Dị Giới Chi Quang Não Uy Long Chương 129: BẠCH TUỘC TIẾN GIAI

Ánh mắt Harrison nhìn chằm chằm vào thông đạo, hắn không phát hiện ra tấm thiết phiến trên đỉnh thông đạo, dù hắn có nhìn thấy, cũng không để ý.

Hắn cẩn thận đi trước dẫn đường, chậm rãi đi vào trong thông đạo.

Tiếu Ân cố ý đi phía sau một bước, lúc đi qua thông đạo, hắn ra tay nhanh như chớp, lấy tấm thiết phiến xuống.

Động tác của hắn cực nhanh, đừng nói là Harrison ở phía trước hắn, cho dù đi sau hắn, không có chú ý, chưa chắc đã nhìn thấy động tác của hắn.

Cứ như thế, thần không biết, quỷ không hay, Tiếu Ân thu lấy tấm thiết phiến.

Đi thêm được hơn mười thước, Harrison hạ thấp giọng, hưng phấn nói: "Tiếu Ân, chúng ta tìm được rồi!"Tiếu Ân vươn đầu ra nhìn, thấy ở cuối thông đạo là một cái động rộng, bên trong tối tăm vô cùng, mát lạnh và ươn ướt, không có một tia sáng chiếu vào. Nhưng bên trong sơn động không hề ảm đạm, bởi bên trong có hơn mười đoàn ánh sáng màu xanh biếc, chiếu sáng cả sơn động.

Nhìn ánh mắt có chút kích động của Harrison, Tiếu Ân lập tức hiểu được đó là linh hồn thể của nhện chúa.

Đây là lần đầu tiên Tiếu Ân thấy linh hồn thể, chúng nó tràn ngập một loại năng lượng âm trầm quỷ dị, tới gần một chút, khiến người khác cảm thấy rợn tóc gáy.

Tiếu Ân hít sâu một hơi, có lẽ đây mới là diện mạo chân chính của linh hồn thể, chỉ khi dung hợp cùng với thú nhân tát mãn, chúng nó mới có thể phát huy tác dụng dưới ánh sáng mặt trời.

Thân hình Harrison đứng thẳng lên, lấy câu linh châu ra, tiến vào huyệt động.

Trong lòng Tiếu Ân đột nhiên dâng lên một cảm giác không tốt, hắn ngăn Harrison lại.

Harrison sửng sốt, quay đầu, kinh ngạc nhìn Tiếu Ân, ánh mắt tràn ngập hoài nghi.

Tiếu Ân khẽ lắc đầu, hắn bước xéo một bước, lực lượng tinh thần tản ra, thăm dò hoàn cảnh phía trước.

Đúng lúc này, sắc mặt Tiếu Ân đại biến, bởi khi tinh thần cảm ứng của hắn tỏa ra, phát hiện ra dưới huyệt động, có bốn con nhện ẩn nấp. Hơn nữa trên người bốn con nhện đó không có ánh sáng màu xanh biếc, mà là một màu đen đỏ quỷ dị.

Mặc dù không biết chúng có gì khác so với lục mao thù, nhưng Tiếu Ân có thể khẳng định, sinh mệnh lực và lực chiến đấu của chúng chắc chắn vượt xa lục mao thù."Chuyện gì xảy ra?" Harrison dường như cũng cảm nhận được không khí khẩn trương, hắn nhỏ giọng hỏi.

Tiếu Ân chỉ vào mặt đất nói: "Phía dưới có thứ gì đó!"

Harrison vừa nhìn thấy mấy con nhện đó, mặt không còn giọt màu, không nói hai lời, nắm lấy tay Tiếu Ân xoay người bỏ chạy.

Tiếu Ân dồn dập hỏi: "Đó là thứ gì?"

Tiếu Ân âm thầm lắc đầu, không tưởng được có loại nhện kỳ quái như thế, cấp bậc càng cao, thể tích càng nhỏ lại. Xem ra không có chuyện gì là tuyệt đối.

Từ phía sau truyền đến tiếng động vật bò sát rất nhỏ. Tốc độ của Harrison vốn tưởng khó có thể nhanh hơn, dưới tình huống này chợt nhanh hơn ba phần. Dưới sự uy hiếp của mấy con nhện, vị lang nhân tát mãn này mặc dù chưa luyện qua quảng bá thể thao, nhưng tiềm lực của hắn lại được kích thích thêm hai lần.

Cuối cùng bọn họ trở về cái động vừa tiến vào.

Tới nơi này, cước bộ của Harrison dừng lại, đẩy Tiếu Ân xuống nước, sau đó hắn nhảy xuống theo.

Khi hắn nhảy xuống nước, ánh sáng màu trắng trên người hắn hiện ra, bạch tuộc xuất hiện.

Dưới hồ nước màu lam, linh hồn thể bạch tuộc hấp thu năng lượng, hai cái xúc tu của nó bao lấy hai người, các xúc tu còn lại cử động gần như cực hạn, rẽ sóng bơi đi, chạy trốn về phương xa.

Nhưng bốn con hồng mao thù tiến hóa không chịu bỏ qua cho hai người, mấy tiếng động vang lên, mấy con hồng mao thù tiến vào trong mặt nước.

Lục mao thù có thể tích lớn, nên không khí trong cơ thể quá nhiều, không thể tiến vào trong nước, nhưng hồng mao thù khác, thể tích của chúng nhỏ. Hơn nữa dường như chúng nó còn khống chế được thể tích của mình, cho nên chui vào trong nước, đối với chúng không phải chuyện khó.

Vừa tiến vào mặt nước, mấy còn hồng mao thù nổi giận đuổi theo, dường như có mối thù không đội trời chung với bọn Tiếu Ân, không chết không tha.

Kỳ thực khi Harrison đẩy Tiếu Ân vào nước trước, đã chiếm được tình hữu nghị của Tiếu Ân.

Duyên phận và tình cảm giữa người và người không giống nhau, đối với Tiếu Ân, nếu như muốn tính kế hắn, tự nhiên sẽ bị hắn trả thù, nhưng những người nhiệt tình coi hắn là bằng hữu, tương tự cũng nhận được tình hữu nghị của hắn.

Bị mấy con hồng mao thù truy đuổi, Tiếu Ân quyết định ra tay, đối mặt với nguy cơ mà tên lang nhân tát mãn này còn nghĩ tới mình trước, hắn cần gì phải giấu diếm thân phận nữa?

Song động tác của Harrison nhanh hơn hắn, điều khiển bạch tuộc nổi lên.

Đầu Harrison nhô lên, ôm lấy đầu của bạch tuộc, đồng thời hét lớn: "Tiếu Ân, ôm lấy đầu của nó, dùng tám xúc tu, nó sẽ bơi nhanh hơn một chút."Tiếu Ân không nhịn được cười hỏi:

Nhìn con nhện ngày càng tới gần, Tiếu Ân đột nhiên hỏi: "Harrison, lần trước khi lục mao thù truy đuổi ngươi, sao ngươi không trốn vào trong nước?"

Tiếu Ân không nhịn được cười nói: "Được rồi, nếu không trốn trong nước được, vậy chúng ta bay lên đi."

Tiếu Ân không giải thích, thả cánh tay đang bám vào đầu bạch tuộc, túm lấy bả vai Harrison, sử dụng Phong Tường Thuật, bay lên bầu trời.

Một giây trước khi rời khỏi mặt nước, bạch tuộc biến mất, biến thành ánh sáng màu trắng chui vào trong thân thể Harrison."A…"Một tiếng kêu đinh tai nhức óc vang lên giữa không trung, giống như con chó bị giết. Tiếng hét kinh hoàng thê lương, khiến người khác hoảng sợ dựng tóc gáy, không rét mà run.

Hai tay Tiếu Ân run lên, may mà không bị tiếng kêu dọa sợ mà vứt tên này xuống.

Dường như cảm ứng được biến hóa ở tay Tiếu Ân, đang ở giữa không trung, Harrison không để ý gì cả, ôm lấy đùi của Tiếu Ân, kêu lên: "Chết rồi, chết rồi, đừng buông tay…"Thân thể của Tiếu Ân đang ở giữa không trung, thiếu chút nữa mất thăng bằng.

Phong Tường Thuật chẳng qua chỉ là một loại pháp thuật điều khiển khí lưu, mượn năng lực cường đại của khí lưu, nâng thân thể lên không trung. Nhưng một khi thân thể mất thăng bằng, kết quả không cần nghĩ cũng biết.

Ngày xưa Milligan đúng là dùng thủ pháp làm loạn khí lưu xung quanh Tiếu Ân khiến Phong Tường Thuật trên áo giáp của Tiếu Ân mất đi tác dụng. Hiện giờ Harrison mặc dù không cố ý nhưng hắn làm như thế, lực sát thương cũng không kém đối phương làm loạn khí lưu tí nào.

Sắc mặt Tiếu Ân đại biến, mặc dù trong lòng rất muốn một cước đá tên lang nhân tát mãn này xuống nhưng trên thực tế, hắn cố hết sức để cân bằng lại thân thể mình."Harrison, ngươi không được lộn xộn." Tiếu Ân kêu lên:

Nhưng hoàn hảo đó là, Harrison bám chặt lấy đùi Tiếu Ân, hơn nữa có xu thế ngày càng chặt thêm.

Trong lòng thầm hô may mắn, may là tên này không ôm cổ mình, nếu không không cần hồng mao thù đuổi kịp, mình đã bị tên này bóp chết.

Mặc dù mang theo một người, nhưng tốc độ phi hành trong không trung của Tiếu Ân không giảm mà còn nhanh hơn tốc độ của bạch tuộc ở trong nước.

Nhưng không biết hồng mao thù phát bệnh thần kinh gì mà vẫn bám theo không tha, dường như bọn họ đã cầm đi bảo vật trân quý gì đó, cho nên không chết không thôi.

Trong lòng động, Tiếu Ân nhớ tới tấm thiết phiến trên đỉnh động, chẳng lẽ đám nhện này đuổi theo là vì vật đó.

Rất nhanh, Tiếu Ân đã bay tới một ốc đảo ở gần với ốc đảo của đám nhện, diện tích của ốc đảo không lớn, chỉ có hơn hai mươi thước vuông, nhìn từ không trung xuống, ngoài một ít thực vật ra, không thấy có sinh vật khác.

Đôi mắt sáng lên, Tiếu Ân mang Harrison đáp xuống ốc đảo.

Bị gió thổi trên không trung, miệng Harrison sủi đầy bọt mép, thần trí không rõ, nhưng hắn vẫn nhớ kỹ một chuyện, đó là phải bám chặt lấy Tiếu Ân.

Tiếu Ân bất đắc dĩ thở dài, dù gấp nhưng vẫn phải ung dung chờ đợi.

Một lát sau, bốn con hồng mao thù đuổi tới, nhưng khi bọn nó vừa bò lên đảo, khí tức tử vong liền bao phủ lấy bọn chúng.

Mông Lung Thuật, Phong Nhận Thuật, phối hợp với Tật Phong Thuật. Tổ hợp ba ma pháp nhỏ liên hoàn thi triển ra, dễ dàng giải quyết bốn con hồng mao thù.

Trước kia là bát cấp học đồ, Tiếu Ân đã có thể ứng phó với nhị cấp ma thú kết thành đoàn, hiện giờ thực lực của hắn là ma pháp sư chính thức, đừng nói là bốn con hồng mao thù nhị cấp, ngay cả đối mặt với tam cấp ma thú hoặc ma thú vừa tiến giai tứ cấp, hắn cũng không yếu thế.

Đột nhiên mang theo tên Harrison có chứng sợ độ cao, tí nữa khiến hắn xấu mặt.

Nhẹ nhàng vỗ mặt Harrison, Tiếu Ân nói từng chữ: "Chúng ta an toàn rồi!"Lời an ủi của hắn có tác dụng mãnh liệt, Harrison ngẩn ra, chậm rãi buông lỏng. Hắn ngẩng đầu nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên người bốn con hồng mao thù đã chết.

Hắn buông đùi Tiếu Ân ra, nhảy dựng lên, kêu lớn: "Ngươi là ma pháp sư…"Tiếu Ân mỉm cười gật đầu nói:

Harrison thở hổn hển, đột nhiên tới chỗ mấy con hồng mao thù.

Tiếu Ân ngẩn ra, hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

Tam cấp ma thú thì sao, nhện chúa chẳng qua chỉ là ma thú yếu kém nhất trong hàng ngũ tam cấp ma thú. Với thực lực và trang bị của Tiếu Ân, hủy diệt cả sào huyệt của lục mao thù cũng không phải vấn đề khó.

Thi triển Phong Tường Thuật, Tiếu Ân nhanh chóng bay đi xa, còn Harrison ở lại, hăng hái xử lý thi thể của hồng mao thù.

Một tát mãn hạ cấp như hắn, bốn thi thể nhị cấp ma thú là một khoản tài phú lớn, không thể lãng phí.

Rất nhanh Tiếu Ân quay lại chỗ cũ, nhưng hắn không lẻn vào trong mặt nước, mà lấy tấm thiết phiến phát hiện trong thông đạo ra.

Tập trung lực lượng thăm dò một lúc, sắc mặt của Tiếu Ân biến đổi vài lần, đôi mắt từ từ sáng lên.

Tấm thiết phiến này đúng là lục thư của ma pháp sư, dùng để ghi chép lại ma pháp, cũng có thể dùng để ghi chép lại một số chuyện.

Tiếu Ân đọc được một ít ghi chép trong cuốn lục thư do chủ nhân của nó lưu lại.

Trong đó ghi chép lại những điều tâm đắc nhất về lục mao thù trong hồ Stanco, khi đọc những ghi chép đó, trong lòng Tiếu Ân không khỏi cảm than.

Nguyên ở thời đại nào, trên thế giới nào thì cũng có nhà sinh vật học có hứng thú cuồng nhiệt với động vật.

Vị ma pháp sư tên Zoe này không thể nghi ngờ gì chính là một vị học giả như vậy.

Có điều, vị ma pháp sư Zoe này chỉ có hứng thú về nhện mà thôi.

Sau khi học tập ma pháp tới cảnh giới đại ma pháp sư, biết bản thân không thể tiến giai được nữa, vị này đem tinh lực còn lại của mình nghiên cứu về nhện.

Trong vòng mười năm, hắn nghiên cứu thấu triệt cách sống của loài lục mao thù.

Tiếu Ân biết, những hiểu biết về lục mao thù của Harrison là do ma pháp sư Zoe lưu lại.

Trong cuốn lục thư này, chẳng những có nhiều nội dung, còn ghi lại một phát hiện quan trọng của Zoe về lục mao thù.

Đọc đoạn ghi chép đó, ngay cả người có định lực như Tiếu Ân, trống ngực không nhịn được đập nhanh hơn.

Đặc biệt có liên quan đến một ít công năng đặc thù của thân thể nhện chúa, khiến tâm hắn động, hận không thể lập tức lôi những nội dung trong đó ra thí nghiệm. Chần chừ một chút, Tiếu Ân cất cuốn lục thư vào trong vòng cổ, cân nhắc trong chốc lát, cuối cùng hắn lựa chọn lẻn vào từ trong mặt nước, bơi theo hướng lúc nãy.

Lúc đầu hắn chuẩn bị, nếu trên đường quay trở lại, gặp sự chống cự của lục mao thù, hắn sẽ triệu hồi Viêm Ma, tiêu diệt toàn bộ lục mao thù.

Nhưng khi đọc nội dung trong cuốn lục thư, ý nghĩ của Tiếu Ân xoay chuyển một trăm tám mươi độ. Động tác của hắn cẩn thận, không muốn lục mao thù phát hiện ra sự xâm nhập của hắn.

Trong lục thư có ghi lại, lục mao thù bình thường không ở trong sào huyệt của nhện chúa, chỉ khi nhện chúa cảm thấy đại hạn sắp tới, mới mang theo mấy con hồng mao thù vào mộ chờ chết.

Đương nhiên, nhện chúa trước khi chết sẽ chỉ định nhện chúa mới, mà nhện chúa mới được chỉ định, sẽ ăn số lượng lớn đồng bạn, dựa theo phương pháp này để nhanh chóng tiến giai, trong thời gian ngắn có thể trở thành một tam cấp ma thú mới.

Đây chắc là nguyên nhân mà lục mao thù không sinh sản được nhiều.

Các đại vương triều nhện chúa trước khi chết đều lựa chọn tới tầng cuối cùng của sào huyệt nhện chúa, cho nên chỉ cần ở phía dưới không tạo ra động tĩnh quá lớn, đàn nhện ở phía trên không có khả năng xuống dưới này.

Quả nhiên, lúc này tiến vào huyệt động, quá trình hết sức thuận lợi, không có chút trở ngại nào cả.

Tới sào huyệt của nhện chúa, nhìn trên không trung có hơn mười đoàn ánh sáng màu xanh biếc quỷ dị, khóe miệng mỉm cười, Tiếu Ân móc câu linh châu mà Harrison tặng ra.

Đem ít lực lượng tinh thần vào trong đó, nhất thời hạt châu màu đen tỏa ra một đạo sương mù nồng đậm.

Đạo sương mù dường như cảm ứng được ánh sáng màu xanh biếc trong không trung, tự động bay về phía ánh sáng màu xanh biếc.

Vốn đang nhàn nhã bay lượn trên không trung, giờ phút này đoàn ánh sáng màu xanh biếc trở nên náo loạn. Chúng nó chạy tán loạn ra xung quanh, nhưng dù huyệt động lớn, màn sương đen mà câu linh châu phát ra tràn ngập mọi ngóc ngách trong huyệt động rất nhanh chóng.

Có lẽ do sự tương khắc, nên khi bị màn sương đen bao phủ, đoàn ánh sáng màu xanh biếc liền trở nên ảm đạm, chậm chạp.

Dần dần, tốc độ của chúng giảm xuống, cuối cùng dừng lại hoàn toàn.

Tiếu Ân thu hồi lực lượng tinh thần lại. Lực lượng tinh thần giảm bớt, màu sương đen phát ra từ câu linh châu cũng yếu đi.

Khi lực lượng tinh thần của Tiếu Ân thu hồi lại toàn bộ, huyệt động khôi phục lại như bình thường. Khác mỗi chỗ, những đoàn ánh sáng màu xanh đã bị thu vào trong câu linh châu.

Tiếu Ân cẩn thận quan sát câu linh châu, mặt trên của câu linh châu quả nhiên cuất hiện thêm mưới mấy hạt gạo nhỏ màu xanh biếc, dễ dàng thấy được trên bề mặt ngăm đen của câu linh châu.

Nhưng Tiếu Ân biết,mặc dù linh hồn thể của nhện chúa là linh hồn thể của ma thú, nhưng lại là cấp bậc thấp nhất, uy lưc kém cỏi nhất trong hàng ngũ linh hồn của ma thú.

Nếu làm một phép so sánh tương đối thì nó có cùng cấp bậc với hắc mãng linh trên người Diya, cho nên mấy thứ này thú nhân tát mãn không dùng để dung hợp, mà dùng làm vật để linh thể chủ tu ăn, dùng để đề cao năng lực và uy lực của linh thú chủ tu.

Dựa theo ghi chép của đại ma pháp sư Zoe, lục mao thù không sống lâu, nhện chúa chỉ sống được khoảng hơn mười năm. Nói cách khác, chỉ cần sào huyệt này tồn tại, thì cứ mười năm sẽ có một con nhện chúa tiến vào nơi này, mặc dù không phải mỗi con nhện chúa đều có linh hồn thể nhưng tốt xấu gì thì nơi này cũng là nơi cung cấp linh hồn thể ổn định.

Hơn nữa mục tiêu chính của Tiếu Ân không phải là linh hồn thể, mà là xác của nhện chúa đã chết nhiều năm.

Thân hình vừa động,Tiếu Ân nhẹ nhàng chui vào trong huyệt động.

Nơi này là khảo nghiệm sự can đảm của con người. Trong đó tràn ngập một cỗ hàn khí thấu tâm, dường như lúc nào cũng có thể đông cứng thân thể con người lại.

Tiếu Ân hết sức khâm phục đại ma pháp sư Zoe, chỉ ở đây một lúc mà hắn đã muốn rời khỏi, thế nhưng vị ma pháp sư kia lại ở trong này hơn mười năm để quan sát.

Không nói vị ma pháp sư đó có thực lực cường đại thế nào, nhưng đảm lược và kiên nhẫn của vị đó cũng đủ để Tiếu Ân cam bái hạ phong.

Nhưng nếu vị đó không chuyên tâm đến thế, chỉ sợ chưa chắc phát hiện ra công năng thần kì của xác nhện chúa.

Huyệt động này không lớn, nhưng tuyệt đối không nhỏ, ở trong đó có thể cảm nhận rõ ràng từng tia hàn khí từ bốn phía dũng mãnh tiến vào cơ thể.

Tiếu Ân không dám đợi lâu, đánh giá bốn phía xung quanh một lúc, lấy vòng không gian đã cải tạo ra, thu xác nhện chúa vào trong đó.

Mặc dù nhện chúa đã chết, nhưng xác của chúng không thối rữa hư hỏng, ngược lại còn phát ra ánh sáng diễm lệ, tạo ra một cảm giác sống động.

Quả nhiên càng tiến hóa lên cao thể tích của lục mao thù càng nhỏ đi. Tiến hóa lên nhị cấp thành hồng mao thù, thể tích của nó bằng cái chậu, nhưng khi tiến hóa lên tam cấp thành nhện chúa, thể tích của nó chỉ bằng nắm tay người bình thường.

Tiếu Ân sưu tầm một vòng, thu nhặt toàn bộ xác của nhện chúa, không bỏ xót lại thứ gì. Trong vòng tay của hắn đã có ít nhất bảy mươi tám mươi cái xác nhện chúa.

Nếu theo vòng đời mười năm để tính, thì sào huyệt này đã tồn tại bảy tám trăm năm, lúc này dưới sự càn quét của Tiếu Ân, sào huyệt hơn bảy tám trăm năm của nhện chúa đã không còn sót lại thứ gì. Nguồn truyện: TruyệnYY.comLàm xong mọi việc Tiếu Ân xoay người bỏ đi.

Những người có hứng thú với loài nhện như Zoe quá ít, chỉ cần người bình thường, chắc chắn không có ai thích ở trong sào huyệt của nhện chúa, cho nên khi làm xong mọi chuyện, hắn khôngdo dự liền rời khỏi nơi đó.

Theo đường cũ mà trở về, từ đáy nước lặn lên, không kinh động tới tộc đàn ở phía trên, coi như bảo lưu lại một chi mạch lục mao thù.

Tiếu Ân trở về vị trí ốc đảo thì vị tát mãn Harrison đã thu thập xong xác của bốn con hồng mao thù.

Thu được bốn khối ma hạch và một ít nguyên liệu ma pháp, đặc biệt là bốn mươi cái chân nhện sắc bén và cứng rắn, có thể có tác dụng rất lớn.

Nhưng Tiếu Ân không đặt thứ đó trong mắt.

Với thực lực hiên giờ của hắn, tuy không đối phó được ma thú cao cấp được nhưng nếu muốn giết một ít nhị cấp ma thú, chẳng qua chỉ nhấc tay nhấc chân mà thôi.

Trách không được ngày xưa trong hội giao dịch công quốc Louis không thấy xuất hiện bóng dáng của ma pháp sư chính thức, bởi vì mấy thứ nguyên liệu đó không được ma pháp sư chính thức đặt vào trong mắt.

Harrison thấy Tiếu Ân từ chối không nhận, hắn không khách khí, cất ma hạch và nguyên liệu ma pháp vào trong túi nhưng đem cái chân nhện cho Tiếu Ân: "Tiếu Ân, mấy thứ này mặc dù không có tác dụng với ngươi, nhưng có thể dùng để chế tạo cung tên, nếu gia trì thêm ma pháp vào, uy lực chắc chắn sẽ không nhỏ. Ngươi là ma pháp sư đồng thời cũng là cung tiển thủ, không bằng dùng thử để chơi đùa."Trong lòng khẽ động, Tiếu Ân gật đầu đồng ý, nếu như chỉ dùng để chơi đùa, cũng có chút thú vị.

Sau đó Tiếu Ân lấy câu linh châu ra, nhìn trên đó có tổng cộng mười sáu cái linh hồn thể của nhện chúa, đôi mắt Harison sáng lên.

Tiếu Ân mỉm cười, đưa câu linh châu cho Harrison nói: "Cho ngươi đó!"Harrison nhận lấy, tìm một góc âm u, lấy câu linh châu khác ra, sau đó đặt hai quả cạnh nhau, linh vật bạch tuộc trên người hắn phát sáng, dường như đang đuổi thứ gì đi.

Một lát sau, tám cái linh hồn thể của nhện chúa tiến vào câu linh châu của Harrison.

Hắn thở dài, đem câu linh châu cho Tiếu Ân nói: "Tiếu Ân đó là của ngươi."Tiếu Ân lẳng lặng nhìn hắn nói:

Thu hoạch được nhiều như vậy, hắn không có nhiều hứng thú đối với linh hồn thể.

Harrison cười ha ha nói: "Đối với linh vật của thú nhân tát mãn, mỗi một linh hồn thể ma thú chỉ có thể ăn nhiều nhất vài cái linh hồn thể, nếu nhiều hơn, không có bất cứ tác dụng gì. Ta lấy đi tám cái, ba cái để dùng, năm cái còn lại đưa cho sư phụ, vậy là đủ rồi."Tiếu Ân không nói gì, thu câu linh châu lại.

Mặc dù hắn không phải tát mãn, nhưng trong tay hắn còn có một con Hắc Giáp Tích. Nếu muốn cho nó tiến hóa, cần có linh hồn thể của nhện chúa và lông của Hỏa Sơn Hồng Trĩ.

Harrison vui mừng cầm câu linh châu trong tay, nói: "Tiếu Ân, ta cần tìm một chỗ để thăng cấp bạch tuộc lên, ngươi giúp ta thủ hộ được không?"Tiếu Ân không chút do dự nói:

Nơi này cách không xa bờ hồ Stanco, khó có khả năng xuất hiện ma thú cường đại, nhưng rất có khả năng gặp phải tiểu đội săn thú hoặc tiểu đội săn tìm bảo vật. Nhưng có Tiếu Ân, một ma pháp sư chính thức tọa trấn, đương nhiên Harrison không lo lắng tí nào.

Tìm một hòn đá sạch sẽ, Harrison thả linh vật bạch tuộc ra, linh thể này dường như cảm ứng được, biết mình sắp ăn linh hồn thể của ma thú khác, nên nó vui mừng dị thường, ánh sáng màu trắng di động quanh người Harrison, biến thành hình dáng bạch tuộc, lộ rõ bộ dáng không thể chờ đợi.

Đứng bên cạnh nhìn, Tiếu Ân cảm thấy kỳ lạ. Hắn đáp ứng thủ hộ cho Harrison là muốn nhìn xem đối phương làm thế nào để thăng cấp linh hồn thể.

Nhưng hắn không nghĩ ra, linh hồn thể của bạch tuộc lại có trí tuệ, chẳng lẽ là do kết hợp với thú nhân tát mãn sao?

Tiếu Ân đang âm thầm phỏng đoán thì Harrison lấy câu linh châu ra.

Mặc dù lực lượng tinh thần của thú nhân tát mãn trong mắt Tiếu Ân không đáng là gì, nhưng để điều khiển câu linh châu thì có thừa.

Ba đạo ánh sáng màu xanh biếc sáng lên trên câu linh châu. Chúng nó dường như cũng biết một khi rời khỏi câu linh châu, đại hạn sẽ đến, cho nên mới trốn đông trốn tây, không chịu rời khỏi câu linh châu. Nhưng dưới sự áp bách của Harrison, cuối cùng chúng nó không kiên trì được, bị đuổi ra khỏi câu linh châu.

Khi ba điểm ánh sáng màu xanh biếc hiện ra ngoài, tám cái xúc tu của bạch tuộc hung hăng cuốn lấy ba điểm ánh sang.

Sau đó là xé nát chúng ra, phân giải đám ánh sáng màu xanh biếc, dung nhập vào trong cơ thể bạch tuộc.

Ở bên cạnh, lẳng lặng quan sát mọi chuyện, Tiếu Ân dường như nghe được tiếng kêu thảm thiết cuối cùng của linh hồn thể nhện chúa, giống như tiếng kêu tử vong của dã thú, loại linh hồn thể này mặc dù trí tuệ thấp, nhưng cũng phát ra được âm thanh bi thống tan nát cõi lòng.

Giật mình vì ớn lạnh, Tiếu Ân từ từ tỉnh táo trở lại.

Hai tay hắn bất tri bất giác nắm lại, trong lòng xuất hiện những ý nghĩ mông lung.

Cảm ứng được tiếng kêu thảm thiết cuối cùng của linh hồn thể nhện chúa, trong lòng Tiếu Ân có nhiều cảm xúc. Linh hồn thể nhện chúa xuất hiện sau khi ma thú tử vong.

Nó cùng mình không có thù oán gì, nhưng lại bị loài người và thú nhân sử dụng, nên dù đã trốn sâu dưới lòng đất âm u, không tranh đấu cùng ai, nhưng không thoát khỏi vận mệnh bị diệt vong.

Đây là điển hình của pháp tắc cá lớn nuốt cá bé.

Giây phút này, trong lòng hắn có khát vọng lớn với lực lượng.

Trong lòng hắn thầm phát ra lời thề, dù thế nào cũng không thể giống như linh hồn thể nhện chúa.

Hít sâu một hơi, Tiếu Ân chú ý tới biến hóa trên người Harrison.

Giờ phút này, trên người Harrison, ánh sáng màu trắng sáng rực lên, linh vật bạch tuộc xảy ra dị biến sau khi ăn linh hồn thể nhện chúa.

Ở trong ánh sáng màu trắng, Harrison do dự một chút, cuối cùng lấy ra một chiếc hộp thủy tinh, hẳn cẩn thận mở nắp hộp ra, dùng thái độ thành kinh nhất mở nắp hộp chứa lông của Hỏa Sơn Hồng Trĩ.

Ánh sáng của linh vật bạch tuộc chợt sáng rực lên. Ở cách đó không xa, Tiếu Ân dường như nghe thấy một tiếng kêu hưng phấn, sau đó tám cái xúc tu của bạch tuộc cuốn lấy chiếc lông vũ.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiếu Ân, chiếc lông dần dần hòa tan, giống như linh hồn thể biến thành chất dinh dưỡng cho linh vật bạch tuộc.

Hút được bảo bối đó, ánh sáng trên người bạch tuộc càng rõ hơn, hơn nữa Tiếu Ân cảm ứng được một cỗ năng lượng dao động cường đại từ trong cơ thể nó phát ra.

Đó là đột biến, hấp thu phần lớn năng lượng, sau đó tiến hóa lên.

Khuôn mặt Harrison lộ ra vẻ thống khổ, đó là do linh hồn thể của bạch tuộc kết hợp với linh hồn của hắn, nên hắn cảm ứng được năng lực quá mức khổng lồ trong cơ thể bạch tuộc, khiến cơ thể hắn đau đớn.

Nhưng ở bên cạnh quan sát, Tiếu Ân thấy trên khuôn mặt của Harrison lộ ra vẻ sung sướng, thống khổ và sung sướng đan xen nhau…

Đột nhiên, Tiếu Ân quay đầu nhìn về phía bờ của ốc đảo, cách đó không xa có một con thuyền nhỏ đang lao nhanh tới, rõ ràng bị hấp dẫn bởi ánh sáng do bạch tuộc tạo ra.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/di-gioi-chi-quang-nao-uy-long/chuong-129/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận