Chế tạo ra đàn ac-coóc-đê-ông như thế nào?
Đàn ac-coóc-đê-ông không phải chỉ có một loại. Một số kiểu là nhạc cụ dùng để cho nhạc dân gian, một số là nhạc cụ trong các buổi hòa nhạc. Nhưng cả hai loại này đều sử dụng lưỡi (giăm) kèn tự do: một lá kim loại rung động ở lỗ mở trên thành ống do có không khí đi qua, tạo bởi tay kéo đàn ac-coóc-đê-ông.
Người ta thường gọi ac-coóc-đê-ông là đàn pi-a-nô của người nghèo. Hai nhạc cụ này giống nhau ở chỗ cùng phải ẩn phím đàn. Phím đàn của ác-coóc-đê-ông được phân ra làm hai bàn phím: một bàn phím bên tay trái và một bên tay phải, được xếp thành hai hoặc 3 hàng. Số âm trầm (basse) bên tay trái thay đổi trong khoảng từ 80 đến 120 âm. Số nút bên tay phải là 46 đến 70.
Vì âm thanh được chia thành từng chặng nửa cung điệu nên đàn ác-coóc-đê-ông là loại nửa cung. Đối với đàn ac-cooc-đê-ông chơi nhạc dân gian, các âm trầm (basse) bên tay trái là âm “phức”, chỉ một phím bên tay trái cũng phát ra nhiều âm. Nhạc công dùng tay kéo đàn, làm thay đổi áp suất của không khí. Âm thanh của nó vẫn giữ nguyên nhưng cường độ âm thanh thì thay đổi. Âm thanh của nó có thể đạt tới sắc thái tinh tế nhất bằng cách lướt âm từ mạnh đến nhẹ và bắt chước sự chuyển giọng hát ở người. Băng-đô-nê-ông là một cái đàn ac-coóc-đê-ông nhỏ truyền bá nhạc tăng-gô.