Hậu Cung Chân Hoàn Truyện Chương 16

Chương 16
Vạ lây

Sướng An cung và Đường Lê cung cách nhau không bao xa, tôi theo Huyền Lăng ngồi xe kéo đi đến, từ xa đã nhìn thấy cả Sướng An cung đèn đuốc sáng trưng như ban ngày. Chủ nhân của Sướng An cung là Phùng Thục nghi sớm đã biết tin, dẫn toàn bộ phi tần và cung nhân hầu hạ ra đứng chờ ngoài cửa trước. Thấy ngự giá đi đến, mọi người vội quỳ xuống thỉnh an. Huyền Lăng cho mọi người đứng dậy rồi mới hỏi: “Tình hình sao rồi?”

Phùng Thục nghi vội bẩm: “Thái y đang ở bên trong cứu chữa, đến giờ Huệ Tần vẫn chưa tỉnh.” Dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thần thiếp đã sai người đi bẩm báo Hoàng hậu nương nương rồi.”

“Ừ, giờ này chắc Hoàng hậu đã ngủ rồi. Phái thêm người sang, bảo Hoàng hậu không cần ghé qua đây nữa.”

“Thưa vâng!” Phùng Thục nghi vâng dạ, nội giám lập tức hấp tấp lui xuống, đi truyền lời.

Huyền Lăng quay sang các phi tần, nói: “Thái y đã đến nơi, đông người thế này cùng tiến vào sẽ bận việc thêm. Các nàng hãy về nghỉ trước đi, Thục nghi và Hoàn Tần cùng trẫm vào xem sao.”

Chủ điện của Sướng An cung là nơi ở của Phùng Thục nghi, Tồn Cúc đường của My Trang nằm ở mé tây chủ điện. Đám thái y thấy Hoàng đế tới vội vã quỳ mọp xuống hành lễ. Huyền Lăng vung tay cho phép họ đứng dậy. Lúc này, tôi không kìm được nữa, hấp tấp hỏi: “Tình hình của Huệ Tần tỷ tỷ ra sao rồi?”

Giang thái y đứng đầu vội thưa: “Bẩm Hoàng thượng và Hoàn Tần tiểu chủ, Huệ Tần tiểu chủ đã qua cơn nguy hiểm, chỉ là ngộp nước nên bị kinh hãi, do đó nhất thời vẫn chưa tỉnh lại được thôi.” Nghe thái y nói vậy, tôi mới thở phào một hơi, tay nắm chặt thành nắm đấm suốt dọc đường giờ mới buông lỏng ra được, nhưng do khi nãy siết chặt quá, các đốt ngón tay vẫn còn tái nhợt.

Giang thái y nghe Huyền Lăng “à” một tiếng, bèn nói tiếp: “Chúng thần đã kê xong phương thuốc, Huệ Tần tiểu chủ điều dưỡng theo đó thì sẽ sớm khỏe lại thôi. Chỉ có điều…” Giang thái y hơi do dự.

“Chỉ có điều cái gì?” Hoàng đế vặn lại: “Nói chuyện đừng có ấp a ấp úng như vậy.”

Giang thái y vâng theo: “Vâng ạ, vâng ạ, tiểu chủ bị kinh hãi quá lớn, e là phải điều dưỡng khá lâu mới hoàn toàn khôi phục lại tinh thần.”

“Đã vậy thì các ngươi càng phải chú tâm hầu hạ, không được phép sơ sót.”

Đám thái y vâng vâng dạ dạ, thấy Huyền Lăng không nói gì thêm mới dám lui xuống.

Tiến vào bên trong, thị nữ hầu cận My Trang là Thải Nguyệt và Bạch Linh mặt vẫn còn vương lệ, quỳ bên giường, tíu tít giúp My Trang thay y phục bị ướt rồi dùng nước nóng lau trán. Bọn họ thấy chúng tôi tiến vào thì hơi vội vàng hành lễ.

Ba người đứng bên giường nhìn. Huyền Lăng và Phùng Thục nghi còn bình tĩnh, tôi không nhịn được, cúi người quan sát My Trang thật kĩ.

My Trang tuy đã thay đổi y phục nhưng mái tóc vẫn còn ẩm ướt, chiếc gối mềm nhồi bông màu vàng nhạt sậm đi vì vết nước loang lổ. Sắc mặt tỷ ấy trắng bệch, so với rèm châu và chăn gấm đỏ tía càng thêm nhợt nhạt đến kỳ dị. Vì tỷ ấy vẫn còn hôn mê bất tỉnh, đến vẻ nhợt nhạt nhìn cũng chẳng chân thực chút nào, tựa như lớp sa mỏng phủ lên gương mặt, mờ ảo bất định. Một giọt nước lăn khỏi sợi tóc mai rủ trên trán, lướt qua lỗ tai rồi đọng lại trên hạt châu vàng xỏ ở cuối hoa tai của tỷ, chỉ hơi lay động mà không chịu rơi xuống, lay lay lắt lắt, khiến My Trang càng giống như một chiếc lá khô nằm bất động trên chiếc giường gấm vóc, chẳng có chút sinh khí.

Mũi tôi cay sè, khóe mắt ướt đẫm. Phùng Thục nghi trước giờ đoan trang, tự chủ, thấy tình trạng My Trang như vậy cũng bất giác sinh lòng thương cảm, cầm khăn tay khẽ chấm chấm nước mắt. Huyền Lăng không nói tiếng nào, chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn một lượt đám cung nhân đang đứng hầu bên trong. Ánh mắt y lướt đến đâu, đám cung nhân bất giác đổi ngay sắc mặt, vội vã cúi đầu.

©STENT

Huyền Lăng không thèm nhìn bọn họ nữa, cất tiếng hỏi: “Các ngươi hầu hạ tiểu chủ thế đấy hả?” Giọng nói bình thản như ngày thường, không hề gằn giọng quát mắng, thế nhưng đám cung nhân nghe thấy liền sợ phát khiếp, quỳ mọp xuống đất.

Phùng Thục nghi sợ Huyền Lăng nổi giận ảnh hưởng tới sức khỏe, vội quay đầu nhìn đám cung nhân đang quỳ dưới đất, quát hỏi: “Còn không thuật lại chuyện gì đã xảy ra! Đang yên đang lành sao Huệ Tần lại rơi xuống nước?”

Thải Nguyệt và một tên nội giám tên Tiểu Thi sợ đến giật bắn mình, lết gối đến trước mặt Huyền Lăng khóc lóc thưa: “Bọn nô tài cũng không rõ vì sao.”

Phùng Thục nghi thấy câu trả lời khả nghi, bất giác liếc mắt nhìn sang Huyền Lăng, Huyền Lăng khẽ gật đầu ra hiệu cho mình tiếp tục hỏi, nàng ta bèn cất giọng tức giận: “Nói nhảm nhí! Tiểu chủ xảy ra chuyện lớn thế này, sao có chuyện nô tài hầu cận lại không biết tí gì cơ chứ!”

Phùng Thục nghi trước giờ đối đãi với cung nhân hết sức ôn hòa, hôm nay thấy nàng ta nổi nóng, lại có Hoàng đế ở bên, Tiểu Thi sợ đến mềm nhũn người, vội vã đập đầu bình bịch, van xin: “Nô tài oan uổng, nô tài thực tình chẳng biết gì. Buổi tối, nô tài cùng Thải Nguyệt cô nương đi theo tiểu chủ đến Mật Tú cung hầu chuyện Hoa Phi nương nương. Lúc quay về, có đi ngang qua hồ Thiên Lý, mỗi lần tiểu chủ đi qua hồ Thiên Lý này đều muốn cho cá ăn nên nô tài vội đi lấy thức ăn cho cá. Ai ngờ nô tài mới đi được nửa đường đã nghe ồn ào rằng tiểu chủ rơi xuống nước.”

“Thế Thải Nguyệt đâu?”

Thải Nguyệt nức nở thưa: “Hà Nhi trong cung của Hoa Phi nương nương nói có mấy khối mực tốt đưa cho tiểu chủ dùng, nhưng khi nãy quên mất chưa đưa, bảo nô tì đi lấy.”

“Nói vậy thì lúc Huệ Tần rơi xuống nước, hai người các ngươi đều không có ở bên cạnh sao?” Phùng Thục nghi hỏi xong, lén ngẩng đầu nhìn sang Huyền Lăng. Ánh mắt Huyền Lăng nghiêm nghị hẳn lên, Phùng Thục nghi vội cúi xuống.

Đang định hỏi tiếp thì nghe bên ngoài có người thông báo Hoa Phi đã đến. Cũng khó trách, hồ Thiên Lý, nơi My Trang rơi xuống chỉ cách Mật Tú cung của nàng ta có một hai trăm bước, tính ra vẫn nằm trong địa phận cung cấm của nàng ta. Nàng ta lại là phi tử có địa vị cao nhất sau Hoàng hậu, giúp đỡ Hoàng hậu quản lý lục cung, đương nhiên là phải vội đến hỏi thăm.

Hoa Phi thấy Huyền Lăng ở đó, liền mỉm cười duyên dáng, tiến tới hành lễ ra mắt. Huyền Lăng hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt, nàng đến đây làm gì?”

Mặt Hoa Phi lộ vẻ lo âu, nàng ta thưa: “Thần thiếp nghe nói Huệ Tần muội muội rơi xuống nước, lo lắng đến mức không biết làm sao, vội vàng chạy sang đây xem thử. Huệ Tần đã khỏe hơn chút nào chưa ạ?”

Huyền Lăng chỉ qua phía giường: “Nàng tự đến mà xem.”

Hoa Phi tiến lại gần xem thử rồi nức nở than: “Như vậy sao được chứ? Nhan sắc như hoa như ngọc thế này mà phải chịu khổ sở quá!”

Phùng Thục nghi bèn khuyên: “Hoa tỷ tỷ đừng buồn lo quá! Thái y bảo chỉ cần tỉnh dậy là không sao cả.”

Hoa Phi rút khăn tay chấm chấm nơi mũi rồi quay đầu hạch hỏi Thải Nguyệt và Tiểu Thi: “Lũ hồ đồ kia! Hầu hạ chủ nhân nhà các ngươi ra sao mà khi không lại xảy ra họa lớn thế này, khiến Hoàng thượng quan tâm, lo lắng.”

Huyền Lăng lạnh lùng quét mắt nhìn sang Thải Nguyệt và Tiểu Thi, chầm chậm nói dằn từng tiếng: “Đồ vô dụng!”

Hoa Phi nghe y nói vậy, bèn vội vã thưa: “Thứ nô tài này lưu lại bên cạnh Huệ Tần chỉ vô dụng mà thôi, chúng sao biết cách hầu hạ chủ nhân chu đáo được, chỉ e về sau sẽ xảy ra không ít chuyện không may nữa. Thần thiếp nghĩ hay là tống chúng đến Bạo thất cho xong.” Tôi thầm hít một hơi ớn lạnh, Bạo thất là nơi cung nhân phải chịu mọi khổ cực, sống chẳng bằng chết, chưa đến vài ba tháng không bị hành hạ đến chết thì cũng tìm cách tự tử cho xong, hiếm có ai sống sót ra khỏi đó. Hoa Phi đã đề nghị như vậy, e là Thải Nguyệt và Tiểu Thi chẳng có mạng trở ra.

Lời khai của Thải Nguyệt và Tiểu Thi khiến lòng tôi hết sức hỗn loạn, nghi ngờ. Tiểu Thi chẳng nói làm gì nhưng Thải Nguyệt là a đầu trong nhà của My Trang, do tỷ ấy dẫn theo vào cung, chẳng khác gì tâm phúc của tỷ. Nếu mất nó, tỷ sẽ phải chịu không ít tổn thất. Giờ nghe Hoa Phi đề nghị như vậy, tôi cứ cảm thấy có gì đó không ổn, bất giác buột miệng ngăn cản: “Không được đâu!”

Huyền Lăng, Hoa Phi và Phùng Thục nghi đồng loạt quay sang nhìn tôi, nhất thời tôi chỉ đành vắt óc suy nghĩ, tìm lý do biện hộ cho họ: “Thải Nguyệt và Tiểu Thi tuy có sơ sót khi hầu hạ Huệ tỷ tỷ, nhưng chuyện xảy ra quá bất ngờ, không thể hoàn toàn trách bọn họ được. Thay vì xử phạt hai người họ, chi bằng lệnh cho họ lấy công chuộc tội, hầu hạ đến khi tỷ tỷ tỉnh lại.”

Hoa Phi nhìn tôi, cười nhạt: “Sao Hoàn Tần muội muội lại cho rằng không cần phạt chúng, công không đáng thưởng vậy? Nếu dễ dàng bỏ qua cho hai tên nô tài này, hậu cung sẽ khó tránh khỏi những lời bàn ra tán vào, cho rằng có tội chỉ cần chuộc tội là đủ, không sợ chịu phạt nữa.”

Tôi chậm rãi đối đáp lại: “Thưởng phạt thích đáng ương nhiên là phương pháp đúng đắn. Chỉ là muội muội cho rằng, trước giờ, Thải Nguyệt và Tiểu Thi vẫn theo hầu Huệ tỷ tỷ. Thải Nguyệt lại là người Huệ tỷ tỷ dẫn theo từ nhà vào cung, nếu bây giờ phạt bọn họ vào Bạo thất, chỉ e bên người tỷ tỷ chẳng còn kẻ hầu nào đắc lực nữa, cũng không biết cách chăm sóc cho tỷ tỷ mau khỏe, ngược lại còn ảnh hưởng xấu đến quá trình dưỡng bệnh của tỷ tỷ nữa.”

Hoa Phi cười phì một tiếng: “Loại nô tài này đến chăm sóc Huệ Tần chu toàn cũng không làm được, sao có thể để bọn chúng tiếp tục ở lại hầu hạ cơ chứ! Xem ra Hoàn Tần đã yên lòng quá sớm rồi đấy!” Nói xong lại lạnh lùng thêm vào: “Huống chi hồ Thiên Lý các Mật Tú cung của ta chưa tới trăm bước, trong phạm vi cung cấm của bản cung xảy ra chuyện, bản cung sao có thể dễ dàng bỏ qua được.”

Tôi càng nghe càng thấy không ổn, trong lòng nảy ra suy tính riêng: “Thưởng phạt công bình là chuyện đương nhiên, nhưng nếu nương nương giết chết bọn họ, người không biết sẽ cho rằng chuyện xảy ra ở gần Mật Tú cung ảnh hưởng đến uy nghiêm của nương nương nên nương nương mới tức giận như thế, chứ không phải vì lý do Huệ Tần rơi xuống nước nên mới xử phạt bọn họ. Lấy mạng của hai tên nô tài là chuyện nhỏ nhưng ảnh hưởng đến danh dự của nương nương lại là chuyện lớn. Hy vọng nương nương suy nghĩ cho kĩ.”

Khóe mắt của Hoa Phi ánh lên tia hàn quang, khẽ nghiến răng trầm tư.

Nói xong, tôi nhìn sang Huyền Lăng, nếu y không lên tiếng thì những gì tôi nói nãy giờ cũng chỉ là vô ích. Quả nhiên, y mở miệng: “Hoàn Tần nói cũng có lý. Giờ cứ tạm thời tha mạng cho bọn chúng, nếu Huệ Tần không tỉnh lại thì tống chúng vào Bạo thất cũng chưa muộn.”

Huyền Lăng đã lên tiếng, Hoa Phi không thể phản bác gì thêm. Thải Nguyệt và Tiểu Thi thấy tôi và Hoa Phi tranh chấp thì đã sớm run sợ đến ngẩn cả người. Phùng Thục nghi phải nhắc nhở đến hai lần, bọn họ mới định thần lại mà tạ ơn. Tôi khẽ thở phào một hơi, cũng còn may!

Thấy mặt Hoa Phi vẫn còn vẻ căm phẫn, tôi chợt nảy ra một ý, chẳng phải Hoa Phi muốn giết người của bọn tôi sao, vậy tại sao không dùng chiêu của nàng ta để đối phó với nàng ta cơ chứ. Tôi tiến lại gần Huyền Lăng, khẽ thưa: “Thần thiếp có một câu không biết có nên nói ra hay không?”

“Nàng nói đi!”

“Nguyên nhân Huệ Tần tỷ tỷ rơi xuống nước hiện giờ vẫn chưa rõ ràng, nhưng nhất định là do bọn thị vệ cứu hộ không kịp thời nên mới ngộp nước quá lâu, dẫn đến hôn mê bất tỉnh. Theo ý của thần thiếp, hay là rút hết đám thủ vệ của Mật Tú cung, thay bằng một nhóm khác. Nếu không, lần này là Huệ Tần tỷ tỷ, nhưng nếu lần sau bọn chúng không cẩn thận, làm bị thương Hoa Phi nương nương thì sao đây?”

Hoa Phi nghe tôi nói như vậy bèn lập tức xen vào: “Không phải ban nãy Hoàn Tần nói muốn lấy công chuộc tội sao? Sao bây giờ lại muốn đổi thị vệ trong cung uyển của ta, chẳng phải thưởng phạt quá sức không công bình sao? Tự chuốc lấy hiềm nghi lấp liếm sai trái của mình.”

Tôi tủm tỉm cười thưa: “Hoa Phi nương nương quá lo xa rồi. Muội cũng chỉ lo lắng cho nương nương mà thôi. Hoàng thượng trước giờ yêu thương, quý trọng nương nương, sao có thể để đám nô tài sơ suất, lười biếng đó bảo vệ cung cấm của nương nương, đặt nương nương vào chỗ hiểm mà chẳng thèm quan tâm cơ chứ? Huống hồ, chỉ là đổi một toán thị vệ khác chứ không tính là thưởng phạt.” Tôi quay sang Huyền Lăng, thưa: “Thần thiếp ngu dốt, Hoàng thượng xin đừng cười chê thần thiếp kiến thức hạn hẹp.”

Huyền Lăng đáp: “Nàng nói đúng lắm. Suýt nữa trẫm đã bỏ qua điểm này. Vậy thì cứ để ngày mai, Lý Trường sắp xếp đổi một đám thị vệ khác sang bảo vệ Mật Tú cung.”

Hoa Phi mặt mày u ám, cố nhẫn nhịn không nhìn về phía tôi, nhưng nàng ta cũng biết tình thế không thể xoay chuyển được nữa, đám thị vệ thân cận của nàng ta nhất định sẽ bị chuyển đi, bèn không tranh cãi thêm nữa. Nàng ta đổi bộ mặt tươi cười, nói với Huyền Lăng: “Đa tạ Hoàng thượng vẫn còn nhớ đến thần thiếp!”, rồi nói tiếp: “Thần thiếp có đem theo hai củ nhân sâm thượng hạng, rất thích hợp để điều dưỡng và an thần. Phải gọi người sắc cho Huệ Tần uống để bồi dưỡng mới được.”

Huyền Lăng gật đầu hài lòng: “Hoa khanh, nàng cả ngày lo lắng mọi chuyện trong lục cung, khuya thế này vẫn còn phải vất vả, thôi quay trở về nghỉ ngơi sớm đi.”

Hoa Phi dịu dàng cười duyên: “Hoàng thượng ngày mai cũng có buổi chầu sớm, không nên lo nghĩ nữa. Lúc thần thiếp rời cung, có lệnh cho các cung nữ nấu một chung gà rừng hầm nhân sâm tím, giờ chắc sắp xong rồi. Hoàng thượng ghé qua dùng một ít rồi hẵng nghỉ ngơi.”

Huyền Lăng cười nói: “Nàng chu đáo quá, giờ trẫm cũng hơi đói rồi!” Rồi y quay sang nhìn tôi. “Hoàn khanh, nàng cũng đi cùng, dùng thử chút đi. Món ăn trong cung của Hoa khanh có thể nói là đứng đầu trong hậu cung này đó.”

Hoa Phi khẽ cười: “Hoàng thượng nói vậy thật khiến Thế Lan thiếp xấu hổ. Muội muội cùng đi luôn nhé!”

Đời nào nàng ta thực lòng muốn tôi theo cùng, chẳng qua là nể mặt Huyền Lăng mà thôi. Huyền Lăng đi chuyến này, quá nửa sẽ lưu lại nghỉ ngơi trong cung của Hoa Phi, tôi sao có thể không biết điều như thế. Huống hồ, tôi cũng không yên tâm để My Trang ở lại đây một mình, nhất định phải ở bên tỷ ấy mới được. Thế là tôi tủm tỉm cười thưa: “Thần thiếp sao dám có phúc phận ấy, hay Hoàng thượng dùng cả phần của thần thiếp, như thế mới có thể giảm bớt được nỗi khổ tương tư của Hoàng thượng.”

Hoa Phi chúm chím cười: “Xem Hoàng thượng chiều chuộng Hoàn Tần muội muội chưa kìa, muội muội nói ra miệng những lời như thế mà cũng không biết hổ thẹn là gì.”

Huyền Lăng nói: “Trẫm đời nào dám chiều chuộng nàng ta, tính tình nàng ta vốn thế rồi. Nếu còn chiều chuộng nữa thì chắc sẽ trèo lên trời mà ngồi mất.”

Tôi cười, thưa: “Thần thiếp đã nói mà, thì ra Hoàng thượng sớm đã không vừa mắt thần thiếp rồi. Hoàng thượng mau mau đi thôi, gà rừng hầm quá lâu, ăn sẽ không ngon nữa đâu. Thần thiếp muốn ở lại đây chăm sóc Huệ Tần tỷ tỷ, thực sự không thể đi đâu được.”

Huyền Lăng nói: “Vậy được, nàng cũng nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng để mệt mỏi quá!”

Hoa Phi cười nói: “Vậy thì phiền Hoàn Tần và Thục nghi rồi!” Nói xong, nàng ta yểu điệu theo sau Huyền Lăng đi ra ngoài.

Đêm về khuya, tôi thấy mặt Phùng Thục nghi lộ vẻ mệt mỏi, biết nàng ta cũng vất vả nhiều rồi, bèn khuyên nàng ta trở về chính điện nghỉ ngơi. Tôi dùng bữa khuya xong rồi ngồi canh ở đầu giường của My Trang.

Trong lòng tôi chợt dấy lên cảm giác chua xót, lạnh giá. Cảnh tượng ban nãy tựa phi tần ở chung hết sức hòa hợp, bộ dạng mưa móc ban ân đều khắp, phảng phất như lúc trước tôi và Hoa Phi chưa từng xảy ra chút tranh chấp gì, cư xử hòa thuận hết mức. Khóe môi hơi nhếch lên, canh gà rừng hầm sâm tím, đúng là Hoa Phi đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả.

Trán My Trang không ngừng túa mồ hôi lạnh, tôi lấy khăn tay giúp tỷ ấy lau mồ hôi. My Trang, sự cố này xảy ra quá sức đột ngột, đến mức đầu óc quay cuồng không kịp suy nghĩ, tính toán. Lúc này, đêm khuya thanh vắng, tôi vừa khéo có thời gian để ngẫm nghĩ, suy đoán.

My Trang chưa tỉnh, đương nhiên chẳng hỏi thêm được manh mối gì. Nếu My Trang cứ mãi bất tỉnh thế này, Hoa Phi lại muốn tiếp tục trừng phạt Thải Nguyệt và Tiểu Thi thì tôi chẳng còn lý do nào để ngăn cản nữa.

Tôi gọi Thải Nguyệt vào, hỏi: “Thải Nguyệt, ngươi theo hầu tiểu thư nhà ngươi nhiều năm rồi, hẳn cũng biết tình cảm giữa ta và tiểu thư nhà ngươi sâu đậm hơn hẳn người thường.”

Thải Nguyệt vẫn chưa định thần lại được sau cơn kinh hoàng ban nãy, nghe thấy tôi nói vậy thì vội vàng định quỳ xuống trả lời, tôi vội kéo nàng ta lại. Nàng ta nức nở: “Nô tỳ biết chứ! Nếu không phải như thế thì Hoàn tiểu chủ việc gì phải cực lực tranh chấp với Hoa Phi về việc của nô tỳ. Nếu không có tiểu chủ thì cái mạng này của nô tỳ cũng đã mất rồi!”

Tôi thở dài một hơi, bảo: “Ngươi biết vì sao Hoa Phi lại muốn trừng phạt nghiêm khắc các ngươi như vậy không? Thực ra tội của ngươi và Tiểu Thi không đáng chết, việc gì phải khổ sở tìm cách tống các ngươi vào Bạo thất kia chứ, rõ ràng là muốn đưa các ngươi vào con đường chết mà!”

Thải Nguyệt ấp a ấp úng, lắc đầu không đáp, tôi chậm rãi tiếp: “Trong cung, muốn giết người thì cũng phải theo quy tắc, ai vô duyên vô cớ lại muốn lấy mạng của người khác. Nếu thực lòng muốn giết, quá nửa là để diệt khẩu.” Tôi nhìn sang nàng ta, cố ý cầm chén trà lên nhấp một ngụm, để giây phút im lặng này gieo mầm sợ hãi vào trong nội tâm của nàng ta rồi mới tiếp: “Ngươi suy nghĩ cho kĩ đi, lúc tiểu thư nhà ngươi rơi xuống nước, có phải ngươi đã nhìn thấy việc gì đó không nên nhìn nên người ta mới muốn giết chết ngươi bằng được?” Những lời này vốn chỉ là suy đoán của tôi, vô căn vô cứ, chỉ có điều My Trang không biết bơi, đương nhiên sẽ không đến quá gần bờ nước, sao có thể vô ý rơi xuống hồ được chứ? Nhất định bên trong chuyện này phải có điểm gì đáng ngờ.

Sắc mặt Thải Nguyệt mỗi lúc một tái nhợt, tựa như đang cố hết sức hồi tưởng lại chuyện gì. Tôi không thèm nhìn nàng ta, chỉ khẽ lau mồ hôi lạnh cho My Trang, nói: “Hiện giờ tiểu chủ nhà ngươi đã thành ra thế này, nếu lỡ ngươi kể sót điều gì đó, đến ta cũng chẳng bảo vệ được ngươi nữa đâu. Thế thì chẳng phải bọn ta đồng loạt trở thành quỷ hồ đồ, đến chết cũng chẳng biết chết dưới tay kẻ nào sao.” Nói xong thì nghẹn ngào không thôi, dùng tay áo thấm nước mắt.

Thải Nguyệt thấy tôi đau lòng như thế thì vội vã kéo tay áo tôi lại, thưa rằng: “Nô tỳ biết sự tình hết sức quan trọng, hơn nữa, hơn nữa... nô tỳ không rõ lắm nên không dám nói bậy bạ.”

“Chẳng qua ta chỉ muốn biết rõ mọi chuyện mà thôi. Ngươi cứ nói đi!”

“Nô tỳ... lúc nô tỳ đem thỏi mực trở về, hình như... hình như có nhìn thấy bóng lưng một nội giám chạy lủi qua từ bờ hồ Thiên Lý. Bởi vì lúc đó trời đã tối nên sợ là do nô tỳ hoa mắt nhìn nhầm.”

Tôi gật gật đầu: “Chuyện này không có ai biết đúng không?”

Thải Nguyệt vội thưa: “Nô tỳ thực sự không dám nói với người ngoài.”

Tôi bảo: “Vậy thì tốt, ngươi nhớ cho kĩ, không được kể với bất cứ ai khác. Nếu không, chỉ e cái mạng của ngươi sẽ không giữ được nữa, biết chưa?” Thải Nguyệt kinh sợ, hốt hoảng gật đầu.

Tôi hiền hòa an ủi nàng ta: “Hôm nay ngươi đã bị một phen hoảng sợ rồi, đi nghỉ một lát đi. Gọi Bạch Linh đến đây cùng ta coi chừng tiểu thư nhà ngươi.” Thải Nguyệt vâng dạ rồi lui ra ngoài. Tôi chăm chú nhìn vẻ mặt ảm đạm của My Trang dưới ánh nến, khẽ than: “Ban đầu cứ tưởng bão táp sắp ập tới, ai ngờ nó lại ập tới nhanh như vậy. My Trang ơi, tỷ ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện, nếu không, một mình muội sao đủ sức chống lại cơn bão táp này đây?”

Bên ngoài Tồn Cúc đường, màn đêm đặc quánh như mực tàu, đè nén khiến người không sao thở nổi. Đến ngọn cung đăng đỏ rực treo ở bên ngoài phòng cũng nhập nhoạng như lửa ma trơi, chẳng khác gì ánh mắt trợn trừng không nhắm lại được của quỷ hồn. Tôi lẳng lặng trông chừng My Trang, thời gian sao trôi chậm đến vậy, sắc trời dần chuyển sang màu trắng đục.

Sáng sớm, Lăng Dung đã ghé qua thăm My Trang, thấy tỷ ấy vẫn ngủ say, nàng ta ở bên bầu bạn với tôi nửa ngày thì tôi mở miệng khuyên nàng ta nên trở về.

Đến sau bữa trưa, My Trang mới dần tỉnh lại. Tinh thần của tỷ ấy không được tốt lắm, tôi lấy ít cháo yến sào thanh đạm cho tỷ ấy ăn, chỉ ăn vài miếng đã đẩy ra không ăn nữa.

Thấy tỷ ấy dần trấn tĩnh lại, trong phòng chỉ còn mỗi tôi và tỷ, tôi mới mở miệng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Sắc mặt My Trang ửng đỏ như đang sốt, hai tay dùng sức siết chặt lấy chăn, cố kìm nén dòng lệ, trả lời tôi: “Hoàn Nhi, phải mau nói cho Hoàng thượng biết, có người muốn lấy mạng tỷ!”

Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, tôi bảo: “Thải Nguyệt kể lúc tỷ rơi xuống nước thì ở đằng xa, nó nhìn thấy có bóng một nội giám lủi qua. Vốn tưởng nó bị hoa mắt nhưng giờ nghe tỷ nói như vậy, xem ra quả thực có người muốn tỷ chết đuốihồ Thiên Lý rồi!” Tôi khẽ vỗ vỗ lưng tỷ, hỏi: “Tỷ thấy rõ là ai không?”

Tỷ ấy sững người rồi lắc lắc đầu: “Hắn đẩy tỷ xuống nước từ đằng sau, tỷ không nhìn rõ bộ dạng của hắn.” Hỏi cũng như không, một khi đã có ý muốn lấy mạng của My Trang thì sao có thể dễ dàng lộ mặt được kia chứ!

Tôi nắm chặt lấy bàn tay lạnh giá của My Trang, nhìn thẳng vào tỷ: “Đã muốn cáo trạng cho Hoàng thượng biết, thì trước tiên tỷ phải nói cho muội, là ai làm?”

My Trang chau mày, trầm tư hồi lâu rồi mới chậm rãi đáp lời: “Muội cũng biết đấy, tỷ rất ít khi đắc tội với người khác. Người hay hục hặc với tỷ nhất chính là Dư Canh y vừa bị phế truất, nhưng với tình thế hiện giờ, ả ta lo thân mình còn chưa xong, sao còn sức mà đến hãm hại tỷ?” Tỷ ấy ngẫm nghĩ một thoáng, nói tiếp: “Bọn người Điềm Quý nhân, Tần Phương nghi tuy có chút bằng mặt không bằng lòng nhưng cũng chưa đến mức ác độc muốn lấy mạng của tỷ. Thực tình... tỷ không nghĩ ra đó là ai.”

“Vậy thì, người không ưa tỷ nhất hiện giờ chỉ có...” Tôi không tiếp tục nói, tay của My Trang khẽ run rẩy, tôi biết tỷ đã hiểu ý tứ của tôi.

My Trang cố gắng trấn tĩnh, nắm chặt tay áo của tôi. “Hồ Thiên Lý cách Mật Tú cung của nàng ta không xa, nàng ta muốn hãm hại ta, hẳn sẽ không chọn nơi ở của mình mà ra tay. Nàng ta rốt cuộc cũng phải tránh hiềm nghi mới đúng chứ, sao lại tự mình chuốc lấy phiền phức vào mình được?!”

Tôi khẽ “hừ” một tiếng. “Tự chuốc lấy phiền phức ư? Muội thấy chẳng có chút phiền phức nào hết. Đêm qua, Hoàng thượng còn nghỉ lại ở chỗ nàng ta nữa.”

Sắc mặt của My Trang càng khó coi hơn, nhìn tỷ ấy như sắp nghẹt thở đến nơi, tôi đành an ủi: “Dù không phải nàng ta muốn hại tỷ nhưng tỷ rơi xuống nước hôn mê nhất định là có liên quan tới chuyện cấp cứu chậm trễ của đám thị vệ trong cung cấm của nàng ta. Do vậy, Hoàng thượng đã ra lệnh đổi toàn bộ thị vệ phòng thủ Mật Tú cung, đám người đó theo nàng ta lâu rồi, nhất định cũng có vài ba tâm phúc, nhất thời bị điều hết đi nơi khác, thế cũng đủ cho nàng ta đau đầu rồi.”

My Trang nghe vậy mới hít thở bình thường trở lại. Tôi khẽ buông tiếng thở dài, lần nữa bưng bát cháo yến sào lên, đút từng thìa cho tỷ. “Tỷ ăn một chút đi đã rồi mới có tinh thần nghe muội từ từ kể lại mọi chuyện.”

Tôi thuật lại chi tiết việc Hoa Phi đến thăm My Trang rồi đòi trừng phạt Thải Nguyệt và Tiểu Thi thế nào, sau đó khuyên: “Tỷ vừa ra khỏi Mật Tú cung, chưa đến trăm bước đã rơi xuống hồ Thiên Lý. Đưa mắt nhìn khắp hậu cung hiện giờ, thử hỏi có kẻ nào dám nghênh ngang làm bừa trong địa phận của nàng ta kia chứ! Chỉ có một người dám mà thôi, chính là bản thân nàng ta, hơn nữa, người ngoài khó mà liên tưởng đến chuyện nàng ta tự mình chơi với lửa, tự chuốc lấy phiền phức, dù có nghĩ tới đi nữa thì ai chịu tin Hoa Phi lại ngu xuẩn đến mức đó?”

“Nàng ta chẳng ngu xuẩn chút nào, chính vì vậy nên người khác mới không hề nghi ngờ nàng ta.” Mặt My Trang lộ nét cười lạnh: “Tỷ chỉ nói vài câu không hợp ý nàng ta mà thôi, không ngờ nàng ta lại độc ác như vậy!”

“Với tình thế hiện giờ thì người ngoài sẽ cảm thấy, dù Hoa Phi muốn hãm hại đi nữa thì cũng chọn muội chứ không phải chọn tỷ. Chính nhờ tấm màn che mắt này, Hoa Phi mới dám ra tay ác độc như vậy. Thực ra tỷ muội mình...” Tôi chần chừ một lát. “Là Hoàn Nhi không phải, đã liên lụy đến tỷ tỷ.” Tôi không kìm được cảm giác hối hận trong lòng, nước mắt lã chã, từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay. “Cháy thành vạ lây, tỷ chịu khổ toàn là do muội liên lụy mà nên. Hoa Phi sợ vây cánh tỷ muội mình ngày càng mạnh mẽ, về sau khó khống chế nên mới muốn trừ khử tỷ, để chỉ còn lại một mình muội thế đơn lực cô, tựa mất đi một cánh tay, khó lòng phản kháng lại nàng ta.”

My Trang sững người hồi lâu rồi mới ngẩn ngơ rơi lệ, nhưng sắc mặt đã bình thường hơn khi nãy khá nhiều. Tỷ ấy chậm rãi an ủi tôi: “Không liên quan gì đến muội. Từ khi tỷ mới được sủng ái, ả ta đã chướng tai gai mắt tỷ rồi, muốn nhanh chóng trừ khử tỷ, chỉ là vẫn e ngại Hoàng thượng, tỷ lại luôn nhẫn nhịn, né tránh nên ả chưa ra tay mà thôi. Hiện giờ...” My Trang khẽ vuốt lọn tóc mai bết trước mắt của tôi. “Chẳng qua ả thấy tỷ không còn nhẫn nhịn vâng lời như trước, Hoàng thượng lại chẳng thèm để mắt tới tỷ nữa nên ả mới ra tay để báo mối thù cũ thôi, thực sự chẳng liên quan gì đến muội.”

Tôi biết My Trang nói vậy để an ủi tôi, khóc lóc hồi lâu, tôi cố cầm nước mắt, hỏi: “Vậy tỷ định nói sao với Hoàng thượng?”

My Trang bình thản đáp: “Còn có thể nói sao nữa? Không thể dĩ hạ phạm thượng, vu oan giá họa cho chủ vị hậu cung được, mà làm vậy có khi còn đánh rắn động cỏ nữa. Tỷ sẽ bẩm với Hoàng thượng là do mình không cẩn thận, trượt chân ngã xuống nước.”

Tôi gật đầu đồng ý, hiện giờ chỉ có thể làm như vậy được thôi. “Cũng phải dặn dò Thải Nguyệt ngậm miệng giữ bí mật, không để nàng ta nói ra nửa lời về chuyện đêm qua với người khác.”

Đúng lúc Bạch Linh bưng nhân sâm do Hoa Phi tặng vào phòng, thấy My Trang đã tỉnh thì vui mừng khôn xiết, kêu lên: “Tiểu chủ tỉnh rồi! Nô tỳ đi gọi thái y ngay đây. Đây là nhân sâm Hoa Phi nương nương tặng cho tiểu chủ để điều dưỡng thân thể, Hoa Phi nương nương thật quan tâm đến tiểu chủ quá! Không dễ gì mà tìm được loại nhân sâm tốt thế này đâu...”

My Trang lạnh lùng ra lệnh: “Mau bưng ngay ra ngoài!”

Bạch Linh ngơ ngác không hiểu, tôi vội nói xen vào: “Tiểu chủ nhà ngươi thân thể không khỏe, muốn nghỉ ngơi, đừng làm ồn nữa!” Bạch Linh bèn vội vã lui xuống.

My Trang nhìn hộp nhân sâm vẻ chán ghét. “Điều dưỡng thân thể?! Đòi mạng thì có! Hoàn Nhi, giúp tỷ vứt nó đi!”

“Không dùng là được rồi, việc gì phải vứt đi để người khác chú ý kia chứ!”

Đáy mắt My Trang ánh lên những tia lạnh lùng đáng sợ, hậm hực nói: “Thẩm My Trang ta hiện chưa thể làm gì được ả nhưng chưa hẳn đời này kiếp này để ả yên. Một khi cái mạng này của ta còn chưa chết được, chúng ta sẽ từ từ tính sổ món nợ này!”

Tính tình của My Trang trước giờ rất bình tĩnh, hiền hòa, nay phải thốt ra những lời này, xem chừng tỷ ấy hận Hoa Phi đến tận xương tủy. Môi hở răng lạnh, huống gì My Trang lại thân thiết với tôi chẳng kém gì tỷ muội ruột thịt, sao tôi không hận cho được. Sinh tử nằm trong tay kẻ khác, giờ là My Trang, không biết khi nào sẽ đến lượt tôi. Hiện giờ, tôi còn có thể nương tựa vào sự sủng ái của Huyền Lăng nhưng từ chuyện đêm qua mà xét thì tình ý của Huyền Lăng với người cũ Hoa Phi chưa chắc đã thua kém người mới như tôi. Huống gì Hoa Phi bầu bạn với y đã lâu, tôi chỉ mới được vài ba ngày ngắn ngủi, không thể bì kịp. Tôi nhìn cảnh xuân tươi đẹp bên ngoài cửa sổ nhưng mùi máu tanh tưởi, âm u nặng nề không ngừng bao bọc lấy tôi...

Nguồn: truyen8.mobi/t127395-hau-cung-chan-hoan-truyen-chuong-16.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận