmchức ở miền nam. Chắc chắn mẹ cũng sẽ đi theo. Chuyện ngành con học nên ra nướcngoài, sau này mới phát triển được. Bố mẹ luôn nghĩ rằng con suy xét vấn đề nàytoàn diện, cũng có chí hướng, sao lại quyết định như thế?”.

Anh không nói được gì,đành bảo sẽ suy nghĩ thêm.

Lộ Thị khuyên, “Lộ Phi,không phải chị đứng về phía bố mẹ để khuyên em. Nhưng một cô bé chưa đầy mườibảy tuổi, thậm chí đến cá tính cũng chưa định hình tương lai sẽ có rất nhiềuđiều xảy ra. Bây giờ em và cô bé yêu nhau, tâm trí hai đứa phát triển hoàn toànkhông hòa hợp, liệu có tiếng nói chung hay không? Cô bé ấy có thể cố gắng vìmột mục tiêu nào đó với em không. Chưa nói đến quảng cáo đầy đường kia, nếu đểmẹ biết thì đúng là không có tí cơ hội nào hết”.

Lộ Phi không thể khônghoang mang. Quả thực, lúc ở cạnh Tân Thần rất ngọt ngào, nhưng cá tính, cách xửlý việc của hai người hoàn toàn khác nhau. Anh không biết cô bé ngang bướng ấyđến bao giờ mới trưởng thành, cũng không biết phải gánh vác tương lai hai ngườithế nào.

Quan trọng hơn cả là,anh luôn có kế hoạch với mọi chuyện, còn cô lại là mắt xích duy nhất không chịuchấp nhận kế hoạch trong cuộc đời anh.

“Bố mẹ cô ấy đều không ởcạnh, chú Tân và dì Lý chăm sóc cô ấy rất tốt, nhưng cô ấy vẫn rất cô đơn. Nếuem không ở lại thì thật không yên tâm”.

Lộ Thị lắc đầu, “Em nghĩnhiều quá rồi, Lộ Phi. Mười tám tuổi chị đi học ở Thượng Hải, hai mươi hai tuổiđi Anh, lúc đi du học là quãng thời gian chị vui vẻ tự do nhất. Bây giờ em xuấthiện với tư cách là bạn trai cô bé, mà còn bày ra dự định sẽ mãi mãi ở bênnhau, đã từng nghĩ xem cô bé ấy nghĩ thế nào chưa? Có lẽ cô ấy cần không gianđể trưởng thành. Chẳng ai có thể trải qua quá trình ấy thay người khác”.

“Chị, em công nhận chịnói có lý, nhưng em sợ một khi em đi, cô ấy sẽ cho rằng quan hệ của chúng em đãkết thúc. Cô ấy luôn kiêu ngạo, sợ là không thể nào chấp nhận được”.

Lộ Thị nhìn ra xa, cũngtỏ vẻ hoang mang không kém, “Tình yêu tuổi trẻ rất yếu ớt, ở bên nhau suốt ngàycũng chưa chắc giữ được; mà giữ được, có lẽ cũng s phát hiện ra rằng không phảilà người em cần. Thực tế là cho dù đến bây giờ rồi, chị vẫn không nắm bắt đượcthứ gọi là tình yêu ấy. Chị nghĩ em vẫn nên tiếp tục việc học, đến khi em và côbé ấy có thể quyết định được tương lai của mình thì nói sau cũng chưa muộn”.

Lộ Phi chìm vào mẫuthuẫn chưa bao giờ có trước đây. Anh vẫn tham gia thi lên nghiên cứu sinh. Đếntháng ba khi có kết quả, anh đã vượt qua điểm sàn của trường, và offer của mấytrường nước ngoài khác cũng liên tiếp gửi đến. Cha anh chính thức nhận đượccông văn, chuẩn bị đến miền nam nhận chức, trước khi đi đã nói chuyện với anh,yêu cầu anh phải quyết định trường đại học ở nước ngoài, sau đó bắt đầu làm thủtục ngay.

Lộ Cảnh Trung không phảiđộc đoán. Ông và hai con cũng rất thân thiết, nhưng uy quyền thì vẫn tồn tại.Lộ Thị và Lộ Phi đều không trải qua giai đoạn nổi loạn khiêu chiến với cha mìnhnhư những đứa trẻ khác, họ luôn sùng bái người cha lý trí và thâm trầm củamình.

Lúc bố bàn giao côngviệc, bận đến không dứt ra được mà lại tỏ ra sẵn sàng mà nói chuyện với Lộ Phi,anh lại không tài nào thẳng thắn nói ra dự định của mình như trước. Làm sao anhcó thể nói với người cha gần như là người cuồng công việc, lúc nào cũng có kếhoạch hoàn chỉnh và trách nhiệm n 8000 ặng nề với tương lai của mình, rằng anh thíchmột cô gái ngang bướng vừa tròn mười bảy tuổi, muốn ở đây để ngắm cô trưởngthành?

Đặc biệt là hình ảnh củacô còn treo đầy trên các bảng quảng cáo bệnh viện phá thai ngoài phố kia.

Lộ Phi đứng đợi Tân Thầntrước địa điểm thi đại học môn kỹ thuật. Thời tiết dù đã ấm nhưng vẫn còn selạnh, các nhánh cây thấp thoáng màu xanh mới, mưa xuân lất phất. Anh cầm mộtchiếc ô đen, đứng giữa màn mưa với các phụ huynh khác. Cuối cùng kỳ thi cũng kếtthúc, Tân Thần cùng dòng thí sinh lũ lượt ra ngoài. Thi cả ngày nên sắc mặt côcó vẻ mệt mỏi, nhìn thấy anh thì cười vui vẻ.

Một tay anh che ô, taykia xách giá vẽ và hộp công cụ cho cô. Hai tay cô bám vào cánh tay cầm ô củaanh, vui vẻ kể lại chi tiết kỳ thi cho anh nghe.

“Vẽ phác họa phải vẽ nửathân người mẫu, cả tay nữa. Người mẫu là một chị khoảng ba mươi tuổi, nhìn kỳquặc thế nào ấy, mà lại chẳng có đặc điểm nào. Haizz, dạng đó vẽ khó nhất đấy”.

“Hai động tác tốc họa emvẽ gần như là manga rồi, nhìn mà thấy cũng buồn cười

“Em nghĩ về màu sắc emvẽ cũng được lắm. Cách ký họa tĩnh vật mà Nghiêm Húc Quân dạy vẫn rất hữudụng”.

Cô nhắc đến Nghiêm HúcQuân vẫn tỏ ra bình thường, hẳn nhiên không trách anh ta vì chuyện xui xẻo khichụp quảng cáo. Lộ Phi quay sang nhìn dáng vẻ thoải mái sau khi thi xong củacô, gương mặt tươi vui, quyết định lát nữa mới nói chuyện nghiêm túc, “Thưởngem nhé. Thích ăn gì? Anh đưa em đi”.

“Không được rồi, em đãnhận lời hai bác thi xong phải về nhà. Nếu muộn thì họ sẽ lo lắng mất. Hôm naykhông ăn được. Đợi em thi xong hết, nghỉ hè thì sẽ chơi thoải mái hơn. Ôi, LộPhi, kỳ thi thử của trường em làm bài cũng được lắm. Em sẽ dồn lại, đến lúc đóanh thưởng em luôn thể nhé”.

Lúc này cô rất ngoanhiền, mà Lộ Phi chỉ thấy chua xót. Thật sự phải từ bỏ nụ cười ngọt ngào đó sao?Anh gượng cười: “Em muốn thưởng gì? Nói anh nghe xem”.

“Đợi nghỉ hè rồi em muốnra biển chơi. Em chưa được nhìn thấy biển. Bố lúc nào cũng bảo đưa em đi mà cứbận suốt”. Nhắc đến bố, tâm trạng cô bỗng hạ xuống nhanh chóng, cô cúi đầu giơchân đá văng nước đọng trên đường.

Lộ Phi đưa di động chocô, “Gọi điện cho bố em đi”.

Bố cô thường xuyên gọiđiện về. Hai bác cũng khuyến khích cô gọi cho ông, nhưng trước mặt họ, cô nóigì cũng ít nhiều bị bó buộc, thế là vội vàng gọi cho Tân Khai Vũ. Hai cha conhọ khi nói chuyện thường nói rất nhanh lại cười hi hi ha ha suốt, cô cứ cười torất sung sướng.

Lộ Phi dừng chân, che ôcho cô. Cô đang nói gì, anh hoàn toàn không để ý, chỉ nhìn chăm chú gương mặtsinh động, tràn đầy niềm vui ấy. Thời tiết âm u, ánh đèn vàng vọt, nhưng nụcười của cô rất rực rỡ đáng yêu. Anh của ngắm đôi lông mày đen nhánh của cônhướn lên, rèm mi rậm dài khẽ lay động theo mỗi lần chớp mắt, thỉnh thoảng cònnhăn mũi làm xấu, sau đó lại cười to, lúm đồng tiền trên má trái ẩn hiện, hàmrăng trắng muốt lấp lánh trong màn mưa mờ mờ. Anh nhìn chăm chú từng đường néttrên mặt cô như đang phác họa ngay cả thay đổi dù nhỏ nhất trên mặt cô, dườngnhư muốn khắc sâu hình ảnh cô vào trái tim mình.

Tân Thần cuối cùng đãnói chuyện xong, đưa trả di động lại cho anh nhưng không thấy anh nhận lấy,“Sao thế, Lộ Phi?

“Không có gì”. Anh sựctỉnh lại, đón lấy di động bị cô cầm đến nóng rực. “Tiểu Thần, em muốn ngắm biểnphải không? Nếu bố em đồng ý thì hè này anh sẽ đưa em đi”.

Tân Thần gật mạnh đầu,lại khoác lấy tay anh, “Lộ Phi, em định đăng ký chuyên ngành thiết kế đồ họacủa đại học J. Tuy không tốt bằng trường anh nhưng cũng tàm tạm, hơn nữa cũngrất gần trường anh”.

Lộ Phi không nói gì. TânThần lay tay anh, có vẻ lúng túng, “Lộ Phi, thành tích của em chắc nhiều nhấtcũng chỉ đỗ vào trường J, em…”.

Anh cố gắng lấy bìnhtĩnh, dịu dàng nhìn cô, “Vào đại học J cũng tốt. Mấy tháng cuối cùng cố gắngnhé”.

Tân Thần yên tâm, kiễngchân lên, mượn bóng ô che khuất, nhanh nhẹn hôn lên môi anh. Anh hôn trả lạiđôi môi hơi lạnh của cô trong gió rét, hôn thật sâu. Mưa bụi bay bay, mang theonét xuân run rẩy, xe cộ trên đường như nêm, tiếng còi ầm ĩ, người bộ hành haibên đường vội vã lướt nhanh hơn, còn chiếc ô trong tay anh như thể cách biệthẳn với thế giới hỗn loạn biến hóa khôn lường bên ngoài.

Chìm dần trong ngọtngào, nhưng chẳng thể khiến thời gian dừng lại, để nụ hôn ấy tiếp tục mãi mãi.Anh đành khẽ buông cô ra, khan giọng nói: “Về thôi, muộn rồi”.

Nhìn theo Tân Thần vàonhà rồi. Lộ Phi mới quay về. Bố anh đã đi miền nam, mẹ anh ở lại xử lý nhữngviệc lặt vặt thường ngày còn lại, đợi lệnh điều động, bây giờ đang ngồi tròchuyện trong phòng khách với con gái. Ba người ăn cơm xong, anh về phòng, ngồitrên chiếc ghế sofa nhỏ trước cửa sổ, tiện tay lấy quyển sách lên xem. Một lúcsau, Lộ Thị bê một ly trà vào, ngồi xuống cạnh anh.

“Em vẫn chưa quyết địnhhả?”. Thấy Lộ Phi trầm mặc, Lộ Thị thở dài, “Đừng kéo dài nữa, Lộ Phi. Đó làtốt cho cô bé thôi. Lỡ mẹ biết việc này, với tính cách người già thì chắc chắnsẽ gọi điện bảo dì Lý hoặc chú Tân quản thúc cháu gái cho chặt vào. Đến lúc đóthì càng làm cô bé tổn thương thêm thôi”.

“Chuyện này em sẽ loliệu. Còn mấy tháng nữa cô ấy thi đại học rồi, bây giờ mà nói thì chắc chắn côấy sẽ không chấp nhận được”.

Lộ Thị lắc đầu cười khổ.Cô vừa cùng Tô Kiệt đi Hồng Kông, lúc về trên ngón tay trái đã một chiếc nhẫnkim cương kiểu dáng trang nhã. Khi rỗi rãi cô thường xoay chiếc nhẫn nhìn rấtbình thường ấy, “Em cứ kéo dài, đến lúc gần đi mới nói thì cô bé sẽ hận em. LộPhi, chị khuyên em nói sớm với cô bé đi”.

Lộ Phi im lặng thừanhận. Lúc nãy đón Tân Thần, thực sự là anh định nói chuyện này với cô, thếnhưng thấy cô vui vẻ như vậy, anh đã đổi ý. Tất nhiên dù anh nói khi nào thìTân Thần cũng sẽ không đón nhận một cách bình tĩnh được. Nếu bắt buộc phải đi,thì những gì anh có thể làm chỉ là cố gắng giảm bớt tổn thương cho cô.

Hôm ấy Lộ Phi không cótiết học buổi sáng, đang ở thư viện tìm tài liệu viết luận văn thì di động reovang.

“Em đang ở ngoài trườnganh, Lộ Phi, anh ra đây”. Tân Thần chỉ nói môt câu rồi cúp máy.

Lộ Phi sững người. Đó làlần đầu tiên Tân Thần đến trường tìm anh. Anh bỏ sách xuống, vội vã ra ngoài,quả nhiên Tân Thần đang đứng một mình ngoài cổng. Mấy hôm liền mưa rả rích, hômnay trời hửng, ánh nắng buổi sáng dịu dàng ấm áp. Cô đang dựa vào trạm điệnthoại với vẻ nhàn rỗi, thỉnh thoảng đưa chân đá vào túi xách đang buông thõng.

“Tiểu Thần, sao em đếnđây? Hôm này không học à?”.

“Em cúp học”.

Lộ Phi cau mày, “Tạisao? Bây giờ là lúc căng thẳng nhất mà”.

Tân Thần mím chặt môi,một lúc sau mới khẽ hỏi: “Lộ Phi, hai bác em nói có đúng không?”.

“Họ nói gì?”.

“Họ nói, anh sắp đi Mỹdu học”.

Lộ Phi ngạc nhiên, khôngbiết vợ chồng Tân Khai Minh sao lại biết chuyện, nhưng nghĩ lại thì thủ tụcđiều động của mẹ là do bà Lý Hinh giúp làm, chắc là mẹ đã nói, “Tiểu Thần, đừngvội giận anh. Chuyện này chưa có quyết định cuối cùng”.

“Anh định đợi chắc chắnrồi mới nói em biết, đúng không?”.

“Không phải thế”.

“Vậy thì thế nà nhấtđịnh phải nghe chuyện liên quan đến anh từ miệng người khác sao, Lộ Phi? Anhnghĩ em là gì?”.

“Tiểu Thần, gia đình anhquả thực là yêu cầu anh đi du học. Anh hy vọng có thể đẩy lùi, lỡ bắt buộc phảiđi bây giờ cũng chỉ khoảng hai, ba năm thôi. Anh hứa với em, nhiều nhất là banăm, anh sẽ quay về. Hoặc em cũng học thật tốt tiếng Anh, đi Mỹ với anh”.

Tân Thần sững người, nhưđang cố gắng tiêu hóa lời anh nói. Lộ Phi khoác vai cô, đang định lên tiếng thìcô lại chủ động áp vào người anh, ngửa mặt lên, kề lại rất gần và thì thào:“Mục tiêu đó, cũng giống như bảo em cố gắng thi đậu vào trường đại học của anhphải không?”.

“Tiểu Thần, ba năm sẽqua rất nhanh, lúc đó em cũng đủ lớn rồi…”.

Tân Thần lùi nhanh lại,“Bây giờ em đã đủ lớn rồi. Nên xin anh đừng dỗ dành em như trẻ con, treo mộtmiếng kẹo nhử trước mặt em rồi bắt em cố gắng bắt lấy nữa. Chẳng có kẹo nàođáng để em cố giành lấy trong ba năm đâu. Lộ Phi, em mãi mãi cũng không đạtđược tiêu chuẩn của anh, không vào được đại học của anh, càng không thể điMỹ!”.

Tân Thần quay phắt ngườibỏ chạy sang bên kia đường. Tư thế cô nhẹ nhàng, có cả vẻ nhanh nhẹn của loàiđộng vật nhỏ bé khiến người ta ngạc nhiên. Một chiếc xe hơi phanh gấp ngay gầnđó, trái tim Lộ Phi trong tích tắc dường như ngừng đập. Anh mở trừng mắt nhìnbóng dáng ấy xuyên qua dòng xe, anh bất chấp tiếng chửi bới của những người láixe, cũng đuổi theo cô, chụp lấy túi xách và ôm cô vào lòng. Cô ra sức vùng vẫynhưng không thoát được, bèn đưa chân đá mạnh vào ống chân anh. Lộ Phi đau đếnnhăn mặt nhưng vẫn không buông, “Đừng giận nữa, Tiểu Thần! Ngoan ngoãn nghe anhnói hết được không?”.

Cô đứng im, nghiêng đầunhìn anh, “Anh muốn nói gì?”.

Lộ Phi phát hiện ra ánhmắt trong vắt đang nhìn anh chằm chằm ấy, quả nhiên anh không nói gì được. Lúcnày thứ chắn ngang giữa họ, chẳng qua chỉ là một cuộc ly biệt, mà nguyên nhânly biệt, cho dù giải thích thế nào cũng chỉ là thừa thãi.

Tân Thần bỗng túm lấyống tay áo khoác của anh, ngước lên, “Đừng đi, Lộ Phi. Ở đây học, được không?”.

Đôi mắt cô chứa channhững giọt lệ. Lộ Phi cúi xuống, có thể nhìn thấy gương mặt mình đang đung đưabất định trong ánh lệ ấy. Gần như anh đã sắp buột miệngỪ”, thế nhưng anh chỉ cóthể khan giọng nói. “Xin lỗi, Tiểu Thần. Anh mong mình có thể vui vẻ trả lời emrằng, ừ, anh ở lại. Nhưng anh không thể. Anh sợ anh nói rồi sẽ thất hứa, càngtệ hại hơn”.

Ngón tay Tân Thần từ từbuông ra, “Bố em nói đúng, cầu xin người khác ở lại là chuyện ngu ngốc nhất.Xem như em chưa nói gì đi. Anh bỏ tay ra, em phải về đi học”.

“Anh đưa em về”. Lộ Phivẫy xe, đẩy cô lên trên. Suốt đoạn đường, mặc cho Lộ Phi nói gì, Tân Thần cũngkhông nhìn anh, đến trường rồi vội vã xuống xe chạy vào trong.

Từ sau hôm đó, Tân Thầnkhông gọi điện cho Lộ Phi nữa. Anh bất lực đành gọi đến nhà Tân Khai Minh, LýHinh nghe máy, cao giọng gọi Tân Thần vẻ kỳ dị: “Tiểu Thần, Lộ Phi tìm con”. Côđến nghe, cũng chỉ lạnh nhạt nói: “Em đang làm bài tập. Không có chuyện gì đừnggọi điện đến nữa”. Tiếp đó cúp luôn điện thoại.

Lộ Phi hoàn toàn khôngngờ rằng, cô lại quyết liệt như thế. Nhưng anh nghĩ lại, nếu sau cơn chấn động,cô chăm chú lắng nghe anh giải thích, tỏ vẻ đã hiểu rõ, tiếp nhận vô điều kiện,thế thì cô cũng không phải là Tân Thần nữa.

Lộ Thị chọn buổi tối thứbảy để đến nhà Tân Khai Minh, cười bảo muốn đưa Tân Thần đi dạo. Bà Lý Hinh tấtnhiên là đồng ý. Cô đưa Tân Thần vẻ mặt nghi ngờ đến nhà hàng, lúc hỏi ý kiếncô, cô không nhìn thực đơn mà chọn luôn món trái cây tươi. Vào khách sạn nămsao, ăn kem Haagendaz mà ở thành phố này chưa có nơi nào bán chính thức, nhìncô không hề có vẻ tò mò như những cô bé khác, “Em đến đây rồi à?”

“Bố em đưa em đến đâyrồi”. Tân Khai Vũ gần như đã đưa con gái đi ăn hết một vòng các nhà hàng caocấp hoặc các quán ăn đặc sản ở đây. Ông từng đùa bảo, lý do làm thế là chỉ khicon gái đều trải nghiệm qua hết tất cả mọi thứ thì mới không dễ dàng bị contrai lừa.

“Tiểu Thần, chị tìm emlàm muốn nói về Lộ Phi. Mấy hôm nay nó rất đau khổ, lần nào về nhà cũng nhốtmình trong phòng không chịu ra ngoài”.

Tân Thần ngậm chiếc thìanhỏ, ngẩng lên nhìn Lộ Thị. Một động tác không lịch sự nhưng Lộ Thị thì chỉthấy trong sáng đáng yêu, Lộ Thị không thể không cảm thán về sức mạnh của tuổitrẻ. “Chị Lộ Thị, em cũng đau như thế, nhưng em vẫn phải đi học, vẫn phải làmbài tập. Em vẫn phải giả vờ bình thản trước mặt hai bác, không thể tùy tiệnnhốt mình trong phòng mặc kệ người khác được”.

Lộ Thị hơi kinh ngạc,không ngờ Tân Thần lại chặn mình nhanh như thế, biết rõ không thể dỗ dành cô bévới giọng dỗ dành trẻ con được nữa, “Tiểu Thần, có phải em không muốn Lộ Phiđến Mỹ học không?”.

Tân Thần nói rất dứtkhoát: “Vâng”.

“Nhưng nó vẫn chưa đếnhai mươi hai tuổi, còn em mới mười bảy. Em có từng nghĩ đến tương lai sẽ ra saochưa?”.

“Em không nghĩ xa xôiquá. Nếu chị nghĩ đến tương lai hết rồi, thì tương lai sẽ như chị mong muốn haysao? Em chỉ biết, bây giờ anh ấy ở cạnh em thì em vui lắm rồi”.

“Nếu đi học nước ngoàiđều tốt cho tương lai hai đứa, em cũng không muốn nó đi à? Ba năm thôi, cũngkhông phải là dài lắm”.

“Mười bốn tuổi em quenLộ Phi, đến nay cũng là ba năm rồi. Ba năm nay em rất vui, em đoán chắc anh ấycũng thế. Nếu anh ấy nghĩ không đáng vì niềm vui đó mà ở lại đây, vậy em sẽkhông bám theo anh ấy nữa. Em đã hứa với bố em là sẽ không đeo bám bất cứ ai”.

“Tình hình bây giờ làthế này, Tiểu Thần. Bố mẹ chị luôn yêu cầu bọn chị rất nghiêm khắc. Chị cũng đidu học sau khi tốt nghiệp đại học. Lộ Phi không muốn đi bây giờ. Nó nghĩ rằngbố mẹ em đều không ở cạnh em, nó bỏ đi thì em sẽ rất cô đơn. Nhưng…”

“Nếu Lộ Phi chỉ tộinghiệp em thì không cần nữa”. Tân Thần cắt ngang Lộ Thị rất vô lễ, rưng rưngnước mắt nhưng vẫn cố mở to đầy mạnh mẽ, “Bố em rất thương em. Hai bác và cảĐịch Tử đều đối xử tốt với em. Em không phải là trẻ mồ côi”.

Lộ Thị thấy hổ thẹn. Mấyhôm nay cô nhìn Lộ Phi rối bời mà quyết định đích thân tìm Tân Thần để tròchuyện, muốn thử dỗ dành cô bé chấp nhận sự thật, cũng để Lộ Phi đi Mỹ yên tâmhơn. Lúc này cô lại thấy cứ nói nữa thì đúng là ức hiếp một đứa trẻ, nhưng lạikhông thể không nói hết, “Đừng hiểu lầm, Tân Thần. Lộ Phi đương nhiên là rấtyêu mến em, nếu không sẽ không tham gia thi nghiên cứu sinh, muốn ở lại đây.Nhưng bố mẹ chị đã yêu cầu nó xuất ngoại từ lâu, sẽ không chấp nhận cho nó yêusớm. Nó rất mâu thuẫn. Nếu em có lòng tin với nó thì nên ủng hộ nó quyết tâm.Nhân phẩm của em trai chị, chị hiểu rõ, chỉ cần nó hứa với em sẽ quay về thìchắc chắn sẽ không thất hứa. Đến lúc đó, em cũng gần hai mươi mốt tuổi, cũng cóthể quyết định cuộc sống của mình rồi. thấy thế nào?”

“Chị Lộ Thị, chị muốn emnói với anh ấy là “Lộ Phi, anh cứ đi học đi, em sẽ ở đây đợi anh”, đúngkhông?”. Tân Thần lắc đầu, “Không, em sẽ không nói thế với anh ấy. Chị có lòngtin với anh ấy, nhưng em thì không. Em không cần lời thề hẹn của ai hết, cái emcần là anh ấy bên ở bên cạnh em. Anh ấy muốn đi thì em và anh ấy kết thúc. Tựanh ấy chọn, cần em, hay cần đi nước ngoài. Tùy anh ấy”.

Lộ Thị khó tránh khỏithấy lạ lùng vì sự ngang ngược của cô, “Em ép nó quyết định, hoặc nó sẽ phụ ýnguyện của cha mẹ, hoặc sẽ phụ em. Cho dù là quyết định nào thì nó cũng sẽkhông vui vẻ”.

“Bố em đã nói với em,nếu thích một ai đó thì đừng ép người ấy quyết định. Nếu anh ấy thích em cũngkhông nên ép em quyết định. Quyết định của em chính là, em sẽ không đeo bám ai,cũng sẽ không đợi ai hết”.

“Tiểu Thần, lúc chị bằngem bây giờ, cũng thích một chàng trai. Năm mười tám tuổi chị đi học ở ThượngHải, anh ấy đi Bắc Kinh. Lúc đó liên lạc chưa thuận tiện lắm, bọn chị chỉ mongngày nào cũng viết thư cho nhau, đến kỳ nghỉ là vội quay về để gặp gỡ. Em đoánxem sau đó thì sao?”.

Tân Thần chớp đôi mắt tonhìn cô, “Chắc hai người không có sau đó nữa?”

Lộ Thị ngẩn người, “Saoem biết?”.

“Chị muốn ví dụ đểthuyết phục em mà, đương nhiên phải ví dụ về tình cảm mười tám tuổi không cótương lai rồi”.

Lộ Thị cười thất thanh,không thể không nghiêng người bái phục, “Cô bé này. Ha ha, đúng thế, lúc gặplại bọn chị chỉ thấy người kia trở thành xa lạ. Đối phương và người trong ký ứclẫn trong các bức thư đã hoàn toàn khác nhau. Về sau thư mỗi ngày một thưa,không bao lâu sau thì cắt đứt hoàn toàn”.

Tân Thần lần đầu nở nụcười, “Chị Lộ Thị, chị đang muốn bảo em rằng, lúc bằng tuổi em, tình cảm khôngphải là thật, mọi người sau này đều gặp người khác, trước kia ngỡ là quantrọng, sau này lại trở nên không quan trọng nữa, đúng không? Nhưng càng nhưthế, không phải là càng nên kiên trì ở cạnh nhau sao? Em nghĩ chị và anh ấy lúcđầu ở bên nhau thì chắc chắn đã không dễ dàng trở nên xa lạ rồi”.

Lộ Thị nghẹn lời, nhìncô bé thẳng thắn và cười khổ, Ở bên nhau, cũng có khả năng trở thành người xalạ. Tiểu Thần, xem ra hôm nay chị phải kể toàn bộ tình sử của mình rồi. Lúc chịdu học đã gặp được người chị yêu. Bọn chị đã yêu nhau. Sau khi tốt nghiệp,không chịu về nước theo lời bố mà chỉ muốn ở cạnh anh ấy…”. Cô ngừng lại, chưabao giờ cô kể bí mật này cho ai nghe, nhưng không biết vì sao lại nhắc đến vớicô bé này. Cô cười thẫn thờ, sờ chiếc nhẫn trên ngón áp úp bàn tay trái củamình, nhất thời không nói tiếp nữa.

“Là do bố chị bắt chị vềnước nên hai người đành chia tay?”. Tân Thần tò mò, hỏi thẳng.

“Không phải, không đếnnỗi kịch như thế. Bố chị rất nghiêm khắc, nhưng cũng chẳng hung dữ đến vậy. Ôi,tóm lại là, chị ở bên đó làm việc ba năm, cho đến khi anh ấy dần dần trở thànhngười xa lạ. Sau đó…”. Cô nhún vai, đưa tay trái ra cho Tân Thần thấy, “Chị vềnước, quyết định kết hôn với người khác”.

Tân Thần chỉ nhìn lướtqua chiếc nhẫn, tỏ ra không quan tâm đến nó, “Nhưng hai người chắc chắn là cólúc vui vẻ. Em không biết em sẽ yêu mến Lộ Phi bao lâu, cũng không biết Lộ Phisẽ thích em bao lâu. Nếu có ngày anh ấy không thích em nữa, hoặc ngược lại, emsẽ chấp nhận. Nhưng lúc yêu mến nhau mà không ở bên nhau, em cảm thấy đó làchuyện ngốc nghếch nhất”.

“Em không quan tâm đến ýkiến của bố mẹ chị, đúng không?”.

“Ý kiến của họ thì liênquan gì đến em?”.

Lộ Thị không nói thêmđược gì nữa. Cứ trò chuyện tiếp nữa thì cô sẽ bị tính đơn giản nhưng mạnh mẽcủa cô bé này làm cho ngất mất, cô đành thở dài, “Không ngờ em cũng suy nghĩnhiều thật. Em cứ suy nghĩ thêm đi, Tân Thần. Chị cũng không nói nhiều nữa. LộPhi quả thực phải tự quyết thôi. Nhưng chị có thể nói thẳng với tình hình hiệnnay thì bố mẹ chị tuyệt đối sẽ không chấp nhận lý do nó ở lại, mà nó thì chắckhông thể được như em, phớt lờ ý kiến của bố mẹ chị được”.

Lộ Thị đưa Tân Thần vềnhà, hàn huyên với bà Lý Hinh và ông Tân Khai Minh, “Lúc nãy đưa Tiểu Thần điăn, cô bé rất thú vị. Tháng sau cháu kết hôn. Chú Tân và dì Lý nếu có thờigian, thì tham dự hôn lễ của cháu nhé”. Cô quay sang nhìn Tân Thần, Tân Thầncũng đang nhìn về phía cô, trong ánh mắt cuối cùng đã lộ ra vẻ hoảng hốt và vanxin, nhưng cuối cùng cố mạnh mẽ mà quay đầu đi nơi khác.

Về sau Lộ Thị không còngặp Tân Thần nữa. Lúc cô kết hôn, ông Tân Khai Minh b việc nên không đi được,Tân Địch đi cùng mẹ đến miền nam tham dự, đồng thời làm phù dâu cho cô.

Lộ Thị mặc một chiếc váycưới bằng lụa trắng đính ngọc trai đặt may ở Hồng Kông, kiểu dáng đơn giảnnhưng sang trọng. Tân Địch giúp cô sửa lại gấu váy, cứ trầm trồ mãi, “Chị LộThị ơi, đẹp quá! Nhà thiết kế nổi tiếng có khác, khiến em ngứa ngáy quá!”.

“Tiểu Địch, chẳng lẽ emmuốn lấy chồng lắm sao?”.

Tân Địch cười lớn, “Cướichồng á, thôi thôi, em không có hứng. Em ngứa ngáy là vì có nên chuyển sangthiết kế váy cưới không”.

Lộ Phi gõ cửa bước vào,thông báo đoàn xe bên nhà trai đã đến. Tân Địch hào hứng lao ra ngoài xem,trong phòng chỉ còn lại hai chị em. Hai người nhìn nhau qua tấm gương. Lộ Thịbiết, em trai mình đã quyết định khi nói chuyện với bố mình ban nãy. Cô đànhđưa bàn tay đeo găng tay lụa trắng muốt lên vỗ vỗ vào tay anh, cố ý không chú ýđến hàng lông mày nhíu chặt của Lộ Phi.

Ai có thể ngang bướngmãi được? Hai chị em họ hôm ấy đã cùng lúc đi trên những con đường mà mình phảiđi: Lộ Phi quyết định đến xứ khác, cô sẽ trở thành vợ của người đàn ông hơn côbảy tuổi và chỉ gặp nhau vài lần. Cho dù trước đây từng do dự băn khoăn thếnào, đến giờ phút này chỉ có thể nhìn về phía trước.

Bảy năm trôi qua trongchớp mắt. Cô gái lúc nãy đang đứng trước mặt Lộ Thị mặc một chiếc áo pull xámcó hình người, váy jeans xanh nhạt, sandal đế bằng, tóc búi thành một búi nhỏ,vai khoác một chiếc ba lô trắng to, sạch sẽ thoải mái, là kiểu ăn mặc thườngthấy của con gái ở đây vào mùa hè, thần thái tươi tỉnh, bình thản nhìn cô và LộPhi, giống lần gặp trước đây giữa họ, gọi cô là “chị Lộ Thị”, rất lễ phép nhưnglại có cảm giác xa cách, thực sự khác xa với cô bé có phần hoang dã trong kýức.

“Cô ấy thay đổi nhiềuquá”. Lộ Phi giữ vô lăng, nhìn thẳng phía trước, “Chị, em mong lần này có thểtự xử lý chuyện của mình”.

“Nghe giọng điệu nàyhình như có vẻ trách móc chị bảy năm trước đã nhiều chuyện nhỉ”.

“Không, em không tráchchị. Do em không đủ kiên định. Lúc đó em cũng là người lớn rồi nhưng lại khôngnghĩ rằng, cô ấy vẫn là một cô bé”.

hực ra chị rất thích côbé ấy”. Lộ Thị cười khẽ, “Dũng cảm và thẳng thắn. Ha, bây giờ nhớ lại, chắc chỉkhi còn trẻ mới có dũng khí như thế. Gặp người giết người, gặp Phật giết Phật,cho dù cả thế giới chặn trước mặt cũng dám đối đầu”.

Thế nhưng đối đầu vớitoàn thế giới sẽ phải trả một cái giá rất đắt. Lộ Phi nhìn con đường dưới ánhnắng chiều, cay đắng nghĩ: Tân Thần bình tĩnh đối diện với anh như bây giờ,không có ý tránh né, chắc cô ấy đã học được cách chung sống hòa bình với mọiđiều không như ý trên thế giới này, chỉ không biết là quá trình ấy khó khănnhường nào.

“Nhưng em nghĩ mình đãnghĩ kỹ chưa, Lộ Phi? Người em yêu rốt cuộc là cô bé trong ký ức, hay là TânThần hiện tại? Em thực sự hiểu cô ấy bây giờ chứ? Vì hiểu nên vỡ mộng là chuyệnrất đáng sợ. Nếu là chị thì thà giữ lại hồi ức đẹp còn hơn”.

“Chị không phải là em.Cho dù Tiểu Thần trở nên như thế nào đi nữa, trong lòng em, cô ấy vẫn là côấy”.

“Thực sự là chị khôngphải em”. Lộ Thị cười, “Từ nhỏ em đã lý trí, chị lại hơi ảo tưởng. Không ngờbây giờ, chị bắt buộc phải lý trí để đối diện với cuộc sống, còn em, lại quyếtđịnh chìm đắm vào cảm xúc”.

Lộ Phi có vẻ thẫn thờ,“Em chỉ vừa hiểu ra, lớn thế này rồi mà em lại chưa bao giờ thử chìm đắm lầnnào. Cho dù trong những tháng ngày vô tư trước đây, em cũng có muôn vàn suyxét, kết quả hôm nay ra nông nỗi này. Trước khi mọi chuyện còn chưa quá muộn,em phải cho mình một cơ hội”.

“Thế thì em dũng cảm hơnchị, Lộ Phi. Biết không? Bảy năm trước, ngay hôm đầu trước lễ cưới, chị cũngmuốn lấy hộ chiếu và bỏ chạy, nhưng rồi vẫn không dám”.

Lộ Phi không thể khôngsững sờ. Anh biết Lộ Thị và anh rể Tô Kiệt gần như kết hôn chớp nhoáng, nhưngsau hôn lễ thì quan hệ rất tốt. Mùa đông năm thứ hai, Lộ Thị sinh hạ một cô béđáng yêu, sau đó cũng không nghỉ làm bà nội trợ mà quản lý phần khai thác củatập đoàn Hạo Thiên, làm rất xuất sắc, có thể nói gia đình và công việc đều chutoàn. Không ngờ trước khi kết hôn chị lại băn khoăn đến thế, còn khi đó anhđang chìm đắm vào nỗi đau sau khi đã quyết định đi Mỹ, hoàn toàn không lưu ýđến tâm sự của chị mình.

Nhận thấy vẻ mặt củaanh, Lộ Thị cười, “Phải, chị rất kém cỏi. Khi nhận lời cầu hôn của Tô Kiệt, ngỡđã thuyết phục mình 7a7 lãng quên chuyện cũ nhưng khi sắp kết thúc lại thấy do dự.Nếu không phải vì sợ sau này không thể đối diện với cha mẹ, chắc chị đã mua vémáy bay bỏ đi thật. Về sau chị kết hôn. Rồi sinh con, khi ôm nó, đã không biếtnên cười giễu hay mừng cho sự đớn hèn của mình nữa”.

Lộ Phi lặng im. Ngàycuối cùng của năm ngoái, đã khuya, anh tắt vi tính về phòng ngủ, phát hiện KỷNhược Lịch chưa ngủ, dựa vào đầu giường và cũng đang mở laptop, mỉm cười vớinhững tấm ảnh cưới mà bạn thân của cô đăng trên blog, thấy anh vào thì kéo anhlại xem, rồi cảm thán, “Lộ Phi, em rất thích kiểu váy cưới này. Năm ấy em và nócùng ký túc, còn nói sẽ cử hành hôn lễ cùng lúc. Không ngờ nó lại giành trước”.

Đó không phải lần đâu côkhéo léo tỏ ý với anh, còn mẹ anh cũng không chỉ một lần đề cập đến việc “nênsuy nghĩ đến chuyện riêng rồi”. Nhìn ánh mắt đầy háo hức của cô, anh hơi thấtthần rồi cười, “Không có lời cầu hôn chính thức, em không để bụng chứ?”.

Kỷ Nhược Lịch đẩy laptopra, nhảy lên ôm chặt lấy anh. Nhìn vẻ sung sướng điên cuồng ấy, anh nghĩ, tốtthôi, cứ thế vậy.

Ngày cưới họ định là đầutháng chín năm nay. Nếu tháng năm ấy anh không nhìn thấy ảnh của Tân Thần trêntường phòng ký túc xá của Lâm Lạc Thanh, thì bây giờ anh đang tất bật lo nhữngchuyện trước hôn lễ, có lẽ cũng giống chị anh năm nào, dù có phần không chắcchắn, nhưng chỉ có thể tiếp tục.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/69427


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận