Hồng Rực Đỏ Chương 13

Chương 13
“John này,” cuối cùng tôi nói khẽ, “tôi nghĩ chúng có khả năng bị đầu độc. Có lẽ chúng đã phải đau đớn lắm.”

“TÔI GHÉT CÁI TRÒ DƠ DÁY, kỳ quái lúc nửa đêm này,” Sampson làu bàu khi chúng tôi cuốc bộ đến công trình trên đại lộ 1. Những gì chúng tôi thấy phía trước là những tòa chung cư bị bỏ hoang, nơi các con nghiện và người vô gia cư sống, nếu bạn có thể gọi đó là cuộc sống tại thủ đô của nước Mỹ.

“Một lần nữa lại là Đêm của những hồn ma(1),” Sampson càu nhàu. Anh đã đúng; những kẻ tha thẩn bên ngoài tòa nhà giống hệt như những cỗ người máy.

“Có thấy Errol Parker không? Có thấy Brianne Parker không?” tôi trầm giọng hỏi khi đi qua hàng người bệ rạc có những khuôn mặt hốc hác, râu tóc lâu ngày không cạo. Không có ai trả lời. Hầu hết bọn họ thậm chí không ngước lên nhìn tôi và Sampson. Họ biết chúng tôi là cảnh sát.

“Thấy Errol không? Thấy Brianne Parker không?” tôi tiếp tục hỏi, nhưng vẫn không có ai trả lời.

“Xin đa tạ vì sự giúp đỡ. Chúa rủ lòng thương các người,” Sampson nói. Anh đang nhại lại lời nói liến thoắng của những cái bang quanh thành phố.

Chúng tôi bắt đầu đi qua từng tòa nhà, lần lượt từng tầng một, từ tầng hầm lên đến mái. Tòa nhà cuối cùng chúng tôi tới trông có vẻ vắng bóng người vì một lý do chính đáng: nó là tòa nhà bẩn thỉu và xập xệ nhất.

“Mời anh vào trước, Alphonse,” Sampson càu nhàu. Trời đã về khuya và anh đang bắt đầu bẳn gắt.

Tôi có đèn pin, vì thế tôi dẫn đường. Khi đã sục sạo hết các tòa nhà, chúng tôi bắt đầu tìm kiếm trong tầng hầm. Mặt sàn lồi lõm, đầy những vết xi măng. Những mảng tơ nhện đầy bụi bặm chăng từ đầu này đến đầu kia của tầng hầm.

Tôi bước tới bên một cánh cửa gỗ đóng im ỉm và dùng chân đạp nó bật ra. Tôi có thể nghe thấy loài gặm nhấm đủ mọi kích cỡ đang chạy nhốn nháo trong bốn bức tường và đang cào dữ dội như thể chúng bị sập bẫy. Tôi vẩy chiếc đèn pin ra xung quanh. Chẳng có gì ngoài một cặp chuột đang trợn trừng giận dữ.

“Có biết Errol và Brianne ở đâu không?” Sampson quát chúng. Chúng kêu chít chít đáp lại chúng tôi.

Anh v tôi tiếp tục tìm kiếm từ tầng này đến tầng khác. Tòa nhà ẩm ướt và nồng nặc mùi nước tiểu, mùi phân và mùi mốc. Mùi hôi thối bốc lên ngạt thở.

“Tôi đã thấy những nhà nghỉ tốt hơn thế này,” tôi nói, và cuối cùng Sampson cũng bật cười.

Tôi xô bật một cánh cửa khác và qua mùi tử khí đang thối rữa tôi biết rằng chúng tôi đã tìm thấy những xác chết. Tôi rọi đèn pin và nhìn thấy Brianne và Errol. Trông chúng không còn là người nữa. Tòa nhà rất nóng và sự phân rã nhanh chóng bắt đầu. Tôi cho rằng chúng đã chết ít nhất một ngày, có thể còn hơn.

Tôi chiếu ngọn đèn pin Maglite vào Errol trước, sau đó vào vợ gã. Tôi thở dài và cảm thấy hơi oải trong lòng. Tôi nghĩ đến Maria và tự hỏi làm sao nàng lại yêu mến điều gì đó ở Errol. Khi gã còn nhỏ, cậu con trai Damon của tôi đã gọi gã là cậu Errol.

Giác mạc của Brianne vẩn đục như thể ả bị đục nhân mắt. Mồm ả há hốc, quai hàm trễ xuống. Errol trông cũng thế. Tôi nghĩ về gia đình đã bị hại ở Silver Spring. Chúng tôi đang đương đầu với loại sát thủ nào đây? Tại sao chúng lại giết vợ chồng Parker?

Áo của Brianne đã bị cởi ra, và tôi không thấy nó ở bất kỳ chỗ nào  trong phòng. Chiếc quần jeans của ả bị kéo xuống, để lộ ra chiếc quần lót màu đỏ và cặp đùi ả.

Tôi tự hỏi chuyện này nghĩa là gì. Có phải kẻ giết người đã mang chiếc áo của Brianne đi không? Có ai vào đây kể từ khi xảy ra vụ án mạng hay không? Có phải chúng đã làm tình với Brianne sau khi ả đã chết? Đó là kẻ sát nhân?

Sampson trông có vẻ băn khoăn và bối rối. “Không giống xài thuốc quá liều,” anh nói. “Dữ quá. Cả hai đã rất đau đớn.”

“John này,” cuối cùng tôi nói khẽ, “tôi nghĩ chúng có khả năng bị đầu độc. Có lẽ chúng đã phải đau đớn lắm.”

Tôi gọi điện cho Kyle Craig và báo cho anh về vợ chồng Parker. Chúng tôi đã làm sáng tỏ một phần vụ cướp ở Silver Spring? Phải chăng ít nhất một tên sát thủ vẫn còn tại đào?

Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !

Nguồn: truyen8.mobi/t29741-hong-ruc-do-chuong-13.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận