Dị Giới Chi Quang Não Uy Long Chương 121: MA PHÁP ĐỘNG CỦA MA ĐẠO SỸ

Hỏi lang nhân tóc bạc một lúc lâu, như phương pháp giao tiếp cùng linh vật, cách bồi dưỡng linh vật tiến giai, nhưng những tin tức đó không khiến Tiếu Ân hài lòng.

Bởi vì những gì Diya biết chỉ là những điều bình thường, giống như ma pháp học đồ. Hiểu biết của hắn về hệ thống tát mãn chẳng qua chỉ có vẻ bề ngoài mà thôi, một khi hỏi sâu về một vấn đề, hắn liền biến thành một tiểu hài tử, hỏi cái gì cũng không biết.

Cuối cùng Tiếu Ân chuyển chủ đề, nói: "Feikesite phun ra ngụm máu tươi, đó là ma pháp gì? Tại sao các ngươi phải né tránh?"Uy lực của ngụm máu tươi đó thực sự bất phàm, tự nhiên Tiếu Ân muốn hiểu rõ.

Lang nhân tóc bạc chăm chú suy nghĩ, nói: "Feikesite lúc đó bị dồn tới chân tường, hắn sử dụng một loại phương pháp đặc thì để kích phát tiềm năng thân thể. Cho nên ngụm máu tươi đó không thể phá vỡ, tuyệt không thể đối đầu."Trong lòng Tiếu Ân hiếu kỳ, hóa ra ma pháp sư có chiêu số liều mạng như vậy. Tròng mắt chuyển động, hắn hỏi:

Do dự một chút, Tiếu Ân thu cái lọ nhỏ vào trong vòng cổ, thứ này mặc dù bình thường không có tác dụng nhưng trong thời khắc mấu chốt lại là thủ đoạn dùng để đồng quy vu tận với đối phương.

Nhìn vòng cổ thần kỳ trên cổ Tiếu Ân chớp động ánh sáng, sau đó thứ trong tay Tiếu Ân biến mất, Nick và lang nhân tóc bạc mới biết tác dụng của vòng cổ. Hai người nhìn nhau cười khổ. Nếu như bọn chúng sớm biết trên người Tiếu Ân có đạo cụ không gian, chưa chắc bọn chúng dám có chủ ý với Tiếu Ân.

Vỗ tay, Tiếu Ân nói: "Nick, ta đã hỏi xong, hiện giờ chúng ta tới nơi cất dấu bảo tàng của ngươi, hy vọng ngươi không lừa ta."Nick vội vàng thề thốt cam đoan. Nhưng hắn chần chừ một chút nói:

Lang nhân tóc bạc cười khổ nói: "Tiếu Ân các hạ, Hắc Mãng Linh của ta mặc dù có thể giúp người cải tạo không gian nhưng một khi cải tạo thành công thì chỉ chứa được ma thú mà thôi, còn những thứ khác không thể đặt vào. Cho nên cải tạo hay không, phụ thuộc vào quyết định của người."Tiếu Ân cười cười nói:

Lúc này trên người Tiếu Ân không có trang bị ma pháp gì cả. Hoàn toàn là dựa vào năng lực của bản thân để tiến hành phi hành, lập tức khiến cho Nick và lang nhân tát mãn thầm hô may mắn. Trong lòng hai người bọn họ nhất trí cho rằng, Tiếu Ân thực sự là ma pháp sư chính thức.

Rất nhanh, bọn họ đã tới doanh trại của Adelaide, con Hắc Giáp Tích vẫn ngáy khò khò ngủ say sưa.

Tiếu Ân kinh ngạc nói: "Con quái này vẫn còn ngủ sao? Chẳng lẽ Hôn Thụy Thuật còn có tác dụng?"Sắc mặt lang nhân tóc bạc ửng đỏ nói:

Lấy ra từ trong ngực một chiếc vòng tay, Tiếu Ân nói: "Diya, ngươi cải tạo giúp ta đi!"Lang nhân tóc bạc nao nao, cầm vòng tay, kinh ngạc kêu lên:

Nick và lang nhân tóc bạc không tưởng tượng được trên người Tiếu Ân còn có kiện không gian vật phẩm trân quý thứ hai, càng thêm sợ hãi về lai lịch của Tiếu Ân.

Cả người được trang bị ma pháp, chắc chắn là đến từ một đại gia tộc khổng lồ, tuyệt đối không phải là nhân vật mình có thể trêu chọc. Chỉ sợ dù may mắn ám sát thành công, cũng không thoát được sự trả thù đáng sợ của gia tộc ở phía sau.

Lang nhân tóc bạc cẩn thận nhận lấy. Cầm vòng tay, trong miệng hắn thì thầm nói. Một lát sau trên người hắn xuất hiện một mảng hắc khí. Trong luồng hắc khí ẩn chứa một luồng năng lượng cường đại kỳ dị.

Nhưng loài linh thú này mặc dù có uy lực cường đại nhưng dường như không thể thi triển được hết toàn bộ uy lực của mình, tất cả đều phải dựa vào lang nhân tát mãn Diya. Mà tên tát mãn này chỉ là kẻ nửa mùa, ngay cả một nửa uy lực cũng không phát ra được, cho nên Tiếu Ân mới có thể dễ dàng chế phục hắn.

Luồng hắc khí chậm rãi bao phủ chiếc vòng tay. Trong lòng Tiếu Ân thoáng động, cho ý thức tinh thần xâm nhập vào luồng hắc khí.

Dường như cảm ứng được luồng ý thức tinh thần là của Tiếu Ân, cho nên lang nhân tóc bạc không dám có chút bất mãn, ngược lại còn mở ra một thông đạo, để Tiếu Ân tùy ý cảm nhận biến hóa trong đó.

Trong cảm giác của Tiếu Ân, không gian trong vòng tay quả thực xảy ra một loại biến hóa khó hiểu, vốn không có không khí, không có áp lực, không có nhiệt độ, đột nhiên lại có thêm một ít khí tức lạnh như băng, dưới sự ăn mòn của hắc khí, kết cấu không gian trong vòng tay có sự biến hóa kỳ diệu.

Một lúc lâu sau, lang nhân tóc bạc thở dài một hơi, thần sắc uể oải, nằm co quắp dưới đất. Rõ ràng, động tác vừa rồi đã khiến hắn rơi vào tình trạng kiệt sức, trên người không còn nửa điểm khí lực. Đồng thời, Tiếu Ân không cảm ứng được một tia năng lượng nào trên người hắn, dường như Hắc Mãng Linh trên người hắn đã tiêu tán hoàn toàn trong không trung."Tiếu Ân các hạ, người có thể sử dụng rồi đó. Trong không gian giá lạnh, Hắc Giáp Tích sẽ tiến vào trạng thái ngủ đông, ít nhất là một, hai năm nữa mới thức dậy."Cầm lấy vòng tay đã được cải tạo, Tiếu Ân khẽ gật đầu. Dựa theo chỉ dẫn của lang nhân, hắn để lại một tia dấu ấn tinh thần trên đó, sau đó hướng về phía Hắc Giáp Tích đang nằm mê man.

Một luồng ánh sáng hiện lên. Hắc Giáp Tích biến mất, bị thu vào trong vòng tay. Ý thức tinh thần của Tiếu Ân thăm dò vào bên trong, lập tức thấy con quái vật to lớn này đang nằm yên tĩnh trong vòng tay không gian, dường như vẫn phát ra tiếng gáy đều đều. Xem ra chắc chắn nó sẽ ngủ yên trong một khoảng thời gian dài."Diya, làm tốt lắm!" Tiếu Ân mỉm cười, hài lòng nói:

Ở trong mảnh rừng đó còn có ba tên đạo tặc cùng hơn ba mươi con tuấn mã. Nhìn bộ dạng thê thảm của Nick ở phía sau, đám đạo tặc nhìn Tiếu Ân với vẻ mặt khiếp sợ.

Nick cung kính nói: "Tiên sinh Tiếu Ân, chỗ đó cách nơi này mấy ngày lộ trình nữa, chúng ta phải cưỡi ngựa mà đi."Tiếu Ân không sợ hắn giở âm mưu quỷ kế gì, tùy tiện chọn một con tuấn mã, theo hắn đi về phương xa.

Đi về phía đông bắc hơn mười ngày, cuối cùng Nick dẫn Tiếu Ân tới chỗ nghỉ của mình.

Ba tên đạo tặc kia không đi theo Nick, bị Nick lưu lại chỗ đó, do lang nhân tát mãn chỉ huy ở lại quét dọn chiến trường. Tiếu Ân phái hai con ruồi máy chú ý động tĩnh ở nơi đó, phát hiện bọn chúng không liên lạc với đoàn đạo tặc, mà chỉ đem đồng bạn đi chôn và lột tất cả đồ trên người đám người Miller, sau đó vứt thi thể bọn chúng vào nơi hoang dã.

Có công cụ trinh sát thần kỳ như vậy, Tiếu Ân vô thanh vô thức giám sát được động tĩnh của bọn chúng, tự nhiên không e ngại Nick và lang nhân tóc bạc giở trò. Theo quan sát của hắn, bọn chúng dường như thực tâm phục tùng, căn bản không có tâm tư phản kháng.

Cuối cùng, bọn họ tới một dãy núi bí mật. Nick dẫn hắn đi vào một sơn đạo quanh co, tới một cái cửa động hoang vu.

Cửa động này bị những bụi cây rậm rạp ở ngoài che lấp, nếu như không được Nick chỉ, Tiếu Ân không thể phát giác ra được.

Ánh mắt Tiếu Ân nhìn qua cửa động một lúc, khuôn mặt hắn biến đổi, ánh mắt của hắn nhìn về nơi đó mang theo một tia cảnh giác. Vốn mấy ngày nay, do sự thành thực của Nick mà tinh thần của hắn có chút buông lỏng, nay lại căng thẳng trở lại."Tiếu Ân các hạ, nơi này là nơi chúng ta cất giấu bảo tàng." Nick lau mồ hôi chảy trên đầu. Cái động này trước kia chỉ có một mình hắn tới mà thôi, ngay cả pháp sư và lang nhân tát mãn cũng không biết bí mật đó.

Ánh mắt Tiếu Ân ngưng tụ lại nói: "Nói bậy, nơi đây rõ ràng là ma pháp động. Bên trong có ma pháp trận do cao cấp ma pháp sư bố trí. Chẳng lẽ chỉ bằng đám đạo tặc không có tiền đồ như các ngươi cũng tạo ra được ư?"Nghe ngữ khí lạnh lùng đầy sát khí của Tiếu Ân, mồ hôi lạnh trên đầu Nick chảy ròng ròng, vội vàng nói:

Nick cười khổ một tiếng, nhưng thực sự hắn đã bị Tiếu Ân dọa sợ, tuyệt đối không có ý định phản kháng, liền đi tới trước cửa động. Trên cánh cửa đá có một cái chốt, hắn xoay tròn cái chốt vài vòng. Một lát sau, tiếng máy móc chuyển động vang lên, cánh cửa đá từ từ mở ra, lộ ra một cửa động tối om ở bên trong.

Vẻ mặt Tiếu Ân khẽ động. Khi cửa đá mở ra, hắn đoán ra ma pháp động này chắc chắn là do một vị luyện kim thuật sỹ kiệt suất kiến tạo, bởi chỉ có nhân tài loại này mới sử dụng cơ quan làm từ bánh răng.

Không lâu sau, toàn bộ cửa đá mở ra. Nick đã sớm chuẩn bị từ trước, mang theo một cây đuốc, đi trước dẫn đầu.

Tiếu Ân đi theo Nick, một tay mở ra chuẩn bị, bao phủ Nick vào trong đó. Nếu một khi phát hiện dị động, ngay lập tức Tiếu Ân sẽ phát ra ma pháp khống chế hắn.

Thông đạo này rất dài, hai người yên lặng di chuyển, trong lòng Tiếu Ân thầm kinh hãi, suy đoán rằng thông đạo này chắc chắn thông tới lòng núi.

Thực không biết là vị ma pháp sư nào kiến tạo ra cái động này. Có thể kiến tạo ra một nơi như thế này, chắc chắn không phải là người vô danh.

Cuối cùng, bọn họ đã vào trong sơn động. Chỗ này có ba gian thạch thất, trong mỗi gian thạch thất có thể thấy rõ vết tích do con người chế tạo.

Ánh mắt Tiếu Ân đảo qua thạch thất, lập tức phát hiện ra bên trong mỗi gian thạch thất có xếp một ít đồ vật.

Những đồng bạc Cray và đồng vàng Cray, các loại đồ cổ, tranh chữ cùng trang sức quý hiếm ánh lên rực rỡ. Số lượng mấy thứ này mặc dù không nhiều nhưng rất tương xứng với thân phận của Nick.

Nhưng chính thức hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của Tiếu Ân không phải là khoản tài phú đó, mà là đồ họa điêu khắc quỷ dị trên mỗi gian thạch thất.

Những đồ án đó trong mắt người bình thường không có ý nghĩa gì, thậm chí ma pháp sư bình thường cũng không nhìn ra sự kỳ dị trong đó, nhưng trong mắt Tiếu Ân thì nó ẩn chứa vô vàn điều huyền bí.

Nếu như hắn không có nhìn lầm, thì đồ án điêu khắc này là do một vị ma pháp sư chuyên tu luyện nguyên tố triệu hoán hệ khắc lên.

Hít sâu một hơi, hiểu biết của hắn về nguyên tố triệu hoán hệ không nhiều, bởi ngay cả sư phụ Maren của hắn cũng không hiểu rõ hệ ma pháp này. Nhưng hệ ma pháp này có uy lực cực lớn, cho nên tới giờ Tiếu Ân vẫn coi trọng nó. Hiện giờ đột nhiên phát hiện ra một cửa động có lưu lại một ít dấu về ma pháp nguyên tố triệu hoán hệ, tự nhiên khiến Tiếu Ân mừng như điên."Nick, sơn động này là do ai phát hiện?" Tiếu Ân lãnh đạm nói:

Ánh mắt của Tiếu Ân rơi trên vách đá. Đôi mày hắn chậm rãi nhíu lại, hỏi: "Vị tiên tổ kia của ngươi khám phá được hết sơn động này chưa?"Sắc mặt Nick ửng đỏ, nói:

Ánh mắt Tiếu Ân nhìn vào tấm da ma thú đó, lập tức cảm ứng được năng lượng dao động phát ra từ đó.

Nick giơ cái hộp nhỏ lên, cung kính nói: "Tiếu Ân các hạ, đây là bản đồ do tổ tiên của ta lưu lại. Xin người hãy nhận lấy."Sau đó, hắn cúi đầu nói:

Nghe tiếng bước chân từ từ đi xa, trong lòng Tiếu Ân quả thực có chút do dự không quyết.

Hắn biết, sở dĩ Nick dùng tiền vốn lớn như thế để mượn sức mình, nguyên nhân chính chắc là thấy mình thi triển được Phong Tường Thuật, loại ma pháp có thể tùy thích bay lượn trên bầu trời, là tam cấp ma pháp hàng thực giá thực. Cho nên Nick mới nhận định hắn là ma pháp sư chính thức.

Tác dụng của ma pháp sư chính thức trong quân đội không cần nói thì ai cũng hiểu.

Kỳ thực, nếu như Daier thực sự kế thừa vị trí hầu tước, chắc chắn hắn sẽ mời được ma pháp sư chính thức tới trợ chiến, nhưng vấn đề là hắn chỉ kế thừa tước vị hiệp sỹ, làm sao có thể mời được ma pháp sư chính thức tới chứ?

Có thể mời được bát cấp học đồ tự do đã khó rồi. Cho nên Nick vì tương lai của mình, mới buông bỏ thù hận, trăm phương ngàn kế, thậm chí dùng cả ma pháp động để mượn sức của mình.

Kỳ thực sau khi nhìn thấy đồ án khắc trong động, Tiếu Ân đã quyết định, nhất định chiếm lấy cái động này làm của riêng. Nếu như Nick không nhường cho hắn, hắn cũng sẽ dùng vũ lực để đoạt lấy, thậm chí còn có thể giết người diệt khẩu.

Nhưng hiện giờ chẳng những Nick hai tay dâng tặng, còn giao cả bản đồ ra, nên tâm tư của Tiếu Ân có sự chuyển biến tinh tế.

Hắn khẽ thở dài một tiếng, loại bỏ tất cả tạp niệm ra khỏi đầu, trước tiên nên nghiên cứu một chút, xem ma pháp động này cất dấu bí mật gì.

Hắn mở tấm da thú ra. Trong hoàn cảnh tối tăm này, phía trên động có tỏa ra chút ánh sáng, toát lên một sắc thái thần bí.

Nếu như người bình thường nhìn thấy tấm bản đồ, nhiều nhất chỉ nhận ra nó có chút bất phàm, nhưng không có cách khám phá được sự huyền bí bên trong nó. Tuy nhiên Tiếu Ân thì khác, khi hắn vận dụng lực lượng tinh thần, nội dung của tấm bản đồ liền hiện ra trước mắt hắn.

Từ từ, hắn có chút hiểu cảm giác năm đó của vị luyện kim thuật sỹ.

Sơn động này chia làm hai bộ phận, vị luyện kim thuật sỹ chỉ phá giải được nửa bộ phận đầu, cũng chính là ba gian thạch thất trước mắt. Theo nội dung của tấm bản đồ, còn có một thạch thất cuối chưa được mở ra, chốt mở của thạch thất nằm ngay bên trái tấm bia đá lớn ở phía trên.

Tiếu Ân đối mặt với tấm bia đá, đôi mắt hắn lập tức sáng lên.

Trên tấm bia đá có khắc đồ án của tam cấp ma pháp - nguyên tố triệu hoán hệ, chỉ có điều độ khó của ma pháp này quá cao, lộ tuyến giăng khắp nơi, phảng phất vô cùng vô tận.

Nếu muốn thuận lợi mở ra gian thạch thất cuối cùng này, vậy phải học xong ma pháp khắc trên tấm bia đá này.

Năm đó vị luyện kim thuật sỹ đã bị tam cấp ma pháp này làm khó. Mặc dù vị luyện kim thuật sỹ là nhị tinh ma pháp sư nhưng lực lượng tinh thần và sự không chế ma pháp của luyện kim thuật sỹ lại tương đối kém cỏi. Cho nên đối mặt với sự phức tạp của ma pháp này, cho đến khi chết hắn cũng không nắm giữ được.

Nhưng cũng may là như thế, nếu không ma pháp động này chỉ sợ không đến tay của Tiếu Ân.

Uy lực của nguyên tố triệu hoán hệ đương nhiên là cường đại, nhưng càng lên cao, độ khó lại càng đề cao. Muốn hoàn toàn nắm giữ được tam cấp ma pháp này, nhất định phải có sự hiểu biết cực cao về ma pháp để có thể nhìn ra những điều huyền ảo và đặc thù trong đó.

Nếu như Tiếu Ân không học qua hệ thống ma pháp của nguyên tố triệu hoán hệ, hơn nữa còn nắm giữ được ba ma pháp nguyên tố triệu hoán hệ thì hắn cũng đừng mơ nhìn ra bất cứ điều gì.

Trầm tư thực lâu, Tiếu Ân đeo mắt kính, tiến vào Nhất Hào không gian."Nhất Hào, ra lệnh cho ruồi máy, giám sát nhất cử nhất động của Nick cho ta!"

Tiếu Ân giơ tay ra hiệu nói: "Nhất Hào, phái ruồi máy giám thị hắn, hơn nữa phục chế lại ma pháp lộ tuyến đi."

May mà tu luyện trong Nhất Hào không gian không tiêu hao lực lượng tinh thần. Hơn nữa, hiện tại Tiếu Ân còn nắm giữ được tỉ lệ nghịch soa thời gian là ba mươi lăm lần. Cho nên trải qua nhiều nỗ lực, cuối cùng hắn cũng miễn cưỡng nắm giữ được ma pháp này.

Hơn nữa trong vòng ba ngày qua, thông qua những con ruồi máy, Tiếu Ân xác định được một chuyện, đó là toàn bộ những điều Nick nói là sự thực. Sau khi hắn rời khỏi ma pháp động, liền sống một cuộc sống bình thường, không hề triệu tập nhân mã tiến hành trả thù.

Thấy rõ biểu hiện của Nick, Tiếu Ân mới thở phào một hơi. Thông qua Nhất Hào, hắn ra lệnh cho mấy con ruồi máy cẩn thận quan sát tiếp, không được buông lỏng. Một lần nữa tới trước tấm bia đá, Tiếu Ân lặng yên nhìn, hơn nữa sử dụng lực lượng tinh thần, cảm ứng năng lượng dao động truyền tới.

Lực lượng tinh thần của hắn phảng phất giống như thủy triều dũng mãnh lao tới tấm bia đá, hơn nữa nhanh chóng tìm được điểm khởi đầu, bằng một tốc độ nhanh nhất nhanh chóng miêu tả lại.

Lực lượng tinh thần xẹt qua, cả tấm bia đá sáng rực lên, lộ ra ánh sáng chói mắt.

Khuôn mặt Tiếu Ân bất động, thậm chí ánh mắt hắn không hề bị ảnh hưởng, giống như một pho tượng ổn định như núi.

Nếu như vị tổ tiên của Nick, vị nhị tinh luyện kim thuật sỹ kia còn sống, chắc chắn sẽ bi phẫn đâm đầu mà chết.

Một bát cấp học đồ, chỉ trong vòng ba ngày đã pháp giải được thứ mà cả đời hắn không phá giải được. Loại năng lực học tập kinh khủng này đủ để khiến cho bất cứ ma pháp sư nào, dù là ma đạo sỹ cũng phải xấu hổ.

Đương nhiên khi hoàn thành nét bút cuối cùng, cũng là lúc ánh sáng đạt tới độ chói mắt nhất, hơn nữa tấm bia đá trên vách tường bắt đầu tan vỡ, chậm rãi lui vào trong bức tường đá… Gần như trong lúc đó, tường đá mở ra, lộ ra một gian thạch thất giống như ba gian thạch thất trước.

Tiếu Ân thở dài một hơi, hắn biết, cuối cùng mình đã thành công."Nhất Hào, cám ơn ngươi!" Tiếu Ân thầm cảm ơn rất thực lòng.

Hắn biết rõ, nếu như không có Nhất Hào, đừng nói là trong ba ngày, dù là ba năm hắn chưa chắc đã tìm ra được điểm khởi đầu của lộ tuyến ma pháp.

Cho nên giây phút này, hắn lại một lần nữa hạ quyết tâm, không thể để cho sự tồn tại của Nhất Hào bị bại lộ. Cho dù là người thân nhất, hắn cũng không tiết lộ.

Trên người Tiếu Ân lóe lên một tầng sáng màu trắng, đây là tam cấp ma pháp vòng phòng hộ, cũng là lực lượng phòng hộ lớn nhất mà Tiếu Ân có thể thi triển.

Trừ ma pháp đó ra, cổ tay Tiếu Ân lộn ra, xuất hiện thêm một ma pháp hộ thuẫn, trên người hắn xuất hiện mấy luồng ánh sáng. Hắn đã thi triển tất cả ma pháp phụ trợ có thể của mình.

Sau khi hoàn thành xong, Tiếu Ân mới thâm nhập vào trong gian mật thất.

Bên trong thạch thất không có bất cứ biến hóa gì, Tiếu Ân cũng không phát hiện ra nguy cơ gì. Nhưng hắn vẫn cẩn thận như cũ, không dám lơ là chút nào.

Đảo mắt nhìn một vòng quanh thạch thất, trong lòng Tiếu Ân hít sâu một ngụm lãnh khí. Bên trong thạch thất có hơn một trăm khối ma hạch, ánh sáng trên những ma hạch đó khác hẳn so với bình thường, cường độ năng lượng dao động cũng không giống bình thường.

Ngoài đống ma hạch ra, còn có nguyên liệu ma pháp, số lượng lớn tới mức đủ khiến cho bất cứ một học đồ nào cũng phải há hốc miệng.

Ngày xưa lấy được vòng tay của Ao Bate, Tiếu Ân đã khiếp sợ vì những thứ cất dấu bên trong, nhưng giờ phút này thấy được đống đồ vật này, Tiếu Ân mới hiểu ra những thứ của Ao Bate căn bản không tính là gì cả.

Cố gắng bình tĩnh lại, sắc mặt Tiếu Ân đỏ lên, đó là biểu hiện của sự hưng phấn tột độ.

Dù là ai, đột nhiên có được một khoản tài phú lớn, đều có cảm giác hạnh phúc.

Lúc lâu sau, Tiếu Ân mới bình tĩnh lại được. Giờ phút này hắn muốn biết chủ nhân của ma pháp động này là ai.

Vội vã dạo qua một vòng, ánh mắt Tiếu Ân tập trung chú ý vào một tấm thiết phiến. Đây là ma pháp lục thư, có lẽ trong đó chắc ghi lại một chút nội dung.

Lực lượng tinh thần xâm nhập vào cuốn lục thư, miễn cường tìm hiểu một chút, sau đó Tiếu Ân lập tức lui ra sau.

Mặc dù lực lượng tinh thần của hắn đã hơn xưa nhưng với cấp bậc hiện tại của mình, hắn chưa thể tiếp xúc được những điều lưu trên cuốn lục thư, cho nên hắn chỉ mới tìm hiểu sơ qua, lập tức bị lực lượng phòng hộ trên cuốn lục thư bức lui.

Kỳ thực trên mỗi cuốn lục thư đều có khắc trận đồ ma pháp. Trận đồ ma pháp này chẳng những dùng để bảo toàn nội dung của lục thư, hơn nữa mỗi một lần ma pháp sư tìm hiểu nội dung trong lục thư sẽ phải rót vào trong đó một ít lực lượng tinh thần để giữ gìn trận đồ ma pháp đó.

Nội dung lục thư càng cao cấp, lực lượng tinh thần rót vào càng khổng lồ, đồng thởi lực cản càng lớn. Nếu không đủ ma lực, rất ít người nguyện ý tìm hiểu nội dung trong đó.

Nhưng Tiếu Ân thì khác, hắn chỉ cần tìm hiểu sơ qua, sau đó lập tức không tìm hiểu nữa, tiến vào Nhất Hào không gian.

Nhất Hào quen thuộc với việc sử dụng bí pháp tiềm thức, phục chế lại nội dung trong cuốn lục thư.

Trong cuốn lục thư, quả nhiên có một bộ phận giới thiệu qua về ma pháp động, nhưng nội dung chủ yếu còn lại trong đó ghi lại quá trình thí nghiệm ma pháp nguyên tố triệu hoán hệ.

Chủ nhân của ma pháp động này là một vị ma đạo sỹ. Nhưng khi đạt tới cảnh giới ma đạo sỹ, người này lại đột nhiên có hứng thú với ma pháp nguyên tố triệu hoán hệ, cho nên mới bắt đầu học tập.

Ma đạo sỹ học tập hệ ma pháp khác thì tốc độ khẳng định nhanh hơn là bắt đầu từ con số không, nhưng bởi trong đế quốc Lang Nhân không có nhiều nội dung liên quan đến ma pháp nguyên tố triệu hoán hệ, cho nên cuối cùng vị ma pháp sư này đành phải rời khỏi đế quốc Lang Nhân.

Xem nội dung trong lục thư, chắc ma đạo sỹ đó thông qua Truyền Tống Trận tiến vào thế giới loài người hoặc thế giới tinh linh, bởi vì chỉ có hai chủng tộc này mới có tư liệu về nguyên tố triệu hoán hệ.

Nhìn những ghi chép đó, Tiếu Ân rất khâm phục tinh thần học tập của vị tiền bối này.

Xem ra vị ma pháp sư xuất thân từ đế quốc Lang Nhân này quả là một cuồng nhân ma pháp, vì hứng thú của mình, vứt bỏ quê hương, vứt bỏ mọi thứ. Về điểm này, trước mắt Tiếu Ân chưa thể làm được.

Nếu như không phải trốn tránh sự đuổi giết của gia tộc Leyden, Tiếu Ân khó có khả năng rời khỏi công quốc Luois.

Hiện tại hắn nhìn ra lai lịch của đống đồ linh tinh trong gian thạch thất. Ma hạch và vật phẩm ma pháp đều là nguyên liệu trên người tam cấp, tứ cấp ma thú. Trong mắt ma pháp sư chính thức bình thường thì đây đều là những vật phẩm trân quý, nhưng đối với ma đạo sỹ thì những thứ này không được đặt trong mắt.

Cho nên vị đó khi rời đi, mới lưu lại những thứ này. Nhưng hắn cũng không muốn những thứ này rơi vào tay người bình thường, cho nên mới lưu lại trên tấm bia đá một trận đồ ma pháp, chỉ có giải được trận đồ đó mới có tư cách lấy được.

Trừ điều này ra, bên trong lục thư có ghi chép lại một ma pháp thần kỳ hung ác của nguyên tố triệu hoán hệ.

Mặc dù ma pháp này chưa được nghiên cứu thành công, chỉ là một sản phẩm thí nghiệm, nhưng căn cứ theo tin tức mà vị ma đạo sỹ nhắn lại, ma pháp này có khả năng thành công lớn.

Xem nội dung của ma pháp này, cùng với những thuyết minh trên đó, ngay cả bản thân Tiếu Ân cũng cảm thấy có chút ham muốn.

Đây là ma pháp do ma đạo sỹ góp nhặt những tư liệu có liên quan đến nguyên tố triệu hoán hệ, hơn nữa còn kết hợp với ma pháp vong linh, cải tiến thành một loại pháp thuật.

Tên của loại pháp thuật này là Sát Lục Thiên Mạc, là một ma pháp hỗn hợp biến dị.

Sau khi thi triển ma pháp này, xung quanh một phạm vi nhất định sẽ hình thành một kết giới mang khí tức chết chóc.

Trừ chủ nhân của kết giới ra, tất cả những người khác ở trong kết giới này đều bị ma pháp này ảnh hưởng tới hành động, nhiều nhất chỉ pháy huy được một nửa thực lực của bản thân.

Khi Tiếu Ân thấy những câu giới thiệu về ma pháp này trong lục thư, đôi mắt hắn lóe lên những tia sáng. Nếu như hắn nắm giữ được ma pháp này. Thực lực của hắn chắc chắn được đề cao lên, không còn bé nhỏ đơn giản như bây giờ nữa."Nhất Hào, đem lộ tuyến của ma pháp đã phục chế này ra đi." Tiếu Ân lớn tiếng nói.

Lộ tuyến của ma pháp này có thể nói là hùng vĩ đồ sộ. Tiếu Ân lập tức hăng hái bắt tay vào nghiên cứu."Chủ nhân. Chủ nhân!"

Độ khó của ma pháp này quá lớn, ít nhất còn khó hơn nhiều so với ma pháp trên tấm bia đá. Ngay cả khi được Nhất Hào trợ giúp, trong khoảng thời gian ngắn, Tiếu Ân cũng không thể nắm giữ được. Nhưng đối với một kẻ có được tỉ lệ thời gian nghịch soa lên tới ba mươi lăm lần như Tiếu Ân mà nói, đây không phải là vấn đề lớn.

Hao phí thêm ba ngày, cuối cùng Tiếu Ân đã ghi nhớ được toàn bộ lộ tuyến ma pháp. Hơn nữa hắn cũng hiểu rõ mấy điểm mấu chốt trong đó, cuối cùng hắn bắt đầu chính thức luyện tập trong Nhất Hào không gian."Nhất Hào, chiếu màn hình cho ta xem." Tiếu Ân phân phó nói.

Đây là một công cụ phụ trợ rất tốt khi luyện tập ma pháp mới, giúp cho Tiếu Ân biết được khi luyện tập mình sai ở đâu. Đương nhiên, khi vận hành ma pháp một cách thành thục thì tự nhiên không cần tấm màn hình này nữa.

Nhưng thứ này có tính phụ trợ, Tiếu Ân luyện tập ma pháp có thể lựa chọn theo phương pháp tuần tự, khác với ma pháp sư bình thường, nếu trong đầu có ảo tưởng, cho dù biết là mình sai, cũng chưa chắc biết mình sai ở chỗ nào.

Nhìn tấm màn hình trước mắt, Tiếu Ân ngưng thần vài hơi, sau đó bắt đầu miêu tả theo lộ tuyến. Mặc dù Tiếu Ân đã rất quen thuộc với lộ tuyến này nhưng trong đó vẫn có những chướng ngại.

Cho dù là một họa gia, dù đã nhớ kỹ tất cả những nội dung mà mình cần phải vẽ nhưng khi y bắt đầu vẽ, vẫn mắc phải những sai lầm nhỏ, trừ khi là trải qua vô số lần luyện tập, mới có thể vẽ một cách hoàn mỹ.

Lần đầu tiên luyện tập, tiêu hao khoảng một phút, Tiếu Ân khó khăn lắm mới hoàn thành được đồ án.

Nhưng một giây sau khi hoàn thành xong, trong mắt Tiếu Ân tràn ngập vẻ vui sướng.

Đồ án càng phức tạp, đại biểu uy lực ma pháp càng khổng lồ, hắn không khỏi ảo tưởng, khi mình sử dụng ma pháp này tại thế giới hiện thực sẽ sinh ra hiệu quả gì?"Nhất Hào, uy lực của ma pháp này thế nào?"

Quả nhiên, sau một lúc Nhất Hào do dự nói: "Chủ nhân tôn kính, ma pháp này có độ khó và sự tiêu hao lực lượng tinh thần vô cùng lớn, đã vượt qua cực hạn của người, ta đề nghị người không nên học."

Nếu đã biết hậu quả khi sử dụng ma pháp này, tự nhiên Tiếu Ân không muốn học nữa. Nếu như trong Nhất Hào không gian, mình tu luyện thành thục, trong thế giới hiện thực lỡ tay thi triển ra, vậy chẳng phải là đi tìm chết sao.

Hít sâu một hơi, Tiếu Ân oán giận nói: "Nhất Hào, nếu ngươi đã sớm biết, tại sao không báo cho ta biết?"

Khẽ lắc đầu, uy lực ma pháp quả là lớn, nhưng tương tự, cũng là một thứ nguy hiểm, nếu không cẩn thận, chắc chắn sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, xem ra sau này học tập ma pháp cần phải cẩn thận.

Nhìn tấm màn hình trước mắt, Tiếu Ân thở dài một hơi. Ma pháp tốt như vậy, thế mà không sử dụng được, giống như một đại hán đói bụng ba bốn ngày đêm, tự nhiên gặp được một bàn tiệc thịnh soạn, nhưng tất cả thức ăn trong đó lại bị hạ độc, khiến hắn chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, cả người khó chịu vô cùng."Chủ nhân, tôi đề nghị người xem lại lục thư!" Nhất Hào đột nhiên nói.

Không chờ đợi được, hắn bắt Nhất Hào phục chế lại phương pháp mà vị ma đạo sỹ vô danh kia lưu lại.

Một lát sau, sắc mặt Tiếu Ân có chút biến đổi. Hắn mơ hồ hiểu ra, tại sao vị ma pháp sư kia lại nói như vậy, đây là thí nghiệm ma pháp chưa được hoàn thành.

Ma pháp tên là Sát Lục Thiên Mạc này quả thực có uy lực vô cùng cường đại, thậm chí còn tạo ra một chút lĩnh vực và kết giới.

Nhưng điều khiến Tiếu Ân kinh ngạc, đó là cách vị ma pháp sư kia ngộ ra ma pháp này. Trong lục thư có ghi lại, đây là ma pháp dùng sát lục mà tạo thành. Nói cách khác, muốn ma pháp này phát huy uy lực, nhất định phải nương theo giết chóc mới được.

Trong sát lục, tất cả những người chết đi sinh ra một năng lượng cực kỳ đặc thù. Mà muốn dùng ma pháp này, điều đầu tiên là phải hấp thụ loại năng lượng này, sau đó mới có thể phát huy ra uy lực của nó. Nếu không thu thập đủ loại năng lượng này, dù có thành công thi triển ra ma pháp, cũng không có được uy lực gì đáng nói.

Tương tự, bởi vì tính đặc thù của loại ma pháp này, cho nên phương pháp sử dụng nó tốt nhất không phải dùng lực lượng tinh thần của ma pháp sư làm môi giới, mà phải sử dụng đạo cụ làm môi giới.

Làm như thế, dù là ma pháp sư hạ cấp cũng có thể sử dụng được. Chỉ cần hắn học xong ma pháp nguyên tố triệu hoán hệ tam cấp trên tấm bia đá là hắn có thể lấy được một chuỗi phương thức đặc thù từ ma pháp đó để chế tạo ra đạo cụ ma pháp.

Hơn nữa, điểm chính yếu đó là tất cả nguyên liệu cần thiết để chế tạo đều có trong gian thạch thất này.

Đọc xong phần giới thiệu, Tiếu Ân chậm rãi nhắm hai mắt lại. Trong lòng hắn, những ý nghĩ động trời tuôn ra không ngớt.

Lúc lâu sau, Tiếu Ân nói: "Nhất Hào, ngươi tìm trong thạch thất, xem có lục cấp ma hạch, da ma thú và gân ma thú không?"

Hắn tới thế giới này đã được mười bảy năm. Hắn sớm đã lãng quên thanh danh của hai người này, hiện giờ nhớ lại, thực sự có một loại cảm giác kỳ diệu.

Nhất Hào nói không sai, nếu không có hai người này phát minh ra, chưa chắc vũ khí nguyên tử đã xuất hiện. Không thể nói hai người này là kẻ cuồng chiến tranh, mà chỉ có thứ hung khí đó mới là thứ giết người hàng loạt.

Có đôi khi phát minh ra một thứ, không nghĩ nó sẽ trở thành vũ khí siêu cấp, nhưng một khi nó được sử dụng, vậy sẽ hoàn toàn trái ngược so với ý muốn ban đầu.

Trầm tư trong chốc lát, Tiếu Ân nói: "Được rồi, ta thừa nhận, vị vô danh pháp sư kia có lẽ không phải là kẻ tà ác, nhưng nếu hắn đã lưu lại mấy thứ này, chúng ta không nên lãng phí."

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/di-gioi-chi-quang-nao-uy-long/chuong-121/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận