Nhất Phẩm Giang Sơn Chương 24 0: Lễ vật

Nhất Phẩm Giang Sơn
Tác Giả: Tam Giới Đại Sư
Quyển 5: Quyết Chế Lệnh
Chương 240: Lễ vật

Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
Nguồn: MeTruyen



- Cái này còn được…
Trần Khác lập tức mỉm cười thân mật, nói:
- Chúc mừng ngươi đã làm một cuộc đầu tư chính xác nhất trong đời.

- Chính xác cái đầu ngươi!
Tào Bình chau mày nói:
- Nguyên bản số tiền đó định dùng để mua ba thành cổ phần, bây giờ chỉ mua được có một thành, ta trở về nhất định sẽ bị mắng chết. Nói không chừng có khi còn phải chịu gia pháp.

- Nếu như bọn họ không đồng ý thì dùng hai trăm quan mua nửa thành cổ phần. Mười hai cửa hàng vẫn cứ là của nhà ngươi.
Trần Khác cười nói:
- Các trưởng bối chắc chắn sẽ khen ngươi.



- Như vậy mà ngươi cũng tính toán được sao?
Tào Bình dở khóc dở cười nói:
- Bán nửa thành giá hai trăm ngàn quan, một nửa thành khác giá một triệu tám trăm ngàn quan.

- Ngươi sai rồi, nửa thành đó ngoài hai trăm ngàn quan thì còn có giao tình của chúng ta nữa.
Trần Khác thản nhiên nói.

- ….
Tào Bình không còn lời nào để phản đối được, đứng lên, gật mạnh đầu nói:
- Biểu đệ ta tin ngươi!



Tiễn Tào Bình đi, Trần Khác không xem sách nữa, bèn rút một cuốn sổ từ ngăn tủ ra, còn có một túi giấy da trâu dày cộm, mang theo bên người rồi gọi xe, đi về phía thành tây.

Thời gian khoảng một tuần trà sau, xe ngựa ngừng lại trước cửa một tòa nhà, hai chữ ‘Liễu phủ’ trên tấm biển làm lóa cả mắt.

Trần Khác xuống xe. Vừa nhìn thấy hắn, sắc mặt gã gác cổng của Liễu phủ không mấy gì tốt. Thiếp canh đã trả về, loại cô gia cũ này sao còn có mặt mũi mà đến đây?

Nhắc đến cũng thật là trùng hợp, đúng lúc này lại gặp Liễu Nguyệt Nga dắt ngựa từ trong phủ đi ra. Nhiều ngày không gặp, nàng có vẻ ốm đi không ít, nhưng tinh thần thì rõ ràng tốt lên nhiều. Nàng mặc một chiếc váy màu xanh biếc, thân hình gầy gò giống như một cây thúy trúc cao ngất.

Nhìn thấy Trần Khác, lúc đầu vẻ mặt nàng hơi khựng lại, nhưng rất nhanh đã hồi phục lại như thường. Mày liễu hơi nhướng lên nói:
-Ngươi đến đây làm gì?
Thanh âm thật lạnh, lạnh đến nỗi làm cho trong lòng Trần Khác hơi rụt lại.

- Ta đến gặp lão thái gia.
Trần Khác cười nói:
- Ông ấy có nhà không?

- Có.
Liễu Nguyệt Nga gật đầu nói:
- Nhưng không nhất định muốn gặp ngươi.

- Ta có chuyện quan trọng.
Trần Khác nói.

- ….
Liễu Nguyệt Nga nhìn hắn. Nhiều ngày không gặp, hắn vẫn cao to khỏe mạnh như vậy, vai rộng eo thon, mặc y phục gì cũng khí khái bức người. Ngũ quan trên khuôn mặt đó vẫn rõ rang, nhưng dường như trầm ổn hơn không ít, không giống như lúc đầu, cả mặt khiêu ngạo đến mức làm cho người ta chán ghét. Dường như khoảng thời gian này hắn cũng không thoải mái gì.

- Nhưng cũng có liên quan gì đến ta đâu?
Nàng kiềm chế lại tinh thần, gật đầu nói:
- Ta đi hỏi thử một chút.
Nàng đưa cương ngựa cho người hầu, rồi xoay người đi vào.

Đi trên hành lang bên bờ nước, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, nàng cũng không quay đầu lại, nói:
-Dường như không ai cho ngươi đi vào.

- Trượt chân nên vào theo.
Trần Khác đi theo sau lưng nàng nói:
- Kỳ thật ta muốn nói chuyện một mình với cô nương.

- Chúng ta không có gì hay ho để nói cả.
Liễu Nguyệt Nga ngẩng đầu, nhưng vẫn không quay đầu lại.

- Ta muốn hỏi, vết thương của cô nương không để lại sẹo chứ?
Trần Khác không để tâm, tự hỏi tiếp.

- ….
Liễu Nguyệt Nga hận không thể một cước đá bay hắn.

- Được rồi, ta đổi vấn đề khác.
Trần Khác hỏi:
- Gần đây cô nương có tốt lên chút nào không?

- …..
Trầm mặc một lát, Liễu Nguyệt Nga thản nhiên nói:
- Trước giờ chưa lúc nào là ta không tốt cả.

- Nói như vậy thật là không ổn rồi.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, Trần Khác vẫn mang cái tính khí bạo ngược kia.

- Vậy thế nào mới tính là ổn đây?
Liễu Nguyệt Nga đột nhiên dừng bước, còn chưa kịp phản ứng gì, nàng đã xoay người qua, mặt không biểu lộ một chút sắc thái nào, nhìn Trần Khác nói:
-Bổn cô nương ăn được, ngủ được, mỗi ngày du sơn ngoạn thủy, cưỡi ngựa dạo phố, chơi đến nỗi vui vẻ vô cùng! Không phải như ngươi suốt ngày lo nghĩ, cơm nước không vô, nước mắt đầy mặt, bây giờ cảm thấy ổn rồi chứ? nguồn tunghoanh.com

- ….
Trần Khác bị nói đến nghẹn họng, không còn chút mặt mũi nào. Một lát sau hắn mới nhẹ giọng nói:
- Chỉ cần cô nương sống tốt thì ta yên tâm rồi.


- Sống rất tốt, đa tạ đã quan tâm.
Liễu Nguyệt Nga xoay người sang chỗ khác, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng quyết tuyệt.



Mặc dù vừa nghe đến cái tên Trần Khác thì đã tức đến cháy cả ruột gan, nhưng Liễu lão gia vẫn gặp hắn.

Sợ ông nội bị tức giận mà xảy ra chuyện không may, Liễu Nguyệt Nga đứng đợi ở một bên.

- Thiếp canh đã trả lại cho ngươi rồi.
Liễu Hào đen mặt nói:
- Còn đến nhà ta làm gì nữa?

- Có vài chuyện muốn nói cho lão gia tử biết.
Trần Khác nhìn Liễu Nguyệt Nga nói:
- Xin Nguyệt Nga muội tránh đi.

Nghe hắn gọi ‘muội’ làm cho thân thể mềm mại của Liễu Nguyệt Nga run lên, xoay mặt đi chỗ khác.

- Ra ngoài trước đi.
Liễu Hào vỗ cánh tay cháu gái nói:
- Một tay gia gia cũng có thể thu thập được tiểu tử này.

- Vâng.
Liễu Nguyệt Nga gật đầu, nhìn Trần Khác một cái thật sâu rồi ra khỏi thư phòng.

- Nói đi.
Đợi cháu gái đi ra, Liễu Hào mới khó nhọc thở ra một hơi thật sâu, điều chỉnh tốt hô hấp, để tránh bị tức đến mức không chịu nổi.

- Là như vậy, mấy hôm trước, phủ Khai Phong đấu giá mảnh đất của Thập Tam Hành Phố.
Trần Khác nói.

- Biết rồi, nghe nói tiền trang của ngươi nổi danh như cồn, ngươi còn mua tòa nhà cao nhất nơi đó.
Liễu Hào cười lạnh nói:
- Thật là anh hùng xuất thiếu niên, tiền đồ mở rộng.

- Lão gia tử quá khen rồi.
Trần Khác dùng hai tay đặt túi da trâu lên bàn trà bên cạnh Liễu Hào, nói:
- Vãn bối quả thật mua một tòa nhà, nhưng không phải là mua cho vãn bối.

- Ngươi có ý gì?
Liễu Hào nhìn túi giấy một cái nói.

- Đây là giấy tờ đất mảnh đất của Thập Tam Hành Phố.
Trần Khác nhẹ giọng nói:
- Tên chủ nhà là Nguyệt Nga muội.

- Ồ…
Liễu Hào hơi kinh ngạc, mở túi giấy, rút giấy tờ đất ra xem, phía trên quả thật là tên của cháu gái mình!

- Ngươi làm thế này là có ý gì?
Thần tình Liễu Hào phức tạp nhìn Trần Khác, ông ta đương nhiên biết giá trị của giấy tờ đất này.

- Lão gia tử nghe vãn bối nói trước.
Trần Khác lại lấy ra một quyển sổ, đặt lên túi giấy kia, nói:
- Đây là nửa thành cổ phiếu của tiền trang Biện Kinh, tuy không nhiều nhưng đủ để Nguyệt Nga muội tiêu xài cho ngày sau….hai món lễ vật này, khẩn xin lão gia tử thay muội ấy nhận lấy.

- Đều mang về đi.
Tuy vậy nhưng Liễu Hào rất nhanh đã khôi phục lại tinh thần, lạnh giọng nói:
- Ngươi cho là Liễu gia ta thiếu tiền sao? Ngươi cho là cháu gái ta yêu tiền sao?
Nói xong, Liễu Hào cười trào phúng rồi mới nói tiếp:
- Một ngày còn lão phu, cháu gái ta sẽ không biết đến thiếu tiền là gì! Nó làm sao có thể thèm muốn tiền chứ? Đã thế còn là tiền của ngươi!

- Lão gia tử đương nhiên có thể che gió che mưa, nhưng không thể theo muội ấy cả đời.
Trần Khác thấp giọng nói:
- Vả lại Nguyệt Nga cuối cùng cũng phải gả cho người ta.

- Việc này không cần ngươi bận tâm….
Trên mặt Liễu lão gia tử phảng phất hiện lên vẻ bi thương nhàn nhạt, ngưng đọng một lúc rồi mới hồi phục nguyên trạng nói:
- Lão phu đương nhiên sẽ để lại toàn bộ gia sản cho Nguyệt Nga nhà ta.

- Nhưng Nguyệt Nga vẫn là một cô gái đơn độc, mà Liễu gia không chỉ có một mình nhà lão gia tử.
Trần Khác trầm giọng nói:
- Đến lúc Nguyệt Nga đã xuất giá, lỡ như những kẻ khác lấy danh nghĩa sản nghiệp tổ tiên đòi muội ấy phải chia thì làm thế nào?

- Thân thuộc của Liễu gia ta không có xấu xa như vậy!
Liễu lão gia tử nổi giận nói, thầm tự nhủ, ngươi sao không nghĩ tốt một chút?

- Không phải vãn bối không nghĩ tốt, mà bất kể chuyện gì cũng phải tính đến tình huống xấu nhất.
Trần Khác hiểu ý ông ấy, ngữ khí lại tăng thêm, nói:
- Mảnh đất này là chỉ thuộc về Nguyệt Nga muội, trên văn thư chủ quyền cổ phiếu chỉ viết tên muội ấy, cái này ai cũng không giành được! Lão gia tử thật sự yêu cháu gái, sao lại đẩy đi chứ?

- Cháu gái ta sẽ không cần.
Sắc mặt Liễu lão gia tử nguội bớt, rốt cục, tên thanh niên này cũng không hoàn toàn đến nỗi nào, không làm ra vẻ khó chịu, có thể thấy hắn còn có chút lương tâm.

- Lão gia tử không nói với muội ấy là được rồi.
Trần Khác thản nhiên nói:
- Cho nên vãn bối mới kêu muội ấy ra ngoài.
Nói dứt, đứng lên hành lễ, thái độ thành khẩn nói:
- Lão gia tử đừng nên hiểu lầm, vãn bối không phải vung tiền ra để tự làm an lòng mình. Đối với Nguyệt Nga muội, cả đời vãn bối sẽ bất an. Đây đơn thuần chỉ là hy vọng cuộc sống tương lai của muội ấy có thể đảm bảo, có thể sống tốt hơn một chút mà thôi.

Liễu lão gia tử trầm mặc, ông ta nhìn sâu vào vẻ mặt thản nhiên của người thanh niên trước mặt, thở dài ra một hơi!!!
Tiền trang Biện Kinh chỉ trong một đêm đã trở nên nổi danh, có thể gọi là kì tích. Nhưng việc này làm cho những điểm yếu trong căn cơ chưa vững vàng lộ ra nhanh chóng. Nếu như không cải thiện những điểm yếu này, tất nhiên sẽ để lại hậu hoạn vô cùng.

Hiện giờ cần phải kêu gọi thêm các cổ đông mạnh gia nhập vào tiền trang, nhằm mượn sự trợ giúp của các thế lực và mạng lưới quan hệ hùng hậu, để có thể nhẹ nhàng vượt qua ải khó khăn này. Đây cũng là quyết định lúc đầu khi thành lập tiền trang.

Ba ngày trước, tập đoàn tài chính Thanh Thần và thương hội Lam Mạo đã bán cổ phần ra ngoài. Trước đây, tập đoàn tài chính Thanh Thần nắm giữ 51% cổ phần, bây giờ giảm còn 48.8%. Thương hội Lam Mạo thì giảm còn 39.2%.Tách ra hai thành cổ phần, hai nhà mỗi bên giữ một nữa, chia ra cho các cổ đông mà hai bên kêu gọi gia nhập.

Nguồn: tunghoanh.com/nhat-pham-giang-son/quyen-5-chuong-240-0YOaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận