Mẹ Ơi, Chồng Con Đang Khóc Chương 18


Chương 18
“Ding dong, ding dong”. Chuông cửa nhà Trịnh Sảng rung lên, Phượng Bình chạy ra mở cửa,
Trịnh Hân Di thu xếp hành lý trở về nhà cứ tưởng là mình lên nhầm tầng.

Ngẩng đầu lên nhìn số cửa, không sai mà? Cô cũng chẳng hỏi xem Phượng Bình là ai, nghĩ chắc là nhà mình thay người giúp việc, cứ thế nhấc hành lý đi vào nhà.

Phượng Bình vội vàng lấy dép cho cô đi, lúc thu xếp đồ đạc Phượng Bình có thấy ảnh của Trịnh Hân Di trong phòng Cao Hiểu Cương, nhưng cô vốn dĩ ít lời cho nên cũng chẳng nói gì, lấy dép cho Hân Di rồi đón lấy chiếc vali da trong tay cô.

“Phượng Bình, có phải Sảng Nhi nhà ta về rồi không?”, Ân Tú Chi tắm cho Bát Kim xong bế nó bước ra từ nhà vệ sinh, nhìn thấy Trịnh Hân Di liền dừng lời lại.

Trịnh Hân Di chưa từng nhìn thấy Ân Tú Chi, nhưng đã nhìn bức ảnh ngày trước, nghe bà nói Sảng Nhi cô đã biết bà là ai. Cho dù lúc này tâm trạng của cô có vui đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không chào hỏi gì với Ân Tú Chi, huống gì giờ tâm trạng của cô đang rừng rực như thế này. Cô chẳng nói lời nào, chớp mắt cái rồi nhấc chân bước về phòng của mình.

“Này này này, đi về đâu đấy?”. Gọi Trịnh Hân Di đứng lại, Ân Tú Chi buông Bát Kim xuống, vỗ mông nó rồi nói, “đi tìm mẹ cháu đi”. Rồi bước từ đằng sau lên đứng trước mặt Hân Di, Trịnh Hân Di nhìn ra có vẻ như bản sao của Cao Hiểu Cương, khiến bà cực kỳ không vui, bà bực tức chỉ căn phòng trước đây Hân Di vẫn ở. “Phòng này giờ là của ta rồi. Về phần cô,” - bà dùng miệng hất về phía phòng của Cao Hiểu Cương - “chen chúc với mẹ cô ở một phòng”. Nói xong thì liếc mắt nhìn Trịnh Hân Di, lời nói có chút mỉa mai: “Con gái lớn như thế này rồi mà cứ ở nhà với mẹ không chịu lấy chồng".

Trịnh Hân Di điên tiết lên, trợn mắt nhìn Ân Tú Chi, hai mắt rực lửa, “bà cũng biết đây là nhà mẹ tôi sao? Tôi còn tưởng là bà không biết! Thế xin hỏi bà là ai? Dựa vào cái gì mà đứng khoa chân múa tay ở nhà mẹ tôi?”

Ân Tú Chi tự nhiên lỡ mồm, bị lời nói của cô làm cho cứng họng lại. Nhưng Ân Tú Chi là ai chứ, bà đã trải qua hàng trăm trận chiến, việc đời bà sợ không nhiều, còn việc không sợ thì vô vàn, việc đầu tiên không sợ chính là mất mặt. Bà đẩy cửa ra, một tay chống vào eo một tay chỉ vào mặt Trịnh Hân Di mắng: “Mày là cái thá gì? Đến con mẹ yêu tinh của mày cũng không dám cao giọng trước mặt tao. Đúng là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh ra đã biết đào lỗ! Ta vừa trông đã thấy cô không phải là loại gì tốt đẹp, trên không đoan chính bên dưới lệch, mẹ mày biết ăn trộm người, ta thấy cô cũng chẳng hơn gì…”

Miệng bà ta phun ra một loạt câu nói bậy, mà bà ta thật biết cãi nhau, có thể mắng liền mấy tiếng đồng hồ kiểu lời này. Trịnh Hân Di chưa từng thấy kiểu này bao giờ, bị bà mắng cho chẳng nói được câu nào, chẳng có chút sức lực phản kháng gì cả.

Tú tài gặp binh sĩ, có lý không nói được.

Nét mặt Trịnh Hân Di tức sôi lên, cô không hiểu tại sao cãi nhau to tới mức này mà mẹ cô không ra mặt, lẽ nào bà không có ở nhà? Cô không thèm để ý tới Ân Tú Chi đi tới mở cửa phòng Cao Hiểu Cương ra.

Phòng ngủ không có người.

Phòng đọc sách cũng không có ai.

Đi đâu rồi?

Phòng của Tiêu Mai reo lên tiếng vô tuyến, Hân Di chạy lại dùng chân đẩy cửa ra. Thực ra cô vừa bước vào cửa ngoài, Tiêu Mai đã biết, nhưng Tiêu Mai không muốn gặp cô, cũng không muốn thấy Ân Tú Chi, nghe thấy hai người ở bên ngoài xô xát, Tiêu Mai thà chịu đựng sự khó chịu chứ không muốn ra ngoài khuyên mấy câu.

“Tại sao lại chiếm phòng của tôi? Dựa vào cái gì?”. Hân Di điên tiết, chất vấn Tiêu Mai.

“Ai chiếm phòng cô thì tìm người đó? Tìm tôi làm gì?”

Mặc dù Ân Tú Chi cực kỳ không hài lòng với Tiêu Mai, nhưng bà quyết không để “người ngoài” bắt nạt người nhà mình, nói thế nào thì Tiêu Mai cũng là con dâu bà. Thấy Trịnh Hân Di vào phòng cô gây chuyện, bà lập tức hùng hổ bước tới, “sao mày mắng con dâu ta? Ở quê ta tuổi như mày cũng là mẹ của trẻ con rồi đấy, đứa con gái không lấy được ai như mày sao dám gây chuyện với con dâu ta, gây chuyện cái gì, hả?”.

Một lần nữa bà lại thử sức chịu đựng của Trịnh Hân Di, hết mắng cái này lại mắng cái khác, khiến Trịnh Hân Di tan vỡ, điên lên! Cô muốn đi khỏi nhà, không thèm để ý gì tới tôn ti già trẻ, hất mái tóc dài một cái rồi chỉ thẳng vào Ân Tú Chi điên tiết nói: “Tôi có lấy chồng hay không thì liên quan gì tới bà? Năm đó bà bị mẹ tôi cướp mất chồng chỉ có thể nói lên một điều là bà vô tác dụng! Đáng đời bà! Bà còn có mặt mũi gì mà tới nhà tôi dương oai múa võ?”

Tục ngữ có câu: Người sợ đau lòng, cây sợ lấy vỏ. Bao nhiêu năm nay chuyện này chính là nỗi đau đớn trong lòng Ân Tú Chi, bao nhiêu năm rồi điều này vẫn canh cánh trong lòng bà, giờ lại bị Trịnh Hân Di nói là vô tác dụng, là đáng đời bà ngay trước mặt hai người con dâu, bà đâu có thể nuốt nổi cục tức này? Lúc khí bốc lên đỉnh đầu, mũi phồng lên vì tức, bà nhảy lên mắng nhiếc Trịnh Hân Di.

Hai người cãi nhau to khủng khiếp, Tiêu Mai lại thầm thấy hả dạ, cô chẳng có cảm tình gì với cả hai người phụ nữ này, mấy ngày hôm nay ở nhà lúc nào cô cũng phải nhịn tức với Ân Tú Chi, chỉ cần hai người không động chân động tay đánh nhau thì cô quyết không nói câu nào, cho hai người cắn nhau đi. Cô thảnh thơi ngồi xuống sofa xem tivi, mặc dù âm lượng của tivi bị tiếng mắng chửi nhau của hai người át đi mất, thế thì có sao?

Phượng Bình đã kéo Bát Kim về phòng từ lâu, sau khi cô tới đây cô ở phòng của người giúp việc Thu Nhi ở trước đây. Tới Bắc Kinh được đoàn tụ với con trai việc này cô vô cùng cảm kích mẹ chồng Ân Tú Chi, nhưng mối hận trong mấy năm ở với mẹ chồng của cô lại lớn hơn nhiều so với sự cảm kích này. Cô nằm trong phòng, chỉ là không đóng chặt cửa, vẫn còn khe hở, cô dựng tai lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, nếu có đánh nhau thì kiểu gì cô cũng phải đi ra can ngăn. Cô vẫn không thể quên được năm đầu tiên ở nhà chồng, mẹ chồng và người ta đánh nhau cô chỉ biết trốn trong phòng không ló mặt ra, kết quả là bị mẹ chồng giày vò mất mấy năm, bà còn bắt Tiểu Tam Tử đè cô xuống dưới đất đánh mạnh một trận.

Trong lúc Ân Tú Chi và Trịnh Hân Di “thử tài thử sức” cãi nhau tới điên cuồng giữa, Cao Hiểu Cương và Trịnh Sảng về tới nhà. Mấy ngày nay Cao Hiểu Cương bị cảm, tự bà mua một chút thuốc uống như chẳng thấy tác dụng gì, buổi tối Trịnh Sảng nhất định đòi đưa bà tới chỗ bác sĩ khám. Hai người đều không ngờ được, mới có một lúc thôi mà đã cãi nhau tới mức long trời lở đất rồi.

“Mẹ, mẹ và Hân Di cãi nhau chuyện gì vậy?”

“Hân Di, con đang làm gì?”

Hai người chạy vào nhà gần như cùng một lúc thốt ra câu hỏi.

Trịnh Sảng khuyên Ân Tú Chi về phòng, tiện lườm cho Tiêu Mai một cái. Tiêu Mai nghĩ thấy không vui, mẹ anh và em gái anh thì có ai kém cạnh ai không, em có thể chen vào được sao?

“Hân Di, sao con lại cãi nhau với bà ấy?”. Cao Hiểu Cương kéo Trịnh Hân Di về phòng mình, nén lại bực tức trong lòng nói, “bà ta không có học mắng ra những lời rất khó nghe, con cãi nhau với bà ta không phải là tự tìm cái tức cho mình sao? Có nói lại được đâu?”

Trịnh Hân Di đổ xuống giường, khóc òa lên thảm thiết, hai vai run lên, Cao Hiểu Cương căm đến lông mày trên mặt chằn xuống, con gái bà chẳng mấy khi về nhà được một lần, vừa về tới nhà lại cãi nhau với Ân Tú Chi kịch liệt đến thế này, sau này thì làm sao có thể sống được đây, chẳng lẽ để Ân Tú Chi ngày nào còn không về quê thì ngày đó Hân Di còn không về nhà.

“Được rồi, được rồi, chúng ta không thèm đếm xỉa gì tới người không có học thức như bà ta. Đừng khóc nữa nhá?”. Cao Hiểu Cương vừa vỗ lưng Trịnh Hân Di vừa nói ngọt an ủi.

“Mẹ, mình mua nhà rồi chuyển đi đi!”. Trịnh Hân Di quay người lại ngồi lên, “ở cùng với loại người này thì sống kiểu gì?”

“Không được”

“Tại sao ạ?”

“Mẹ khổ cực lắm mới nuôi được Trịnh Sảng lớn bằng ngần này, lẽ nào là nuôi không công rồi dâng cho bà ta sao? Để bà tới hưởng phúc của con trai à?”

“Nếu không thì làm sao? Bà ta là mẹ đẻ của anh ấy, bà ta có muốn ở đây thì ai có thể đuổi đi chứ? Mẹ muốn cùng với bà ta sống mà lúc nào cũng tức điên lên sao? Mẹ, không phải mẹ còn có con sao? Chúng ta không phải là không mua được nhà, làm sao lại phải ở đây chịu tức?”

“Con? Đừng nhắc tới con, vì con mà cả năm nay mẹ gần như phiền tới bạc cả đầu rồi. Nếu con lấy chồng thì khi trong lòng mẹ có gì không thoải mái còn có chỗ nương tựa mấy ngày. Hân Di à, con không còn nhỏ nữa, không nên yêu cầu quá cao, nên thực tế một chút, chỉ cần đối phương thỏa mãn được yêu cầu cơ bản là được rồi, quan trọng nhất là đối xử tốt thật lòng với con, đừng nên kén chọn mãi, đứng núi này trông núi nọ…”

“Mẹ!". Cao Hiểu Cương vẫn còn chưa nói hết câu thì Trịnh Hân Di đã nhảy lên giường, đỏ mặt nói lớn, “tại sao mọi người ai cũng nói tới chuyện tuổi tác của con? Con lấy chồng hay không cũng có cản trở ai đâu? Con còn muốn nói với mẹ, con không lấy chồng đâu, cả đời cũng không lấy…”

Nước mắt cùng với lời nói thoát ra, cô mở cửa phòng Cao Hiểu Cương, cầm lấy tay cầm vali đi khỏi nhà.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/91315


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận