Người Đi Bỏ Mặc Câu Thề Truyện ngắn 4


Truyện ngắn 4
Tiếc muộn

Tùng Dương, Ngọc Khuê cùng thi đỗ vào một trường. Trai tài, gái sắc gặp nhau, ngay cái nhìn đầu tiên tình yêu của họ đã được định đoạt. Bốn năm quấn quýt yêu đương, không biết đã bao nhiêu lần Tùng Dương mượn xe đạp cà tàng của bạn chở Ngọc Khuê cả chục cây số xuống Bờ Hồ chỉ vì Ngọc Khuê thèm một que kem. Và Ngọc Khuê cũng vậy, không ít lần dạo chợ cả buổi đến cuồng chân chỉ để tìm bằng được món ăn mà Tùng Dương thích. Yêu nhau và chiều nhau hết lòng. Họ và mọi người đều nghĩ cha mẹ, trời đất sinh ra họ là để yêu nhau và chiều nhau vậy.

 

Tốt nghiệp ra trường, hai người đều có việc làm ngay, đều có món thu nhập nho nhỏ để đảm bảo cuộc sống. Họ cưới nhau như một lẽ đương nhiên của tình yêu. Rồi Ngọc Khuê có nghén đứa con đầu lòng. Tình yêu nhân đôi trong mắt họ. Nhưng từ khi có nghén, Ngọc Khuê luôn thấy bức bối trong lòng sinh ra cáu gắt rồi lại còn thèm đủ thứ. Mỗi lần như thế nếu Tùng Dương chưa đáp ứng kịp là y như rằng giông gió lại nổi lên trong căn nhà của đôi vợ chồng trẻ. Dạo này cơ quan Tùng Dương lại ít việc, nội bộ lục đục, đấu đá lẫn nhau làm cho tính tình của Tùng Dương cũng thêm phần bẳn gắt. Nhiều khi đi làm về cả hai thèm được nghe một lời âu yếm, một cử chỉ thân mật như trước đây nhưng hiếm hoi quá, thay vào đó là bực dọc, nguýt lườm, cáu bẳn. Tùng Dương nghĩ: Sao cô ấy khó tính vậy không biết, lại hờ hững với chồng con. Chửa, đẻ là chức phận của đàn bà, làm gì mà phải hành hạ nhau như thế. Còn Ngọc Khuê thì nghĩ: Chắc mình có bầu xấu xí nên anh ấy đã hết yêu rồi. Chả bù cho ngày xưa, chiều chuộng hết mức, nói năng nhỏ nhẹ. Những suy nghĩ đó ban đầu còn mơ hồ như mây bay gió thoảng trong đầu họ, nhưng dần dần nó đậm đặc hơn, rõ nét hơn và trở thành nỗi ám ảnh thường trực, tạo thành những vết rạn chân chim trong tình cảm vợ chồng. Vết rạn đó ngày càng rộng thêm trở thành hố sâu ngăn cách giữa họ khi Tùng Dương mất việc, Ngọc Khuê sinh con. Và cuối cùng họ đành giải thoát cho nhau bằng lá đơn ly hôm.

Một năm sau Tùng Dương xin được việc làm mới, cưới một cô vợ mới trẻ hơn anh đến mười tuổi. Tùng Dương nghĩ: Cô ấy còn ít tuổi vậy mà chịu yêu mình, lấy mình người đàn ông đã có một đời vợ. Nghe nói đàn bà có nghén lần đầu là hay khó chịu trong người lắm. Mình phải chăm sóc và chiều chuộng cô ấy nhiều hơn nữa mới được.

Hai năm sau, gửi con về bà ngoại nuôi, Ngọc Khuê cũng có chồng mới. Gái một con trông Ngọc Khuê thật mặn mà nên lấy được anh chồng trẻ hơn mình đến hai tuổi, lại hào hoa và giỏi giang. Ngọc Khuê nghĩ: Anh ấy đẹp trai và giỏi giang vậy thiếu gì gái tân theo, vậy mà chịu lấy mình, người đàn bà đã một đời chồng. Để giữ gìn hạnh phúc, mình phải quan tâm chăm sóc anh ấy nhiều hơn mới được.

Một hôm trên đường ra Bờ Hồ mua kem cho vợ, tình cờ Tùng Dương gặp Ngọc Khuê cũng đi chợ chọn món ngon cho chồng. Hai người thảng thốt và cùng nghĩ: Nếu ngày trước mình quan tâm và chiều chuộng anh ấy (ô ấy) như đang chiều chuộng chồng mới (vợ mới) bây giờ thì đâu đến nỗi. Cu Tý đâu phải chịu cảnh lời ru chia đôi.

 

TH

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/87493


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận