Trước mắt Cung Tuyết Thiến sáng ngời, nàng được cứu rồi, không hề nghĩ ngợi liền hô: “Thập tứ vương gia, ta ở trong này.” Như vậy hắn sẽ phải buông nàng ra.
Mộ Dung Trần hơi chau mày, Thập tứ đệ đến đây, đột nhiên vươn tay ôm lấy nàng một cách ám muội, như vậy cũng tốt, hắn phải để Thập tứ đệ sớm hết hy vọng.
“Ngươi làm gì?” Cung Tuyết Thiến thất kinh muốn giãy dụa, nếu để người ngoài nhìn thấy tình cảnh này nhất định sẽ hiểu lầm.
“Bổn vương làm gì ngươi không biết sao?” Mộ Dung Trần vẫn không buông nàng ra. Không sai, hắn chính là muốn làm cho Thập tứ đệ hiểu lầm.
“Tâm Nghi, nàng...” Lúc Mộ Dung Vũ chạy đến với vẻ mặt lo lắng liền thấy nàng y phục không chỉnh tề tựa vào trong lòng hoàng huynh, nháy mắt vẻ mặt trở nên trắng bệch. Khóe môi nhếch lên một nụ cười chua xót đến cực điểm.
“Thập tứ đệ, đệ cũng tới đây.” Mộ Dung Trần thực tựy ý nói, tay vẫn ôm chặt lấy nàng, còn cố ý dùng tay lôi kéo y phục trước ngực nàng.
Cung Tuyết Thiến hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, muốn giãy ra khỏi lồng ngực hắn lại phát hiện hắn càng ôm nàng chặt hơn.
“Hoàng huynh.” Sắc mặt Mộ Dung Vũ khó coi kêu lên, ánh mắt lại gắt gao nhìn nàng chằm chằm, nàng gấp gáp cự tuyệt hắn như vậy là bởi vì muốn gặp hoàng huynh sao?
Cung Tuyết Thiến nhìn nét mặt bi thương cùng thất vọng của hắn, nàng rất muốn giải thích nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào, bởi vì nàng không thể giải thích rõ, cuối cùng miệng chỉ hơi động, không nói một câu.
“Thập tứ đệ, ta đang cùng Tâm Nghi ngắm hoa, chi bằng chúng ta cùng nhau ngắm đi.” Mộ Dung Trần cố ý nói nhưng tay vẫn để trên lưng nàng.
Mộ Dung Vũ nhìn thấy bọn họ gắn bó một chỗ, trái tim đau như rỉ máu, hắn có thể tưởng tượng vừa rồi giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Cố nén đau lòng nói: “Hoàng huynh, các người ngắm đi ta còn có việc đi trước.”
Hắn giống như trốn chạy rời khỏi nơi này, trên mặt cười khổ, người nàng yêu vẫn là hoàng huynh.
Nhìn hắn bi thương rời đi, Cung Tuyết Thiến đau lòng,g____________________________________________________________________________________________________________________________ngẩng đầu giận dữ trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi cố ý phải không? Cố ý làm cho hắn khổ sở, làm cho hắn không chịu nổi.”
“Mạnh Tâm Nghi, vẫn chưa tới phiên ngươi chất vấn Bổn vương.” Mộ Dung Trần lạnh lùng nói, nếu lúc này không khiến Thập tứ khổ sở như vậy, sau này nó càng khó sống, càng thống khổ, cho nên hiện tại chính hắn phải nhẫn tâm.
Cung Tuyết Thiến tức giận đến mức nghiến răng, hung hăng hất tay hắn ra nói: “Thả ta đi.” Nàng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi hắn.
“Quay về vương phủ cùng Bổn Vương.” Mộ Dung Trần cũng dùng giọng điệu không cho phép người khác phản kháng.
“Mộ Dung Trần, ngươi đừng quá đáng. Cho dù thế nào mọi người đều biết là ngươi thả ta về nhà, chẳng lẽ ngươi muốn lật lọng, khiến người khắp thiên hạ đều chê cười sao?” Cung Tuyết Thiến nhịn không được quát, nàng cực kỳ tức giận.
“Việc này rất đơn giản, Bổn Vương có thể nói với mọi người, bởi vì ngươi đã mười lăm tuổi, trưởng thành rồi nên Bổn Vương muốn lấy ngươi vào cửa lần nữa.” Mộ Dung Trần đó sớm nghĩ ra đối sách.
“Thật đê tiện, chẳng lẽ không còn vương pháp hay sao?” Cung Tuyết Thiến nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn hắn.
“Vương pháp? Vương pháp là do Mộ Dung gia định đoạt.” Mộ Dung trần cố ý kích phúng (kích động + châm biếm) nàng.
“Vậy phải như thế nào ngươi mới có thể buông tha ta?” Cung Tuyết Thiến không khống chế được giận dữ hét lên, ở nơi này là xã hội phong kiến nàng không thể nói chuyện đạo lý công bằng.
Chương 060 -- Lại bị hôn
“Mạnh Tâm Nghi, Bổn Vương sẽ không buông tha ngươi.” Giọng điệu của Mộ Dung Trần kiên định lạnh lùng, bởi vì thân thể hắn thích sự xúc động của nàng.
Thấy hắn không cho mình đường lui, Cung Tuyết Thiến buộc bản thân phải tỉnh táo lại, lúc lâu sau, mới hít một hơi thật sâu, khôi phục lại bình tĩnh, nói “Dù thế nào đi nữa, ngươi để cho ta quay về Mạnh gia trước, đã năm năm rồi, ta muốn bái tế phụ thân.”
Nàng biết bản thân không thể đối chọi gay gắt cùng hắn, nếu không người bị thiệt chính là mình. Cho nên nàng lại đánh vào tình cảm. Tiểu Vân đó nói hắn rất tôn kính cha, hy vọng nói như vậy ít ra hắn sẽ đáp ứng nàng? Chỉ cần không quay về Vương phủ, thân thể nàng vẫn được tự do.
“Được, Bổn Vương cho ngươi mười ngày, mười ngày sau, ngươi phải quay về Vương phủ.” Mộ Dung Trần gật đầu đáp ứng, xem như là vì sư phụ, hắn sẽ đáp ứng nàng.
“Được. Ta đi trước.” Cung Tuyết Thiến nói, nàng sẽ dùng mười ngày này để nghĩ cách rời khỏi kinh thành, trốn đến một nơi thật xa.
“Bổn vương đưa ngươi trở về.” Mộ Dung Trần không để cho nàng có cơ hội cự tuyệt, kéo tay nàng định đi.
“Chờ một chút.” Cung Tuyết Thiến gọi hắn lại.
“Ngươi lại muốn làm gì?”Mộ Dung Trần hơi không kiên nhẫn.
“Ngươi xoay người sang chỗ khác, ta sửa sang lại quần áo một chút.” Mặt Cung Tuyết Thiến hơi đỏ lên nói, dù sao ở kiếp trước nàng vẫn là một Tiểu cô nương chưa trải việc đời.
“Nên xem đều đã xem qua, xoay hay không xoay có khác gì nhau sao?” Mộ Dung Trần lãnh phúng (lạnh lùng + trào phúng) nói nhưng vẫn xoay người sang chỗ khác.
Phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Tuyết Thiến ửng đỏ, đôi bàn tay trắng như phấn nắm lại làm ra vẻ muốn đánh hắn nhưng nghĩ đến mình và hắn chênh lệch rất xa, vẫn là không thể không buông tha.
Đương nhiên hết thảy hành động của nàng đều không qua được mắt Mộ Dung Trần, nhìn thấy động tác của nàng giống như tiểu hài tử đáng yêu khoé môi không tự giác mỉm cười.
Sửa sang lại quần áo xong, Cung Tuyết Thiến cũng không thèm để ý đến hắn liền tự mình đi lên phía trước, tay nàng vô ý lướt nhẹ qua cành hoa đào, tại sao nàng lại xui xẻo như vậy, cho dù trốn thế nào cũng không thể thoát khỏi hắn?
Đột nhiên sau lưng có cảm giác lành lạnh? Nàng lập tức hồi phục tinh thần, nhìn thấy bốn phía đều là những đôi mắt ghen tỵ tràn ngập hận ý tóe lửa nhìn thẳng vào người nàng.
Làm gì vậy? Nàng sửng sốt, nhìn sang Mộ Dung Trần ở bên cạnh mới lập tức kịp phản ứng, nàng oan uổng muốn chết mất, nếu có lựa chọn, nàng nhất định sẽ cách xa hắn. Nàng không khỏi nhìn hắn nói: “Ngươi cách xa ta một chút, ta cũng không muốn bị ánh mắt của những nữ nhân kia giết chết.”
“Ngươi yên tâm, cho dù ngươi muốn chết, Bổn Vương cũng không cho phép đâu.”Mộ Dung Trần dứt khoát ôm nàng vào trong lòng, không biết vì sao nhìn thấy dáng vẻ tức giận của nàng, tâm tình hắn sẽ tốt lên.
“Ngươi muốn mưu sát ta cũng không cần dùng phương pháp này.” Cung Tuyết Thiến liều mạng giãy dụa kháng nghị.
“Thật đáng ghét.” Mộ Dung Trần không kiên nhẫn liền cúi đầu bao phủ miệng nàng.
Không khí xung quanh nhất thời yên lặng, các tiểu thư nửa ngượng ngùng nửa tò mò lấy khăn che mặt nhìn trộm.
Cung Tuyết Thiến mở to hai mắt, hắn...hắn cư nhiên giữa chốn đông người lại hôn nàng.
Mộ Dung Trần không để ý tới bộ dáng đang ngây ngốc của nàng, liền ôm nàng đi về phía cửa ra của lễ hội hoa đào.
Phía sau ồ lên một mảnh xôn xao, lần này trong ghen tỵ còn có hâm mộ, có thể được đệ nhất mỹ nam tử như Vuơng gia hôn một cái, ôm một cái, đời này cũng đủ thỏa mãn.