Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Chương 55

Chương 55
___ come back ___

_ Quậy à, em và Zun đang có ... 

_ Có gì ? 

_ Hình như em và Zun thân thiết ... 

_ Làm gì có ạ, anh giỏi suy diễn, mà sao lại hỏi thế cái tên này. 

_ Ừm, ờ ... không có gì, ngày mai anh thi bóng rổ, sáng, anh đến đón em nhé, đi cùng anh được không ? 

_ Ờ .. ừm ... em ... 

_ Lại có gì đó khó xử sao, lúc trước em đâu như thế ? 

_ Dạ đâu có, mai anh sang đón em sớm, trước 6 giờ nhé. Không thì ... 

_ Không thì Zun đến đúng không ? Anh không biết giữa em và Zun có chuyện gì nhưng anh và em đang có những khoảng cách. Khoảng cách xa dần thì tim anh ... nó ... thắt lại. 

___ continue___ 

Nó ngẫm nghĩ lại những gì Abbu nói. Mọi thứ nặng trĩu trong nó lúc này. 

" Sao lại là thắt lại, bộ Abbu bị bệnh đau tim à. Khó hiểu thật, mà bị bệnh đau tim thì dính dán gì tới hắn. Mình gần gũi với hắn thì Abbu bị bệnh tim. Ôi thôi không suy nghĩ nữa, mình điên lên mất " 

Không hiểu sao mà nó lại khờ đến thế nữa, lại còn gì mà bị bệnh đau tim, haha. 

Lại cũng chỉ vì cái câu nói của Abbu mà nó chẳng ngủ được tận 4 giờ sáng, cứ thở dài suốt, có nên đi nói cho Zun biết là nếu Zun và nó gần nhau thì Abbu bị bệnh đau tim không. Thật là thua con nhỏ này rồi. Nó ngồi được 1 lúc thì vào phòng nằm trằn trọc đến sáng chẳng ngủ được cho tới khi Abbu đến. 

Đã 6 giờ sáng ... 

Tin !! Tin !! Tin !! 

_ Quậy ơi, dậy chưa vậy... Con chào seur, cho con hỏi là Ly dậy chưa, tụi con phải đến trường ạ. 

_ Hình như tối qua nó không ngủ. Con chờ tí để seur đi gọi nó. 

_ Seur à, con tới rồi này khỏi gọi, hey, đi thôi. 

Seur đi vào trong khi bàn giao xong "của nợ". 

_ Này Quậy, tối qua, ... em không ngủ à ? 

_ À, có chứ, sao anh hỏi thế ? 

_ Seur nói. 

_ Đùa đó mà, em có ngủ mà. 

Nói rồi nó vội leo lên xe của Abbu, cười thật tươi trong khi 2 con mắt đen như Panda ấy. Dấu được ai khi cái gương mặt nó bơ phờ hẳn ra. Như nó, chẳng tĩnh táo được mấy ngày mà nó buồn thì giờ vui lên chẳng còn được bình thường nữa, ở đây bình thường là bình thường theo kiểu người thường, còn như nó thì đó chẳng phải là bình thường tí nào. 

_ Quậy, lỡ nhóm anh không thắng giải này thì thế nào nhỉ ? 

_ Thì có gì đâu, muôn vật vẫn chuyển động cơ mà hehe. Ớ mà nói đùa à, anh mà thua thì nghĩ học là vừa, haha, được học bỗng coi như chuyển nhượng cho mấy thằng thắng giải mất. 

_ Thế nếu anh thắng giải thì có quà cho anh không ? 

_ Quà ư, tự dưng lại đòi quà, được thôi, anh muốn gì cũng được nhưng nếu em thắng giải bơi lội anh cũng phải tặng quà cho em. Em muốn gì cũng được, thế nhé. 

_ Ừm, quyết định vậy nhé, hehe, em đòi cái biệt thự màu hồng đừng hối hận, haha. 

_ Cho em luôn đấy, với điều kiện cho anh ở cùng, haha. 

Cũng đã lâu, cậu ấy chưa được cười sảng khoái đến thế này, nay có nó bên cạnh, mọi niềm vui như ập đến, mọi nỗi buồn như được xua tan, niềm vui thực sự bên Abbu lúc này, nhưng mong rằng đến cuối ngày và những ngày sau nữa, cậu ấy vẫn có thể vui được như thế. 

Ngũ Vương ... Hội thi hằng năm ... 

Loa trường đang văng văng inh ỏi tiếng thầy giám thị, cái ông thầy mà làm cả bọn lớp nó bao trận cười nghiêng ngã hôm nó và Boo thi tài với nhau, nay ông ấy chỉ đạo "hiện trường" không biết có điều "tốt đẹp" nào xảy ra không. Đằng xa sau trung tâm được dựng sâu khấu lớn, chuẩn bị cho buổi thi ca hát, các học sinh đang rối rít chuẩn bị đủ thứ cho khuôn khổ nơi lớp mình đóng Đô. 

Lúc này, ở khu thể thao, khu bóng rổ lớn của thành phố nếu không tính các trung tâm thi đấu tập thể của nước, thì sân của trường nó đã xếp vào hàng TOP rồi. Trên khán đài đã kín chỗ ngồi gồm học sinh 3 khối. Nó chen vào trong khi tìm thấy chỗ trống bên cạnh có Zu với Mèo đã chờ sẳn, cứ như nó đến trễ như thế thì chẳng còn chỗ mà xem được màn trình diễn của Abbu. 

_ Tối qua chị không ngủ hay sao mà mắt chị đen hết rồi kìa. 

Zu vừa nói vừa chạm tay vào vùng đen dưới mắt nó. Con bé coi bộ qua tâm nó thay thằng anh của con bé hay sao ấy. 

_ À, ùm, giờ chị buồn ngủ quá, hít. Mà tên đấy đâu rồi, bạn thân thi đấu mà không đến à. 

_ Anh ấy nói đi đón chị mà, ụa vậy ai chở chị đi. 

_ Thì Abbu, anh ấy nói lâu lắm rồi không chở chị đi học nên muốn sang chở, hắn đón c hị à. Ai mượn mà đi đón. 

_ ... 

Nói đến đoạn, Zu không nói thêm nữa, cái từ Abbu làm con bé xót, tại sao lại không từng 1 lần sang chở con bé đi học, thậm chí là đề nghị thì Abbu cũng tìm cách từ chối con bé. 

Zu quay đi không nhìn nó vì sợ nó phát hiện ra cái vẻ kì lạ khi bị cái gọi là "ghen không lí do" ấy. 

_ Mèo, tao ngủ nha, mày cho tao mượn vai đi. 

_ Ùm, ngủ đi, không thì Zun đến là mày mệt đấy, hehe. 

_ Ai sợ hắn, dám làm gì tao cơ chứ, ...lè... - Nó le lưỡi rồi lẩm bẩm 1 mình. 

Tiếng la hét cổ động khắp khu bóng rổ, tiếng chạy dồn dập và cả tiếng banh đập xuống sàn. Nó vẫn ngủ như mọi thứ trên trái đất đang đứng im, đôi lúc lại lớ mớ nói gì đó rồi lại ngủ tiếp, chắc nó không biết rằng, cái trái banh ở đấy mà ánh mắt của Abbu thì mãi dõi theo nó, dù biết rằng nó đang ngủ chứ chẳng có hứng thú mà cổ vũ cho cậu ấy. 

Lúc này cửa chính thấp thoáng bóng hắn đến, đã sắp đến trận chung kết nên Zun và Kenty không muốn để lỡ thời cơ xem trận đấu hay, nhìn thấy nó, hắn nổi cáu lên vì để hắn leo cây ở nhà thờ. 

_ Con nhỏ đó ... 

_ Suỵt ... - Mèo ra hiệu đừng đánh thức nó dậy. 

_ Sao mà phải im cho con nhỏ này ngủ hả ? 

_ Đêm qua, nó trắng đêm không chợp mắt được. 

_ Cái gì, không ngủ á. 

Hắn ngớ mặt ra, rồi chau màu bực mình vì nó cứ làm những chuyện không giống người. Ngày người ta thức nó đi ngủ người ta ngủ thì nó lại thức. Chẳng hiểu nổi những đứa để ngược giống nó có như nó không, nếu lỡ cho cả bọn đẻ ngược ở chung nhà thì thế nào, cả trăm câu hỏi đặt ra trong hắn lúc này. 

_ Này, dậy đi... nhanh ... 

_ Quoáp, im coi, tôi buồn ngủ lắm anh đừng có cản cơn. 

_ Làm như bệnh dại hay gì mà cản cơn, dậy nhanh lên, đi về nhà ngủ, đừng có làm mất mặt tôi. -Hắn nói cái giọng như là người được giao nhiệm vụ trong nom nó không bằng. 

_ Sao cơ, sao lại mất mặt Zun, không lẽ 2 người... 

_ Không phải, ờ, ý là ... mất mặt lớp ta, lớp trưởng không biết làm gương, Zu à, lôi nhỏ ấy về nhà mình đi, đừng có làm trò cười cho thiên hạ thế chứ. 

Nói rồi hắn bảo Zu phụ 1 tay vác nó ra xe, lúc này thì ai không muốn nhìn thì cũng chẳng rãnh che mắt khi thấy anh em nhà thằng Zun đang đi cùng nó. Dù rất nhiều đứa biết nó và Mèo thân thiết với bọn được xét học bỗng, nhưng nếu đứng cạnh những thằng đẹp trai sáng giá như thế không bị ghét thì trường này do trụ chì chùa thiếu lâm làm hiệu trưởng mất. Trước sau gì, thì bọn lớp khác cũng kiếm cớ gì đó gây sự với nó, dù trước đó nó cũng phải chống chọi 1 thời gian với bọn con gái lớp nó rồi. Mong là kì này lớp nó đoàn kết giựt hết giải thưởng và chống lại những thế lực của lớp khác, 1 lớp toàn dân đầu gấu, hổ, cáo thì cũng không dễ bị ăn hiếp đâu nhĩ. 

" Cái thằng đó, đưa Quậy đi đâu vậy, đã không ở lại xem mình thi còn đưa nhỏ ấy về, càng lúc càng quá đáng rồi đó" 

Bốp !! 

Bạn cùng đội với Abbu vừa vỗ lên vai bảo cậu ấy vào trong nghĩ giải lao, đã xong bán kết và hiễn nhiên đội Abbu không thể thua. Chuẩn bị cho vòng chung kết. 

_ Sao thế, tao cứ thấy mày nhìn lên đó, thằng Zun vác nhỏ nào đi vậy ? 

_ Lớp trưởng lớp tao, thằng đó, sao lại đưa con bé về chứ. - Cậu ấy tỏ vẻ khó chịu. 

_ Bộ mày kết nhỏ đó à, đừng bảo 2 tụi bây tranh nhau 1 đứa con gái nhé. Nhỏ đó lớp trưởng, hình như là tuyển thủ bơi lội phải không, chắc là học giỏi, ngoan hiền nên chúng mày tranh nhau chứ gì, haha. 

_ Không, ngược lại hoàn toàn mới đúng. - Nói rồi Abbu bỏ vào trong thay áo khác vì đã thi 4 tiếng liền, mồ hôi làm ướt hết áo của cậu ấy. 

Trận chung kết sắp diễn ta, không có nó ở đấy, Abbu không tìm được cái động lực mà suốt trận đấu con bé dù ngủ nhưng vẫn khiến cậu ấy hăng hái hơn. Buổi trình diễn tuyệt vời hơn mong đợi liệu có kết thúc đẹp hay không, Abbu sẽ được 1 nguyện vọng tự do từ nó, chắc hẳn sẽ rất mong chờ đây. 

Nguồn: truyen8.mobi/t43642-le-cuoi-tren-thien-dang-chuong-55.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận