Dị Giới Chi Quang Não Uy Long Chương 130: KHÔNG GIAN NGUYÊN LIỆU SIÊU CƯỜNG

Có người tới gần ốc đảo, Tiếu Ân không cảm thấy kỳ quái.

Thực tế, nếu hắn ở gần bờ ốc đảo, đột nhiên cảm nhận năng lượng dao động mãnh liệt tỏa ra từ luồng ánh sáng trên người Harrison, chắc chắn hắn sẽ tới đây để dò xét.

Cân nhắc một chút, Tiếu Ân lui ra phía sau vài bước, tới bên người Harrison. Hắn giữ khoảng cách vừa phải, cách luồng ánh sáng mà bạch tuộc phát ra khoảng một bước. Khoảng cách đó là khoảng cách tốt nhất để bảo vệ Harrison.

Lang nhân tát mãn này mặc dù đơn giản, nhưng nếu hắn đã tin tưởng mình, Tiếu Ân sẽ không khiến hắn thất vọng.

Sau một lát, từ trên thuyền nhảy xuống bảy tám người, trừ một người lưu lại trên thuyền bảo vệ, sáu người còn lại cẩn thận tiến về phía Tiếu Ân.

Tiếu Ân sử dụng Ưng Nhãn Thuật quan sát, thu trang phục và diện mạo của bọng chúng vào trong tầm mắt.

Mấy tên đó mặc trang phục chiến sỹ, nhưng nhìn bước chân di chuyển nhẹ nhàng của bọn chúng, có thể nhận ra sự phối hợp ăn ý trong đó.

Chỗ Harrison chọn ẩn sau một hòn đá lớn, tương đối âm u, cho nên mấy tên đó không nhìn thấy rõ chỗ này. Nhưng Tiếu Ân lại có thể nhìn rõ động tĩnh của bọn chúng, nhất cử nhất động của bọn chúng đều bị hắn nhìn rõ.

Chỉ thấy sáu tên này tới gần, người cầm đầu lẳng lặng nhìn đoàn ánh sáng xông thẳng tới tận bầu trời, trong mắt lộ rõ vẻ tham lam, hắn vung tay lên, mấy tên đó tụ lại với nhau, trong đó một người lấy ra một tấm lá chắn dựng thẳng lên, che chắn cho mọi người.

Thân thủ của tên đi đầu rất nhẹ nhàng, thoáng cái đã tiếp cận tới gần.

Tiếu Ân hừ lạnh một tiếng, cất cao giọng nói: "Đứng lại!"Mấy tên đó cả kinh, tên đi đầu cầm lá chắn, dựng thẳng tấm lá chắn lên, mấy người còn lại vô thức sáp lại gần tấm lá chắn. Nhìn bộ dáng của bọn chúng, chỉ cần có biến động sẽ lập tức tránh né.

Ánh mắt người cầm đầu sáng lên nói: "Bằng hữu là ai? Mời đi ra để nói chuyện."Tiếu Ân xem thường hừ lạnh một tiếng, từ ánh mắt của tên này, có thể thấy rõ hắn không phải là kẻ chịu an phận. Nhìn kẻ như vậy khiến Tiếu Ân nhớ lại đám người Miller, trong lòng tự nhiên không có cảm tình.

Mấy tên đó liếc mắt nhìn nhau, do dự một lát, thảo luận với nhau vài tiếng, nhưng không thu được kết quả gì. Người cầm đầu cắn chặt hàm răng nói: "Bằng hữu, chúng ta thấy ánh sáng phát ra nên mới tới đây, xin hỏi ở đây có vật gì?"Song dù hắn có kêu to tới đâu, cũng không được đáp lại, sắc mặt người cầm đầu từ từ âm trầm. Nếu như bình thường, hắn đã sớm tiến lên để nhìn. Nhưng không biết vì sao, trong lòng hắn có cảm giác lo lắng đề phòng, khiến hắn không dám lỗ mãng.

Người cầm đầu tức giận hừ một tiếng nói: "Mặc kệ, chúng ta xông qua nhìn một chút. Nếu có dị bảo, không thể để hắn độc chiếm một mình."Nói xong, mấy người cẩn thận đi tới, cuối cùng vượt qua tảng đá lớn, đi tới trước mặt Tiếu Ân.

Nhìn Tiếu Ân nhắm hờ mắt, giống như ngủ thiếp đi, nhìn ánh sáng nồng đậm trên người Harrison, bọn họ cực chấn động."Lang nhân tát mãn…" Một người kinh hô.

Sắc mặt người cầm đầu biến ảo khó lường, đột nhiên hỏi: "Bằng hữu, vị tiên sinh tát mãn này đang trị thương sao? Không biết có cần chúng ta hỗ trợ không?"Tiếu Ân mở hai mắt ra, lộ ánh mắt xem thường, thầm nhủ con mắt nào của ngươi nhìn thấy Harrison đang trị thương, thực là một tên ngu ngốc.

Nếu như còn là bát cấp học đồ, có lẽ Tiếu Ân sẽ giải thích với bọn người này, để tránh tạo ra những hiểu lầm.

Nhưng hiện giờ chẳng những thực lực của Tiếu Ân tăng mạnh, hơn nữa vừa rồi hắn chứng kiến quá trình bạch tuộc ăn linh hồn thể nhện chúa không lưu tình khiến cho tâm hồn của hắn có sự thay đổi. Hiện giờ hắn đã bị quan niêm "cá lớn nuốt cá bé" ăn sâu vào trong lòng, nên thái độ thay đổi khác với bình thường, trở lên cao ngạo.

Mặc dù những người này không rõ thân phận của Tiếu Ân nhưng nhìn ánh mắt miệt thị trắng trợn của hắn, ngay cả kẻ ngu cũng nhận ra.

Sắc mặt mấy tên đó hiện lên lửa giận.

Người cầm đầu hít sâu một hơi, ánh mắt dừng trên nách của Tiếu Ân, ở nơi u ám đó có một cây cung không thu hút.

Hai mắt của hắn trở nên sáng ngời, lập tức nhận định Tiếu Ân chẳng qua chỉ là một cung tiễn thủ, hơn nữa chắc chắn không phải cao thủ, do Tiếu Ân chỉ đeo đoản cung.

Nghĩ tới đây, trong lòng hắn can đảm lên, sự sợ hãi khi nhìn thấy tát mãn giảm đi một nửa."Bằng hữu, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy lời chúng ta nói?" Sắc mặt người cầm đầu âm trầm lại, trong mắt hắn tỏa ra ánh sáng nguy hiểm.

Tiếu Ân sao không hiểu ý của hắn, những người này mặc dù có thực lực, nhưng trong mắt hắn căn bản không có chút uy hiếp nào, tự nhiên xem thường không hề để ý."Đại ca, huynh xem!" Tên nói chuyện, hai mắt đột nhiên sáng ngời, kéo tên cầm đầu lại, chỉ vào Harrison ngồi trên mặt đất, nói nhỏ.

Vừa rồi Harrison lấy ba linh hồn thể nhện chúa ra, không lập tức thu hồi câu linh châu, mà đặt ở trước mặt mình. Đây không phải hắn khinh thường, mà do có Tiếu Ân thủ hộ bên cạnh, nên Harrison mới yên tâm.

Nhưng nếu để người khác nhìn thấy thứ này sẽ sinh ra những phiến toái không cần thiết."Đây là…" Kẻ cầm đầu chần chừ trong chốc lát, hai mắt hắn chợt sáng lên, dường như nhớ tới cái gì, kêu lên:

Quả nhiên, đôi mắt kẻ cầm đầu xoay chuyển, hắn nhìn ánh sáng hoa lệ trên người lang nhân tát mãn, cuối cùng cắn răng nói: "Các huynh đệ, tên lang nhân kia đang tu luyện tà pháp. Một khi hắn thành công sẽ biến thành ác ma, không chuyện ác nào không làm, giết người như điên, chúng ta phải ngăn cản hắn."Tiếu Ân lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống.

Thực vô sỉ, chưa gặp qua người nào vô sỉ như vậy.

Tên này rõ ràng nhìn thấy câu linh châu, có lẽ cũng nhìn thấy năm ánh sáng màu xanh biếc trên câu linh châu, nên biết trong đó có năm linh hồn thể của ma thú, nên hắn mới muốn giết người đoạt bảo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.comNhưng trước khi động thủ, hắn lại bịa cho mình một lý do chính đáng, da mặt quả là dày, khiến Tiếu Ân không bắt kịp. Trong lòng động, Tiếu Ân nghĩ nên để cho tên này đi làm những chuyện mất mặt, thế mới tận dụng được hết tác dụng của hắn.

Chỉ thấy tên đó cầm đầu tiến lên, lớn tiếng quát mắng: "Bằng hữu, mời ngươi tránh ra!"Tiếu Ân cười híp mắt hỏi:

Tiếu Ân tán thưởng gật đầu, nói: "Không sai, ngươi nói đúng!"Tên cầm đầu chần chừ, rõ ràng hắn hồ ngôn loạn ngữ, nhưng Tiếu Ân nói như thế, ngược lại khiến hắn do dự.

Tiếu Ân cười hắc hắc nói: "Ngươi chuẩn bị ngăn cản hắn chứ?"Tên đó do dự một chút nói:

Sắc mặt người nọ nghiêm lại nói: "Chúng ta ngăn cản hắn tu luyện pháp thuật cấm kỵ, hiện tại có lẽ hắn không rõ, nhưng ngày sau nhất định sẽ cảm kích chúng ta."Tiếu Ân liếc mắt nhìn hắn một cái, không thể không nói, tên này có thể dõng dạc nói ra những lời này, da mặt quả quá dày, vượt xa tưởng tượng của Tiếu Ân.

Hơi nghiêng đầu, Tiếu Ân vừa buồn cười, vừa giận dữ nói: "Nhưng trước khi hắn luyện công, từng nhờ ta, đừng cho kẻ khác tới quấy nhiễu hắn, giờ ta phải làm sao?"Tên cầm đầu lộ ra ánh mắt cao thâm, nói:

Rất hiển nhiên, tên này thuộc loại "miệng voi mõm chó", chỉ cần Tiếu Ân tránh ra, chắc chắn hắn sẽ chém thẳng vào người Harrison.

Trong lòng thở dài một hơi, tên khốn này có dũng có mưu, to gan lớn mật, da mặt lại dày. Mặc dù Tiếu Ân không thích loại người này, nhưng không thể không thừa nhận, chỉ có những nhân vật như thế mới tồn tại được trên thế giới này.

Mang theo vài phần thương xót, vài phần cảm khái và tiếc nuối, cuối cùng Tiếu Ân nhìn hắn một cái.

Dường như cảm ứng được Tiếu Ân đang liếc nhìn, cước bộ tên đó thoáng dừng lại, cách Tiếu Ân khoảng năm bước, sau đó không tiến lên nữa.

Tiếu Ân hiếu kỳ, tên này không phải đã quyết định giết người đoạt bảo hay sao? Nhưng sao lại dừng lại?

Chỉ thấy sắc mặt hắn biến ảo khó lường, dường như đang đấu tranh tư tưởng trong đầu."Đại ca, người…" Đứng ở phía sau không chờ được, tên võ sỹ cầm lá chắn kêu lên một tiếng.

Sở dĩ bọn họ dám ra tay, là do bọn họ nhìn ra, tên lang nhân tát mãn đang trong giai đoạn tu luyện quan trọng, cho nên không có lực uy hiếp gì, mà nhìn Tiếu Ân, thực sự không nhìn ra hắn có uy hiếp gì. Nhưng nếu tiếp tục kéo dài, một khi tên lang nhân tát mãn tu luyện xong, chắc chắn bọn họ sẽ bị uy hiếp.

Tiếu Ân không biểu lộ gì, bàn tay cử động, hắn có quyết định, nếu tên này tiến thêm một bước, hoặc ra lệnh đồng bọn phía sau cùng tiến lên, hắn sẽ thi triển Phong Nhận Thuật.

Đối phó với đám người này, Phong Nhận Thuật là lựa chọn tốt nhất.

Song ngoài ý liệu, tên cầm đầu đột nhiên thu hồi trường đao lại, lui về phía sau hai bước, oai phong lẫm liệt nói: "Không, ta nhìn lầm rồi, vẻ mặt vị tát mãn đại nhân đầy chính khí, sao lại tu luyện pháp thuật cấm kỵ chứ."Nói xong, hắn gật đầu với Tiếu Ân, xoay người nhìn đồng bọn, nói:

Tiếu Ân gãi đầu, thực không rõ tên đó làm trò quỷ gì, trong lòng động, nâng ngón tay lên, trên bầu trời có có thêm một con ruồi.

Nhìn Harrison còn đang hưởng thụ cảm giác thủy hỏa dung hợp, Tiếu Ân xoay người, lấy mắt kính đội vào."Nhất Hào, tại sao bọn chúng lại rời đi?" Tiếu Ân hỏi.

Trước mặt Tiếu Ân, chợt lóe lên bóng hình xinh đẹp của Juliana."Thưa chủ nhân tôn kính, sao người lại vì chuyện nhỏ đó mà hỏi ta?"Tiếu Ân nhìn vẻ mặt hờn dỗi của Juniana, trong lòng không khỏi rung động, thiếu chút nữa xuất hiện ý nghĩ kỳ quái. Hắn nuốt nước bọt, nói:

Thở dài, Tiếu Ân nói: "Được rồi, mấy con ruồi máy nghe trộm được những gì, ngươi nói cho ta biết đi."Nhất Hào gật đầu, nói:

Nét tinh nghịch này xuất hiện trên khuôn mặt của Juiana, dù là trong đáy lòng ai cũng dâng lên ham muốn muốn ôm nàng vào lòng.

Chân của Tiếu Ân tiến lên trước một chút, nhưng hắn lập tức tỉnh ngộ, trong lòng thầm kêu nguy hiểm.

May mà Nhất Hào không chú ý phản ứng của Tiếu Ân, nói thẳng: "Trong một lần nhập chương trình, dữ liệu của tôi khôi phục lại một phần. Căn cứ ghi chép trên đó, những con ruồi máy chẳng những có năng lực theo dõi, còn có năng lực truyền đạt mệnh lệnh."

Động tác của tên thủ lĩnh kia cực nhanh, trên đường rời đi không dừng lại chút nào, tới chiếc thuyền nhỏ, ra lệnh cho thủ hạ bằng tốc độ nhanh nhất rời khỏi ốc đảo.

Khi lên thuyền, tên võ sỹ cầm tấm lá chắn mới hỏi: "Đại ca, tại sao chúng ta không động thủ?"Tên thủ lĩnh căm tức, liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:

Trong Nhất Hào không gian, nghe cuộc nói chuyện đó, Tiếu Ân không nhịn được cười thành tiếng. Không tưởng tượng được, danh tiếng của mình vô tình được truyền đi khắp nơi. Nhưng sau khi hợp tác cùng với đám người Nick, hắn biết nguyên nhân chính mà đoàn đạo tắc rút đi là do bọn chúng nhầm hắn là người của hầu tước.

Lời đồn quả thực lợi hại, hiện giờ biến thành lấy lực một mình hắn bắn chết trên trăm kỵ binh, dọa lui năm trăm người. Thực không biết sau một đoạn thời gian nữa, lời đồn này truyền đi, có biến thành lấy lực một người dọa lui vạn người hay không?"Chủ nhân. Tên này có giác quan thứ sáu rất mạnh, hắn có thể cảm ứng được trước nguy hiểm." Nhất Hào giống như u linh, giọng nói ngọt ngào truyền đến.

Tiếu Ân khẽ gật đầu nói: "Không sai, giác quan thứ sáu của tên này rất mạnh, có lẽ có năng khiếu học tập ma pháp."

Nhìn mắt kính trong tay hắn nhíu mày lại.

Không biết tại sao, hắn phát hiện từ khi chương trình mị thuật nhập vào, dường như lực hấp dẫn của Nhất Hào đối với hắn càng tăng lên.

Mỗi lần cùng nàng nói chuyện, Tiếu Ân khó có thể bảo trì tâm lí bình tĩnh. Mặc dù chưa vì thế mà biến thành ác ma, nhưng hắn không thể thừa nhận bản thân hắn đã động tâm.

Nhưng vấn đề là, trong không gian hư cấu không phải Juliana thực sự.

Cân nhắc một lúc, cuối cùng Tiếu Ân đã quyết định, nhất định phải nói chuyện với Nhất Hào. Nếu như không giải quyết chuyện này, rất có thể sẽ dẫn đến hậu quả xấu đối với hắn.

Đột nhiên phía sau truyến tới một luồng năng lượng dao động cường đại, lập tức Tiếu Ân biết, linh thể bạch tuộc của Harrison đã lột xác.

Ánh sáng chói mắt hiện lên, trên người Harrison bộc phát một khí tức cường đại chưa từng có.

Khí tức này mang đến cho Harrison một áp lực cực lớn, khiến thân thể hắn khẽ run rẩy. Dưới áp lực cực đại, cuối cùng hắn hoàn toàn bạo phát.

Harrioson đứng lên, yết hầu lớn hơn loài người, liều mạng kêu lên, cơ bắp trên người hắn bắt đầu biến hóa, há miệng về phía trước, hai tay chạm đất, móng tay duỗi thẳng, có xu thế biến thành một cự lang.

Quần áo trên người hắn bị xé rách ra, trong chốc lát biến thanh một mớ giẻ nát, lộ ra một cơ thể cứng như sắt thép.

Đứng bên cạnh, Tiếu Ân có chút khẩn trương, hắn lo lắng nhìn Harrison, nhưng lại không có cách gì để giúp đỡ hắn.

May là Harrison mặc dù biến thành cự lang, nhưng thần trí của hắn chưa mất, ánh sáng trên người linh vật càng sáng chói, năng lượng dao động trong không trung không ngừng gia tăng, Tiếu Ân có cảm giác, loại tiềm lực đột phá này giống như khi hắn đột phá thành ma pháp sư chính thức.

Từng tiếng sói tru truyền ra từ ốc đảo, thậm chí trên mặt hồ trống trải cũng nghe rõ.

Cách đó không xa, sắc mặt của mấy tên trên chiếc thuyền nhỏ đại biến, nghe thấy tiếng kêu uy phong lẫm liệt, họ càng tin tưởng phán đoán của thủ lĩnh. Vì vậy cả đám ra sức sử dụng khí lực, dùng tốc độ nhanh nhất có thể rời khỏi ốc đảo.

Trên hai tay Tiếu Ân mơ hồ xuất hiện năng lượng dao động, hắn chuẩn bị trước hai Thúc Bác Thuật, mặc dù nhất cấp ma pháp này không có khả năng vây khôn Harrison, nhưng ít nhất có thể ngăn cản hắn không xâm phạm đối với mình.

Dần dần, khuôn mặt của Harrison trở lên nhu hòa, những tiếng gầm như dã thú dần nhỏ xuống.

Cuối cùng hắn lảo đảo ngã xuống, mồ hôi trên người hắn trong nháy mắt thấu ra, khiến cả người hắn ướt sũng, giống như vừa mới chui lên từ nước.

Mũi Tiếu Ân hơi nhăn lại, trên người Harrison truyền tới một mùi khó ngửi.

Trong lòng động, chẳng lẽ khi linh vật tiến hóa, bản thân tát mãn sẽ thoát thai hoán cốt hay sao?

Một lúc sau thân hình Harrison động đậy, bộ xương và cơ bắp biến hóa, từ một cự lang biến thành thân thể loài người."Tiếu Ân, ta thành công rồi!" Harrison ngạc nhiên vui mừng kêu lên, thân hình động, Tiếu Ân liền động theo, động tác còn nhanh hơn lang nhân. Đồng thời hét lớn:

Nhìn tốc độ của hắn, trong lòng Tiếu Ân thầm gật đầu, suy đoán của mình không sai, thân thủ của Harrison linh hoạt hơn trước kia. Chỉ là, phạm vi tiến bộ không lớn, nếu so với khí thế cường đại trên người Milligan khi bộc phát năng lượng dao động thì không đáng nhắc tới.

Chờ trên ốc đảo nửa ngày không thấy Hrrison đi lên,Tiếu Ân không nhị được thú dục nói: "Harrison ngươi lề mề quá, tắm rửa lâu như vậy, da ngươi làm bằng sắt sao."Mặc dù thời gian quen biết của hai người không lâu, nhưng người với người, trong lúc gặp gỡ không thể dựa vào vấn đè thời gian để quyết định được.

Bọn họ cùng nhau xông vào sào huyệt của lục mao thù, đối diện với sự truy kích của hồng mao thù, Harrison đã chiếm được sự tín nhiệm chân thành của Tiếu Ân, khi Harrison nhờ Tiếu Ân thủ hộ, chẳng khác gì hắn giao sinh mệnh mình cho Tiếu Ân.

Nếu nói như trước kia, thực lực của Harrrison yếu hơn Tiếu Ân, yếu thế hơn khi đối mặt với Tiếu Ân, nhưng hiện giờ Harrison đã lột xác, nếu đơn độc dựa vào năng lượng dao động trên người hắn, không kém hơn Tiếu Ân bao nhiêu. Cho nên quan hệ giữa hai người có sự chuyển biến vi diệu, có thể nói chính thức trở thành bằng hữu của nhau.

Đương nhiên, nếu song phương chính thức giao thủ, ngay cả khi không triệu hoán Viêm Ma và không sử dụng ma pháp quyển trục trong vòng cổ không gian, chắc chắn Tiếu Ân cũng chiến thắng vị lang nhân tát mãn vừa thăng cấp này."Hắc, Tiếu Ân!" Harrison ở trong hồ, do dự một chút, kêu lên:

Mặt Harrison đỏ tới mang tai, cả giận nói: "Có gì buồn cười chứ, nếu như ngươi tiến giai, chắc chắn sẽ giống như ta."Tiếu Ân cố gắng nhịn cười, lắc đầu nói:

Tiếu Ân cười, tìm trong vòng cổ một bộ quần áo vứt cho Harrison.

Trong vòng cổ của hắn, ngoài đồ ăn, nước uống, lều vải, các đồ dùng cho cuộc sống hàng ngày ra, đương nhiên không thiếu quần áo. Chỉ là vóc người Tiếu Ân gầy cao, không tráng kiện như lang nhân tát mãn Harrison, cho nên mặc bộ quần áo này lên trên người, Harrison trông giống như một tên hề, khiến người khác cảm thấy buồn cười.

Mặc xong, Harrison bất mãn nhìn Tiếu Ân, nói: "Tiếu Ân, quần áo của ngươi sao giống đàn bà mặc vậy."Tiếu Ân tức giận lườm hắn, nói:

Trong lòng chợt động, Tiếu Ân trầm giọng hỏi: "Harrison, vị nữ tát mãn đó thực sự rất đẹp sao?"Khuôn mặt Harrison lộ rõ thần sắc ngưỡng mộ, tâm hồn của hắn giống như bay tới tận chân trời, nói:

Nếu như ở cùng với Juliana trên ốc đảo lâu hơn, hơn nữa không bị Hỏa Sơn Hồng Trĩ quấy rầy, chưa chắc Tiếu Ân đã duy trì được sự bình tĩnh trước mặt nàng.

Nhưng khi nhắc tới cái tên này, Harrison lập tức tiến vào cảnh giới si ngốc, thực quá khoa trương.

Nhìn linh hồn Harrison không biết bay đi đâu, Tiếu Ân hỏi: "Juliana là ai?"Harrison như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, sau đó thở dài nói:

Tiếu Ân trầm ngâm hỏi: "Harrison, bộ tộc thiên hồ có đặc thù gì không?"Harrison suy nghĩ trong chốc lát, nói:

Harrison cảm thán nửa ngày, đột nhiên đứng dậy, phủi quần áo nói: "Tiếu Ân, ta đã lấy được linh hồn thể nhện chúa, muốn đưa nó cho sư phụ, ngươi đi cùng ta chứ?"Tiếu Ân lập tức lắc đầu, nói:

Vì muốn khoe khoang với bằng hữu mà tên này lại bắt hắn tới ma pháp công hội để lấy huy chương.

Xem ra ý nghĩ của mình khác với thú nhân. Những người này chỉ ước thực lực của mình được mọi người biết đến, còn mình thì lại giấu giếm mọi người.

Nhưng khi gặp người có thực lực cao hơn mình, bọn họ không hề đố kỵ. Loại tính cách thẳng thắn này chỉ có thú nhân mới có, còn loài người thì…, ví dụ như ở công quốc Louis, người có tính cách như thế chỉ sợ không còn.

Có lẽ, là do phong tục của mỗi bên.

Hồi tưởng lại từ khi mình tới đại thảo nguyên, mặc dù đã gặp rất nhiều người, nhưng những người có thể kết giao chính thức lại có rất ít.

Nhưng hắn không hề quan tâm, còn về chuyện chỉ gặp Juliana có vài phút đồng hồ mà tâm tình của hắn lại biến đổi, điều đó không phải là điều mà Tiếu Ân có thể giải thích. Chẳng lẽ hắn thực sự rơi vào từ trường nội mỵ, không cách nào khống chế sao? Một khi nghĩ tới đó, Tiếu Ân không tự chủ được ớn lạnh một cái.

Thở dài một tiếng, Tiếu Ân áp chế ý niệm đáng sợ đó xuống, lấy ra hai thứ trong vòng cổ không gian.

Trong sào huyệt của nhện chúa, sưu tập được xác của nhện chúa, còn cuốn lục thư thì hắn lấy được trong thông đạo.

Theo ghi chép của đại ma pháp sư Zoe, sau khi nhện chúa chết, nếu như không lập tức lấy ma hạch của nó ra, mấy tháng sau, ma hạch sẽ hòa tan vào trong thi thể của nhện chúa.

Từ đó về sau, thi thể của nhện chúa sẽ không thối nát nữa, hơn nữa điểm chính đó là, nó trở thành nguyên liệu trân quý nhất trong thế giới ma pháp.

Dùng phương pháp luyện chế đặc thù, có thể dung hợp xác của nhện chúa vào trong vật phẩm trang sức kim loại.

Một khi dung hợp với vật phẩm trang sức kim loại, vật phẩm trang sức kim loại đó sẽ trở thành đạo cụ ma pháp không gian trân quý.

Đến tận bây giờ, trong hàng ngũ ma pháp sư, Tiếu Ân mới chỉ biết ngũ tinh đại ma pháp sư Tiffany mới có thể chế tạo được vật phẩm không gian. Nhưng theo lời của Maren, đại ma pháp sư Tiffany mới chỉ chế tạo được năm cái đạo cụ không gian.

Không phải nàng không muốn chế tạo nhiều, mà do trong tay nàng không có nhiều nguyên liệu để chế tạo đạo cụ không gian.

Đạo cụ không gian sở dĩ được coi là đạo cụ ma pháp trân quý nhất, có giá trị cao, thậm chí không dưới ma pháp trượng, là do tài liệu để chế tạo đạo cụ không gian thực sự quá ít.

Muốn chế tạo đạo cụ không gian, nhất định phải có loại kim loại đặc thù, tên là Thất Độ Kim, và cần phải có ma hạch có năng lực không gian của ma thú cao cấp. Ngoài ra, bản thân người chế tạo phải tinh thông pháp thuật của không gian hệ. Tập hợp đủ điều kiện trên mới có thể chế tạo đạo cụ không gian, cho nên đạo cụ không gian mới hiếm có.

Tiếu Ân có được ba kiện đạo cụ không gian, chỉ có thể dùng một câu để hình dung, hắn giẫm phải cứt chó, mới có vận may rơi xuống đầu, không ai có thể cản được.

Nhưng vì có hai cái vòng tay không gian, Tiếu Ân phải trả giá cực lớn, bị ép phải rời khỏi quê hương, đi tới thảo nguyên Sa Aola xa vạn dặm.

Kỳ thực, Ao Bate và Dicara, mặc dù là đệ tử kiệt xuất do ma pháp thế gia Leyden bồi dưỡng ra, nhưng với thân phận của bọn chúng sao xứng có vòng tay không gian.

Nếu như không phải Ao Bate bị bắt tới rừng Gobbi đầy nguy hiểm thí luyện sáu tháng, mà để có đủ vật tư sống trong sáu tháng, bọn họ chắc không có tư cách lấy được hai kiện đạo cụ không gian từ gia tộc.

Tiếu Ân đương nhiên không biết những chuyện này, nhưng hiện tại hắn đang khổ sở nghiên cứ nội dung trong cuốn lục thư.

Trước khi lẻn vào sào huyệt của nhện chúa, mặc dù hắn đã xem qua nội dung trong đó, nhưng chỉ thoáng xem qua, đặc biệt khi giới thiệu về tác dụng của xác nhện chúa, trong lòng nhất thời kích động.

Nhưng khi nắm giữ xác của nhện chúa, hắn muốn thí nghiệm, mới biết luyện chế đạo cụ không gian không phải là chuyện dễ dàng.

Đại ma pháp sư quan sát mấy con nhện hơn mười năm, mới rút ra được một kết luận chưa có ai phát hiện ra.

Đó là loại ma thú có năng lực thay đổi thể tích thân hình của mình mới là nguyên liệu tốt nhất để chế tạo đạo cụ không gian.

Bản thể của lục mao thù chỉ to bằng nắm tay trẻ con, nhưng khi chúng nó hấp thu không khí, thể tích sẽ bành trướng lên, trở thành một cái cối xay gió.

Nắm tay trẻ con và cối xay gió…

Khác biệt nhau bao nhiêu lần?

Sau khi lục mao thù tiến cấp, trở thành hồng mao thù…

Lúc này, thể tích của hồng mao thù chỉ to bằng cái chậu rửa mặt. Nhưng trong ghi chép của đại ma pháp sư Zoe, sở dĩ thể tích của hồng mao thù chỉ lớn như thế là do đó là thể tích tốt nhất mà chúng dùng để công kích địch nhân.

Trên thực tế, chỉ cần chúng nó muốn, hoặc dưới tình huồng cần thiết, chúng nó có thể bành trướng thể tích lên hơn mười thước vuông.

Mười thước vương, tương đương với một vài ốc đảo siêu nhỏ trên hồ Stanco.

Đương nhiên, nếu như hồng mao thù thực sự bành trướng lớn lên như thế, chúng nó đừng nghĩ tới chuyện di chuyển nữa, cứ thế nằm trên mặt nước mà chờ chết đi.

Khi lục mao thù tiến hóa thành nhện chúa, thể tích mà chúng có thể bành trướng còn lớn hơn thế nữa.

Đại ma pháp sư Zoe từng luyện chế qua ba bộ xác nhện chúa, thu được đạo cụ không gian chứa được trăm thước vuông.

Diện tích của đạo cụ không gian này có thể nói là cực phẩm.

Còn chuyện tại sao chỉ có xác nhện chúa cấp ba mới có thể chế tạo ra đạo cụ không gian có không gian rộng lớn hơn so với khi dùng Thất Độ Kim và ma hạch cao cấp hệ không gian, chính đại ma pháp sư Zoe cũng không thể giải thích.

Nhưng Tiếu Ân không hề có hứng thú với vấn đề đó, cảm hứng duy nhất của hắn là làm thế nào có thể cụ thể hóa những nội dung này, chế tạo ra đạo cụ không gian.

Cẩn thận nghiên cứu nội dung trong cuốn lục thư, lông mày Tiếu Ân nhíu lại.

Nguyên muốn để xác nhện chúa kết hợp được với kim loại bình thường, ma pháp sư phải tự mình động thủ, hơn nữa còn phải là ma pháp sư nắm giữ được một ma pháp về không gian hệ.

Nhìn vấn đề đó, Tiếu Ân có cảm giác muốn thở dài một hơi.

Ma pháp không gian hệ, đó chính là ma pháp cao cấp cực kỳ đặc biệt trong hàng ngũ ma pháp.

Nó không giống các hệ ma pháp khác, muốn học tập loại ma pháp này, nhất định phải có sự lý giải cực cao về không gian, nếu như không có thiên phú siêu cường như thế, dù lực lượng tinh thần có cao hơn nữa, cùng không thể học tập và sử dụng được loại ma pháp này.

Đương nhiên điều kiện học tập càng ngặt nghèo, thành tựu càng lớn.

Đại ma pháp sư Tiffany sở dĩ được xưng tụng là đại ma pháp sư gần với ma đạo sỹ nhất, là do nàng am hiểu ma pháp không gian.

Uy lực của loại ma pháp này lớn hơn các loại ma pháp bình thường, thậm chí có thể sánh với ma pháp nguyên tố triệu hoán hệ.

Mặc dù Tiếu Ân tự phụ, nhưng hắn không hy vọng xa vời mình có thiên phú cao về không gian hệ, có thể nắm giữ ma pháp khó học nhất trong truyền thuyết.

Thở dài một hơi, hiện giờ hắn nắm giữ bảo tàng, nhưng không thể sử dụng được, cảm giác này thực đau khổ.

Nhìn xác nhện chúa ở trên tay, lông mày Tiếu Ân nhíu chặt lại, chẳng lẽ mình phải hợp tác với ma pháp sư hệ không gian sao?

Nói thực, hắn có thể khẳng định, cho đến bây giờ, trừ hắn ra, không ai biết cách sử dụng xác nhện chúa biến kim loại bình thường thành đạo cụ không gian.

Nhưng một khi tin tức này lộ ra, hắn có thể khẳng định, xác của nhện chúa sẽ có giá trị cao lên gấp trăm lần, còn hắn sẽ không thể độc hưởng được bí mật đó.

Hơn nữa có thể nắm giữ được ma pháp hệ không gian, trên thế giới này đều là cường giả, hợp tác cùng những người này, nếu không cẩn thận, chỉ sợ mình mất cả chì lẫn chài, thậm chí còn không giữ được cái mạng nhỏ.

Cân nhắc trong chốc lát, Tiếu Ân cuối cùng quyết định, dù thế nào đi nữa cũng không thể để ma pháp sư khác biết bí mật này.

Đương nhiên, nếu sau này mình bồi dưỡng được một gã học đồ có thiên phú về ma pháp không gian, Tiếu Ân sẽ chia sẻ điều này với gã đệ tử đó. Trừ điều này ra, Tiếu Ân không cảm thấy hứng thú với các biện pháp khác.

Cất cuốn lục thư và xác nhện chúa vào trong vòng cổ, Tiếu Ân vỗ mông, đang định rời đi, đột nhiên nhìn ruồi máy trên không trung bay xuống, dừng lại trên vai hắn.

Nhìn con vật sống động không hề giống máy móc tí nào, Tiếu Ân kinh ngạc hỏi: "Sao vậy? Ngươi phát hiện ra gì sao?"

Hai âm thanh khác nhau dung hòa thành một âm thanh hoàn mỹ, ngược lại khiến người khác càng động tâm hơn. Trong lòng Tiếu Ân đôt nhiên xuất hiện một ý niệm, nếu thanh âm của Juliana cũng dễ nghe như thế này, thì trên thế giới còn ai chống lại được sức quyến rũ của nàng nữa.

Sửng sốt một hồi, khi nó nói lần thứ hai, Tiếu Ân mới trả lời: "Đúng vậy, ta đang cân nhắc về ma pháp không gian, đây là ma pháp siêu cấp cường đại, không biết hiện tại ta có thể nắm giữ nó không."Nhất Hào nhẹ nhàng cười nói:

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/di-gioi-chi-quang-nao-uy-long/chuong-130/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận