Làm xong tất cả mọi chuyện, Tiếu Ân mới thở phào một hơi.
Hắn lấy ra quả cầu kim loại, trong đó có lưu giữ trứng Hoàng Kim Sa Trùng.
Quả cầu kim loại này đã được Harrison cải tạo, biến thành không gian ngủ đông. Sau khi có được vật này, Tiếu Ân đã bỏ trứng Hoàng Kim Sa Trùng vào trong đó.
Theo lời của Dida đại tát mãn, thứ này muốn ấp ra, ít nhất cần phải có hai năm. Nói cách khác, hai năm sau, Tiếu Ân mới có khả năng chế tạo ra nước thuốc thần kỳ trong truyền thuyết, có thể trong nháy mắt khôi phục lại ma lực.
Nhưng hiện tại, Tiếu Ân lấy nó ra, tự nhiên có dụng ý khác.
Nhìn đạo cụ ma pháp trong tay có vài phần tương tự với sát lục thiên mạc, trong lòng Tiếu Ân có chút cảm khái.
Kỳ thực so về độ tinh xảo, hai cái này có sự chênh lệch rất lớn, đạo cụ do vị pháp sư vô danh kia chế tạo ra tinh xảo hơn nhiều so với tác phẩm của Tiếu Ân.
Nhưng Tiếu Ân không vì thế mà nổi giận, bởi vì hắn có lòng tin rất lớn, đợi thực lực của hắn bằng với vị pháp sự vô danh, chẳc chắn đồ hắn chế tạo ra sẽ tinh xảo hơn của ông ta rất nhiều.
Bỏ trứng Hoàng Kim Sa Trùng vào giữa đạo cụ, sau đó Tiếu Ân nhanh chóng lui lại.
Mở cái hộp chứa Nhất Hào ra, hơn mười con ruồi máy bay lên, khi chúng nó bay lên, phía sau người chúng nó sáng lên như một vầng mặt trời nhỏ.
Còn Tiếu Ân thì cầm chiếc hộp nhỏ đi tới trước ba khối ma hạch.
Một đạo năng lượng kỳ dị phát ra từ chiếc hộp nhỏ. Dựa theo lời Nhất Hào nói, kỳ thực đó là một loại âm ba đặc thù, tần suất của nó có thể kích thích bản tính nguyên thủy của sinh vật.
Quả nhiên, một lát sau, ở giữa đạo cụ, trứng Hoàng Kim Sa Trùng tản ra ánh sáng kim sẳc, mà khi ánh sáng này xuất hiện, hơn mười con ruồi máy liền bay xuống, đuôi của chúng vươn ra như một cái ống, dùng mắt thường khó có thể thấy được.
Dưới sự chiếu sáng của ánh sáng kim sắc, màu sắc trên cái ổng nhanh chóng thay đổi, cuối cùng biến thành màu vàng rực rỡ, giống như màu trên quả trứng Hoàng Kim Sa Trùng.
Mọi việc xảy ra xong, âm ba trong chiếc hộp nhỏ dừng lại, ánh sáng kim sẳc trên trứng Hoàng Kim Sa Trùng ảm đạm đi, Tiếu Ân nhanh chóng đưa nó vào trong không gian ngủ đông.
Kỳ thực sử dụng âm ba kích thích năng lượng của trứng sa trùng là một phương pháp phức tạp, hơn nữa còn không mang lại tổn thương đổi với trứng sa trùng. Ngược lại còn kích thích trứng sa trùng khiến tiểu sa trùng nhanh chóng được sinh ra.
Đương nhiên, phương pháp này không thể sử dụng thường xuyên, nếu không chẳc chắn sẽ phản tác dụng.
Dưới sự điều khiển của Nhất Hào, mười con ruồi máy hấp thu năng lượng hoàng kim, bay tới ba khối ma hạch, chúng chậm rãi dùng cái ống ở đuôi bám vào ma hạch, bơm năng lượng vào trong ma hạch. Khi năng lượng được bơm xong, ruồi máy hoàn thành nhiệm vụ, bay về chiếc hộp để hồi phục năng lượng.
Còn Tiếu Ân rất nhanh lấy ra trăm khối năng lượng tinh thạch, bỏ năng lượng tinh thạch vào đạo cụ ma pháp.
Một lát sau, đạo cụ ma pháp sáng lên, ánh sáng huyễn lệ, ba khối ma hạch phát ra ánh sáng hoàng kim.
Ánh sáng này ngày càng lớn, từ từ bao phủ cả căn phòng.
Tiếu Ân lẳng lặng cảm ứng năng lượng biến hóa xung quanh. Hắn ngạc nhiên vui mừng phát hiện, năng lượng dao động xung quanh quả nhiên đã tăng mạnh lên mấy lần, tất cả nguyên tổ ma pháp dường như ăn phải thuốc kích thích, trở nên cực kỳ tích cực.
Nhưng hắn không hấp thu nguyên tố ma pháp trong không gian, bởi vì hắn biết, hiện giờ đạo cụ ma pháp còn chưa có hoàn thành, chờ đến khí đạo cụ ma pháp hấp thu toàn bộ năng lượng tinh thạch, hơn nữa còn chuyển đổi thành thuộc tính hoàng kim,mới được coi là hoàn thành.
Cho nên giờ phút này, dù có vấn đề gì cũng không thể nhiễu loạn năng lượng, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc.
Hắn chậm rãi đứng lên, đi từng bước rồi mở cửa, bước ra ngoài.
Chỉ chốc lát, bọn Kim đã tới trước cửa phòng của hắn.
Tiếu Ân mỉm cười, năng lượng dao động mãnh liệt như thế, nếu như ở gần như vậy mà bọn Kim không phát hiện ra, như vậy bọn chúng không cần phải làm ma pháp sư nữa."Sư phụ, trong phòng của người…" Kim lo lắng hỏi.
Tiếu Ân khẽ gật đầu, nói: "Không sai, ta đang chế tạo một đạo cụ ma pháp thần kỳ."Trong mắt đám người Kim lộ ra thần sắc hâm mộ và kính nể, chế tạo đạo cụ ma pháp, đối với bọn hắn là một cụm từ cực kỳ xa xôi.
Lực lượng tinh thần của Tiếu Ân quét qua người bọn họ, cực kỳ hài lòng đổi với tiến độ tu luyện của bọn họ.
Có lẽ bởi vì bọn họ tiến hành luyện tập quảng bá thể thao, nên tốc độ tiến bộ của bọn họ đã vượt xa dự liệu của Tiếu Ân. Tất nhiên, nhìn sự tiến bộ của bọn họ là biết bọn họ không hề lười biếng."Các ngươi muốn biết đạo cụ ở bên trong là gì không?" Tiếu Ân không nhịn được cười hỏi.
Tiếu Ân hã ha cười, nói: "Ba ngày sau, đạo cụ này sẽ hoàn thành, đợi đến khi nó hoàn thành, các ngươi sẽ biết."Tiếu Ân chớp đôi mắt, thần bí hề hề nói:
Nhưng chỉ cần không phải là kẻ đần, cũng biết tâm tình của Tiếu Ân lúc này rất cao hứng, kiện đạo cụ ma pháp chưa hoàn thành kia chẳc chắn khiến hắn vô cùng hài lòng.
Trong chốc lát, ánh mắt của năm người Kim đều lộ ra vẻ tò mò, bọn họ càng thêm chờ mong đạo cụ ma pháp đó.
Ba ngày sau, ma pháp dao động trong phòng quả nhiên biến mất.
Kỳ thực trên trăm khối nãng lượng tinh thạch chỉ duy trì được một hai ngày là hết, nhưng đạo cụ ma pháp này có hiệu quả thần kỳ, tiêu hao hơn một ngày mới chuyển hóa được toàn bộ năng lượng thành năng lượng hoàng kim.
Đợi mọi chuyện hoàn thành, đạo cụ ma pháp này mới chính thức hoàn thành.
Cẩn thận cầm đạo cụ, Tiếu Ân thở dài một hơi, kỳ thật thực lực của hắn không đủ, cho nên khí chế tạo đạo cụ ma pháp, vì sự thiếu hụt tài liệu mà tạo nên sự phức tạp như vậy.
Nếu như hắn có thực lực như vị pháp sư vô danh kia, trực tiếp tới sa mạc, tìm Yidikalun đòi năm khối ngũ cấp ma hạch của hoàng kim ma thú, như vậy hắn không cần hao tổn tâm tư tiến hành chuyển đổi năng lượng.
Hơn nữa, sử dụng ma hạch của hoàng kim ma thú để chế tạo đạo cụ, mới thu được hiệu quả tốt nhất, mới thúc đẩy phần tử rời rạc hoạt động nhanh hơn.
Nhưng với thực lực hiện tại của Tiếu Ân, nếu muốn tới đòi Yidikalun hoàng kim ma hạch, chỉ sợ vừa mới mở miệng đã bị hắn giết chết.
Lắc đầu, Tiếu Ân cầm thứ này lên, sau đó tới thư phòng.
Mặc dù không có quy định đặc biệt ở đây, nhưng ở trong thư phòng truyền thụ tri thức và tu luyện lực lượng tinh thần đã trở thành một tục lệ. Hơn nữa trừ đại sảnh thì diện tích của thư phòng là lớn nhất.
Ban đầu lúc tạo ma pháp động, lại biến nơi này có diện tích tới một trăm hai mươi thước vuông, có lẽ do sự việc ngoài ý muốn này nên Tiếu Ân mới vô thức chọn nơi này để dạy Kim và Lai An.
Bỏ đạo cụ ma pháp tạo ra hoàng kim kết giới vào giữa phòng, Tiếu Ân lấy ra ba khối năng lượng tinh thạch.
Do đạo cụ ma pháp đã chế tạo xong, nên khi sử dụng, tiêu hao năng lượng tinh thạch tự nhiên giảm đi nhiều. Ba khối năng lượng tinh thạch sơ cấp đủ để duy trì trong vòng ba giờ.
Gọi năm người kim tiến vào, bọn họ vừa vào đã thấy trước mặt Tiếu Ân có một đạo cụ ma pháp kỳ dị, nhưng thấy Tiếu Ân không nói gì, không ai có can đảm để hỏi cả.
Tiếu Ân để bọn họ ngồi xuống rồi nói: "Hiện tại bắt đầu, các ngươi tận lực hấp thu nguyên tố ma pháp ngoại giới, ta không gọi, các ngươi không được dừng."
Rất nhanh, bọn họ tiến vào một cảnh giới kỳ dị, nguyên tố ma pháp chậm rãi tiến vào thân thể của bọn họ.
Tiếu Ân khẽ gật đầu, dựa theo tốc độ của bọn họ, trong vòng năm năm, Kim và Lai An chắc chắn có thể trở thành nhất tinh ma pháp sư, còn ba người Đức Lỗ Phu, nhiều nhất là bảy năm nữa, cũng thu được kết quả như thế.
Xem ra quảng bá thể thao có tác dụng cải tạo cơ thể người rất thần kỳ.
Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve ba khối ma hạch, đồng thời sử dụng lực lượng tinh thần để mở cơ quan.
Một giây sau, đạo cụ ma pháp chậm rãi hấp thu năng lượng tinh thạch, tốc độ không phải rất nhanh, nhưng hiệu quả phi thường rõ ràng.
Ba khối ma hạch tỏa ra ánh sáng vàng kim, chậm rãi khuếch tán ra xung quanh, hơn nữa bao phủ cả động phủ rộng trên trăm thước.
Kết giới màu vàng kim xuất hiện, nguyên tố ma pháp hoạt động tích cực lên, mà tốc độ hấp thu của đám người Kim trở nên nhanh hơn, dưới sự giám sát bằng tinh thần của Tiếu Ân, tốc độ hấp thu của bọn họ ít nhất tăng lên gấp mười lần.
Đây là một thành tựu rất lớn, cơ hồ đã đạt tới cực hạn mà thân thể bọn họ có thể chịu đựng.
Đám người Kim mặc dù đang nhắm hai mắt, nhưng vẻ mặt của bọn họ lộ rõ vẻ kinh hỉ.
Đương nhiên, đến lúc này, bọn họ không thể bỏ dở giữa chừng, cả đám tập trung toàn bộ tinh thần nắm bắt cơ hội khó được này, toàn lực hấp thu năng lượng ngoại giới.
Ba giờ sau, năng lượng tinh thạch không còn, kết giới màu vàng kim từ từ biến mất, lúc này Tiếu Ân mới kêu bọn họ ngừng luyện tập.
Nhìn ánh mắt ngạc nhiên và vui mừng của năm tên đệ tử, trong lòng Tiếu Ân mừng rỡ không thôi.
Hắn biết, lúc này, năm tên đệ tử đã hoàn toàn khâm phục hắn.
Cho bọn họ cơ hội để luyện tập, hơn nữa còn cho bọn họ tương lai tốt đẹp, tự nhiên bọn họ hoàn toàn khâm phục mình."Cảm giác thế nào?" Tiếu Ân đã tính trước hỏi.
Kim và Lai An kích động liên tục gật đầu. Nói thực, cho tới giờ bọn họ cũng rõ chuyện gì đã xảy ra. Bọn họ chỉ biết, ngay từ đầu ở chỗ này tu luyện, tốc độ hấp thu năng lượng ngoại giới nhanh hơn rất nhiều so với bình thường. Nếu dựa theo tốc độ này…
Bọn họ không dám nghĩ tiếp nữa.
Nhưng trên mặt bọn họ hiện ra vẻ mừng rỡ như điên.
Ánh mắt Tiếu Ân nhìn về phía ba người Đức Lỗ Phu. Carter đột nhiên cúi người nói: "Đa tạ sư phụ tài bồi!"Đám người Đức Lỗ Phu mới bừng tỉnh, thi nhau nói lời cảm ơn.
Tiếu Ân khẽ gật đầu, nếu xét về mặt cơ trí, quả thực không ai so được với Carter, trên con đường tu luyện về sau, chỉ sợ hắn đi xa nhất.
Tiếu Ân nhìn Hoàng Kim đạo cụ trước mặt mình, khẽ thở dài nói: "Đạo cụ ma pháp này do ta chế tạo ra, mỗi ngày các ngươi dành ra sáu giờ vào đây tiến hành tu luyện ma lực."
Đám người Kim sợ hãi không thôi, bọn họ nhìn đạo cụ ma pháp xa xỉ này, trong lòng cảm khái.
Một ngày sáu giờ, chi đều ra, mỗi giờ tiêu hao một viên năng lượng tinh thạch.
Đối với những học đồ như bọn họ mà nói, cái giá này quá lớn. Nếu như không có một sư phụ là một đại tài chủ như Tiếu Ân, chỉ sợ có được bảo bối, bọn họ cũng không dùng được."Sư phụ, mỗi ngày người cũng tới đây chứ?" Đức Lỗ Phu đột nhiên hỏi.
Tiếu Ân nao nao nói: "Không, các ngươi an bài thời gian cho ổn thỏa, ta sẽ truyền cho các ngươi phương pháp sử dụng nó."Đám người Kim không hẹn cũng trao đổi với nhau, ánh mắt của bọn họ có vẻ khó hiểu, trong lòng bọn họ, Tiếu Ân càng trở nên cao thâm khó lường.
Có đồ tốt như vậy, nhưng sư phụ lại không cần dùng tới. Thế thì nếu không phải người có đạo cụ ma pháp tốt hơn, thì phương pháp tu luyện của người không giống với người bình thường.
Nhưng dù là thế nào thì bây giờ bọn họ cũng chỉ biết đoán mà thôi.
Tay Tiếu Ân vung lên, tùy ý móc ra một cuốn ma pháp lục thư, sau đó lực lượng tinh thần của hắn quét qua, lưu lại phương pháp sử dụng đạo cụ ma pháp.
Giao thứ này cho Kim, lại lấy ra trăm khối năng lượng tinh thạch sơ cấp, nói: "Kim, thứ này hiện tại giao cho ngươi, ngươi phụ trách bảo quản nó, đốc thúc bọn họ tu luyện, tuyệt đối không được lười biếng."Kim gật đầu, cẩn thận thu những đồ vật đó xuống.
Mấy người còn lại đều hâm mộ nhìn hắn, đương nhiên ánh mắt của mọi người đều tập trung nhìn vào Hoàng Kim kết giới trên tay hắn."Sư phụ, chẳng lẽ người không cần sao?" Đột nhiên, Đức Lỗ Phu nói:
Tiếu Ân ha ha cười nói: "Đức Lỗ Phu, ta nếu đem thứ này cho các ngươi, tự nhiên có phương pháp tu luyện khác, các ngươi không cần quan tâm."Đức Lỗ Phu dạ một tiếng, sau đó ánh mắt lại chuyển qua đạo cụ Hoàng Kim.
Tiếu Ân khẽ gật đầu với bọn họ, đứng dậy đi ra khỏi phòng. Hắn bước đi không tạo ra tiếng động, nhưng Kim và đám người Đức Lỗ Phu vẫn cung kính tiễn hắn ra tận cửa, sau đó mới chậm rãi trở về phòng đọc sách.
Đối với Tiếu Ân, sâu trong nội tâm của bọn họ có một sự tôn kính. Đôi khi nghĩ tới tuổi tác của hắn, bọn họ có một cảm giác quái dị. Nhưng vừa thấy Tiếu Ân, cảm giác đó liền biến mất, thay vào đó là cảm giác kính nể.
Ở cùng nhau một thời gian dài, bọn họ còn chưa nhận thức được sự thay đổi này. Nhưng trong lòng bọn họ, Tiếu Ân quả thực là biểu tượng chí cao vô thượng.
Về tới phòng đọc sách, ánh mắt của mọi người chăm chú nhìn đạo cụ ma pháp thần kỳ.
Kim không theo lệnh của Tiếu Ân, hắn đặt đạo cụ ma pháp ở chính giữa phong đọc sách."Đây là do sư phụ tặng, mọi người cùng nhìn nó đi!" Kim sảng khoái nói:
Không sai, nếu theo tốc độ tăng lên mười lần mà tình thì bọn họ tu luyện ba giờ, tương đương với việc tu luyện suốt ba mươi giờ, không nghỉ ngơi liên tục hấp thu năng lượng ngoại giới.
Như vậy tính ra, so với hiệu quả minh tưởng cả ngày cao hơn vài phần."Đúng vậy!" Kim cảm khái vạn lần nói:
Thở dài một tiếng, hắn biết mình và Tiếu Ân, có khoảng cách chênh lệch rất lớn, vì vậy buông bỏ việc nghiên cứu, nói: "Các ngươi nói xem, tại sao sư phụ không tu luyện cùng với chúng ta?"
Trong năm người bọn họ, mặc dù Tiếu Ân tận lực đối xử như nhau, nhưng do diện mạo và cá tính thực thà chất phác của Đức Lỗ Phu nên Tiếu Ân tương đối kiên nhẫn đối với hắn. Cho nên đối với quyết định của Tiếu Ân, chỉ có hắn dám đưa ra nghi vấn.
Tất nhiên, do Đức Lỗ Phu không hề có tâm kế gì nên hắn rất nhanh được Kim và Lai An tiếp nạp. Bởi vì những người như Đức Lỗ Phu tạo cho người khác cảm giác yên tâm, ngược lại Carter tâm cơ nhạy cảm hơn xa Đức Lỗ Phu, nhưng trong thời gian ngắn khó thu được tình bằng hữu của người khác.
Được rồi, Đức Lỗ Phu gật đầu mạnh một cái nói: "Chúng ta tất nhiên không thể so sánh được với sư phụ, cho nên mọi người không cần thảo luận vấn đề này."Mọi người tức giận trừng mắt nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ, người thảo luận vấn đề này chỉ có ngươi mà. Nếu đổi lại là người khác, trong lòng có nghi ngờ cũng không dám hỏi.
Đức Lỗ Phu nhìn chằm chằm vào Hoàng Kim đạo cụ nói: "Các huynh đệ, chúng ta có thứ này, các ngươi nói xem, mục tiêu kia có thể thực hiện được không?"Hắn nói mặc dù rất mờ mịt nhưng trong lòng mọi người động, nhìn Hoàng Kim kết giới, ánh mắt bọn họ nóng rực lên.
Mục tiêu trong miệng Đức Lỗ Phu chính là những lời Tiếu Ân nói với bọn họ.
Ma đạo sỹ!
Một khi nghĩ tới danh từ này, trong lòng bọn họ giống như bốc hỏa, không cách nào dập tắt xuống được.
Nếu như nói trước kia còn tự biết mình biết người, không dám mơ tưởng, nhưng hiện tại lại khác, trải qua lần tu luyện vừa rồi, bọn họ hiểu được uy lực của thứ này.
Mục tiêu vốn cao vời vợi không thể với tới trong lòng bọn họ đột nhiên được kéo ngắn lại, mặc dù vẫn xa xôi như trước, nhưng đã có thể đụng tới được.
Dưới tình huống này, nếu như bọn họ còn có thể bảo trì tỉnh táo, như vậy bọn họ không phải là người mà là máy móc không có cảm tình.
Khuôn mặt Mary ửng đỏ lên nói: "Kim, hiện tại chúng ta tu luyện mấy giờ?"Ánh mắt mọi người nhìn về phía Kim, mặc dù không ai nói chuyện, nhưng đều lộ ra ánh mắt nóng bỏng.
Kim do dự trong chốc lát, rốt cuộc kiên quyết lắc đầu nói: "Không được, sư phụ đã từng nói, mỗi ngày chỉ được tu luyện sáu giờ, chúng ta vừa mới tu luyện ba giờ, nên nghỉ ngơi đã."Mấy người yên lặng nhìn nhau, mặc dù trong mắt bọn họ không che dấu được sự tiếc nuối, nhưng không có ai phản đối quyết định của Kim.
Trong phòng Tiếu Ân yên lặng gật đầu, đem hình ảnh trong Nhất Hào không gian tắt đi, không tiếp tục giám sát nữa. Nhưng hắn đối với biểu hiện của mấy tên đệ tử rất hài lòng.
Mấy người đều có chí tiến thủ, chỉ cần mình có thể tạo cho họ con đường để đi, bọn họ sẽ cố gắng tranh thủ.
Hơn nữa, bản thân bọn họ cũng có năng lực kiềm chế, cho dù đang ở trong trạng thái mừng như điên, cũng không phản đối quyết định của Kim. Tương tự, sự chững chạc của Kim cũng thu được sự tán thưởng của Tiếu Ân, chỉ có người như vậy, mới trấn an được đám sư đệ muội của mình.
Đột nhiên đúng lúc đó, Nhất Hào xuất hiện bên cạnh hắn nói: "Chủ nhân, căn cứ theo công cụ giám sát, dường như Hắc Giáp Tích có dấu hiệu tỉnh lại."Trong lòng Tiếu Ân mừng rỡ, lập tức rời khỏi Nhất Hào không gian, lấy vòng tay ở trên đùi xuống.
Tinh thần ý thức quét qua vòng tay, Hắc Giáp Tích ở bên trong mặc dù vẫn ngủ say, nhưng tay và chân nó dường như đã cử động, hơn nữa lớp da dày trên người nó đã nhấp nhô không ngừng, đúng là có dấu hiệu sắp tỉnh lại.
Tiếu Ân không dám chậm trễ, hắn lập tức rời khỏi ma pháp động.
Hiện giờ hắn cũng chưa được Hắc Giáp Tích tiếp nhận, cũng không dễ dàng bắt được nó nữa. Mặc dù lần trước cho nó tám cái linh hồn thể nhện chúa, nó đã có hảo cảm với mình, nhưng không có gì đảm bảo khi nó tỉnh lại.
Nếu để nó đập hư thạch thất, vậy hình tượng cao cao tại thượng của mình trong lòng mấy đệ tử sẽ bị sụp đổ.
Cho nên vừa mới ra khỏi động khẩu, hắn lập tức thi triển Phong Tường Thuật, rời khỏi ngọn núi, bay sâu vào trong dãy núi Ishtar.
Trước kia ở chỗ này, ruồi máy đã dò xét địa hình, nhưng kết quả khiến hắn kinh ngạc, đó là ở đây đừng nói là có ma thú, dù là sinh vật tương đối lợi hại cũng không có.
Tình huống này mặc dù khiến người khác có chút khó hiểu, nhưng cũng khiến Tiếu Ân yên tâm thoải mái ở lại đây.
Bay nửa ngày, rốt cuộc Tiếu Ân dừng lại. Hắn quay đầu nhìn quanh một chút, cũng không biết mình đã cách xa ma pháp động do mình sáng lập chưa.
Nhưng Tiếu Ân có thể khẳng định, đó là dù vụ nổ mạnh có diễn ra lần nữa, cũng không khiến đám người Kim phát giác.
Cổ tay run lên, không gian ngủ đông chứa Hắc Giáp Tích lập tức xuất hiện trên mặt đất.
Giờ phút này, tiểu tử này đã dài hơn hai thước, thân hình không an phận giãy dụa liên tục, dường như lúc nào cũng có thể tỉnh lại.
Tiếu Ân cũng không sốt ruột, ở nguyên tại chỗ lẳng lặng chờ đợi, đồng thời bố trí mấy cái bẫy ma pháp nho nhỏ ở xung quanh.
Cứ như thế, hơn một giờ, Hắc Giáp Tích cuối cùng cũng mở mắt, đôi mắt nó chớp động ánh mắt lạnh như băng, nhìn xung quanh một vòng, lập tức chăm chú nhìn Tiếu Ân.
Có lẽ khí tức trên người Tiếu Ân hấp dẫn nó nhớ lại, nó hơi mở miệng, hàm răng như lưỡi dao phản chiếu ánh sáng mặt trời.
Ma thú này thể tích không quá lớn, nhưng cả người tràn ngập khí hung tàn, dường như lúc nào cũng có thể phát tác.
Tiếu Ân mỉm cười, tay giơ lên, lấy ra một khối thịt nướng thơm ngào ngạt từ trong vòng cổ không gian.
Trong vòng cổ không gian có nhiều chỗ trống, có hiệu quả bảo tồn thức ăn. Để thu phục Hắc Giáp Tích, Tiếu Ân xem như là đã tận tâm, sớm tra qua nhiều bộ sách để tìm hiểu sở thích của Hắc Giáp Tích, hơn nữa còn chuẩn bị tốt.
Quả nhiên, Hắc Giáp Tích ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng, thân thể bắt dầu giãy dụa, ngay cả ánh mắt lạnh như băng cũng trở nên nóng rực.
Song, ngay khi Hắc Giáp Tích muốn xông lên, một cỗ khí thế cường đại bộc phát trên người Tiếu Ân, uy thế giống như núi lửa bộc phát tràn ngập không gian phụ cận. Bất thình lình gặp phải áp lực, động tác của Hắc Giáp Tích đột nhiên dừng lại. Một lần nữa nó nằm phục xuống đất, cái miệng rộng khép mở ra, ánh mắt nóng rực biến mất, thay thế vào đó là một mảnh sương trắng khiến người khác kinh hãi.
Tiếu Ân cũng không thực hiện động tác gì cả, chỉ không ngừng gia tăng uy áp, hắn gần như dùng toàn bộ khí lực, khó khăn lắm mới ngăn chặn được nhị cấp, tam cấp ma thú này.
Trong lòng âm thầm kinh hãi, trách không được bọn Harrison tôn sùng lực chiến đấu của ma thú này, nói một khi nó tiến hóa thành công, nó sẽ biến thành số một, số hai trong hàng ngũ ngũ cấp ma thú.
Hiện giờ xem ra tiềm lực của tiểu ma thú này không phải chuyện đùa, ngay cả khi mình toàn lực phát ra uy áp, nó cũng không quá để ý.
Suy nghĩ một chút, Tiếu Ân thu liễm lại một ít, đặt khối thịt nướng trước mặt Hắc Giáp Tích.
Dường như cảm nhận được thiện ý của Tiếu Ân, cái đầu to của Hắc Giáp Tích hơi di động, cuối cùng nó không nhịn được cơn đói, mở cái miệng rộng ra, một ngụm nuốt chửng khối thịt nướng vào mồm.
Nhưng đôi mắt của nó vẫn chăm chú nhìn Tiếu Ân, ngay cả lúc ăn, nó cũng không dám buông lỏng.
Nhìn bộ dáng không thể chờ đợi được của nó, khóe miệng Tiếu Ân nở ra một nụ cười.
Lại nói tiếp, con Hắc Giáp Tích này cũng xem như xui xẻo cực độ. Nó bị Tiếu Ân nhốt trong không gian ngủ đông suốt hai năm.
Trong khoảng thời gian này, nó chỉ một lần ăn hết tám cái linh hồn thể nhện chúa mà thôi.
Nếu đổi là động vật bình thường khác, trong hai năm không có ăn uống gì cả, chỉ sợ sớm đã chết rồi.
Nhưng Hắc Giáp Tích không hổ danh là ma thú, hơn nữa ở trong không gian ngủ đông đặc thù, nó vẫn tràn ngập sức sống. Nó chỉ bị đói trong hai năm mà thôi, cho nên vừa mới nhìn thấy khối thịt nướng, nó không để ý gì cả, mà lập tức nuốt chửng.
Ăn xong khối thịt nướng to, trong bụng có cái để lót dạ, ánh mắt của Hắc Giáp Tích dường như trở nên thân mật hơn.
Nó mở to cái miệng, ý muốn nói với Tiếu Ân nó còn chưa đủ no.
Động tác bình thường đó khiến Tiếu Ân sinh ra cảm giác kỳ diệu, hắn kinh ngạc nhìn Hắc Giáp Tích hỏi: "Ngươi còn muốn ăn nữa?"Hắc Giáp Tích đóng cái miệng rộng lại, ánh mắt lạnh như băng không chút biểu tình nhìn Tiếu Ân.
Mặc dù nó không thể hiện động tác gì nữa, nhưng không biết vì sao trong lòng Tiếu Ân, cảm giác đó càng thêm mãnh liệt.
Tay hắn sờ vòng cổ, một thoáng sau, lại lấy ra một khối thịt nướng đặt trước mặt Hắc Giáp Tích.
Lần này động tác của Hắc Giáp Tích nhanh hơn, nó không chút do dự nuốt chửng lấy khối thịt nướng, động tác rõ ràng nhanh hơn trước, hơn nữa đã buông lỏng cảnh giác.
Trong lòng Tiếu Ân tấm tắc lấy làm lạ, theo lý, ma thú chưa tới tam cấp, không có trí tuệ mới đúng. Nhưng xem biểu hiện của Hắc Giáp Tích, nó dường như có chút trí tuệ, ít nhất có trí tuệ hơn nhiều so với nhất cấp, nhị cấp ma thú.
Động tác của Hắc Giáp Tích cực nhanh, không lâu sau, nó hoàn toàn tiêu diệt miếng thịt nướng trong miệng.
Nó mấp máy miệng với Tiếu Ân, lộ ra vẻ mặt hung ác, trong lòng Tiếu Ân rùng mình, lập tức đề phòng.
Chỉ thấy Hắc Giáp Tích nhìn chằm chằm vào mình, sau đó chậm rãi lui về phía sau, nhưng khi nó lui lại ba thước, đột nhiên dừng lại, cái đuôi rung lên, chuyển động theo một hướng khác.
Đôi mắt Tiếu Ân trợn tròn lên, hắn không nhìn lầm, con Hắc Giáp Tích này đột nhiên dừng lại, hơn nữa việc nó dừng lại khiến nó không rơi vào bẫy ma pháp mà mình đã bố trí trước đó.
Chẳng lẽ đầu ma thú này có cảm ứng nhạy cảm với ma pháp sao? Nếu không tại sao nó né được bẫy ma pháp do mình bố trí?
Trong lòng Tiếu Ân có chút chờ mong, hắn muốn nhìn xem ma thú này có thể tránh được nữa không?
Khi hắn bố trí bẫy ma pháp, đã tính toán chu đáo, trừ khi là ma thú có hình thể nhỏ và động tác nhanh nhẹn, mới có thể tránh được bẫy mà chạy ra ngoài, còn về con Hắc Giáp Tích dài hai thước này, động tác có vẻ thong thả, nhưng nhìn thế nào thì nó cũng không thể bình an vượt qua.
Đương nhiên, nếu như nó có đôi cánh để bay lên trời, thì cái bẫy ma pháp nho nhỏ kia không thể vây khốn nó.
Một lát sau, Hắc Giáp Tích đi vòng quanh Tiếu Ân một vòng, ánh mắt nó nhìn chằm chằm vào Tiếu Ân, trong ánh mắt hiện lên một tia hung tàn.
Trong lòng Tiếu Ân vui mừng, hắn đoán không sai, đầu Hắc Giáp Tích kia quả thực có thể phát hiện được bẫy ma pháp.
Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên đánh giá của Bảo Mạn và Harrison về nó.
Hắc Giáp Tích này đã ăn hết tám cái linh hồn thể nhện chúa, hơn nữa trải qua giấc ngủ say, đã tiêu hóa những thứ đó, một khi tỉnh lại sẽ đạt tới trạng thái đỉnh cao của tam cấp ma thú.
Hiện giờ nhìn biểu hiện của Hắc Giáp Tích, xem ra mấy lời đó không hề quá khoa trương.
Nhìn cặp mắt đầy địch ý của Hắc Giáp Tích, Tiếu Ân ung dung cười, cổ tay hắn duỗi ra, lật con bài tẩy của mình ra.
Đó là một cái lông Hỏa Sơn Hồng Trĩ, trong tay Tiếu Ân phát ra ánh sáng quỷ dị.
Chỉ vừa nhẹ nhàng chuyển động, nguyên tố ma pháp ở xung quanh dường như bị thứ này ảnh hưởng, xuất hiện một trận năng lượng dao động kỳ diệu.
Đó là do Tiếu Ân sử dụng thủ đoạn đặc thù để tạo ra dao động, không có bất cứ quan hệ gì với Hỏa Sơn Hồng Trĩ. Nhưng đồ vật trên tay hắn quả thực là bảo bối, tất cả ma thú và tát mãn gặp được nó, dù đánh nhau vỡ đầu cũng phải cướp lấy nó. Đôi mắt Hắc Giáp Tích đột nhiên ngưng tụ lại. Thân thể nó cúi xuống. Cổ nó rống lên một tiếng, thanh âm mặc dù không lớn, nhưng giống như sắt thép va vào nhau, rất có lực uy hiếp.
Tiếu Ân cười hắc hắc, cổ tay lộn lại, lông Hỏa Sơn Hồng Trĩ biến mất không thấy.
Hắc Giáp Tích nổi giận gầm lên một tiếng, rốt cuộc không nhịn được vọt lên. Mặc dù nó không có ma pháp, nhưng thân thể cường tráng của nó tràn ngập lực lượng.
Mang theo một trận gió mạnh, Hắc Giáp Tích mở rộng cái miệng ra, giống như một cái động không đáy, lao tới cắn Tiếu Ân.
Dù là tốc độ hay lực lượng, người bình thường không thể so được với Hắc Giáp Tích. Nhưng vấn đề ở chỗ, Tiếu Ân không phải người bình thường.
Ngón tay liên tục chuyển động, mỗi lần bắn ra một cái Tật Phong Thuật, lực lượng cường đại của ma pháp đánh vào lớp da dày trên người Hắc Giáp Tích, mặc dù không cách nào trực tiếp đâm thủng được, nhưng khiến nó rống giận liên tục, không tiến lên được, ngược lại còn phải lui về phía sau một ít, cho tới khi tới gần vùng ngoài mới dừng lại được.
Tiếu Ân đã tính sơ qua lớp da dày của Hắc Giáp Tích, nhưng hiện tại hắn cũng âm thầm thở dài.
Với thực lực trước mắt của hắn, thi triển Tật Phong Thuật là chuyện cực kỳ dễ dàng, ngón tay của hắn giống như một khẩu súng, mỗi lần nhả ra là một lần đạn bắn vào lớp da dày của Hắc Giáp Tích.
Mỗi một giây, Hắc Giáp Tích phải chịu hai phát đạn, nhưng dù khoảng cách gần như vậy, vẫn không làm Hắc Giáp Tích bị thương, tầng da dày của nó dường như trời sinh có sự phòng ngự đối với ma pháp, hơn nữa thân thể của nó vô cùng mạnh mẽ khiến nó có lực đề kháng lạ thường.
Mà vấn đề lớn nhất là ở chỗ, hiện tại nó chỉ là tam cấp ma thú, nếu như nó tiến hóa thành công trở thành Phi Thiên Hắc Giáp Tích, thực không biết nó còn cường đại như thế nào.
Nghĩ tới đây, khuôn mặt của Tiếu Ân nở nụ cười đắc ý.
Nhưng muốn thu phục ma thú này cũng không phải chuyện đơn giản. Sau khi bị đánh nhiều lần, Hắc Giáp Tích trở nên thông minh hơn, nó lùi lại bên bờ bẫy ma pháp, dường như cân nhắc có nên mạnh mẽ chạy qua bẫy rập để trốn đi chỗ khác hay không?
Cái bẫy đó mặc dù tạo cho nó thương tổn nhất định, nhưng ở gần người kia lại càng nguy hiểm hơn, vì vậy dường như nó định xuyên qua bẫy ma pháp.
Song ngay khi Hắc Giáp Tích còn đang chần chừ, Tiếu Ân lại một lần nữa lấy ra lông của Hỏa Sơn Hồng Trĩ, chiếc lông tỏa sáng lộng lẫy lắc lư trong tay Tiếu Ân, dường như tỏa ra một mị lực khó có thể kháng cự không ngừng kêu gọi Hắc Giáp Tích.
Đây dường như là một loại bản năng, chỉ cần là ma thú, chắc chắn sẽ không kháng cự được.
Hắc Giáp Tích không do dự lâu, nó lại tiến lên lần nữa, nhưng động tác cẩn thận hơn nhiều so với lúc đầu, tốc độ cũng nhanh hơn trước.
Nhưng Tiếu Ân sớm đã có chuẩn bị, Tật Phong Thuật và Phong Nhận Thuật đồng thời thi triển ra, sau đó còn có một cái Toàn Phong Thuật.
Nhất cấp, nhị cấp, tam cấp ma pháp được vận dụng một cách xuất thần nhập hóa trong tay của hắn, ném thân hình to lớn của Hắc Giáp Tích lên cao rồi rơi xuống mặt đất.
Lực phá hoại như thế cũng không lan tới bẫy ma pháp, bởi vậy có thể thấy được, năng lực nắm giữ ma pháp của Tiếu Ân đã vượt xa ma pháp sư bình thường.
Một lần nữa Hắc Giáp Tích chịu nhục. Dường như nó hiểu ra được chênh lệch giữa mình và đối phương quá to lớn, nó lưu luyến nhìn lông của Hỏa Sơn Hồng Trĩ trên tay Tiếu Ân, sau đó xoay người bò ra phía ngoài.
Mắt thấy nó gần chạm vào cạm bẫy ma pháp, một cơn gió lốc quấn lấy nó, bắn thân hình to lớn của nó lên cao, rồi làm nó ngã xuống đất.
Hắc Giáp Tích rất có khí khái anh hùng, chưa tới sông hoàng hà chưa từ bỏ ý định, không đụng phải tường sẽ không trở về.
Nó chợt nhảy lên, dùng tốc độ nhanh nhất để lao ra ngoài, lần này Tiếu Ân không ngăn cản nó, mà để nó tiến vào bẫy ma pháp.
Đó là một cái bẫy hỏa diễm ma pháp. Một đoàn lửa lớn cháy lên trên người Hắc Giáp Tích, nhưng rất rõ ràng, do có lớp da dày trên người nên Hắc Giáp Tích không cảm thấy sợ hãi. Thân hình của nó to lớn, độ linh hoạt không cao, nhưng động tác bò thẳng của nó lại nhanh như bay.
Nhưng khi hỏa diễm trên người nó bị dập tắt, một trận lốc xoáy lại cuốn lấy nó, lốc xoáy khiến nó choáng đầu hoa mắt, sau đó nó ngã mạnh xuống mặt đất.
Lần này nó bị quăng lên cao, nên ngã càng nặng, ngay cả có lớp da dày trên người, nó cũng phải mất nửa ngày mới khôi phục lại được.
Cuối cùng, Hắc Giáp Tích nằm phủ phục trên mặt đất, không nhúc nhích, cặp mắt của nó lộ ra vẻ sợ hãi, rõ ràng nó đã bị Tiếu Ân đánh cho sợ.
Đánh không lại, chạy còn không thoát, dù là ai gặp phải cảnh đó cũng chỉ biết nằm xuống cam chịu.
Tiếu Ân cười ha ha bước tới trước mặt Hắc Giáp Tích, cái đầu to của nó rụt lại, không còn muốn công kích nữa.
Tiếu Ân cũng không nói câu nào, chỉ đem lông của Hỏa Sơn Hồng Trĩ ra trước mắt nó, lắc lư vài cái.
Đối với Hắc Giáp Tích, đó là lực hấp dẫn trí mạng, đôi mắt của nó lại không an phận.
Đúng lúc này, nó dùng sức chân sau, bằng tốc độ nhanh nhất táp về phía Tiếu Ân. Nguồn truyện: TruyệnYY.comNhưng khi cái miệng của nó cắn vào chỗ đó, mới phát hiện ra Tiếu Ân đã sớm không còn bóng dáng nữa. Sau đó Tiếu Ân thi triển ma pháp, đánh cho nó kêu cha gọi mẹ, chật vật không chịu nổi.
Cứ như thế mấy lần, Hắc Giáp Tích hoàn toàn chịu thua, nó dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Tiếu Ân, lộ ra bộ dáng đáng thương.
Tiếu Ân vẫn cầm lông của Hỏa Sơn Hồng Trĩ, làm ra bộ dáng: "Hắc, tiểu tử kia, làm ma sủng của ta không?"Hắc Giáp Tích kinh ngạc nhìn hắn, dường như không hiểu ý của hắn.
Tiếu Ân cũng không để ý, tay vuốt cái đầu lớn của nó, Hắc Giáp Tích hơi động, lại không dám giãy dụa. Nhưng Tiếu Ân mơ hồ cảm nhận được trong ánh mắt của nó có sự kháng cự.
Trong lòng hơi động, Tiếu Ân nhớ lại những chuyện mà Harrison dạy hắn, có liên quan tới đề tài ma thú.
Trong thế giới loài người, muốn hạ khế ước, trở thành kỵ sỹ ma thú, phần lớn đều là những người có lực lượng lớn, hơn nữa còn tinh thông vũ kỹ của chiến sỹ.
Đối mặt với ma thú, bọn họ phải biểu hiện ra bộ dáng anh dũng, khiến cho ma thú sợ hãi, mà một khi trở thành kỵ sỹ ma thú, chẳng những có thể mượn lực lượng của ma thú, còn có thể kết hợp vũ kỹ của mình với ma thú, khiến cho thực lực của song phương tăng lên, trở thành một tổ hợp cường đại.
Nhưng ma pháp sư mặc dù có lực lượng thần bí của ma pháp, có thực lực địch lại ma thú, nhưng ngay cả ma đạo sỹ cũng không thể dựa vào lực lượng của bản thân để áp chế ma thú, khiến nó khuất phục trước vũ lực của mình.
Nhưng ma pháp sư cũng không thể ký khế ước cùng ma thú giống kỵ sỹ. Tổ hợp giữa ma pháp sư và ma thú nhiều nhất cũng chỉ bình đẳng với nhau hoặc hơn kém nhau một ít mà thôi.
Cho nên khi ma pháp sư thu nhận ma sủng, nếu thực lực không bằng hoặc hơn ma thú sẽ bị ma thú cắn trả.
Tất nhiên, khi kỵ sỹ thu phục ma thú phải chịu nguy hiểm hơn xa so với ma pháp sư, thậm chí có khi hy sinh cả sinh mệnh. Nhưng một khi thành công, thu hoạch cũng cực lớn, dù chỉ là một chiến sỹ bình thường, cũng có thể có chiến lực sánh vai với ma pháp sư.
Hiện giờ Hắc Giáp Tích này đã bị Tiếu Ân đánh cho sợ, nó không dám chạy trốn nữa, nhưng muốn để nó nhận mình làm chủ, chuyện lại không hề dễ dàng.
Tiếu Ân lại lấy ra lông của Hỏa Sơn Hồng Trĩ một lần nữa, nhưng lúc này hắn không để ở trên tay thưởng thức mà đặt vào miệng của ma thú, nói: "Ngươi chắc biết đây là vật gì, nếu ngươi muốn tiến giai, phải ăn nó. Nhưng đổi lại, ngươi phải làm ma sủng của ta."Hắc Giáp Tích mấp máp miệng, dường như có điều do dự.
Tiếu Ân chậm rãi đứng lên, hắn vung tay lên, cách đó không xa bóng dáng của Viêm Ma xuất hiện, hơn nữa lần này Tiếu Ân không hề che dấu thực lực, trực tiếp để Viêm Ma bành trướng thành năm thước.
Cảm nhận được trên người Viêm Ma ẩn chứa uy lực cường đại, lớp da dày trên người Hắc Giáp Tích dựng lên, hiển nhiên hết sức kiêng kỵ Viêm Ma.
Tiếu Ân điều khiển Viêm Ma nhanh chóng bước lên trước trăm thước, hắn vung tay lên, ma pháp tam hệ phi đạn chợt hiện ra, khối phi đạn to lớn đánh thẳng vào người Viêm Ma.
Một trận nổ mạnh truyền đến, cát đá bay tứ tung, giống như long trời lở đất, giữa không trung đột nhiên truyền đến một trận động đất, một nửa ngọn núi bị vỡ nát.
Một lát sau, tiếng nổ mạnh truyền đến, cả dãy núi chịu chấn động lớn.
Tiếu Ân hít vào một ngụm không khí, Viêm Ma tự bạo đã đành, uy thế đúng là không gì sánh bằng, nhưng lực nổ mạnh của tam hệ phi đạn lại hơn xa sự tưởng tượng của mình, mà càng xảo hợp ở chỗ, lần nổ mạnh này lại khiến núi lở, lại càng ngoài sự mong đợi của hắn.
Đôi mắt nhìn thoáng qua Hắc Giáp Tích, chỉ thấy tròng mắt của ma thú này lồi ra.
Thực lâu sau, khi mọi chuyện bình thường trở lại, ánh mắt Hắc Giáp Tích nhìn về phía Tiếu Ân tràn ngập sợ hãi.
Lần này nó thực sự sợ hãi. Trước kia, mặc dù Tiếu Ân đánh nó khiến nó cảm thấy đau nhức, nhưng còn chưa dọa dẫm như tình cảnh bây giờ, đối mặt với trận nổ mạnh, nó cảm thấy có sự uy hiếp của tử vong.
Hắc Giáp Tích đột nhiên làm ra tư thế ký quái, thân thể của nó không còn cúi xuống nữa mà đảo ngược lại, lộ ra phần da bụng yếu nhất.
Tiếu Ân ngẩn ra, nhất thời vui mừng khôn xiết. Hắn vươn tay, vẽ ra một ký hiệu thần bí trên thân thể Hắc Giáp Tích.
Đó là một khế ước ma pháp bình thường, chỉ cần đạt tới cảnh giới nhất tinh ma pháp sư là có thể sử dụng.
Dưới tác dụng của khế ước, ma thú và ma pháp sư có thể hình thành một cảm giác liên lạc bằng tâm linh. Mặc dù loại cảm giác này không bằng khế ước giữa kỵ sỹ và ma thú nhưng nó có thể khiến cho song phương cảm nhận được tâm tư của nhau.
Cuối cùng Tiếu Ân cắn ngón tay, nhỏ một giọt máu tươi vào bụng của Hắc Giáp Tích, khế ước nhất thời phát ra một đạo ánh sáng hoa lệ.
Tiếu Ân lập tức cảm ứng được, trong đầu mình có thêm một đạo tinh thần cảm ứng, đó chính là hiệu quả của khế ước.
Một trận gió đêm thổi qua dãy núi, mang theo mùi hoa, những hơi khói nhẹ thổi vào núi rừng.
Tiếu Ân nhìn đầu Hắc Giáp Tích đang ngủ say, cảm ứng được biến hóa trong cơ thể của nó, trong lòng vừa mừng rỡ vừa chờ mong.
Khi ký xong khế ước với Hắc Giáp Tích, hắn lập tức đem lông Hỏa Sơn Hồng Trĩ cho nó ăn.
Ma thú này không khách khí nuốt lấy, nhưng chiếc lông dường như có lực lượng thần bí, sau khi nó nuốt xong, quả nhiên đã kích phát được tiềm lực, sau khi thống khổ lăn lộn một ngày, nó chậm rãi chìm vào trong giấc ngủ say.
Hắc Giáp Tích thống khổ suốt một ngày, Tiếu Ân không hề rời đi mà thủ hộ bên người nó, hơn nữa còn đem những thứ chuẩn bị trong vòng cổ không gian ra, lấy nước suối cho nó uống.
Không biết có phải do lông của Hỏa Sơn Hồng Trĩ hay không, tóm lại Hắc Giáp Tích dường như có linh trí hơn nhiều, trước khi nó hôn mê, ánh mắt nó nhìn về phía Tiếu Ân mang theo vài phần thần sắc bất đồng, dường như không đơn thuần là sợ hãi mà là kính sợ.
Khi Hắc Giáp Tích hoàn toàn mê man, Tiếu Ân bố trí vài ma pháp cấm chế ở chỗ này, sau đó vội vã rời đi.
Về tới ma pháp động, Tiếu Ân cấp cho đám người Kim đủ số lượng năng lượng tinh thạch, sau đó phân phó vài câu, rồi trở về bên người Hắc Giáp Tích.
Lần này trở về, hắn không rời đi nữa.
Cứ như thế qua mười ngày, từ trong giấc ngủ mê man, Hắc Giáp Tích đã có dấu hiệu trưởng thành, hình thể của nó vốn có hai thước, sau khi ăn tám cái linh hồn thể nhện chúa, chiều dài đạt gần ba thước, giờ phút này lại càng dài hơn.
Hai mươi ngày sau, nó hôn mê được một tháng, thể tích cũng to hơn gấp đôi.
Nhìn chiều dài thân thể của nó dài năm thước, thân hình cao tới nửa thước, cùng với bộ giáp giày sáng lóa, đều khiến người khác thấy kinh sợ.
Không những thế, ở nách của ma thú này còn có thêm một đôi cánh lớn.
Đôi cánh đó giống như được tạo thành từ thép, Tiếu Ân lập tức hiểu được, thực lực của nó chắc chắn càng cường đại hơn.
Đương nhiên, điều khiến Tiếu Ân thấy kỳ quái đó là, sau khi lột xác, Hắc Giáp Tích lại trở nên uy phong lẫm liệt, không còn vẻ dữ tợn như quá khứ nữa.
Dường như vẻ bề ngoài của nó được thay đổi, bộ dáng xấu xí biến mất thay vào đó là bộ dáng hùng vĩ.
Cùng lúc đó, thực lực của bản thân Tiếu Ân cũng không ngừng tăng lên.
Quảng bá thể thao có tiến bộ, hắn đã học xong bộ động tác lớn thứ hai của quảng bá thể thao, thời gian nghịch soa trong Nhất Hào không gian đạt tới con số rợn người, năm mươi lần.
Còn trên phương diện lực lượng tinh thần, hắn thu được tiến bộ không lớn, đó không phải do hắn không cố gắng, mà do hiện tại hắn không có điều kiện.
Phương pháp tu luyện ma lực chất chồng quả thực rất thần kỳ, nhưng loại phương pháp này yêu cầu phải tu luyện liên tục.
Nhưng một tháng này, vì chiếu cố cho Hắc Giáp Tích, hắn không dám luyện tập một thời gian dài trong Nhất Hào không gian.
Thân thể Hắc Giáp Tích lớn lên, mỗi một lần to lên, cả người đau nhức không thôi, thân hình bên ngoài của nó vặn vẹo không ngừng, mà trong đầu Tiếu Ân cũng cảm ứng được sự thống khổ của nó.
Mỗi lần gặp phải tình huống này, Tiếu Ân đều ôm đầu của quái vật này vào trong ngực, vuốt ve nó. Mà mỗi khi Hắc Giáp Tích đau quá, hắn cắn răng lấy trứng Hoàng Kim Sa Trùng ra, dùng một ít năng lượng Hoàng Kim rót vào trong cơ thể của Hắc Giáp Tích.
Biện pháp này rất có hiệu quả, quan trọng nhất là hạ được cơn đau đớn trong người nó, trợ giúp nó thuận lợi tiến hóa thành công.
Đương nhiên, theo số lần sử dụng trứng Hoàng Kim Sa Trùng, khiến cho màu Hoàng Kim phía trên dần suy yếu.
Nhưng Tiếu Ân cũng không lo lắng, bởi vì trong tay hắn có Hoàng Kim kết giới, hắn chắc chắn có thể khôi phục lại vật nhỏ này.
Một tháng sau khi Hắc Giáp Tích nuốt lông Hỏa Sơn Hồng Trĩ, thân thể nó đình chỉ sinh trưởng, nhưng cơ nhục trên người nó điên cuồng cử động, dường như trong cơ thể nó có vô số năng lượng bộc phát ra.
Tiếu Ân biết, hiện giờ là thời khắc mấu chốt của Hắc Giáp Tích, trong đầu hắn cảm ứng, hắn có thể khẳng định, ma thú này đang ở giai đoạn tiến hóa cuối cùng.
Nếu theo tuần tự, Hắc Giáp Tích phải trải qua trăm năm mới phát triển và lột xác, tự nhiên không phải chịu thống khổ như vậy. Nhưng muốn nhanh hơn một trăm năm, nó phải chịu sự đau đớn cực lớn, và theo đó phải chịu sự nguy hiểm lớn.
Chỉ là trong giới tự nhiên, ma thú vốn tuân theo quy tắc cường giả là vua, dù nó vô tình chiếm được lông của Hỏa Sơn Hồng Trĩ, nó cũng sẽ bất kể hậu quả mà nuốt lấy nó.
Khi đó không có Tiếu Ân thủ hộ ở bên cạnh, nó cũng phải trải qua cảnh thống khổ khó có thể chịu đựng này.
Đó là bản tính của ma thú, ai cũng không thể ngăn cản.
Tiếu Ân cảm nhận được sự đau khổ của nó, quyết định bay về ma pháp động thực nhanh, lấy đạo cụ Hoàng Kim, mặc dù đám người Kim vài ngày tới không thể sử dụng bảo bối này, nhưng tình huống hiện tại, Hắc Giáp Tích vẫn trọng yếu hơn.
Quả nhiên, khi Tiếu Ân sử dụng Hoàng Kim kết giới, trạng thái của Hắc Giáp Tích trở nên tốt hơn nhiều.
Năng lượng của Hoàng Kim bộ tộc đối với sinh vật là một nguồn năng lượng quý giá, đặc biệt khi ma thú hấp thu đủ năng lượng để tiến hóa, sẽ giảm quá trình tích lũy đi nhiều.
Ba ngày sau, trong đầu Tiếu Ân cuối cùng cảm ứng được một loại tâm tình vui sướng, cái đầu to lớn mà hắn ôm trong ngực đã nhẹ nhàng cử động.
Tiếu Ân vui mừng khôn xiết, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy đôi mắt của Hắc Giáp Tích đã mở.
Giờ phút này, đôi mắt to của nó đã thông tuệ hơn nhiều, hơn nữa ánh mắt nhìn về phía Tiếu Ân có thêm vài phần cảm kích.
Tiếu Ân vui mừng buông đầu của nó ra, biết hơn một tháng, ma thú này được mình tài bồi, cuối cùng cũng phát huy tác dụng.
Kỳ thực ma thú hết sức mẫn cảm, nó có thể cảm nhận được thái độ của người khác đối với nó.
Đặc biệt thông qua khế ước liên lạc, nó rất rõ những việc Tiếu Ân làm cho nó, cho nên sau khi tỉnh lại, thái độ của nó có sự thay đổi vi diệu.
Đương nhiên, loại thái độ này được xây dựng dựa trên thực lực. Nếu như thực lực của Tiếu Ân còn xa mới bằng Hắc Giáp Tích, chưa chắc nó đã cảm kích như vậy.
Đóng Hoàng Kim kết giới lại, nhét vào trong vòng cổ không gian.
Hắc Giáp Tích tò mò nhìn vật này, sau khi tiến giai nó có trí tuệ, hiểu được đó là thứ tốt, cho nên nó chớp động đôi mắt, nhìn chằm chằm không tha.
Tiếu Ân dở khóc dở cười nói: "Tốt lắm, sau này mỗi ngày mở nó sáu giờ, cho ngươi cùng với bọn Kim cùng hưởng thụ chỗ tốt của thứ này, vậy được chưa?"Hắc Giáp Tích mở cái miệng rộng, giống như người bình thường phát ra âm thanh hắc hắc, hiển nhiên kết quả đó khiến nó phi thường hài lòng.
Tiếu Ân vỗ vỗ vào thân hình dài sáu thước của nó, nói: "Chúc mừng ngươi thành công tiến giai."Hắc Giáp Tích đứng lên, cả người run run, những khớp xương phát ra tiếng động, một cỗ khí thế khổng lồ bùng nổ, không thua kém kim mao sư vương tí nào.
Trong mắt Tiếu Ân hiện lên sự sợ hãi lẫn vui mừng, gia hỏa này không hổ danh là vương giả trong hàng ngũ ngũ cấp ma thú, vừa mới tiến giai, đã có uy thế như thế, nếu như được dạy dỗ thêm, chắc chắn có thể đánh cho Holyfield không còn biết đông tây nam bắc gì nữa.
Ầm…
Một tiếng nổ vang lên, đôi cánh ở nách Hắc Giáp Tích mở ra.
Đôi cánh này có kết cấu như cánh của con dơi bình thường, nhưng lại không bạc nhược yếu kém như cánh dơi, ngược lại nó như được tạo từ sắt thép, khiến người khác nhìn vào phải lạnh gáy.
Nó vỗ cánh, nhất thời tạo ra một trận gió lốc, thân hình nó bay lên không trung.
Tiếu Ân giương mắt nhìn, há to miệng, cằm tí nữa rơi xuống mặt đất.
Ban đầu hắn nhìn thấy đôi cánh đó, tưởng nó chỉ có tác dụng phụ trợ, chỉ là công cụ để Hắc Giáp Tích di chuyển trên bầu trời mà thôi.
Nhưng hiện tại hắn đã biết sự thực không phải như thế, Hắc Giáp Tích vỗ đôi cánh trên bầu trời, làm một động tác, đôi cánh mở rộng tùy ý, giống như vương giả trên bầu trời.
Than nhẹ một tiếng, Tiếu Ân cuối cùng cũng hiểu được, vì sao nó được gọi là Phi Thiên Hắc Giáp Tích.
Bay trên trời mới là thể hiện tên của nó, quả nhiên không hề có tí khoa trương nào cả.
Một lúc lâu sau, Hắc Giáp Tích mới hạ xuống, nó đứng trước mặt Tiếu Ân, gầm rú hưng phấn, tràn ngập sự đắc ý và thỏa mãn.
Tiếu Ân cười tiến lên, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu to của nó.
Mặc dù nó dài tới sáu thước, nhưng độ cao chỉ có nửa thước, Tiếu Ân giơ tay lên là có thể chạm vào đầu nó.
Hắc Giáp Tích mở to hai mắt, nhưng nó không cảm thấy ghét cảm giác này, bởi vì khi nó chịu đau đớn vì tiến giai, chính Tiếu Ân đã dùng động tác đó để trấn an nó.
Mặc dù lúc đó nó vẫn đang hôn mê, nhưng cũng không ảnh hưởng tới cảm thụ của nó.
Hắc Toàn Phong. Tiếu Ân thì thầm bên tai nó: "Sau này ta sẽ gọi ngươi là Hắc Toàn Phong, may là trong thế giới này không có Lí Quỳ, biệt hiệu này tuyệt đối thích hợp với ngươi."Nhìn Tiếu Ân cười híp mắt, Hắc Giáp Tích không hiểu gì cả, có lẽ nó chỉ kỳ quái, Lí Quỳ là nhân vật nào, tại sao tranh đoạt ngoại hiệu Hắc Toàn Phong với nó?