Bánh xe cuộc đời quay nhanh đến nỗi không ai có thể đứng thẳng lâu được. Và cuối cùng, nó luôn kết thúc bằng cách quay trở về điểm xuất phát.
Stephen KING
Ngày hôm nay
Trên máy bay
Mười ba giờ mười lăm phút
Chuyến bay 714 chao đảo dữ dội phía trên biển mây.
Bị nỗi lo lắng giày vò, Mark trở về chỗ ngồi không chậm trễ. Làm sao anh có thể bỏ mặc con gái mà không trông nom đến nó trong hơn nửa giờ cơ chứ? Trong thoáng chốc, anh cảm thấy nỗi hoảng sợ xâm chiếm. Và nếu như anh chỉ thấy một chiếc ghế trống ở chỗ Layla thì sao? Anh hích tay, xô đẩy một vài người để tiến lên nhanh hơn. Và nếu như con gái anh lại biến mất một lần nữa do lỗi của anh thì sao? Khi bước lên hành lang, anh cảm thấy sàn máy bay chao đảo dưới chân mình. Và nếu…
Anh dừng cách ghế của mình mấy mét. Layla không nhúc nhích khỏi vị trí. Chiếc bút màu trong tay, mặt quay sang phía Evie, con bé tự hào khoe bức tranh với cô gái.
- Mọi việc ổn chứ? Mark vừa ngồi xuống vừa lo lắng hỏi.
- Rất tốt, Evie trả lời, kèm theo lời nói là cử chỉ gật đầu.
Bác sĩ Mark nghiêng người để xem bức tranh mà Layla vừa vẽ trong khi anh đi vắng.
- Bố có thể xem được chứ? vừa hỏi anh vừa vuốt ve mái tóc con gái.
Vẫn luôn im lặng, Layla rút tay khỏi giá vẽ để bố có thể xem những bức vẽ.
Cô bé đã tô màu rất nhiều trang trong quyển tập vẽ. Trong phương pháp chữa bệnh tâm lý của mình, Mark rất nhiều lần sử dụng những bức vẽ để giúp các bệnh nhân trẻ giao tiếp tốt hơn. Ngày trước, anh thật sự có tài trong việc giải mã và phân tích những bức vẽ đó.
Trong khi chăm chú quan sát những bức vẽ của con gái, anh cảm thấy một niềm an ủi thực sự: đó là những bức hình với màu sắc sống động, toàn bươm bướm, ngôi sao và hoa. Mặc dù đã lâu không hành nghề nhưng anh có thể tin chắc rằng những bức màu của Layla không phải là tác phẩm của một đứa trẻ từng chịu chấn thương tâm thần mạnh.
- Rất đẹp, con yêu à, anh khen ngợi con bé.
Khi anh chuẩn bị đặt bức vẽ lên giá vẽ thì một thứ thu hút sự chú ý của anh: một dạng hình học được lặp đi lặp lại qua các trang vẽ mà ban đầu anh cứ tưởng đấy là một bông hoa hay một ngôi sao.
Biểu tượng này tượng trưng cho bánh xe luân hồi. Quy luật của số phận con người mà không có bất kỳ sức mạnh nào có thể thay đổi hướng, quy luật của chuỗi vô tận những sự khởi đầu: sinh, tử, sinh…
Biểu tượng này anh mới nhìn thấy cách đây không lâu được xăm trên hõm đốt sống lưng của Alyson! Đó cũng chính là hình tròn luôn cuốn hút Connor, hình tròn với tám gọng được xem như chỉ cho con người con đường để giải phóng khỏi nỗi khổ nạn.
- Sao con lại vẽ cái này, con yêu? anh vừa lo lắng hỏi vừa nhìn thẳng vào mắt con gái.
- Con không biết, cô bé lí nhí trả lời.
Mark sững sờ. Layla vừa trả lời anh! CON BÉ NÓI ĐƯỢC! Liệu anh có nghe rõ hay không hay là đầu óc anh lại chơi khăm anh một vố?
- Con ổn chứ, con yêu? anh hỏi nhưng đồng thời cũng lo sẽ không nhận được câu trả lời.
- Con hơi buồn ngủ, nhưng ổn ạ.
Mark cảm thấy mình vừa được giải phóng khỏi gánh nặng nhưng đồng thời anh cũng thấy lưỡng lự trước bước tiến triển vừa đạt được. Tuy bị thúc ép bởi hàng nghìn câu hỏi muốn đặt cho con gái, nhưng anh cũng cẩn thận để không dồn ép con bé quá.
- Cái máy bay này to bố nhỉ? Layla vừa nhận xét vừa mỉm cười.
- Ừ, Mark vừa đồng tình vừa cười với con gái, đó là máy bay lớn nhất thế giới.
- Nó bay nhanh chứ?
- Rất nhanh.
- Thế mà chúng ta không cảm thấy như thế! cô bé vừa nhận xét vừa nghiêng người về phía Evie để ước lượng vận tốc qua cửa sổ máy bay.
- Đúng vậy, Mark thừa nhận. Chúng ta có cảm giác mình đang đứng im phía trên những đám mây, nhưng thực tế chúng ta đang di chuyển rất nhanh, gần một nghìn kilômét một giờ: đó là ảo thị.
- Ảo thị?
- Nghĩa là đôi khi chúng ta bị vẻ bên ngoài đánh lừa, anh giải thích.
- Vậy hả bố?
Cô bé ra vẻ ngẫm nghĩ trong thoáng chốc về lời khẳng định đó trước khi đổi chủ đề.
- Con có thể ăn kem được không?
- Được chứ. Các tiếp viên hàng không chắc chắn sẽ mang kem cho con khi chúng ta ra khỏi vùng xoáy lốc.
- Con sẽ ăn một cái kem sô cô la với hạnh nhân, cô bé nói với vẻ nghiêm túc nhất thế giới.
- Lựa chọn thật tuyệt vời.
- Đó là kem của hãng Hagen Dazs, cô bé giải thích.
- Con chắc chứ?
- Con chắc: con đã nhìn thấy trong tủ kính khi chúng ta đến đây. Và tin con đi, đó không phải là ảo thị đâu.
Layla mỉm cười với anh, tự hào vì phần đối đáp của mình.
Mark cảm thấy như được sống lại. Anh đã tìm lại được đứa con gái vẫn y như trước kia anh từng biết: lanh lợi, tràn đầy sức sống và biết lý lẽ. Lại một lần nữa hy vọng hơi điên rồ rằng mọi việc sẽ lại trở lại như xưa xâm chiếm anh. Nhưng trước hết anh cần phải tìm hiểu nguyên nhân vì sao Nicole lại trốn tránh đột ngột như vậy và nhất là làm sáng tỏ những tình tiết trong vụ bắt giữ Layla. Con gái anh đột nhiên trở nên hay nói. Anh cần phải tận dụng điều đó để hỏi han nhưng không thúc ép con bé quá.
- Con có muốn nói cho bố biết chuyện gì đã xảy đến với con không, con yêu? anh hỏi bằng một giọng hết sức dịu dàng, đồng thời ngả người về phía con gái.
- Chuyện xảy đến với con khi con còn nhỏ á?
Anh gật đầu.
- Hiện giờ con chẳng có gì phải sợ nữa. Con sẽ gặp lại mẹ, ngôi nhà của con, phòng ngủ của con, trường học của con. Mọi việc sẽ trở lại như cũ, nhưng trước tiên, con phải nói cho bố biết con đã ở đâu trong những năm qua và nhất là… với ai.
Layla mở miệng như thể định trả lời bốp chát, nhưng rồi cô bé thay đổi ý định và dành thời gian suy nghĩ. Cuối cùng khi cô bé quyết định trả lời, đó là một đề xuất:
- Bố hỏi mẹ ấy.
Mark cảm thấy máu trong người anh đông cứng lại.
- Mẹ biết điều gì xảy đến với con à?
Layla ra dấu đồng ý.
- Không, Mark nói, con nhầm rồi.
- Đó là sự thật, Layla khẳng định, cô bé giận dữ vì lời nói của mình bị nghi ngờ.
- Con chắc chứ?
- Chắc chắn, cô bé quả quyết không chút chần chừ.
Bàng hoàng, vậy nên Mark hỏi tiếp:
- Con gặp lại mẹ kể từ năm năm nay?
- Tất nhiên, con gặp mẹ thường xuyên.
- Sao chứ, con gặp mẹ thường xuyên à?
Layla dịu dàng nhìn bố. Đôi mắt cô bé bừng sáng. Bằng một câu, cô bé đặt dấu chấm hết cho cuộc nói chuyện.
- Bây giờ con muốn ngủ, bố ạ.
Vẫn còn bị sốc, Mark phải mất nhiều giây sau mới từ bỏ:
- Được thôi, con yêu, con nghỉ đi.
Anh bấm nút điều chỉnh độ nghiêng của ghế. Layla nghỉ ngơi, mắt nhắm nghiền và để mặc cho tiếng ro ro của động cơ ru ngủ.
Mark chìm đắm trong vực thẳm rối bời. Lời nói của con bé đáng tin đến đâu? Mặc cho vẻ ngoài bình tâm, nhưng Layla chắc chắn không tránh khỏi bị tổn thương tâm thần sau vụ bắt cóc. Có thể lời nói của con bé có phần nào đúng sự thật, nhưng Mark không tin Nicole có thể, dù cách này hay cách khác, có liên đới đến vụ bắt cóc con gái mình.
Layla ngủ say sưa. Mark dịu dàng ngắm con gái, cho đến khi cuối cùng con bé thở đều đều. Rất dịu dàng, anh vừa vuốt ve mái tóc của Layla vừa tìm kiếm một dấu vết sau tai. Layla thừa hưởng nhiều đường nét của Nicole và ánh mắt của Mark. Ít ra đó cũng là điều mà mọi người thường khẳng định: “Con bé thừa hưởng nụ cười của mẹ và ánh mắt của bố.”
Tuy nhiên…
Tuy nhiên Mark biết rằng đó không phải là sự thật. Vì một lý do thật đơn giản, Layla không phải là con gái anh xét về mặt sinh học.
* * *
Khi anh quen biết Nicole, cách đây mười năm, cô vừa mới mang bầu. Đó là kết quả của mối quan hệ với nhạc trưởng người Pháp Daniel Grevin. Sáu mươi tuổi, xuất sắc, có học thức, nổi tiếng và được toàn thế giới biết đến, Grevin có quan hệ ngoài vợ ngoài chồng với các nữ nhạc công chơi nhạc dưới sự chỉ huy của ông ta. Chuyến phiêu lưu tình ái với Nicole chỉ kéo dài vài tuần, và chính nữ nhạc công violon là người chấm dứt mối quan hệ này.
Khi mang bầu, Nicole đã quyết định, hoàn toàn bất ngờ, giữ đứa bé lại mà thậm chí không hề nói cho Grevin biết. Cuộc gặp gỡ Mark đã cuốn phăng tất cả, Mark đã yêu quý và nuôi dạy Layla như chính con đẻ của mình. Chính anh đã đặt tay lên bụng Nicole để cảm nhận những chuyển động đầu tiên của em bé, đã cầm tay Nicole trong khi cô chuyển dạ. Anh đã ở đó khi con bé bắt đầu những hơi thở đầu tiên, những bước đi đầu tiên, những từ ngữ bi bô đầu tiên. Hạnh phúc được làm cha nhanh chóng khiến anh quên đi nguồn gốc thực sự của Layla. Cùng với Nicole, cả hai quyết định giữ kín điều đó cho riêng mình.
Đó là bí mật của họ. Đó là tình yêu của họ. Đó là con gái của họ.
Họ chưa từng nói điều này cho bất kỳ ai. Với Connor cũng không, thậm chí cả những điều tra viên từng phân tích kỹ càng cuộc sống của họ vào thời điểm Layla mất tích cũng không. Grevin đã chết vì một cơn đau tim vào cuối những năm 1990, và cùng với thời gian, bí mật này sẽ phai nhạt dần cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Bởi tình yêu dệt nên mối liên kết trong gia đình, chứ không phải dòng máu.
* * *
Ngồi bên cạnh cửa sổ, Evie không bỏ sót một chi tiết nào trong cuộc đối thoại giữa Mark và con gái. Theo bản năng, cô gái trẻ cũng không thể ngăn mình thi thoảng lại đưa mắt nhìn bác sĩ. Tuy không biết gì mấy về câu chuyện của họ, cô nhận thấy sự hoang mang của người đàn ông này và mối quan hệ khăng khít gắn kết anh với con gái. Cô cảm thấy anh mất phương hướng, mệt mỏi vì thử thách, đồng thời cũng đoán rằng có lẽ vài năm trước anh là một người khác bây giờ.
- Cảm ơn cô đã trông con bé, Mark vừa nói với Evie vừa chỉ vào Layla.
- Không có gì.
- Tôi nghĩ là cô đáng được hưởng đôi lời giải thích, anh thừa nhận.
Tò mò, Evie quay sang phía Mark, và bằng vài câu, anh kể cho cô những chi tiết chính trong câu chuyện của mình kể từ khi Layla bị bắt cóc cho đến sự tái xuất hết sức bí hiểm của con bé vào năm năm sau.
- Tôi muốn biết: có phải con gái tôi đã kể cho cô điều gì đó trong khi tôi vắng mặt? Có phải con bé đã nói?
- Một chút…
- Có nghĩa là?
- Thực ra cô bé chỉ hỏi tôi một câu.
- Câu gì?
- Cô bé muốn biết điều gì đã xảy đến với mẹ tôi.
Bị kích thích trí tò mò, Mark khuyến khích Evie nói tiếp:
- Và cô đã trả lời con bé?
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc!