Mẹ Ơi, Chồng Con Đang Khóc Chương 53


Chương 53
Khác với Mạc Thành, Tiêu Châu Kiếm vốn là người hay nói và nói nhiều, muốn anh ta không mở miệng ra nói vài ba câu cũng là điều khó khăn.

Chỉ cần anh ta đi làm về, không gian trong phòng từ sự yên lặng đáng sợ của mùa đông sẽ biến thành mùa hè với những âm thanh rả rích, căn phòng đầy ắp tiếng nói của anh ta, trên người anh ta như có một nguồn năng lượng vô hạn, lúc nào cũng dồi dào sự lạc quan tiến về phía trước.

Trịnh Hân Di ở chỗ anh ta, sau khi nằm trên giường một cách lặng lẽ không một lời nào trong hai ngày, cuối cùng cũng đã mở miệng hỏi chuyện: “Từ trước đến giờ anh chưa gặp bất cứ chuyện phiền muộn nào sao?”.

“Thế thì tôi không biến thành một người máy ngu ngốc rồi?”. Anh ta thuộc tuýp người không an phận, trên chiếc sofa đã rách, và nói liên tục: “Chỉ cần là con người thì sẽ có những lúc không vừa ý, nhưng khi gặp phải những chuyện không vừa ý, cô phiền muộn thì cũng có tác dụng gì sao? Càng không phải là khi cô buồn rầu thì những nỗi phiền muộn đó sẽ tan thành mây khói. Ngày tháng vẫn còn dài, thế nên, buồn cũng một ngày, vui cũng một ngày, việc gì phải làm cho mình khó nghĩ? Cứ vui lên đi, làm cho niềm vui lan tỏa tới những người xung quanh. Không phải có câu nói: “Tặng người nước hoa, trong tay sẽ có 'hoa hồng' sao?”.

“Là tặng người hoa hồng, trong tay vẫn còn mùi thơm”

“Hì hì, đúng, không sai”

Anh ta cười một cách khoái trá, làm cho Trịnh Hân Di chợt hiểu ra: “Anh cố tình nói sai đúng không?”.

“Trời đất chứng giám, tôi không có cố tình, tôi thật sự là không biết điều ấy, trình độ văn hóa tôi cũng không cao, hồi đi học chỉ suốt ngày chơi bời lêu lổng, đá dế thôi”

“Hình như hôm qua anh có nói là anh với vài người khác thành lập một ban nhạc, bọn anh tự viết lời bài hát, không có văn hóa mà lại viết được sao?”. Hân Di tỏ vẻ không tin.

“Ồ, toàn bộ lời bài hát đều là do cậu Chương Lương viết. Tôi chỉ có thể đánh ghi ta, chơi trống, không có việc gì thì đánh organ, có lúc thì hát chính”

“Nói dối, cả ban nhạc đó chỉ có mỗi mình anh”

“Ây ây, cô cười rồi, cô vừa mới cười rồi”. Tiêu Châu Kiếm vỗ tay, ngồi trên sofa hướng về phía Trịnh Hân Di nói, “cô xem, tôi nói không sai chứ? Niềm vui có thể truyền đi, cuộc sống sao có thể thiếu đi tiếng cười được? Cô nên cười nhiều vào, cười nhiều sẽ giúp mình ngày càng xinh ra”.

Hân Di nở một nụ cười châm biếm, hai ngày nay cô cảm thấy con người mình đã gần như chết đi một nửa, linh hồn như đã lìa khỏi xác, phiêu bạt đến nơi tối tăm không có ánh sáng mặt trời. Vừa vô thức nói chuyện với Tiêu Châu Kiếm, dường như là đã trở về với thực tại, nhìn thấy tia ánh sáng mặt trời. Nhưng tiếc rằng, những nỗi đau đớn về thể xác vẫn còn lại trên người, cứ nghĩ đến là lại đau, như có hàng trăm nghìn cây kim đâm vào lòng. Cái cảm giác đau ấy như khiến con người ta vỡ vụn ra.

Thấy cô không nói gì, Tiêu Châu Kiếm nói: “Cô đã gọi điện thoại về nhà chưa? Gọi về đi, tránh để gia đình phải vì cô mà lo lắng”.

Câu nói này như nhắc nhở Trịnh Hân Di, cô đã hứa với mẹ hai ngày sau sẽ về, khi gọi điện thoại, Tiêu Mai và Trịnh Sảng đều có trong phòng Cao Hiểu Cương. Cao Hiểu Cương mặc dù đã xuất viện nhưng hai ngày nay vẫn xin nghỉ ốm ở nhà. Bà vì chuyện của Hân Di mà suy nghĩ, cơm nuốt không trôi. Đấy, cơm tối lại không ăn, Trịnh Sảng và Tiêu Mai đang làm công tác tư tưởng an ủi và làm cho bà thấy yên tâm hơn.

Trịnh Hân Di gọi vào điện thoại của Cao Hiểu Cương, nhận được điện thoại của cô ấy, câu đầu tiên mà bà nói chính là: “Hân Di à, con mau về đi, mẹ sắp chết vì lo nghĩ rồi!”.

“Con, con đang ở một nơi khác. Mẹ, sức khỏe không sao rồi chứ?”

“Nơi khác? Con đi một mình hay là đi với ai?”

“…con đi một mình”

“Nói như thế thì con đã rời xa anh ta rồi đúng không?”

“…Vâng. Về sau, con không muốn nghe thấy bất cứ chuyện gì có liên quan đến anh ta nữa”

“Được, được, không nhắc nữa. Thế con ở đấy cố gắng tĩnh tâm, mỗi ngày đều nhớ phải gọi điện thoại về nhớ chưa?”

“Vâng”

Hân Di gọi điện thoại xong, Tiêu Châu Kiếm nói: “Sức khỏe mẹ cô không tốt à? Không thể nào, tôi nghe giọng bà ấy vẫn thấy rất khỏe mà”. Anh kể lại chuyện ngày hôm ấy bị Ân Tú Chi mắng cho Hân Di nghe, cứ tưởng được Hân Di cảm thông, ai dè còn bị cô cười.

“Đó không phải mẹ tôi, là mẹ của anh trai tôi”, Trịnh Hân Di nói.

“Ồ, hiểu rồi, chính là người anh cùng cha khác mẹ, đúng không?”

“Cho đoán lại lần nữa”

“Thế có đoán lại mười lần thì cũng là cùng cha khác mẹ, cô vừa nói không phải là mẹ cô, mà là mẹ của anh trai cô, thế thì cô và anh trai không thể nào cùng mẹ khác cha được, đúng không?”

Trịnh Hân Di lại cười, mặc dù nụ cười có vẻ yếu ớt nhưng cũng là cười rồi. Tiêu Châu Kiếm kể chuyện trên trời dưới đất, nói nhiều đến mức mà lông mày cứ như nhảy nhót không ngừng. Chợt Hân Di nhớ ra và hỏi: “Mẹ anh tôi có thật đã nói tôi là con gái bà ta?”.

“Không, bà nói là: 'Con gái nhà chúng tôi'”.

“Anh đúng là đáng ghét. Đánh một bài nghe đi, đánh bài mà hôm ấy anh hát ấy, bài ấy tên là gì nhỉ?”

Tôi nhất định phải có được em

“Cái gì?”

“À, tôi nói là, bài hát ấy có tên: Tôi nhất định phải có được em. Nhìn gì cơ chứ? Đúng là tổn thương lòng tự trọng”

Tiêu Châu Kiếm liếc nhìn Hân Di, lẩm bẩm một hai câu bất mãn. Sau đó lại cầm đàn guitar chỉnh âm, trong phòng vang lên âm thanh du dương của tiếng đàn, cùng với đó là giọng hát khàn khàn của anh, sáng bừng cả không gian giữa đêm khuya.

Mơ ước còn lắm những xa xôi


Nên hay không buông tay từ bỏ
Hoa nở hoa tàn chỉ một mùa
Mùa xuân thì bạn ở nơi đâu
Tuổi trẻ qua nhanh như dòng nước
Một đi không trở lại…

Anh hát ca khúc ấy một cách nhiệt tình, còn nơi đây Mạc Thành lại đang suy tư lo nghĩ dưới ánh đèn, Bạch Băng ăn xong lại trốn vào trong phòng, anh lo lắng vì bản thân mình không làm được gì để giúp Bạch Băng.

Đúng rồi, sao lại quên mất Tiêu Mai cơ chứ? Anh vỗ đầu.

“Cái gì? Bạch Băng bị đuổi việc rồi ư? Anh ơi, là em nghe sai hay anh nói sai?”. Tiêu Mai rất bất ngờ khi nghe tin này từ cuộc điện thoại gọi đến của Mạc Thành. Sau khi xác nhận mình không nghe sai và Mạc Thành cũng không nói sai, cô liền bảo Trịnh Sảng đưa cô đến chỗ Bạch Băng và Mạc Thành.

Trên đường, đột nhiên cô nghĩ ra một câu hỏi, cô hỏi Trịnh Sảng: “Anh thử nói xem, Bạch Băng bị sa thải, như thế có phải là người đàn ông đấy đã chọn Hân Di, như thế thì hai người ấy lúc này có thể đang ở bên nhau không?”.

“Không thể nào. Trong chuyện này Hân Di không nói dối mẹ đâu. Nó từ trước đến giờ lúc nào cũng tự quyết, việc của nó, bố mẹ anh cũng đều không quyết định được. Nếu như nó không muốn rời xa người đàn ông ấy, mẹ cũng không làm gì được, thế nên nó không nói dối đâu”

“Thế có lẽ nào vì Hân Di bỏ hắn ta mà hắn ta trút giận lên Bạch Băng không? Nếu thế thì hắn vẫn có tình cảm với Hân Di”

“Nói thế nào nhỉ, có tình cảm mà vẫn ở cùng với Bạch Băng? Em không đọc báo à, lúc Hân Di và Bạch Băng đánh nhau thì hắn ta ở đâu? Sớm đã cao chạy xa bay rồi, ở đâu có kiểu đàn ông như thế chứ!”

“Cũng đúng, thế thì tại sao hắn phải sa thải Bạch Băng?”

“Anh Thành không phải đã nói bố vợ hắn ta mới là người có quyền cao nhất trong công ty đó à? Em thử nghĩ xem, báo đăng tin rồi, bố vợ hắn có bỏ qua cho hắn không?”

“Anh Thành hình như có nói, trí nhớ của anh thật tốt. Em lúc ấy còn không để ý, xem ra anh chàng tổng giám đốc đào hoa ấy bị ép phải sa thải Bạch Băng rồi, Bạch Băng lúc này chắc đau lắm! Anh à, lái xe nhanh hơn nữa đi. Em đang rất lo đây”

Gần đến nơi, Tiêu Mai đã nhìn thấy Mạc Thành thắt chiếc khăn quàng cổ, mặc chiếc áo gió màu vàng nhạt, đứng dưới chiếc đèn thủy ngân bên đường. Ánh đèn vàng nhạt làm cho bóng của anh ta trải dài, cô đơn đứng ở đó, xem ra anh vô cùng thất vọng.

“Anh Mạc Thành thật đáng thương, anh yêu Bạch Băng đã mấy năm rồi, tình cảm sâu đậm trước sau như một. Bạch Băng sao lại không thấy Mạc sư huynh rất tốt ư?”

Tiêu Mai duỗi tay chỉ về phía Mạc Thành đang đứng dưới đèn đường và nói thầm.

Trịnh Sảng đưa mắt nhìn Tiêu Mai, nói: “Nếu em lo lắng thì hãy thay anh ta nói trước mặt Bạch Băng đi”.

“Em thật không có đủ tự tin làm điều ấy, chỉ trách mặt anh ấy chưa đủ dày. Ngày ngày sống gần Bạch Băng mà lại để cho người khác mang trái tim cô ấy đi”

“Việc này không có liên quan đến gần hay xa, sự lo lắng của em chẳng ích gì, do em chẳng thể đến gần trái tim người đó, chứ khoảng cách thực tế trong cuộc sống xa gần không quá quan trọng".

“Nói hay. Viên ngọc đã rơi xuống giếng, nên là của ai thì là của người ấy”

Trong lúc nói chuyện, Trịnh Sảng đã giảm tốc độ và dừng xe bên đường nơi mà Mạc Thành đang đứng.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/91786


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận