Khoảng mười lăm phút sau khi cuộc họp kết thúc, Mordden ghé qua khoang làm việc của tôi.
“Chà, khá lắm,” hắn nói.
“Thật chứ?” tôi nói chẳng mấy nhiệt tình.
“Chắc chắn rồi. Cậu dũng cảm hơn anh nghĩ nhiều đấy. Đối đầu lại cả sếp của mình, mụ Nora đáng sợ, trong dự án yêu quý của mụ...” Hắn lắc đầu. “Đúng là sức căng sáng tạo đấy. Nhưng cậu cũng nên nhận thức được hậu quả cho hành động của mình. Nora không quên chuyện ai coi nhẹ mình đâu. Hãy ghi nhớ rằng những tên lính gác tàn nhẫn nhất trong các trại tập trung của Đức Quốc Xã là phụ nữ.”
“Cảm ơn lời khuyên,” tôi nói.
“Cậu nên cảnh giác với những dấu hiệu nhỏ bé cho thấy Nora không hài lòng. Ví dụ như những cái hộp rỗng chất đống bên cạnh khoang làm việc của cậu. Hay đột nhiên không thể đăng nhập vào máy tính. Hay là bên Nhân sự đòi phù hiệu lại. Nhưng đừng lo, họ sẽ cho cậu lời giới thiệu tốt, và dịch vụ hỗ trợ tìm việc của Trion miễn phí đấy.”
“Vậy à. Cảm ơn.”
Tôi thấy mình có thư thoại. Sau khi Mordden đi, tôi nhấc điện thoại lên.
Đó là tin nhắn của Nora Sommers, bảo tôi - không, ra lệnh cho tôi - đến văn phòng của mụ ngay lập tức.
Mụ đang gõ bàn phím khi tôi đến. Mụ liếc xéo nhanh qua tôi như loài bò sát, rồi quay lại máy tính của mình. Mụ lờ tôi đi phải đến hai phút. Tôi đứng đó lúng túng ngượng nghịu. Mặt mụ lại bắt đầu đỏ bừng - tôi cảm thấy có phần tệ là chính nước da của mụ lại tố cáo mụ dễ như thế.
Cuối cùng thì mụ nhìn lên, quay ghế lại để đối diện với tôi. Mắt mụ lấp lánh, nhưng không phải với nỗi buồn. Một cái gì khác, một cái gì gần như là hung dữ.
“Nghe này, chị Nora,” tôi nhẹ nhàng nói. “Tôi muốn xin lỗi vì...”
Mụ nói khẽ tới nỗi chỉ vừa đủ nghe. “Tôi khuyên anh nên lắng nghe, Adam. Hôm nay anh đã nói đủ rồi đấy.”
“Tôi thật ngốc...” tôi cất tiếng.
“Và nhận xét như thế khi có mặt Camilletti, Ngài Điểm Cốt Yếu, Ông Biên Lợi Nhuận... Tôi đã phải tốn nhiều công sức kiểm soát thiệt hại với ông ta, tất cả là nhờ anh.”
“Lẽ ra tôi nên giữ mồm giữ miệng...”
“Anh định phá hoại ngầm tôi,” mụ nói. “Anh không biết mình đang đối đầu với cái gì đâu.”
“Nếu tôi đã biết trước là...” tôi cố chen vào.
“Đừng có mà nhắc tới điều đó. Phil Bohjalian đã kể với tôi ông ta đi qua khoang của anh và thấy anh đang phát sốt lên nghiên cứu về GoldDust trước buổi họp, trước khi anh ‘ứng khẩu’ bác bỏ công nghệ sống còn này một cách ‘tự nhiên’. Tôi cam đoan với anh điều này, Ngài Cassidy. Anh có thể nghĩ mình là thứ của nợ sáng giá nào đó vì thành tích của anh ở Wyatt, nhưng nếu tôi là anh, tôi sẽ không thoải mái quá ở Trion đâu. Nếu anh không lên xe buýt, anh sẽ bị chèn qua. Và hãy nhớ lời tôi: Tôi sẽ ở đằng sau bánh lái.”
Tôi đứng đó vài giây trong khi mụ chồm lấy tôi bằng cặp mắt trừng trợn của loài dã thú. Tôi nhìn xuống sàn, rồi lại ngẩng lên. “Tôi làm hỏng chuyện,” tôi nói. “Và tôi thực sự nợ chị một lời xin lỗi lớn. Rõ ràng là tôi đã đánh giá sai tình huống, và tôi có thể đã mang theo thành kiến cũ khi ở Wyatt, nhưng đó không phải là lời bào chữa. Chuyện này sẽ không lặp lại.”
“Sẽ không có cơ hội nào để chuyện đó lặp lại lần nữa,” mụ nói nhỏ. Mụ cứng rắn hơn bất cứ tay cảnh sát bang tàn bạo nào đã từng ra hiệu cho tôi tấp lại bên đường.
“Tôi hiểu,” tôi nói. “Và nếu có ai đó nói cho tôi biết là quyết định đã được lập, tôi hẳn đã im như thóc. Tôi nghĩ là tôi đã phỏng đoán rằng mọi nguời bên Trion này đã từng nghe chuyện Sony, thế thôi. Rất tiếc.”
“Sony?” mụ hỏi. “Ý anh là sao, ‘nghe chuyện Sony?’ ”
Bọn tình báo cạnh tranh của Wyatt đã bán cho lão mẩu tin lý thú này, và lão cho tôi để sử dụng trong giây phút chiến lược. Tôi cho rằng cứu cái mông mình khỏi cháy cũng được tính là giây phút chiến lược rồi. “Chị biết đấy, chỉ là họ đang vứt bỏ kế hoạch tích hợp GoldDust vào tất cả máy cầm tay đời mới của mình.”
“Tại sao?” mụ hỏi ngờ vực.
“Phiên bản mới nhất của Microsoft Office sẽ không hỗ trợ nó. Sony nhận định rằng nếu họ tích hợp GoldDust, họ sẽ mất hàng triệu đô la doanh số, vì vậy họ sẽ chọn BlackHawk, giao thức không dây cục bộ mà Office sẽ hỗ trợ.”
“Nó sẽ hỗ trợ?”
“Chắc chắn rồi.”
“Anh chắc về điều này không? Nguồn tin của anh hoàn toàn đáng tin cậy chứ?”
“Hoàn toàn, một trăm phần trăm. Tôi sẽ cược cả mạng sống của mình cho chuyện đó.”
“Anh cũng sẽ cược cả sự nghiệp của mình cho chuyện đó chứ?” Ánh mắt mụ khoan sâu vào tôi.
“Tôi nghĩ tôi vừa làm thế rồi.”
“Rất thú vị,” mụ nói. “Cực kỳ thú vị, Adam. Cảm ơn.”
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !