Hậu Cung Chân Hoàn Truyện Chương 15

Chương 15
Hoàn Hoàn

Trời trưa kịp tối, tổng lĩnh nội giám của phòng Kính Sự là Từ Tiến Lương đã đến truyền chỉ bảo tôi chuẩn bị sẵn để đi thị tẩm, xe Phượng Loan Xuân Ân sớm đã chờ sẵn bên ngoài, một lần nữa đưa tôi đến gian phía đông của Nghi Nguyên điện. Cung xa lộc cộc lăn bánh trên mặt đường lát đá của vĩnh hạng, âm thanh đó khiến tôi nhớ đến một đêm đông tuyết lớn nọ, Diệu Âm nương tử từng cất cao giọng hát tràn đầy đắc ý trên chính con đường này. Chẳng biết vì sao tôi lại đột nhiên nhớ tới người con gái bị thất sủng vì tôi, ngày trước ả còn hết sức đắc ý vì được sủng ái, giờ phút này không biết đang phải chịu đựng những tháng ngày đau khổ biết chừng nào khi bị Hoàng đế ghét bỏ… Dẫu ả ta có kiêu ngạo, vô lễ nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy có chút thương hại. Chiếc xe này, cách đây mười mấy ngày thôi, ả từng hoan hỉ ngồi lên với bao hy vọng và kiêu ngạo, giờ đây người phụng chiếu ngồi trên xe Phượng Loan Xuân Ân lại đổi thành tôi. Lòng tôi hơi cảm thấy ớn lạnh, ả chính là tấm gương tày liếp của tôi, về sau dù ở bất kỳ đâu, vào bất kỳ lúc nào, dẫu có được sủng ái nhất hậu cung, cẩn thận và nhẫn nhịn vẫn là biện pháp bảo toàn bản thân hay nhất cho tôi.

Phương Nhược đã chờ sẵn ở bên ngoài điện, thấy tôi vội vã chạy lại đón đỡ, khẽ giọng thưa: “Hoàng thượng vẫn còn ở gian phía tây phê duyệt tấu chương, chốc lát nữa là xong. Xin mời tiểu chủ ghé qua gian đông đợi một chút.”

Phương Nhược dẫn tôi vào gian phía đông rồi lui xuống. Tôi chờ hồi lâu, Hoàng thượng vẫn chưa đến. Một mình bước ra ngoài, tôi thấy gian phía tây đèn đuốc sáng choang, vì đó là ngự thư phòng nên tần phi bình thường không được phép tiến vào. Tôi không dám lỗ mãng làm bừa, đi ra ngoài Nghi Nguyên điện, dừng bước, đứng tựa vào chiếc cột sơn đỏ khắc hình rồng uốn lượn bay thẳng lên trời.

Mặt trăng trông như móc câu mờ nhạt nhưng ánh sáng lại rất rực rỡ, tựa thủy ngân dào dạt đổ mặt đất, khiến cả Tử Áo Thành đều như tắm mình trong ánh trăng mờ ảo. Bên trong hậu cung, hai bên đông tây xây hai đài Lãm Nhạn và Vấn Tinh đối diện nhau, là hai nơi cao nhất trong cung, sau đó đến Nghi Nguyên điện, nơi Hoàng đế cư ngụ. Đứng trước điện, dõi mắt nhìn ra xa, đình đài cung cấm nối dài như đồi núi trập trùng. Dưới ánh trăng, ngói hoa lưu ly trên nóc cung điện óng ánh tỏa hào quang xanh ngắt, lấp lánh như sao trời.

Ngọc an trước điện nửa khép nửa nở, hình dáng hết sức cao quý, thanh nhã. Gió đêm hơi lớn, mái tóc xõa dài bị gió thổi bay cả vào mắt, khiến mắt tôi nhòe đi. Tôi bèn khẽ gọi Cận Tịch: “Đi hái một nhành ngọc lan lại đây.”

Là một nhành ngọc lan tím, cuống hoa vừa cứng vừa dài, nụ hoa vừa chớm nở, yểu điệu như đài sen, tôi bèn tiện tay dùng nhành ngọc lan vấn tóc, mùi hương mê người nhàn nhạt ấp ủ trong nếp tóc. Gió càng lúc càng mạnh, vạt áo dài xanh biếc phất phơ không một tiếng động, lớp vải áo dính chặt vào thân ghế, tôi bất giác dùng tay áo rộng giơ lên che giấu.

Bỗng nghe thấy tiếng chân của Huyền Lăng tiến đến bên: “Đêm xuân vẫn còn lạnh, đừng đứng ở đầu gió như thế, cùng trẫm đi vào thôi.” Nói xong, y lại mỉm cười: “Trẫm có để dành một thứ cho nàng.”

Hơi tò mò, tôi tiến vào gian phía đông, thấy trên bàn đã đặt sẵn một bát sủi cảo bốc hơi nghi ngút. Huyền Lăng ngồi xuống cạnh tôi, quay sang nói: “Có đói không? Trẫm bảo người chuẩn bị sẵn ít đồ ăn vặt cho nàng.”

Nhìn qua thì hương vị tựa hồ rất ngon lành nhưng chỉ có mỗi một chén, tôi nhìn sang Huyền Lăng: “Thần thiếp không đói, Hoàng thượng dùng trước đi.”

“Trẫm đã dùng trước ở gian tây rồi, nàng nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”

Tôi vâng lời, cắn một miếng rồi bất giác cau mày, nhả ngay ra, đẩy chiếc chén ra xa, phàn nàn: “Còn sống.”

Huyền Lăng nghe vậy cười bỡn cợt trêu tôi: “Là chính nàng nói đấy nhé!”

Khi đó, tôi mới vỡ lẽ mình đã rơi vào bẫy của y, hết sức ngượng ngùng rồi chuyển sang giận dỗi, quay người đi. Huyền Lăng đứng dậy, đi đến trước mặt tôi, tôi lại quay đi không thèm nhìn y, cứ như vậy đến mấy lần, khiến chính tôi cũng cảm thấy chẳng ra thể thống gì, đành cúi gằm mặt. Y cúi người xuống nhìn tôi, cười khẽ: “Hoàn khanh của trẫm khi giận dỗi trông càng đáng yêu.”

Tôi khẽ lí nhí: “Hoàng thượng chỉ biết trêu chọc thần thiếp thôi.”

“Được rồi, được rồi!” Y khẽ vỗ về lưng tôi. “Trẫm không phải cố ý muốn trêu chọc nàng đâu. Chén sủi cảo này lẽ ra đêm qua phải cho nàng nếm thử mới đúng, trẫm nghe nói món này không thể thiếu trong tục lệ cưới gả chốn dân gian. Trong cung có quy củ riêng của cung đình, trẫm tuy không thể lo đủ hết mọi thứ cho nàng, nhưng việc gì có thể làm được thì đương nhiên sẽ làm hết cho nàng.

Nhớ lại lễ Tát trường buổi sáng, tôi hết sức cảm động, tựa vào người y, thẽ thọt thưa: “Hoàng thượng đối xử với thần thiếp thế này…” Chốn sâu thẳm nhất trong lòng lập tức trở nên mềm nhũn, không nói tiếp được nữa, tôi chỉ lẳng lặng nép sát vào y.

Giọng của y dần mất đi nét cười cợt, có chút nặng nề: “Hôm ấy, lần đầu tiên trẫm nhìn thấy nàng ở Thượng Lâm uyển, một mình nàng đứng giữa ngàn bóng hạnh trập trùng, bộ dạng bình thản mà xa cách, phảng phất như bao chuyện tranh giành đấu đá trong cung đều chẳng liên quan gì đến mình, chỉ có mỗi nàng là cả một thế giới riêng.”

Tôi khẽ khàng thưa: “Thần thiếp chẳng được tốt đẹp như vậy đâu. Trong cung không thiếu mỹ nhân, đủ tài đủ đức, thần thiếp còn xa mới bằng được.”

“Việc gì phải so sánh với người khác kia chứ, Chân Hoàn chỉ là Chân Hoàn mà thôi, thế mới là hoàn hảo nhất.” Nam nhân trước mặt tôi thân cao dong dỏng như cây ngọc, vận áo gấm thiên tử vàng rực, mày mắt tuấn tú, ánh mắt lộ vẻ cương nghị, nhưng lời nói hết sức chân thành, thắm thiết, khiến người nghe không sao cưỡng lại được.

Tôi ngẩng lên nhìn y, y nhìn tôi chăm chú, ánh mắt của y vừa như bàng hoàng lại vừa như say đắm, ánh nhìn lấp lánh, mê ly, sóng mắt chuyển động, khiến đối phương chỉ muốn nhắm mắt lao thẳng vào. Không biết cứ nhìn nhau như vậy được bao lâu, tay của y chợt nhẹ nhàng đặt lên mái tóc của tôi rồi chầm chậm vuốt xuống, chạm đúng nhành ngọc lan tím, y tủm tỉm cười khen: “Rất độc đáo!” Vừa nói, y vừa tháo nhành ngọc lan xuống đặt lên bàn, mái tóc dài xõa tung như suối chảy. Hơi thở ấm nóng tỏa ra từ môi miệng y càng lúc càng sát lại gần…

Bảy đêm, liên tục bảy đêm, xe Phượng Loan Xuân Ân đúng hẹn dừng lại trước cổng Đường Lê cung, đưa tôi đến gian đông Nghi Nguyên điện. Huyền Lăng đối xử với tôi hết sức dịu dàng, luôn nhìn tôi bằng ánh mắt hiền hòa, ánh mắt ấy hệt như nước hồ Thái Dịch mùa xuân, trong veo phản chiếu bóng hình tôi. Mùi Long Tiên hương tinh tế, nhàn nhạt tựa hồ muốn thấm sâu vào tận xương cốt, da thịt của tôi.

Liên tục được hoàng đế sủng ái suốt bảy ngày liền là chuyện trước giờ chưa từng có. Dẫu là người được sủng ái như Hoa Phi cũng chưa từng được Hoàng đế gọi đến quá ba ngày liên tục. Thế là mọi người trong cung ai cũng biết rõ Hoàn Tần vừa được tấn phong đặc biệt được Hoàng đế sủng ái, có thể tính là hồng nhân trước mặt Hoàng đế. Thế là bọn họ càng ra sức lôi kéo, nịnh nọt tôi, đến cung nhân hầu hạ bên cạnh tôi cũng được người khác đặc biệt coi trọng, cũng may bọn họ sớm đã bị tôi cảnh cáo nghiêm khắc nên không dám tỏ thái độ kiêu ngạo.

Vào ngày thứ bảy, tôi theo lệ đến chỗ Hoàng hậu thỉnh an. Hôm đó các phi tần đến khá đông đủ. Tuy không đến trễ, nhưng khi tôi đến nơi thì quá nửa số phi tần đã có mặt, khiến tôi không khỏi cảm thấy có chút áy náy. Theo lễ ra mắt Hoàng hậu xong, tôi ngồi xuống vị trí của mình, trò chuyện vài câu với các phi tần khác, chẳng bao lâu sau thì chia tay ra về.

My Trang và tôi nắm tay cùng quay về. Vừa ra khỏi Phượng Nghi cung, thấy Hoa Phi và Lệ Quý tần chầm chậm đi phía trước, chúng tôi bèn tiến tới ra mắt thỉnh an. Hoa Phi lệnh cho chúng tôi đứng dậy, Lệ Quý tần hỏi: “Trước giờ Hoàn Tần muội đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương rất sớm, sao hôm nay lại trễ thế, đúng là hiếm thấy.”

Tôi hơi cảm thấy bối rối, tủm tỉm cười thưa: “Các vị tỷ tỷ chăm chỉ, là lỗi của muội muội lười biếng.”

Lệ Quý tần cười lạnh: “Không dám nói Hoàn Tần muội muội lười biếng đâu. Mấy ngày liền hầu hạ thánh giá khó tránh khỏi mệt mỏi, chứ đời nào giống bọn người chúng tôi, chẳng cần hầu hạ, hết sức thanh nhàn.”

Tôi nghe mà trong lòng phiền muộn, mặt tím lại. Vị Lệ Quý tần này nói chuyện trắng trợn thật, chẳng biết kiêng kị chút nào, nếu tôi cứ tiếp tục nhẫn nhịn thì sẽ khiến nàng ta chẳng sợ hãi gì mà cứ giữ mãi cái thói ấy. Thế là tôi chậm rãi nói dằn từng tiếng: “Quý tần tỷ tỷ hầu hạ thánh giá đã lâu rồi, có biết bốn chữ “phi lễ vật ngôn” hay không?”

Lệ Quý tần sa sầm nét mặt, định nổi cáu thì tôi cười bảo: “Muội muội vào cung chưa lâu, chưa hiểu hết được chuyện đời. Nếu lỡ nói sai điều gì, mong Quý tần tỷ tỷ rộng lượng đừng trách cứ, tội nghiệp.” Lệ Quý tần liếc sang Hoa Phi, cuối cùng cũng không dám nói càn trước mặt nàng ta, đành nuốt giận, miễn cưỡng mỉm cười.

Hoa Phi đứng bên nghe thấy hết nhưng vờ như không biết, quay sang bảo My Trang: “Huệ tần dạo này cũng thanh nhàn quá, không biết có thời gian giúp bản cung chép một quyển Nữ luận ngữ để đề tỉnh mọi người trong hậu cung nghiêm khắc tuân thủ quy củ của nữ giới, cẩn thận từ lời nói đến hành động.”

My Trang vâng theo, thưa rằng: “Nương nương có lệnh, muội muội sao dám không theo, chỉ không biết khi nào nương nương cần?”

Hoa Phi vuốt má, tựa như đang ngẫm nghĩ, hồi lâu sau mới trả lời: “Cũng không cần gấp, ngươi cứ từ từ mà chép, khi cần thì bản cung sẽ tự sai người đến lấy.” Nói xong lại ngắm My Trang một hồi: “Có vẻ Huệ tần ốm đi nhiều đấy, có phải vì dạo này Hoàng thượng không gọi ngươi đến không?”

My Trang tỏ ra ngượng ngùng, thưa: “Hoa Phi nương nương nói đùa rồi, chỉ là mùa đông muội hơi đẫy đà một chút, giờ trời nóng, y phục mỏng hơn nên trông có vẻ gầy gò mà thôi.”

cười nhạt một tiếng, tỏ vẻ nghiêm nghị, chậm rãi tiếp: “Ra thế, Huệ tần và Hoàn Tần trước giờ vẫn thân thiết với nhau. Bản cung cứ tưởng phía Hoàn Tần được Hoàng thượng ưu ái, khiến Huệ tần trong lòng khó chịu.” Nói xong nàng ta lại quay sang tôi: “Hoàn Tần thông minh mỹ mạo, được Hoàng thượng yêu mến cũng là chuyện đương nhiên thôi.” Rồi nàng ta chợt đổi giọng: “Người khác chẳng cần phải kể đến, Hoàn Tần và Huệ tần tình cảm như tỷ muội ruột thịt, sao lại quên khi mình độc chiếm sự sủng ái của Hoàng thượng thì cũng nên chia một chén canh cho tỷ muội mình đi chứ, nếu không, hóa ra còn kém cả Quản phu nhân và Triệu Tử Nhi hay sao?”

Lời nói của Hoa Phi hết sức sắc bén, ra vẻ uy hiếp. Tôi không biết liệu My Trang có sinh lòng bất mãn vì tôi đắc sủng hay không, bất giác ngước mắt nhìn tỷ ấy, vừa khéo My Trang cũng liếc mắt sang tôi, hai người chúng tôi nhìn nhau, đoán ngay là Hoa Phi có ý chia rẽ, cả hai đều hiểu rõ lòng nhau, tủm tỉm cười thông cảm.

My Trang cười khẽ, thưa: “Nương nương lệnh cho muội muội chép lại Nữ luận ngữ là để nhắc nhở nữ nhân trong lục cung, sao muội muội lại không biết ghen ghét, oán hận là điều tối kỵ đối với đức hạnh của nữ nhân cơ chứ. My Trang tuy bất tài, ngu dốt nhưng tuyệt không dám sai sót gì về mặt đức hạnh đâu.”

Hoa Phi nói: “Ngươi tuy đức hạnh vẹn toàn nhưng khó mà bảo đảm được người khác cũng như thế. Bản cung ở trong cung nhiều năm, đã nhìn thấu bao chuyện lòng người đen bạc, thay đổi thất thường rồi.”

Lời nói của nàng ta, câu nào cũng có ý ám chỉ tôi. My Trang chưa kịp phản ứng lại, tôi đã tủm tỉm cười, thưa: “Đa tạ nương nương nhắc nhở, dạy bảo. Nương nương đã bảo tỷ tỷ chép lại quyển Nữ luận ngữ để nhắc nhở người trong hậu cung, chủ ý là muốn đề phòng chuyện hậu cung tranh giành sủng ái, gây chuyện phiền toái. Nương nương khổ tâm như vậy, bọn muội muội cung kính vâng theo còn không kịp, sao dám làm ngược lại ý tứ của nương nương kia chứ. Huống gì…” Tôi nhìn chiếc trâm phượng bằng vàng đính hạt châu rung rinh trên mái tóc của Hoa Phi, giải thích thêm: “Lữ hậu hung ác, Thích phi giành hết sủng ái, Quản phu nhân và Triệu Tử Nhi có kết thúc thật thảm thương. Hiện giờ Hoàng hậu và Hoa Phi hiền đức, hậu cung Cao tổ sao có thể bì được với triều đình chúng ta.”

Nét cười nơi khóe miệng của Hoa Phi thoáng ngưng đọng, Lệ Quý tần nhìn mặt đán ý, bước lên một bước, định cất tiếng trả đũa. Hoa Phi lườm xéo nàng ta một cái. “Hôm nay Quý tần đã nói không ít rồi, coi chừng cắn nhầm vào lưỡi đấy!” Lệ Quý tần nghe vậy, đành nuốt giận, lẳng lặng lùi lại phía sau. Trong chớp mắt, Hoa Phi đã cười tươi như không: “Lời nói của muội muội nghe thật êm tai.” Nói xong, nàng ta liếc ánh mắt sáng quắc về phía My Trang: “Huệ tần và Hoàn Tần ở chung với nhau lâu rồi, mồm mép cũng ngày một lanh lợi, thật không thể xem thường được.”

Khóe môi My Trang mấp máy, tựa hồ định nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không mở miệng, chỉ lẳng lặng đứng yên.

Hoa Phi xoa xoa huyệt thái dương, bảo: “Sáng sớm đã phải thức dậy đến vấn an Hoàng hậu, lại nói chuyện lâu như vậy, thật mệt quá đi. Quay về thôi!” Nói xong, nàng ta vịn vào vai cung nữ, một đoàn người oai vệ xuyên hoa phất liễu rời đi.

My Trang thấy Hoa Phi đã đi xa, bèn ngước mặt làm hiệu, đám cung nhân lập tức lùi ra xa rồi lẳng lặng đi theo bọn tôi. My Trang nhìn theo bóng Hoa Phi rời đi, thở ra một hơi u uất: “Cuối cùng thì nàng ta cũng không nhịn nổi nữa rồi.” Rồi nắm lấy tay tôi. “Chúng ta đi dạo một lát đi.”

Lòng bàn tay của My Trang lành lạnh, ẩm ướt, tôi bèn lấy khăn nhét vào tay tỷ ấy. My Trang khẽ bảo: “Coi như muội cũng được tận mắt chứng kiến rồi đấy!”

Gió xuân hiền hòa, ấm áp nhưng lòng tôi lạnh như băng, hệt như lòng bàn tay của My Trang, tôi khẽ thở dài: “Hoa Phi có thái độ đó cũng là chuyện đương nhiên. Tỷ tỷ…” Tôi nhìn My Trang chăm chú: “Tỷ có trách muội không?”

My Trang nhìn lại tôi, sắc mặt tỷ ấy quả thực rất tiều tụy. Trước tôi, tỷ ấy được Huyền Lăng rất coi trọng. Vốn đã chịu sự chèn ép của Hoa Phi, người khác lại chăm chăm chờ sẵn, nếu không có sự sủng ái của Hoàng đế, My Trang sao có thể đứng vững trong cung được. My Trang, nếu vì Huyền Lăng mà tỷ ấy trở mặt với tôi thì… Tôi không dám nghĩ thêm, tay bất giác tăng thêm lực, siết chặt bàn tay của My Trang.

My Trang vỗ nhẹ lên tay tôi, an ủi: “Không phải muội thì cũng sẽ có người khác thôi. Nếu là người khác thì tỷ thà đó là muội.” Giọng nói của tỷ ấy thoáng run rẩy: “Đừng trách tỷ nói những lời ích kỷ. Nếu là người khác được sủng ái thì chỉ e có ngày sẽ quay lại hại tỷ. Hoàn nhi, muội sẽ không như vậy.”

Lòng tôi chợt ấm lại. “My tỷ, muội sẽ không như vậy, tuyệt đối không như vậy.”

“Ta tin muội sẽ không làm vậy.” Giữa cảnh xuân ấm hoa nở, giọng của My Trang vang lên mang mác thương cảm và bất lực, nhưng tôi có thể nghe thấu sự chân thành ẩn chứa bên trong: “Hoàn nhi, trong cung nhiều người như vậy nhưng tỷ chỉ tin được mỗi mình muội. Lăng Dung tuy thân thiết với chúng ta nhưng rốt cuộc vẫn không gần gũi như chúng ta cùng nhau lớn lên. Nếu ngay cả tỷ muội mình còn không thể giúp đỡ, nương tựa lẫn nhau thì mấy chục năm thâm cung dài dằng dặc sao trải qua nổi đây.”

“My tỷ tỷ…” Trong lòng tôi hết sức cảm động, may mà còn có My Trang, ít ra thì vẫn còn có My Trang. “Có vài chuyện tuy Hoàn nhi không muốn nhưng với sức của Hoàn nhi thì không thể tránh khỏi được. Nhưng dẫu có được sủng ái hay không, tấm lòng của muội đối với tỷ vẫn hệt như trước, và xin tỷ cũng đừng lạnh nhạt với muội.”

My Trang nhìn mặt hồ nước Thái Dịch mênh mang gợn sóng, tay vịn một nhành dương liễu mảnh mai. “Với tư chất của tỷ muội ta, được sủng ái là chuyện đương nhiên, không thể bị kẻ khác che lấp được. Dẫu không thể giữ vững sủng ái mãi mãi, nhưng vẫn phải bảo vệ tính mạng của mình, không làm ảnh hưởng đến người trong tộc…”

Tôi cười khổ, buồn bã nói: “Huống gì Hoa Phi đã coi tỷ muội ta là mối họa canh cánh trong lòng, số mệnh của chúng ta đã gắn liền, cùng vinh, cùng nhục rồi.”

My Trang gật đầu: “Không chỉ có tỷ muội mình đâu, chỉ e trong mắt người ngoài, cả Lăng Dung và Thuần nhi cũng khó tránh khỏi liên quan.” My Trang vừa nói, tay vừa bẻ cong nhành liễu, chỉ nghe “cách” một tiếng, nhành liễu đã gãy đôi.

Tiếng nhành liễu gãy đôi như dùi trống đánh mạnh vào tim tôi, tôi lập tức tỉnh cả người, chìa tay đón lấy nhành liễu gãy trong tay My Trang. Lúc nhặt lúc khoan, lúc chặt lúc lỏng thì mới giữ được sự hài lòng của quân vương lâu dài. Nếu dùng sức quá mạnh, dù có dẻo dai như nhành liễu này thì cũng sẽ có lúc phải gãy đôi. Tôi ngẩng đầu nhìn vầng mặt trời đỏ rực bên trên bờ hồ Thái Dịch, khẽ thốt: “Đa tạ tỷ tỷ!”

My Trang thấy khó hiểu, hỏi lại tôi: “Tạ tỷ chuyện gì?”

Tôi im lặng hồi lâu rồi lẳng lặng đi theo My Trang, chầm chậm dạo bước dọc theo bờ hồ Thái Dịch. Hồ Thái Dịch mênh mông, bát ngát, tôi chợt cảm thấy con đường này thật dài, thật dài tựa như vĩnh viễn chẳng thể đi hết được.

Đến đêm, tôi vẫn được gọi đi thị tẩm như cũ. Nửa đêm, mưa nhẹ rơi tí tách, bởi trong lòng băn khoăn chẳng yên, giấc ngủ không sâu, tôi tỉnh giấc rồi không sao ngủ lại được. Được sủng ái quá mức, nổi bật hơn người, tôi đã bị Hoa Phi sinh lòng bất mãn rồi. Vừa bắt đầu đã ra sức mạnh, chỉ e sợ về sau không kéo dài được, đạo lý đó cũng hệt như dây cung kéo quá căng thì sẽ rất dễ bị đứt rời.

Khẽ trở mình, chiếc gối nhồi hoa khô kêu sột soạt, không ngờ đã đánh thức Huyền Lăng dậy. Y nửa mơ nửa tỉnh hỏi: “Sao lại thức dậy rồi?”

“Thần thiếp nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài hiên.” Cơn mưa nhỏ lất phất trên hoa lá bên ngoài điện, âm thanh tí tách, trong trẻo.

“Nàng có tâm sự sao?”

Tôi khẽ lắc đầu. “Không hề”. Dưới ánh nến đỏ vàng mờ ảo, mái tóc tôi tựa như tấm đoạn đen nhánh gối trên cánh tay của y.

“Không được phép nói dối trẫm.”

Tôi quay người, dựa mình vào ngực y, nút buộc của chiếc áo ngủ lụa vàng buông lơi, để lộ khoảng da thịt trước ngực mát rượi. Tôi giơ tay chầm chậm buộc lại cho y. “Hoàng thượng, thần thiếp sợ.”

Giọng y bình tĩnh: “Có trẫm ở đây, nàng sợ gì nào?”

“Hoàng thượng đối xử với thần thiếp tốt như vậy, thần thiếp…” Giọng tôi thấp dần, tựa như tiếng muỗi kêu, khó mà nghe rõ được. “Hoàng thượng đã từng nghe câu, được sủng ái cũng là chịu oán hận hay chưa?”

Giọng của Huyền Lăng bắt đầu trở nên nghiêm nghị: “Sao rồi? Có người làm khó nàng sao?”

“Chẳng ai làm khó thần thiếp cả.” Trong lòng chợt cảm thấy chua xót nhưng những lời này không thể không nói ra, cuối cùng tôi cũng dằn từng tiếng: “Ân điển ban xuống chia đều cho mọi người, sáu cung hòa thuận, như thế mới có thể kéo dài đường con cháu và phúc đức cho hoàng gia. Thần thiếp không dám chiếm trọn sự sủng ái của Hoàng thượng.”

Cánh tay ôm lấy thân thể của tôi buông lỏng đôi chút, ánh mắt ơ hờ nhưng vẫn theo dõi từng biểu hiện của tôi: “Nếu như trẫm không đồng ý thì sao?”

Tôi biết y sẽ đồng ý, phi tần sáu cung có biết bao mối quan hệ rắc rối, phức tạp với tiền triều, chỉ cần động vào một chút sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ thế cục, y sẽ không đời nào không đồng ý. Trong lòng tôi không khỏi cảm thấy ủ ê, tựa như thời tiết mưa phùn miên man bên ngoài điện vậy. Hồi lâu sau, tôi mới khẽ khàng lên tiếng: “Hoàng thượng là bậc minh quân.”

“Minh quân ư?” Y khẽ “hừ” một tiếng, cổ họng như có mùi vị mát lạnh, giống món dầu bạc hà mà y hay dùng để làm thanh tỉnh thần trí, mùi vị vừa mát lạnh vừa có phần chua chát.

“Đã tám ngày rồi. Hoàng thượng ở tiền triều bận bịu chính sự, nếu như sáu cung trở thành chốn hun đúc oán khí thì chưa hẳn sau nhà nổi lửa, nhưng e là sẽ khiến cho Hoàng thượng phiền lòng.” Y lẳng lặng nghe lời tôi nói, nhưng vẫn giữ vẻ điềm nhiên như không, tôi tiếp tục thưa: “Hoàng thượng nếu chỉ sủng ái mỗi mình thần thiếp mà lạnh nhạt với các hậu phi khác, khó tránh khỏi người ngoài cho rằng Hoàng thượng nam nhi bạc tình, có mới nới cũ.” Hai tay tôi giữ chặt lấy vạt áo của y, giọng điệu có phần nức nở: “Thần thiếp không thể để Hoàng thượng phiền lòng vì mình được, thần thiếp chẳng nỡ nào.” Nói đến câu cuối cùng, giọng tôi đã có phần hơi van vỉ.

Hẳn là gió đã nổi, hàng rèm mềm bằng lụa vốn đã vô cùng mỏng manh, làn gió tựa bàn tay to lớn vô hình, lẳng lặng xuyên rèm tiến vào. Bóng rèm lay động, nến đỏ chao đảo, phản chiếu vẻ mặt Huyền Lăng lúc sáng lúc tối. Hai chân trần lộ ra ngoài chăn nhưng tôi không hề có ý định rụt lại, từng chút hơi lạnh thấm vào cơ thể.

Cánh tay của Huyền Lăng dùng sức mạnh hơn, má tôi áp lên xương quai xanh của y, bị ghì chặt đến phát đau. Chân y quấn lấy chân tôi, hơi ấm ùa tới. Y nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới nói: “Biết rồi!”

Tôi cũng nhắm mắt lại, sau đó chẳng nói được gì thêm.

Đêm hôm sau, Huyền Lăng quả nhiên không tiếp tục lật thẻ của tôi. Tiểu Doãn Tử từ sớm đã nghe ngóng được, Hoàng đế đến thăm Cẩn phi, người đã lâu chưa được sủng ái. Tuy có hơi bất ngờ, nhưng chỉ cần y không chọn tôi, tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Cũng đã bảy, tám ngày không nghỉ đêm tại Đường Lê cung, tôi cảm thấy nơi đây có phần hơi xa lạ. Thay áo ngủ xong, tôi vẫn tỉnh như sáo. Trong lòng như đang thiếu thốn thứ gì đó, trằn trọc chẳng yên. Cẩn phi, kẻ lâu lắm rồi không thấy mặt quân vương, sẽ vui vẻ, sung sướng đến nhường nào đây? Lại yểu điệu lấy lòng Hoàng thượng thế nào đây?

Tôi rầu rĩ thở dài một hơi, thuận tay đùa nghịch với chiếc đàn bằng gỗ ngô đồng khắc hình đuôi phượng, dây đàn mỏng như tơ, ngón tay vừa lướt qua, âm thanh du dương vang lên như nước suối róc rách, vung tay đàn một khúc, hóa ra là bài Oán ca hành.

Mười lăm tuổi vào cung, sắc hoa cười xuân thắm. Quân vương tuyển dáng ngọc, thị tẩm chốn rèm vàng. Gối đầu khuya trăng sáng, khép áo quấn gió xuân. Ai ngờ Triệu Phi Yến, đoạt sủng hận vô cùng. Buồn bã ủ ê người, tóc xanh thành sương trắng. Một buổi không vừa ý, chuyện đời cũng là không. Nhạn trời đổi rượu ngon, áo múa thay rồng chạm. Khổ lạnh chẳng nên lời, vì người đàn một khúc. Đứt ruột đứt dây đàn, lòng sầu dạ ủ ê.

Chưa đàn hết khúc mà tình điệu đã rõ mồn một, chỉ mới ngắt quãng đàn được đôi ba câu, tôi cảm thấy đây là điềm không lành. Câu thơ cứ như lời tiên đoán, hồng nhân trong cung trước giờ vốn bạc mệnh mà. Phảng phất như nỗi sợ hãi bí mật trong lòng bị một mũi kim sắc nhọn vạch trần, ngón tay tôi hơi run rẩy, khúc đàn loạn nhịp.

Oán ca hành, oán ca hành, ái hận của nữ nhân trong cung trước giờ không thể để lộ ra mặt, huống gì đây lại là “oán”, chính là đại kỵ cho đức hạnh của nữ nhân. Mà có gì để oán cơ chứ, chính tôi muốn y đến với người khác mà. Không thể không làm vậy được…

Tôi thoáng tĩnh tâm lại, đổi sang đàn khúc Sơn chi cao.

Núi cao cao, trăng nho nhỏ. Trăng nho nhỏ, sáng vằng vặc! Ta có người thương trên đường xa. Một ngày không gặp được, lòng ta ưu sầu.

Lặp đi lặp lại mấy lần như thế, Lưu Chu bất giác tò mò hỏi tôi: “Tiểu thư, sao người chỉ đàn đi đàn lại mỗi nửa đầu của khúc nhạc này vậy?”

Tôi dồn hết tâm tư vào tiếng đàn, mày mắt không lay động, bình thản đáp: “Ta chỉ thích mỗi nửa đầu của khúc này thôi.”

Lưu Chu không dám hỏi thêm, đành ôm một ngọn đèn có chụp bằng sa đến đặt trước án, rồi lẳng lặng đứng hầu một bên. Đàn hồi lâu, tay áo dài rộng buông lơi tới tận khuỷu, ánh trăng soi qua màn cửa sổ, rọi ánh trong trẻo lên cánh tay tôi, tựa như vô số đóa hoa lê trắng muốt đang nở rộ, mơ hồ tỏa hào quang mờ ảo. Đầu ngón tay hơi cảm thấy đau nhức, giơ lên nhìn kĩ, hóa ra chúng đã sớm đỏ lên rồi.

Tôi đẩy chiếc đàn sang một bên rồi bước ra ngoài. Áo ngủ trắng muốt thêu hoa văn lượn sóng lê thê dài chấm đất, khẽ lướt theo từng bước chân tôi. Tôi yên lặng ngẩng đầu nhìn trời, mặt trăng treo trên nhành liễu, đêm nay đã là Mười bốn, mặt trăng tròn vành vạnh như mâm bạc, ánh ngọc ngời ngời, khiến sao giăng đầy trời cũng mất đi nhan sắc thường ngày. Thực ra thì mặt trăng không tròn hẳn, chỉ là nhìn thì có vẻ rất tròn mà thôi. Ngày mai mới là đêm trăng tròn thực sự, vào đêm trăng tròn, theo quy định của tổ tiên, Hoàng đế sẽ đến nghỉ ở điện Chiêu Dương của Hoàng hậu. Trơ mắt lạnh quan sát suốt nửa năm nay, Huyền Lăng đối đãi với Hoàng hậu cũng chỉ đến thế, quả thực là kính nhau như khách. Chỉ có điều coi nhau quá giống khách nên hai bên chỉ biết đối xử khách sáo và tôn trọng lẫn nhau. Ngày Mười lăm mỗi tháng hẳn là ngày mà Hoàng hậu trông đợi nhiều nhất. Cứ nghĩ đến đó, tôi không khỏi sinh lòng đồng tình và thương xót với Hoàng hậu.

Lúc này gió sương mát lạnh, hai gốc hải đường trước điện đang vào độ nở rộ, từng cụm lá xanh nhạt điểm xuyết, sắc hoa đỏ tươi, yểu điệu thục nữ, thoáng nhìn rực rỡ như ráng sớm, chi chít đầy cành như tuyết như vụ. Ánh trăng lạnh nhạt như sương trắng bao phủ khắp nơi, chỉ lờ mờ nhìn thấy hình dáng mơ hồ như có như không.

Gió vừa nổi, hoa rơi rào rạt như mưa, từng đóa dính vào vạt, tay áo, tựa những giọt son đỏ đọng lại. Gió nhẹ thổi tung bay mái tóc dài, vấn vít giữa làn hoa như bướm lượn. Tôi lặng lẽ đứng yên không động đậy, để mặc gió cuốn lấy tay áo mỏng manh, quét qua cổ tay, lúc cao lúc thấp, như có như không. Thỉnh thoảng lại có tiếng chim dạ oanh kêu thảng thốt, phá vỡ màn đêm trong trẻo, tĩnh mịch như nước.

Tôi biết y đã đến, mùi Long Tiên hương quen thuộc lơ lửng trôi giữa làn hoa, chẳng mùi hương nào có thể át đi được. Y không lên tiếng, tôi cũng chỉ lẳng lặng đứng đó, tựa như bức tượng vô cảm.

Y cuối cùng cũng mở miệng: “Nàng muốn đứng thế này đến chừng nào?” Tôi vẫn không xoay người, chỉ nghe tiếng bước chân y tiến lại gần, giày đạp lên cánh hoa rơi đầy đất, phát ra âm thanh sột soạt khe khẽ. Khóe môi nhếch lên thành nét cười nhàn nhạt, quả nhiên y đã đến. Rồi tôi vội vã giấu nụ cười đi, chầm chậm quay người lại, vờ như bất ngờ trông thấy y, ngần ngừ cất tiếng gọi: “Hoàng thượng.”

Còn cách cả nửa trượng, y đã dang rộng hai tay, chân tôi chợt động, lao tới nhào vào lòng y. Trên mũ miện vàng của y lấm tấm vài giọt sương, phát ra hào quang lấp lánh dưới ánh trăng. Tay y nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai tôi. “Nàng thế này khiến trẫm đau lòng quá, sao trẫm có thể yên tâm bỏ nàng lại được đây?”

Tựa như nhớ ra điều gì đó, tôi lách người ra khỏi vòng ôm của y, khẽ khàng hỏi lại: “Không phải Hoàng thượng đi thăm Cẩn phi rồi sao? Sao lại đến Đường Lê cung này?”

Y mỉm cười: “Đã gặp nàng ta rồi. Đi ngang qua đây, thấy ánh trăng đêm nay đẹp quá nên muốn ghé vào xem nàng đang làm gì.” Đôi môi của y khẽ áp vào trán tôi. “Nếu trẫm không đến đây thì thật đã phụ lòng khúc Sơn chi cao của nàng rồi. Tiếng đàn hay như vậy, thật may là trẫm không bỏ lỡ.”

Tôi xoay người, cười phì một tiếng, hai má nóng bừng như vừa uống rượu mạnh. “Hoàng thượng nói vậy khiến thần thiếp xấu hổ chẳng biết chui vào đâu.” Những ngón tay tôi nghịch ngợm, vuốt má y. “Đường đường là đấng quân vương chí tôn mà lại bắt chước người ta “nghe lén”.”

Y nắm chặt ngón tay của tôi, giả vờ nổi giận: “Càng lúc càng lớn gan lớn mật! Phạt nàng phải đàn một khúc nữa để chuộc tội.”

Tôi và y nắm tay cùng bước vào Oánh Tâm đường, đám Cận Tịch sớm đã chuẩn bị sẵn một bình trà mới, bày đủ hoa quả đúng mùa dâng lên, lại có nội giám tùy tòng giúp Huyền Lăng thay áo. Thấy mọi người lui xuống, đóng cửa lại, tôi cau mày, thưa: “Hoàng thượng bỏ đi thế này, Cẩn phi hẳn là đau lòng lắm.”

Y dùng ngón trỏ nâng cằm tôi lên, đuôi mắt dài lườm tôi, tràn đầy ý cười: “Nàng nỡ lòng nào đuổi trẫm đến chỗ của người khác hay sao?”

Tôi đẩy y ra, lùi lại hai bước, cố giữ vẻ mặt nghiêm túc, thưa: “Thần thiếp nói rồi mà, Hoàng thượng là minh quân.”

Huyền Lăng vẫn tươi cười, cúi đầu nói khẽ vào tai tôi: “Để mai trẫm hẵng làm minh quân vậy, đêm nay tiếp tục làm hôn quân thêm chốc nữa.”

Tôi không nhịn được, phá lên cười: “Vậy thì ngày mai thần thiếp hẵng tiếp tục làm hiền phi, đem roi tới trước mặt Cẩn phi tỷ tỷ xin tội vậy.” Tôi nghiêng đầu. “Tứ lang, chàng muốn nghe thiếp đàn khúc nhạc nào đây?”

Y thoáng ngẩn người, tựa như không nghe rõ câu hỏi của tôi, hồi lâu sau mới hỏi lại: “Khi nãy nàng gọi trẫm là gì?”

Lúc ấy tôi mới phát hiện ra mình lỡ lời, đầu óc chấn động như vừa bị một vò băng tuyết lên người, thuận thế quỳ gối, thưa: “Thần thiếp thất lễ…”

Y chìa tay cản lại thế quỳ của tôi, cúi mình ôm nửa người tôi vào lòng, trong mắt lóe lên ánh sáng lấp lánh kỳ lạ mà tôi chưa nhìn thấy bao giờ. “Hay lắm, nàng gọi trẫm như vậy, trẫm rất hài lòng.” Y đặt tôi ngồi lên đầu gối của mình, giọng điệu dịu dàng tựa ánh mặt trời ấm áp tháng Tư. “Khuê danh của nàng là Chân Hoàn, vậy tên ở nhà của nàng là gì?”

“Thần thiếp không có tên ở nhà, ai cũng gọi thần thiếp là Hoàn nhi cả.”

“À, vậy thì trẫm gọi nàng là Hoàn Hoàn nhé, có được không?”

Cúi đầu nắm lấy tay y, tôi liếc mắt nhìn thấy bóng tôi và Huyền Lăng được ánh nến chiếu rọi lên bức tường trát tiêu và bùn, lòng nở rộ như đóa hải đường màu son đỏ rực, khẽ khàng vâng một tiếng.

Uể oải dựa vào người của Huyền Lăng, giọng của y êm đềm, trầm ấm như đang say rượu, những nụ hôn nhè nhẹ buông lơi nơi cổ: “Khi nãy trẫm đứng ngắm nàng thật lâu. Hoàn Hoàn, nàng đứng dưới gốc hải đường, thoáng nhìn hệt như tiên nữ trên chín tầng trời. Hoàn Hoàn, nàng đàn một khúc Thiên Tiên Tử đi.”

Vâng lời đứng dậy, tôi chỉnh lại dây đàn rồi nhìn y mỉm cười đầy quyến rũ: “Thực ra Hoàn Hoàn đàn không khéo lắm đâu, tài đàn của My Trang tỷ tỷ hơn thiếp rất nhiều, cũng nhờ tỷ ấy thỉnh thoảng chỉ dạy cho thiếp đấy.”

Y nhướng mắt hỏi lại: “Là Huệ tần phải không? Hôm nào phải nghe nàng ấy đàn một khúc để thưởng thức mới được.”

Tiếng đàn véo von vang lên, tôi chỉ cảm thấy đèn thơm trăng sáng, cả gian phòng ấm áp sắc xuân.

Vừa định nghỉ ngơi, cửa phòng chợt vang lên hai tiếng cốc cốc. Giọng the thé của nội thị cung kính vang lên bên ngoài cửa: “Hoàng thượng!”

Huyền Lăng có chút bực bội, bảo: “Có chuyện gì gấp gáp vậy? Để mai hẵng bẩm báo.”

Tên nội thị đó chần chừ một chút rồi vâng dạ nhưng vẫn không nghe thấy tiếng chân lui xuống.

Tôi bèn khuyên: “Hay Hoàng thượng nghe hắn bẩm báo xem có chuyện gì, không chừng là chuyện quan trọng đấy.”

Huyền Lăng khoác áo ngồi dậy, bảo tôi: “Nàng không cần ngồi dậy.” Rồi lạnh nhạt cao giọng gọi với ra ngoài: “Vào đi!”

Bởi vì có tần phi ở bên trong, người vào bẩm việc là Phương Nhược. Trước giờ theo quy củ, cung nhân không được bộc lộ tình cảm qua vẻ mặt và lời nói khi thưa chuyện với Hoàng thượng. Phương Nhược chỉ không nhanh không chậm bẩm báo: “Khải bẩm Hoàng thượng, Huệ tần tiểu chủ rơi xuống nước.”

Tôi kinh hoàng bật dậy, vén rèm kêu thất thanh: “Tứ lang, My tỷ tỷ vốn không biết bơi!”

Nguồn: truyen8.mobi/t127394-hau-cung-chan-hoan-truyen-chuong-15.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận