Năm kia sau khi Mạc Thành tốt nghiệp tới làm việc ở Vũ Nhân được nửa năm, vào dịp nghỉ đông, anh nhận lời mời của người dì đang sống ở Vancouver tới đó chơi và đã đụng với Mạnh Vân Phi và Trịnh Hân Di ở trường trượt băng. Trước đó, anh đã gặp Mạnh Vân Phi và vợ trong bữa tiệc của công ty, đó là người phụ nữ thanh tao lịch sự giống như nước mùa xuân ở Giang Nam chảy mãi không hết. Lúc đó, anh kín đáo rời khỏi trường trượt băng, trong lòng hơi bực bội, không hiểu tại sao một người đã có vợ đẹp như hoa như Mạnh Vân Phi mà còn đi ngoại tình, cảm thấy đau lòng thay cho vợ anh.
“Bác gái, cháu chào bác! Cháu là bạn đại học của Tiêu Mai tên là Bạch Băng, còn đây là anh học khóa trên của bọn cháu tên là Mạc Thành”. Bạch Băng vừa bước vào cửa đã tươi cười, dùng chiêu "ngoại giao trước, quân sự sau" giương chiếc cung lên với Cao Hiểu Cương.
Cao Hiểu Cương gật đầu, nhận ra cô chính là người đã cướp mất bó hoa cưới của con gái bà trong lễ cưới, liếc nhanh cô một cái, rồi đưa mắt sang phía Mạc Thành, nói với giọng không nhiệt tình cũng chẳng lạnh nhạt: “Mời ngồi. Thu Nhi, rót trà”.
Trịnh Hân Di trợn mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Mai và Bạch Băng một cái, quay người định đi, Bạch Băng liền gọi cô lại, “xin dừng bước, cùng ngồi với mọi người đi, tôi có lời muốn nói với cô”.
“Tôi và cô quen nhau lắm sao?”. Trịnh Hân Di đẩy mắt, trong lời nói có hàm ý, Bạch Băng, cô là thá gì mà tôi phải nhớ?
Ánh mắt cô kiêu ngạo tràn đầy vẻ phẫn nộ hướng về phía Bạch Băng. Một bước dài của Bạch Băng đã chặn cô lại, lại dùng ánh mắt kiêu ngạo như thế nhìn lại cô, thêm vào cái miệng kiêu căng: “Vào cửa chính là khách, cô không phải là đứa trẻ ba tuổi, mà sao đến lễ nghĩa cơ bản là tiếp khách cũng không biết chứ? Lúc nào cô cũng đối xử thiếu lễ phép như thế này với người khác à?”
Mặt Trịnh Hân Di biến sắc, cô cho rằng Bạch Băng dùng từ đứa trẻ ba tuổi để châm biếm bà cô lớn tuổi như cô, đang định điên lên, Cao Hiểu Cương liền dùng giọng lạnh lùng chất vấn Bạch Băng: “Cô đến đây để gây chuyện hay là làm khách?”. Những lời nói lúc nãy của Bạch Băng khiến Cao Hiểu Cương không vui, nói Trịnh Hân Di không lễ phép, không phải chính là mắng Hân Di không được dạy dỗ cẩn thận sao?
“Ô, bác gái, bác nói quá lời rồi. Bác có thấy ai tới gây chuyện mà vừa thấy đã nở nụ cười không ạ? Cháu và Tiêu Mai ở cùng nhau đã bốn năm rồi, bạn ấy coi cháu như chị ruột, còn cháu cũng coi bạn ấy như em gái ruột của mình, em ấy và nhà mẹ chồng có chút bất hòa, là người chị cháu tới tìm hiểu tình hình một chút có gì sai ạ? Còn con gái bác cũng là người liên quan tới chuyện này, cháu mời cô ấy đứng lại, mọi người cùng ngồi lại với nhau nói rõ vấn đề, những khúc mắc trong lòng sẽ được giải tỏa, sau này cả nhà lại vui vẻ hòa thuận sống bên nhau, bác nói xem có đúng không?”
Trịnh Hân Di chỉ thẳng vào mũi Bạch Băng mà nói: “Cô là cái thá gì? Đừng có lấy tay thọc vào tất rồi bảo là chân. Đi ra ngoài, nhà tôi không chào đón cô, đừng có để bị bẽ mặt về chuyện này!”
“Nhà cô?” - Miệng Bạch Băng hơi nhếch lên, lộ ra sự châm biếm, nói, “tôi xin, cô đừng làm trò có được không? Theo tôi biết, sau khi bố cô qua đời căn nhà này đã sang tên cho Trịnh Sảng. Còn về nhà cô, cho dù là mang tám chiếc kiệu tới đây kéo tôi cũng không đi, hà tất gì phải giữ thể diện cho cô! Thôi, tôi đã đi quá xa rồi, tôi đến đây không phải tán gẫu với cô về chuyện vô tích sự này, tôi đến là để nói với cô về chuyện chiều nay, tại sao cô lại đánh Tiêu Mai? Ai cho cô quyền đó?”
“Cô có tư cách gì mà nói chuyện với tôi? Cô không xứng!”. Trịnh Hân Di lạnh lùng đẩy cô ra, Bạch Băng giơ tay lên kéo Hân Di thì bị Mạc Thành chặn lại. Trịnh Hân Di hắng giọng lên một tiếng, lại đưa mắt nguýt Tiêu Mai một cái, vênh váo trở về phòng mình và đóng cửa đến rầm một cái.
Bạch Băng điên tiết đẩy Mạc Thành ra và nói với Cao Hiểu Cương: “Bác gái, bác đã tận mắt thấy rồi đấy, bác không thấy con gái bác vô lễ sao? Chúng ta có chuyện gì nói chuyện đó, có lý lẽ gì thì đưa lý lẽ đó, cô ta trốn vào phòng là có ý gì?”
Cao Hiểu Cương mặt không để lộ chút cảm xúc nào nói: “Xin lỗi, tôi hơi nhức đầu, xin phép vắng mặt”. Bà nhấc gót đi được hai bước rồi quay đầu lại nhìn Bạch Băng, “người vô lễ có lẽ không chỉ có mình con gái tôi!”
“Trời ơi!” - Bạch Băng lắc đầu, nói nhỏ với Tiêu Mai - “đúng là mẹ nào con nấy! Thế là xong, tớ nghĩ chắc sau này cậu phải sống trong chỗ nước sôi lửa bỏng rồi”
“Chị Mai” - Thu Nhi nhẹ nhàng bước tới - “chị vẫn chưa ăn cơm à? Dì Cương và chị Hân Di cũng đều chưa ăn, dì Cương bảo phải đợi chị về rồi cùng ăn”
“Ờ?”. Tiêu Mai không ngờ được mẹ chồng lại đợi cô, Bạch Băng cũng có chút ngạc nhiên, Mạc Thành đẩy gọng kính lên rồi nói: “Tiêu Mai, từ điều này cho thấy mẹ chồng em vẫn khá tốt, em…”. Anh vẫn còn chưa nói hết câu Bạch Băng đã lườm cho một cái rồi nói: “Tốt còn đến lượt anh nói, không phải thường ngày anh luôn thích nói triết lý kèm sự thực sao? Lúc nãy đứng trước hai mẹ con họ anh câm rồi à? Lúc này còn phí lời”. Bạch Băng thấy cái tên ngụy nương mình đặt cho anh quả là không sai, nam tử hán chẳng có tác dụng gì hết, cô tức điên lên quay người đi.
“Tiêu Mai”. Mạc Thành vỗ vào vai Tiêu Mai, Tiêu Mai nói: “Em không sao, anh mau đuổi theo Bạch Băng đi”
Mạc Thành gật đầu.
“Bạch Băng, đợi anh đã”. Anh chạy theo đuổi kịp Bạch Băng nói, “sao em chạy nhanh thế?”
“Anh tránh xa em ra, em kéo anh đi theo là để anh làm thằng câm à?”, Bạch Băng nói.
“Aiz, đã nói là tới nói lý lẽ mà, tại sao em lại cãi nhau um lên với người ta thế, đúng là giúp không giúp được còn gây thêm chuyện sao?”
“Anh tưởng em thích cãi nhau thế à? Anh không thấy hai mẹ con nhà đó tính nết như thế nào sao!”
Bạch Băng tức giận lườm anh một cái, vốn dĩ đến để đòi công bằng lại cho Tiêu Mai, không ngờ lại bị Trịnh Hân Di tống cho một bụng tức, cô càng nghĩ càng điên, mang hết tức giận trút lên đầu Mạc Thành. Mạc Thành lại cười tươi, còn không tranh cãi với cô, cũng không định nói với cô chuyện Trịnh Hân Di là người tình của Mạnh Vân Phi, bởi vì một khi nói với cô bí mật này, giống như là nói bí mật đó cho phụ nữ toàn thế giới biết!
***
Mấy ngày sau, Bạch Băng nhận được điện thoại của Tiêu Mai, trong điện thoại cô khóc nói: “Làm thế nào bây giờ? Bạch Băng, lần này có chết cậu cũng phải hiến kế cho mình! Nếu không mình không sống được”
“Lại xảy ra chuyện gì thế? Lẽ nào hai mẹ con nhà đó lại kết hợp lại bắt nạt cậu à?”
“Không phải, lần này còn nghiêm trọng hơn”
Hóa ra, bố dượng của Trịnh Sảng qua đời, mẹ ruột bảo anh dẫn Tiêu Mai về quê chịu tang, nhưng Trịnh Sảng còn bận phá án không thể đi được. Nhưng mẹ ruột anh - Ân Tú Chi - tức đến tái cả mặt, nói ít ra thì đó cũng là bố dượng, hồi còn nhỏ khi anh nghỉ hè về quê ông ấy cũng đưa anh đi bắt cá, trèo lên cây nhặt trứng chim, lần này đưa vợ về quê tiễn ông ấy lần cuối thì có làm sao? Trời có sụp xuống cũng phải về!
Trịnh Sảng không có cách nào bèn thương lượng với mẹ đẻ, nói rằng thực sự anh không thể đi được để một mình Tiêu Mai đi có được không, Ân Tú Chi nghĩ lát rồi nói, được, thực sự con không về được thì thôi để nó về cũng được. Tối hôm qua về tới nhà Trịnh Sảng nói với Tiêu Mai chuyện này, miệng Tiêu Mai lập tức dẩu lên cao vút, đối với cô mà nói bố dượng của anh hoàn toàn là người xa lạ, gặp còn chưa gặp mà bắt cô lặn lội đường xa như thế về nhà chịu tang, chuyện kiểu gì không biết? Cô nói với Trịnh Sảng, nếu đi thì hai đứa mình cùng đi, để mình em đi á, đừng mơ nhá!
Nhưng Tiêu Mai không từ chối được trước câu nịnh nọt hết con dâu tốt lại con dâu ngoan của Trịnh Sảng, nên lung lay ý chí. Buổi sáng cô gọi điện về nhà hỏi ý kiến của bố mẹ, mẹ cô nói, con phải đi, ít ra thì bà ấy cũng là mẹ đẻ của Trịnh Sảng, mang thai gần mười tháng có dễ dàng gì đâu? Người ta muốn con về chủ yếu là để người con dâu thành thị về nhà khiến những người trong làng phải kính nể, con chịu khó một chút mà về, Trịnh Sảng sẽ rất cảm kích con vì chuyện này đấy, nghe lời mẹ, đi đi nhé!
Gác máy xong, Tiêu Mai nghĩ, một mình đi tới một ngôi làng nghèo rớt, lạc hậu trong lòng có đôi chút không an tâm. Buổi trưa lúc ăn cơm, cô dày mặt ra hỏi ý kiến của Cao Hiểu Cương, Tiêu Mai thấy việc làm này của cô có đôi chút hoang đường. Kể từ khi Bạch Băng và Mạc Thành tới nhà, Tiêu Mai và mẹ chồng gần như chẳng nói với nhau câu nào, sống cùng dưới một mái nhà mà ai cũng khách sáo, không thân cũng không xa. Tối hôm trước Cao Hiểu Cương đã nghe được chuyện này qua Trịnh Sảng, câu trả lời bà dành cho Tiêu Mai chính là, đi hay không đi đều được, tự mình làm chủ đi.
Được, hỏi bà cũng chẳng khác gì là không hỏi, cho nên Tiêu Mai gọi điện hỏi Bạch Băng.
Bạch Băng nói: “Nếu tớ bảo cậu không đi cậu có nghe không? Thực ra cậu đã quyết định là đi rồi, đúng không? Cậu còn than vãn với tớ cái nỗi gì!”
Tiêu Mai hung dữ nói trong điện thoại: “Thế sao cậu không động viên tớ giống như mẹ tớ ấy?”
“Tớ không phải là mẹ cậu, tớ không có được cảnh giới tư tưởng cao siêu như mẹ cậu. Trịnh Sảng còn không đi, hà cớ gì cậu phải đi? Nếu là tớ, nếu là đi cùng chồng thì không nói làm gì, cả hai lập tức đi luôn, coi như là đi thăm thú núi non một chuyến. Nhưng nếu bảo tớ đi chịu tang một người tớ không hề quen, đánh chết tớ cũng không đi!”
“Thế nhưng người ở quê kia dù sao thì cũng là mẹ ruột của chồng mình, không có bà ấy thì làm sao có chồng mình bây giờ?”
“Thế thì cậu đi đi, còn hỏi tớ mà làm gì?”
“Bởi vì tớ muốn nghe cậu nói ra thật nhiều lý do mình không nên đi, để giúp mình hạ quyết tâm không đi”
“Cho dù tớ có nói hàng ngàn hàng vạn lý do thì cậu cũng nhất định đi! Tớ còn không hiểu rõ cậu sao? Cho dù lúc này tớ giúp cậu hạ được quyết tâm không đi, đến tối chồng cậu lại thì thầm bên gối, nói thêm mấy câu dễ nghe thế nào cậu cũng thay đổi. Cho nên cậu đi sớm về sớm, thuận buồm xuôi gió, thế thôi nhé!”
Bạch Băng nói xong rồi cúp máy, trong lòng Tiêu Mai vẫn rất bứt rứt, cô lại thổi mấy sợi tóc trên trán theo thói quen, khoanh chân ngồi lên giường rồi lại ngẩn ra, sau đó lấy vali ra bắt đầu chuẩn bị hành lý.
“Bà xã, anh về rồi”. Trịnh Sảng ôm một bó hoa tươi đẩy cửa bước vào, nhìn thấy vợ mình đang sắp xếp hành lý bèn bước lên trước ôm thật chặt lấy cô, rồi đặt một nụ hôn thật mạnh lên má cô, vừa tặng hoa vừa cười tươi nói, “bà xã, em thật tốt”
“Đi làm việc của anh đi” - Tiêu Mai hếch vai lên đẩy anh ra, tức giận lườm anh một cái nói - “nếu em không đi có phải anh sẽ nói rằng em không tốt?”
“Sao thế được” - Trịnh Sảng ôm lấy cô - “nói thực lòng để một mình em đi xa như thế anh cũng không yên tâm, còn đau lòng nữa, nếu thực sự em không muốn thì cả hai chúng ta cùng không đi”
“Thật sao?”
“Đương nhiên”
“Thế thì em không đi nữa”
Tiêu Mai nhét hoa vào lòng anh, ôm lấy đống quần áo trong vali đặt lại vào trong tủ. Trịnh Sảng cười ha ha, ôm lấy cô từ phía sau, chạm nhẹ vào tóc mai cô rồi thì thầm ngon ngọt bên tai: “Bà xã, em có biết không, lúc nãy anh vào phòng thấy em đang thu xếp hành lý, anh thực sự vô cùng cảm động. Giây phút đó, anh tự nói với bản thân mình, cả đời này nhất định phải yêu thương chăm sóc em hết lòng, nhất định không để em phải tiếc vì đã lấy anh!”
“Em cũng biết, nói thế nào đi nữa thì anh vẫn muốn em đi, còn giả vờ với em, được em để anh giả vờ, cho anh giả vờ đấy”. Tiêu Mai ngoảnh người lại khoa chân múa tay trước mặt anh, hai người lăn ra giường cười khiến cho cả căn phòng tràn đầy sức xuân.