Quan ThanhTác giả: Cách Ngư
Quyển 3: Nhập sĩ
Chương 152: Tân quan nhậm chức (5).
Dịch: Koco
Nguồn: metruyen.com
Ăn cơm xong, đang ngồi trên xe về nhà thì Tôn Cốc nhận được điện thoại của chủ tịch thị trấn Tư Hà Tiêu Hoàng. Trong điện thoại Tiêu Hoàng có vẻ buồn bực khiến Tôn Cốc cũng có chút khó xử, Tiêu Hoàng là người của lão, vốn chuẩn bị đề bạt Tiêu Hoàng làm bí thư thị trấn, nhưng người tình không bằng trời tính, cấp trên lại bố trí một bí thư thị trẫn xuống.
Bố trí thì bố trí, đằng này lại bố trí vào chức bí thư thị trấn.
Nếu nói không đứng vào vị trí bí thư đảng ủy thị trấn, Tiêu Hoàng quả có chút hụt hẫng, để chức bí thư đảng ủy thị trấn cho hắn, áp lực trong lòng hắn và sự bất an không nói cũng biết.
31 thôn thì có tới một nửa nằm trong núi, gần hai trăm ngàn nhân khẩu, hơn chín mươi phần trăm dựa vào nông nghiệp là chủ yếu. Nông nghiệp cũng không có gì, chỉ có điều ở đây đều là ruộng bậc thang, đất đai twowg đối cằn cỗi, với đất đai như vậy đủ ăn đã là may mắn lắm rồi.
Dường như không có bất cứ khu công nghiệp nhà máy nào cả, chỉ có vài doanh nghiệp than lậu và một nhà máy gạch tồi tàn, coi như tài sản lớn nhất của toàn thị trấn.
Đương nhiên, sau khi cải cách mở cửa, cũng có những người có đầu óc linh hoạt đứng lên chăn nuôi và trồng trọt, nhưng cho dù nuôi lợn, nuôi gà nuôi cá ha là trồng dưa trồng lê trồng đào, đều do giao thông không thuận tiện, cách xa thành phố thiếu nguồn tiêu thụ, cuối cùng cũng không khá hơn được mấy.
Đời sống cũng không đi lên là mấy, dân chúng rất nghèo đói, nơi non xanh nước biếc như này cũng chỉ là cái vỏ ngoài của sự nghèo quẫn, trở thành địa danh lạc hậu nhất huyện.
Năm 1995, Bí thư Đảng ủy thị trấn tiền nhiệm mời chuyên gia từ tỉnh đến khảo sát, phát hiện tính chất đất và hoàn cảnh khí hậu của thị trấn Tư Hà thích hợp gieo trồng cây cát cánh, liền đề nghị thị trấn phát triển gieo trồng cây cát cánh.
Cây cát cánh tên khác gọi hoa Lục Lạc, hoa Cát Tường, nhân sâm đất. Không những dùng làm thuốc, hơn nữa còn có thể ăn. Có bệnh chữa bệnh, không bệnh có thể bảo vệ sức khỏe, phần lớn phương bắc có thói quen dùng cây cát cánh làm đồ ăn, mà Hàn Quốc, Nhật Bản hàng năm đều nhập khẩu từ trong nước ngàn vạn kg cây cát cánh, thông qua gia công chuyển khẩu mậu dịch đưa tới Đông Nam Á cùng Âu Mĩ, tăng thêm phát triển ngành thực phẩm cùng với xuất khẩu tạo ngoại hối, nhu cầu cây cát cánh ngày càng lớn.
Cây cát cánh thích hoàn cảnh mát mẻ ẩm ướt, mọc hoang tại sườn núi và trong bụi cỏ tại núi Hướng Dương. Sức chịu rét tốt, có thể chịu đựng nhiệt độ thấp âm 25 độ C. Yêu cầu về đất trồng không nghiêm, nhưng sinh trưởng tốt hơn trong đất vun trồng có chất mùn. Loại điều kiện gieo trồng này, vừa lúc thích hợp thị trấn Tư Hà, kết quả, thị trấn mạnh mẽ thúc đẩy, gần như tất cả thị trấn đều trồng loại cây cát cánh này.
Nhưng thị trường thật lớn cũng không có nghĩa thị trường sẽ không dao động. Năm 1992 - 1994, thị trường cây cát cánh giảm xuống thấp nhất 1,5 - 2 đồng một kg sản phẩm khô, năm 1995 xuất hiện bước ngoặt, giá cả lien tục tăng vọt, giá bán đi cao chưa từng có trong lịch sử, mùa xuân năm 1997, giá xuất khẩu sản phẩm tươi cao tới 10 đồng, thị trường dược liệu Bạc Châu sản phẩm khô bán được 20 đồng một kg, một mẫu cây cát cánh nông dân gieo trồng năm đó hiệu quả và lợi ích 6000 đồng, sinh trưởng hai năm khoảng 10.000 đồng.
Hiệu suất cao ích lợi lớn kích thích gieo trồng phát triển mạnh cây cát cánh, khu sản xuất, khu phi sản xuất theo sát nhau, diện tích gieo trồng mở rộng vài lần. Sản nghiệp cây cát cánh của thị trấn Tư Hà chính là mở rộng vào lúc này, ngay từ đầu, tuy rằng vì giao thông không thuận tiện và không có hình thành quy tắc gieo trồng, sản lượng khá thấp, sản xuất cây cát cánh cũng không có gia công thấu đáo, nhưng vẫn khiến cho nông dân thị trấn ăn được một ít ngon ngọt.
Nhưng mà, tới năm 1997 rồi, Châu Á khủng hoảng tài chính, lối ra của cây cát cánh bị ngăn cản, cuối năm 1997 tới 1998 xuất hiện mua bán lẻ tẻ, khiến cho thị trường đọng lại, người trồng thuốc lỗ vốn. Mà Tư Hà vừa mới khởi bước nghiệp gieo trồng cây cát cánh bị tổn thương nghiêm trọng trong thời điểm thị trường bị dao động.
…
…
Vô tình, An Tại Đào đã đi qua một đoạn đường rất dài, rẽ qua lối rẽ kia, phía sau đột nhiên xuất hiện một chiếc xe đẩy, trên xe đẩy chất đầy bia cùng các loại thương phẩm nhỏ, người lái xe đẩy là một người đàn ông mặt đen hơn 30 tuổi, mặc một bộ quần áo trắng dính đầy dầu mỡ, rất là chói mắt.
Người đàn ông dừng xe đẩy lại, mặc cho xe đẩy đột nhiên phát ra tiếng thình thịch, nhảy xuống xe, miệng ngậm một điếu thuốc lá đầu lọc, chào hỏi An Tại Đào:
- Người anh em, có lửa hay không? Mượn dùng một chút!
Trên người đàn ông phát ra một mùi mồ hôi nồng đậm, An Tại Đào hơi nhíu mày, cười cười, hắn móc ra bật lửa duy nhất của bản thân, tạch một cái châm thuốc lá cho người đàn ông.
Người đàn ông tham lam hít một hơi, mắng một câu:
- Thời tiết chó Nhật, mới cuối tháng năm đã nóng như vậy!
Hắn chợt đánh giá An Tại Đào, cười ha ha nói:
- Người anh em, cậu rất lạ mặt đó, không giống như người trong trấn chúng ta.
An Tại Đào hơi cười:
- Tôi vừa mới phân phối tới chính quyền trấn công tác, hôm nay là ngày đầu tiên tới trình diện. Đúng rồi, anh trai, nơi này cách thị trấn còn xa lắm không?
Người đàn ông chậc một tiếng:
- Cậu thấy cậu giống như là sinh viên vừa tốt nghiệp ---- chỉ có điều người anh em, tôi đây không nói gạt câu, nơi này của chúng tôi thật sự nghèo, sau khi cậu tới đây làm việc cũng đừng hối hận! Vài năm này, có vài sinh viên đến đây mấy tháng đều từ chức đi rồi! … Ồ, cũng sắp tới, ừ, qua phía trước, ức chừng còn có 3 dặm đường.
- Lên đây tôi chở cậu đi?
Người đàn ông nhảy lên xe đẩy, quay đầu lại nói một tiếng.
An Tại Đào do dự một chút, vẫn nhảy lên, ngồi phía trên một thùng bia trong xe, dùng sức nắm chặt thân xe, cười nói:
- Như vậy liền phiền toái anh.
- Khách khí gì? Nắm chặt nhé, đường phía trước không dễ đi!
Người đàn ông nói xong khởi động xe đẩy.
…
…
Người đàn ông lái xe đẩy này kêu Trương Vượng Tài, rốt cục một đường xóc nảy tiến vào thị trấn coi như tương đối phồn hoa Một con đường nhựa cũ nát xuyên qua toàn bộ thị trấn, đưa mắt nhìn lại, công trình kiến trúc cao nhất thị trấn chính là văn phòng làm việc ba tầng nước sơn màu trắng trong đại viện chính quyền thị trấn.
Chẳng qua, nghèo thì nghèo, nhỏ thì nhỏ, chim sẻ tuy nhỏ ngũ tạng đều đủ cả. Chính quyền trấn ở sườn đông vườn quái, hai bên sân lớn chính phủ có hợp tác xã mua bán, nhà dự trữ, nhà bưu điện... Còn có một bệnh viện trấn tọa lạc tại tầng trệt trong sân lớn.
Phía Tây đường cái là một loạt khu dân cư sắp xếp không có bất luận quy hoạch gì, phần lớn là nhà ngói, ở giữa ngẫu nhiên cũng có nhà hai tầng lầu lộ ra. Trương Vượng Tài chỉ vào vài tòa nhà nhỏ kia hâm mộ mà chậc chậc:
- Người anh em, nhìn thấy không, đó là nơi ông chủ lò than sống, ở bên ngoài, nhà nhỏ này tính là cái gì? Nhưng ở nơi này của chúng ta, nơi này tương đương với biệt thự lớn bên ngoài!
Nhà Trương Vượng Tài mở một quầy bán quà vặt, quầy bán quà vặt của gã vừa lúc ở đối diện với chính quyền trấn, đúng là cách con đường cái rộng bảy tám mét. Gã dừng máy kéo ở cửa quầy bán quà vặt, hai người cùng nhau nhảy xuống.
Trần Thúy Lan vợ gã đi ra khỏi quầy bán quà vặt, vừa giúp Trương Vượng Tài đỡ hàng hóa xuống, vừa liếc mắt An Tại Đào một cái nhỏ giọng hỏi:
- Chàng trai nhà ai vậy? Đúng là một chàng trai tuấn tú!
Trương Vượng Tài trừng mắt liếc vợ một cái:
- Ít tán dóc, nhanh chóng làm việc! Đây là sinh viên mới tới trấn, cô lải nhải cái gì!
Nói xong, Trương Vượng Tài thấy An Tại Đào không ngờ khiêng lên một món hàng hóa nặng nề, cười ha ha:
- Ta nói người anh em, cảm ơn, không nghĩ tới một thanh niên nội thành như cậu, sức lực thật ra cũng lớn!
An Tại Đào khiêng thùng vào trong quầy bán hàng, thở hổn hển nói:
- Ha ha, đây không tính cái gì. Ta nói anh Vượng Tài, quầy bán hàng này của hai người ngay ở ven đường, ta xem cửa hàng trên trấn của không nhiều, kinh doanh hẳn là không tệ lắm đi?
- Cũng đủ sống.
Trương Vượng Tài cười ha ha.
- Sắp đóng cửa, còn đủ sống!
Trần Thúy Lan nhỏ giọng than thở một tiếng, ôm một thùng mì ăn liền vào trong quầy hàng, hung hăng mà đá văng cánh cửa gỗ, phát ra một tiếng rầm.
An Tại Đào ngẩn ra, nhưng cũng không hỏi tiếp nữa.
Chuyển hàng xong, An Tại Đào lấy một điếu thuốc Trung Hoa của mình ra đưa cho Trương Vượng Tài, sau đó tự mình cũng châm một điếu. Trương Vượng Tài kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn:
- Cấp bậc người anh em không thấp đó, không ngờ rút ra Trung Hoa! Xem ra, thanh niên cậu ở trong thành cũng là kẻ có tiền!
An Tại Đào cười cười, chủ động nói chuyển hướng. Hai người vừa hút thuốc vừa tùy ý tán gẫu, một người đàn ông trung niên hơn 30 tuổi, trên người mặc một bộ quần áo trắng, tóc chải bóng loáng, là kiểu đầu đại bối (phía sau để bồng lên) hiện giờ khá lưu hành, chẳng qua An Tại Đào cảm thấy kiểu đầu này thật sự rất ngốc.
Đại bối đầu vội vàng chạy tới, hô một tiếng:
- Trương Vượng Tài, lấy hai bao thuốc Ngọc Khê tới, hôm nay có lãnh đạo tới trấn! Nhanh chóng!
Trương vượng Tài lập tức biến sắc, nhíu mày, qua đón, cúi đầu nói:
- Chủ nhiệm Lượng, chúng tôi thật sự là kinh doanh nhỏ... Không tính nợ được, mấy năm nay thị trấn đã nợ chúng tôi hơn 17.000 đồng tiền thuốc, đến hiện giờ cũng không tính tiền cho chúng tôi...
Đại bối đầu là Chánh văn phòng thị trấn Lương Mậu Tài, gã không kiên nhẫn mà trừng mắt liếc Trương Vượng Tài một cái:
- Ta nói tiểu tử ngươi sao lại nói nhảm nhiều như vậy? Chính quyền trấn chúng ta cũng đường đường là chính quyền nhân dân cấp một, còn có thể nợ chút tiền thuốc của ngươi sao? Đã sớm nói với ngươi, hiện giờ tài chính thị trấn hơi khó khăn, chờ thêm vài năm sẽ tính toán một thể với ngươi, ngươi hoảng cái gì?
Sắc mặt Trương Vượng Tài hơi đỏ lên, còn muốn nói gì nữa, vợ gã Trần Thúy Lan đã vọt ra, lớn tiếng nói:
- Chủ nhiệm Lượng, không lấy tiền thì không thuốc, quán nhỏ chúng ta không thể tính nợ xa!
Lương Mậu Tài hơi căm tức, ngón tay gã chỉ Trần Thúy Lan trách mắng:
- Nhìn ngươi đàn bà hùng hổ, ánh mắt thực thiển cận, trong mắt chỉ biết có tiền! ... Tôi không có thời gian lằng nhằng với cô, tôi còn phải bận rộn tiếp đãi lãnh đạo, lười nói nhảm với cô, nhanh chóng lấy hai bao thuốc ra đây!
Thấy Trần Thúy Lan đứng đó không động, miệng bĩu lên. Lương Mậu Tài thẹn quá hóa giận mà quát:
- Trương Vượng Tài, cái quán nhỏ này nhà cậu có còn muốn mở không?
Trương Vượng Tài thở dài, đang muốn vào cửa lấy thuốc, Trần Thúy Lan phẫn nộ đứng ở cửa, lớn tiếng hô lên:
- Chính quyền làm sao vậy? Chính quyền là có thể hút thuốc uống rượu không trả tiền sao? Không được, Trương Vượng Tài, nếu hôm nay ngươi dám lấy thuốc cho gã, bà sẽ không để yên với ngươi, ly hôn với ngươi!
Không ngờ Lương Mậu Tài đứng đó làm ầm ĩ với Trần Thúy Lan, An Tại Đào đứng một bên nhìn nghe chau mày, càng nghe càng không vào. Dần dần, một số thôn dân xúm tới đây xem náo nhiệt.
Trần Thúy Lan lấy một cuốn sổ từ trong phòng, mở ra, chỉ vào bản ghi chép chằng chịt trên cuốn sổ, mặt đỏ bừng lên, cô kích động tay cũng hơi run run:
- Mọi người nhìn xem, còn nói đạo lý hay không? Nợ chúng tôi 17.000 đồng! Chúng tôi mới quán quà vặt vài năm tổng cộng mới kiếm được bao nhiêu tiền? Tiền nhập hàng lúc này là tôi mượn từ nhà mẹ đẻ ---- Lương Mậu Tài, lúc này ông nói rách trời, bà cũng không cho nợ!
Tay Trần Thúy Lan run run, sổ sách rơi trên mặt đất. An Tại Đào tiến tới nhặt lên nhìn, liếc vài lần, âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ một quầy bán hàng buôn bán nhỏ như vậy, tiếp tục bị “nợ” như vậy không thể không suy sụp, khó trách người phụ nữ này tức giận và phẫn nộ như vậy.
Hắn thở dài, giao cuốn sách cho Trương Vượng Tài, cười nói: đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
- Tốt lắm, chị Trương, xin bớt giận, cùng đừng nóng giận. Hai người không cho nợ, người khác còn có thể bắt buộc hai người cho nợ sổ hay sao?
Trương Vượng Tài nhận lấy sổ sách, nhìn vợ mình mặt đỏ tai hồng chống thắt lưng chửi bới giống như người đàn bà chanh chua, lại nhìn Lương Mậu Tài thần sắc phẫn nộ xấu hổ, lại nhìn người xem náo nhiệt chung quanh, tức giận dồn lại một chỗ khoát tay áo rống lên:
- Đều chút đi, xem cái gì mà xem? Có gì hay!
Lương Mậu Tài hung hăng mà chà chân, ngón tay chỉ Trương Vượng Tài:
- Trương Vượng Tài, được, được, ngươi thật có gan!
-----o0o-----