Mẹ Ơi, Chồng Con Đang Khóc Chương 34


Chương 34
Ân Tú Chi giương đầu lên, khẽ liếc nhìn Cao Hiểu Cương.

Sau khi tắm xong, Cao Hiểu Cương thả mái tóc đen bóng ra, mặc chiếc váy ở nhà rộng rãi thoải mái, chẳng giống người hơn 50 tuổi một chút nào, khiến bà thấy ngứa mắt.

Già không ra già, đúng là hồ ly tinh bẩm sinh! Mắt bà liếc một cái, kéo chân phải lên, hếch miệng một cái nói: “Aiz, Sảng Nhi, chiếc chân phong thấp này của ta lại bắt đầu buốt rồi, bóp chân cho ta đi”.

Đau thật cũng được, đau giả cũng chẳng sao, bà đằng nào chẳng kêu đau, Trịnh Sảng không thể không tận hiếu. Anh ôm lấy chân phải của bà đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa bóp.

“À, năm đó ta còn trẻ chẳng biết gì, sinh con xong, cứ nghĩ mình khỏe mạnh chưa đầy tháng đã dùng nước lạnh. Đó đúng là một mùa đông lạnh giá, lúc đó ta và bố con còn sống ở quê, nước ở đó đúng là lạnh thấu xương. Đã nếm mùi trong chuyện này nên ta biết khổ thế nào, Phượng Bình sinh con xong, trong trọn vẹn ba mươi ngày ta không hề để nó chạm tay vào một giọt nước lạnh nào”.

Chắc là bà lại sợ nếu Phượng Bình có mắc bệnh hậu sản thì trong nhà mất đi một người làm việc nặng, mà lại còn phải tốn tiền mua thuốc chứ gì? Cái kiểu bi thương của bà có ma mới tin! Cao Hiểu Cương hếch mày lên, mắt nhìn thẳng màn hình ti vi, trong lòng nghĩ. Trên ti vi đang chiếu một bộ phim về chuyện tình yêu sau kết hôn, trong phim lúc cô người tình kia cứ kéo lấy nhân vật nam chính không cho anh đi, Ân Tú Chi cắn môi nghiến răng bắt đầu ám chỉ, miệng lại thốt ra một đống lời mắng cô con gái không ra gì đó.

Trịnh Sảng vội vàng ra ám hiệu mắt với bà, bà lại tỏ vẻ khẳng khái nói: “Sao cơ? Con chau mày nheo mắt với mẹ làm gì? Ta nói đứa con gái trên phim đó không ra gì có liên quan gì tới ai đâu? Thấy không, vợ của anh chàng đó đúng không phải hạng dễ đối phó, không lớn miệng khiến cho đứa con gái kia đi cướp chồng người khác phải khóc trời khóc đất mới lạ!”.

“Theo tôi, người vợ của anh chàng này vừa độc ác lại vừa ngu xuẩn, vốn chẳng hiểu gì chuyện ăn ở vợ chồng, ăn ở với nhau mà chẳng thấy có chút nữ tính nào, chả trách làm gì có người đàn ông nào chịu được cô ta”. Cao Hiểu Cương không chần chừ đáp chiêu lại ngay.

Ân Tú Chi không chịu được nữa, cách Trịnh Sảng, đầu bà nghiêng sang, ám khí bừng bừng chỉ thẳng vào mặt Cao Hiểu Cương nói: “Cao hồ ly, lời cô nói chính là nhằm thẳng vào ta đúng không?”.

“Ồ, bà cũng ngang ngược thật. Chỉ cho quan chức đốt lửa mà không cho người dân thắp đèn à? Bà được phép bàn luận về nhân vật trên truyền hình mà lại không cho tôi bàn luận? Tôi nói ý kiến của tôi, sao bà lại chen lời vào?”

Ân Tú Chi bị bà nói cho không mở miệng đáp lại được nữa, nhưng bà không cam tâm, tức tới mức tim đập thình thịch. Thu Nhi thấy tình hình không hay, chẳng xem ti vi nữa, chuồn thẳng về phòng.

“Tiểu Sảng, rót cho mẹ cốc nước”. Cao Hiểu Cương còn chưa nói dứt lời, Ân Tú Chi đã điên tiết mắng: “Cô coi mình là hoàng hậu à? Cô không phải cụt chân cụt tay gì, muốn uống nước sao không tự mình đi rót mà bảo con ta?”. Bà nói rồi kéo lấy Trịnh Sảng không cho anh đi lấy nước.

“Sao, mẹ bảo con làm một chút việc vặt cũng cần lý do à?”. Cao Hiểu Cương lấy tay so với mặt đất, “lúc nó chỉ cao ngần này tôi đã một mình nuôi nó lớn, lẽ nào giờ tôi bảo nó đi rót cốc nước, hưởng thụ lúc con trai đã lớn cũng không được sao?”.

“Ta nhổ vào, đúng là mặt dày, ai là con cô? Cô nghĩ thế…”. Bà còn chưa nói hết lời đã bị Trịnh Sảng ngắt lại, Trịnh Sảng cau mày cau mặt cầu xin: “Hai người có thể không cãi nhau được không? Con không yêu cầu gì nhiều, không hy vọng cao xa hai người có thể làm bạn, nhưng xin hai người ít nhất đừng coi đối phương là kẻ thù có được không?”.

“Không được, cô ta chính là kẻ thù số một trong đời ta. Đến nằm mơ ta cũng muốn sẽ có một ngày ta được tận mắt thấy cô ta khóc. Muốn ta không coi cô ta là…”

Cao Hiểu Cương lờ đi những lời mắng nhiếc của Ân Tú Chi, lạnh lùng rời khỏi chiến trường. Tại sao bà lại bỏ đi? Nguyên nhân rất đơn giản, bà muốn Trịnh Sảng hiểu được ai mới là người yêu thương anh thực sự, để anh thấy rõ trong lúc anh phiền lòng ai là người không mang lại thêm phiền phức cho anh. Dù sao cũng đủ rồi, bà lui về toại nguyện, để Ân Tú Chi ở đó tiếp tục gây chuyện khiến người khác ghét đi!

Ngày hôm sau bà không còn một mình ăn cơm trong phòng nữa, mà cùng ăn với cả nhà ở phòng ăn, Trịnh Sảng lo anh lại bị kẹp giữa hai người, tốc độ ăn cơm nhanh chưa từng thấy. Cao Hiểu Cương nhìn anh một cái, thong thả nói: “Tiểu Sảng, lúc nhỏ mẹ đã từng nhắc con bao nhiêu lần, ăn cơm thì không được ăn quá nhanh, cẩn thận kẻo bị nghẹn”.

Bà nói xong cầm bát múc cho anh một bát canh, để anh uống bát canh trước rồi mới tiếp tục ăn cơm. Ân Tú Chi lại thấy cay mũi, vênh mặt lên gắp một đũa lớn thức ăn vào bát Trịnh Sảng. Cao Hiểu Cương nhìn thấy bèn bảo Thu Nhi mang một đôi đũa nữa ra. Sau khi Thu Nhi lấy ra, bà gắp thức ăn cho Trịnh Sảng, rồi tiếp tục gắp cho Tiêu Mai, tư thế vô cùng nhã nhặn, làm cho Ân Tú Chi tức phồng phổi lên. Bà tức không chỉ là vì thấy ngứa mắt kiểu của Cao Hiểu Cương, bà còn tức chuyện Cao Hiểu Cương bảo Thu Nhi lấy đôi đũa khác, làm như thế không phải nói rõ với cả nhà rằng Ân Tú Chi không vệ sinh thì là gì?

Tức lắm, nhưng Ân Tú Chi vẫn nhịn không phát tiết lên. Hôm trước, sau khi Cao Hiểu Cương về phòng, Trịnh Sảnh còn ngồi xem ti vi với Ân Tú Chi rất lâu nữa, mãi cho tới khi anh vô tình để lộ ra cảm giác chán nản của mình bà mới chợt tỉnh ra, nếu cứ năm ngày ba trận gây chuyện như thế này chỉ tổ khiến con trai bà ngày càng cách xa bà, giống như bà tự tay đẩy con trai mình về phía Cao Hiểu Cương. Ngày xưa không phải chính bà cũng đã đẩy bố Trịnh Sảng về phía người đàn bà đó sao? Bà không muốn lại giẫm vào vết xe đổ ngày xưa.

Mặc dù lý đã thông nhưng Ân Tú Chi không chịu nhịn được lâu, tính cách của bà đã vạch ra giới hạn chịu đựng chỉ được thế, mà bà cũng không giỏi chuyện chơi trò chiến tranh lạnh. Bà ghét nhất hạng người có việc gì không nói thẳng ra mà ám chỉ không hài lòng với người khác, ví dụ như Phượng Bình, đây cũng chính là điểm bà căm nhất ở Phượng Bình! Cho nên bà không muốn làm hồ lô câm, chẳng được mấy ngày bà và Cao Hiểu Cương lại gây chuyện với nhau.

Bà nghĩ con trai là do bà sinh ra, trước mặt con bà chính là trời, chó không chê chủ nghèo, con không chê mẹ khó, đâu có chuyện mẹ già lại phải lựa theo sắc mặt con trai? Cao Hiểu Cương khiến bà bực tức, bà muốn mắng, nếu như con trai thực sự coi trọng bà thì phải cảnh cáo Cao Hiểu Cương, để con hồ ly đó sống trong nhà này biết điều một chút, không được khiến bà phiền lòng mới đúng!

Cứ như thế, nhà ăn trở thành chiến trường đượm mùi thuốc súng, cả nhà ăn bữa cơm mà giống như đang tắm trong khói lửa đạn bom, chỉ một chút không chú ý thôi là có thể gây nổ. Cao Hiểu Cương thì không gây chuyện om sòm giống Ân Tú Chi, mỗi lần bà Ân lầm bầm không ngớt bà chỉ lừ lừ chọc vào mấy câu, khiến mưa bom bão đạn của Ân Tú Chi ùn ùn kéo tới, làm Trịnh Sảng trong lòng thấy vô cùng phiền toái! Nhưng may mà mâu thuẫn giữa Tiêu Mai và Ân Tú Chi tạm thời ngừng lại, bởi hai ngày hôm nay Cao Hiểu Cương đối với Tiêu Mai vô cùng thân thiết. Bà ra sức lôi kéo Tiêu Mai về bên mình, Ân Tú Chi cũng chẳng thể để yên! Hai người này không chỉ tranh nhau con trai, đến con dâu cũng tranh nhau nốt.

Biết được Tiêu Mai thích ăn sủi cảo nhân hành tây, hôm đó Ân Tú Chi tự mình nhào bột, chuẩn bị nhân, sau đó xắn áo lên lăn bột đến toát hết cả mồ hôi, bà vừa lăn bột trong lòng vừa chửi rủa Cao Hiểu Cương, kiểu của bà trông như dưới cây lăn kia không phải là vỏ bánh mà chính là Cao Hiểu Cương vậy.

Bà bận rộn cả buổi chiều, cùng với Thu Nhi làm được hơn một trăm chiếc sủi cảo, ai biết được đến tối Cao Hiểu Cương về nhà, tuyên bố một tin, bảo là Trịnh Hân Di hôm nay mời mọi người tới ăn một bữa thịnh soạn tại nhà hàng. Tại sao Trịnh Hân Di lại mời? Hôm nay chắc là sinh nhật cô ấy. Từ lúc Trịnh Hân Di qua tuổi 25 cô đã không muốn mọi người trong nhà tổ chức sinh nhật cho cô nữa, Trịnh Sảng biết nhất định đây là chủ ý của Cao Hiểu Cương. Nhưng thế thì sao? Sinh nhật của em gái chẳng thể nào không tham gia được.

Cao Hiểu Cương phải làm cho đủ, bà ra hiệu bảo Trịnh Sảng gọi cả Ân Tú Chi, bà biết với tính khí của Ân Tú Chi nhất định không bao giờ đi. Tất nhiên Ân Tú Chi đã cao giọng từ chối, không những bà không đi mà còn kéo không cho Bát Kim đi, nhưng Bát Kim cứ khóc hu hu đòi đi bằng được. Tiêu Mai nói, mẹ để nó đi đi. Bà không muốn phản bác thẳng vào mặt con dâu, cũng không muốn gây chuyện không vui là tự mình đẩy con dâu về phía Cao Hiểu Cương, nên chỉ biết miễn cưỡng đồng ý.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/91519


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận