Duyên Đến Chương 1.1

Chương 1.1
"Khương ...Hồng Lăng?"

Đột nhiên nghe được có người kêu to tên mình, Khương Hồng Lăng bất giác quay đầu lại, là ai đang gọi cô nha? 

Cô bé nhìn phải nhìn trái, hai mắt không ngừng liên tục nhìn xung quanh, muốn tìm xem ai biết mặt cô, dù sao chỉ có người quen biết mới nhận thức cô, mới có thể gọi tên cô không phải sao? 

Kỳ quái, rốt cuộc là ai đang gọi cô, vì sao cô chính là nhìn không thấy một khuôn mặt quen thuộc nào? 

" Khương Hồng  Lăng?" 

Dọa! Vừa mới gọi cô đúng là cái âm thanh này! 

Cô bé nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện hai cây cột nhà...Ách, không phải, là hai cái chân phủ quần dài thật dài, cô theo cặp chân dài kia chậm rãi ngẩng đầu hướng nhìn lên trên xem. 

Wow, chú này làm sao có thể cao như vậy nha? Cô đã muốn nâng cằm lên nhưng vẫn nhìn không tới mặt của hắn. 

Cô cẩn thận từng bước lui ra phía sau, lại ngẩng đầu lên 

"A!" Trước mắt Khương Hồng Lăng nhất thời nhìn thấy một người mặt chứa đầy râu, quả thực giống người xấu như trên TV, sợ tới mức kêu to ra tiếng. 

Cô bé giương đôi mắt nhìn đầy toan tính, chân bước lui về phía sau, trong nháy mắt xoay người, liều mình không muốn sống chạy về phía trước, nhưng cô cao mới bất quá 100 cm, không phải đối thủ hai cái chân dài trước mặt cô bé, chỉ nháy mắt, cô đã bị người xấu đáng sợ kia ngăn chặn đường đi. 

"Không phải sợ, anh không phải người xấu." Chú kia nói như thế. 

Khương Hồng Lăng vẻ mặt sợ hãi lui về sau, trong trí nhớ của cô mẹ nói trăm ngàn lời không thể tin tưởng lời nói của người lạ. 

"Cẩn thận." Mắt thấy cô bé lui về sau nữa sẽ rớt xuống khe suối, Ngôn Nghiễm nói vội vàng đưa tay đem cô kéo lại phía mình. 

Khương Hồng Lăng bị hù dọa, trong nháy mắt ánh mắt mở thật lớn, sau đó nước mắt cứ như vậy chảy xuống. 

"Đừng khóc, đừng khóc, anh thật không phải là người xấu, nếu không...Anh mời em ăn kẹo được không?" Ngôn Nghiễm bị dọa, vội vàng trấn an cô. 

"Oa a..." Vốn chỉ là kế sách miệng, sau khi Khương Hồng Lăng ngừng khóc đang nghe lời của anh, đột nhiên tiếng khóc lớn lên. 

Ô...Cô thật sự gặp phải người xấu, bởi vì mẹ nói, người xấu ngoại trừ sẽ nói mình không phải là người xấu, còn có thể mời cô ăn kẹo. Ô...Mẹ nói, nếu quả thật đụng tới người xấu nhất định phải chạy, nhưng là cô có chạy, lại bị bắt trở về. Ô...Mẹ nói, nếu chạy không thoát bị người xấu bắt được..., nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời không được khóc, bằng không người xấu sẽ đánh cô. Nhưng mà cô rất sợ nha, ô...

Ngôn Nghiễm nhất thời chân tay luống cuống, liền đem cô bé ôm trước ngực, vỗ nhẹ trấn an cô. 

"Đừng khóc a, đừng khóc..." Nhưng anh càng nói, cô lại càng khóc to hơn. 

Làm sao bây giờ? Tại sao ông trời muốn đối xử anh như vậy? Ngôn Nghiễm nói, nhất thời có loại cảm giác bất lực muốn kêu trời. 

Anh cúi đầu nhìn cô bé trong lòng mình khóc đến đáng thương. Anh có cảm giác rất là quen thuộc. 

Trước kia trong lòng hắn là cô gái, là  hình dáng của một nữ nhân, mà nay...

Ngôn Nghiễm nhịn không được lại lần nữa nhìn lên trời, trong lòng tự hỏi, tại sao lại đối xử với ta như vậy? 

Anh ôn nhu trấn an cô bé nhưng vẫn không ngăn được cô khóc , anh đành phải sử dụng mẹo thôi. 

"Anh mời em ăn MacDonald." 

Vừa nghe thấy MacDonald, tiếng khóc của Khương Hồng Lăng quả nhiên ngừng lại. Cô muốn ăn MacDonald, rất muốn ăn. 

Cô có rất nhiều bạn học và có thể thường đi ăn MacDonald, nhưng cô chỉ có thể lâu lâu mới ăn một lần, bởi vì mẹ luôn nói MacDonald tất cả đều là đồ ăn bị bỏ đi. 

Đồ ăn bị bỏ đi? Cô thật sự không hiểu vì cái gì gọi là đồ bỏ đi, đồ bỏ đi chính là đồ bỏ đi, đồ ăn chính là đồ ăn mà đồ bỏ đi không thể ăn, đồ ăn có thể ăn, kia MacDonald có thể ăn, hơn nữa ăn thật ngon, vì sao mẹ nói nó là"Đồ bỏ đi"? 

"Có muốn ăn không?" Thấy cô bé rốt cục ngừng khóc, Ngôn Nghiễm đè nén hỏi. 

Khương Hồng Lăng không chút do dự lập tức gật đầu, nhưng suy nghĩ lại lắc đầu. 

"Em là muốn ăn hay không muốn ăn ?" Anh mỉm cười hỏi, ánh mắt chân thật, nhìn vẻ mặt do dự của cô bé, quả nhiên là cô. 

"Mẹ nói không thể ăn đồ của người xấu cho." Cô nghẹn ngào nói  . 

"Anh không phải người xấu." Dắt tay cô bé, hắn liền hướng MacDonald đi đến. 

"Mẹ nói người xấu đều nói hắn không phải là người xấu." Khương Hồng Lăng nói sau đó thấy anh vẫn nắm tay của mình,. 

"Kia mẹ em còn nói gì?" 

"Mẹ nói người xấu mời ta ăn kẹo, ta trăm ngàn không thể ăn." 

"Nhưng là anh không mời em ăn kẹo, mà là muốn mời em ăn MacDonald, cho nên anh không phải là người xấu." 

Khương Hồng Lăng không xác định được nhìn hắn đang mỉm cười với cô, cảm giác cho cô biết theo lời mẹ nói, hắn chính là người xấu. Nhưng mà mẹ cũng có nói, người xấu bắt cô sau đó sẽ đối xử với cô rất hung ác, cho nên cô tuyệt đối không thể khóc, càng khóc người xấu sẽ đối xử với cô càng hung ác. Nhưng mà, chú này thật kỳ lạ bắt được cô sau đó vẫn tươi cười với cô, giọng nói rất là dễ nghe, còn muốn mời cô ăn MacDonald...Hắn chắc không phải là người xấu, cô thật là hồ đồ . 

" Sao lại nhìn anh?" Chẳng lẽ cô nhớ ra anh? 

Không, Ngôn Nghiễm lắc đầu tự nói với mình không thể nào, sự kiện kia  căn bản mà nói chính là tương lai của cô bé, cô làm sao có thể nhớ ra anh được? Đừng nói nhớ rõ, ngay cả nhận thức đều có vấn đề. 

"Chú, chú . . . . ." 

Vừa nghe cô xưng hô với mình như vậy , Ngôn Nghiễm không khỏi nhíu mày. Tại sao lại như vậy? Bất quá, cô nên bỏ từ "chú "thì hoàn hảo . 

"Gọi anh là anh là được rồi, anh chỉ hơn em chín tuổi mà thôi nha." Hắn nghiêm túc nói. 

Khương Hồng Lăng hoài nghi nhìn hắn liếc mắt một cái, ở gần nhà cô có anh Trương cũng hơn cô chín tuổi, nhưng là hai người bọn họ thoạt nhìn bộ dạng hoàn toàn không giống nhau,  anh Trương tựa như anh hai, mà trước mắt chú này có đầy râu. không giống anh cho lắm . . . . . 

"Chú" nàng quyết định gọi hắn là chú có vẻ thích hợp, "Cháu thật sự có thể ăn MacDonald sao?" 

"Có thể, nhưng là với điều kiện là không được gọi chú." Ngôn Nghiễm kiên trì nói với cô. Nói đùa sao! Anh chính là chồng tương lai của cô nha, sao có thể gọi anh là chú ?! 

Nguồn: truyen8.mobi/t37469-duyen-den-chuong-11.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận