Chương 16 Sở Phong đi trước nét mặt đen sì tưởng chừng như có thể doạ ma người ta, tâm trạng cực kì xấu. Thượng Quan Nhã Vân bám theo sau, hoàn toàn trái ngược, nhìn đông nhìn tây rất chi là thoải mái thích chí, nhìn những nô tì thị vệ đang lén lút trố mắt trông hai người, cô khẽ ngâm lên điệu vui.
Hắc hắc, chọc tức tên mặt lạnh Diêm La chính là sở thích của ta a!
- Các chủ!
Sở Phong đột ngột đứng lại, làm Nhã Vân không chú ý đâm sầm vào lưng hắn, ngã nhào một cái xuống đất, tư thế vô cùng đẹp.
Hắn lắc lắc đầu, đành quay lại kéo cô lên. Không hiểu Thượng Quan Đạt kia giáo dục như thế nào mới ra một nữ nhân như thế này.
Người vừa gọi “ các chủ” kia trợn mặt nhìn cảnh này, hai con mắt suýt nữa lòi ra khỏi mắt mà rớt xuống đất. Đó là một lão ông chừng 60 tuổi, nhìn có vẻ chất phác hiền lành, nhưng sâu trong sự hiền lành đó là cái gì thì quỷ mới viết
Nhã Vân xuýt xoa cái mũi tội nghiệp của mình, vừa mới dợm đứng lên đã bị ông lão này nhìn chằm chằm dò xét đến.
- Người đã về!
Lão ông kia vội cung kính cúi chào.
- Ân. – Sở Phong khẽ khoát khoát tay
- Các chủ, đây là…
Lão ông kia lại nhìn sang Nhã Vân, trong lòng biết rõ đây là ai rồi nhưng còn cố hỏi. Chẳng phải bọn người trong Đông Phương các đồn thổi các chủ bị tiểu thư nhà Thượng Quan quyến rũ sao, bộ dạng cô nương này khuynh nước khuynh thành như vậy, chắc chẳng sai đâu. Lão ngay lập tức có ác cảm với ‘ hồ ly tinh” này, nhưng có các chủ ở đây không dám có thái độ.
Nhìn cái ánh mắt khinh miệt vô cùng sâu sắc kia, Nhã Vân không khỏi nóng mặt bộp lại
- Tiểu nữ là một vị bằng hữu của Sở Các chủ.
Ác cảm của lão ông ngaỳ càng tăng, ta hỏi các chủ đâu đến lượt Hồ ly tinh như ngươi tuỳ tiện xen vào?
- Đây là Từ Quản gia, Quản gia của Đông Phương Các. Từ quản gia, Thượng Quan cô nương là khách quý của ta, ngươi phải hảo đối đãi.
Sở Phong nhàn nhạt nói, chưa đợi Từ Quản gia kia trả lời đã nói tiếp
- Nghe nói Nhị Đệ và Tứ muội đã lên núi?
- Vâng.- Từ Quan gia lại cung kính- Có lẽ ba bốn ngày nữa cũng sắp về rồi.
Nhị đệ? Chẳng phải tên ngốc Tư Đồ gì gì đó sao, ba bốn ngày nữa là hắn về… Đông Phương các tuyệt đối không nhàm chán rồi, không biết tên ngốc đó đã lành vết thương trên cổ chưa? Nhã Vân lén cười trộm trong lòng
Sở Phong trầm ngâm một tí rồi quay sang Nhã vân:
- - Ta có việc, ngươi đi theo Từ Quản gia trước. Ngoan ngoãn ở đây, khi nào ngươi muốn gặp ta thì thông báo qua hai người này. Tuyệt đối không được đi lung tung, nếu không đừng có trách ta! Từ Quản gia, lát nữa đến thư phòng gặp ta
Lại còn đem giọng doạ dẫm nữa, ta thèm vào sợ ngươi. Nhã Vân nguyền rủa trăm nghìn lần trong bụng, Nhã Vân liếc hắn môt cái, ậm ừ
- Miễn là ngươi không cho ta chết đói, ngày ăn ba bữa, có chỗ cho ta ngủ, tắm giặt thì ta tuyệt đối không bỏ đi đâu.
Sở Phong không thể không nhếch mép lên cười nhẹ bởi câu nói kia
- Đông Phương các không thiếu mấy thứ đó, chỉ cần ngươi nghe lời thì ta cũng không cho ngươi chết đâu.
Nghe lời cái đầu ngươi ấy! ta đây ngoan ngoãn cho ngươi sai bảo thì bỗn chữ Thượng Quan Nhã Vân xin viết ngược lại!
Tất nhiên cô chỉ nghiến răng nghiến lời trong lòng, miễn cưỡng nở một nụ cười tạm biệt khi hắn xoay người bước đi. Đương nhiên sau đó khuôn mặt lại trở nên sa sầm lại, kèm theo một cái lè lưỡi hết sức châm biếm. Còn bà nó, nếu Thượng Quan Nhã Vân ta không có chỗ nào để đi nữa thì ta cóc thèm theo ngươi!
- Hừ.
Từ Quản gia nhìn khuôn mặt của cô, không thể không hừ lạnh một tiếng. Trước mặt các chủ thì tươi cười nịnh bợ, sau đó thì lại trưng ra vẻ mặt này.
Nhã Vân đến bây giờ mới nhớ vị Từ Quản gia kia đang ở bên cạnh mình, thì ông ta đã buông một câu lạnh lùng
- Thỉnh cô nương đi theo lão nô.
- Vâng.
Dù gì thì Từ gì gì này cũng là quản gia của Đông Phương Các, đồ ăn mặn ngọt thế nào cũng do ông ta quyết định, làm mất lòng ông ta chỉ tổ ăn không ngon ngủ không ấm.
Đi được mấy bước, Từ Quản gia chợt chậm lại, không có các chủ ở đây tội gì lão không giáo huấn cho con chồn hôi này một trận
- Thượng Quan cô nương, lão nô xin cô nương nhớ rõ thân phận của mình ở đây.
Thân phận? Nhã Vân gõ gõ đầu mấy cái, nếu k hiều thì cũng nhục mặt các tỉ tỉ muội muội xuyên không trước đó
- Từ quản gia nói như thế nào, Nhã Vân nhất thời không hiếu.- Cô tình bơ, cười nhạt. Sao giống phim Hàn mà mấy bà mẹ chổng đe doạ lọ lem thế, bất quá cô không phải dễ bắt nạt a
Từ Quản gia đứng lại hẳn, nhìn cô một loạt từ đầu đến chân, nói thẳng
- Cô nương tất nhiên cũng xinh đẹp động lòng người, nhưng trong đời lão nô biết khối người xinh đẹp thanh tú hơn cô nương, nhất là…- Ông ta cố ý nhấn mạnh mấy từ- Có lý lịch trong sạch. Vì vậy nên Thượng Quan cô nương không nên có những ý nghĩ không an phận trong lòng.
Thì ra là vậy. Nhã Vân không khỏi cười lạnh trong lòng, rất thấu hiểu nỗi khổ của Thượng Quan Nhã Vân trước đây. Chỉ vì có mấu thẫn xuất thân trốn phong trần suốt đời mang cái danh quyến rũ người ta mà con gái cũng phải chịu khổ, bị người đời dè bỉu là Hồ ly Tinh.
- Từ Quản gia yên tâm. Tiểu nữ tuyệt đối không có những ý nghĩ kia…Bất quá…- Cô nhàn nhã nói, không quên nở nụ cười- Chỉ sợ Các Chủ của lão bá có mà thôi.
- Ngươi…
Từ Quản gia hiển nhiên bị chọc tức, nhưng với kinh nghiệm cáo già từng trải liền dịu ngay nét mặt
- Như lão nô đã nói trên, cô nương đừng hi vọng các chủ sẽ si mê cô nương lâu. Lão nô đã nuôi dạy các chủ khôn lớn, các chủ làm chuyện gì cũng chẳng để nữ nhân vướng chân. Lão nô chỉ cảnh báo cho cô nương biết, nếu không về sau nháo nhào lên.
Bắt đầu bực mình rồi đấy, cái lão cáo già hay nói dai này. Bồn cô nương dù gì cũng là người hiện đại hắn hôi, xem không ít phim hàn đọc không ít tiểu thuyết, lẽ nào chịu thua.
Nhã Vân lấy tay vân vê lọn tóc, chớp chớp mắt nhìn ngây thơ lừa tình đến nỗi Từ quản gia cũng phải loá mắt một hồi, bỗng nhiên có cảm giác mình đang bắt nạt một cô nương hiền lành lương thiện nào kia
- Tiểu nữ nhớ không nhầm thì lão bá là Quản gia của Đông Phương các?-
Cô không trả lời mà hỏi lại
- Đúng. Ta đã làm quản gia từ thời Đông Phương chân nhân còn làm Các chủ.
Từ Quản gia ưỡn ngực, rung rinh mấy sợi râu trước cầm. Ta là ai, quản gia lâu năm được sự tin tưởng chẳng nhẽ không đối phó được nha đầu thúi như ngươi?
- A!- Nhã Vân giả bộ kêu lên một tiếng ngạc nhiên- Ta đến bây giờ mới biết quản gia lâu năm quản cả chuyện tình cảm của các chủ. Chẳng nhẽ Các chủ muốn ngủ với nữ nhân nào, ở đâu và giờ nào đều phải thông qua Từ Quản gia?
Đấu với ta, lão già “ lâu năm” như ngươi sẽ có lúc tức chết. Nhã Vân bày đặt bộ mặt ngây thơ vô tội, giươg đôi mắt to lên hỏi.
Cái vẻ đắc ý trên mặt Từ quản gia bỗng chốc biên mất, lão ta hai tay nắm chặt cố gắng kiềm chế để không cho cô nương kia một chưởng. Lão chỉ xoay lưng đi buông một câu
- Đúng là nữ nhân không có giáo dục, mẫu thân nào con nấy!
Nếu như bình thường Nhã Vân đã sớm nổi điên lên. Nhưng bây giờ nghe những lời này cô sớm đã miễn dịch. Tức giận là ma quỷ a!
- Vậy Từ quản gia bảo tiểu nữ không được giáo dục ở chỗ nào ạ? Mẫu thân của tiểu nữ tuy xuất thân chồn phong trần, nhưng cũng không đi đốt nhà giết người. Huống chi bốn vị Các chủ Đường chủ ở đây đều không biết xuất thân của mình, lão bá nói như vậy huống chi lôi cả họ ra?
Từ quản gia cứng họng. Nha đầu này nói không sai vào đâu dược, bốn huynh đệ nhà Sở Phong đều được Đông Phương chân nhân nhận nuôi, lai lịch bất minh. Tuy chưa biết con người Thương Quan Nhã Vân ra sao nhưng lão đã mặc địch là cô ta không tốt dẹp gì, bây giờ thấy hơn chột dạ.
Cả hai cùng im lặng không nói gì, chẳng mấy chốc đã đến trước một toà trang viện nhỏ. Trước hiên, mấy nha hoàn đang quét dọn, đùa giỡn với nhau. Thấy Từ quản gia, cả bọn cùng cúi đầu hành lễ.
- Tiểu Na, Tiểu Tương.
Từ quản gia không nhìn bọn họ, chỉ gọi mấy tiếng, Ngay lập tức, hai nha hoàn ngẩng mặt lên.
- dạ?
- Đây là Thượng Quan cô nương, từ nay sẽ ở lại đây. Ta phân phó cho hai ngươi hầu hạ, có sai sót gì thì đừng trách.
Từ Quản gia nghiêm mặt, hai nô tì kêu Tiểu Tương, Tiểu Na kia vâng vâng dạ dạ, nhưng không kiềm chế được liếc mắt nhìn Nhã Vân một cái. Tất nhiên không ai biết được đề tài nói chuyện của các nàng vừa nãy là vị cô nương xinh đẹp tuyệt trần này.
- Thượng Quan cô nương, Lão nô xin lui trước. Khi nào các chủ cần gặp cô nương sẽ thông qua hai nha hoàn này.
Nghe giọng Từ Quản gia cũng đủ biết lão ta mong không có giây phút đó xảy ra, nói xong, lão vội vàng đi như tránh xa bệnh truyền nhiễm.
Nhã Vân cũng không chấp nhặt, chợt thấy hai nha hoàn kia đang nhìn mình với vẻ rất tò mò làm cô hơi ngượng ngùng.
- ơ.. Chào…
Cô đành gượng cười, làm nha hoàn kia vội vàng cụp mắt xuống, đồng thanh nói:
- Chúng nô tì tham kiến Thượng Quan cô nương.
Sống ở thế kỉ 21 bình đẳng, Nhã Vân thật không quen cách cung kính phát ớn này liền khoát khoát tay
- Không cần làm vậy đâu, ngẩng mặt lên đi. Hai các ngươi ai là Tiểu Na, Tiểu Tương?
Một nha đầu mặt mũi thanh tú lanh lợi, hoạt bát vội nhanh nhẩu nói ngay
- Nô tì là Tiểu Tương, còn đây là Tiểu Na ạ!
Nhã Vân âm thầm đánh giá, nha đầu Tiểu Tương chừg 16,17 tuổi, có vẻ ngây thơ thẳng tính còn Tiểu Na kia lại trầm ổn hơn, dè dặt.
Hai nha đầu kia cũng nhận xét trong lòng, Thượng Quan cô nươg này không hổ danh là con gái đệ nhất ca kĩ võ lâm, liếc mắt một cái cũng động lòng người, bất quá có vẻ dễ tính, không giống với Hồ lỹ tinh mà người ta đồn đại.
Hai nha đầu kia dẫn cô vào một căn phòng khá lớn, đầy đủ bàn guường, còn có đàn sáo, rồi phấn soi, đồ thêu thúa, thoạt qua cũng đủ biết là cho nữ nhân ở.
Nhã Vân trơn mắt ngó từ khắp nơi, không nén nổi ngạc nhiên
- Căn phòng này trước là của ai?
Hai nha đầu đưa mắt nhìn nhau, Tiểu Tương lại lanh chanh trước
- Mấy ngày trước Các chủ đã gửi thư về, nói chũng nô tì sửa soạn một căn phòng cho cô nương. Cô nương thật đặc biệt nha, chưa bao giờ nô tì thấy các chủ…
Đang nói cao hứng, Tiểu na chợt ngắt lời Tiểu Tương, hơi cao giọng
- Tiểu Tương, đủ rồi đấy. – Nha đầu quay sang Nhã Vân- Thương Quan cô nươg, Tiểu Tương hơi lắm mồm.
Nhã Vân cười hì, tiểu cô nương này cũng chỉ mới mười mấy tuổi đầu mà lời nói đều cẩn trọng từng trải, cô hồ bằng đó tuổi Thượng Quan mụ mụ còn dỗ uống sữa a.
- Không sao đâu. Hai em từ nay ở bên ta, không cần khách sáo gì. Ta không có thói quen nhìn người khác vâng dạ.
- Ách… cái này… Chúng nô tì không dám…
Hai người kia sợ hãi nói, tuy không coi trọng Thượng Quan cô nương này lắm, nhưng cũng là chủ từ a.
- Không sao. Ta ở nhà Thượng Quan vốn không có nhiều người hầu hạ, hai em cứ thoải mái
Nhã Vân thân tình vỗ vai Tiểu Na một cái làm cô ta giật mình. Tiểu Tương vội bảo
- Thượng Quan cô nương, để nô tì thay quần áo cho cô nương.
Nói xong, cô ta liền kéo Nhã Vân vào phòng tắm, trên tay đã là bộ y phục màu hồng phâbs. Nét cười trên mặt Nhã Vân hơi héo đi một tí, cô hoảng sợ theo bản năng kéo chặt lấy y phục của mình
- Ta…
- Sao ạ?- Tiểu Tương giương mắt nhìn có vè ngạc nhiên
Nhã Vân bặm bặm môi, trên vai cô vẫn là vết thương chưa lành, sao có thể tin tưởng hai nha đầu này tắm rửa cho, huống chi đây là Đông Phương các, tên Sở Phong kia vẫn còn nghi ngờ.
- Ta tự mình tắm rửa.- Cô cố nặn ra một nụ cười- Không cần hai em đâu.
- Thế đâu có được ạ!
Tiểu Tương sửng sốt, chẳng phải vị tiểu thư nào cũng không tự biết mình làm việc, há mồm ra là có người đến đút cho? Tiểu Na cũng ở bên phụ hoạ
- Cô nương, hai em là nô tì của cô nương, đâu thể để như vậy. Từ quản gia sẽ nạt chết
Con bà nó, Nhã Vân rủa thầm, nhất thời cảm thấy khó xử. Mẹ kiếp tên Sở Phong, dám cả gan cho lão nãi nãi đâu môt kiếm làm lão nãi nãi lúc nào cũng giấu giấu diếm diếm, có cơ hội sẽ trả đủ cả vốn lẫn lãi.
- ta nói là không cần ma. Ta tự mình tắm rửa quen rồi, hai em chiều theo ý ta được không? Hồi còn nhỏ mẫu thân hay tắm cho ta, nhưng đến khi mẫu thân qua đời… cũng chẳng ai quan tâm đến ta mấy nữa…
Cô giả vờ cúi mặt, thương tâm đến nỗi làm hai nha đầu suýt nữa lệ rơi đầy mặt, bốn mắt nhìn nhau, rồi Tiểu Tương lăng xăng chạy vào trước
- Vậy để nô tì để y phục vào trong cho cô nương.
Thật là hú hồn hú vía.
Nhìn Tiếu Na chạy vào, Nhã Vân chợt cảm thấy nghi ngờ. Nha đầu này… Biết võ công a, hơn nữa võ công không tệ, toàn thân toả ra một mùi vị sát khí, dù rất khó che giấu nhưng vẫn hiển lộ ra. Chỉ có những kẻ đã từng giết nhiều người mới toả raa mùi vị như thế
Khoé miệng cô nở một nụ cười. Có mưu đồ gì sao, Thượng Quan Nhã Vân ta tuỳ cơ phụng bồi. Cùng lắm thì chó cùng rứt giậu, tung độc dược, biến Đông Phương Các đầu rơi máu chảy, quậy phá liên hồi. Cô tuy không mưu mô tính toán, đầu óc cũng không thông minh vận dụng kiến thức thế kỉ 21 như mấy nhân vật nữ chính trong truyện, nhưng là người có thù tất báo, ai tát ta một cái đảm bảo ta cắt đầu.
Ngâm mình trong một bồn đầy hoa hồng thơm phưng phức con bà nó thoải mái, Nhã Vân chợt dỏng tai lên nghe.
Một nữ nhân mặc áo tì nữ, bước chân nhẹ nhàng có như không tiếp cận căn phòng tắm, trong lòng không ngừng nguyền rủa. Đường đường là ngân cấp sát thủ, phải đi giám sát hồ ly mà chỉ cần búng ngón tay đã phải chết, dĩ nhiên cô ta không nguyện ý.
“ Vụt”
Bỗng nhiên, một vật thể lạ bay về phía cô ta, cắm phập vào bức tường gần đó. Ngân cấp sát thủ nhón hai ngón tay gỡ mảnh giấy nhỏ. “ Cách xa Thượng Quan Nhã Vân. Nếu không, giết”
Sát khí không thèm che giấu dưới mấy dòng chữ, cô ta hai tay run run. Lẽ nào là vị tổ tông ma nữ mà giang hồ hay đồn thổi, Huyết Sắc sao.
Ngân cấp sát thủ hít vào một hơi lạnh, có lẽ việc này phải bẩm báo lên các chủ, một tên tiều tốt như mình k quản nổi.
Ngân cấp sát thủ vừa đi, một người mặc y phục nha hoàn đi ra khỏi chỗ nấp, lẩm bẩm: “ Không biết đại tỉ đang giở trò gì đây…”