Mẹ Ơi, Chồng Con Đang Khóc Chương 19


Chương 19
Trịnh Hân Di đi rồi, trong lòng Cao Hiểu Cương rất buồn,
khó khăn lắm con gái bà mới về nhà được một lần, vừa về tới đã bị làm cho tức giận mà bỏ đi, nhà này sao lại loạn tới mức này chứ?

Nghĩ đi nghĩ lại, hình như từ lúc Trịnh Sảng kết hôn xong là cuộc sống trong nhà thay đổi, vốn dĩ bà nhận thấy Tiêu Mai cũng khá ổn, không ngờ sau khi cưới Tiêu Mai về trong nhà lại xảy ra bao nhiêu chuyện phiền toái, bà càng nghĩ càng thấy tất cả những chuyện này đều là đen đủi của Tiêu Mai mang tới từ khi được gả đến đây.

Bên kia Trịnh Sảng phải tốn bao nhiêu công sức mới dỗ dành được mẹ mình, về tới phòng anh mệt phờ ngồi trên sofa, châm một điếu thuốc rồi từ từ hút. Sự mệt mỏi và khó xử của anh khiến Tiêu Mai rất đau lòng, cô bàng quan ngồi ngoài không thèm đếm xỉa gì tới mọi chuyện và cả sự vui mừng trước việc cãi nhau kia đều là quá đáng. Cô tắt tivi đi chạy vào phòng, cô ngồi xuống đất cắn vào đùi Trịnh Sảng một cái: “Anh, có phải anh đang giận em không?”

“Không”. Trịnh Sảng xoa đầu cô, thở dài một tiếng.

“Thế anh cười đi, anh cười là chứng tỏ anh không giận em”

“Tiêu Mai”. Trịnh Sảng kéo cô dậy và đặt cô ngồi lên đùi mình, rồi nói: “Anh nhờ em một việc có được không?”

“Chuyện gì, anh nói đi”

“Lấy em về, anh thực sự muốn mang lại hạnh phúc cho em, muốn cùng em xây đắp ngôi nhà yên ấm. Nhưng con đường đời mà con người phải đi rất dài, con đường này không phải lúc nào cũng bằng phẳng, dọc đường sẽ có rất nhiều chỗ gập ghềnh mà chúng ta không thể đoán biết trước được, nhưng chỉ cần chúng ta tin tưởng lẫn nhau, hợp sức lại với nhau, tất cả những khó khăn chúng ta đều sẽ vượt qua được. Trên đời này không có ngọn núi nào không trèo qua được, cũng không có con sông nào không vượt qua được, anh biết để em bị kẹp giữa hai người mẹ chồng, còn Hân Di…”

“Anh, anh đừng nói nữa, em đồng ý với anh, sau này cố gắng hết sức để không xô xát với họ nữa”

“Haiz, không chỉ là chuyện này”

“Thế còn gì nữa?”

“Không phải chúng ta đã nói với mẹ anh là em đã đi làm sao?”

Đúng rồi, Tiêu Mai quên mất chuyện này, “thế làm thế nào? Lúc nãy mẹ anh hỏi tới chuyện này có đúng không? Anh trả lời thế nào?”

“Anh nói là em về quê chịu tang bố dượng có xin nghỉ thêm mấy ngày phép. Cho nên bắt đầu từ ngày mai…”

“Trời ơi, không phải anh muốn em bắt đầu từ ngày mai giả vờ đi làm đấy chứ? Hay là thực sự muốn em đi tìm việc? Em nói cho anh biết, em không làm đâu, anh từng đồng ý là em không phải đi làm rồi”

Tiêu Mai nói xong định đứng dậy thì bị anh kéo xuống, anh ấn trán cô xuống nói nhẹ: “Không cần em đi tìm việc thật, chỉ cần ban ngày em tới chỗ Bạch Băng ở là được rồi, rồi một thời gian sau nói với mẹ anh là công ty cắt giảm lao động…”

“Không được, sáng kiến quái quỷ gì thế? Nếu mẹ anh biết em bị công ty cắt giảm, sau này chắc chắn chỉ dùng ánh mắt khinh thường nhìn em, thế thì không biết còn bao nhiêu câu khó nghe đang đợi em đây”

“Thế thì cứ nói sức khỏe không tốt, không muốn làm nữa có được không? Bà xã à, anh biết làm thế này khiến em rất oan ức, nhưng anh trót nói với mẹ là mai em đi làm rồi, em cũng không muốn bà ấy gây rắc rối có đúng không?”

Bà mẹ chồng này thật lắm chuyện, Tiêu Mai lắc người, miệng sắp bĩu lên tận trời!

***

“Bạch Băng, đến giờ dậy rồi, lát nữa đừng có rối tung cả lên rồi lại quát tháo ầm ĩ nhé”. Bạch Băng thích ngủ nướng, mỗi ngày Mạc Thành đều bắt đầu gọi cô dậy trước mười phút, từ khi anh chuyển tới ở cùng thì cô đã nhét đồng hồ báo thức vào đáy vali.

Lúc anh gõ cửa phòng Bạch Băng, Bạch Băng nghĩ sẽ ngủ thêm năm phút nữa, chẳng ngờ được vừa mới ngủ là quên hết giờ giấc.

Chết rồi, chết rồi, lại bị bà cô mắng rồi, cô lật chăn ra nhảy xuống giường đi dép lê vào rồi chạy thẳng tới nhà vệ sinh.

Đáng chết, nhà vệ sinh bị Mạc Thành chiếm mất rồi, cô bốc hỏa lên gõ cửa ầm ĩ, “anh đẹp trai, mau, mau ra đi, anh mà không ra là em muộn mất, sao lúc nào anh cũng làm ngược với em thế, ngày nào cũng thế chẳng vào sớm chẳng vào muộn mà lúc nào cũng chọn lúc này chiếm giữ nhà vệ sinh, anh muốn làm em tức chết có phải không?”

Mạc Thành vừa ngồi trên bồn cầu vừa đọc báo sáng, nói một cách không vội cũng không chậm: “Anh đã gọi em từ lâu rồi, ai bảo em cứ ngủ cố? Xin lỗi, cứ nhẫn nại đợi chút nhé”

“Đồ đểu, ngụy nương, em thái dương anh đấy, anh mau ra đây!”. Bạch Băng cứ sốt sắng là gọi biệt danh của anh, cô bắt đầu lấy chân đạp cửa, đe dọa, “nếu anh còn không ra thì em sẽ châm lửa đốt chăn của anh”.

Hai phút sau, Mạc Thành ăn mặc chỉnh tề, cầm lấy cặp bước ra khỏi cửa, nghĩ một lúc rồi lại quay lại phòng vệ sinh hỏi Bạch Băng lúc đó vẫn đang đánh răng, “này, lúc nãy em nói thái dương anh có nghĩa là gì? Anh cứ ngẩn ngơ nghĩ mãi mà nghĩ không ra nó có ý gì”.

Bạch Băng đưa mắt ra nhìn anh một cái, nhổ ra một miệng bọt rồi bảo: “Tự mình nghĩ đi”

“Không nghĩ ra, em mà không nói thì thôi”, anh nhấc gót định đi, Bạch Băng liền gọi lại, hét lên, “anh không đợi em à? Là anh hại em bị muộn thế này, anh còn dám đi trước sao? Nếu có muộn thì cả hai cùng muộn”

“Xin lỗi, điều này thì anh không thể làm cùng em được, em đúng là con sâu lười, không dạy cho em bài học thì em không nhớ đâu mà. Em phải biết rõ, em đã tạm biệt mái trường và bước vào xã hội, đã là người đi làm thì phải xây dựng được một quan niệm về thời gian thật tốt, phải biết cách làm thế nào để lấy thói quen tốt thay thế thói quen xấu, khi em tích lũy được nhiều thói quen tốt thì em mới có được cuộc sống tốt đẹp”.

“Cút đi!”

Lúc Bạch Băng đã rửa mặt mũi xong thì Tiêu Mai gọi điện tới, sau khi cô nghe xong bèn nói: “Tớ không khóa phòng đâu, à, đúng rồi, tớ để chìa khóa ở phòng rồi, tự cậu ra ngoài phố đánh một chiếc khóa mới nha. Thôi nhé, tớ đang bận”.

Cô vội vã sửa soạn rồi hướng thẳng về phía công ty, trên đường không ngừng mắng Mạc Thành không có nghĩa khí. Lúc cô chạy như đang thi ở cự ly 100 m về phía tổ thiết kế số ba thì va chạm với người cô gọi là bà cô - tổ trưởng Tưởng Diễm Hồng - ở cửa, khiến cho đống tài liệu thiết kế mà Tưởng Diễm Hồng đang ôm trong lòng rơi tứ tung xuống dưới đất.

“Xin lỗi, xin lỗi”. Bạch Băng vội vàng cúi người xuống nhặt đống tài liệu.

“Bạch Băng!”. Đến khi nhìn rõ người gây chuyện là cô, Tưởng Diễm Hồng đột nhiên dựng ngược mày lên, “tự cô nói xem, tháng này đây là lần thứ mấy cô tới muộn rồi?”

“Haiz, trên đường… tắc đường, tắc đường”

“Tắc đường không thể lúc nào cũng là lý do để hàng ngày cô tới muộn, tại sao người khác lại làm được việc tới đúng giờ?”. Diễm Hồng đùng đùng giật lấy đống tài liệu trong tay Bạch Băng, lạnh lùng nhìn chằm chằm nói, “lần sau mà cô còn tới muộn nữa thì tự xin nghỉ việc đi!”.

Một tên tổ trưởng nhãi nhép còn ra vẻ cái nỗi gì chứ? Bạch Băng trợn mắt lên lườm bóng cô, quay đầu lại thì thấy trong phòng làm việc có biết bao ánh mắt của các bậc tiền bối đang đưa về phía cô, mà ánh mắt nào cũng không lành. Cho dù, khi lần đầu bước vào công ty Vũ Nhân, Mạc Thành đã tiêm cho cô liều thuốc dự phòng, lúc nào cũng dặn dò cô: “Cho dù trước đây em ở trường làm mưa làm gió thế nào, được hưởng chế độ đối đãi đặc biệt, nhưng bước vào cơ quan, là phượng em cũng phải bò lên trước, ngoan ngoãn cụp đuôi vào mà ngồi, người mới phải có phong thái của người mới, nếu không em rất khó duy trì được công việc ở đây”. Nhưng một người kiêu căng như Bạch Băng vốn không thèm để lọt tai lời của anh, mà ngược lại còn cho rằng đây là biểu hiện của người kém cỏi, cô tôn thờ lý tưởng anh không ném bỏ tôi thì tôi cũng không ném bỏ anh!

Vì thế, đối diện những ánh mắt không lành của mọi người, cô vẫn tỏ ra không có chuyện gì, nhìn chằm chằm vào những khuôn mặt nữ vương đang nhìn cô, vẫn đưa đôi giày cao gót lên kéo ghế ra, thể hiện dáng vẻ tôi làm việc của tôi rồi ngồi xuống ghế.

“Bạch Băng, phiền cô lấy cho tôi một ly cà phê”. Một cô ngồi đối diện gây khó dễ trước. Mới đến mà dám tỏ ra vậy, ai mà nhìn được?

“Tiện mang cho tôi một cốc”. Người con gái ngồi bên cạnh thêm vào.

Bạch Băng trợn mắt nhìn hai người bọn họ, nhưng hai người lại nhìn vào máy tính của mình, mười ngón tay gõ lên xuống trên bàn phím, dường như thật sự bận tới nỗi không thể dời chỗ được. Cô nhìn lướt mọi người một cái, thấy ai cũng không nhìn chằm chằm vào máy tính thì cúi đầu vào đống tài liệu, dường như bận túi bụi. Nhưng Bạch Băng biết, những người này cả người đều mọc mắt đang nhìn cô, muốn biết bước tiếp theo cô sẽ làm như thế nào. Ai bảo trong phòng làm việc lúc nào cũng khô khan khiến cho mọi người phải tự làm ra một số chuyện để điều tiết, cô không lại được với ý đồ của những người này, hơn nữa đãi ngộ của công ty rất tốt, cô cũng không muốn người ta có lý do nói cô thế này thế kia rồi đuổi việc.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/91316


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận