Trong khi tôi sợ, nó tới
Và, trong khi tới, nỗi sợ hãi trong tôi giảm đi.
Emily DICKINSON
Mười hai giờ sau
Los Angeles
Bệnh viện Saint Francis Memorial
Thang máy không ngừng đi lên. Bị dồn chặt vào trong góc, Mark Hathaway và Frank Marshall nhìn nhau vẻ gườm gườm, không ai nói gì. Trước khi thang máy dừng lại, viên cảnh sát FBI quyết định đặt câu hỏi chực đốt cháy môi mình:
- Anh không thấy kỳ lạ khi vợ anh không đi cùng chúng ta à?
Mark không đáp lại, tạo cho Frank cảm giác khó chịu khi thấy mình nói chuyện với hư không.
- Cũng không sao, Frank tiếp tục, cô con gái mà cô ấy tưởng là đã chết nay lại xuất hiện và...
- Anh muốn nói gì nào? Mark khó chịu cắt ngang.
Frank dường như do dự rồi tiếp:
- Nếu anh biết điều gì mà chúng tôi còn chưa biết về vợ anh, nếu anh có những nghi ngờ, anh phải nói cho chúng tôi. Đó là điều tôi muốn nói đến.
Nhưng Mark tiếp tục phớt lờ anh ta, thậm chí công khai quay lưng về phía anh ta. Anh cần phải quên cái tin nhắn lạ lùng Nicole để lại cho anh, cái tin nhắn mà anh không biết cắt nghĩa ra sao. Hiện tại, anh phải nghĩ đến đứa con gái mà anh sẽ gặp lại trong vài phút tới. Không gì khác đáng để quan tâm, không gì khác có ý nghĩa với anh nữa.
- Còn một điều nữa, Frank nói thêm: vì sự cần thiết của cuộc điều tra, FBI không muốn tiết lộ việc con gái anh xuất hiện trở lại. Chúng tôi không đưa thông tin cho báo giới và trong thời điểm hiện tại, chúng tôi muốn cánh nhà báo nằm ngoài việc này.
- Tại sao?
- Chúng tôi có lý do riêng, viên cảnh sát trả lời thận trọng.
Nhưng Mark phản kích:
- Dĩ nhiên là anh không giải thích lý do cho tôi! Luôn là cái tật sính bí mật của các người! Nhưng những điều đó đã kết thúc rồi: anh chẳng còn gì để lừa phỉnh tôi nữa.
Phiền lòng vì thái độ của Mark, Frank ấn nút dừng khẩn cấp, giữ chiếc thang máy lơ lửng giữa hai tầng bệnh viện để làm sáng tỏ tình hình.
- Chúng ta cần phải thống nhất rõ ràng, Hathaway: tôi để anh mang Layla về New York cùng, với điều kiện anh phải tôn trọng một số nguyên tắc.
- Tôi cóc quan tâm đến anh. Khởi động lại thang máy đi.
- Tôi yêu cầu con gái anh hàng ngày phải đến gặp bác sĩ tâm lý của Cục. Và ngay khi cô bé quyết định nói, chính chúng tôi sẽ thẩm vấn cô bé.
Điều này là quá đáng đối với Mark. Trong tích tắc, anh túm lấy cổ áo vest viên cảnh sát liên bang và dồn anh ta sát vào tấm gương trong thang máy bằng sức mạnh hung bạo không ngờ khiến chiếc thang máy mất cân bằng.
- Bác sĩ tâm lý, chính là tôi đây, hiểu chưa? Con gái tôi sẽ không gặp ai khác. Tôi là chuyên gia trong những ca kiểu này, là người giỏi nhất trong lĩnh vực của tôi.
Frank không tìm cách chống trả, chỉ nhận xét đơn giản:
- Anh có thể từng là người giỏi nhất, nhưng vào thời điểm hiện tại, anh chỉ còn là một gã đàn ông dữ tợn và hung hăng đã sống lang thang ngoài đường phố từ hai năm nay. Đó thực sự không phải những phẩm chất để an ủi một đứa trẻ đang bị sốc, anh đồng ý chứ?
Mark nắm chặt tay hơn, đồng thời còn siết mạnh hơn nữa.
- Anh đã không thể tìm thấy Layla! Nếu con bé ở đó, ngày hôm nay, đó không phải là nhờ công của anh. Vậy nên hãy để tôi được yên. Tôi sẽ lại kiểm soát mọi người. Vụ việc đã kết thúc.
Mark buông tay ra và ấn nút cho thang máy hoạt động trở lại.
Frank vừa chỉnh lại cổ áo vừa nhấn mạnh bằng một giọng lừng chừng:
- Vụ việc sẽ chỉ kết thúc khi người ta tìm ra kẻ bắt cóc con gái anh.
* * *
Cửa thang máy mở ra một hành lang dài ốp kính, bên ngoài mưa gió đang quất liên hồi. Màn đêm đã buông xuống và ánh sáng của thành phố thiên thần Los Angeles trải dài như vô tận.
Mark cố gắng làm theo những chỉ dẫn mà người ta cung cấp cho anh. Phòng của Layla nằm ở cuối hành lang. Anh nhận thấy cánh cửa, cách anh khoảng bốn mươi mét.
Phòng 466.
Bốn mươi mét.
Trong bệnh viện, các bác sĩ và y tá đi lại rì rầm, nhưng Mark không nghe thấy gì cả. Náu mình trong lớp vỏ im lặng, anh chầm chậm tiến lên như con chim lặn đang ngưng thở. Anh sốt ruột và lòng đầy lo sợ. Để trấn an bản thân, anh nhắc đi nhắc lại rằng mình đã được rèn luyện để đối phó với tất cả các tình huống có thể xảy ra: có thể con gái anh không nhận ra anh hay tỏ ra hung hăng, có thể anh không đủ khả năng để nói chuyện với con bé, có thể...
Ba mươi mét.
Thời gian như kéo dài vô tận. Tại sao anh lại lo sợ đến thế? Nhưng anh có lý do để lo lắng. Từ năm năm nay, chống lại tất cả mọi người, anh huy động tất thảy nguồn năng lượng trong mình để từ chối tin vào ý nghĩ cho rằng Layla đã chết. Anh chiến đấu bằng đầu óc hơn là dùng nắm đấm của mình. Đó là bài học mà anh và Connor rút ra từ thời thơ ấu đầy phức tạp trong khu phố thối nát ở Chicago. Chính niềm tin này đã định hướng lựa chọn nghề nghiệp của anh. Khi đau đớn đã quá sức chịu đựng và ta không thể đáp trả bằng những cú đánh thì ta cuộn mình lại rồi để mặc cơn bão đi qua. Luôn có một thời điểm nào đó kẻ thù mệt vì đã đánh quá nhiều. Luôn có một thời điểm mà cuối cùng cũng hứa hẹn một lối thoát.
Hai mươi mét.
Càng lại gần, anh càng cảm thấy tất cả những gì anh phải chịu đựng trong thời gian qua, tất cả những điều ấy đã từng cô đặc lại thành một khối, giờ lại trỗi dậy trong anh. Đó là một quãng thời gian dài, năm năm chìm trong vực thẳm đau đớn, tức là biết rằng con gái anh đang đau khổ và anh không thể làm gì giúp con bé. Thật khó khăn khi phải coi việc chính bản thân chịu đựng đau khổ là phương cách duy nhất trong nỗ lực chia sẻ cuối cùng.
Mười mét nữa.
Chỉ còn vài bước chân nữa và cơn ác mộng chấm dứt.
Hiện tại, anh khó có thể tin vào điều đó.
Trong khi anh còn chưa bước tới chỗ cánh cửa, cửa từ từ hé mở.
Ban đầu, anh chỉ phân biệt được một quầng sáng phía trên bộ tóc xoăn nhô lên từ bộ pyjama màu hồng quá khổ. Rồi đến một bé gái, theo sau là cô y tá, khẽ mấp máy môi bước về phía anh.
Chính là con bé! Hiển nhiên là nó đã lớn hơn. Tuy nhiên anh vẫn thấy con bé quá nhỏ bé, quá mỏng manh dễ vỡ…
Trong tim mình, anh cảm giác như một quả lựu đạn vừa mới được rút chốt, nhưng để không làm con bé khiếp sợ, anh cố kìm nén mong muốn chạy đến bên con bé và chỉ phác một động tác bằng tay nhẹ nhàng.
Tứ chi anh run bắn.
Đừng chạy, Layla, đừng chạy!
Đứa trẻ không nhúc nhích. Khi đó Mark mới dám đưa mắt nhìn thẳng vào mắt con bé.
Một nghìn tám trăm hai mươi tám ngày kể từ khi con bé mất tích.
Anh đã chuẩn bị tư tưởng gặp một đứa trẻ hoảng hốt và ngơ ngác, nhưng anh không thấy trong mắt con bé nỗi khiếp sợ cũng như sự đau đớn. Ngược lại, con bé có vẻ bình tĩnh và ung dung. Bỗng nhiên con bé nhoẻn cười, rời tay khỏi cô y tá và chạy về phía Mark. Mark cúi người thấp xuống ngang bằng chiều cao con bé và cuối cùng cũng ôm con bé trong vòng tay.
- Mọi chuyện ổn thôi, con yêu, vừa nói anh vừa nhấc con bé lên.
Anh ôm con bé vào lòng và một tình cảm biết ơn vô hạn bỗng ngập tràn trong anh. Đó là một thứ tình cảm mạnh mẽ hơn rất nhiều những gì anh đã cảm thấy khi con bé được sinh ra.
- Tất cả đã kết thúc, anh thì thầm bên tai con bé. Tất cả đã kết thúc.
Để đánh dấu sự quay trở lại trạng thái bình thường này, anh lục tìm trong túi xách và lôi từ trong đó ra một con thỏ bông mà anh đã mang từ New York đến.
- Bố mang cho con con thỏ bông trắng này. Con còn nhớ chứ? Con không bao giờ ngủ mà không có Ông Thỏ.
Cô bé giành lấy con thú bông và ôm ghì vào lòng.
- Tất cả đã kết thúc, con gái bé bỏng của bố, Mark nhắc lại như thể để tự thuyết phục mình hơn nữa. Tất cả đã kết thúc. Chúng ta sẽ trở về nhà.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc!