LÀM THẾ NÀO ĐỂ KIẾN TRÚC THÀNH PHỐ
KẾT HỢP HÀI HOÀ GIỮA CON NGƯỜI VỚI TỰ NHIÊN?
Kiến trúc thành phố hiện đại là nhân tố tiêu hao chủ yếu của nguồn năng lượng tự nhiên. Theo thống kê của Liên Hợp Quốc, mức tiêu hao năng lượng có liên quan tới xây dựng chiếm 50% mức tiêu hao năng lượng trên toàn thế giới, trong đó riêng các công trình kiến trúc đã làm tiêu hao nguồn năng lượng ánh sáng mặt trời, làm giảm nhiệt độ không khí, độ ẩm chiếm tới 45% tiêu hao năng lượng trên toàn cầu. Tiêu hao năng lượng của ngành xây dựng ở Trung Quốc chiếm trên dưới 25% tiêu hao năng lượng của các ngành khác trong toàn quốc, cùng với sự phát triển về nhà ở của kiến trúc thành phố, mức tiêu hao của các nguồn năng lượng cũng tăng lên.
Hiện nay, một số kiến trúc thi công trong thành phố, do quá theo đuổi hình thức bên ngoài và hiệu quả không gian, rất cầu kỳ vào hiệu quả trang trí, đèn chiếu trong phòng và điều kiện nhiệt độ ổn định, đã tạo ra không gian kiểu khép kín mà quên đi việc lợi dụng ánh sáng tự nhiên, nhiệt độ cũng như gió, càng làm tăng sự tiêu hao của nguồn năng lượng và làm nên mối ngăn cách giữa con người và thế giới tự nhiên. Các kiến trúc sư cảm thấy rất lo lắng trước hiện tượng này, họ cho rằng, cần đưa ra yêu cầu cũng như quan niệm mới, đó là ''Sự kết hợp hài hoà giữa con người và giới tự nhiên'', cần lợi dụng triệt để ánh sáng mặt trời, nguồn năng lượng gió và những năng lượng mang khả năng tái sinh, lợi dụng cả những điều kiện có lợi hay bất lợi hiện có như khí hậu, địa thế, nguồn nước... các điều kiện tự nhiên khác, các thiết kế kiến trúc cần hợp lý, giảm đi sự ỷ lại, dựa dẫm vào việc can thiệp của bàn tay con người, từ đó tạo ra một không gian kiến trúc hài hoà với tự nhiên.
Ví dụ, khi bố trí một tổ hợp quần thể các kiến trúc, cần phải lợi dụng những khoảng đất xanh, những con đường lớn nhỏ và những dòng sông, sử dụng phương thức kết hợp các điểm với đường, tuyến để tránh sự che khuất gió mát của mùa hè và ánh sáng mặt trời vào mùa đông, đặc biệt cần tránh trường hợp xây nhà cao tầng ở những khu đất thành phố cũ. Đối với những khu dân cư đơn lẻ thì cần thiết kế sao cho tạo thành các kết cấu thông gió, trên mái nhà nên có thiết bị cách nhiệt, tường ngoài cũng nên sử dụng những màu nhẹ, xây nhà ở, phòng khách, bếp hoặc nhà vệ sinh cần phải tận dụng tối đa ánh sáng mặt trời, từ đó giảm đi các nguồn sáng nhân tạo. Đối với một số hệ thống công trình kiến trúc công cộng cũng cần phải có sự kết hợp hài hoà giữa con người với tự nhiên, thiết kế không gian bên trong các khu vui chơi giải trí, khu ăn uống... theo kiểu bán khai (mở một nửa).
Xây dựng đường phố cũng là một phần cấu thành quan trọng của môi trường hài hoà giữa dân cư và tự nhiên. Thiết kế những vườn hoa trên đường phố cần chú ý thay đổi khí hậu ở nơi đó, chú trọng bố cục cây xanh và nguồn nước, không nên dùng quá nhiều gạch lát và xây dựng những mảng kiến trúc nhỏ, để phát huy đầy đủ tác dụng giảm bụi, tạo bóng râm, điều hoà nhiệt độ của những khu đất xanh và nguồn nước. Thông qua những quy hoạch tỉ mỉ đất đai ngoài khu nhà để đem lại cho người dân những nơi vui chơi và nghỉ ngơi lý tưởng.
Từ quan điểm có thể tiếp tục phát triển này mà nói, kiến trúc thành phố dung hoà giữa con người và thiên nhiên là mức độ rất cao của ngành kiến trúc thành phố.