Trong nháy mắt, sắc mặt của Tiếu Ân trở nên cực kỳ khó coi, nhưng hai mắt ngưng trọng lại.
Từ khi có được Nhất Hào, hơn nữa học tập được ma pháp, chưa từng có người nào tới gần hắn mà không bị phát hiện. Đặc biệt, hiện giờ thực lực của hắn có chút thành tựu, loại tình huống này càng khó có khả năng xảy ra.
Nhưng giờ phút này, trong lòng Tiếu Ân kinh hãi gần chết, xem vết máu trước ngực, hiển nhiên hắn chưa biết gì đã bị thương.
Đối mặt với áp lực không biết tên, tinh khí thần của Tiếu Ân trong nháy mắt tập trung lại, toàn bộ lực lượng tinh thần trong nháy mắt tuôn ra, mười thước xung quanh hắn, từng ngọn cây cọng cỏ đều bị hắn giám sát.
Một giây sau, hắn có thể khẳng định, không có ngoại nhân ở xung quanh. Lông mày hắn nhăn lại, nếu không có ai, vậy vết máu trên ngực mình do ai gây ra?
Đột nhiên, Tiếu Ân cảm thấy mũi mình nóng lên, hắn sờ mũi, nhất thời khuôn mặt hiện lên vẻ dở khóc dở cười.
Nguyên vết máu đó chảy ra từ mũi mình, nghĩ đến tình hình ở trong Nhất Hào không gian, Tiếu Ân hiểu được đại khái.
Nguyên trong không gian hư cấu, nếu quá kích động, thân thể ở thế giới hiện thực cũng có phản ứng.
Khi nhiệt huyết dâng lên, không có cách phát tiết, một ít máu mũi chảy ra là chuyện bình thường.
Cười khổ một tiếng, Tiếu Ân lấy một bộ quần áo khác từ trong vòng cổ ra.
May là hắn có đạo cụ không gian, hơn nữa hắn không thiếu tiền, nếu không cứ để thế này gặp người khác, chẳng phải sẽ bị người ta cười nhạo hay sao
Thu hồi cấm chế, Tiếu Ân rời khỏi nơi này, đi theo một con ruồi máy, bay về phía bờ ốc đảo.
Con ruồi máy này do Nhất Hào không chế, chúng nó có năng lượng dò tìm cường đại, đặc biệt trên không trung, khoảng cách và phạm vi dò tìm rất lớn, càng lợi hại hơn so với Ưng Nhãn Thuật, cho nên Tiếu Ân tin tưởng vạn phần đối với tin tức tình báo mà chúng thu được.
Một lát sau, Tiếu Ân đã thấy được người mà ruồi máy cảnh báo. Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, ngay cả thiếu niên lão thành như Tiếu Ân cũng biến sắc.
Trên mặt hồ có một lang nhân tát mãn. Quanh người hắn có một tầng ánh sáng màu trắng, cũng không biết tầng ánh sáng đó có tác dụng gì, lại có thể khiến hắn phóng như bay trên mặt nước.
Nhưng nguyên nhân chính thức khiến Tiếu Ân giật mình biến sắc là phía sau lang nhân tát mãn có mười con nhện đang đuổi theo.
Nhìn cái đầu của con nhện là biết dường như trọng lượng của nó không nhẹ. Nhưng con quái vật này lại có thể ung dung lướt chạy trên mặt nước, tốc độ giống như tên rời cung, không hề kém lang nhân tát mãn phía trước. Tiếu Ân do dự một chút, nhìn bộ dáng của con nhện là biết không nên trêu chọc nó. Hơn nữa, nguyên nhân chính là hắn không có nhiều hảo cảm với lang nhân tát mãn, cho nên khẽ lắc đầu, xoay người bỏ đi.
Song khi hắn vừa mới xoay người, chợt nghe thấy một tiếng kêu thê lương truyền đến: "Cứu mạng, cứu mạng!"Tiếng kêu tràn ngập sự tuyệt vọng và đau khổ, giống như tia sáng cuối cùng biến mất trong địa ngục, đặc biệt thê lương.
Chân Tiếu Ân hơi dừng lại, hắn thở dài, gỡ ma pháp cung đeo bên thân xuống, lấy ra hai mươi mũi ma pháp tiễn.
Lúc đầu luyện chế ma pháp tiễn, hắn chẳng qua chỉ là bát cấp học đồ, uy lực của ma pháp tiễn là một trong những đòn sát thủ của hắn. Nhưng hiện giờ hắn đã tiến giai thành ma pháp sư chính thức, mấy mũi tên đó trở nên tầm thường yếu ớt.
Hiện tại, không nghi ngờ gì, đúng lúc phải dùng tới.
Mặc dù giữa tên lang nhân và Tiếu Ân có một khoảng cách, nhưng hắn nhìn thấy động tác của Tiếu Ân, thấy Tiếu Ân rút cung tên ra, trong mắt hắn hiện lên vẻ vui mừng khôn xiết, ánh sáng màu trắng vốn ảm đạm, phảng phất sáng lên. Đồng thời, tốc độ của hắn nhanh hơn trước một chút.
Tiếu Ân yên lặng đợi, khi con nhện cách hắn một nghìn thước, hắn không chút do dự bắn cung."Vù…"Một đạo ánh sáng xẹt qua, phảng phất khi dây cung vừa buông ra, mũi tên đã tới mục tiêu.
Con nhện đứng mũi chịu sào, cho nên căn bản không có phản ứng gì cả, đã bị mũi tên bắn trúng mắt.
Uy lực của mũi tên cực lớn, đặc biệt có thêm ma pháp, dù là tốc độ hay lực lượng, cung tên bình thường không thể so sánh được.
Con nhện này mặc dù cường tráng, nhưng nó chỉ là nhất cấp ma thú, dưới công kích của mũi tên, căn bản không có lực để chống cự, bị mũi tên đâm xuyên qua mắt, xuyên vào trong.
Con nhện lập tức ngừng lại, nó thống khổ giãy dụa, hơn mười cái càng nhỏ quận lại, tầng lông xanh trên người nó không có gió nhưng tự động lắc lư.
Song uy lực của mũi tên này còn chưa hết, ngay khi con nhện đang thống khổ lăn lộn trên mặt nước, mũi tên đó chợt nổ tung, biến thành nghìn mảnh nhỏ găm vào trong cơ thể con nhện.
Đột biến xảy ra, con nhện đang liều mạng co quắp thân thể, sau đó liền không nhúc nhích nữa.
Điều khiến Tiếu Ân thấy kỳ quái chính là, mặc dù con nhện đã chết nhưng thân thể nó vẫn lơ lửng trên mặt nước, không chìm xuống.
Những con nhện có sự liên lạc thần bí với nhau, khi đồng bạn chết, ngay lập tức những con nhện khác cũng biết.
Động tác của chúng nhất thời thong thả lại, nhưng chỉ một lúc mà thôi.
Tiếu Ân hừ lạnh một tiếng, chỉ có hơn mười con nhện, mà mình có hai mươi mũi tên, dù tiêu diệt toàn bộ bọn chúng, cũng dư ra.
Giương cung lên, một mũi tên bắn ra.
Năng lực bắn tên của Tiếu Ân không thể nghi ngờ, một mũi giải quyết một con là chuyện tất nhiên. Song khi hắn chuẩn bị mở tiếp dây cung ra, muốn tiêu diệt toàn bộ mấy con nhện, thì chúng nó lại dừng lại, có kỷ luật giống như quân đội, nhanh chóng lướt trên mặt nước bỏ trốn.
Tiếu Ân kinh ngạc nhìn một màn này, không thể tưởng được mấy con nhện đó có trí tuệ cao như thế. Thoáng thấy thực lực đôi bên cách xa, lập tức không lưu luyến liền bỏ chạy. Trong chúng nó nhất định có người chỉ huy, mà quan chỉ huy của chúng quả thực có trí tuệ."Hô, hô…"Một tiếng thở kịch liệt truyền đến, tên lang nhân tát mãn đã tới bên bờ ốc đảo, hắn thu hồi ánh sáng đạm bạc màu trắng trên người, không để ý tới hình tượng kêu lên:
Khi tay lang nhân tát mãn nắm lấy tay Tiếu Ân, cổ tay Tiếu Ân thụt vào trong tay áo, nắm lấy cán một con dao.
Song, ngay lập tức Tiếu Ân thả ra, tốc độ cực nhanh, căn bản không khiến lang nhân tát mãn có cơ hội phát giác.
Lang nhân tát mãn kéo tay Tiếu Ân, dừng sức kéo hắn, muốn mang hắn chạy trốn nhưng lại phát hiện ra bản thân dường như không phải đang kéo nhân loại, mà đang kéo một cây đại thụ nghìn tuổi.
Lực lượng của hắn hơn xa nhân loại bình thường, nhưng giờ phút này lại trở nên nhỏ bé, chẳng những không kéo được đối phương, ngược lại chân còn lảo đảo, tí ngã xuống mặt đất.
Tay Tiếu Ân nhanh chóng đưa ra, kéo lấy cánh tay hắn, dùng chút lực, nhất thời kéo lang nhân tát mãn dậy."Bằng hữu, đừng hoảng hốt!" Tiếu Ân cười an ủi.
Tiếu Ân mỉm cười nói: "Đó là ma thú lục mao thù sao?"
Quay đầu nhìn lại hai con nhện nằm trôi nổi trên mặt nước, Harrison do dự hỏi: "Hai con lục mao thù này bị ngươi bắn chết?"
Hắn suy nghĩ một chút, chìa mũi tên và cung tên ra, nói: "Cung và tiễn của ta là ma pháp cung và ma pháp tiễn, phối hợp hai thứ này lại, chỉ cần bắn trúng chỗ yếu hại của ma thú là giết được nó."Lúc này Harisson mới hiều ra:
Tới giờ phút này, Tiếu Ân mới yên lòng, lang nhân tát mãn này xứng đáng để kết giao."Ngươi tới nơi này làm gì? Sao bị nhện đuổi giết?" Tiếu Ân dò hỏi.
Harrison thở dài, vô tình nói: "Đừng nói nữa, ta kém may mắn, vốn muốn tới ốc đảo của lục mao thù, xem có thể tìm được linh thể của nhện chúa hay không. Nhưng không ngờ lại kinh động đến những con nhện thủ vệ, may mắn linh thể của ta là một con thủy quái, nên mới trốn thoát, nhưng nếu không có ngươi giúp đỡ, chỉ sợ ta đã lành ít dữ nhiều."Nghe xong, hai mắt của Tiếu Ân sáng lên hỏi:
Mặc dù trước kia hắn có hỏi qua Diya, nhưng lang nhân tát mãn trả lời cho nó qua, hơn nữa còn không chi tiết, nên Tiếu Ân chỉ hiểu được một cách đại khái. Gặp phải Milligan và Juliana, hắn có hứng thú cực lớn với lang nhân tát mãn, muốn hiểu rõ một cách cụ thể.
Harrison cân nhắc một chút nói: "Đúng vậy, có quan hệ, linh hồn thể có trí tuệ và năng lực, nếu kết hợp cùng với lực lượng tinh thần, có thể tạo ra thú nhân tát mãn."
Một lát sau, từ miệng Harrison, Tiếu Ân thu được rất nhiều tin tức hữu ích.
Thì ra thú nhân muốn trở thành tát mãn, điều đầu tiên là phải có lực lượng tinh thần.
Đương nhiên, so với nhân loại, lực lượng tinh thần của thú nhân kém hơn nhiều, nhưng chỉ cần có một chút lực lượng tinh thần là có thể kết hợp được với linh hồn của ma thú.
Sau đó, tìm linh hồn thể của ma thú đã chết còn lưu lại.
Muốn tìm được linh hồn thể là một chuyện hết sức khó khăn, phải biết rằng trong tự nhiên, ma thú muốn sinh tồn khó hơn nhiều so với nhân loại.
Trong thế giới ma thú, tất cả tuân theo pháp tắc tự nhiên, chỉ cần không cẩn thận, thì chỉ có con đường diệt vong.
Ở trong hoàn cảnh đó, thực lực của ma thú được đề cao nhanh, nhưng chỉ có những ma thú mạnh mẽ nhất mới có thể sinh tồn.
Ma thú mạnh mẽ nhất sau khi chết thường lưu lại linh hồn thể, nhưng đại bộ phận linh hồn thể đều mê mê tỉnh tỉnh, qua một đoạn thời gian sẽ tan biến.
Muốn trở thành thú nhân tát mãn, ngoài lực lượng tinh thần ra, linh hồn thể của ma thú đã chết càng không thể thiếu.
Có linh hồn thể của ma thú, dưới sự dẫn dắt của đại tát mãn, linh hồn của thú nhân và linh hồn thể kết hợp với nhau, khi đó thú nhân mới có thể mượn được lực lượng của ma thú khi còn sống.
Nhưng do là linh hồn thể, nên cấp bậc của ma thú thường hạ xuống một bậc, không có cách phát huy hết sức mạnh khi còn sống. Nhưng chỉ cần bắt được linh hồn thể của ma thú mới, tiến hành kết hợp với linh vật, một ngày nào đó, tự thân linh vật sẽ tiến hóa, có được thực lực như ngày trước
Đương nhiên, không phải thú nhân tát mãn nào cũng làm được điều này, đừng nói là số lượng linh hồn thể của ma thú cực kỳ ít, dù là gặp được, cũng rất ít người dám cho linh vật của mình ăn linh hồn thể.
Bởi vì linh vật ăn linh hồn thể, chưa chắc đã tiến hóa thành công một trăm phần trăm. Đặc biệt cấp bậc càng cao, tỉ lệ tiến hóa thành công càng thấp.
Linh vật của Harrison vốn là một con bạch tuộc có thực lực tứ cấp ma thú.
Nhưng không biết vì sao, sau khi Harrison dung hợp với linh hồn thể của ma thú, thực lực của nó chỉ tầm nhất cấp, nhị cấp. Cho nên nó có khả năng thăng cấp cực lớn, nếu như ăn linh hồn thể của nhất cấp, nhị cấp ma thú, chắc chắn sẽ thuận lợi tiến giai.
Từ miệng Harrison thu được nhiều tin tức mình muốn biết, trong lòng Tiếu Ân động."Harrison, thú nhân có thể kết hợp cùng linh hồn thể của ma thú, vây loài người thì thế nào? Có thể không?"
Harrison suy nghĩ rất lâu, nói: "Trong ký ức của ta, dường như chưa nghe nói qua có nhân loại nào trở thành thú nhân tát mãn."Tiếu Ân khẽ cau mày, hắn biết, trên thế giới này, người thông minh chắc chắn không chỉ có mình hắn, nếu trăm ngàn năm qua không có nhân loại nào trở thành tát mãn, vậy chắc chắn trong đó có mâu thuẫn không thể vượt qua, chỉ là hiện giờ hắn không rõ mà thôi.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, mặc dù thú nhân không có lực lượng tinh thần cường đại, không thể trở thành ma pháp sư, nhưng bọn họ có phương pháp khác. Một khi kết hợp được với linh hồn thể của ma thú, thực lực của bọn họ tuyệt đối không kém hơn ma pháp sư bình thường.
Mặc dù phương pháp này đơn giản, nhưng nguy hiểm lại lớn, nên số lượng cũng ít. Nhưng so với sự tu luyện của ma pháp sư thì phương pháp này lại nhanh hơn.
Khi Harrison giải thích cho Tiếu Ân, cũng đánh giá qua ốc đảo. Chỗ này gần với chỗ sâu trong hồ Stanco, nếu như không phải có truy binh đuổi phía sau, chắc chắn hắn không tiến vào sâu như thế này.
Đột nhiên, ánh mắt Harrison ngưng tụ, đột nhiên đứng lên, chạy về phía trước.
Tiếu Ân hơi sửng sốt, thân hình khẽ động, vô thanh vô thức bám phía sau hắn.
Harrison chạy tới một cái hố lớn, cẩn thận nhặt một nửa cái lông vũ đã cháy đen.
Tiếu Ân mỉm cười, đây là lông của Hỏa Sơn Hồng Trĩ. Trên tay hắn có năm cái lông vũ không bị hư tổn gì, nên ngẫu nhiên nhìn thấy một hai cái như thế, căn bản hắn không để ý."Đây là…" Harrison ngạc nhiên vui mừng kêu lên:
Nhưng hắn quay đầu nhìn Tiếu Ân, không khỏi ngẩn ra, do dự một lát, cuối cùng cắn răng một cái, giống như đưa ra một quyết định trọng đại, giơ chiếc hộp ra, nói: "Tiếu Ân, ngươi vừa mới cứu mạng ta, thứ này thuộc về ngươi."Tiếu Ân vừa buốn cười vừa tức giận, thứ này trong mắt Harrison có lẽ trân quý vô cùng, nhưng trong mắt Tiếu Ân thì nó chỉ là một sợi lông mao mà thôi.
Hơn nữa nhìn vẻ mặt thống khổ của Harrison, dù da mặt Tiếu Ân có dày hơn nữa, cũng không thể nhận lấy."Harrison, lòng tốt của ngươi ta ghi nhận, nhưng thứ này ta không cần, ngươi nhận lấy đi."Trong mắt Harrison hiện lên vẻ kinh hỉ, hắn chần chừ một chút, cuối cùng nói:
Có lẽ đối với ma pháp sư, thứ này không có giá trị lớn, nhưng với thú nhân thì có giá trị hoàn toàn khác.
Nếu giao lông của Hỏa Sơn Hồng Trĩ cho thú nhân tát mãn, chắc chắn thực lực của bọn họ sẽ tăng lên.
Ánh mắt vô tình nhìn Harrison, Tiếu Ân nói: "Harrison, thứ này có ích đối với ngươi, thế ngươi thu lấy đi."Hắn chỉ vào mình nói:
Trong lòng động, Tiếu Ân kỳ quái hỏi: "Nếu lông mao này có tác dụng như vậy, chẳng lẽ không có người hoặc ma thú khác muốn bắt chúng hay sao?"Tiếu Ân vuốt cằm nói tiếp:
Harrison thở dài một tiếng nói: "Hỏa Sơn Hồng Trĩ là một loại sinh vật thần kỳ, tiến giai nhanh nhất trong giới tự nhiên, hơn nữa có hoàn cảnh hết sức đặc thù, trên cơ bản không có sinh vật nào xung đột với nó, hơn nữa mỗi khi nó tăng cấp, đều tự động thoát lông một lần. Khi đó, tất cả ma thú sẽ tới bên cạnh nó, lẳng lặng chờ đợi, một khi Hỏa Sơn Hồng Trĩ thoát vũ xong, mỗi một sợi lông vũ nó để lại sẽ tạo ra một trận gió tanh mưa máu."
Tiếu Ân nghe kể như say như dại, hỏi: "Harrison, sao ngươi biết được điển cố này?"Với thực lực của Harrison, Tiếu Ân không tin tưởng hắn có bản lãnh, chính mắt nhìn thấy tình cảnh đó.
Tiếu Ân gật đầu một cái, nói: "Ngươi có biết ma thú Hắc Giáp Tích không?"
Thuận miệng hỏi vài câu, làm thế nào cho ma thú ăn, thu phục nó thế nào, Harrison không hổ có học vấn phong phú, dù hỏi thế nào hắn cũng có đáp án rõ ràng.
Tới lúc này, Tiếu Ân chính thức nhìn tên này bằng con mắt khác, hắn chẳng những hiểu rõ chuyện của tát mãn, thậm chí cả kỵ sỹ loài người và ma thú, hắn cũng biết.
Học thức uyên bác như thế, hơn xa những tên lang nhân tát mãn mà Tiếu Ân từng gặp, Harrison quả là một cuốn từ điển sống, vấn đề gì, hắn cũng giải đáp được.
Cuối cùng, cân nhắc trong chốc lát, Tiếu Ân hỏi: "Harrison, ngươi chắc chắn trong sào huyệt của lục mao thù có linh hồn thể của ma thú chứ?"
Harrison tới bên người Tiếu Ân, vung tay lên, một mảnh bạch quang sáng lên, dưới sự điều khiển của hắn, mảnh bạch quang tạo thành hình con quái vật.
Đó là một con quái thú dài bốn thước, nhìn bề ngoài là một con bạch tuộc tám chân cực lớn, chiều dài của xúc tu vượt qua cả thân hình nó. Nhưng Tiếu Ân cảm ứng, đó không phải thực thể, mà là do một thủ đoạn nào đó ngưng tụ thành.
Nhìn cảnh trước mắt, thì ra thú nhân tát mãn có biện pháp khống chế linh vật như thế, Milligan và Juliana cũng sử dụng biện pháp này.Nhưng điểm khác nhau đó là, bọn họ dùng hồn thể có năng lực phi hành, hơn nữa còn khai thác được năng lực đó.
Harrison tạo ra một chủ thể, quái thú liền chui vào trong nước: "Tiếu Ân huynh dệ, chúng ta đi thôi."Tiếu Ân ngẩn ra trong lòng có chút không yên.
Harrison kéo tay hắn nói: "Yên tâm đi linh vật của ta mặc dù hiện tại năng lực chưa đủ, nhưng chở hai người trong nước không thành vấn đề gì, mới rồi ta dựa vào nó để chạy trốn đó."Tiếu Ân cười khổ một tiếng, thầm nghĩ, ta chỉ nhìn thấy ngươi trốn chui trốn lủi, nếu dựa vào nó chưa chắc đã chạy thoát.
Mặc dù trong lòng hoài nghi năng lực của linh vật, nhưng dưới tình huống này, cưỡi nó là lựa chọn duy nhất.
Kỳ thực trong long Tiếu Ân có quyết định, một khi tới sào huyệt của lục mao thù, nhất định mình phải tới trước một bước, thu lấy linh hồn thể của nhện cúa cho Hắc Giáp Tích ăn.
Một khi Hắc Giáp Tích biến thành Phi Thiên Hắc Giáp Tích, năng lực của nó sẽ tăng lên về chất, ngay cả mình cũng không thể chống lại nó.
Có một trợ thủ như vậy Tiếu Ân tuyệt đối không bỏ qua.
Hai người bước lên đỉnh đầu của nhện tám chân, con bạch tuộc này là do năng lượng hóa thành, tám chân của nó bơi trong nước, giống như thiên ma loạn vũ, trong nháy mắt theo gió vượt sóng bơi về phái xa.
Theo như Harrison nói, sào huyệt của lục mao thù không cách xa nơi đây, qua một ốc đảo khác, Tiếu Ân mơ hồ nhìn thấy sào huyệt mà Harrison nói.
Chỗ đó phủ một màu xanh biếc nổi trên mặt nước.
Từ xa nhìn lại, giống như một ốc đảo, nhưng phía trên ốc đảo có nhiều thực vật nhỏ bé kì dị, không giống như ốc đảo bình thường. Có những cây cao mấy thước, lại có cây cao gần mười thước.
Bỗng nhiên lúc này hai con chim bay qua ốc đảo, chúng nó dường như có chút mệt mỏi, vì vậy muốn hạ xuống, muốn nghỉ ở ốc đảo.
Nhưng khi chúng vừa hạ xuống, lập tức phía dưới phun ra vô số sợi màu xanh biếc, trên những sợi tơ đó có độc tính mãnh liệt, hơn nũa lại còn rất dính nữa. Hai con chim bị sợi tơ đó quấn lấy, nhất thời cả người vô lực, ngay cả khi liều mạng vỗ cánh, chỉ miễn cưỡng bay được một lúc, sau đó ngã xuống ốc đảo.
Nhưng chúng nó không chìm vào trong nước. Bởi vì từ trong đống cỏ xuất hiện mấy con nhện. Mấy con nhện đó dường như có thể di chuyển trên mặt nước, trong giây lát kéo hai con chim xui xẻo quay về ốc đảo. Kết quả không cần nghĩ cũng biết.
Ở cách đó không xa Tiếu Ân và Harrison lẳng lặng quan sát mọi việc, lông mày Tiếu Ân nhíu lại hỏi: "Có bao nhiêu con nhện?"
Harrison chỉ vào ốc đảo nói: "Muốn lẻn vào sào huyệt của lục mao thù, từ phía trên cao xuống là chuyện không thể, biện pháp duy nhất là tiến vào đáy nước rồi tiến vào."
Chiếc nhẫn có chứa đựng ma pháp tự động bảo hộ, chủ nhân bị công kích, chiếc nhẫn sẽ khởi động.
Lần trước giao đấu với Milligan, tên lang nhân tát mãn đó không trực tiếp công kích Tiếu Ân, sử dụng thủ đoạn quỷ dị thay đổi khí lưu quanh người Tiếu Ân, khiến Phong Tường Thuật trên áo giáp mất đi tác dụng, rồi sử dụng lực lượng tinh thần xung kích.
Hai cách công kích đó không phải nhằm vào thân thể của Tiếu Ân, cho nên chiếc nhẫn không pháy huy được tác dụng, nhưng lúc này khác, nếu như tại sào huyệt của lục mao thù, gặp phải ma thú, cách thức công kích của chúng chắc chắn nhằm vào thân thể, như thế chiếc nhẫn sẽ phát huy được tác dụng.
Harrison đưa tay vào trong túi, lấy ra một cái ống, cắm lên một chiếc hộp vuông nhỏ.
Nghi hoặc nhìn, chỉ nghe Harrison nói: "Đây là ống hô hấp do ta tự chế tạo, ở trong nước không nhịn thở được có thể mở nắp ống ra, sẽ thở được một lúc."Tiếu Ân hết sức kinh ngạc, không thể tưởng tượng được, hắn nhìn thấy bình dưỡng khí ở chỗ này.
Harrison giải thích xong, chân hơi cử động, bạch tuộc nhất thời ngầm hiểu, chợt vươn xúc tu bao lấy hai người Tiếu Ân.
Sau đó dùng sức, lôi hai người xuống nước.
Trải qua một đoạn thời gian ở chung, Tiếu Ân không còn kiêng kỵ đối với quái thú tạo thành từ năng lượng thể, nên không có bất cứ động tác phản kháng gì.
Có lẽ do Harrison điều khiển, cho nên lực của xúc tu không lớn, chẳng qua chỉ dùng lực để kéo hai người Tiếu Ân xuống mà thôi.
Tiến xuống một lúc, bọn họ đã tới phía dưới ốc đảo.
Trong hồ Stanco, phần lớn ma thú cao cấp có lãnh địa riêng của mình. Lục mao thù mặc dù cấp bậc không cao, nhưng số lượng lớn, mấy trăm con lục mao thù mà giận dữ xông lên thì cả tứ cấp ma thú cũng phải chạy trối chết.
Cho nên cả khu vực này thuộc về lục mao thù, cho dù ở dưới đáy nước, cũng không có ma thú nào hoạt động.
Hoàn cảnh này giúp cho hai người Tiếu Ân tránh được những phiền toái không cần thiết, bí mật lặn xuống một lúc, ngay cả một con ma thú cũng chưa gặp phải.
Tốc độ của bạch tuộc ở dưới nước không chậm, rất nhanh tới mục tiêu mà Harrison nói.
Tới lúc này, Harrison đã phải sử dụng ống dưỡng khí ba lần để thở. Điều khiến Tiếu Ân cảm thấy kinh dị, đó là đến giờ, hắn không cảm giác thấy khó thở, dường như hắn có thể thở được ở dưới nước.
Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên Harrison tới đây, hắn quan sát bốn phía, khẽ gật đầu, chỉ huy bạch tuộc sử dụng sáu cái xúc tu còn lại, nhẹ nhàng bơi về phía trước.
Dù đã nhẹ nhàng, nhưng bùn đất ở dưới nước rất nhão, sụp xuống, lộ ra một cái động có thể để một người đi qua.
Harrison tự mãn chỉ lên phía trên, sau đó hắn dẫn đầu chui vào. Trong lòng Tiếu Ân biết, đây chắc là con đường hắn chuẩn bị từ trước, xem ra tên này vì muốn trộm linh hồn thể của nhện chúa, đã hao tổn rất nhiều tâm tư.
Khi Tiếu Ân lẻn vào ốc đảo, Harrison cho tay vào trong nước, con bạch tuộc hóa thành năng lượng thể chui vào trong thân thể của hắn, trên người hắn truyền ra năng lượng dao động rất nhỏ.
Trong lòng Tiếu Ân cảm thán, thú nhân tát mãn dung hợp với linh thể, quả thực có chỗ độc đáo riêng.
Quan sát bốn phía, nơi này là một thông đạo tối đen, liếc mắt nhìn, căn bản không thấy đồ vật gì cả."Tiếu Ân, nơi này chính là sào huyệt trung tâm của lục mao thù, nếu như ta không tính sai, rất nhanh có thể tới mộ của nhện chúa."Trong giới tự nhiên, không phải ma thú nào cũng có tư cách sau khi chết đi sinh ra linh hồn thể, ngoài tỉ lệ nhất định ra, cấp bậc ma thú ít nhất phải là tam cấp.
Phần lớn lục mao thù đều là nhất cấp ma thú, nhưng trong đó cũng có một ít nhị cấp ma thú, còn nhện chúa là tam cấp ma thú. Mặc dù là ma thú kém cỏi nhất trong hàng ngũ tam cấp ma thú, nhưng nó là tam cấp ma thú, cho nên cũng có thể sinh ra linh hồn thể.
Mà các triều đại nhện chúa khi dự cảm được tuổi thọ của mình sắp hết, sẽ truyền lại vương vị của mình cho con nhện xuất sắc nhất, còn nó tự mình tiến vào mộ nhện chúa để chờ chết. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.comHarrison vừa tìm kiếm, vừa thấp giọng giảng đoạn cố sự đó cho Tiếu Ân.
Trong lòng Tiếu Ân bội phục, tán thưởng nói: "Thú nhân tát mãn thực giỏi, ngay cả tập tính của ma thú cũng hiểu rõ."Harrison ngẩn ra, sau đó cười khổ một tiếng nói:
Nửa ngày sau, cuối cùng Harrison tìm được phương hướng, mang Tiếu Ân đi vào một thông đạo.
Một giây sau, chân hắn dừng lại, chỉ về động khẩu phía trước, trên mặt lộ ra vẻ tự mãn.
Tiếu Ân khẽ gật đầu, song khi ánh mắt hắn nhìn về phía động khẩu đó, liếc mắt nhìn thiết phiến, khuôn mặt lập tức biến sắc, ngay cả ánh mắt cũng không che dấu được sự kinh ngạc.