Hạnh Phúc Tình Yêu Cõi Bờ Bên Ấy Chương 19

Chương 19
- Cậu biết gì chưa? – Tiểu Man vừa ăn sườn heo, vừa lúng búng nói: - Hôm qua anh Triệu bảo, thứ Ba tuần sau thu hai số liền đó.

- Ngày mấy?

- Hai nhăm tháng một.

Khái niệm về thời gian của Thư Lộ không được rõ ràng cho lắm, chỉ láng máng nhớ sắp đến Tết mà thôi.

- Hôm nay bao nhiêu rồi?

- Hai mốt rồi đó.

Hai mốt à… hình như cô quên chuyện gì đó thì phải, song nghĩ mãi, nghĩ đến nát óc mà chẳng ra.

Chiều đến, cô có cảm giác bồng bềnh nhẹ trôi. Lúc họp bàn kịch bản, mọi người thảo luận cái gì đó hình như chẳng liên quan tới cô, chốc chốc cô lại tự hỏi, rốt cuộc mình quên cái gì nhỉ.

Tầm trưa, cuối cùng anh già đã chịu gọi điện tới, để cô có cơ hội “nở mày nở mặt” một phen, nhưng đang vội thu tiết mục, nên cô đã từ chối lời mời ăn cơm tối.

Nhân lúc nghỉ giải lao, cô tranh thủ vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo. Vừa đi, cô vừa xắn tay áo, nước lạnh vã lên mặt chắc chắn sẽ thoải mái hơn. Biên tập phòng kế bên và đạo diễn vừa bước ra từ nhà vệ sinh, chào cô xong, họ liền bàn bạc gì đó.

- Tớ khoảng tầm bốn mươi ngày, chu kỳ dài hơn người bình thường…

Thư Lộ mở vòi nước, hít một hơi thật sâu rồi ghé mặt lại gần, nước máy mơn man trên má cô, cảm giác đóng băng trong chớp mắt. Thế rồi, cô sực nhớ ra gì đó, thậm chí quên cả nín thở khiến nước xộc vào mũi. Cô ngẩng phắt đầu lên, đoạn nhìn mình trong gương, không nén được cơn ho, mũi tắc nghẽn thật khó chịu, nhưng lúc này, đối với cô mà nói đã chẳng còn cảm giác gì. Cuối cùng cô mới biết mình quên gì…

Bạn thân*! Bà bạn thân kia đến giờ còn chưa thấy đâu!

*Bạn thân: Ý chỉ kinh nguyệt.

[5] Thành viên của tiệc cưới (2)

Bùi Gia Tu đứng dưới tầng trệt của đài phát thanh, gió tháng một rét căm căm lướt qua mặt anh, mang tới cảm giác ngột ngạt. Dường như anh đang quay về với những ngày đông tháng giá của New York, anh dành cả ngày trong thư viện, cho tới lúc đóng cửa mới nhận ra mặt đường loang loáng nước mưa tự bao giờ. Mưa tạnh, anh kéo cao cổ áo khoác, xách cặp giấy tờ đạp nước mưa đi về hướng nhà trọ. Kỳ nghỉ hè sau đó, anh cố gắng tìm một công việc gần thư viên, rồi thường xuyên trốn ra thư viện trong giờ làm việc, để tránh ông chủ biết, anh quẳng áo khoác lại chỗ làm, làm như anh chỉ bỏ ra ngoài một lúc. Thế nên thứ gió rét này chẳng thấm thía vào đâu so với anh.

Dáng người thẳng tắp của anh trở nên ngộ nghĩnh và mới lạ so với đám đông so vai rụt cổ. Anh chìa tay lấy di động ra xem, để chắc chắn mình không bỏ lỡ cuộc gọi nào, rồi lại lặng lẽ đợi chờ.

Anh thấy nghi ngờ, rõ ràng tầm trưa nói với anh buổi tối rất bận, thế mà đến chiều đã gọi điện đề nghị gặp mặt do có việc gấp, chắc con gái thường vậy, mọi phút mọi giây đều tiềm tàng khả năng vô hạn.

Dạo gần đây khi về nhà, anh thường có cảm giác bơ vơ là lạ khôn tả. Anh lẻ bóng đã mười mấy năm, sống một mình thành quen mất rồi. Lắm khi ghé nhà anh trai, thấy cháu trai cháu gái nô đùa ầm ĩ, anh cũng thấy vui nhưng bảo anh sống chung với hai đứa nó, anh chỉ muốn khước từ. Tối qua nằm trên giường, bỗng dưng anh có một mong ước, ước gì ai đó xuất hiện trước mặt anh, bất kể là vui vẻ hạnh phúc hay buồn bực khổ đau, sự xuất hiện của cô khiến anh ngập tràn hạnh phúc.

Đó là tình yêu chăng? Nếu phải, vậy cũng hơi muộn nhỉ, muộn đến nỗi anh có cảm giác tình yêu vất vả ghê. Hay người già thường thế?

Nhưng cô bé ấy, dáng vẻ bỏ chạy của cô luôn khiến cơn bực dọc trong anh bùng phát rất nhanh. Anh toan túm lấy cô, cảnh cáo cô đừng có mà làm ngơ; đừng có làm bộ cắm cúi đi lướt qua anh; đừng có mà cau mày bởi những thứ ngổn ngang trong lòng; cũng đừng nghĩ cách vùng khỏi anh. Thực lòng anh rất muốn hỏi cô, rốt cuộc mối quan hệ này là thế nào với cô, thế mà lần nào cũng như lần nào, lời dâng lên tới môi, anh lại như mắc phải xương cá, nhả không xong mà nuốt thì không đặng.

Nghĩ tới đó, anh liền thấy bất lực, hình như nhiều năm lắm rồi anh không biết tới thứ cảm giác này, thậm chí, đã quên đi phần nào. Thế mà vào những ngày đông rét buốt của năm 2000, một cô bé con lại khiến anh nếm trải mùi vị của thất bại.

Cái tên “anh già” là cách cô thường gọi anh, biết đâu đối với cô mà nói, anh có hơi già thật. Cơ mà những lúc ở bên nhau, anh cảm nhận được rất nhiều háo hức phấn khởi, chính là thứ cảm xúc tuổi đôi mươi chưa từng trải nghiệm, nay đã tìm thấy nơi cô.

Trước mặt cô, đôi khi anh tỏ ra trịch thượng, bởi anh xuất sắc, tài năng, có năng lực và sõi đời. Thế mà thi thoảng cũng tự ti lắm thay, bởi tuổi anh đâu còn trẻ nữa, cuộc sống của anh trầm lặng có quy củ đàng hoàng, anh là người đàn ông trung niên cơ mà. Còn cô, sự trẻ trung khiến anh chói mắt, cô hồn nhiên, ngay thẳng, luôn giương cao chính nghĩa, đầy sức sống, dù đôi khi rất bướng, nhưng mà bướng một cách đáng yêu.

Cái anh lo là, một ngày nào đó, thứ hào quang được tình yêu thắp lên trong anh sẽ tắt lịm, anh sẽ quay về với vẻ trầm mặc vốn có, liệu cô có chấp nhận nổi cuộc sống đó không? Lúc ấy, có lẽ anh đã là người đàn ông trung niên đúng chuẩn; còn cô, cô sẽ là người phụ nữ trưởng thành ở độ vừa chín. Lúc ấy, giá trị quan và thế giới quan của cô đã hoàn thiện, liệu cô có cho rằng bản thân mình chính là người mà cô muốn, cuộc sống kia chính là thứ mà cô mong đợi?

Ôi anh không trả lời được…

Anh rút điện thoại ra xem lần nữa, ngẩng lên thấy bóng dáng bé nhỏ từ chốn xa chạy lại, dù không nhìn rõ biểu cảm trên mặt cô, song anh vẫn rảo bước tiến tới, bởi anh chợt nhận ra nét mệt mỏi trong cô.

- Sao thế?

Cô giật mình ngẩng lên nhìn anh bằng ánh mắt trống rỗng. Cô không nói, chỉ lắc đầu nguầy nguậy.

Anh chau mày nhìn cô đầy lo lắng, tự nhiên lòng thấy xót xa.

- Về nhà anh trước đã, được không?

Biểu cảm của cô chực như sắp khóc.

Anh dìu cô lên taxi, dọc đường thấy cô im ỉm không hé môi lấy nửa lời, anh cũng căng thẳng hơn hẳn, chỉ lo lát nữa cô sẽ thông báo một tin vô cùng tệ hại. Anh siết chặt bàn tay lạnh ngắt của Thư Lộ, để chứng minh cô ấy vẫn ở ngay cạnh bên. Giá như có thể, anh ước giây phút này kéo dài đến vô tận, cứ nắm cho tới khi bàn tay ấy ấm lên…

- Hình như…

- ?

- Em có… có em bé rồi.

Mắt Thư Lộ mở tròn xoe, dường như đến chính cô cũng không tin nổi.

- … - Gia Tu kinh ngạc nhìn cô, qua một lúc mới thốt lên: - Hay quá.

- Cái… cái gì hay quá.

- Ý tôi là…

Lần đầu tiên trong cuộc đời, đứng trước mặt cô mà anh không thốt nổi nên lời, tuồng như không từ ngữ nào có thể bày tỏ được cảm xúc của anh:

- Tuyệt vời, rất tuyệt… chúng ta lấy nhau nhé.

- Anh… - Thư Lộ trợn mắt lớn hơn: - Anh đùa cái gì thế! Anh bị điên à?

Gia Tu thật sự không biết nên cười hay khóc nữa, bình thường khi người đàn ông nói vậy, chẳng phải người con gái sẽ mừng cuống cả lên đó ư? Thế mà cô bé con này lại mắng anh điên…

- Em muốn bỏ đứa nhỏ à? – Anh đanh mặt nhìn cô, ánh mắt nguội lạnh. Không đợi cô đáp, anh đã khẳng định chắc nịch: - Tuyệt đối không được!

- … - Thư Lộ cứng họng, nhìn anh sửng sốt.

- Lát nữa tôi đưa em về.

- Anh làm gì…

Dường như cô vẫn chưa lấy lại tinh thần sau cú shock.

- Về việc chúng ta kết hôn, tôi mong nhận được sự đồng ý của ba mẹ em.

- … Anh không định làm thật đấy chứ.

Cô nhìn anh bằng vẻ mặt ngô nghê, nom đáng yêu vô cùng. Gia Tu muốn bật cười, nhưng bụng bảo dạ: đang thảo luận vấn đề nghiêm túc đó nhé, mình mà cười vào lúc này, thể nào cô bé cũng tưởng mình đùa cho coi.

Tin tức này đối với anh mà nói đúng là động trời, nhưng rất nhanh anh đã nghĩ, thực ra chuyện vẫn có thể chấp nhận được cơ mà. Phản ứng đầu tiên của anh là, anh muốn hai người sẽ cùng nhau nuôi nấng đứa nhỏ, vậy thì kết hôn là bắt buộc rồi. Thậm chí thảng thốt ban đầu đã vỡ òa thành niềm vui, bởi anh hồ hởi nhận ra, mình sắp có một gia đình hạnh phúc đích thực như một lẽ bình thường.

- Mọi việc quyết vậy nhé.

Anh chốt hạ bằng giọng điệu quen thuộc thường thấy trong phiên họp thường kỳ ở ngân hàng, không màng đếm xỉa tới vẻ chết trân của Thư Lộ.

Đưa nhóc con ủ rũ như gà rù về nhà xong, Gia Tu liền về nhà đi ngủ. Những chơi vơi, bực bội, khó chịu không tên trong vòng một tháng trước đều bốc hơi sạch sẽ, bỗng đâu thế giới này lại quay về trong tầm tay anh. Hoặc có khi chính Thư Lộ đã quay về với vòng tay anh.

Thậm chí trong lòng anh thầm mường tượng ra cá tính, tướng mạo, giới tính của đứa bé. Tới khi ngoảnh đầu nhìn lại, chính anh cũng giật mình, khát vọng về một gia đình từ lúc nào đã có trong anh? Từng chứng kiến biết bao mối quan hệ đổ vỡ và cả cuộc sống hậu hôn nhân thiếu niềm vui, cứ tưởng trái tim mình đã già cỗi không còn đủ sức để phát ra tín hiệu về “tình yêu”. Khi mà hồi ức về tình yêu trở nên mờ nhạt trong anh, thì cô lại mang đến cho trái tim cằn cỗi này những nhịp đập chộn rộn kì diệu.

Anh thiếp trôi vào giấc ngủ rất nhanh, thậm chí còn đánh một giấc ngon lành tính trong vòng một tháng trở lại đây.

Hôm sau, lúc gặp Thư Lộ, quầng thâm quanh mắt cô có vẻ nghiêm trọng hơn.

- Buổi tối nhớ ngủ đủ giấc. - Anh xót xa muốn xoa má cô, song đành nén xuống.

- Anh bảo em ngủ kiểu gì…

Cô mút nước hoa quả trong cốc thuỷ tinh, mặt tỏ vẻ bất lực.

- Chuyện hôm qua tôi nói, em thấy thế nào?

- …

Cô ngẩng phắt đầu nhìn anh, điệu bộ giống một em học sinh lưu ban nghe nói mình được phép thi lại:

- Nếu em nói, em không muốn kết hôn, anh có đồng ý không?

- Không. – Anh lạnh lùng cự tuyệt.

- … Vậy nếu em nói, em không muốn sinh con?

- Cũng không.

- Vậy em có quyền chọn lựa gì ở đây?

Cô gắt lên, khách khứa mấy bàn xung quanh trong nhà hàng đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía họ.

- Có. Em được phép chọn lựa thời gian nói chuyện với ba mẹ, chọn thời gian tổ chức hôn lễ. Em có thể chọn kiểu nhẫn và mẫu váy cưới, chọn nơi tổ chức và khách mời. Em được quyền quyết định tên đứa nhỏ và xem xét mình có nên đi làm trong thời kỳ bầu bì hay không.

Nguồn: truyen8.mobi/t88456-hanh-phuc-tinh-yeu-coi-bo-ben-ay-chuong-19.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận