Thịnh Thế Trà Hương Chương 51


Chương 51
Từng bước ép buộc

Trong đại sảnh.

Nhị phu nhân chậm rãi đi đến trước mặt Đại phu nhân.

Hôm nay, bà mặt chiếc áo màu vàng nghệ thêu hoa mai xanh, váy dài màu bạc, tóc vấn cầu kì, cài ba cây trâm, ngực đeo vòng mã não, cổ tay đeo vòng hồng ngọc trạm phù dung, cả người hoa lệ, không hề kém Đại phu nhân.

-   Đại tỷ.

Lý di nương đối mặt với Đại phu nhân, khóe mày như có ý cười nhưng giọng nói vô cùng âm trầm:

-   Năm đó lúc lão gia giao vị trí đương gia tạm thời cho tỷ, nhiều năm như vậy, cũng phiền đại tỷ cai quản Trà Hành, làm ăn phát đạt. Ta thay mặt con cháu Trang phủ cảm ơn đại tỷ.

Nói xong hơi hành lễ với bà rồi lại đứng thẳng người, tiếp tục nói:

-   Nhưng giờ bọn nhỏ đều lớn, cũng đến lúc đại tỷ hưởng phúc nhàn. Dù sao đại tỷ là nữ nhân khác họ không thể giữ mãi vị trí đương gia được đúng không? Cái này vừa không hợp tình, cũng không hợp lý!

Nói tới đây, Lý di nương cười cười, xoay người nhìn mọi người rồi nói tiếp:

-   Hôm nay thiếp thân mời đại nhân, các lão gia đến đây là muốn xin đại nhân chứng kiến, cũng muốn nói rõ ràng với các lão gia, các công tử Trang phủ đều đã thành thân, nay vị trí đương gia Trang phủ có nên vật về chủ cũ không?

Mọi người nghe xong lời này đều rất ăn ý mà gật đầu.

Lúc này, Hồ đại nhân ngồi chính vị cười lớn nói:

-   Vốn việc nhà như thế này không tới lượt bản quan đến nhúng tay nhưng bản quan thân là quan phụ mẫu, nếu Lý di nương khẩn thiết muốn nhờ, bản quan cũng không thể bỏ mặc. Việc này vẫn nên để người nhà Trang phủ các ngươi tự quyết. Bản quan chỉ ở bên xem, cuối cùng sẽ chủ trì công đạo cho mọi người. Trang phu nhân, Lý di nương, các vị tộc trưởng đừng sợ gì bản quan, cứ phát biểu ý kiến của mình đi.

Nói xong, Hồ đại nhân bưng chung trà bên cạnh, chậm rãi nhấp miệng, vẻ mặt đầy công chính nghiêm minh. Nhưng ai chẳng biết quan hệ của Hồ đại nhân và Lý di nương, ai sẽ coi lời hắn nói là thật?

Mọi người phía Lý di nương đều đắc ý còn người bên Đại phu nhân đều tức giận mà không dám nói gì.

Lúc này, người được Đại phu nhân gọi là “đại bá” tên là Trang Thủ Kính đứng lên, hắn rung tay áo, lộ ra chiếc nhẫn xanh biếc ở ngón cái sau đó nhìn Đại phu nhân cười nói:

-   Đệ muội, tuy rằng lúc Tứ đệ qua đời giao Trà Hành cho muội tạm thời quản lý nhưng đệ muội chung quy cũng là nữ nhi. Xuất đầu lộ diện không hợp. Nhiều năm qua, chúng ta cũng vì thế mà phải nghe không ít những lời ra tiếng vào, ảnh hưởng đến danh dự Trang thị. Lúc trước bọn trẻ còn nhỏ, muội lại không tin chúng ta, chúng ta không tiện nói nhưng giờ bọn nhỏ đều đã lớn.

Giọng Trang Thủ Kính nhẹ nhàng nhưng lại có cảm giác bén nhọn khiến người ta cảm giác khó chịu như bị kiến cắn.

Nói tới đây, Trang Thủ Kính quay đầu nhìn những người khác một cái, cười cười nói:

-   Tín Ngạn thì thôi không nói, đứa trẻ này tuy rằng thông minh lanh lợi, nhưng chung quy không thích hợp chấp chưởng Trà Hành. Tín Trung tuy là đứa nhỏ thành thật nhưng về năng lực hay tài cán lại không bằng Tín Xuyên. Nay Tín Xuyên đã thành gia, đã là một nam nhân có trách nhiệm…

Hắn nói xong, quay đầu lại nhìn Đại phu nhân, cười tủm tỉm nói:

-   Đệ muội, đây là lúc đem thứ của Trang phủ giao cho con cháu Trang phủ rồi.

Lúc Trang Thủ Kính nói chuyện, Trang Tín Ngạn mang Hải Phú, Trần di nương dẫn Trang Minh Lan, tỷ đệ Phương Nghiên Hạnh đến. Nhìn thấy tình cảnh trong đại sảnh thì ai nấy đều kinh dị. Trang Tín Ngạn đi đến bên Nguyệt Nương, tìm vị trí có thể nhìn được toàn cục. Người tam phòng thì đứng ở vị trí cuối. Tỷ đệ Phương Nghiên Hạnh thấy Tần Thiên trong đám người thì khẽ gật đầu coi như chào hỏi. Mà hai huynh đệ Trang Tín Xuyên, Trang Tín Trung vì bị thương nên không đến.

Đại phu nhân cười cười, đang định nói gì đó thì lại bị “Nhị bá” Trang Thủ Văn bỗng nhiên cắt lời. Giọng hắn lạnh lùng hơn Trang Thủ Kính:

-   Đệ muội, đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm là đạo lý ngàn năm. Nay bọn nhỏ đều đã lớn, đệ muội còn như thế chẳng phải là khiến bọn chúng thành trò cười trong mắt người đời.

Hắn vừa dứt lời, “Tam bá” Trang Thủ Khắc cũng đứng dậy, giọng thô, vung cánh tay tráng kiện nói:

-   Ta là người thô bỉ, không nói đạo lý gì lớn, ta chỉ biết. Trà Hành là một tay Tứ đệ lập nên, là sản nghiệp của Trang gia, nay giao sản nghiệp cho người họ Trang mới đúng. Đệ muội khác họ thì không nên cố chấp.

-   Để cho Trang Tín Xuyên thừa kế Trang phủ, thừa kế Trà Hành mới là đúng. “Tiểu thúc” Trang Thủ Cố cũng nói tiếp lời.

Đám người trong họ mỗi người một câu, từng bước ép sát, lời nói đều hợp tình hợp lý. Đại phu nhân không có cơ hội lên tiếng, Nguyệt Nương, Tần Thiên ở bên đều vì Đại phu nhân mà tức giận. Nhưng các nàng đều là người hầu, chuyện này căn bản không đến lượt các nàng lên tiếng. Chuyện thừa kế Trang phủ càng không tới lượt bọn họ mở mồm.

Lý di nương đắc thắng nhìn Đại phu nhân. Trang Minh Hỉ bình tĩnh nhìn mọi việc. Lưu Bích Quân thì lo lắng nắm chặt khăn lụa. Trần di nương cau mày, sắc mặt có chút mất tự nhiên. Tỷ đệ Phương Nghiên Hạnh thấy Đại phu nhân bị ép buộc thì đều tỏ vẻ quan tâm.

Chờ Trang Thủ Cố nói xong, Lý di nương lại cười tiếp lời:

-   Đại tỷ, tỷ xem xem, nếu mình ta nghĩ như vậy thì có thể nói ta có lòng riêng nhưng ngay cả các vị tộc trưởng cũng nghĩ vậy thì xem ra vấn đề không là ở ta. Đại tỷ có nên chấp nhận đề nghị của mọi người không?

Từ lúc Đại phu nhân nghe Thúy Vi nói Lý di nương mời các tộc trưởng đến thì sớm biết sẽ gặp cục diện này. Lúc này tuy bị bọn họ liên hợp bức bách cũng không thất thố.

Đại phu nhân nhìn chung quanh một vòng rồi cười nói:

-   Hoa Anh rất cảm tạ các vị thúc bá, tuy rằng ở riêng đã lâu mà mọi người vẫn luôn quan tâm đến Trang phủ như vậy.

Lời này không nhẹ không nặng khiến mấy huynh đệ Trang Thủ Kính đều có chút mất tự nhiên. Nhị bá Trang Thủ Văn lạnh giọng nói một câu:

-   Tuy rằng đã ở riêng nhưng chúng ta cùng họ, nếu đã chung dòng máu thì chuyện nhà Tứ đệ chúng ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn?

-   Chính là như thế. Ba người còn lại vội cười nói.

Đại phu nhân mỉm cười, không nhanh không chậm nói:

-   Các vị thúc, bá luôn nói ta là người khác họ, không sai, Giang Hoa Anh ta tuy khác họ nhưng không phải người ngoài.

Đại phu nhân đi về phía đám người vừa tiến vào, vừa đi vừa nhấn mạnh từng chữ:

-   Ta là chính thất lão gia dùng kiệu lớn tám người khiêng lấy về, Giang Hoa Anh ta có tên trong gia phả Trang phủ, ta sống là người Trang gia, chết là quỷ Trang gia, ai có thể phủ nhận điểm này?

Nói tới đây, bà dừng bước, đối mặt với đám tộc trưởng, ngừng cười, gằn từng tiếng nói:

-   Không sai, sản nghiệp là một tay lão gia gây dựng nhưng trước khi chết, lão gia giao mọi quyền quyết định Trang phủ cho ta chính là vì tin tưởng ta. Nếu đến lão gia cũng tin tưởng ta thì người bên ngoài có cái gì mà phải xen vào.

Những lời này khiến đám người kia ngượng ngùng .

Lý di nương thấy tình thế không đúng, vọt tới trước mặt Đại phu nhân lớn tiếng nói:

 - Lão gia chỉ tạm thời giao Trà Hành cho bà quản lý chứ không phải giao cho bà. Nếu lão gia biết người ông ấy tín nhiệm nổi lòng tham với Trà Hành, không chịu giao Trà Hành ra thì nhất định sẽ hối hận với quyết định đó!

Đại phu nhân xoay người nhìn bà, lạnh lùng nói:

-   Lý Tú Mai, từ đầu tới cuối, ta đã bao giờ nói ta muốn độc chiếm Trà Hành, không muốn giao Trà Hành ra?

-   Tốt lắm!

Lý di nương trừng mắt, dương tay với bà:

-   Vậy bà giao ra đi. Hôm nay trước mặt Hồ đại nhân, trước mặt người trong dòng họ, bà giao sổ sách, chìa khóa Trà Hành cho Tín Xuyên đi!

Đại phu nhân đứng thẳng người, đẩy Lý di nương đang đè sát ra:

-   Ta sẽ giao ra nhưng không phải bây giờ, càng không phải là Tín Xuyên.

Sắc mặt Lý di nương trầm xuống, lạnh lùng nói:

-   Không giao cho Tín Xuyên thì cho ai?

Nàng xoay người chỉ vào Trần di nương:

-   Chẳng lẽ giao cho Tín Trung yếu đuối sợ phiền phức đó sao?

Trần di nương run lên, không tự chủ được nhìn về phía Đại phu nhân, hai mắt sáng ngời.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/60373


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận