Thiên Long Bát Bộ Hồi 260

Y lúc bé lười học, bản chất tuy chẳng phải là đứa thuần lương nhưng cũng chỉ là một thanh niên ngờ nghệch. Đến khi cha chết rồi, lang bạt giang hồ, bị người ta khinh khi hiếp đáp, chẳng có một ai thông minh chính trực dạy cho điều hay lẽ phải, mấy năm gần đây lại kề cận A Tử sớm hôm, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, huống chi y nhất tâm nhất y sùng kính A Tử, rau nào sâu nấy, đâu có phân biệt thị phi thiện ác thành thử học rặt một đường của phái Tinh Tú.

Môn phái Tinh Tú võ công nào cũng toàn do độc ác đểu cáng mà thủ thắng, lại được Toàn Quan Thanh hết sức giúp đỡ để giựt cho bằng được cái chức vị bang chủ Cái Bang, dạy y toàn những thủ đoạn giết người không nể nang, năm chầy tháng cũ tích góp lại, từ một cậu ấm con nhà danh môn đệ tử Trung Nguyên biến thành một gã cậy mạnh hiếp người, không phân thiện ác.

Huyền Từ lớn tiếng nói:

- Lời của Trang bang chủ, so với cái tiếng nhân hiệp mấy trăm năm của Cái Bang thật không xứng chút nào.

Du Thản Chi nhún người một cái đã nhảy vọt ra hơn một trượng nói:

- Muốn đánh thì ra đây, nếu không thì dang ra một bên cho rồi.

Y vừa nói vừa liếc qua nhìn Đinh Xuân Thu và A Tử, áng chừng vô cùng sốt ruột. Huyền Từ đáp:

- Được, hôm nay lão nạp xin lãnh giáo Hàng Long Thập Bát Chưởng và Đả Cẩu Bổng Pháp hai tuyệt kỹ của Trang bang chủ để anh hùng thiên hạ được chiêm ngưỡng công phu đích truyền của Cái Bang mấy trăm năm qua.

Du Thản Chi sững sờ, không tự chủ nổi phải thụt lùi hai bước. Y tuy tiếp nhiệm chức vụ bang chủ Cái Bang nhưng hai tuyệt kỹ Hàng Long Thập Bát Chưởng và Đả Cẩu Bổng Pháp chẳng biết một chiêu nào, có điều cũng đã nghe các trưởng lão Cái Bang xầm xì rằng hai môn này là Trấn Bang Thần Công. Hàng Long Thập Bát Chưởng thì đôi khi cũng truyền cho người không phải là bang chủ, còn Đả Cẩu Bổng Pháp thì nhất định chỉ truyền cho bang chủ mà thôi, trong mấy trăm năm qua không một bang chủ nào của Cái Bang không biết môn này.

Huyền Từ lại tiếp:

- Lão nạp xin sử dụng Đại Kim Cương Chưởng của bản phái ra tiếp Hàng Long Thập Bát Chưởng và dùng Hàng Ma thiền trượng để tiếp Đả Cẩu Bổng của bang chủ. Ôi, phái Thiếu Lâm và quí bang đời đời giao hảo, hai môn võ công này trước nay rèn luyện thì có nhưng chưa bao giờ dùng để đối địch quá chiêu, lão nạp vô đức, thật hổ thẹn với các đời bang chủ Cái Bang cùng các đời chưởng môn phái Thiếu Lâm từ trước tới nay.

Ông chắp hai tay lại, chính là chiêu Lễ Kính Như Lai, khởi thủ thức của Đại Kim Cương Chưởng, vẻ mặt hiền hòa nhưng tăng y phồng ra hai bên, đủ biết trong chiêu này uẩn tàng đầy nội lực thật cao thâm.

Du Thản Chi không nói năng gì, tay trái lăng không chém ra, chưởng phải cũng nhanh nhẹn vô cùng đẩy tới, chưởng lực bên trái ra trước mà đền sau, chưởng lực bên phải ra sau tới trước, hai luồng lực đâo đan chéo nhau, cực kỳ lạ lùng, chưởng lực hai bên giữa đường đụng nhau, nghe ầm một tiếng cùng tiêu tan nhưng nghe bựt bựt hai tiếng, đai lưng của Huyền Từ hai đầu đều đứt, bay vụt qua hai bên cả trượng. Hai luồng chưởng lực của Du Thản Chi phạm vi rất rộng, lực đạo tấn công tới bị chiêu Lễ Kính Như Lai tiêu giải nhưng ở hai bên lực đạo của y cũng ép tới làm đứt sợi dây đai.

Tăng lữ phái Thiếu Lâm và quần hùng thấy thế cùng nhao nhao kêu lên:

- Đây là công phu tà môn của phái Tinh Tú.

- Không phải là Hàng Long Thập Bát Chưởng.

- Không phải công phu của Cái Bang.

Trong Cái Bang cũng có đệ tử kêu lên:

- Chúng ta tỉ võ với phái Thiếu Lâm, không được dùng công phu tà môn.

- Bang chủ phải sử dụng Hàng Long Thập Bát Chưởng mới phải.

- Sử dụng công phu tà môn thì thật mất mặt cho Cái Bang. truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y

Du Thản Chi nghe chung quanh la ó, trong bụng không khỏi chần chừ, chiêu thứ hai không sử ra được nữa. Thế nhưng người trong phái Tinh Tú cũng nhao nhao lên:

- Thần công phái Tinh Tú so với Hàng Long Thập Bát Chưởng của Cái Bang mạnh hơn nhiều, sao lại không được sử dụng mà lại dùng thứ kém hơn?

- Trang sư huynh, lên nữa đi. Đương nhiên là dùng công phu thần công của ân sư Tinh Tú lão tiên truyền cho, tiến lên làm thịt lão sư già.

- Tinh Tú thần công, trên đời số một, đánh đâu thắng đó, vào đâu cũng lọt. Hàng Long xú chưởng, thối như rắm chó.

Trong khi tiếng người còn nhao nhao rức lác, bỗng nghe từ dưới chân núi có tiếng hùng tráng vọng lên:

- Ai dám bảo là võ công phái Tinh Tú lại hơn được Hàng Long Thập Bát Chưởng của Cái Bang?

Thanh âm đó không có gì là vang dội nhưng rõ ràng từng tiếng truyền vào tai mọi người, ai nấy ngạc nhiên, lập tức im bặt. Chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa rồn rã, hơn chục người giục ngựa chạy lên, trên lưng người nào cũng khoác áo choàng đen mỏng bằng lông cừu, bên trong là áo vải cũng màu đen, nhưng người thì như hổ, ngựa thì tựa rồng, kẻ cưỡi đã dắn dỏi mà tọa kỵ cũng là tuấn mã, con nào con nấy đầu ngẩng cao, chân dài, toàn thân đen tuyền, khi chạy đến gần quần hùng thấy sáng lóe lên, ánh vàng lấp lánh, thì ra móng những con ngựa đều đóng bằng hoàng kim. Chạy đến tất cả là mười chín con ngựa, tuy người không đông nhưng khí thế hùng tráng chẳng khác gì thiên quân vạn mã, mười tám con ngựa đi trước chạy tới nơi lập tức tẽ ra thành hai hàng đứng hai bên chỉ còn người sau cùng giục ngựa chạy tới.

Một số lớn người trong Cái Bang reo ầm lên:

- Kiều bang chủ! Kiều bang chủ!

Lập tức có mấy trăm bang chúng chạy vụt ra, dừng chân trước con ngựa của người kia khom lưng tham kiến.

Người đó chính là Tiêu Phong. Từ khi ông ta bị trục xuất ra khỏi Cái Bang vẫn tưởng anh em trong bang ai nấy coi mình như khấu thù, không ngờ tuy bạn thù phân biệt rồi vẫn còn rất nhiều huynh đệ cũ nhiệt tình chạy đến ra mắ khiến cho máu nóng bất giác trào lên, hổ mục hàm lệ, xoay mình nhảy xuống ôm quyền hoàn lễ nói:

- Tiêu Phong người Khất Đan đã bị trục xuất, cùng Cái Bang không còn liên can gì nữa, chúng vị sao còn xưng họ như thuở nào là sao? Các anh em từ khi từ biệt tới nay vẫn mạnh khỏe chứ?

Mấy câu sau cùng, tình cũ nghĩa xưa chan chứa, không khỏi bồi hồi. Những người chạy ra tham kiến chỉ toàn là đệ tử ba, bốn túi. Những người một hai túi là những đệ tử mới gia nhập, ít có cơ hội gặp được Tiêu Phong, còn năm sáu túi trở lên thì dè chừng kẻ Di người Hạ, tuổi tác cũng lớn, chức vụ cũng cao, không như những người trẻ nghĩ gì làm nấy, không biết ý tứ gì.

Mấy trăm đệ tử nghe ông nói thế mới tỉnh ngộ biết mình quá ư xung động, kẻ gọi là Kiều bang chủ kia chính là người Khất Đan đại đối đầu, trong bang trên dưới đều biết rõ, chẳng qua vì vừa thấy ông đột nhiên xuất hiện, cái tình quyến luyến xưa kia vẫn còn nên chạy ra quên cả chuyện lớn. Một số kẻ cúi đầu lùi về nhưng cũng không ít người vẫn còn ấp úng:

- Kiều… Kiều lão nhân gia khỏe chứ, từ khi từ biệt tới nay, không ngày nào không ngày nào không nhớ tới lão nhân gia.

Hôm đó đột nhiên A Tử đi ra không thấy quay về, mấy ngày liền không nghe tin tức gì cả, Tiêu Phong nóng ruột vô cùng, phái rất nhiều thám tử đi dò xét. Qua mấy tháng, sau cùng mới có hồi báo, nói nàng thân bị hãm tại Cái Bang, gã đầu sắt kia cũng ở chung với nàng một chỗ.

Tiêu Phong nghe nói thế trong lòng kinh hoảng, nghĩ Cái Bang hận mình tới xương tủy, lần này bắt được A Tử rồi, ắt hẳn dùng nàng làm con tin để uy hiếp mình, nên phải làm sao cứu nàng ra ngay mới được. Ông bèn tâu lên Liêu đế, xin nghỉ hai tháng đem quân chính sự vụ của Nam Viện giao cho Nam Viện Khu Mật Sứ Gia Luật Mạc Ca thay mặt điều hành, tự mình xuôi nam.

Lần này Tiêu Phong trở lại Trung Nguyên là có chuẩn bị trước, Yên Vân Thập Bát Kỵ tùy tòng đều là những cao thủ hạng nhất tuyển trong các bộ tộc Khất Đan. Lần trước ông độc chiến quần hùng ở Tụ Hiền Trang, may nhờ có một vị đại anh hùng ra tay cứu nếu không thì đã bị loạn đao phân thây rồi, đủ biết dù võ công cao cường thế nào chăng nữa mà một địch trăm thì cũng không chịu nổi nên lần này dẫn Yên Vân Thập Bát Kỵ theo, người nào cũng có thể một chống mười, lại thêm ngựa cưỡi đều là thiên lý lương câu, nếu như gặp nguy, nếu chỉ mong thoát thân thì không phải là chuyện khó.

Đoàn người đi đến Hà Nam, Tiêu Phong bắt một đệ tử Cái Bang hạng thấp tra hỏi, biết được là A Tử đã lòa hai mắt, ngày ngày cùng tân bang chủ như hình với bóng, lúc này đã đi theo y tới chùa Thiếu Lâm rồi. Tiêu Phong vừa lo vừa tức, nghĩ bụng mắt A Tử bị người ta làm mù rồi, chẳng nói cũng biết là sẽ bị người trong Cái Bang tra khảo đánh đập vô cùng thảm thiết, lập tức vội vã chạy theo, hi vọng trên đường gặp được thì ra tay cướp lấy để khỏi phải hội diện với các cao tăng phái Thiếu Lâm.

Đến núi Thiếu Thất, nghe văng vẳng môn nhân phái Tinh Tú la hét om sòm, nào là phái Tinh Tú võ công hơn xa Hàng Long Thập Bát Chưởng, không khỏi nổi cơn lôi đình. Ông tuy không còn là bang chủ Cái Bang nhưng Hàng Long Thập Bát Chưởng là do ân sư Uông Kiếm Thông đích thân truyền thụ, sao có thể để cho người ngoài khinh rẻ coi thường được?

Ông giục ngựa chạy lên, chào hỏi bọn đệ tử Cái Bang ba bốn túi xong, liếc mắt nhìn qua, thấy Đinh Xuân Thu tay nắm một cô gái áo tím, thân hình mảnh dẻ, khuôn mặt trái soan trắng ngần, chính là A Tử. Thế nhưng mắt nàng vô quang, đồng tử bị hủy rồi hiển nhiên đã mù.

Tiêu Phong trong lòng hết sức xót xa, lại thêm phẫn nộ, lập tức hùng dũng tiến tới, tay trái vạch một vòng, tay phải nhắm thẳng vào Đinh Xuân Thu đánh vù ra một chưởng, chính là chiêu Kháng Long Hữu Hối trong Hàng Long Thập Bát Chưởng. Khi ông ra chiêu còn cách Đinh Xuân Thu đến mười lăm, mười sáu trượng nhưng nói đến là đến ngay, khi chưởng đánh ra thì hai người chỉ còn cách nhau bảy tám trượng.

Võ thuật trong thiên hạ dù chưởng lực có hùng mạnh đến bực nào thì cũng không đánh ra ngoài năm trượng. Đinh Xuân Thu đã từng nghe danh Bắc Kiều Phong Nam Mộ Dung nên không dám coi thường chút nào, thấy ông từ ngoài xa mười lăm, mười sáu trượng đánh tới, đâu có ngờ rằng chưởng đó đánh vào mình, lại càng không ngờ rằng chưởng Tiêu Phong vừa đánh ra thì thân hình đã tiến đến chỉ còn ba bốn trượng, lại tiếp theo một chiêu Kháng Long Hữu Hối nữa, chưởng sau đè lên chưởng trước, hai luồng chưởng lực cùng ập tới một lượt chẳng khác gì bài sơn đảo hải.

Chỉ trong một nháy mắt, Đinh Xuân Thu thấy hơi thở như nghẹn lại, chưởng lực đối phương chẳng khác gì sóng triều ụp tới, thế không sao đương cự nổi, lại chẳng như một bức tường vô hình giạt vào người. Y còn đang kinh hãi, đâu có thì giờ suy nghĩ cách chống đỡ, nhưng biết nếu giơ đơn chưởng ra nghinh địch thể nào cũng gãy tay, trật xương, không chừng gân cốt toàn thân nát nhừ, vội vàng cầm A Tử ném tới trước, song chưởng vạch liên tiếp ba hình bán nguyệt trước mặt để hộ vệ thân mình, đồng thời gót chân nhún một cái nhảy lùi về sau.

Tiêu Phong lại đánh thêm một chiêu Kháng Long Hữu Hối, chưởng lực chiêu trước chưa hết thì chiêu sau lại đến rồi. Đinh Xuân Thu không dám chống đỡ mũi nhọn từ chính diện, chưởng phải xeo xéo tung ra đánh vào chưởng lực của Tiêu Phong nhưng thấy cánh tay phải tê đi, khí tức trong ngực nặng như chì, vội vàng mượn thế nhảy ra ngoài xa ba trượng, lại sợ địch nhân tiếp tục truy kích, giơ chưởng lên che ngực, ám vận độc khí lên lòng bàn tay.

Tiêu Phong nhẹ nhàng vươn tay ra bắt lấy A Tử đang từ trên không rơi xuống, tiện tay giải huyệt cho nàng. A Tử tuy mắt không nhìn thấy, bị Đinh Xuân Thu bắt giữ không nói được nhưng những gì xảy ra ở chung quanh đều nghe rõ ràng, huyệt đạo trên người vừa giải khai lập tức mừng rỡ nói:

- Hảo tỉ phu, may quá có anh đến cứu em.

Tiêu Phong trong lòng hết sức xót xa, dịu dàng an ủi:

- A Tử, những ngày qua chắc ngươi khốn khổ lắm nhỉ, cũng tại tỉ phu làm lụy đến cô.

Ông vẫn tưởng các thủ lãnh Cái Bang hận thù ghê gớm nhưng không làm gì được, biết rằng A Tử là thân nhân duy nhất của ông nên đến Nam Kinh bắt cóc đem về, hành hạ một phen, có đâu ngờ mọi chuyện của A Tử đều do mình làm mình chịu.

Khi Tiêu Phong lên đến trên núi, quần hùng lập tức rúng động. Hôm đó đại chiến Tụ Hiền Trang, ông một thân một mình một lúc đánh chết mấy chục hảo thủ, quả là uy chấn thiên hạ. Quần hùng Trung Nguyên giận ông tận xương tủy nhưng ai nấy nghe tới cũng bạt vía kinh hồn, bây giờ đột nhiên thấy ông lên núi Thiếu Thất, chắc mẩm không thể tránh khỏi một trường ác chiến. Những người khi trước có tham dự đại hội Tụ Hiền Trang, nhớ lại cái cảnh máu chảy thịt rơi vung vãi nơi đại sảnh, bụng vẫn còn phập phồng, không khỏi ớn lạnh. Lại vừa thấy ông chỉ ra một chiêu Kháng Long Hữu Hối đã đánh cho kẻ số một đời nay là Tinh Tú Lão Quái phải cụp đuôi bỏ chạy, càng thêm sợ hãi, trên núi người nào người nấy mặt mày bần thần, không ai nói được lời nào.

Chỉ có độ vài chục môn nhân phái Tinh Tú vẫn nhơn nhơn nói không biết ngượng:

- Họ Kiều kia, trên người mi đã trúng phải tiên thuật của Tinh Tú Lão Tiên, chưa đầy mười ngày sẽ biến thành đống mủ mà chết.

- Tinh Tú Lão Tiên thấy ngươi là đồ hậu sinh tiểu bối nên mới nhường cho ngươi ba chiêu đấy thôi.

- Tinh Tú Lão Tiên thân phận nhường nào mà thèm động thủ với ngươi? Nếu mi không biết hối cải, lập tức quì xuống van xin tha mạng, sau này ắt chết không có đất mà chôn.

Có điều thanh âm tiếng được tiếng mất, không còn lớn lối như trước nữa. Du Thản Chi trông thấy Tiêu Phong trong bụng khiếp hãi, tới khi thấy ông vươn tay ôm A Tử vào lòng mà mặt nàng đầy vui sướng, cực kỳ thân thiết, không còn nhẫn nại được nữa liền nhảy tới kêu lên:

- Ông mau… mau bỏ A Tử cô nương xuống!

Tiêu Phong đặt A Tử xuống đất hỏi lại:

- Các hạ là ai?

Du Thản Chi gặp phải đôi mắt lẫm lẫm sinh uy của ông chiếu vào, lập tức chột dạ, ấp úng:

- Tại hạ… tại hạ là bang chủ Cái Bang Trang Tụ Hiền tức là Trang bang chủ.

Trong Cái Bang có người kêu lên:

- Ngươi đã bái nhập làm môn hạ phái Tinh Tú, sao còn làm bang chủ Cái Bang được?

Tiêu Phong giận dữ quát lớn:

- Sao ngươi dám làm hỏng đôi mắt của A Tử cô nương?

Du Thản Chi bị uy thế của ông trấn nhiếp, giật mình lùi lại hai bước nói:

- Không… không phải tôi quả thực không phải…

A Tử nói:

- Tỉ phu, mắt em là do lão tặc Đinh Xuân Thu làm mù đó, anh mau mau móc mắt lão ra báo thù cho tiểu muội.

Tiêu Phong nhất thời không hiểu chân tướng mọi việc ra sao, đảo mắt một vòng, thấy trong đám đông có Đoàn Chính Thuần và Nguyễn Tinh Trúc, trong lòng chua xót, nhưng cũng mừng thầm lớn tiếng nói:

- Đại Lý Đoàn vương gia, lệnh ái thiêm kim ở đây, mong ông chăm sóc cho tử tế.

Ông dắt tay A Tử đi đến trước mặt Đoàn Chính Thuần, nhẹ nhàng đẩy nàng một cái. Nguyễn Tinh Trúc khóc đã đẫm cả cánh tay áo, lúc này nước mắt như mưa, vội vàng chạy ra ôm lấy A Tử nói:

- Cục cưng ơi, mắt… mắt con sao thế này?

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/thien-long-bat-bo/chuong-260/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận