Con Đường Đưa Tiễn Đầy Hoa Chương 14


Chương 14
Đáp án em cần

Kỷ Nhược Lịnh chậm rãiquay lại, nhìn Lộ Phi. Hai người nhìn nhau, trong đôi mắt vốn sâu thẳm và trầmtĩnh của anh ánh lên tình cảm phức tạp không thể nói nên lời. Cô bỗng hiểu ratất cả.

Kỷ Nhược Lịch vốn hẹnTân Địch cùng ăn tối, nhưng buổi tối Tân Địch có việc, hơn nữa trước nay cô vẫnngại đi ăn cùng những người không quen biết, thế là đề nghị: “Hay là bây giờngồi đâu đó đi. Gần với khách sạn của chị, Hoa viên Tứ Nguyệt. Chị đi taxi mườiphút là đến”.

Hoa viên Tứ Nguyệt làmột kiến trúc cũ nằm sâu trong một khu nhỏ, nghe nói trước kia là dinh thự củamột vị tướng quân nào đó. Trong thời đại thiên biến vạn hóa, nháy mắt đã trởthành nơi cho những người bình dân tụ tập, đến khi chính phủ hoàn trả lại chủcũ thì nó đã bị phá hoại tơi bời. Có người sáng suốt nhắm trúng nơi đây, đã trảmột cái gái rẻ mạt để có được quyền sử dụng lâu dài. Sau khi bỏ ra một số vốnlớn để sửa chữa lại, biệt thự ba tầng theo lối Đông Tây kết hợp bên trong đãgần như phục hồi lại nguyên trạng. Cây cỏ trong khu nhà được cắt tỉa lại, đàothêm một cái ao hình bầu dục, nuôi cá chép, trồng sen, trên cánh cổng đen bóngtreo một tấm bảng hiệu nho nhỏ, mở ra một quán trà đạo và café tên Hoa viên TứNguyệt. Ngoài đại sảnh, mỗi một căn phòng đều được trang trí đặc sắc, trưng bàytác phẩm nghệ thuật mà chủ nhân sưu tập được. Trên lầu còn có một hành lang nhỏchuyên để treo tranh, gồm các tác phẩm của các họa sĩ trong thành phố.

Trước cổng Hoa viên TứNguyệt là con đường một chiều chật hẹp, mà lại không tiện đâu xe, làm ăn khôngkhấm khá mấy nhưng chủ nhân vốn chỉ vì hứng thú, kiên trì bám trụ, dần dần nétđặc sắc nơi đây đã khiến những nhân sĩ các nơi khác và những nhà khá giả của t

hành phố thích thú. Mọingười truyền tai nhau, nơi đây dần trở thành một nơi rất tốt để người ta giảitrí nhân lúc rảnh rỗi.

A Ken không hiểu vì saomà lại rất tâm đầu ý hợp với chủ nơi này, buổi chiều thường xuyên mang côngviệc đến đây làm, vừa uống trà và cắn hạt dưa, vừa vẽ những bản thiết kế. TânĐịch cũng không cần quẹt thẻ đi làm như anh ta, có điều cô nghĩ làm thế cũnghơi phí công - cô vẫn quen hoàn thành công việc trong phòng thiết kế hơn.

Tác Mỹ sắp chụp một bộalbum mới, mời Nghiêm Húc Quân bạn cũ của Tân Địch từ Bắc Kinh đến đây. A Kensau khi xem qua phương án bên công ty quảng cáo của Đới Duy Phàm thì đề xuất,nếu có chủ đề “phục cổ hoài cựu” thì có thể đến Hoa viên Tứ Nguyệt chụp. Ý kiếnđó cũng khá hợp với suy nghĩ của Đới Duy Phàm. Hôm nay hai người mang phần mẫuthiết kế của bộ album đó đến đây để thảo luận, tiện thể đợi Đới Duy Phàm đónNghiêm Húc Quân đến.

Chốt lại mẫu thiết kế cólúc là việc vô cùng khốn khổ. Hai người lúc nào cũng tranh luận, sẽ tỏ ra luyếntiếc mà gạt bỏ một số mẫu thiết kế nào đó. Đến một nơi yên tĩnh thanh vắng thếnày, ngồi trong căn phòng phía đông có bộ ghế sofa hoa văn li ti, ánh nắngxuyên qua màn cửa sổ rất đỗi dịu dàng, một người uống trà, người kia uống cafe,khi thảo luận mệt thì ra ngoài đi dạo đến ngắm ao nuôi cá chép ở một góc khunhà, công việc cũng không mấy rắc rối nữa. Tân Địch không thể không đồng ý lờiA Ken nói, chuyện phí công cũng có niềm vui của n

Nhân viên phục vụ dẫnmột cô gái mặc váy liền bằng lụa trắng, xách túi Chanel vào, cô ta mỉm cườichào Tân Địch. Xưa nay Tân Địch vẫn kém cỏi về khoản nhận người, cũng may côgái thanh tú xinh đẹp này cũng chẳng mấy khác biệt gì với ấn tượng mờ nhạt côcòn giữ lại trong đầu.

Tân Địch nói với A Kenmột tiếng rồi đưa Kỷ Nhược Lịch, đến căn phòng phía Tây, lại không quên quansát trang phục cô ta, cười nói: “Mẫu mới của Miumiu, rất đẹp”.

Kỷ Nhược Lịch cười,“Không hổ là nhà thiết kế. Lần trước gặp tôi đã nhìn ra ngay là tôi mặc mẫu củaDKNY hai mùa trước, khiến tôi xấu hổ vô cùng. Không giấu gì cô, lần này tôi cốý mặc mẫu mới để đến gặp cô đấy”.

Tân Địch không hề nghingờ rằng mình lại nói những lời khiếm nhã như thế khi gặp ai đó lần đầu, “Xinlỗi, chị đừng để bụng. Tôi bị bệnh nghề nghiệp, thực ra cũng không quan tâm làthiết kế của mùa nào, chỉ cần mặc hợp với người đã là quần áo đẹp rồi”.

“Tôi biết. Cô cũng khánương tình với tôi nên chỉ nói sự thật mà không đánh giá”. Kỷ Nhược Lịch lúc đóđã cố giữ vẻ bình thản nhờ vào thói quen được dạy dỗ từ gia đình. Có điều vềsau thấy Tân Địch cũng phê bình Lộ Phi không kiêng nể gì thì mới hiểu ra, “Lầnđó cô còn phê bình bộ âu phục Dunhill mà Lộ Phi mặc là già nua cũ kỹ, giống mộtông già bốn mươi. Anh ấy cũng nói mắt cô thực sự là chỉ nhìn thấy trang phục”.

“Đồng nghiệp A Ken củatôi nói tôi là người nhìn trang phục bắt hình dong, lợi thế đó khác hẳn ngườithường. Ha ha”. Tân Địch chưa bao giừ chủ động bình phẩm hành vi của ai đó,nhưng hoàn toàn không kiềm chế được mà sẽ đi soi mói cách ăn mặc của người ấy,gần như lần nào thấy Lộ Phi cũng phê bình, không thích nổi phong cách chín chắnđạo mạo của anh. Còn Lộ Phi bao giờ cũng mỉm cười để mặc cô nói, không có ýđịnh tiếp thu ý kiến của cô.

Phục vụ mang cafe vàorồi lui ra. Kỷ Nhược Lịch nhìn phòng trà nho nhỏ này, mỉm cười, “Tôi nghe nóimùa hè ở đây rất kinh khủng từ lâu rồi, quả đúng thế. Nhưng vào đây lại thấykhác hẳn. Không ngờ thành phố náo nhiệt lại có một nơi yên tĩnh thế này, có thểgọi là “chốn riêng tư của thành phố””.

Thành phố vào cuối thángtám, cái nóng mùa hạ vẫn còn sót lại, oi bức khó chịu, nhưng ở đây cây cỏ xanhtươi, trong phòng mở máy lạnh vừa phải, rất thoải mái. Tân Địch cười, đùa: ịnên đi ra ngoài cảm nhận thử, thế thì mới không phí công đến đây vào mùa này”.

Kỷ Nhược Lịch cười phụhọa, nhưng có thể thấy cô không định ra ngoài trải nghiệm thử, “Cô chẳng thayđổi chút nào, cô Tân, vẫn như hai năm trước”.

Tân Địch vẫn còn việcphải làm nên rất sợ kiểu hàn huyên không biên giới như thế, “Chị cũng vậy. Hômqua còn gặp Lộ phi, sao không nghe anh ấy bảo chị đến đây?”.

“Lần này đến đây, tôi vẫnchưa gọi điện cho Lộ Phi, muốn đến gặp cô trước”.

Tân Địch tỏ vẻ lạ lùng.

“Tháng năm năm nay LộPhi đi Mỹ công tác, sau khi về bỗng nói chia tay, hủy hôn ước với tôi”. Cô nhíumày nhìn tách cafe trước mặt, rồi khựng lại, như đang cố nén sự run rẩy tronggiọng nói của mình lại.

Tân Địch căng thẳng nhìncô ta. Cô chẳng có lòng tự tin nào về bản lĩnh an ủi người khác của mình, ngóntay bất giác sờ tìm túi xách, mới sực nhớ ra đã vứt nó ở gian phòng phía đông.Mắt cô liếc về hộp khăn giấy đặt trên một chiếc bàn khác, đồng thời thầm mongrằng Kỷ Nhược Lịch đã dùng mascara chống thấm nước.

Chưa đợi cô nghĩ ngợilung tung xong, Kỷ Nhược Lịch đã ngước mắt lên, bên trong quả nhiên đã có ánhlệ, nhưng cô kiềm chế rất giỏi, “Để cô cười mất rồi, cô Tân ạ. Tôi chỉ mong là,chết cũng phải chết cho rõ ràng, nên mới đến đây, muốn tìm một câu trả lời”.

Tân Địch khó tránh khỏicảm thấy thương xót, đồng thời rất giận Lộ Phi, “Chẳng lẽ Lộ Phi hủy bỏ hôn ướcmà không có bất kỳ giải thích gì? Quá đáng thật”.

“Anh ấy có giải thích,vô cùng thành thật. Bảo rằng khi anh ấy nhận ra không yêu tôi mà lại cưới tôithì đúng là không tôn trọng tôi và vô trách nhiệm; bảo rằng người anh ấy luônyêu thương là một người khác, yêu rất lâu rồi, nhưng anh ấy lại không nhận ra;anh ấy mong sửa chữa sai lầm này trước khi quá muộn”.

Tân Địch không biết phảinghiêng về lý hay tình thân nữa. Rõ ràng khi người đàn ông nói thế với vị hônthê của mình thì rất lạnh lùng, dù thành thật thế nào đi nữa thì cũng khiếnngười ta khó chấp nhận, nhưng người Lộ Phi yêu chắc là Tân Thần em họ cô, côkhông thể không thiên vị một chút. “À… tôi… tôi không giỏi an ủi người khác,chị Kỷ ạ. Nhưng tôi thấy hai người nên nói rõ với nhau. Nếu không thể níu kéothì cũng chỉ có thể giảm bớt tổn thương”.

“Tổn thương ư? Lần đầugặp tôi đã thích anh ấy, một thời gian rất dài sau đó anh ấy mới chấp nhận tôi.Tôi ngỡ chúng tôi ở bên nhau là quyết định sau khi đã suy xét thận trọng rồi.Sau hơn hai năm chúng tôi chính thức quen nhau, cuối năm ngoái quyết định kếthôn, sau đó gặp cha mẹ hai bên. Bạn bè người thân đều biết hôn lễ của chúng tôisẽ cử hành vào tháng chín rồi. Cô nghĩ xem tổn thương ấy phải giảm bớt thế nàođây?”.

Tân Địch lắp bắp, thừanhận lời nói mình quá ư nhẹ nhàng, nhưng lại khó tránh khỏi thấy phản cảm. Thấttình một lần thì bắt cả thế giới khóc chung với chị hay sao, cô nghĩ.

Kỷ Nhược Lịch hít thởthật sâu, cố kìm chế nỗi xúc động, “Xin lỗi, tôi nói hơi sai, chuyện này khôngthể trách cô”.

“Không sao, không sao.Tôi… thực sự rất đồng cảm với chị, cũng thấy Lộ Phi xử lý không tốt lắm”. TânĐịch băn khoăn, không biết nên nói gì, đành thẳng thắn: “Xin lỗi, tôi khôngbiết tôi có thể giúp gì được cho chị”.

“Tất nhiên là cô khônggiúp được tôi. Chuyện tình yêu không ai giúp được ai. Tôi cũng không định cầuxin cô. Nhưng tôi phải biết, Lộ Phi yêu cô đã bao năm nay mà tại sao không nóivới cô? Ba năm trước anh ấy có về đây, chắc đã đến gặp cô, nhưng tại sao lúc vềlại đón nhận tình cảm của tôi? Cô từ chối? Về sau hình như hai người chỉ gặpmột lần vào mùa thu hai năm trước. Tôi cũng ở đó, hoàn toàn không nhìn ra giữahai người có chuyện gì. Tại sao anh ấy từ Mỹ trở về lại nhận ra người anh ấyyêu là cô?”.

Lần này quá bàng hoàng,Tân Địch mắt chữ A miệng chữ O, hồi lâu cũng không khép lại được. Cô biết dángvẻ của mình nhìn rất khờ khạo, đành lắp bắp nói: “Ai… ai bảo rằng người anh ấyyêu là tôi?”.

Kỷ Nhược Lịch nhìn cô,vẻ mặt phức tạp: “Cô không biết gì cả à?”.

Tân Địch biết rõ lúc nàymà đùa thì thật không thích hợp, nhưng thực sự nhịn không nổi, cô gật gù, “Đúngthế, anh ấy giấu kỹ thật. Nhưng sao chị lại biết? Anh ấy nói ư? Ngay cả tôi màanh ấy cũng chẳng nói”.

“Cô Tân, tôi nghĩ trongtình yêu ai thắng ai thua cũng chẳng là gì. Cô không cần phải tỏ vẻ chiến thắngthoải mái như thế”Kỷ Nhược Lịch rõ ràng đã có vẻ bị chọc giận, “Hơn nữa cô nhưvậy là không tôn trọng tình cảm của Lộ Phi, quá tàn nhẫn. Tôi ngỡ cô chí ítcũng biết yêu thì mới đối tốt với người khác được”.

Tân Địch nghẹn lời bởibài giáo huấn đó, một lúc sau mới cười khổ, “Ở đây có hiểu lầm lớn lắm, chị Kỷạ. Tôi và Lộ Phi từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cũng là bạn thân, nhưng tôi khôngcho rằng anh ấy yêu tôi, càng không cho rằng tôi yêu anh ấy. Lý luận tình yêuchị nói tôi thấy rất huyền diệu, có điều tôi nghĩ tình yêu là chuyện giữa haingười, không thể ép buộc người ngoài thấu hiểu được”.

“Nói thế thì cô hoàntoàn không định đón nhận tình cảm của Lộ Phi?”.

Tân Địch nhìn cô, lòngthoáng do dự. Kỷ Nhược Lịch này có vẻ dịu dàng ôn hòa, nhưng sự cuống quýttrong mắt thì thấy rất rõ. Tân Địch dù khờ khạo đến mấy trong tình cảm, cũnghiểu đối phương tất nhiên không chỉ đơn giản là đến gặp tình địch thôi. Côkhông muốn đối xử tàn nhẫn với một cô gái lạ, đặc biệt là đối phương mới bị tổnthương vì tình yêu, thế nhưng cũng không muốn mối quan hệ chưa kịp bắt đầu củaLộ Phi và Tân Thần nảy sinh rắc rối.

“Chị Kỷ, tôi không nhiệttình lắm với tình yêu, luôn cho rằng nó chỉ là một việc trong cuộc sống. Lộ Philà bạn thân của tôi. Tôi chỉ có thể chắc chắn rằng, người anh ấy luôn yêu khôngphải tôi. Nếu chị không cam tâm thì nên trò chuyện với anh ấy. Tự đi tìm đáp ánthế này, người bị tổn thương e rằng vẫn là chị thôi”.

“Còn có thể làm tổnthương mình thế nào nữa? Từ nhỏ đến lớn, gia đình yêu thương tôi, tôi cũng rấtyêu thương bản thân. Nhưng ta quan tâm đến ai đó, thì coi như đã cho người ấyquyền làm tổn thương ta rồi, tôi đành chịu thôi. Tôi định ở đây một thời gian,tìm ra đáp án, cũng coi như đã cố cứu vãn hết sức mình thôi”.

Tân Địch nhớ lúc nhắcđến Lộ Phi với Tân Thần, cô bé đã lắc đầu một cách dứt khoát, không thể thươnglượng thì đành cười khổ, “Chị Kỷ, tôi không thích bị kéo vào khúc mắc tình cảmcủa người khác, Hơn nữa hình như chị đã quyết định rồi, tôi cũng không nóinhiều nữa”.

“Trước khi tôi đến đâyđã hẹn Lộ Phi đến đón. Chắc anh ấy sắp tới rồi. Cô không để tâm chứ?”.

Tân Địch cười thầm, côta quả nhiên không hoàn toàn vô hại như vẻ bề ngoài, tất nhiên sẽ không tin lờimình, muốn thấy phản ứng của Lộ Phi, “Hoàn toàn không”.

Kỷ Nhược Lịch tay tráibưng tách cafe, tay phải cầm quai tách, nhấp một ngụm nhỏ. Động tác chuẩn mựckhông chê vào đâu được, mỉm cười nói: “Ôi, tôi và Lộ Phi ở Mỹ đã quen uống cafely to rồi, cầm tách nhỏ kiểu này thật không quen”.

Tân Địch ung dung: “Chắchai người đã quen nhau rất lâu rồi nhỉ?”.

“Đúng vậy, đến nay đã lànăm năm rồi”. Cô đưa tay lên, ra hiệu về phía cửa. Tân Địch quay lại, quả nhiênthấy Lộ Phi đang đi tới.

“Nhược Lịch, em hẹn tiểuĐịch à?”.

“Vâng, em cũng phải gặpngười anh luôn yêu chứ”.

Lộ Phi nhìn Tân Địch vẻlạ lùng. Cô không nhịn được cười, “Theo chị Kỷ nói thì anh đã yêu thầm em lâulắm rồi. Thế mà em không biết gì hết. Haizz, Lộ Phi à, người đàn ông ít nóiđúng là tai họa”.

Lộ Phi bất lực, “Đừnglàm thế nữa, Nhược Lịch. Tiểu Địch là bạn anh. Em quấy rối cô ấy như vậy khôngổn đâu. Chúng ta đi”.

Kỷ Nhược Lịch ngồi im,nhìn anh chằm chằm, “Không phải hai người điên mà chắc là em điên. Lộ Phi, ĐinhHiểu Tình bạn học của anh đã kể, từ lúc còn đi học anh đã thích một cô gái họcthiết kế, từ chối tất cả mọi người vì cô ấy. Người anh liên lạc thường xuyên làcô ấy, hơn nữa trong hộp mail riêng luôn giữ lại tất cả email của cô ấy. Anhgiữ ảnh chụp chung, album thiết kế trang phục và cả tác phẩm vẽ phác thảo củacô ấy nữa. Bây giờ còn giả vờ giả vịt với em, có lý do đặc biệt nào hay không?”.

Tân Địch trợn mắt nhìnhai người, thực sự không nói được gì, đành đau khổ nhớ lại, Lộ Phi không thểnói bừa rằng đang thích ai đó, có lẽ là có người đã thổi phồng, nếu lọt đến taimẹ cô thì phiền phức lớn đây. Ảnh chung được chụp từ khi nào, cô cũng khôngnhớ; mấy năm nay Lộ Phi quả thực là gửi rất nhiều email, cô cũng trả lời lạikhông ít, có lúc cô nhờ Lộ Phi giúp mua hộ tư liệu thời trang nước ngoài, đaphần chỉ chuyện phiếm về các chuyện vặt vãnh và thông báo tình hình của nhaugần đây mà thôi. Còn về album tác phẩm và phác họa, ngoài một phần cô giữ lạilàm tư liệu, thì thông thường là hay để lung tung khắp nơi, hoàn toàn không cóthói quen tặng lung tung như thế. Vậy thì phải nói từ đâu đây?

CòLộ Phi lại tỏ ra bìnhtĩnh, không có vẻ bất ngờ hoặc ngượng ngùng, “Em lục lọi đồ của anh là khôngtốt, Nhược Lịch. Chúng ta đều là người lớn, anh tưởng đã nói rõ rồi, chia taymột cách hòa bình, không cần làm một chuyện khó coi như thế”.

Kỷ Nhược Lịch phì cười,“Em luôn muốn giữ phong độ, Lộ Phi à. Anh phải thừa nhận là từ lúc anh chia tayem đến nay, ba tháng nay em thực sự đã tỏ ra rất phóng khoáng, thoải mái đúngkhông? Có điều em cố nhịn, thực sự không thể đón nhận kiểu kết thúc mập mờ nhưvậy được. Thế nên em đã làm một việc mà em hoàn toàn không ngờ rằng mình lạilàm. Em đến nhà anh, lục tìm mọi thứ trong thư phòng anh, mở vi tính vào hộpthư của anh để tìm đầu mối. Nhưng hai người chơi trò ú tim này lại khiến emgiống như một con ngốc”. Cô nhìn Lộ Phi rồi nhìn Tân Địch, “Hoặc là Lộ Phi, bâygiờ anh nói thật với em đi, rốt cuộc anh có tình yêu khác, hay chỉ đơn thuần làkhông muốn kết hôn với em?”.

“Anh không lừa em, NhượcLịch. Anh luôn cố hết sức thành thật với em”.

Kỷ Nhược Lịch vẫn giữ nụcười, nhưng đôi mắt lại rưng rưng, “Đúng. Em không nên nghi ngờ anh. Lộ Phi,anh thực sự rất thành thật, chưa bao giờ lừa gạt nói rằng anh yêu em. Em ngỡcách anh bày tỏ tình cảm chính là lặng lẽ như thế. Hôm mà anh chịu chấp nhậnem, em nghĩ mọi cố gắng đều không phí hoài, cuối cùng đã khiến anh cảm động.Nhưng em đã sai, em chỉ có thể khiến mình cảm động mà thôi. Em đã sai”.

Lộ Phi im lặng. Tân Địchđã ngại ngùng đến nỗi đứng ngồi không yên. Cô chưa bao giờ xem phim mì ăn liền,càng sợ cảnh tình cảm dâng trào trong cuộc sống thực tế như vậy, “Em còn việcphải xử lý, Lộ Phi, anh đưa chị Kỷ về khách sạn nghỉ ngơi đi”.

Lộ Phi gật đầu, “NhượcLịch, anh đưa em về. Chuyện này không liên quan đến Tiểu Địch. Đi thôi”.

Tân Địch đi ra ngoài vớihọ, định về gian phòng phía đông nhưng bất chợt khựng lại. Hai người đang đứngchỉnh máy ảnh và giá ba chân kia, chính là Tân Thần và Lâm Lạc Thanh.

Tân Thần nhìn thấy bangười đang đứng trước mặt qua ống kính: Lộ Phi đang nhìn cô vẻ sững sờ, dườngnhư muốn nói gì đó nhưng lại mím chặt môi; cô gái đứng cạnh anh có vẻ ấm ức,không nhìn ai cả; còn Tân Địch nhìn cô, lại nhìn Lộ Phi, cười khổ.

Tân Thần khựng lại mộtlúc rồi từ từ rời máy ảnh, mỉm cười với Tân Địch, “Trùng hợp quá, Địch Tử. Saochị lại ở không cần đi làm sao?”.

Tân Địch nghĩ, cuộc gặpgỡ hôm nay đúng là phiền phức quá. Nhưng thấy Tân Thần vẫn tự nhiên thì cô thấyyên tâm hơn, “Chị và A Ken bàn mẫu thiết kế ở đây, tiện thể đợi Đới Duy Phàmđưa nhiếp ảnh gia đến để xem nơi chụp ảnh. Em đến đây làm gì thế?”.

“Lạc Thanh muốn chụpkiến trúc cổ nên em đi cùng cậu ấy đến đây”. Tân Thần lại nhấc máy ảnh lên, hơiquay người, điều chỉnh góc máy độ chếch lên phía trên biệt thự, “Góc này rấthay”.

Lâm Lạc Thanh gật đầuchào Lộ Phi, dựng giá đỡ xong cười nói: “Kiến trúc biệt thự này rất đặc biệt. Ởhướng bắc và quay mặt về hướng nam, phòng đông tây đối xứng, trên sân thượngcòn có một ngôi đình lục giác nhỏ, phong cách Trung Quốc điển hình, nhưng hànhlang lại theo kiểu thực dân, dung hòa rất thú vị. Tôi đang chuẩn bị chụp ngôiđình đó”.

Tân Địch đưa mắt ra hiệuvới Lộ Phi, ý bảo anh đi trước. Anh hiểu ý, “Nhược Lịch, chúng ta đi”.

Chưa đợi họ cất bước,Đới Duy Phàm đã dẫn một người đàn ông cao gầy vai vác túi nhiếp ảnh to vào.Người đàn ông đó sung sướng hét lên: “Tân Địch, vinh hạnh quá! Em đích thânđứng ở cổng đón anh cơ đấy”.

Tân Địch hừ một tiếng,“Anh huênh hoang quá đấy, anh Nghiêm à”.

“Tân Thần, em cũng ở đâyà, tốt quá! Lúc nãy còn nói với anh Đới muốn nhờ em làm chế tác hậu kỳ choalbum này đấy”. Người mà Đới Duy Phàm đưa đến chính là Nghiêm Húc Quân, bạncùng trường của họ. Mấy năm trước anh ta thôi việc phiêu dạt đến miền bắc, bâygiờ đã trở nên nổi tiếng trong giới nhiếp ảnh Bắc Kinh. Trước sự châm chọc chếgiễu của Tân Địch, anh ta hoàn toàn không lưu tâm.

Tân Thần bỏ tay, đànhđặt máy ảnh xuống, cười nói: “Chào anh, Húc Quân, lâu quá không gặp”.

Ánh nắng nghiêng nghiêngxuyên qua tán cây rậm rạp chiếu xuống mặt Tân Thần, nụ cười nhẹ trên gương mặtđược nhuộm sắc vàng nhạt nổi bật. Kỷ Nhược Lịch vốn đang thẫn thờ bỗng sữngngười, trong tích tắc cô nhìn chằm chằm vào mặt Tân Thần: Gương mặt nhìnnghiêng có lúm đồng tiền trên má trái kia thật quen. Mấy hôm trước cô đã mở tậptài liệu giấu sâu trong ngăn kéo bàn giấy của Lộ Phi, lấy ra bức tranh phác họavà album thời trang, từ từ lật ra xem, cô người mẫu trong đó rõ ràng đang đứng trướcmặt, còn cô cứ nghe theo lời Đinh Hiểu Tình, lúc đó chỉ chú ý đến tên ngườithiết kế và vẽ tranh nằm ở một góc là Tân Địch.

Kỷ Nhược Lịnh chậm rãiquay lại, nhìn Lộ Phi. Hai người nhìn nhau, trong đôi mắt vốn sâu thẳm và trầmtĩnh của anh ánh lên tình cảm phức tạp không thể nói nên lời. Cô bỗng hiểu ratất cả.

“Nikon D80, máy này cũngđược”. Nghiêm Húc Quân quan sát chiếc máy ảnh trên tay Tân Thần bằng con mắtnhà nghề, “Lão Đới nói với anh là em nhận xử lý hình ảnh của công ty cậu ta.Cuối cùng chúng ta đã có cơ hội hợp tác. Đúng là lãng phí quá, Tân Thần. Nếulúc đầu, em muốn ở lại Bắc Kinh, chắc chắn đã phát triển tốt hơn bây giờ, đâucần phải xử lý mấy cái quảng cáo tầm thường của lão Đới”.

Đới Duy Phàm đã quenthân với anh ta từ lâu, hai bên nói năng không khách sáo gì, nên lập tức dùngcùi chỏ huých vào người anh ta một cái, “Này, chưa bảo cậu mập mà cậu đã nóilinh tinh. Cậu là nhiếp ảnh gia thương mại thôi, tưởng mình là nhà nghệ thuậtvĩ đại à”.

Nếu là lúc khác thì TânĐịch đã cười nhạo Nghiêm Húc Quân rồi, nhưng lúc này cô lại tỏ ra ngạc nhiên,“Thần Tử, em đến Bắc Kinh tìm việc rồi à?”.

Tân Thần giao máy lạicho Lâm Lạc Thanh, uể oải đáp: “Chuyện lâu lắm rồi”. Cô nhìn Tân Địch, vẻ mặtbình thản nhưng ý tứ lộ ra trong ánh mắt rõ ràng là muốn bảo chị đừng hỏi vềchuyện này nữa. Tân Địch lập tức im miệng.

Nhưng Lộ Phi lại lêntiếng: “Tiểu Thần, em đến Bắc Kinh lúc nào?”.

Ánh mắt Tân Thần nhìnlướt qua Lộ Phi và Kỷ Nhược Lịch nãy giờ vẫn nhìn cô đăm đăm, vẫn giữ nụ cườiấy, hờ hững nói: “Em quên rồi, quan trọng sao?”.

Nghiêm Húc Quân cườibảo: “Tân Thần, thế mà cũng quên, chính là năm mà em tốt nghiệp ấy”.

Nụ cười trên môi TânThần vụt tắt, lườm anh ta một cái vẻ cáu giận, “Mọi người làm việc đi. LạcThanh, chúng ta đến nhà thờ Đông Chính trước mặt kia đi”.

Cô chẳng nhìn một ai,quay người bỏ đi. Lâm Lạc Thanh đương nhiên có thể cảm nhận được bầu không khíkỳ lạ bỗng nhiên bao phủ. Cậu mỉm cười, nhấc giá máy ảnh lên, gật đầu chào LộPhi rồi sải bước đi the

Nghiêm Húc Quân đã lĩnhgiáo sự bướng bỉnh và buồn giận thất thường của Tân Thần, anh ta cảm thấy đó làđặc quyền của những cô gái xinh đẹp, không quan tâm lắm, nhưng thấy Tân Địchnhìn mình chằm chằm thì khó tránh khỏi thắc mắc, “Hả, Tân Địch, em lại nhìn anhbằng ánh mắt tố cáo tội dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên à. Lúc đó cô ấy đã làngười lớn rồi, đến Bắc Kinh tìm việc, anh giới thiệu cho công việc thiết kế đồhọa trong tòa soạn tạp chí thời trang, kỳ thử việc cũng vượt qua rồi, đãi ngộrất tốt. Người ta còn có ý mời cô ấy thử làm người mẫu nữa, hẹn tuần sau sẽđăng ký. Vốn hôm đầu còn ổn thỏa, đến ngày hôm sau đại tiểu thư ấy chả biết bịgì mà bỗng nói không có hứng, xách hành lý bỏ đi luôn”.

“Xin hỏi, lúc đó khoảngtháng mấy?”. Lộ Phi hỏi, giọng trầm khàn.

Nghiêm Húc Quân ngẫmnghĩ, “Không rõ lắm. Có điều hôm tôi đưa cô ấy đến ga tàu, Bắc Kinh có một trậnbão cát, chắc khoảng tháng ba, tháng tư gì đó”.

Sắc mặt Lộ Phi nặng nề,còn Tân Địch bỗng đờ đẫn.

Tháng ba năm ấy, TânThần đang học học kỳ hai năm thứ tư, trong một tối cuối tuần ăn cơm ở nhà bác,cô bỗng nói định đi nơi khác tìm việc. Tân Khai Minh kinh ngạc, hỏi cô cụ thểlà đi đâu. Cô cười đáp: “Cơ hội tìm việc về ngành thiết kế đồ họa ở các thànhphố lớn sẽ nhiều hơn, con sẽ đến Thượng Hải trước”.

Tân Khai Minh không tánđồng. Ông luôn chủ trương Tân Thần và con gái mình sẽ đều 37e7 ở lại đây. Bà Lý Hinhvẫn không phát biểu ý kiến gì như thường lệ. Tân Địch thì cười: “Lúc chị tốtnghiệp cũng nghĩ thế, tiếc là không thành công. Thần Tử đi thử xem sao cũng tốtmà. Làm việc liên quan đến thiết kế, vùng duyên hải và các thành phố lớn sẽ tốthơn”.

Thấy cô quả quyết, TânKhai Minh đành chịu thua, dặn dò cô mang đủ tiền, liên lạc thường xuyên về nhà,nếu không tìm ra việc phù hợp thì phải về ngay. Tân Thần gật đầu nhận lời, hômsau nữa thì lên đường. khoảng nửa tháng sau, cô lặng lẽ quay về, bỗng dưng trởnên trầm tư hơn nhiều. Tân Địch chỉ nghĩ là cô tìm việc không suôn sẻ lắm nêncũng chẳng hỏi nhiều, bây giờ là lần đầu cô liên hệ chuyện ấy và việc Lộ Phicuối tháng hai năm đó về nước đến Bắc Kinh làm việc, sau đó sa sầm mặt.

“Thần Tử có đến tìmanh>Lộ Phi lắc đầu, “Anh không thấy cô ấy. Về rồi nói sau vậy, Tiểu Địch”.Anh khẽ giữ cánh tay Kỷ Nhược Lịch lúc đó đang định mở miệng hỏi, rồi gật đầuchào mọi người, “Chúng tôi có việc đi trước, tạm biệt”.

Trước cổng không có chỗđậu xe, Lộ Phi dừng xe ở một con đường khác gần đó. Kỷ Nhược Lịch đi theo anhtrên con đường chật hẹp. Bước chân Lộ Phi rất nhanh, sải bước đi như bay, dườngnhư quên mất Kỷ Nhược Lịch đi phía sau. Cô mang giày cao gót, gượng theo đượcmấy bước rồi khựng lại, tuyệt vọng nhìn theo bóng anh.

Anh vẫn đi ước chừng hơnmười mét mới sực nhớ ra, dừng bước quay lại, “Xin lỗi, Nhược Lịch. Hay em đợi ởđây, anh lái xe đến đón?”.

“Là cô gái cầm máy ảnh,đúng không?”. Cô khẽ hỏi. Lộ Phi không trả lời. Cô cười mỉa, “Em cũng khôngbiết em nhận ra cô ấy thì có ý nghĩa gì nữa. Quá khứ của em với anh hoàn toàntrống rỗng. Lúc chúng ta thân mật nhất, anh cũng chưa bao giờ nhắc lại chuyệncũ. Em còn nghĩ là không sao, chúng ta có được hiện tại và tương lai thì đượcrồi. Anh thấy em tự lừa dối chính mình như thế, nực cười quá”.

“Nhược Lịch, anh xin lỗivì đã không kiên định, lúc trong lòng vẫn còn người khác mà lại đón nhận tìnhcảm của em”.

“Em rời đây bảy năm rồi,Lộ Phi. Thế thì anh yêu cô ấy bao lâu rồi? Em thấy hình như cô ấy còn trẻ lắm”.

“Năm nay cô ấy hai mươilăm tuổi, từ lúc cô ấy mười bốn, anh đã bắt đầu yêu. Những gì anh có thể nóivới em chỉ là thế thôi”.

Kỷ Nhược Lịch quay phắtđầu đi, “Em đúng là tự ngược đãi mình thật rồi, bay đến thành phố nóng kinhkhủng này chỉ để nghe anh nói câu đó”.

“Xin lỗi”.

“Xin anh đừng nói xinlỗi nữa! Nghe nói khi đàn ông nói câu này với phụ nữ, tức là đã hạ quyết tâm sẽphụ bạc cô ta rồi”. Kỷ Nhược Lịch cười đau khổ, hoang mang nhìn xung quanh.

Con đường hẹp này làđường một chiều, bên đường trồng loại ngô đồng Pháp thường thấy nhất ở thànhphố, tán cây rậm rạp che ánh nắng hè gay gắt, những dãy nhà dày đặc hai bên đềulà những tiệm cắt tóc, quán ăn nhỏ hoặc đủ loại cửa hàng; trước cửa rất nhiềuquán ăn là những cô gái làm công đang rửa rau xanh trên lố, đồng thời cười đùahuyên náo. Không khí rất náo nhiệt. Nơi họ đứng chính là bên ngoài bức tườngtrắng hồng của Hoa viên Tứ Nguyệt, nhưng không hề cảm nhận được chút thanh tịnhnào của không khí bên trong”.

“Anh thích nơi này ư, LộPhi? Trước kia em hỏi anh, anh luôn đáp qua loa rằng ở đây bốn mùa rõ rệt, mùahè rất nóng, thành phố huyên náo tạp nham”. Kỷ Nhược Lịch thực sự không thíchnơi hỗn loạn thế này, càng không thích cái oi bức ở đây.

“Anh sinh ra ở đây, đãquen rồi - có lúc yêu thích không bằng thói quen. Tất nhiên có rất nhiều nơitốt hơn ở đây, không khí trong lành hơn, đường phố sạch sẽ hơn, phồn hoa hơn,cơ hội công việc nhiều hơn, khí hậu thích hợp hơn. Nhưng dù sống ở đâu, anhcũng vẫn thường nhớ đến thành phố này”.

Kỷ Nhược Lịch hiểu, điềumà anh nhớ nhung tất nhiên không chỉ là cảnh hồng trần ồn ào trước mắt, “Anhđịnh định cư ở đây? Vậy công việc của anh thì sao?”.

“Hai hôm trước anh đã vềcông ty đưa đơn thôi việc”.

Kỷ Nhược Lịch sững sờ,ngẩng lên nhìn anh, khóe môi dần dần nở nụ cười lạnh lẽo, “Anh về Bắc Kinh cũngkhông liên lạc với em, cắt đứt thật hoàn toàn và sạch sẽ nhỉ”.

“Nhược Lịch, hôm đó buổisáng anh bay đi, tối bay về, thời gian rất gấp rút. Hơn nữa chúng ta đã nói đểcho nhau bình tĩnh lại, đợi em trả lời, nên anh mới không quấy rầy em”.

“Cũng may mà thế nên anhmới không phải nhìn thấy cảnh em lục lọi đồ đạc trong chung cư của anh. Cảnhđấy đúng là xấu hổ thật! Em vừa tìm vừa nghĩ, trước kia em đến chỗ anh cũng sẽgọi điện trước, chưa bao giờ đụng đến di động của anh, chưa bao giờ bao giờdùng máy tính của anh, cho dù anh nghe điện thoại công việc, em cũng biết ý màtránh đi, sợ rằng anh nghĩ em không cho anh không gian riêng tư, thế mà lại đilàm chuyện đó!”.

“Thôi, anh không tráchem!”.

“Không cần anh tha thứ,em cũng không định tự trách mình”. Kỷ Nhược Lịch vênh mặt nói vẻ không kháchsáo, “Em chẳng thấy cảm giác tội lỗi gì cả. Đã đính hôn nên em cũng có quyềnbiết tại sao lại chia tay chứ”.

“Còn nói nữa thì anh lạiphải nói câu xin lỗi mà em không thích nghe đấy”.

“Tốt thôi, em biết chắcem đã bất bình thường rồi, nhưng em thật sự muốn biết, Lộ Phi ạ. Một người đànông lý trí như anh, yêu cô ta cái gì nào? Tình cảm thời trẻ sâu sắc thế sao?Tại sao em nhớ đến những chàng trai em yêu thầm từ năm mười bốn, mười lăm thìchỉ cảm thấy buồn cười?”.

Tình cảm mỗi người trảiqua đều khác nhau. Đừng so sánh, vô nghĩa lắm”.

“Nói vậy thì tình cảmcủa em đã bị anh phán là loại vô nghĩa, không đáng lưu luyến chăng?”.

Lộ Phi lắc đầu bất lực,biết Kỷ Nhược Lịch lúc này tuy vẫn giữ vẻ bình thản nhưng đã soi mói châm biếmkhác hẳn với thường ngày, “Không phải thế, Nhược Lịch. Anh cảm kích sự bao dungvà những gì em đã làm cho anh”.

“Đó là ý muốn của em,không cần ai cảm kích. Lộ Phi, thứ em cần chỉ là một lời giải thích rõ ràng”.

“Anh thực sự đã nợ emmột lời giải thích, Nhược Lịch. Bảy năm trước anh từ bỏ cô ấy, đi du học ở Mỹ.Lúc rời khỏi thành phố này, cô ấy đã nói không còn muốn thấy anh nữa. Xưa naycô ấy không bao giờ chịu thỏa hiệp, nói là làm, không nhận email, không ngheđiện thoại của anh. Ba năm trước anh quay về, muốn xin cô ấy một cơ hội nhưngcô ấy đã bỏ đi trước, không gặp anh. Anh đã ngỡ anh và cô ấy không còn khả năngnào nữa”.

“Thế là anh quay về vàđón nhận em?”. Câu nói đó đã gần như buột ra, nhưng Kỷ Nhược Lịch lại nuốt vào.Tất nhiên, kỳ thực ba năm trước cô đã nhận ra, nhưng cô chỉ tự nhủ rằng chỉ cầnquý trọng hạnh phúc hiện tại là được. Nhưng giờ đây đành phải nhìn thẳng vàođiều đó, cô bỗng cảm thấy dưới sức nóng gây gắt thế này mà toàn thân cô lạilạnh toát.

“Em phải gọi anh làngười đào hoa chăng? Lộ Phi, ai thời trẻ chẳng có chút tình cảm vương vấn, màđáng để anh nhớ mãi đến bây giờ, lại còn chọn đúng thời gian sắp kết hôn màphát tác ư? Bây giờ cô ta lại tỏ ý cho anh biết? Thế là anh nghĩ giữa anh và côta còn khả năng nên vội vã đuổi em đi?”.

“Cô ấy không tỏ ý gì vớianh cả, Nhược Lịch. Chỉ là anh bỗng nhận ra, nếu bảy năm trước anh bỏ đi còn cólý do, thì ba năm trước là anh đã từ bỏ quá dễ dàng. Rõ ràng yêu cô ấy nhưnglại không chịu chờ đợi và kiên trì, không đợi được thêm ngày nào mà bỏ về BắcKinh. Anh mãi mãi cũng không tha thứ cho mình

“Tại sao em nghe mà thấycảm động thế nhỉ? Vậy anh xem tình cảm trước đây của chúng ta là gì? Tiếp theocó phải là sẽ nói với em rằng, đó là do em tự nguyện, anh chưa bao giờ có tìnhcảm với em?”.

“Em rất tốt với anh. Anhthích em. Ở cạnh em, chúng ta có rất nhiều khoảnh khắc vui vẻ. Nhưng anh khôngthể điềm nhiên hưởng thụ tình cảm của em nữa, tiếp tục là bất công với em”.

“Giờ còn nói đến côngbằng với em cơ đấy. Lộ Phi, em đã quen anh năm năm, yêu anh năm năm, cái em cầnchỉ là một sự công bằng thì đã không công bằng lâu rồi. Dựa vào đâu mà em yêuanh lâu như thế, mà anh thì chỉ khi không có được thứ anh cần mới chịu quay vềđón nhận em? Anh nghĩ xem, anh cũng giống em, đều chấp nhận cái không công bằngđó rồi. Giờ em chỉ muốn biết, là điều gì đã khiến anh chợt nhớ ra là phải trảlại sự công bằng cho em?”.

“Nhược Lịch, anh khôngthể nào phân tích tình cảm của mình để đổi lấy sự tha thứ của em. Anh chỉ cóthể nói là, xin lỗi”.

Kỷ Nhược Lịch không chịunổi nữa, nước mắt tuôn rơi, “Lại là xin lỗi! Vẫn là xin lỗi! Giữa chúng tangoài xin lỗi ra thì không còn gì khác sao?”.

Lộ Phi đưa khăn tay chocô, “Anh là người đàn ông rất kém cỏi, Nhược Lịch. Em xứng đáng có người đànông khác tốt hơn yêu em. Quên anh đi”.

“Kiểu chúc phúc thấttình này đúng là kém cỏi thật”. Kỷ Nhược Lịch cẩn thận lau nước mắt, mở túixách lấy gương trang điểm ra ngắm kỹ, “Trước khi đến em đã định sẽ ôm anh khócmột trận, nên đều dùng mascara chống thấm nước, hy vọng không khó coi lắm.Nhưng bây giờ mới rơi tí nước mắt mà em đã không khóc nổi nữa”.

Lộ Phi lặng im. Kỷ NhượcLịch ném gương vào túi rồi nhìn anh chằm chằm, “Nếu em nói rằng em chịu đợi anhthì sao?”.

Lộ Phi cau mày, “Không, NhượcLịch…”

“Xin hãy nghe em nói hếtđã, Lộ Phi. Hai người đã không liên lạc bảy năm rồi. Lúc nãy anh cũng nghe đấy,cô gái đó ba năm trước đã đến Bắc Kinh, thậm chí không đi gặp anh. Chưa chắc côấy còn yêu anh, đúng không? Trước kia em đã nói, cho nhau chút thời gian đểbình tĩnh, anh cũng đồng ý. Quãng thời gian này em sẽ ở lại đây, nhưng sẽ khôngcản trở anh. Anh nói với cô ấy đi. Nếuđón nhận anh thì em không còn điều gì đểnói, sẽ đi ngay lập tức. Nhưng nếu cô ấy không có cảm nhận như anh, thế thì, emhy vọng chúng ta vẫn cho nhau một cơ hội”. Kỷ Nhược Lịch bình tĩnh nói, “Anhxem trọng tình cảm của mình, nhưng cũng đừng xem nhẹ tình cảm của em, đượckhông?”.

Lộ Phi nhìn cô, vẻ mặtchưa bao giờ mệt mỏi như bây giờ, “Anh đã khiến cô ấy tổn thương, bây giờ thậmchí còn không biết phải đối diện với cô ấy thế nào, đừng nói là tỏ tình. Xinlỗi, Nhược Lịch, đừng đợi anh nữa. Anh rất cảm kích tấm lòng của em, nhưng anhđã không còn có thể ở cạnh người khác được nữa”.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/69428


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận