Tôi Là Zlatan Chương 58


Chương 58
Cú đánh gót & "Capocannoniere"

Vòng đấu cuối cùng diễn ra vào ngày 31-5. Khi này cuộc đua đã ngã ngũ, chúng tôi đã giành Scudetto từ lâu trước đó, nên truyền thông chỉ còn dành thời lượng để bình luận về danh hiệu Vua phá lưới mà thôi. Ai sẽ là người thắng nó trong cuộc tranh đua quyết liệt này?

Hôm ấy là một ngày oi ả, bản thân 3 cầu thủ chúng tôi cũng có chút căng thẳng. Từng người có thể không nghĩ về "Capocannoniere" khi mùa bóng bắt đầu, nhưng một khi đã có cơ hội rõ ràng để đạt được nó, không ai muốn bỏ qua cơ hội tuyệt vời này cả.

Với riêng cá nhân tôi, trận đấu tranh "Capocannoniere" có thể sẽ là show diễn cuối cùng, là lời tạm biệt trước khi rời Inter. Ra đi cùng với Scudetto và danh hiệu dội bom, đấy rõ ràng là một kết cục đẹp. Tôi đã tự nói với bản thân: mình dứt khoát không được phép đá tồi trận này.

Tất nhiên là để giành "Capocannoniere" thì tôi không tự mình quyết định được, còn phải phụ thuộc vào thành tích của Di Vaio và Milito nữa. Ở 2 đội bóng này, rõ ràng các cầu thủ cũng sẽ làm hết sức để có thể giúp cho chân sút số 1 của mình được vinh danh.

Ba trận đấu diễn ra cùng lúc. Bologna của Di Vaio gặp Catania, Genoa của Milito gặp Leece. Không có gì phải nghi ngờ, 90% là cả 2 đều sẽ ghi bàn cùng lúc. Vì thế bản thân tôi cũng buộc phải ghi bàn.

Đấy là một việc khó khăn. Mọi chân sút đều hiểu đều này, nếu bạn tự đặt ra cho mình mục tiêu phải ghi bàn, thậm chí là vài bàn trong một trận đấu, nó sẽ trở thành một gánh nặng. Cách tốt nhất là đừng đặt ra mục tiêu gì cả, cứ vào sân thi đấu theo bản năng.

Ngay lập tức tôi nhận ra trận đấu sẽ khó khăn. Chỉ sau vài phút đầu tỷ số giữa chúng tôi và Atalanta đã là 1-1. Phút thứ 12, Esteban Cambiasso tung một cú sút xa bên ngoài vòng cấm, tôi lao theo quả bóng, phá bẫy việt vị và đối mặt với thủ môn, nhưng quả bóng đã đổi hướng một cách đột ngột và tôi đã va chạm rất mạnh với tay thủ môn ấy.

Chỉ sau đó ít lâu tôi có một cơ hội thuận lợi hơn và đã ghi bàn nâng tỷ số lên 2-1. Nếu trận đấu kết thúc ngay lúc ấy, hiển nhiên tôi sẽ là Vua phá lưới.

CĐV đang gào tên tôi dữ dội và tôi thì bắt đầu hy vọng, mọi thứ có vẻ đang rất tốt. Nhưng tôi nhận được tin từ những trận đấu khác. Bên ngoài đường biên, mọi người là lên: "Di Vaio đã ghi bàn".

Anh chàng Diego Milito cũng không chịu kém. Đấy là một chân sút người Argentina và có tỷ lệ ghi bàn đáng nể. Chỉ một tuần trước thôi Inter đã ký được hợp đồng với Milito. Vì thế nếu tôi không thể rời Inter vào cuối mùa thì anh ấy sẽ là đối tác của tôi trên hàng công từ mùa bóng tới. Nhưng bây giờ, anh ấy đang có một trận đấu rất hay với Leece và đã có cú đúp chỉ trong 10 phút.

Số bàn của Milito giờ đã là 24, tức là ngang với tôi. Và khi đã ghi 2 bàn dễ dàng như thế, có cảm giác là bàn thứ 3 sẽ đến vào bất cứ lúc nào.

Cả tôi, Milito và Di Vaio đều ghi bàn và cùng chia sẻ vị trí dẫn đầu, quả là kịch tính. Hiển nhiên là không một chân sút nào muốn chia đôi hay chia 3 danh hiệu của mình cả. Phải độc chiếm nó. Tôi tự đặt mục tiêu phải ghi thêm 1 bàn.

Sự hồi hộp hiện rõ lên các cầu thủ trên ghế dự bị và các CĐV. Nhưng thời gian trôi qua và không có gì xảy ra cả. Trận đấu với Atalanta có vẻ sẽ kết thúc với một trận hòa. Tỷ số khi ấy là 3-3 và chỉ còn có 10 phút nữa.

Mourinho tung Hernan Crespo vào sân, ông ấy cần một luồng gió mới. Crespo vẫy tay kêu gọi các đồng đội tràn lên và kết liễu đối thủ. Tôi cũng hò hét ầm sân, dù nhiều đồng đội đã thấm mệt.

Crespo vừa vào sân nên khỏe nhất, anh ấy dốc bóng bên cánh phải và tôi chạy vào vòng cấm. Bóng được rót vào trong, sau một vài pha va chạm để "lấy chỗ" thì tôi rơi vào thế quay lưng lại với khung thành. Quả bóng bật ra, ngay sau lưng tôi.

Chết tiệt, phải làm gì đây nhỉ. A, đánh gót. Tôi đã từng đánh gót ghi bàn không ít trong sự nghiệp, cú đánh gót vào lưới Italia tại Euro, hay cú karate vào lưới Bologna. Nhưng tình huống này thì khác. Quả bóng ở một vị trí khó, tôi cũng ở một vị trí khó và xung quanh vẫn còn cầu thủ truy cản. Quả bóng không thể vào.

Vậy mà nó lại vào. Tôi cởi phăng chiếc áo và mặc xác chiếc thẻ vàng. Ôi Chúa ơi, điều này thật lớn lao, tôi lao đến cột cờ góc và đồng đội đều chạy đến để chia vui với tôi. Crespo và tất cả mọi người. Họ nhấn tôi xuống đất, tôi sung sướng đến phát điên, mọi người thì bảo: "Làm Vua phá lưới rồi nhé".

Đấy là lịch sử. Khi tôi đến Italia 5 năm trước, người ta nói là Zlatan không phải là một chân sút hiệu quả, nhưng bây giờ tôi đã là Vua phá lưới.

Capocannoniere, không ai có thể nghi ngờ tôi được nữa. Tôi đừng dậy, đi về giữa sân và nhận ra một điều thật sự... khủng khiếp.

Mourinho đang nhảy nhót. Ông ấy gần như phát điên. Ông ấy la hét và ăn mừng như một đứa trẻ. Tôi mỉm cười: cuối cùng thì tôi đã đã buộc ông phải ăn mừng, tốn nhiều công sức phết đấy.

Ibra đã trở thành Capocannoniere với một cú đánh gót như thế đó.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/75999


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận