Vô Hạn Khủng Bố Chương 1 : Tu chân! Tu chân? 

Vô Hạn Khủng Bố

Quyển 17 : Independence Day

Chương 1: Tu chân! Tu chân? 


Tác giả: zhttty
Người dịch: ngo_ngo
Nguồn: TTV

- Vận khí rất tốt, lần này chúng ta không chết người nào, tuy có hơi chênh lệch với dự đoán nhưng tốt xấu gì cũng bỏ túi được vài thứ... Tình tiết kịch bản lần này kết thúc vô cùng hoàn hảo.
Sở Hiên nói như vậy.

Lúc này mọi người đang nghỉ lại trong một quán trọ nhỏ tại Ai Cập, đây chính là lối ra vào đặc hữu của họ tại thế giới The Mummy này, chỉ cần thời gian tới là có thể quay lại Chủ Thần không gian. Hiện tại, còn cách lúc trở về Chủ Thần không gian hai ngày nữa, sau khi trải qua một phen khó nhọc kinh hồn, mọi người đều có cảm giác lười biếng một chút cho nên trong mấy ngày cuối cùng này họ liền ở lại thành phố này nghỉ ngơi, câu cá, nói chuyện, ngủ nướng, với mọi người, thời gian thoải mái như vậy thật sự hiếm có.



Mà đến tận mấy ngày cuối cùng này, Sở Hiên mới chậm rãi tỉnh dậy. Trận chiến dưới đất đó, hắn đã tiêu hao quá nhiều tinh thần và sinh mệnh lực, nhìn bộ dạng ít nhất cũng phải già đi hơn ba mươi năm. Bất quá, sau khi tên khốn này tỉnh dậy vẫn trương cái bộ mặt người chết, lãnh đạm phảng phất như chẳng quan tâm đến chuyện cả của hắn ra, đến cả khi nói chuyện thì miệng lưỡi cũng không có gì thay đổi, ảnh hưởng từng đó tuổi tác mất đi đối với hắn thật sự quá nhỏ.

- ...Cái này cũng gọi là vận khí rất tốt?

Trịnh Xá cáu kỉnh chỉ vào tay mình, nói. Cánh tay sử dụng Hổ hồn đao của hắn đã héo quắt lại, bây giờ đừng nói là cử động, đến cả một chút cảm giác cũng không có. Nếu có đau có ngứa các loại thì còn đỡ, bây giờ cánh tay hắn đã khô héo như xác ướp, dù là truyền năng lượng vào cũng không có tác dụng, tình hình thật sự khiến hắn sợ phát khiếp. Còn may là bộ phận khô héo chỉ giới hạn ở cánh tay sử dụng Hổ hồn đao, những chỗ khác trên thân thể đều nguyên vẹn không suy suyển, đây cũng là điểm duy nhất hắn cảm thấy may mắn.

Sở hiên gật đầu, chỉ vào mấy cục tinh thể đen trắng Trịnh Xá đang nắm trong tay kia, nói:
- Như ngươi đã nói, năng lượng chủ yếu của tu chân chia làm hai loại dương và âm, trong đó có thể có rất nhiều dạng biến hóa nhưng bách biến không rời trung tâm, ngươi thì lại không có công pháp khống chế hai loại năng lượng đó. Nếu là chân nguyên lực thì còn đỡ một chút, năng lượng dương đó phù hợp với thuộc tính bản thân của cơ thể người, nhưng ma lực thì hoàn toàn là năng lượng âm. Giống như nước sâu đối với người bơi lội vậy, người biết bơi sẽ có thể khống chế, người không biết bơi chỉ có thể chết đuối, cánh tay này của ngươi coi như đã “chết đuối”, chờ quay về Chủ Thần không gian chữa trị toàn thân đi.

Trịnh Xá thở dài, chẳng nói thêm gì nữa. Hắn đưa mắt nhìn quanh, trong cả quán trọ ngoài những thành viên đang hôn mê thì những người khác đều đã ra ngoài dạo chơi. Khó khăn lắm mới có một cơ hội nghỉ ngơi thế này, ngoài Trịnh Xá và Sở Hiên trọng thương không thể đi cùng, những người còn lại đều tính toán nghỉ ngơi một phen.

- Chuyện cánh tay ta tạm thời bỏ qua... Giờ có hai việc, việc thứ nhất là chuyện của Triệu Anh Không. Tất cả những gì ta thấy trong mơ đều đã kể lại từ đầu đến cuối cho ngươi, tuy ngươi nói đó là nhân cách thứ hai xuất hiện và nhân cách thứ nhất ngủ sau, nhưng cái ta quan tâm không phải mấy vấn đề ấy, ta muốn hỏi là.... Đồng đội của chúng ta đâu? Triệu Anh Không đã sát cánh với chúng ta ngay từ ban đầu, cô bé trầm mặc ít nói nhưng nội tâm tinh tế, cô bé mặc dù biết sử dụng các loại kỹ xảo giết người nhưng lại thích đọc tiểu thuyết ngôn tình... Ta muốn hỏi về cô ấy, cô ấy sống hay chết?

Sở Hiên cười lạnh đáp:
- Vậy à? Chẳng lẽ không phải vì nhân cách chủ của Triệu Anh Không có đề phòng với ngươi? Do tên lolicon nhà ngươi cảm thấy cô ấy thoát khỏi tầm kiểm soát của mình nên mới liều mạng muốn tìm lại cô bé loli mà ngươi nhận là đồng đội của mọi người? (Sở đại ca muôn năm )

Trịnh Xá lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng nói:
- Mặc dù ta hy vọng cô bé cũ có thể quay về nhưng không phải cái kiểu chết tiệt như ngươi nói. Chỉ vì cô ấy là đồng đội rất quan trong của chúng ta, cái gì mà loli với không loli, ta không có ý đồ gì với cô ấy hết! Ta chỉ lo lắng cho đồng đội của ta thôi, một người đang nguyên lành, sao tự nhiên lại biến thành nhân cách phụ do người khác sáng tạo ra? Ta không thể tiếp nhận được chuyện như vậy! Ta không hy vọng đồng đội của mình lại chỉ là một ảo ảnh!

Sở Hiên thu lại nụ cười, đẩy đẩy mắt kính nói:
- Không cần biết là nhân cách thứ nhất hay là nhân cách thứ hai, kỳ thực đó đều là nhân cách do tự cô ấy tạo ra. Ví dụ thế này nhé, nếu như ngươi cảm thấy rau xanh rất khó ăn, nhưng ngươi lại chỉ có thể ăn rau xanh, vậy thì phần lớn người bình thường đều sẽ cắn răng từng miếng từng miếng ăn vào. Quá trình cắn răng đó là một quá trình nhẫn nại, nếu như là một chuyện so với khó ăn còn khó chịu hơn, ví dụ như chết chóc, hoặc là bi thưởng, hoảng sợ, đau khổ các loại mà tâm trí không thể chịu đựng nổi, vậy thì quá trình cắn răng sẽ biến thành ý thức ngươi tiến hành chạy trốn. Khi ấy phương diện nhân cách sẽ vô thức sinh ra một nhân cách phụ, đó là nguồn gốc phổ biến nhất của chứng đa nhân cách, là sự chạy trốn những chuyện không thể chịu đựng nổi. Ta nghĩ Triệu Anh Không hẳn là cũng như vậy, nói cách khác, căn bản không tồn tại Anh Không này với Anh Không kia, tất cả đều chỉ là việc nàng chạy trốn nỗi thống khổ trong quá khứ mà thôi. Nhân cách trầm mặc của Triệu Anh Không chính là vì sợ hãi sau khi quen biết với đồng đội lại phải chịu đau đớn nên mới biểu hiện ra cái dáng vẻ người lạ đừng có tới gần như thế, nhưng lại bị ngươi biến thành đồng đội... Có lẽ hai tiếng đồng đội mới là thứ làm cho cô ấy khó chịu nhất...
nguồn tunghoanh.com
Trịnh Xá nghe mà có chút phát ngốc, hắn tò mò sờ sờ trán Sở Hiên, rồi mới kỳ quái hỏi:
- Tến khốn ngươi ăn nhầm thứ gì à? Không ngờ lại nói ra những câu có nhân tình như vậy... Chẳng lẽ có chuyện gì khủng khiếp sắp xảy ra? Hay là ngươi lại chuẩn bị tính kế ta cái gì? Khốn kiếp, ta nói cho ngươi biết, lần này không cần biết là ngươi sắp đặt chuyện gì cũng phải nói cho ta trước một tiếng!

Sở Hiên quay đầu đi, đáp:
- Không sắp đặt gì cả...

- Không sắp đặt gì... Thế sao ngươi lại quay đầu đi!

Sử Hiên cũng chẳng thèm nhìn Trịnh Xá, tiếp tục nói:
- Không ai trời sinh đã tin tưởng vào người khác, chẳng lẽ ngươi đã quên trước kia sao? Từ xa lạ tới tin tưởng, từ tin tưởng tới đồng đội, trước đây ngươi đã làm thế nào thì bây giờ cứ làm như thế đi... Cô ấy cũng là Triệu Anh Không, đúng không?

Trịnh Xá há miệng muốn nói gì đó nhưng nhìn cái bản mặt người chết vạn năm bất biến của Sở Hiên, hắn rút cuộc cũng trầm mặc gật gật đầu, một lúc sau mới nói:
- Việc thứ nhất cứ tạm thời như vậy đi, dù sao thì bình thường cô ấy cũng là Triệu Anh Không mà ta biết, mỗi lần chỉ có thể tiến vào trạng thái nhân cách chủ vài phút. Cảm giác phảng phất như biến thành mỗi lần nạp năng lượng chỉ có thể biến mạnh mấy phút... E hèm, tạm thời bỏ qua chuyện đó, việc thứ hai, những thứ ta lấy về người nghiên cứu thế nào rồi? Đó đều là công pháp, khí cụ tu chân, Trung Châu đội chúng ta sau này ăn cơm hay húp cháo đều phải trông cậy vào ngươi rồi.

Sở Hiên như có vẻ bực tức, đáp:
- Ta mới nhận được mấy thứ đó chưa quá hai mươi bốn tiếng đồng hồ, ngươi coi ta là cái thứ gì vậy?

- Coi ngươi là Doraemon... Được rồi, mấy thứ này cứ chờ sau khi trở về sẽ từ từ nghiên cứu. Nhưng ít nhất ngươi cũng có thể nói cho biết một chút, tại sao tu chân mà ta nhìn thấy hoàn toàn khác với tu chân mà ta biết? Tu chân vốn phải cổ điển, xa xưa, sao trong ngôi tháp mà ta thấy lại hoàn toàn là công nghệ cao vượt xa kỹ thuật hiện đại, hoặc có thể nói tu chân đó nhìn cực kỳ giống công nghệ cao, chẳng lẽ chúng ta ngay từ đầu đã bị lừa gạt? Hoàn toàn là một cạm bẫy của Thánh nhân phương Tây, hoàn toàn là một miếng mồi đẹp đẽ? Đó căn bản bản chỉ là công nghệ cao xếp đặt cho ra vẻ tu chân mà thôi?

Vấn đề này từ lúc Trịnh Xá tiến vào trong ngôi tháp đó đã nằm sâu trong lòng hắn, trong cả Trung Châu đội người có khả năng giải thích được vấn đề này nhất cũng chỉ có Sở Hiên.

- Khả năng là cạm bẫy không quá lớn, xác suất di tích thật sự của người tu chân là trên 80%, còn về câu hỏi của ngươi...

Sở Hiên ngẫm nghĩ một thoáng rồi đáp:
- Thế giới huyền ảo, ma pháp, ma ảo mà ngươi nghĩ, ví dụ như đại đa số các trò chơi hiện thực hoặc là thế giới ma ảo phương Tây hư cấu trong các tiểu thuyết, ngươi cho rằng chúng sẽ có dáng vẻ như thế nào?

Trịnh Xá ngẩn người đáp:
- Ách, thế giới ma ảo hả? Hẳn là phải giống như thời kỳ trung cổ, có kiếm, có ma pháp, có kỵ sĩ, quốc vương, ác ma, quái vật các loại đúng không? Ví dụ như thế giới Lord of the Rings mà chúng ta đã tới cơ bản có thể coi là đại biểu cho loại thế giới này, có vấn đề gì sao?

- Vấn đề thời gian.

Sở Hiên nhìn Trịnh Xá nói:
- Bất cứ loại văn minh nào, đã tồn tại tức là hợp lý, vậy thì nền văn minh đó sẽ phải tiến bộ. Giống như xã hội chúng ta sử dụng tiến bộ khoa học công nghệ, mấy nghìn năm tiến bộ, thụt lùi, lại tiến bộ, lại thụt lùi, đến khi công nghệ tích lũy tới một trình độ nhất định sẽ bộc phát giống như suối phun, hình thành xã hội văn minh hiện đại. Mà thế giới ngươi nhận định, trên cơ bản một thế giới như vậy cũng tuân theo quy luật phát triển, cho dù là thế giới ma pháp cũng không thể mãi mãi giữ bộ dạng thời kỳ trung cổ, thế giới đó cũng sẽ có tiến bộ. Ví dụ như khoa học có thể giúp con người bay lên không trung, hơn nữa còn chế tạo được thứ có thể giúp người bình thường cũng bay được lên không, vậy thì ma pháp cũng có thể. Ví dụ có thể dùng sức mạnh của ma pháp, ấn khắc, tri thức ký hiệu, công nghệ năng lượng vân vân, chế tạo thảm bay thì thế nào? Bên trên khắc vô số ký hiệu phản trọng lực, lại truyền thêm năng lượng, có cùng một nguyên tắc hoạt động với động cơ phản trọng lực của công nghệ tương lai, chỉ là một bên sử dụng tri thức ký hiệu, một bên sử dụng tri thức máy móc mà thôi.

- Vì vậy, chỉ cần là văn minh thì sẽ có tính tiến bộ tất yếu, nếu như không thể tiến bộ được thì nền văn minh đó sớm muộn gì cũng sẽ bị văn minh tiến bộ hơn đào thảo. Mà căn cứ theo nhu cầu của con người, thực thế, không cần biết là tu chân, khoa học kỹ thuật, ma pháp, hay là những thứ gì khác đều sẽ đi về một tương lai giống nhau, bọn chúng đương nhiên là sẽ trăm sông cùng chảy ra biển.

Nói đến đây, Sở Hiên hơi ngừng lại một chút rồi tiếp tục:
- Theo mấy công thức tổ hợp văn tự ký hiệu mà chúng ta biết trước mắt, cùng với công thức tổ hợp trận pháp, những ký hiệu và trận pháp đó nếu truyền năng lượng vào thì có 98% tương tự với bảng mạch điện tổ hợp của khoa hoc hiện đại, đã hiểu chưa? Chỉ là phương pháp sử dụng công nghệ khác biệt mà thôi, tu chân cũng là một loại khoa học, bởi vì tu chân, trên thực tế là tu hành thành chân thực, điểm này hoàn toàn tương đồng với khoa học, đều là tìm kiếm bản chất của vũ trụ.... Vì thế, so với những cái gì một đoạn thơ một đoạn lời, rối rắm khó hiểu, cái gì mà thành tuyệt thế cao thủ, miêu tả tu chân thành thứ huyền ảo, huyền diệu, huyền đến nỗi chính mình cũng chẳng hiểu nổi, cái đó tuyệt đối không phải là tu chân. Thứ gọi là tu chân kỳ thực chính là thể hiện của khoa học liên quan tới bản chất của vũ trụ... Đúng là trí tuệ của người bình thường

Trịnh Xá ngây ngốc nhìn Sở Hiên, cả nửa ngày sau hắn mới bật bười ngớ ngẩn nói:
- A a, mặc dù ta nghe mà chẳng hiểu gì cả, nhưng cơ bản vẫn rõ ràng được một chút. Ý ngươi là nói, tu chân là một loại thể hiện của khoa học công nghệ cao phải không? Hiểu rồi, đã rõ, câu hỏi vừa rồi là ta sai, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt đi..
Nói xong, hắn gãi gãi đầu bước ra cửa, vừa đi vừa lẩm bẩm cái gì mà “trí tuệ của Doraemon..”

Sở Hiên cũng chẳng để ý, khi tên phiền phức Trịnh Xá rời đi, hắn đang có thể nhắm mắt suy nghĩ một chút thì Trịnh Xá đi đến cửa bỗng dưng quay lại hỏi tiếp:
- Sở Hiên, tình hình bên Trung Quốc ngươi đã sắp xếp ổn thỏa chưa? Chúng ta làm nhiều chuyện quá giới hạn như vậy, hai đảng phái ở đó làm sao đối phó với các nước trên thế giới đây? Có thể bị các quốc gia liên hợp tấn công không? Chúng ta có nên làm gì đó không?

Sở Hiên mở mắt ra cười lạnh, hắn lắc đầu đáp:
- Đã... Không còn vấn đề gì nữa. Nếu như ta suy luận không sai, thế cục thế giới tiếp theo sẽ biến thành giống kiểu đám phẫn thanh các ngươi vẫn hy vọng, tình huống cơ bản là như vậy...

- Tình huống cơ bản là như vậy... Rút cuộc như vậy là như thế nào?

Nam Kinh Trung Quốc, từ sau cuộc thảm sát Nam Kinh, thành phố trầm trầm tử khí này đến bây giờ cuối cùng mới có chút khôi phục. Ngoài các nhân viên chính phủ trong nước trở về thành phố này ra còn có nhiều, à quên, phải là cực kỳ nhiều nhân viên ngoại giao của nước ngoài cũng tới đây, bởi vì họ không thể không tới...

- ....Ủy viên trưởng, thật sự phải đối xử với đại sứ Anh quốc như vậy sao? Không phải hơi quá đáng chứ? Thu hồi tất cả tô giới, các khoản vay, bồi thường chiến phí, lợi tức trong quá khứ, toàn bộ miễn hết. Ngoài ra còn truy cứu từ chiến tranh thuốc phiện tới mấy cuộc chiến sau đó bắt phạt việc buôn bán một lượng lớn thuốc phiện vào nước ta cùng bồi thường chiến tranh. Thu hồi thuế quan, hoãn nợ thuế muối, còn cả một loạt lợi ích của Anh tại Trung Quốc, mấy quốc gia khác cũng đều như vậy... Mệnh lệnh ngoại giao như vậy, Tưởng ủy viên trưởng, có hơi quá bất ngờ...

- Con mẹ nhà nó, bây giờ bọn ông đây chưa bất ngờ thì thôi, làm quái gì đến lượt các nước khác bất ngờ. Anh là bộ trưởng ngoại giao mà không làm được, lập tức có thể từ chức, chẳng thiếu người đang muốn lưu danh trong lịch sử đâu... Nói cho anh biết, lịch sử đã thay đổi rồi, lịch sử bây giờ đã không còn là lịch sử của châu Âu, không, đã không còn là lịch sử của người da trắng nữa! Chỉ cần cây cột ấy còn đứng ở đó là chúng ta sẽ có đủ thời gian hòa bình để phát triển, mạnh mẽ, vạn vạn đồng bào cũng sẽ lại đứng lên! Khi chúng ta còn yếu thì còn có thể tạm nhân nhượng vì đại cục, nhưng bây giờ dựa vào cái gì mà bắt bọn ông phải nhân nhượng? Có nói với bọn chúng, muốn ký thì ký, không muốn ký thì đừng ký, để xem rút cuộc là đứa nào phải gấp!

Ở trung tâm thành phố Nam Kinh có một cây cột tinh thể phát sáng cao hơn mười mét, đây là một cây cột khi mọi người rời khỏi lối vào hang động, Vương Hiệp đặc biệt nhờ Trịnh Xá dùng Hổ hồn chặt xuống. Theo như Vương Hiệp nói thì đây là một chút lễ vật hắn muốn tặng cho nhân dân Trung Quốc tại thế giới này. Người dân đã phải chịu quá nhiều đau khổ rồi, nếu có thể giảm bớt chút khổ sở cho họ thì dù bị gọi là phẫn thanh hắn cũng không hối tiếc...

Lúc ấy Trịnh Xá hỏi Vương Hiệp:
- Ngươi nghĩ thứ này thì có bao nhiêu tác dụng?

- Không biết...
Vương Hiệp cau mày, ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi mới đáp:
- Con đường tương lai chung quy vẫn phải do chính mình bước đi. Sự nghèo nàn, yếu đuối của Trung Quốc có sáu phần là do chính bản thân mình, chỉ có bốn phần là do người ngoài gây ra... Cây cột này chỉ là dòng chảy để lấp đầy bốn phần đó thôi, còn lại vẫn phải trong vào bản thân họ.. Nếu như vẫn nội tranh nội đấu, ngoại chiến ngoại loạn thì dù có mấy trăm cây cột, cho dù giao cả Ma động pháo cho bọn họ thì có lẽ cũng chỉ là loại Nhị Thế Tổ mà thôi. Vì vậy, nếu muốn mạnh mẽ lên thì chỉ có thể dựa vào chính mình...

Sau đó, Trung Châu đội rời đi...

-Chuyện tại thế giới The Mummy cuối cùng cũng đã chấm dứt, mọi người cũng về tới Chủ Thần không gian được ba ngày. Cùng với đó, Imhotep và Anck-Su-Namun cũng tiến vào Chủ Thần không gian theo với họ, vật phẩm tiến vào do mấy người có điểm thưởng cao nhất trong đội kết hợp hoán đổi. Tình tiết kịch bản lần này nhận được không ít chi tiết kịch tình nhưng điểm thưởng một phần để tiến vào thế giới phim kinh dị, phần khác để chữa trị thân thể nên đã tiêu hao rất nhiều, vì thế mọi người đều không hoán đổi những thứ khác, chỉ chờ bộ phim kinh dị tiếp theo nhận được thật nhiều điểm thưởng mới có thể sử dụng số tình tiết kịch bản dư thừa này.

- Bộ phim kinh dị tiếp theo... Ta cũng chẳng biết.

Trịnh Xá rất là bất đắc dĩ, nói với những người còn lại:
- Chức vụ đội trưởng của Trung Châu đội đã bị Chủ Thần giải trừ, đại khái là do ta đã chết một lần mà, ha ha ha... Có điều, cái kiểu ung dung thoải mái nói mình đã chết một lần này thật sự thấy hơi quái quái. Nhưng tình huống cơ bản là như vậy, trước khi Dẫn đạo giả tiếp theo xuất hiện, ngoài ra còn phải thừa nhận đội trưởng mới, chúng ta sẽ không thể biết được bộ phim tiếp theo là gì, thậm chí là có thể gặp đoàn chiến hay không cũng không biết trước được...

Lúc này, mọi người đang ở trong phòng Trịnh Xá, do Trịnh Xá đã chết trong bộ phim kinh dị lần trước nên tư cách đội trưởng do Trương Kiệt xác nhận của hắn đã bị xóa bỏ, kết quả là vì thế mà mọi người không biết được bộ phim kinh dị tiếp theo sẽ phải trải qua những gì. Cùng với đó, trong bộ phim kinh dị tiếp theo, đoàn đội rất có thể sẽ gặp nguy hiểm rất lớn, dù sao thì cũng không thể chuẩn bị được chuyện gì như trước nữa.

- Nhưng mà nếu như vậy...
Trương Hằng ngồi cạnh bỗng tò mò hỏi:
- Cứ như vậy, nếu ngươi lại được Dẫn đạo giả thừa nhận thì không phải có thể trực tiếp mở cơ nhân tỏa đến tầng thứ năm sao? Nếu thật sự như thế thì Trung Châu đội chúng ta sau này trúng đậm rồi, cái gì cũng đều hoán đổi hai món, dùng một cái, vứt một cái...

Trịnh Xá lập tức cười khổ nói:
- Cơ bản là không có khả năng, Chủ Thần không thể là máy móc vạn năng. Trên thực tế, điểm này từ chỗ Triệu... E hèm, từ những gì ta trải qua tại thế giới trong mơ có thể thấy được. Ba tầng đầu của cơ nhân tỏa đều có thể sử dụng phương pháp khoa học kỹ thuật để đạt thành, bởi vì đó đều chỉ vỏn vẹn là biến đổi về gen, thậm chí đến tận tầng thứ tư sơ cấp, tất cả đều có thể tiến hành bằng phương pháp khoa học. Nhưng bắt đầu từ tầng thứ tư sơ cấp sẽ là lĩnh vực của cá nhân. Có thể vượt qua tâm ma thì sẽ tiến vào tầng thứ tư trung cấp, không thể vượt qua tâm ma thì sẽ diệt vong. Mà đây mới chỉ là bước đầu tiên của lĩnh vực cá nhân, từ trung cấp đến cao cấp, hoặc tiến vào tầng thứ năm không biết sẽ còn phải vượt qua những cửa ải khó khăn nào nữa. Cực hạn của Chủ Thần chỉ có thể đạt tới tầng thứ tư, cho dù ta có thành đội trưởng nữa thì cũng không thể thăng cấp được.

Những người còn lại đều ngẩn ngơ, Vương Hiệp phản ứng nhanh nhất, hắn vội vàng nói:
- Vậy ý ngươi là muốn chuyển chức vụ đội trưởng co những người còn lại? Để cho người có có thể miễn phí tiến lên một tầng, là như thế phải không?

Trịnh Xá gật đầu, tuy nhiên hắn lập tức cười khổ nói:
- Mặc dù ta đúng là nghĩ như vậy, nhưng tình huống thực tế thế nào chúng ta đều không biết, dù sao thì chúng ta cũng không biết được Dẫn đạo giả là ai, không biết lúc nào người đó sẽ xuất hiện, không biết người đó sẽ chọn ai. Hơn nữa mấu chốt là Dẫn đạo giả sẽ xuất hiện trong bộ phim kinh dị nào chúng ta cũng không biết, biến số trong đó quá nhiều, vì thế ai được Dẫn đạo giả thừa nhận chỉ có nghe theo số trời. Chuyện này tạm thời bỏ qua, Imhotep, ngươi cảm thấy thế nào? Sau khi tiến vào Chủ Thần không gian, các ngươi có thấy quen được không?

Vẻ mặt Imhotep có chút lơ đãng, sau khi tiến vào Chủ Thần không gian, hắn cùng Anck-Su-Namun đều cực kỳ chấn động. Nơi đây hoàn toàn khác biệt với thế giới mà họ từng sống, đương nhiên, cũng hoàn toàn khác biệt với thế giới hiện thực của bọn Trịnh Xá. Cũng may là phòng của mỗi người đều có thể căn cứ theo tưởng tượng mà thay đổi, kết quả là Imhotep và Anck-Su-Namun cùng lựa chọn căn phòng, sau đó biến bên trong thành hoàng cung Ai Cập cổ đại...

Imhotep đưa tay nhấc cốc rượu lên, khẽ nhấp một ngụm rượu màu vàng nhạt trong đó. Đây là một loại rượu mà hắn nói cho bọn Trịnh Xá biết để hoán đổi, giá cả không ngờ so với mấy loại danh tửu như Mao Đài còn đắt đỏ hơn. Theo hắn nói thì đây là một loại bí tửu Ai Cập mà trước kia cả Pharaoh cũng khó được uống, mùi vị quả nhiên là tuyệt vời đến mức mọi người không tưởng tượng nổi, hiện tại nó đã thành một trong những đồ uống tiêu chuẩn của cả đội.

Uống xong cốc rượu, Imhotep mới nói:
- Chỉ là mới tới nên có chút hoang mang, nhưng thế giới này cũng không có gì quá kinh khủng, rất nhiều thứ dùng qua một lần là biết tác dụng, hơn nữa so với thời đại của chúng ta thì đúng là tiện lợi hơn rất nhiều. Nói thật, ta rất muốn tới thế giới kia của các ngươi để xem thử, chắc là nó phải thú vị hơn thế giới này nhiều đúng không?

Gã đầu trọc anh tuấn này có một loại khí chất quý tộc của Ai Cập, lúc trước hắn là kẻ địch thì mọi người còn không có cảm giác gì, bây giờ trở thành đồng đội mới phát hiện nhất cử nhất động của hắn đều mang theo một ý vị ưu nhã. Hơn nữa, bản thân hắn cũng rất đẹp trai, chẳng trách mấy nghìn năm trước có thể mê hoặc hoàng hậu Ai Cập, dù sao thì hắn cũng là Đại tư tế tôn quý trên cả Ai Cập, chỉ sau mỗi Pharaoh.

- Thế giới của bọn ta...

Trịnh Xá cũng những người còn lại nhìn nhau rồi cùng cười khổ. Do ở trong Chủ Thần không gian không ngừng hiểm tử hoàn sinh, vô số lần chấp chới giữa lằn ranh sống chết, rồi lại trải qua không biết bao nhiêu thế giới bất đồng, kết quả khiến cho họ đã sớm quên mất thế giới trước kia rồi. Bây giờ nhớ lại, cuộc sống ở thế giới hiện thực lúc trước phảng phất như đã cách cả một đời.



Chỉ có Lưu Úc vừa cười vừa nói:
- Thế giới hiện thực à, nơi ấy kỳ thực rất đơn điệu, nếu so với thế giới này thì nó giống như là một quyển từ điển dày cộp, nội dung tuy nhiều nhưng vô cùng nhàm chán... Ha ha, thế giới này của chúng ta vẫn cứ hay hơn, tương lai hoàn toàn không biết, cùng với bao nhiêu là thứ có thể hoán đổi, cũng có thể trở thành vô cùng mạnh mẽ, thậm chí có thể biến thành siêu nhân. Sau này chúng ta trở về thế giới hiện thực sẽ có thể thực hiện rất nhiều ước mơ, ngay cả một số chuyện hối tiếc cũng sẽ có thể...

Trên mặt thằng bé thoáng hiện vẻ cô đơn, bất quá hắn lập tức khôi phục như thường, chôn thật sâu sự cô độc đó vào trong đáy lòng.

- Ha ha, thế giới hiện thực, tương lai cuối cùng vẫn phải quay về. Trong Chủ Thần đúng là có rất nhiều thứ có thể hoán đổi, lúc trước là đội trưởng thì còn sướng một chút, có thể dùng đặc quyền đội trưởng dễ dàng tra ra thứ mình muốn tình, bây giờ thì chỉ có thể từ từ xem từng mục một.
Trịnh Xá cười, quay sang phía Imhotep, hỏi:
- Thế nào? đã tìm được thuốc trường sinh bất lão mà ngươi muốn chưa?

Imhotep cũng mỉm cười, khẽ liếc nhìn Anck-Su-Namun đang bận rộn trong bếp, bấy giờ mới đáp:
- Theo giải thích của Chủ Thần, có mấy loại thuộc tính cường hóa có hiệu quả trường sinh bất lão, cũng có vài loại thuốc có thể đạt tới hiệu quả như vậy. Tuy giá cả khá đắt đỏ, điểm thưởng cùng chi tiết kịch tình như các ngươi nói đều cần rất nhiều, nhưng ta dù sao cũng sẽ không chết, ở đây cùng các ngươi hoàn thành nhiều nhiều thế giới phim kinh dị một chút tin rằng sẽ có thể kiếm được đủ. Chuyện duy nhất ta thấy lo lắng là... Nếu Anck-Su-Namun cũng phải tiến vào thì ta thật sự lo rằng cô ấy sẽ gặp nguy hiểm trong thế giới phim kinh dị.

Trịnh Xá gật đầu nói:
- Gặp nguy hiểm là chắc chắn. Nói thật, các thành viên trong đội, bao gồm cả ta, có ai là không trải qua vô số cảnh ngộ nguy hiểm? Chính vì thế, các ngươi cũng càn phải coi chính mình là thành viên Trung Châu đội, vừa cường hóa bản thân, vừa tích lũy điểm thưởng và chi tiết kịch tình. Có thể sẽ tiêu tốn nhiều thời gian hơn một chút, nhưng có thể đảm bảo phương diện an toàn, hơn nữa các ngươi cũng có một cơ hội hồi sinh, ngàn vạn lần đừng lãng phí nó... Nói đến chuyện tăng cường thực lực, tên khốn Sở Hiên đâu? Đừng nói là hắn vẫn đang nghiên cứu số khí cụ tu chân đó chứ?

Tất cả mọi người đều lộ vẻ phát lạnh. Từ lúc Sở Hiên trở về Chủ Thần không gian chữa trị toàn thân xong, cái tên đang chỉ còn hấp hối này lập tức lộ vẻ cuồng nhiệt không hề phù hợp với con người hắn, cầm lấy khí cụ tu chân cùng mấy cục đá phát sáng Trịnh Xá đưa cho đi về phòng. Trước khi đi hắn thậm chí còn cảnh cáo mọi người không nên tùy tiện quấy rầy hắn, nguyên văn là...

- ...Ta phải đi nghiên cứu loại khoa học chân thực khác biệt với tự nhiên này, đương nhiên, quá trình có thể sẽ có nguy hiểm, nếu như... Các ngươi muốn chết thì hoàn toàn có thể thoải mái vào phòng tìm ta...

Mấy câu này nghe kiểu gì cũng giống như một loại uy hiếp cộng thêm thông báo tử vong, mà càng khó chịu hơn là cái bản mặt người chết của Sở Hiên mang theo vẻ cuồng nhiệt nói ra những lời này. Điều đó đủ khiến những người còn lại cảm nhận được nguy hiểm... Không cần phải uy hiếp nữa, đây là một loại nguy hiểm cảm giác được theo bản năng.

Trịnh Xá nhìn thấy thái độ của mọi người, hắn cũng vô thức nhớ lại mấy câu Sở Hiên đã nói, lập tức vẻ mặt hắn biến thành không rét mà run, bất quá hắn vẫn nói:
- Hay là để ta đi gọi hắn thử xem, dù sao cũng phải biết kết quả nghiên cứu công pháp và khí cụ tu chân như thế nào, chuyện này có quan hệ tới việc sau này cũng ta có thể nhẹ nhàng vượt qua thế giới phim kinh dị hay không... Hẳn là sẽ không chết phải không?

Mặc dù nói như vậy nhưng Trịnh Xá vẫn dặn dò mọi người mấy câu rồi mới đi ra bên ngoài, không ngờ khi hắn vừa mới tới trước cửa phòng Sở Hiên bỗng thấy vửa bật tung, Sở Hiên đầu bù tóc rối lao vọt ra. Quần áo Sở Hiên nhìn nhăn nhúm, đầy vết rách, giống như bị một lực rất lớn kéo vặn, nếu phối hợp với một số vết cháy đen thui nữa thì rất có khả năng là đã gặp mấy lần nổ nhỏ. Hai mắt Sở Hiên cũng thâm quầng, sâu hoắm, có thể thấy rõ trong mấy ngày vừa qua hắn chưa từng chợp mắt, đại khái là vẫn một mực nghiên cứu khí cụ tu chân cũng mấy khối đá phát sáng.

Không chờ Trịnh Xá kịp mở miệng, Sở Hiên đã vội vàng nói:
- Mau chạy ra! Lò phản ứng tụ hợp dưới tầng hầm sắp phát nổ! Đóng cửa vào, xóa bỏ mọi thứ trong tầng hợp sau đó thiết lập lại! Nhanh lên!

“Lò phản ứng tụ hợp... Đấy không phải là bom khinh khí sao?”(*)

Trịnh Xá giật nảy người, đồng thời trong phòng truyền tới từng đợt tiếng nổ quỷ dị, hắn vội kéo phắt Sở Hiên ra, tiếp đó rầm một tiếng đóng chặt cửa lại. Động tác của Sở Hiên cũng rất nhanh, loáng cái đã chặn lấy tay nắm cửa, lúc này thời gian phảng phất như ngừng lại. Động tác của hai người cứ giằng co như vậy mất mấy giây, tới lúc Sở Hiên mở cửa ra, bước vào trong như không có việc gì Trịnh Xá mới thở phào nhẹ nhõm. Bất quá hắn lập tức nghĩ lại, không đúng mà, hắn tới đây đâu phải để đóng cửa hộ Sở Hiên.

- Này! Sở Hiên, mấy đạo cụ tu chân cùng đá phát sáng đó thế nào rồi? Nghiên cứu đã có kết quả chưa?
Trịnh Xá vừa hỏi vừa đứng ở cửa cẩn thận nhòm vào bên trong, có điều hắn lại chần chừ không dám bước vào trong phòng.

Sở Hiên nghe vậy liền ngoái đầu lại, hắn nhìn Trịnh Xá cười lạnh một tiếng rồi quay đi, nói:
- Muốn biết thì vào đi... Yên tâm, lò phản ứng tụ hợp rất ổn định...

“Rất ổn định! Không thể tin được! Chẳng lẽ chuyện ta gặp vừa rồi là ảo giác?”

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Trịnh Xá vẫn chậm chạp tiến vào trong phòng, theo sát Sở Hiên đi xuống dưới tầng hầm. Vừa vào trong hầm, hắn lập tức tức bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động.

Đây là một căn phòng lớn, rộng khoảng mấy nghìn mét vuông, trong phòng bày la liệt các loại máy móc hắn không biết gọi là gì. Những thứ máy móc này đã vượt xa trình độ của khoa học kỹ thuật trong thế giới hiện đại, ít nhất là những máy móc của thế giới hiện đại không thể thực thể hóa năng lượng, phóng xạ ra, cũng không thể tự lơ lửng không trung, còn những máy móc ở đây lại có thể.

- Tu chân... Quả không hổ là tu chân.
Sở Hiên đầy vẻ cuồng nhiệt, cảm thán nói:
- Quả nhiên là khoa học kỹ thuật tu hành đến chân thật, hoàn toàn khác với khoa học tự nhiên hoặc có thể gọi là một loại khoa học đã vượt xa khoa học tự nhiên…

- Tình huống cơ bản là như vậy…

Sở Hiên tới trước một tấm màn sáng lớn, chỉ thấy hắn đưa tay ấn lên mấy cái, theo đó những hình ảnh do ánh sáng hợp thành lập tức biến đổi.

- Những viên đá phát sáng này là chuỗi mật mã kiểu gen xoắn kép dạng thực thể, viên màu trắng do chân nguyên lực tạo thành, viên màu đen do ma lực tạo thành… Ừm, chuỗi mật mã kiểu gen xoắn kép dạng thực thể. Lấy ví dụ thế này nhé, gen của con người là sơ đồ tin tức dạng xoắn kép, tuy do vật chất tạo thành nhưng gen của con người kỳ thức chính là phương tiện truyền tải tin tức, tin tức trên đó bao hàm mọi thứ về loài người, tất cả được lưu trữ trong một không gian cực nhỏ. Mấy viên đá phát sáng này, cấu tạo nội bộ cũng là chuỗi mật mã kiểu gen xoắn kép dạng thực thể như vậy, chẳng qua là chủ thể cấu thành là chân nguyên lực và ma lực được thực thể hóa, còn tin tức chứa đựng bên trong là công pháp tu chân. Từ những đoạn mà hiện tại ta mới phiên dịch ra, tin tức ẩn chứa trong một khối đá phát sáng, nếu dùng chữ viết bình thường để ghi chi chép lại, một người bình thường muốn đọc hết tất cả một khối cần ít nhất là năm mươi năm. Chính vì thế, những viên đá phát sáng này không thể phiên dịch thành văn tự, thông tin bên trong cần sử dụng tinh thần trực tiếp tra duyệt, trực tiếp lĩnh ngộ. Đương nhiên, những người không biết công pháp tu chân như chúng ta cần phải phá giải mật mã mới có thể đọc được…

Sở Hiên vừa nói vừa ấn liên tiếp lên màn sáng, phía trên nó, ở cách mặt đất khoảng mười mét vô số tia sáng tập hợp tại giữa không trung, tái hiện lại hình ảnh lập thể của một khối đá phát sáng. Theo Sở Hiên tiếp tục giảng giải, bên trong khối đá cũng được phóng to lên, một chuỗi xoắn giống như gen trong cơ thể người xuất hiện giữa màn ánh sáng lập thể, mỗi luồng năng lương đều kết hợp với nhau một cách hoàn mỹ, liên tục, phân giải, tổ hợp, cuối cùng biến thành vô số chữ viết tràn ra. Chỉ một chút ít vật thể xoắn kép đã bao hàm bên trong vô số văn tự, mà đó chỉ vỏn vẹn là một phần nghìn tỷ của cả khối đá phát sáng.

- Lại nói về những đạo cụ tu chân, chữ khắc trên cái chuông nhỏ kia đã được phiên dịch ra, đúng như ngươi đã nói, tên nó là Đông Hoàng chung.(**)
Sở Hiên nói tiếp.

- Đông, Đông Hoàng chung? Mẹ nó, lần này trúng đậm rồi!
Trịnh Xá kêu ầm cả lên, đến khi thấy Sở Hiên lãnh đạm liếc hhìn, hắn lập tức ngậm miệng lại, tiếp túc lắng nghe.

Sở Hiên hít một hơi, nói:
- Chữ khắc trên gương cũng đã được dịch, tên gọi là tạo hóa ngọc điệp, tuy không biết tại sao gương lại gọi là đĩa ngọc nhưng nếu phiên dịch chữ khắc trên đó không nhầm thì đúng là tên này…

- Tạo, tạo, tạo hóa ngọc điệp? (***)
Trịnh Xá đã hoàn toàn ngây ngốc, chỉ còn biết tròn mắt nhìn trừng trừng vào Sở Hiên.

Sở Hiên cũng chẳng thèm để ý tới hắn, chỉ tiếp tục nói:
- Chiếc gương này tạm thời chưa có thời gian nghiên cứu, cứ nói về Đông Hoàng chung trước đi. Ngươi nhìn kỹ bề mặt nó, mặt dù nhìn qua có vẻ cực kỳ nhẵn bóng nhưng kỳ thực, mặt ngoài có vô số chữ khắc ký hiệu cỡ nhỏ hơn cả nanomet. Độ lớn cụ thể chỉ khoảng một phần nghìn nanomet, cả cái chuông nhìn nhỏ bé nhưng những ký hiệu ở mặt trên thì hằng hà sa số, hơn nữa số tổ hợp văn tự ký hiệu cũng lên đến hàng triệu. Ngươi xem thử đi…
Sở Hiên vừa nói vừa ấn lên màn sáng. Ngay lập tức, một chiếc chuông nhỏ xuất hiện giữa không trung, theo chiếc chuông không ngừng phóng lớn, những dấu khắc ký hiệu cực nhỏ cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt.

Một luồng năng lượng màu trắng sáng chảy qua những văn tự ký hiệu khắc trên bề mặt, những ký hiệu đó phảng phất như vật sống dậy, không ngừng hấp thu luồng năng lượng trắng sáng đó, rồi chuyển hóa thành năng lượng màu vàng kim lưu chuyể quanh những ký hiệu khác nhau. Từng cái từng cái tiếp nối nhau như vậy, chỉ trong một hai giây ngắn ngủi, Trịnh Xá đã nhìn thấy ít nhất có hơn trăm triệu ký hiệu chuyển hóa thành làn sóng năng lượng màu vàng kim, hơn nữa trong đó còn có vô số biến hóa khó mà diễn tả nổi, thậm chí căn bản không thể giải thích. Đến khi luồng năng lượng trắng sáng biến mất, năng lượng màu vàng mới ẩn vào trong Đông Hoàng chung, hoàn toàn không thấy nữa.

- Theo giải mã được sơ bộ số liệu thể hiện, theo năng lượng truyền vào, tại bề mặt Đông Hoàng chung xuất hiện hiện tượng không gian uốn khúc, thời gian cũng xảy ra lưu động bất đẳng hướng, vì thế có 70% là sức mạnh của Đông hoàng chung có thể liên quan đến không gian và thời gian. Vấn đề này cả ta cũng không thể giải thích được, vì thế trong thời gian ngăn không thể nghiên cứu được triệt để. Đương nhiên, nếu như chỉ là sử dụng thì tổng lượng chân nguyên lực của ngươi tăng lên mười nghìn lần, chắc là sẽ có thể khởi động một lần…

- Tu chân… Tu hành thành chân thực, ta dịch nghĩa như vậy, đó là một loại công nghệ cao cực kỳ phát triển! Những cái gì mà huyền diệu, khó hiểu, tất cả đều là đánh rắm! Tu chân chính là công nghệ cao, chẳng qua là đã phát triển tới mức chúng ta không thể tưởng tượng nổi… Đó là tu chân!


(*) Đơn giản nhất là: H2 + H3 = He + n + 17.59 MeV

(**) Đông hoàng chung: Vật có sức mạnh lớn nhất trong Thập đại thần khí, tương truyền đủ sức hủy thiên diệt địa, thôn phệ chư thiên. Theo truyền thuyết Đông Hoàng chung là thiên giới chi môn, có năng lực sáng tạo thế giới, Hoàng Đế từng dùng chuông này lập ra Sơn Hải giới, thu nạp tàn dư của Viêm Đế.

(***)Tạo hóa ngọc điệp: Thời hồng hoang, từ trong hỗn độn diễn hóa ra hai vật, một là mười hai luồng khí hồng mông, một là một quả trứng. Bàn Cổ phá trứng thoát ra, dựng thành trời đất, lấy được sáu luồng khí hồng mông, sáu luồng còn lại hợp thành tạo hóa ngọc điệp. Sau này Hồng Quân ngẫu nhiên lấy được, từ đó tham ngộ thiên đạo, tu thành chính quả, thành sư phụ của Tam Thanh đạo tôn.

Nguồn: tunghoanh.com/vo-han-khung-bo/quyen-17-chuong-1-S0qaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận