Ánh mắt Tiếu Ân nhìn về phía kim mao sư vương, thì thấy thú vương này đã ngã xuống.
Dường như thân hình của nó bị lực lượng nào đó hấp thu, trên người nó không còn sinh mệnh nữa.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Tiếu Ân vươn tay, đặt lên đầu kim mao sư vương. Rốt cuộc hắn xác định, con sư tử này đã chết, nguyên nhân là do tiêu hao hết năng lượng.
Nhìn thân hình của nó nằm cùng một chỗ với Holyfield, Tiếu Ân đoán được đại khái.
Bây giờ Tiếu Ân có thể khẳng định, Holyfield nói dối, cái gì mà quán nhập năng lượng Hoàng Kim vào sừng độc giác thú sẽ khiến chiếc sừng nổ mạnh chứ? Chẳng qua Holyfield muốn lừa hắn mà thôi.
Nếu quán nhập năng lượng Hoàng Kim vào món đồ chơi này, khả năng lớn nhất đó là chuyển đổi năng lượng thành điện hệ hoặc năng lượng không gian hệ.
Nhẹ nhàng vuốt lại quần áo trên người, bởi vì bị dòng điện truyền qua nên quần áo của hắn có vô số nếp nhăn. Tiếu Ân cởi bộ quần áo đó ra, lấy một bộ quần áo khác ở trong vòng cổ không gian mặc vào.
Còn tóc trên đầu dựng thẳng lên, thì hắn lấy một ít nước đổ lên đầu, chải chuốt một chút mới khôi phục lại được bộ dạng ban đầu.
Làm xong mọi chuyện, Tiếu Ân mới dò xét lực lượng tinh thần.
Trong nháy mắt, sắc mặt của hắn thay đổi, lộ rõ sự ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
Bởi vì hắn vừa dùng lực lượng tinh thần, tinh thần ý thức đã khuếch tán ra ngoài, hơn nữa còn vượt qua phạm vi trước kia.
Tiếu Ân mở rộng mắt, lực lượng tinh thần thả ra, cảnh tượng in vào trong đầu hắn, loại cảm giác này còn chân thực hơn cả hình ảnh ở trong Nhất Hào không gian.
Hắn dường như có thể quan sát ở mọi góc độ, hơn nữa phạm vi quan sát còn được đề cao, lúc này đã đạt ngoài trăm thước.
Niềm vui nối tiếp niềm vui khiến khuôn mặt của Tiếu Ân sáng lên.
Tiếu Ân biết, trải qua lần kỳ ngộ vừa rồi, thân thể của hắn có sự biến hóa vi diệu, đặc biệt kinh nghiệm thần kỳ này khiến lực lượng tinh thần của hắn đạt tới cảnh giới khó tin.
Trong lòng hiện lên một ý niệm, Tiếu Ân do dự một chút, ma pháp trượng trong tay nhẹ nhàng điểm xuống.
Trong nháy mắt, trên người hắn xuất hiện một vòng phòng hộ ma pháp.
Đó là ngũ cấp ma pháp đó, hàng thực giá thực do hắn thi triển ra, không phải thông qua quyển trục trong vòng cổ để phóng thích.
Mắt Tiếu Ân mơ hồ có chút ướt át, hắn có thể thi triển ngũ cấp ma pháp trong nháy mắt, hơn nữa sau khi thi triển ra, lực lượng tinh thần không hao tổn gì, đều đó nói rõ một điều.
Hắn đã đột phá cảnh giới tam tinh ma pháp sư, đạt tới cảnh giới đại ma pháp sư.
Đại ma pháp sư là một ranh giới rất lớn trong thế giới ma pháp.
Đại ma pháp sư có thể thi triển ngũ cấp ma pháp trong nháy mắt, thi triển ma pháp hỗn hợp có uy lực cường đại.
Đứng trên góc độ này, giá trị của đại ma pháp sư hơn xa ma pháp sư bình thường.
Ví dụ, nếu như ám sát, thì có thể đối phó được với học đồ pháp sư và ma pháp sư chính thức, nhưng với đại ma pháp sư thì thủ đoạn ám sát của võ sỹ và cung tiễn thủ là vô dụng.
Bởi vì đại ma pháp sư đã tiếp xúc với chân lý ma pháp, có thể thuấn phát được ngũ cấp ma pháp.
Lúc còn là tam tinh ma pháp sư, mặc dù Tiếu Ân đã rất quen thuộc với lộ tuyến của ngũ cấp ma pháp, có thể thuấn phát được ở trong Nhất Hào không gian, nhưng tại thế giới hiện thực, chắc chắn phải mất vài giây đồng hồ.
Đó là do hắn không cố gắng mà do hắn không cảm nhận được bản chất của thế giới, cho nên không thể dung nhập vào lực lượng của thế giới, không thể trong nháy mắt thuấn phát.
Nhưng hiện giờ tinh thần ý thức của hắn đã mở rộng, đã cảm nhận được sự biến hóa của nguyên tố ma pháp, nhìn thấy hỗn hợp nguyên tố.
Trong tình huống này, hắn đã hiểu rõ bản chất, cho nên mới tiến một bước quan trong, đạt tới cảnh giới đại ma pháp sư.
Tâm niệm của hắn chuyển động, ngũ cấp ma pháp hiện ra, cảm giác muốn thế nào được thế đó này thực sự khó diễn tả bằng lời.
Đã là đại ma pháp sư, độ nhạy cảm trong tinh thần ý thức của hắn được đề cao về chất.
Trong tình huống này, chỉ cần có người sinh ra sát ý, hoặc nguy hiểm ập đến, hắn sẽ sinh ra một loại cảm ứng thần kỳ.
Khi đó, chỉ cần lập tức thi triển ngũ cấp vòng phòng hộ, dù là ma thú kỵ sỹ cường đại như Holyfield cũng không thể ám toán hắn.
Mạnh mẽ đè nén tâm tình kích động xuống, Tiếu Ân lặng lẽ cảm nhận sự biến hóa trong cơ thể.
Tại mi tâm của hắn đã hình thành một lỗ nhỏ sâu không lường.
Tiếu Ân cũng không hiểu tại sao cơ thể mình lại có sự biến hóa kỳ diệu như thế này, nhưng trực giác nói cho hắn biết, lỗ nhỏ đó không gây hại gì cho hắn.
Nếu không như thế, lực lượng tinh thần trên người hắn không thể đề cao về mặt chất được.
Đối với ma pháp sư mà nói, sử dụng lực lượng tinh thần này để điều khiển ma pháp có sự trợ giúp cực lớn. Mà đó là đặc quyền của đại ma pháp sư.
Tinh thần ý thức một khi kéo dài ra ngoài, vô luận là trình độ ẩn giấu, hay về phạm vi, đều đề cao tới một trình độ khó có thể tưởng tượng được.
Bởi vì hiểu rõ bản chất của thế giới này, tinh thần cảm ứng của hắn mới khuếch tán rộng được, mới có thể giấu được cảm ứng của ma pháp sư bình thường và tát mãn. Đồng thời cự ly giám sát của hắn đề cao lên về chất, hắn có thể giám sát mọi thứ trong vòng mười dặm, so sánh với trước kia thì cách biệt một trời một vực.
Hơn nữa trải qua dị biến, lực lượng tinh thần của hắn trở nên dẻo dai, ít nhất trong thời gian ngắn, hắn không phải lo lắng lực lượng tinh thần của mình không đủ.
Kiểm tra bản thân mình xong, cuối cùng Tiếu Ân lấy sừng độc giác thú ra, có thể đó là chiếc sừng duy nhất trên thế giới này.
Chiều dài của chiếc sừng này không kém ma pháp trượng, dài khoảng bốn mươi phân.
Nhẹ nhàng cầm nó trong tay, một cảm giác lạnh lẽo thấu xương truyền tới. Dùng sức ấn mạnh vào thì thấy nó vô cùng cứng rắn, mơ hồ ẩn chứa đặc tính co giãn.
Trên chiếc sừng này có hoa văn hình xoắn ốc nhưng nó không biểu hiện rõ ra mà như ẩn như hiện, khó có thể quan sát hết.
Nhờ có chiếc sừng này mà hắn được thử tư vị dòng điện chảy qua cơ thể. Nhưng nhờ có chiếc sừng này, tiềm năng thân thể hắn mới kích thích ra, hơn nữa tiềm năng đó còn khiến lực lượng tinh thần của hắn biến dị, trợ giúp hắn trở thành đại ma pháp sư.
Trên chiếc sừng dài này ẩn chứa lực lượng thần kỳ. Tiếu Ân có thể khẳng định, nhờ có lực lượng thần kỳ đó kết hợp với tiềm năng trong thân thể hắn, mới tạo ra tình cảnh xảo diệu như bây giờ.
Nếu Holyfield biết chuyện này, chắc chắn hắn sẽ chết không nhắm mắt.
Có điều, tên này dường như thực sự chết không nhắm mắt. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.comChậm rãi truyền một ít năng lượng vào trong chiếc sừng, Tiếu Ân lập tức cảm giác đầu chiếc sừng phát ra một vầng sáng mơ hồ.
Lực lượng tinh thần không ngừng truyền vào, vầng sáng trở nên dày hơn, cuối cùng bạo phát ra.
Ánh sáng đó bắn ra với tốc độ không thể nhìn bằng mắt thường về phía trước. Một giây sau, trên tấm thạch bích hiện lên một lỗ nhỏ bằng ngón tay cái, trước cửa động còn có dấu vết nóng rực.
Tiếu Ân cảm thấy tê dại, chiếc sừng này quá mạnh đi. Nó tập trung năng lượng lại, sau đó phóng thích ra ngoài.
Mặc dù số lượng năng lượng không gia tăng, nhưng lực sát thương lại tăng lên mấy lần.
Nếu như vừa rồi Holyfield không kích thích dòng điện để đối phó mình mà dồn tất cả lực lượng vào trong, sau đó bắn ra để đối phó mình thì…
Trong lòng động, trong đầu Tiếu Ân hiện lên lộ tuyến ma pháp Hoàng Kim. Từng đạo ánh sáng màu vàng kim tiến vào trong chiếc sừng.
Nhất thời, ngoài bộ phận Tiếu Ân cầm trên tay ra thì toàn bộ chiếc sừng phát ra điện quang lấp lóe.
Tia điện quang kỳ dị này xuất hiện, cả thông đạo chợt sáng lên. Tiếu Ân kinh ngạc há to miệng, rốt cuộc hắn hiểu, Holyfield không phải không muốn đặt mình vào chỗ chết. Năng lượng Hoàng Kim tiến vào chiếc sừng này có thể sinh ra dòng điện bất tận.
Một cỗ hàn khí xuất hiện trong lòng Tiếu Ân, vận khí của hắn thực tốt mà.
Trên chiếc sừng này chắc chắn có rất nhiều bí mật, nhưng không thể nghiên cứu nó trong một lúc.
Tiếu Ân cẩn thận cất bảo bối này vào trong vòng cổ, sau đó phát ra một ngọn lửa, tiêu hủy thi thể của độc giác thú.
Nhìn khuôn mặt kiêu ngạo của Sư Tâm vương tử, Tiếu Ân cân nhắc một lúc, cũng thiêu đốt hắn. Hơn nữa Tiếu Ân không động vào bất cứ đồ vật gì trên người hắn, bao gồm nhẫn, mũ giáp và các loại vũ khí ma pháp.
Cũng không phải đột nhiên hắn lương thiện, mà do phía sau Sư Tâm vương tử có một thế lực khổng lồ, nếu cầm thứ gì của hắn, không cẩn thận bị kẻ khác phát hiện, thì cái được không bù được cái mất.
Chỉ vì chút lợi nhỏ mà mất cái lớn, tuyệt đối Tiếu Ân không làm.
Song ngay khi thi thể của Holyfield bị đốt cháy, kim mao sư vương đột nhiên nổ tung, mặc dù không có lực sát thương cường đại, nhưng một mảnh huyết tinh chợt ập xuống, khiến Tiếu Ân trở tay không kịp.
Kim mao sư vương nổ tung quá bất ngờ, hơn nữa quá trình diễn ra rất nhanh, ngay cả Tiếu Ân cũng không kịp phản ứng.
Chớp hai mắt, Tiếu Ân cười khổ, hắn vừa mới thí nghiệm ngũ cấp vòng phòng hộ, nếu vẫn còn duy trì vòng phòng hộ thì sẽ không gặp phải tình cảnh này.
Hắn vừa mới đổi bộ quần áo mới, nhìn máu tươi chảy đầy trên bộ quần áo, Tiếu Ân hiểu được bản thân mình chật vật thế nào.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, đang định thay bộ quần áo khác, thì bả vai hắn truyền đến cảm giác nóng rực.
Trong lòng động, Tiếu Ân không cần nghĩ ngợi, dùng sức xé tan bộ quần áo.
Một tiếng động vang lên, nửa người trên của Tiếu Ân lộ ra. Nhiều năm tập luyện quảng bá thể thao khiến hắn có một thân thể hoàn mỹ.
Tất nhiên cơ nhục trên người hắn không nổi thành từng khối, mà khiến người khác cảm thấy thuôn dài.
Nhưng giờ phút này trên người của hắn không có một chút mỹ cảm nào cả.
Màu vàng kim bám đầy thân hình hắn. Mặc dù không bám vào một chỗ, nhưng nó phân tán ra khắp cơ thể càng tạo thêm cảm giác kinh khủng.
Chính thức khiến Tiếu Ân chú ý, đó là dấu hiệu kỳ dị trên cánh tay thấm đẫm máu tươi của kim mao sư vương. Cảm giác nóng rực phát ra từ chỗ này. Hắn mơ hồ cảm thấy nóng rực, hơn nữa cơn nóng này càng ngày càng gia tăng.
Ánh mắt tập trung vào khu vực này, trong mắt Tiếu Ân tràn ngập thần sắc kinh ngạc.
Thứ này là nguyên nhân khiến hắn phải tới đại thảo nguyên.
Sau khi giết chết đệ tử trực hệ của gia tộc Leyden, thứ này giống như bệnh dịch bám trên cánh tay Tiếu Ân.
Theo lời sư phụ nói, trên người hắn có dấu hiệu của gia tộc Leyden, nếu như không phải hắn rời xa quê hương, chỉ sợ giờ đã bị ma đạo sỹ của gia tộc Leyden bắt đi tế linh hồn của Ao Bate.
David Kirby từng nói, ấn ký ma pháp này không biến mất, hắn không thể trở về công quốc Louis, nếu không chẳng những bản thân hắn gặp xui xẻo, cả sư phụ hắn, thậm chí cả công quốc cũng bị liên lụy.
Muốn tiêu trừ ấn ký này, chỉ có ba biện pháp, một là lưu lãng ở ngoài mười năm, ấn ký ma pháp sẽ biến mất, hắn có thể nghênh ngang trở về.
Nhưng nếu như muốn trở về trước mười năm, trừ khi thực lực của hắn đạt tới cảnh giới ma đạo sỹ, hoặc nhờ một vị truyền kỳ pháp sư, xóa bỏ ấn ký này.
Tất nhiên hai cách này chỉ có thể mơ mộng trong lòng mà thôi.
Mặc dù Tiếu Ân có Nhất Hào, hơn nữa hắn nắm giữ cách tu luyện lực lượng tinh thần mới, nhưng muốn trong mười năm ngắn ngủi đạt tới cảnh giới ma đạo sỹ, đó là chuyện không thể xảy ra.
Còn gặp được pháp sư truyền kỳ, hơn nữa mời được người đó ra tay trợ giúp…
Nói thực Tiếu Ân cũng không tin, người đó sẽ trợ giúp mình.
Cho nên hắn chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi. Hy vọng mười năm sau có thể thuận lợi trở về công quốc Louis.
Nhưng hiện tại, tình huống dường như có sự biến hóa ngoài ý muốn.
Giờ phút này, ấn ký ma pháp trên tay bị máu màu vàng kim ăn mòn, trở nên nhạt dần, cuối cùng biến mất.
Đôi mắt nhìn chằm chằm vào ấn ký ma pháp trên cánh tay, khuôn mặt Tiếu Ân không ngừng run rẩy.
May là hiện giờ thực lực của hắn đã vượt cực hạn của ma pháp sư bình thường, đạt tới cảnh giới đại ma pháp sư, cho nên mới có thể cảm ứng được sự biến hóa nhỏ bé của ấn ký ma pháp.
Ấn ký này thực sự từ từ biến mất, mặc dù tốc độ chậm như ốc sên, nhưng quá trình lại rất chắc.
Nhưng quá trình này đối với Tiếu Ân mà nói, không phải sự hưởng thụ mà là cảm giác đau đớn khắc cốt.
Ấn ký ma pháp chậm rãi biến mất, trên cánh tay hắn co giật liên tục, giống như bị lửa thiêu đốt. Cảm giác này ngày càng mãnh liệt khiến thân thể Tiếu Ân không ngừng run rẩy.
Chỉ là dù trên vai có truyền đến cảm giác thống khổ tới cỡ nào, Tiếu Ân cũng không định buông tha.
Cơ hội này ngàn năm mới có một, có thể loại bỏ ấn ký ma pháp, sớm trở về công quốc Louis mới là tốt nhất.
Nếu bỏ lỡ cơ hội này, Tiếu Ân phải đợi thêm ba năm nữa.
Mặc dù thoáng cái bảy năm đã trôi qua, chỉ còn lại ba năm, dường như cũng không dài. Nhưng có thể sớm trở về quê hương, Tiếu Ân sẽ không bỏ qua.
Đột nhiên cảm giác nóng rực trên vai giảm đi nhiều, nhưng Tiếu Ân không có cảm giác sung sướng gì cả, ngược lại đôi mắt còn trợn tròn lên, mơ hồ lộ ra một tia sát khí.
Máu màu vàng kim có năng lực loại bỏ ấn ký ma pháp, nhưng đáng tiếc, giờ phút này số lượng máu trên ấn ký ma pháp quá ít, cho nên khi lượng máu tiêu hoa hết, ấn ký ma pháp chỉ ảm đạm đi một chút mà thôi.
Nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, trên người Tiếu Ân tuôn ra mồ hôi.
Mồ hôi thấm ra ngoài da thịt của hắn, chậm rãi giao hòa với máu màu vàng kim, những giọt máu đó dường như bị lực lượng thần bí nào đó, chậm rãi trôi về phía cánh tay hắn.
Một lát sau, cảm giác bị thiêu đốt lại trở lại, hơn nữa lại càng thêm rõ ràng.
Cơ nhục trên người Tiếu Ân chậm rãi rung lên, đó là phản ứng đau đớn quá độ. Nhưng khuôn mặt của hắn lộ ra thần sắc thống khổ lẫn vui sướng, trong ánh mắt có sự vui sướng không nói thành lời.
Nếu có người thấy được vẻ mặt của Tiếu Ân lúc này, chắc chắn sẽ nghĩ hắn bị ngược đãi nhiều quá nên bị điên. Nhưng trong huyệt động này, ngoài Tiếu Ân ra, không có sinh vật có sinh mệnh nào.
Hình người khô lâu và khô lâu của độc giác thú thì bị Holyfield phá hủy.
Từ từ, cảm giác nóng rực rốt cuộc chậm lại.
Không phải do máu màu vàng kim không đủ mà do ấn ký ma pháp đã biến mất. Ấn ký đã khắc sâu vào da thịt, giờ phút này không còn nhận thấy được nữa.
Nhưng cảm giác nóng rực không hoàn toàn bị tiêu trừ, Tiếu Ân cũng không dám buông lỏng.
Qua khoảng mười phút, cuối cùng cảm giác nóng rực hoàn toàn biến mất, Tiếu Ân mới đặt mông xuống mặt đất.
Hắn mở to miệng, thở dồn dập. Không hề giữ hình tượng gì cả, nằm bệt xuống mặt đất, tay chân hoàn toàn thả lỏng, cả người không còn tí sức lực nào cả.
Dù máu Hoàng Kim đã loại bỏ ấn ký ma pháp, dù cơn đau đã giảm nhưng Tiếu Ân vẫn bảo trì tư thế, cho tới khi cơn đau biến mất mới thả lỏng.
Cảm giác thống khổ đó, đừng nói là ma pháp sư, dù là võ sỹ được huấn luyện, cũng không thể làm được điều này. Nhưng khi mọi việc chấm dứt, hắn mới thả lỏng.
Cả người vô lực ngã xuống mặt đất, Tiếu Ân mới phát giác, cơ nhục của mình đã sớm không chịu nổi nỗi thống khổ.
Khóe miệng nở nụ cười khổ, nếu giờ phút này để đám người Kim nhìn thấy bộ dáng này của mình, chắc chắn hình tượng cao cao tại thượng mình xây dựng trong lòng đám đệ tử sẽ biến mất.
Trong không khí dường như mang theo mùi máu tươi, trong lòng Tiếu Ân đột nhiên động, tay chân hắn cố gắng cử động, nỗ lực tạo ra một tư thế khoa trương.
Đó là tư thế đặc thù của trung cấp quảng bá thể thao. Cũng là tư thế cuối cùng trong bộ động tác lớn thứ hai.
Mấy ngày trước, hắn vẫn chưa thể hoàn thành xong tư thế cuối cùng này.
Nhưng không thể tưởng tượng được khi hắn sức cùng lực kiệt, cơ nhục cả người mệt mỏi muốn chết, lại vô tình hoàn thành được tư thế cuối cùng này.
Từng dòng điện nhỏ xuất hiện trong cơ thể hắn, dòng điện này chảy qua, cơ nhục vốn đang đau nhức vạn phần của hắn lại truyền tới cảm giác dễ chịu.
Cảm giác thư sướng đã càng ngày càng trở nên mãnh liệt.
Từ thống khổ cực độ tới sung sướng cực độ, Tiếu Ân giống như vừa từ mười tám tầng địa ngục tiến vào thiên đường. Phát ra một tiếng rên thoải mái, Tiếu Ân biết, bộ động tác lớn thứ hai của trung cấp quảng bá thể thao đã hoàn thành, hắn đạt nghịch soa thời gian lên tới bảy mươi lần.
Một lúc lâu sau, cảm giác sung sướng này mới biến mất, Tiếu Ân như một con cá chép, nhảy dựng đứng lên.
Nhìn thân thể của mình một chút, hắn lấy một cái thùng lớn từ trong vòng cổ không gian ra, ngón tay điểm vào trong không khí, nhất thởi thủy nguyên tố tụ hội lại, chỉ một lát, chiếc thùng đã đầy nước lạnh.
Tiếu Ân không chút do dự nhảy vào trong thùng tắm rửa, rửa sạch máu Hoàng Kim trên cơ thể.
Sau đó, hắn thay một bộ quần áo. Nhìn máu Hoàng Kim văng khắp nơi, trong lòng hắn thầm kêu đáng tiếc, vội vàng lấy ra một cái thùng, tận lực sưu tầm chỗ máu vương vãi đó.
Nhưng vì hắn động thủ quá muộn, nên không thu hoạch được nhiều, chỉ được một nửa thùng mà thôi.
Ánh mắt Tiếu Ân dừng lại trên cơ thể bị tàn phá của kim mao sư vương. Đôi mắt trợn tròn lên, ở nơi mà kim mao sư vương bạo thể có một khối ma hạch kim sắc.
Cổ tay nhẹ nhàng duỗi ra, Tiếu Ân thu lấy khối ma hạch đó.
Song khiến Tiếu Ân cảm thấy ngạc nhiên đó là khối ma hạch này sau khi rời khỏi đầu của kim mao sư vương, máu Hoàng Kim dính phía trên nó, bắt đầu mất đi với tốc độ khó tin.
Chỉ trong chốc lát, khối ma hạch này không khác gì những khối ma hạch bình thường.
Vuốt mũi, trong lòng Tiếu Ân thấy kỳ lạ, biến hóa này không có ý nghĩa là ma hạch của kim mao sư vương mất đi thuộc tính Hoàng Kim. Bởi vì ba khối ma hạch cấp sáu bố trí trong sát lục kết giới cũng không có màu vàng kim, không khác gì so với ma hạch bình thường.
Còn tại sao ma hạch của bộ tộc Hoàng Kim lại có biến hóa như thế thì Tiếu Ân không thể giải thích được.
Sử dụng lực lượng tinh thần tiến vào trong ma hạch, mơ hồ, Tiếu Ân có cảm giác trống rỗng, giống như tiến vào một đại sảng, bốn phương tám hướng đều trống trải, không có sự trang trí gì cả.
Trong lòng hắn cả kinh, nhưng sau đó hiểu ra.
Tất cả năng lượng của đầu kim mao sư vương này đã vận chuyển sang người Holyfield, cho nên ma hạch của nó mới không có tí năng lượng nào cả.
Nhưng điều này không quan trọng, bởi vì ngũ cấp ma hạch khác với ma hạch hạ cấp, chúng nó có thể hấp thu năng lượng ngoại giới để bổ sung năng lượng đã tiêu hao.
Chỉ cần qua một đoạn thời gian nữa, ma hạch của kim mao sư vương sẽ khôi phục lại như ban đầu.
Cất ma hạch đi, Tiếu Ân do dự mãi, cuối cùng thiêu hủy nốt thi thể của kim mao sư vương.
Mặc dù hắn rất thèm thuồng da của con sư tử này, nhưng nếu thực sự rút da lột gân của con sư tử này, vậy sẽ đắc tội với bộ tộc Hoàng Kim, vụ mua bán này sẽ thua lỗ.
Lại nói, ấn ký ma pháp trên người hắn có thể bị xóa bỏ do là máu Hoàng Kim, dù sao cũng phải giữ thể diện cho kim mao sư vương đã vô tình giúp mình này.
Tiếu Ân thầm hô đáng tiếc vì phải thiêu hết toàn bộ, nhưng ít nhiều gì cũng khiến mình thấy thoải mái.
Đứng dậy, vuốt lại quần áo, Tiếu Ân tiến vào nơi sâu nhất trong huyệt động.
Có ruồi máy dẫn đường, cuối cùng hắn vượt qua hố sâu chứa hơn một ngàn bộ hài cốt gặp được một bộ xương rồng dài hơn ba mươi thước.
Mặc dù hình ảnh mà Nhất Hào truyền về cũng có thể nhìn thấy rõ bộ dáng của bộ cốt long này nhưng tận mắt nhìn mới có thể cảm nhận được khí thế kinh khủng trên người bộ xương rồng này.
Toàn thân bộ xương rồng này ngăm đen, những đầu khớp xương nối liền nhau, đặc biệt trong đôi mắt của nó chớp động ngọn lửa màu xanh biếc, khiến cho nó càng trở nên âm trầm đáng sợ.
May mà, hiện giờ ngọn lửa màu xanh biếc còn lâu mới đậm bằng đầu khô lâu độc giác thú và khô lâu hình người, cho nên bộ xương rồng này còn chưa thể hành động.
Nhưng Tiếu Ân có một cảm giác thần kỳ, nếu để bộ xương rồng này tiếp tục tiến hóa, thì sớm muộn gì cũng có một ngày, nó giống với ba bộ khô lâu kia, có thể tự do hành động. Nghĩ tới thân hình kinh khủng của bộ xương rồng, trong lòng Tiếu Ân có chút sợ hãi, nếu như bản thân nó có ý thức, vậy nó sẽ cường đại tới trình độ nào.
Càng tới gần long cốt, lại càng cảm nhận được sự cường đại của nó, dù nó đã chết, nhưng vẫn duy trì được sự cường đại.
Tiếu Ân tiến từng bước một, lẳng lặng chịu áp lực từ bộ xương rồng, hơn nữa còn yên lặng tính toán.
Một lúc lâu sau, hắn rút ra kết luận, uy áp trên người long cốt cao hơn nhiều so với đại ma pháp sư. Có lẽ chỉ có ma đạo sỹ mới có thể so sánh được với nó.
Vuốt cằm, trong lòng Tiếu Ân xuất hiện một ý niệm cực kỳ lớn mật.
Dù gì thì bộ xương rồng này giỏi lắm cũng chỉ là khớp xương mà thôi. Còn vong linh hệ có thể triệu hoán tất cả sinh vật khô lâu.
Nếu mình triệu hoán bộ xương rồng này về? Vậy sẽ xuất hiện tình huống gì…
Nghĩ tới đó, khuôn mặt Tiếu Ân tràn ngập thần sắc muốn thử.
Chẳng qua hắn hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn sử dụng ma pháp triệu hoán khô lâu.
Một cỗ năng lượng dao động xuất hiện trên người Tiếu Ân, lan về phía bộ xương rồng, cỗ năng lượng này tiếp xúc với bộ xương rồng, giống như con thiêu thân lao vào lửa, điên cuồng dũng mãnh tiến vào bộ xương rồng. Đôi mắt Tiếu Ân hiện lên thần sắc phức tạp. Đó là sự ngạc nhiên, vui mừng xen lẫn nỗi kinh hãi và run sợ.
Lực lượng tinh thần cường đại không ngừng truyền vào bộ xương rồng, tốc độ này đã vượt qua sự thừa nhận của ma pháp sư bình thường, dù giờ Tiếu Ân đã trở thành đại ma pháp sư cũng có chút ăn không tiêu.
Chỉ một lát, lực lượng tinh thần trên người Tiếu Ân đã mất đi một nửa, mà bộ xương rồng vẫn chưa có khởi sắc, vẫn nằm bất động trên mặt đất, dường như không thể sống lại một lần nữa.
Tiếu Ân cắn răng kiên trì nửa ngày, cuối cùng chán nản buông tha, cắt đứt lực lượng tinh thần.
Nếu để cái động không đáy này tiếp tục hấp thu, dù Tiếu Ân đã tiến giai thành đại ma pháp sư cũng sẽ bị mất mạng vì tiêu hao lực lượng tinh thần quá độ.
Nhưng khi Tiếu Ân vừa cắt đứt sự vận chuyển của lực lượng tinh thần, đột nhiên hắn cảm thấy tiếc nuối.
Không sai, trong không gian u ám và đen tối này có người phát ra tiếng thở dài.
Một giây sau, cả người Tiếu Ân dựng thẳng lên, trong cảm ứng của hắn, không phát hiện ra hành tung của ai cả, chuyện này quả là khó tin.
Phải biết rằng, hiện tại hắn là một đại ma pháp sư, đặc biệt tinh thần cảm ứng so với trước kia còn cách biệt một trời một vực. Nếu hắn không phát hiện được hành tung của kẻ đó, vậy kẻ phát ra âm thanh đó phải có thực lực ma đạo sỹ.
Nhưng có thể tiến vào khe nứt không gian, chỉ có thể là những sinh vật có trí tuệ dưới năm mươi tuổi.
Nếu như nói có sinh vật nào dưới năm mươi tuổi tu luyện tới cảnh giới ma đạo sỹ, chắc chắn Tiếu Ân không tin tưởng.
Mấy ý niệm liên tục thay đổi trong lòng hắn, hắn lẳng lặng nhớ lại chỗ phát ra âm thanh đó, sắc mặt trở nên khó coi, hắn có một cảm giác hoang đường. Bởi tiếng thở dài đó phát ra từ sâu trong nội tâm của hắn.
Đột nhiên, đôi mắt trợn tròn lên, hai mắt như có thần nhìn chằm chằm vào bộ xương rồng dài ba mươi thước.
Bộ xương rồng này không có biến hóa gì cả, thậm chí ngọn lửa màu xanh biếc trong mắt cũng không biến động gì cả, nhưng ánh mắt Tiếu Ân lại lộ ra thần sắc đề phòng.
Hắn chậm rãi lùi lại hơn mười bước, trên người xuất hiện năng lượng dao động, khí lưu di động trong không khí chậm rãi lưu động, dường như lúc nào cũng có thể đưa hắn bay ra ngoài.
Làm xong mọi chuyện, cuối cùng hai tay Tiếu Ân thả lỏng, môt ít năng lượng Hoàng Kim chậm rãi hiện lên trên đầu ngón tay của hắn.
Điểm sáng này không ẩn chứa nhiều năng lượng nhưng năng lượng Hoàng Kim hàng thực giá thực.
Dưới sự không chế của Tiếu Ân, năng lượng Hoàng Kim thong thả bay về phía bộ xương rồng, tốc độ mặc dù không nhanh, nhưng lại tràn ngập sự kiên trì. Năng lượng Hoàng Kim sắp đụng phải bộ xương rồng thì một đạo ánh sáng tương tự chợt lóe lên, ngăn lực lượng tinh thần của Tiếu Ân lại.
Tiếu Ân hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: "Ngươi là ai?"Đầu khớp xương vang lên một tiếng, bộ xương rồng vốn nằm trên mặt đất, cuối cùng đứng dậy.
Ngọn lửa màu xanh biếc trong mắt nó không còn bất động nữa, chậm rãi nhảy lên, giống như một sinh vật bình thường."Vong linh pháp sư? Năng lượng Hoàng Kim?" Thanh âm già nua từ bộ xương rồng truyền đến:
Đôi mắt chuyển động, giằng co với nó, không có chút lợi ích nào cả, trong lòng thầm quyết định.
Chỉ là, hắn còn chưa hành động, bộ xương rồng đã mở miệng: "Tiểu tử kia, ta và ngươi ký kết linh hồn khế ước trong vòng một trăm năm, ngươi thấy thế nào?"Động tác của Tiếu Ân cứng lại, hắn không tin nhìn đối phương.
Thực lực của ngươi không tồi, nhưng so với ta vẫn cách khá xa.
Bộ xương rồng tiếp tục nói: "Nhưng một khi ký kết linh hồn khế ước trong vòng một trăm năm, trong một trăm năm này, ta có thể ra tay ba lần, giúp ngươi giải nạn ba lần."Giờ phút này, Tiếu Ân hoàn toàn trấn định, hắn lẳng lặng nhìn bộ xương rồng.
Hắn tỉnh táo lại, mới phát hiện ra kỳ thực bộ xương rồng này không mở miệng nói chuyện mà sử dụng kỹ xảo nào đó, khiến cho không khí chấn động phát ra âm thanh.
Hít sâu một hơi, Tiếu Ân hỏi: "Tại sao ngài muốn ký linh hồn khế ước một trăm năm với ta? Có chỗ tốt gì với ngài?"
Thân hình của bộ xương rồng đứng thẳng lên, thanh âm của nó giống như tiếng sấm: "Không sai, ta chính là tộc trưởng tiền nhiệm của bộ tộc hắc long, Corey."Tiếu Ân cung kính thi lễ với hắn, cung kính nói:
Tiếu Ân há to miệng, trong lòng rung động.
Chúng thần đánh nhau cũng không phải chuyện ngạc nhiên, chuyện này quá xa vời với hắn, nên Tiếu Ân không để trong lòng.
Nhưng nghe bộ xương rồng nói nó bị tống vào sân chơi của thần linh, thực có chút khiến người ta khó hiểu."Đại nhân Corey tôn kính, người biết nơi này là đâu sao?" Tiếu Ân cẩn thận hỏi thăm.
Dida đại tát mãn dùng trăm phương ngàn kế để mình tiến vào khe nứt không gian, hơn nữa vì sự an toàn của mình không tiếc giết hại mấy vạn người để thu thập đủ năng lượng sát lục.
Ngoài mình ra, còn có vô số người nối tiếp nhau tiến vào nơi này. Nhưng không ai nghĩ ra, những sinh vật có trí tuệ hao tổn hết tâm tư để tiến vào nơi này, lại biến thành đồ chơi để thần linh tiêu khiển.
Nhất thời, Tiếu Ân suy nghĩ lại cảnh khi khe nứt không gian mở ra.
Lực lượng thần bí cường đại lan ra bốn phương tám hướng đó, nguyên là lực lượng của thần linh.
Trong lòng khẽ động, Tiếu Ân nói: "Đại nhân Corey, đấu thú trường này do mấy vị thần linh tạo ra?"
Thần linh tạo ra nơi này để tiêu khiển, kỳ thực cũng không kỳ quái. Loài người, thú nhân và các chủng tộc có trí tuệ khác, trong mắt thần linh không khác gì con kiến hôi.
Có lẽ, thần linh cho rằng, bọn họ có thể tiến vào đây mua vui cho thần linh đã là vinh dự rồi.
Còn về cảm giác trong lòng bọn họ, căn bản thần linh không quan tâm.
Trong mắt hiện lên sự bất đắc dĩ, Tiếu Ân hỏi: "Đại nhân Corey, tại sao ngài vẫn ở lại chỗ này?"
Giống như chiến tranh của loài người, những người nông dân thuộc tầng lớp áp chóp của xã hội, không bao giờ quan tâm tới vấn đề này.
Trừ khi chiến tranh lan tận đến chỗ họ, nếu không họ không rảnh để quan tâm.
Ngẩng đầu lên, đột nhiên Tiếu Ân ngẩn ra, hỏi: "Ngài là vương giả của bộ tộc hắc long. Tại sao ngài lại giúp quanh minh thần hệ?"Bộ xương rồng ngẩn ra, nói:
Các tiểu thuyết ở kiếp trước, đều nói bộ tộc hắc long phản bội long thần, là một chủng tộc hèn hạ. Nhưng không thể tưởng tượng được, trên thế giới này, bộ tộc hắc long không thuộc thế lực hắc ám, mà là tay chân của quang minh hệ."Long vương đại nhân tôn kính, với thân phận của ngài, tại sao lại muốn ký kết linh hồn khế ước với ta?"
Trao đổi linh hồn là một loại khế ước linh hồn.
Ký kết khế ước là chuyện hai người tự nguyện xuất ra một bộ phận linh hồn để trao đổi, một khi trao đổi thành công, sinh mệnh của đôi bên sẽ phụ thuộc vào nhau. Có thể nói là một loại khế ước ngang hàng, công bình hơn nhiều so với loại khế ước đơn phương.
Hơn nữa loại khế ước này còn có thời gian hạn chế, chỉ cần hết thời gian đó, đôi bên sẽ thu lại linh hồn của mình, tự động giải trừ khế ước.
Cảm nhận khí thế trên người bộ xương rồng, Tiếu Ân biết, thực lực của nó hoàn toàn áp đảo mình. Nếu ký kết linh hồn trao đổi với nó, tuyệt đối là một chuyện tốt. Nếu như không phải ở trong hoàn cảnh này, chắc chắn Tiếu Ân không thể lọt vào mắt xanh của nó.
Hắn ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi: "Vì sao ngài lại lựa chọn ta để ký khế ước?"
Người đó là một thiên tài của Tuyết Lang Nhân, khi còn trẻ, đã tiến vào khe nứt không gian, còn phát hiện ra tấm thạch bích này, cả đời tìm biện pháp để mở nó ra."Ngươi đang nghĩ gì?" Bộ xương rồng dường như không nhịn được nói.
Tiếu Ân vội vàng nói: "Không có gì, ta đang nghĩ vị đại tát mãn phát hiện ra nơi này đầu tiên, làm thế nào khám phá được nhược điểm của tấm thạch bích."Corey cười nói:
Corey không nhịn được nói: "Ngươi nghĩ kỹ đi, ký khế ước linh hồn trao đổi với ta, ngươi không có bất lợi gì, một trăm năm sau, chúng ta sẽ tự động giải trừ khế ước, sẽ không mang lại phiền toái gì cho ta và ngươi."Tiếu Ân nhìn nó thực sâu, cuối cùng gật đầu nói:
Nó cúi đầu, móng vuốt không còn huyết nhục của nó chỉ xuống phía dưới, một đồ án ma pháp thần bí hiện lên trên mặt đất.
Trong lòng Tiếu Ân nhảy loạn lên, bộ xương rồng này có thực lực khó tin, có thể triệu hồi ma pháp trận một cách dễ dàng, hơn nữa nhìn đồ án huyền ảo của ma pháp này, chắc chắn không phải là mặt hàng rác rưởi.
Cho nên nói, đại gia hỏa này có thực lực sâu không lượng được, dù là ma đạo sỹ, cũng chưa chắc là đối thủ của nó."Ta, Corey, vương giả của bộ tộc hắc long, tại đây tuyên thệ, nguyện ý dâng một bộ phận linh hồn cùng ký kết với Tiếu Ân, khế ước linh hồn trao đổi ngang hàng, khế ước có thời hạn trong vòng một trăm năm. Trong một trăm năm này, chúng ta không thể tổn thương lẫn nhau, trừ điều này ra, ta là ta, hắn là hắn, không có bất cứ quan hệ gì."Tiếu Ân nghe vậy thì sửng sốt, nói như vậy cũng nói được, thực khiến người ta kinh ngạc.
Xem ra đầu hắc long này có chủ ý coi hắn làm tấm ván để qua sông, một khi mang nó rời khỏi khe nứt không gian, chắc chắn nó sẽ xoay người bỏ đi, đừng nói là một trăm năm, dù là cả đời cũng khó có thể gặp lại nó.
Còn về chuyện bộ xương rồng này làm sao biết được tên hắn, chuyện này cũng không lạ.
Holyfield đã kêu tên hắn hơn mười lần, nếu còn giấu được bộ xương rồng mới lạ.
Ho nhẹ một tiếng, Tiếu Ân chậm rãi nhắc nhở nói: "Đại nhân Corey vĩ đại, ngài đã đáp ứng, giải cứu ta ba lần mà."Bộ xương rồng hung hăng trừng mắt nhìn ắn, mặc dù không có tròng mắt, nhưng hỏa diễm màu xanh biếc trong mắt nó rõ ràng biểu đạt sự bất mãn.
Do dự một chút, bộ xương rồng dường như kiêng kỵ điều gì đó nói: "Trong vòng một trăm năm, ta, Corey, nguyện ý giúp Tiếu Ân ba lần, thay hắn giải quyết ba kiếp nạn."Nói xong, hắn quay đầu lại nói:
Hơn nữa trên người bộ xương rồng này đã xuất hiện lửa giận, rốt cuộc Tiếu Ân cắn răng một cái, tới trước mặt ma pháp trận thần bí.
"Ta, Tiếu Ân, tại đây tuyên thệ, nguyện ý dâng một bộ phận linh hồn, ký kết khế ước linh hồn trao đổi ngang hàng với đại nhân Corey vĩ đại. Khế ước có thời gian trong vòng một trăm năm. Trong một trăm năm này, chúng ta không thể tổn thương lẫn nhau, đại nhân Corey tự nguyện giải cứu ta ba lần. Ngoài việc đó ra, ta là ta, hắn là hắn, không có bất cứ quan hệ gì."
Tiếu Ân vừa nói xong, trong ma pháp trận chợt xuất hiện một đạo ánh sáng cường liệt, năng lượng màu vàng kim bao phủ lên người Tiếu Ân và bộ xương rồng.
Cũng không biết qua bao lâu, đúng lúc trong lòng Tiếu Ân không yên thì đạo ánh sáng rút đi.
Mất đi sự duy trì của ánh sáng, đột nhiên Tiếu Ân lảo đảo, hai chân mềm nhũn, tê liệt ngồi xuống.
Hắn chỉ cảm thấy đầu đau nhức, dường như trên người mình khuyết thiếu đi thứ gì đó, đồng thời có thêm một thứ gì đó, cảm giác này rất thống khổ.
Trái ngược với hắn, Corey không có gì là khổ sở, ngược lại còn hưng phấn bay múa trong huyệt động."Tiếu Ân, chúng ta đã ký kết khế ước, nhưng thân thể của ta không thể đi ra ngoài, ngươi lấy không gian ngủ đông ra, ta muốn vào trong đó."Tiếu Ân liếc mắt nhìn nó một cái, cười khổ nói:
Tiếu Ân tinh mắt nhận ra đó là một cây bạch cốt.
Corey phun ra một ngụm long tức, ánh sáng kim sắc phun lên cây bạch cốt, trước ma pháp thần kỳ đó, bạch cốt co giãn ra, cuối cùng biến thành một cái nhẫn xương.
Vứt chiếc nhẫn xương đó cho Tiếu Ân, Corey nói: "Dùng nó đi!"Lực lượng tinh thần của Tiếu Ân quét qua, đôi mắt sáng lên.
Trong chiếc nhẫn xương có một không gian rộng lớn, đừng nói là chứa bộ xương rồng dài ba mươi thước, dù là bảy tám con như vậy cũng không có vấn đề gì.
Tiếu Ân cười hì hì nhận lấy nó, thu được bảo bối tốt như vậy, tất nhiên hắn phấn khởi rồi.
Vỗ vỗ ngực, đột nhiên Tiếu Ân nhớ tới một chuyện hỏi: "Đại nhân Corey, nếu như ta muốn nhờ ngài hỗ trợ, thì phải làm thế nào?"
Một phần tư linh hồn của mình trao đổi với một tí linh hồn của nó. Cuộc mua bán này lỗ nặng rồi.
Nhưng đứng trên góc độ của mình, mình cũng không có hại gì.
Với thực lực của Corey, người có thể giết chết nó, chỉ sợ đã ít lại càng ít hơn, ngay cả kẻ có thực lực tương đương với nó, chỉ sợ cũng không dám trêu chọc nó.
Mặc dù Tiếu Ân là đại ma pháp sư, nhưng trên thế giới này, còn có ma đạo sỹ và truyền kỳ pháp sư.
Có nó bảo vệ sinh mệnh của mình, đúng là mình đã chiếm tiện nghi lớn.
Nhìn vẻ ảo não trên khuôn mặt Tiếu Ân rất nhanh biến mất, Corey âm thầm tán thưởng, tiểu tử này, ngày sau chắc chắn không phải vật ở trong ao.
Hơi hơi cười, dường như vứt bỏ được khúc mắc trong lòng, Tiếu Ân hỏi: "Đại nhân Corey, sân chơi này còn duy trì được bao lâu?"
Trong lòng Tiếu Ân tính toán một chút, mỗi một lần mở ra phải mất hai ngàn năm. Mấy trăm lần, chẳng phải có thể duy trì hơn mười nghìn năm…
Tiếu Ân cảm thấy đau đầu, chuyện liên quan tới thần linh đều kỳ dị.
Ít nhất đối với khái niệm thời gian, thần linh hoàn toàn khác so với người bình thường.
Gật đầu với bộ xương rồng dài hơn ba mươi thước, Tiếu Ân cao giọng hỏi: "Long vương đại nhân tôn kính, ta hiểu được ý của ngài, nếu ngài đồng ý, có thể tiến vào được rồi."Corey cất tiếng cười to, dường như có thể đi ra ngoài nên cảm thấy cao hứng.
Sau đó thân thể to lớn của bộ xương rồng lao về phía ngực Tiếu Ân, khí thế mãnh liệt giống như muốn băm vằm Tiếu Ân. Hai chân Tiếu Ân đứng thẳng, đôi mắt không hề chớp động.
Nếu đã ký khế ước linh hồn, song phương không thể làm hại lẫn nhau, cho nên dù biểu hiện của Corey có hung hăng hơn trăm lần, cũng không khiến Tiếu Ân nao núng.
Quả nhiên bộ xương rồng to lớn cách Tiếu Ân nửa thước, bắt đầu giảm tốc độ lại."Oành!" Một tiếng động lớn vang lên, long cốt đã tiến vào nhẫn xương.
Không gian ngủ đông rộng lớn đủ để Corey sống thoải mái.
Tiếu Ân chuẩn bị xong xuôi, tìm kiếm trong huyệt động một lúc.
Nếu là trước kia, có lẽ hắn sẽ hứng thú đi tầm bảo, nhưng hiện tại có được sừng của độc giác thú và ma hạch của kim mao sư vương, còn có một long vương lợi hại, ý đồ đó của hắn phai mờ đi nhiều.
So với ba thứ đó, những vật khác đều là rác rưởi.
Chậm rãi rời khỏi huyệt động, Tiếu Ân vừa đi vừa phóng hỏa. Không lâu sau, tất cả hài cốt trong sơn động chìm trong biển lửa.
Rời khỏi sơn động, hỏa quang vẫn sáng như trước, nhưng chưa thuận lợi đốt sạch được.
Tiếu Ân lẳng lặng chờ đợi, cho đến khi toàn bộ đồ vật bị đốt sạch mới xoay người rời đi.
Hắn có niềm tin cường đại, đừng nói là Seth và Grossman không thể dùng thời gian ngắn để chạy tới đây, dù có thuận lợi chạy tới, cũng đừng mơ tìm được dấu vết gì của Tiếu Ân ở trong sơn động.
Giết người phóng hỏa, không để lại vết tích gì.
Sau khi xóa bỏ mọi dấu vết, Tiếu Ân phát tiết toàn bộ khí tức hung ác tích tụ trong lòng ra ngoài.
Hắn có cảm giác hưng phấn, mang theo toàn bộ trang bị, bay thẳng về phương xa.