Dị Giới Chi Quang Não Uy Long Chương 159: TIẾNG GẦM RỐNG CỦA HẮC TOÀN PHONG

Rời khỏi ma pháp công hội, Tiếu Ân liền tìm một chỗ an toàn để xem lại thu hoạch lần này.

Nhưng hắn vừa mới rời khỏi thành Holywood, sắc mặt chợt biến đổi, bất chấp sự kinh hãi của người bình thường, bay thẳng về dãy núi Ishtar.

Bởi vì trong đầu hắn truyền đến một đạo tinh thần thống khổ.

Đạo tinh thần đó đương nhiên không phải của hắn, nhưng Tiếu Ân biết, chủ nhân của nỗi thống khổ đấy là ai.

Đó chính là Phi Thiên Hắc Giáp Tích, đại ma thú này đang mê man, sao tự nhiên lại thống khổ như vậy?

Chẳng lẽ ma pháp động xảy ra điều gì?

Nghĩ tới khả năng này, Tiếu Ân bất chấp tất cả, trực tiếp bay trước mặt người thường, trước mặc bộ áo giáp ma pháp đặc chế, sau đó thêm cho mình tam cấp ma pháp vòng phòng hộ, sau đó liều mạng bay về ma pháp động.

Phi hành trên trời, tốc độ nhanh tới cực điểm, nhưng độ nguy hiểm cũng cao.

Bởi vì ở trên cao bị mây mù vờn quanh, nếu đột nhiên bị đụng, rất khó có khả năng không biết mình chết như thế nào.

Dù sao, trên trời cao là thiên hạ của các loài ma thú họ chim.

Nếu như là ma pháp sư truyền thống, không có ngũ cấp vòng phòng hộ, bọn họ tuyệt đối không dám liều lĩnh bay với tốc độ cao như thế, nhưng Tiếu Ân lại khác, với bộ áo giáp trên người cùng với thể chất của hắn, tuyệt đối có thể so sánh với phòng ngự vật lý của ngũ cấp vòng phòng hộ.

Trên đường đi, Tiếu Ân phát huy năng lực cực hạn của bản thân.

Hắn rất thông minh khi sử dụng áo giáp ma pháp để thi triển Phong Tường Thuật, hắn chỉ dùng lực lượng tinh thần để điều khiển khí lưu ở xung quanh mà thôi.

Cứ như thế, trên cơ bản hắn tiêu hao rất nhiều tinh thạch.

Đó là do hiện giờ hắn có rất nhiều năng lượng tinh thạch. Nếu như Juliana và Harrison không hào phóng tặng hắn, như vậy chắc chắn giờ phút này hắn khóc không ra nước mắt.

Mấy ngày sau, Tiếu Ân thuận lợi trở về dãy núi Ishtar.

Trên đường đi chuyện mà hắn lo lắng nhất là chuyện gặp phải sự công kích của ma thú loài chim không xảy ra nên hắn bình an trở về.

Kỳ thực Tiếu Ân không biết, trên đường hắn phi hành, có nhiều ma thú loài chim nhìn hắn không vừa mắt. Nhưng vì Tiếu Ân lo lắng cho sự an nguy của Hắc Toàn Phong, cho nên trên người hắn toát ra sát khí cường đại.

Đó là do hắn nắm giữ sát lục thiên mạc một thời gian dài cho nên mới hình thành nên một cỗ sát khí hung ác điên cuồng như thế.

Do cấp bách trở về nên Tiếu Ân mới tạo ra sát khí như thế. Đó là một cỗ sát khí gặp thần sát thần, gặp phật sát phật, loại sát khí điên cuồng như thế khiến cho những ma thú loài chim dù có thực lực cao hơn Tiếu Ân, cũng có chút do dự không dám tiến lên.

Dù sao cấp bậc ma thú càng cao, trí tuệ lại càng cao.

Nếu như ma pháp sư bình thường bay qua, chúng nó tất nhiên sẽ không bỏ qua hành vi khiêu khích đó, nhưng nếu một người điên, toát ra khí tức điên cuồng, như vậy chỉ cần là sinh vật có trí tuệ, đều sẽ cân nhắc có nên đụng vào tên điên đó không.

Tốc độ của Tiếu Ân rất nhanh, dưới tình huống không có ai ngăn cản lại càng nhanh hơn.

Những ma thú loài chim hiểu rõ, dù muốn gây phiền toái cho Tiếu Ân, cũng đã mất đi cơ hội. Bởi vì loáng cái Tiếu Ân đã bay tới địa bàn của loài ma thú chim khác, điều này cũng khiến chúng đau đầu.

Không thể không nói, dọc đường đi, bay cao như thế mà không gặp phải ma thú loài chim nào thì phải nói vận khí của Tiếu Ân cực tốt.

Vừa về tới ma pháp động, Tiếu Ân không quản mệt mỏi, lập tức hỏi tình huống của Hắc Toàn Phong.

Mấy ngày phi hành trên không, tinh thần Tiếu Ân đã rất mệt mỏi, nếu như hắn không có thực lực siêu cường, ý chí kiên định, chỉ sợ giờ phút này đã sớm bất tỉnh.

Nhưng tình huống hiện tại khiến hắn thở phào một hơi.

Nguyên mấy ngày trước, mặc dù Hắc Toàn Phong chưa tỉnh lại, nhưng thân thể nó bắt đầu run rẩy, dường như trải qua một nỗi thống khổ to lớn.

Đám người Kim nghĩ mọi biện pháp nhưng vẫn không làm Hắc Toàn Phong bình tĩnh lại được.

Cuối cùng, Carter đề nghị mở Hoàng Kim kết giới ra, đề nghị này lập tức được mọi người ủng hộ, Kim cũng không hề do dự mở đạo cụ ma pháp này ra.

Ở trong Hoàng Kim kết giới, tình huống của Hắc Toàn Phong tốt hơn nhiều, mặc dù nó không ngừng giãy dụa, nhưng không còn lâm vào tình trạng khiến người khác kinh hãi như lúc đầu nữa.

Tiếu Ân biết được tin này, lập tức tới căn phòng của Hắc Toàn Phong.

Đó là một sơn động hình vuông đặc chế, dù là bề rộng hay chiều dài, đều trên trăm thước, độ cao đạt tới năm thước.

Ngày xưa để hoàn thành cái phòng này, đám ngày Tiếu Ân làm việc cả ngày lẫn đêm, năm ngày sau mới xây dựng xong. Ở trong phòng này chẳng những có chiếc giường đá rộng, còn có cả một hồ nước.

Nếu nói về sự xa hoa, dù là căn phòng của Tiếu Ân có thúc ngựa cũng không đuổi kịp.

Giờ phút này, ở giữa phòng, năng lượng Hoàng Kim kết giới không ngừng tỏa ra.

Từng đạo ánh sáng màu Hoàng Kim truyền qua không gian, tiến vào trong thân thể Hắc Toàn Phong, mỗi một đạo năng lượng Hoàng Kim tiến vào, Hắc Toàn Phong lại bình tĩnh xuống một chút, nhưng thời gian đó không dài, rất nhanh thân thể Hắc Toàn Phong lại run rẩy.

Tiếu Ân thấy tình cảnh của nó, trong lòng thấy đau xót và khổ sở.

Hắn nghĩ tới bộ phận tinh thần thể trong đầu mình, và huyết chi khế ước.

Xem ra cảm giác này là do di chứng của khế ước. Nhưng dù không có khế ước, hắn ở lâu với Hắc Toàn Phong cũng có tình cảm sâu đậm với nó.

Hắn phất tay, phân phó đám người Kim rời khỏi phòng. Đối với quyết định của Tiếu Ân, đám người Kim không hề kỳ lạ, bọn họ cung kính lui xuống.

Tiếu Ân tới trước mặt Hắc Toàn Phong, vươn tay sờ vào cái đầu to lớn của nó. Dường như cảm nhận được Tiếu Ân ở bên cạnh, thân thể Hắc Toàn Phong ngừng run rẩy.

Sự thống khổ trong đạo tinh thần cảm ứng giảm đi rất nhiều, mặc dù Tiếu Ân có thể khẳng định, sự thống khổ trong cơ thể Hắc Toàn Phong không hề suy yếu đi, nhưng trong nháy mắt nó lại trở nên kiên cường lên.

Không hiểu sao, trong lòng Tiếu Ân đột nhiên dâng lên một mối thâm tình, trong mắt của hắn, ma thú to lớn này không chỉ là ma sủng của hắn, mà còn là một bộ phận trên người hắn.

Ôm chặt lấy cái đầu to của Hắc Toàn Phong, đầu Tiếu Ân áp vào cái đầu của nó.

Ý thức của một người một thú đột nhiên tương thông với nhau, giờ phút này hòa quyện vào nhau.

Thân hình Tiếu Ân hơi run run, hắn dường như biến thành Hắc Toàn Phong, thể nghiệm sự biến hóa kịch liệt ở sâu trong cơ thể của nó.

Giờ phút này, mỗi tế bào trên người Hắc Toàn Phong đều tràn ngập năng lượng, cường độ năng lượng đó vượt xa khả năng cực hạn của ngũ cấp ma thú.

Hắc Toàn Phong ăn linh vật của Lý Kỳ đại tát mãn mới rơi vào trạng thái ngủ say.

Nhưng cảm ứng sự biến hóa trong cơ thể của nó, Tiếu Ân biết, đó không phải là tác dụng của riêng linh vật. Nếu như hắn không đoán sai, chẳng qua linh vật này chỉ có tác dụng như vật dẫn, phóng thích ra năng lượng tích súc trong cơ thể của Hắc Toàn Phong mà thôi.

Vách núi thần bí ở dãy núi Ishtar, cùng với vô số năng lượng tinh thạch, và những lần hấp thu năng lượng trong Hoàng Kim kết giới, đều tích thành những nguồn năng lượng khổng lồ trong cơ thể Hắc Toàn Phong.

Năng lượng đó bình thường phong ấn trong cơ thể nó. Nhưng khi ăn linh vật mới bộc phát ra thành một lực lượng khó tin.

Dưới sự áp bách của loại lực lượng này, Hắc Toàn Phong chỉ có hai con đường.

Một là thân thể không duy trì được loại lực lượng này, cuối cùng nổ banh xác, hai là dựa vào thân thể cường hãn, hấp thu lực lượng đó. Khi đó đừng nói là bảo toàn được mạng sống, Hắc Toàn Phong lại còn nhờ họa mà gặp phúc, thực lực đề cao lên về chất.

Trong chốc lát, Tiếu Ân hiểu được tình trạng trong cơ thể Hắc Toàn Phong, hắn không chút nghĩ ngợi tỏ rõ thái độ của mình.

Cảm ứng được tư tưởng của Tiếu Ân, ý thức vốn đang ngủ say của Hắc Toàn Phong cũng trở nên hoạt bát, năng lượng trong thân thể nó chuyển hóa càng nhanh.

Chậm rãi, Tiếu Ân lưu ý tới luồng năng lượng đó, ngoài một bộ phận dùng để cải tạo và tu bổ thân thể, một bộ phận còn lại tập trung vào cái đuôi và miệng của Hắc Toàn Phong.

Tiếu Ân nhíu mày, hắn biết, Hắc Toàn Phong đang khống chế năng lượng theo bản năng, nếu có thể thuận lợi hoàn thành, như vậy nó sẽ đạt tới trạng thái tiến hóa tốt nhất.

Đối với loại chuyện này, Tiếu Ân không thể giúp gì, hắn ổn định lại tinh thần, tư tưởng hợp làm một với Hắc Toàn Phong, yên lặng chia sẻ thống khổ với nó.

Không biết trải qua bao lâu, cuối cùng cơn đau nhức trong cơ thể Hắc Toàn Phong được một người một thú chia sẻ cho nhau đã hoàn toàn biến mất. Khi Tiếu Ân mở mắt, đôi mắt to như cái chuông đồng của Hắc Toàn Phong cũng mở ra theo.

Đôi mắt to sáng ngời của nó lộ ra những thần thái khác thường.

Dường như đó không phải là đôi mắt của ma thú mà là đôi mắt của nhân loại, trong đó bao hàm nhiều tình cảm phong phú.

Trong lòng Tiếu Ân vui mừng, giống như một người cha nhìn thấy con mình lớn lên, có một chút thở phào khi dỡ bỏ được gánh nặng trên vai.

Vỗ vỗ cái đầu to của Hắc Toàn Phong, đột nhiên Tiếu Ân cảm thấy có chút không hợp lý, cánh tay của mình dường như không đủ để vươn tới cái đầu to của nó.

Lùi về sau một bước, Tiếu Ân thất kinh, ngay cả miệng cũng không mở ra được.

Trải qua khoảng thời gian mê man trong đau khổ, cái đầu của nó lại dài ra.

Thân hình dài tám thước của nó được kéo dài ra, đột phá cực hạn thành mười thước. Chỗ cao nhất trên sống lưng của nó thậm chí còn cao ba thước.

Chỉnh thể thân hình của nó hoàn mỹ, những đường nét trở nên đẹp hơn, cả người không còn gây cho người khác cảm giác kinh hoàng dựng tóc gáy nữa, mà phát ra ánh sáng chói lệ, lân giáp tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Đầu của nó nhỏ hơn trước một chút, ban đầu chiếm cứ một phần ba thể tích, nhưng trải qua lần biến hóa này lại nhỏ đi một thước, chỉ bằng một phần mười thân thể.

Nhưng cái miệng khổng lồ của nó lại lộ ra hàm răng sắc bén. Năng lực cắn nuốt của nó không vì vậy mà yếu đi.

Biến hóa lớn nhất là cái đuôi của nó. Đuôi của nó dài ba thước, kề sát mặt đất tuy thô mà tinh tế, khiến cho người khác cảm thấy sự hung hãn của nó. Tiếu Ân có thể khẳng định, chỉ cần Hắc Toàn Phong nguyện ý, cái đuôi của nó mà quất xuống ngay cả ngũ cấp vòng phòng hộ của ma pháp sư cũng bị đánh nát.

Đương nhiên đó chỉ là sự biến hóa bề ngoài mà thôi.

Chính thức khiến Tiếu Ân ngạc nhiên và vui mừng đó là trên người Hắc Toàn Phong truyền đến khí tức khổng lồ, thậm chí còn vượt xa Lý Kỳ đại tát mãn và tứ tinh đại ma pháp sư Dimitri.

Nếu như Tiếu Ân không đoán sai, trải qua lần lột xác này, Hắc Toàn Phong đã đột phá cực hạn ngũ cấp, tiến giai thành lục cấp ma thú.

Nhẹ nhàng vẫy tay một cái, thân thể hùng vĩ của Hắc Toàn Phong chậm rãi đứng lên, chân thấp chân cao bò tới bên cạnh hắn. Đôi mắt nó chớp động tinh quang, há to miệng, thè cái lưỡi ra nhẹ nhàng liếm tay Tiếu Ân.

Tiếu Ân là một nam tử trưởng thành, hắn buồn bực khi nắm tay mình bị lưỡi Hắc Toàn Phong liếm, liền mềm nhũn như một viên kẹo đường, không còn nhìn thấy được nữa.

Thể tích đôi bên cách biệt nhau quá xa.

Tiếu Ân vỗ vỗ Hắc Toàn Phong, nó lập tức nhu thuận ngậm mồm lại, híp mắt hưởng thụ sự vuốt ve của Tiếu Ân.

Lần lột xác tiến hóa này, có thể nói cả quá trình Tiếu Ân đi cùng với nó, chia sẻ một nửa thống khổ với nó. Cho nên cảm tình giữa hắn và nó tăng thêm một bậc, không thể dùng quan hệ giữa ma sủng và ma pháp sư để hình dung nữa."Hắc Toàn Phong, ngươi tiến giai sao?" Tiếu Ân thuận miệng hỏi.

Trong phòng truyền đến từng tràng âm thanh, hơn nữa có xu thế ngày càng lớn, Tiếu Ân vội vàng ngăn Hắc Toàn Phong gầm rú.

Thanh âm của nó rất lớn, dường như không kém ma thú công kích bằng sóng âm, mặc dù ma pháp động được Ngưng Thổ Thuật gia cố, nhưng vẫn bị đại ma thú này phá hư, giống như bùn đất, không chịu được một kích.

Thanh âm của Hắc Toàn Phong lập tức kinh động đám người Kim, cùng một lúc năm tên đệ tử của Tiếu Ân dũng mãnh tiến vào phòng.

Bọn họ nhìn thấy Hắc Toàn Phong và Tiếu Ân, thì lộ ra vẻ mặt tươi cười.

Tiếu Ân nhìn bọn họ, thấy trong mắt mỗi cá nhân đều có vẻ uể oải, ngay cả khuôn mặt bọn họ cũng có vài phần tiều tụy.

Xem ra mình và Hắc Toàn Phong chịu khổ mấy ngày, mấy tên này cũng không ngủ được một ngày nào."Sư phụ, chúc mừng!" Kim tiến lên một bước vui vẻ nói.

Tiếu Ân khẽ gật đầu, nhận lời chúc mừng của hắn."Sư phụ, Hắc Toàn Phong, nó tiến giai rồi sao?" Đức Lỗ Phu sợ hãi than.

Kỳ thực, giờ phút này nhìn thể tích và năng lượng dao động kinh khủng trên người Hắc Toàn Phong, trong lòng mọi người đã sớm có đáp án, nhưng không nghe được sự khẳng định của Tiếu Ân, trong lòng bọn họ vẫn còn một tia nghi ngờ.

Tiếu Ân cười cười nói: "Không sai, nó đã tiến giai!"Mọi người nhìn nhau, đồng thời hoan hô một tiếng, vỗ tay chúc mừng.

Hắc Toàn Phong cũng mấp máy miệng, xem bộ dáng của nó, dường như cũng muốn mở miệng chúc mừng. Nhưng nhìn đôi mắt tức giận của Tiếu Ân, nó lập tức ngậm miệng lại, đôi mắt tràn ngập sự ủy khuất.

Tiếu Ân dở khóc dở cười nhìn nó, loại khí tức của oán phụ không nên xuất hiện trên người nó, quả thực khiến người khác không biết nên khóc hay nên cười."Tốt lắm, sau khi ra ngoài, ta sẽ để ngươi rống" Tiếu Ân bất đắc dĩ nói.

Đôi mắt Hắc Toàn Phong sáng lên, thân hình lập tức chớp động, chạy ra ngoài như cơn gió.

Động tác của nó cực nhanh, hoàn toàn trái ngược với thân hình to lớn của nó, cho đến khi nó rời khỏi phòng, mọi người mới cảm nhận được một cơn gió thổi qua gò má.

Sắc mặt mọi người biến đổi, đồng thời kêu một tiếng: "Không tốt!"Thân thể Hắc Toàn Phong chẳng những dài ra, ngay cả chiều cao cũng gia tăng một ít.

Mặc dù sự gia tăng đó không thể so với chiều dài, nhưng dù thế nào thì cửa động cũng không dung nạp được chiều cao của nó.

Cho nên Hắc Toàn Phong vừa rời đi, trong đầu mọi người hiện lên một ý niệm kỳ dị.

Đại ma thú to đầu kia sẽ phá nát mọi vật trong phòng.

Song ngoài ý niệm của mọi người, bên ngoài không truyền đến tiếng động gì. Ngược lại sau vài hơi, một tiếng rống kinh thiên động địa của ma thú truyền đến, ngay cả ở trong ma pháp động, vẫn khiến người khác sợ hãi trước uy thế mãnh liệt của nó.

Tiếu Ân đi ra ngoài trước, dọc đường đi không nhìn thấy cửa phòng bị tổn hại gì cả, trong lòng mọi người thấy kỳ lạ, nó làm thế nào mà xuyên qua cửa phòng chỉ cao hai thước rưỡi chứ?

Đợi bọn họ ra khỏi ma pháp động, ánh mặt trời đã chiếu rọi, Hắc Toàn Phong đã sớm bay đi xa.

Nó bay đến chỗ sâu trong dãy núi Ishtar, tận tình gầm rú trên không trung. Mặc dù cách nhau khá xa, nhưng âm thanh đó vẫn truyền tới tai mọi người, mang theo một loại lực lượng chấn nhiếp lòng người."Sư phụ, thanh âm này là ma pháp công kích sao?" Carter kinh ngạc nói:

Trong toàn bộ những điều tâm đắc về hạ cấp ma pháp, Maren từng nhắc qua, hễ là âm thanh mang theo lực lượng ma pháp, khiến người khác có cảm giác sợ hãi, đều là những thượng cổ sinh vật.

Đó là những sinh vật mạnh mẽ, ngoài thần linh ra thì nó là loại sinh vật cường hãn nhất.

Bọn chúng có được thân thể vô kiên bất toái, không có gì mà bọn chúng không biết, tri thức uyên bác hơn mọi ma pháp sư.

Chủng tộc đó gọi là "Long Tộc".

Âm thanh vọng từ miệng bọn chúng có năng lực uy hiếp tất cả sinh vật, được gọi là long ngâm.

Nhưng cách đó mấy vạn năm trước, chủng tộc cường đại đó đã biến mất, nghe nói là hưởng ứng lời kêu gọi của long thần, rời khỏi đại lục này.

Mặc dù long tộc đã rời đi, nhưng á long tộc mà bọn chúng lưu lại không rời đi.

Chỉ có điều, dòng thời gian trôi đi, long huyết trong cơ thể á long tộc trở nên mỏng manh, không ngừng thoái hóa, uy lực không bằng trước nữa.

Nhưng dù là như thế, hễ là sinh vật á long thì đều có địa vị chí cao vô thượng.

Nếu kỵ sỹ loài người được á long đồng ý, như vậy hắn có thể trở thành nhân vật đỉnh cao của loài người, có thể sánh vai với ma đạo sỹ trở thành long kỵ sỹ.

Chỉ là, người có thể đạt được loại vinh quang đó quá ít, ngay cả trong lịch sử cũng không có mấy người.

Yên lặng cảm thụ tiếng rống của Hắc Toàn Phong, trong lòng Tiếu Ân không ngừng rung động.

Trong ấn tượng của hắn, dường như chỉ có một loại ma thú phát ra âm thanh kinh tâm động phách như thế, đó chính là ngũ cấp ma thú Hỏa Sơn Hồng Trĩ ở hồ Stanco.

Trừ nó ra, ngay cả sa mạc vương Yidikalun cũng không làm được như thế.

Mặc dù Yidikalun có thể lấy thực lực siêu cường, tiến hành áp súc không gian phát ra tiếng huýt sáo, thể hiện ra uy thế cường đại hơn Hắc Toàn Phong và Hỏa Sơn Hồng Trĩ.

Nhưng tiếng huýt sáo của Yidikalun lại không có khí thế ngạo nghễ thiên hạ như hai loại sinh vật trên.

Đó là một loại khí thế, trong thiên hạ này, duy nhất chỉ có ta là độc tôn.

Dường như đó là sự truyền thừa, có năng lực áp đảo mọi thứ.

Có loại lực lượng này, dù có vượt bậc khiêu chiến, dường như cũng không khó.

Nhưng Hỏa Sơn Hồng Trĩ có được tiếng lêu nhiếp lòng người thì còn có thể giải thích, còn Hắc Toàn Phong thì sao?

Tại sao Phi Thiên Hắc Giáp Tích lại có âm thanh như vậy? Trong lúc nhất thời, lông mày Tiếu Ân nhíu lại.

Một lát sau, Tiếu Ân giơ tay chặn lại nói: "Các ngươi nhớ kỹ, sau này dù dưới bất cứ tình huống nào cũng không được bàn luận về chuyện này."Đám người Kim đồng thời rùng mình. Những chuyện mà Tiếu Ân thận trọng rất ít. Nhưng mỗi lần phát sinh, bọn họ không dám khinh thường.

Nhìn thấy mọi người đáp ứng, Tiếu Ân thuận miệng hỏi vài câu, sau đó hỏi những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian mình rời đi.

Kỳ thực cũng không có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh, mỗi ngày đám người Kim đều khổ luyện. Nếu như không phải đột nhiên Hắc Toàn Phong xảy ra chuyện, có lẽ bọn họ vẫn sống như bình thường.

Nhưng điều tiếc nuối duy nhất đó là, trứng Hoàng Kim Sa Trùng chưa có dấu hiệu nở, phỏng chừng trước kia lấy quá nhiều năng lượng Hoàng Kim, nên mới dẫn tới hậu quả này.

Khẽ thở dài một tiếng, Tiếu Ân nhận lấy trứng Hoàng Kim Sa Trùng từ tay Kim, thu vào trong vòng cổ.

Thứ này cứ chậm rãi bồi dưỡng thôi. Nóng lòng cũng không được.

Lúc đầu, hắn hy vọng lấy được nước miếng của Hoàng Kim Sa Trùng để chế tạo nước thuốc thần kỳ, có thể nhanh chóng khôi phục lại lực lượng tinh thần, nhưng lần này đi, hắn có được một ít ám kim tinh thạch từ Juliana. Có thứ đó, hắn đã thỏa mãn, cho nên đối với chuyện về trứng Hoàng Kim Sa Trùng, hắn có thể tạm bỏ qua.

Giải thích vài câu, Tiếu Ân để đám người vào trong ma pháp động.

Đoạn thời gian vừa rồi, bọn họ cũng không dễ chịu, hiện giờ nếu Hắc Toàn Phong tiến hóa thành công, tự nhiên phải để cho bọn họ nghỉ ngơi.

Tất nhiên, Tiếu Ân đuổi bọn họ đi là có chút tâm tư, hắn không muốn ai phát hiện ra thung lũng thần bí kia.

Đuổi đám người Kim đi nghỉ ngơi, Tiếu Ân lập tức thi triển Phong Tường Thuật bay lên không trung.

Ngoài ý muốn, đột nhiên Tiếu Ân phát hiện khi mình điều khiển khí lưu, dường như có một sự thể ngộ khác, trong lòng hắn khẽ động, tốc độ lập tức tăng lên.

Cảm giác đón gió phi lên, tốc độ tăng tới cực hạn khiến tâm tình Tiếu Ân thoải mái.

Hắn bay qua người Hắc Toàn Phong, vẫy tay một cái, bay về chỗ sâu trong dãy núi Ishtar.

Hắc Toàn Phong bất mãn kêu lên một tiếng, hai cánh mở ra, giống như một thiểm điện màu đen, trong nháy mắt đuổi theo Tiếu Ân, không nhanh không chậm lao về phía trước.

Phương hướng mà một người một thú đi tới là vụ cốc thần bí. Nếu như chỉ có một mình Tiếu Ân phi hành, ít nhất phải mất một giờ, nhưng tốc độ hôm nay của hắn khác so với quá khứ, nhanh hơn trước rất nhiều, cho nên chỉ cần nửa giờ, hắn đã tới phía trên sơn cốc thần bí đáng sợ.

Trong lòng hắn vạn phần kinh ngạc, tại sao mới có vài ngày, tốc độ phi hành của mình lại nhanh như vậy?

Kỳ thực điều này không quan hệ gì tới lực lượng tinh thần, mà do hắn chuyển hướng khí lưu trên không trung tốt hơn mà thôi, bởi vì cảm xúc này thình lình xảy ra, nên hắn mới có thể phi hành với tốc độ cao như thế.

Chớp mắt, Tiếu Ân đã thấy Hắc Toàn Phong đang gật gù đắc ý ở bên người, nhãn tình nhất thời sáng lên.

Khi trợ giúp thân thể nó đột phá, tinh thần của hắn và nó đã gắn thành một thể, giúp nó thừa nhận một nửa thống khổ.

Trong đoạn thời gian đó, hắn cũng thu được không ít kỹ năng phi hành của Hắc Toàn Phong.

Loại ý thức trao đổi này không rõ ràng, gần như có thể nói là tiềm thức, nhưng ngoài sự giải thích đó ra, hắn thực sự không nghĩ ra nguyên do gì nữa.

Chung quy không có khả năng ngủ một giấc xong thì cảm ứng trở nên linh mẫn, nếu thực sự là như thế thì ai ngủ nhiều người đó sẽ thành thiên hạ đệ nhất.

Cái đuôi to của Hắc Toàn Phong chỉ xuống dưới.

Tiếu Ân không nhịn được cười, mang nó tiến vào vụ cốc.

Trong vụ cốc, tầm nhìn chỉ còn năm, sáu thước. Trong vụ cốc có một thạch bích cao tầm hai mươi thước.

Không biết thạch bích này do vật gì tạo thành, tóm lại Hắc Toàn Phong rất chú ý tới khối thạch bích này.

Tiếu Ân rút đại kiếm, đang định tiến lên để chém, nhưng cảm thấy bên người có một trận gió lốc.

Hắc Toàn Phong đã đi trước hắn một bước, cái mồm to đầy máu của nó hung hăng cắn về vách đá.

Cái miệng của nó mặc dù nhỏ đi một chút, nhưng năng lực cắn nuốt không hề giảm đi, một cái cắn cũng có lực mấy ngàn cân.

Một âm thanh trong trẻo vang lên, vốn tưởng thạch bích không thể phá được lại bị nó không nhân nhượng cắn nát.

Tiếu Ân lắc đầu, thu hồi đại kiếm.

Trước kia Hắc Toàn Phong có một cảm giác sợ hãi trời sinh với tấm thạch bích này. Mặc dù rất thèm thuồng những viên đá trên thạch bích, nhưng nó không dám tiến lên thu lấy, mỗi lần đều phải nhờ Tiếu Ân động thủ hộ nó.

Nhưng sau lần tiến hóa này, can đảm của nó lớn hơn rất nhiều, không cần sự hỗ trợ của Tiếu Ân, trực tiếp cắn xé ăn.

Đột nhiên Tiếu Ân nhớ tới một chuyện, vội vàng nói: "Tiểu Hắc, nếu như lát nữa ngươi té xỉu, ta chỉ có thể đem ngươi vào không gian ngủ đông thôi đó."Hắc Toàn Phong sảng khoái gật đầu, tiếp tục cắn xé, nhưng khiến Tiếu Ân cảm thấy ngạc nhiên đó là, số lượng lần này nó nuốt lớn hơn trước hai mươi lần, nhưng tinh thần vẫn sáng láng, không có dấu hiệu buồn ngủ.

Tiếu Ân mở to hai mắt, xem ra sau khi nó tiến hóa, không chỉ thực lực và lòng can đảm đề cao lên, ngay cả năng lực kháng cự buồn ngủ cũng tăng lên nhiều.

Chậm rãi tiến lại gần thạch bích, Tiếu Ân vươn tay, chậm rãi vuốt ve những chỗ chưa bị Hắc Toàn Phong cắn trên thạch bích.

Nhiệt độ trên thạch bích cực thấp, giống như một khối băng gây cho hắn một cảm giác lạnh lẽo.

Ngẩng đầu nhìn lên, vẫn là một mảng sương mù không nhìn thấy, tầm mắt của Tiếu Ân không cách nào xuyên thủng tầng sương mù, ngay cả khi hắn thêm Ưng Nhãn Thuật vào cũng như thế.

Dường như trong sương mù có một loại lực lượng thần kỳ, khiến cho nguyên tố ma pháp không thể tiến vào.

Do dự một chút, hai chân Tiếu Ân chậm rãi trèo lên thạch bích.

Hắn muốn nhìn toàn cảnh của khối thạch bích, muốn biết tại sao khối thạch bích này lại hấp dẫn Hắc Toàn Phong như thế.

Hơn nữa trong đáy lòng của hắn còn có sự nghi hoặc, sở dĩ Hắc Toàn Phong có sự biến hóa thần kỳ như thế, có phải là do liên quan tới khối thạch bích này không.

Từ từ, Tiếu Ân trèo tới nửa khối thạch bích, đạt độ cao hơn mười thước, dù Hắc Toàn Phong có dựng đứng cái đuôi lên cũng không với tới được.

Song tới chỗ này, trong lòng Tiếu Ân sinh ra cảm giác sợ hãi cực lớn, áp lực mà khối thạch bích gây cho hắn càng ngày càng tăng lên.

Vài giọt mồ hôi chảy trên đầu hắn xuống, dọc theo sống mũi chảy xuống môi hắn.

Hơi hơi liếm một chút, mùi vị đặc biệt của mồ hôi khiến cả người hắn run rẩy."Đây là cảm giác gì…" Khuôn mặt Tiếu Ân lộ vẻ khổ sở, hắn dường như cảm thấy trước mặt mình không phải là một ngọn thạch bích lạnh như băng, mà là sa mạc vương vĩ đại, Yidikalun.

Hàm răng cắn vào nhau, Tiếu Ân sáng suốt buông tha dục vọng của mình.

Hắn có cảm giác, nếu cứ tiếp tục tiến lên cao, như vậy áp lực mà hắn phải đối phó sẽ vượt xa khi đối mặt với Yidikalun.

Khi đó nếu một khi mất đi khống chế, hoặc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy cái mạng nhỏ của hắn phải đặt lại ở chỗ này.

Cho nên hắn chuyển hướng, bay dọc theo sườn của thạch bích.

Nói thực, hắn sớm muốn muốn tìm hiểu ngọn nguồn của thạch bích, nhưng mỗi lần muốn hành động, lại bị một loại áp lực không hiểu đè ép xuống.

Ngay cả hắn, cũng không cách nào chống lại loại uy áp phi nhân loại này.

Tuy nhiên, cách thạch bích càng xa, áp lực càng nhẹ, nếu tới gần thạch bích, như vậy hắn sẽ chịu một áp lực cực lớn.

Không ngừng bay qua thạch bích, hắn đã bay được vài vòng quanh thạch bích.

Bên cạnh lỗ tai của Tiếu Ân, có mấy con ruồi máy đang lẳng lặng chụp ảnh.

Bởi vì nơi này có hoàn cảnh đặc thù, cho nên Tiếu Ân không để ruồi máy thoát ly khỏi tầm mắt, trời mới biết trong đám sương mù đó phát sinh biến hóa gì.

Nếu mấy còn ruồi máy bị tổn hao, ngay cả khi hắn biết được lai lịch của nơi này, cũng không bù đắp được cái mất.

Làm xong mọi việc, trở lại chỗ cũ, Tiếu Ân phát hiện Hắc Toàn Phong đã đình chỉ việc ăn thạch bích. Nhưng trên mặt đất là một mảnh bừa bãi, rất nhiều hòn đá chất chồng cùng một chỗ.

Thấy Tiếu Ân xuất hiện, Hắc Toàn Phong cao hứng tiến lên, thân hình mười thước của nó như một tòa núi nhỏ rất nhanh di dộng tới, trong nháy mắt đã tới bên người Tiếu Ân.

Tiếu Ân khẽ lắc đầu, cũng may nó còn biết suy nghĩ, nếu thực sự không để ý cứ thế tiến lên, chắc chắn mình sẽ mất mạng.

Cái đuôi của Hắc Toàn Phong lay động, đầu hướng về phía đống đá.

Tiếu Ân nao nao, nhất thời hiểu được ý của nó, không khỏi mắng vài câu. Nhưng vẫn lấy ra vòng tay không gian, thu đống đá vào.

Hiệu suất cắn xé của Hắc Toàn Phong hơn xa đại kiếm của Tiếu Ân, trong cùng một khoảng thời gian, Tiếu Ân chỉ có thể kiếm được nhiều nhất ba khối thạch bích, nhưng nó lại kiếm được ba trăm khối.

Có nhiều thạch bích như vậy, đủ để Hắc Toàn Phong hưởng dụng trong một khoảng thời gian dài.

Thu dọn xong, mang theo nó trở về ma pháp động. Khí thế của Hắc Toàn Phong cực kỳ cường đại, vừa mới xuất hiện ở cửa động, đám người Kim đã cảm ứng được, nhất thời lao ra đón nó.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/di-gioi-chi-quang-nao-uy-long/chuong-159/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận